Bố Y Quan Đạo - Chương 426: Gió lớn nổi lên

Bố Y Quan Đạo

Chương 426: Gió lớn nổi lên

Lúc này Trần Lâm ở Thành Đô vẫn còn đang làm công tác cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, đây cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người. Mỗi khi đến lúc gấp rút thì phòng tổ chức thường rối như tơ vò, nhưng năm nay lãnh đạo chủ quản tỉnh ủy đã thay đổi, sách lược cũng cải biến, điều này cũng bắt buộc Trần Lâm không thể không chú ý ứng phó.

Nếu vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện càng được ngâm lâu bao nhiêu thì trưởng ban trong tổ chức lại càng chịu đựng áp lực lớn bấy nhiêu. Gần đây Trần Lâm rất sợ nhận được điện thoại, vì các thế lực chào hỏi ngày càng nhiều.

Trần Lâm vốn đẩy củ khoai lang nóng này vào tay Trương Thanh Vân, nhưng sau khi Trương Thanh Vân từ Vũ Lăng trở về, sau đó có tin tức người này đạt được danh tiếng khá lớn trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Trần Lâm bản thân kính sợ Trương Thanh Vân còn chưa được, vì vậy mà không dám đưa qua, nhưng đám người trong cuộc muốn chào hỏi kia lại không muốn tiếp xúc với hắn, vì vậy mà trong lòng cảm thấy rất phiền muộn.

Đợi đến khi có vẻ gánh không được thì Trần Lâm mới kiên trì bày ra, Trương Thanh Vân lại nói thời gian vẫn còn khá dài, vấn đề khảo sát phải cần bỏ thêm chút thời gian xem xét. Trần Lâm vốn đã nghĩ mình sẽ phải uống nước đắng, nhưng khi nghe thấy Trương Thanh Vân nói lời này thì ngoan ngoãn lui ra, bắt đầu câm miệng.

Trương Thanh Vân cũng nghe thấy một vài tin đồn nho nhỏ gây bất lợi cho mình, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, công tác cũng vì vậy mà thả lỏng hơn rất nhiều. Hắn làm việc trong phạm vi quyền hạn, nên làm thế nào thì làm thế ấy, nếu vượt qua quyền hạn thì hắn sẽ chuyển lên trên. Dù sao khoảng thời gian này không biết vì nguyên nhân gì mà Lưu Tiến đặc biệt bận rộn, hắn ra ngoài thị sát rất nhiều, bầu không khí trong phòng tổ chức trở nên kỳ dị.

Khoảng thời gian này Triệu Giai Ngọc cũng ở Thành Đô, có Doãn Tố Nga và dì Ngũ hầu hạ một cách đặc biệt nên trạng thái tinh thần của nàng rất tốt. Doãn Tố Nga cả ngày vui sướng, con dâu mang thai không xảy ra hiện tượng gì khác lạ, đây là phúc của Trương gia.

Trương Thanh Vân lúc này cũng có hình dáng của người chồng người cha, đi làm là về nhà với vợ đúng giờ. Khi nhìn thấy bụng của Triệu Giai Ngọc càng ngày càng lớn lên, hắn nghĩ đến vấn đề bên trong có một sinh mệnh nhỏ bé, điều này làm hắn kích động.

Đúng là phước đức trời đất, năm nay Trương Thanh Vân hắn được ban ơn lớn, sau này hắn lại có thêm một danh hiệu "ba ba", điều này đối với hắn là không tầm thường.

Đáng tiếc là Triệu Giai Ngọc không thể ở luôn ở Thành Đô, hơn nữa con của Trương Thanh Vân cũng được sinh ra ở thủ đô. Thứ nhất là mỗi lần Triệu Giai Ngọc rời khỏi thủ đô quá lâu thì sẽ lo lắng cho chuyện của công ty, thứ hai là Triệu tướng quân ở thủ đô, ông cụ nghe nói nàng có bầu thì cũng tỏ ý sinh con ở thủ đô.

Tuy trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy không muốn, nhưng lý trí dù sao cũng chiếm thượng phong, thừa dịp Triệu Giai Ngọc còn chưa kịp nghi ngờ thì hắn đã đưa nàng và hai ông bà Trương Đức Giang về thủ đô.

Khi đưa bọn họ đi thì trong nhà chỉ còn lại một mình Trương Thanh Vân lẻ loi, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình cảnh bất đắc dĩ, là sự bất đắc dĩ của kẻ làm nô bộc cho nhân dân. Hắn nhớ đến lời nói của Triệu tướng quân, ý nghĩ chính là điều kiện ở thủ đô tốt hơn ở Thành Đô, ít ra Triệu Giai Ngọc ở thủ đô cũng không làm ảnh hưởng đến công tác của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân nghe thấy lời lẽ của ông cụ mà lần đầu tiên cảm thấy có chút tàn khốc, nhưng ông cụ đã lên tiếng, Trương Thanh Vân cũng chỉ biết đưa tinh thần và thể lực lên trên vấn đề công tác.

Lúc này tình thế ở Thành Đô khá vi diệu, tuy Trương Thanh Vân không biết tình huống trong hội nghị thường ủy nhưng rõ ràng giai đoạn này hồ ly Lưu Tiến chắc chắn đang vắt óc cùng đánh cờ với bí thư Chiêm, ít nhất thì không thắng cũng phải tìm được cái giá lớn.

Chỉ cần nhìn vào hành động quỷ dị của Lưu Tiến trong khoảng thời gian vừa qua là thấy rõ điều này. Hắn tự mình nắm trong tay tất cả công tác tổ chức tư tưởng ở trong toàn tỉnh, hầu như mỗi ngày đều phải mệt nhọc xuống tuyến dưới thị sát, tỷ lệ xuất hiện trên đài truyền hình là rất cao.

Trương Thanh Vân biết rõ mọi hành động của mình ở Vũ Lăng hoàn toàn không thể thoát khỏi ánh mắt của hồ ly của Lưu Tiến, nhưng người này đang chậm chạp bất động, chắc chắn cũng đang chờ cơ hội. Nhưng Trương Thanh Vân quyết định sẽ không để Lưu Tiến kịp có được thời cơ thích hợp, vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện đã vô cùng cấp bách, càng ngày càng đến lúc Lưu Tiến phải thông qua, khoảng thời gian người này tìm Trương Thanh Vân nói chuyện đang dần đến rất nhanh.

Khoảng thời gian Lưu Tiến đánh cờ với Chiêm Giang Huy thì quan hệ giữa Trương Thanh Vân và trưởng phòng tổ chức cũng trở nên rất vi diệu, hai người hình như đang xem xét tính nhẫn nại của đối phương, xem kẻ nào chống không được.

Trương Thanh Vân không ra ngoài khảo sát như Lưu Tiến, nhưng công tác trên tay hắn cũng không thiếu. Khoảng thời gian này hắn lo lắng đến đám người Trần Cảnh Vân đang học tập ở trường đảng, hắn theo chân bọn họ nói rõ những tình huống của vấn đề cải cách cán bộ.

Dưới ám hiệu của Trương Thanh Vân thì Lý Thu Thực cũng đã hành động, hắn cho mọi người thấy rõ phòng tổ chức thị ủy Vũ Lăng đã bắt đầu coi trọng vấn đề đẩy mạnh bồi dưỡng và giáo dục cán bộ. Hắn đặc biệt coi trọng nhóm cán bộ Vũ Lăng đang được bồi dưỡng trong trường đảng, tất cả đều được phê chuẩn sẽ được tham gia tuyển chọn.

Mà Trần Cảnh Vân dưới những biện pháp đề cử của tổ chức thì được đề bạt làm phó cục trưởng thường vụ cục du lịch Vũ Lăng. Lúc này những hoạt động du lịch mạo hiểm ở Tang Ung ngày càng chiếm tỷ trọng lớn trong du lịch ở Vũ Lăng, Trần Cảnh Vân trước đây là người phụ trách chủ yếu cho hạng mục du lịch ở Tang Chương, vì vậy không có vấn đề gì về kinh nghiệm.

Đồng thời nếu xét về lý lịch thì rõ ràng không có vấn đề, chỉ cần hội nghị thường ủy thông qua thì Trần Cảnh Vân sẽ chính thức nhận chức phó cục trưởng thường vụ cục du lịch Vũ Lăng.

Theo phán đoán của Trương Thanh Vân thì khả năng không được đề bạt là rất nhỏ, vì đợt đề cửa lần này dựa theo điều lệ phân công mà Lý Thu Thực đã từng báo cáo lên phòng tổ chức tỉnh ủy. Trương Thanh Vân hồi phục rất nhanh, mà Phương Vĩnh Bình không thể không suy xét đến nhân tố này.

Dù sao tinh lực của Phương Vĩnh Bình lúc này cũng không phải dồn lên vấn đề được hay mất, lúc này chế độ cải cách ở Vũ Lăng đã rất khó phân biệt, hắn và Trương Thanh Vân cũng không thể phân biệt có phải là bạn bè hay không. Lúc này tất cả mọi người đều đang chờ đợi chỉ thị mới nhất của tỉnh ủy, nếu có chỉ thị mới thì chắc chắn Phương Vĩnh Bình sẽ ngày càng có nhiều chuyện cầu cạnh Trương Thanh Vân, như vậy đường đi sẽ bị khép kín, Phương Vĩnh Bình sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Trong lòng Trần Cảnh Vân biết rõ lần này mình có thể tiến một bước lên mây đều nhờ vào công lao của Trương Thanh Vân, vì biết Trương Thanh Vân không thu quà cáp nên đặc biệt nhờ người đến Áp Tử Hà mua chút cá về làm lễ vật.

Khi xe dừng dưới lầu khu Ung Cảnh, khi Trần Cảnh Vân xách túi xuống xe thì vẻ mặt đám người Tư Bình chợt biến đổi. Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Trần Cảnh Vân rồi nói:

- Anh Trần, anh làm gì thế? Nhóm anh Tư đều biết quy củ, sao anh không hiểu?

Trần Cảnh Vân cười hì hì nói:

- Tất nhiên tôi biết rất rõ, nhưng mỗi lần chúng tôi đến nhà anh thì đều có ăn uống, lần này chỉ mang đến vài món ăn mà thôi.

Trần Cảnh Vân nói như vậy thì vẻ mặt đám người Tư Bình mới hòa hoãn trở lại, Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Vậy thì được, trong nhà tôi có đầy đủ tất cả dụng cụ nấu nướng, hôm nay coi như anh là đầu bếp, phục vụ cho chúng tôi một bữa cơm.

Đám người chợt sững sờ, đám người Tư Bình và Tào Binh đều nở nụ cười, vẻ mặt Trần Cảnh Vân trở nên khổ sở, nhưng khi thấy Trương Thanh Vân có vẻ không phải nói đùa thì lập tức vui mừng đồng ý.

Khi đám người lên lầu thì Trần Cảnh Vân lập tức đi bận rộn, khi nhóm Tư Bình định tiến lên hỗ trợ thì Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Các anh cứ ngồi, với tay nghề của anh Trần mà cần chúng ta hỗ trợ sao?

Đám người Tư Bình nở nụ cười ngượng ngùng mà không có bất kỳ hành động nào khác, rõ ràng quan hệ giữa Trần Cảnh Vân và Trương Thanh Vân là khá tốt, mọi người cũng vì vậy mà cố gắng.

Trần Cảnh Vân hôm nay rất vui, tuy bị ra lệnh làm đầu bếp nhưng nghĩ lại mình tặng quà không bị từ chối thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết với thân phận của Trương Thanh Vân thì vài con cá chẳng đáng nhắc tới, nhưng bí thư Trương đã quan tâm đến mình như vậy thì làm ra vài món nhắm rượu không phải là vấn đề. Hắn có thể tự tay xuống bếp cho bí thư Trương thì coi như được coi trọng rồi.

Khi nhóm Trương Thanh Vân đang ngồi nói chuyện vui vẻ trên phòng khách thì nghe thấy mùi hương từ nhà bếp bay lên, vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, hắn nói:

- Chà, hôm nay mới phát hiện ra anh Trần là người toàn tài, hương vị quả nhiên rất tuyệt.

Đúng lúc này thì Trần Cảnh Vân cũng cười hì hì đi ra nói đồ ăn đã chuẩn bị xong, Trương Thanh Vân đứng dậy mời mọi người ngồi xuống, hắn tự mình đến tủ lấy rượu để mở tiệc chiêu đãi trong nhà.

Bữa cơm hôm nay làm mọi người rất vui vẻ, hoàn toàn khác biệt với vẻ mặt xám xịt khi bị đưa lên trường đảng học tập vào trước đó. Trần Cảnh Vân được đề bạt làm những người khác cảm thấy phấn chấn, cũng không còn cảm giác bị xa lánh như trước, tất cả đều tin tưởng vào tương lai tốt đẹp khi quay về.

Khi Trương Thanh Vân hỏi về thành tích học tập thì vẻ mặt Trần Cảnh Vân dần trở nên không tốt, Trương Thanh Vân hì một tiểng rồi nói:

- Anh Trần, anh nói trước đi!

- Điều này, ha ha, cũng còn tốt, lần này học tập cũng khá khó khăn, đều là những bản lĩnh cứng nhắc.

Trần Cảnh Vân dùng giọng yếu ớt nói.

- Anh đừng cợt nhả, có phải anh có thành tích thấp nhất hay không?

Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói.

Trần Cảnh Vân lập tức ỉu xìu nói:

- Nhưng tôi vẫn hợp cách, ha ha, bí thư cũng biết đấy, trình độ văn hóa của tôi rất chênh lệch so với đám anh Tư, nhưng học tập cũng rất chuyên chú, không hiểu có thể hỏi.

- Đúng, tôi có thể đảm bảo điều này, anh Trần dốt nát trời sinh, bí thư cũng đừng làm khó.

Tư Bình cười nói.

Tư Bình nói xong thì đám người đều cười ha hả, chỉ có duy nhất Trần Cảnh Vân có vẻ không phục, vẻ mặt đỏ hồng. Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Đừng như vậy, anh Trần, học đến già, sống cũng đến già, mỗi khi ở trên cương vị nới đều có yêu cầu rất cao, anh cũng không nên phớt lờ được.

Trần Cảnh Vân nghe thấy những lời này thì sáng mắt lên, hắn nói:

- Tôi...À...Sẽ không vì vậy mà chẳng được thường ủy bổ nhiệm đấy chứ?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn phát hiện ra vừa rồi mình lỡ lời, vì vậy vội nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Tôi sao có thể biết được kết quả của thường ủy Vũ Lăng? Nhưng anh cũng đừng nên phỏng đoán, kiên nhẫn chờ đợi thông báo của tổ chức là được.

- Vâng!

Trần Cảnh Vân gật đầu như gà mổ thóc, miệng cũng mở lớn, hắn nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch dưới ánh mắt đố kỵ của mọi người. Chỉ cần xem xét vào lời nói của Trương Thanh Vân thì Trần Cảnh Vân biết chuyện này sẽ thành, người làm quan ai mà chẳng muốn bò lên cao?

Cục du lịch ở Vũ Lăng là ban ngành quan trọng, người đảm nhiệm chức cục trưởng thường là lãnh đạo thị ủy, Trần Cảnh Vân hắn có thể bò lên chức vị phó phòng thường vụ cũng coi như tám bề uy phong. Trần Cảnh Vân là người có cá tính, lúc này nghe thấy tin vui thì trong lòng càng kích động.

Trần Cảnh Vân uống xong ly rượu thì ngẩng đầu lên định nói thêm điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy Trương Thanh Vân nhíu mày thì vội vàng im miệng.

Trần Cảnh Vân biết rõ tính cách của Trương Thanh Vân, người này không thích kẻ quá ương ngạnh, chính hắn thiếu chút nữa vì đắc ý mà gây ra phiền phức.

Trần Cảnh Vân nghĩ đến đây thì lập tức thành thật hơn rất nhiều, sau khi mọi người cơm nước xong thì hắn cũng tranh thủ thu dọn. Sau khi dọn sạch phòng bếp thì hắn mới thở phào một hơi.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận