Bố Y Quan Đạo - Chương 761: Đại nhân vật Quách gia

Bố Y Quan Đạo

Chương 761: Đại nhân vật Quách gia

Tin tức Trương Thanh Vân sẽ về thủ đô được truyền đi rất nhanh, chính hắn cũng không ngờ chỉ là một lần về thủ đô rất bình thường lại bị người khác chú ý như thế.

Người còn chưa đến thủ đô thì đã có các loại điện thoại gọi đến tới tấp, phần lớn mọi người đều hẹn Trương Thanh Vân gặt mặt dùng cơm. Triệu Văn Phong, vợ chồng Triệu Giai Mỹ, còn có cả Tứ ca. v. v. Đám người cấp dưới của Trương Thanh Vân ở ủy ban cải cách như Hầu Toản và Hoàng Diêu, còn có cả Uông Phong Uông gia.

Nếu Trương Thanh Vân có thể đáp ứng với tất cả mọi người thì rõ ràng lần này đến thủ đô phải mất nửa tháng mới có thể quay về. Đây rõ ràng là một chuyện khó với Trương Thanh Vân, vì người gọi điện thoại đến phần lớn đều là người quen, tuy bình thường quan hệ cũng không phải quá gần nhưng bình thường đều khá tốt đẹp, nếu không sẽ chẳng điện thoại trực tiếp cho hắn.

Vì thế nếu Trương Thanh Vân từ chối lời mời của đám người nà thì đúng là không nể mặt nhau, nhưng sự thật là thời gian có hạn, hắn không có quá nhiều thời gian để đối phó với những bữa tiệc như vậy, vì thế cũng chỉ biết từ chối mà thôi.

Nếu xét theo một phương diện nào đó thì bợ đỡ là thiên tính của người trong quan trường, với thân phận của Trương Thanh Vân bây giờ thì từ chối lời mời của người khác cũng không thể không suy xét độ nặng của đối phương. Ví dụ một thần tài như Triệu Văn Phong, tuy Trương Thanh Vân có quan hệ cá nhân không tốt lắm với người này, nhưng về phương diện mặt mũi lại khó thể không nể mặt nhau.

Còn Tứ ca Triệu gia, tuy Trương Thanh Vân có quan hệ cá nhân rất tốt với người này, trước đó hai người từng có thời gian qua lại ở Giang Nam, nhưng dưới tình huống bây giờ cũng chỉ biết dùng lời ôn hòa từ chối tấm lòng của đối phương. Dù trong lòng Trương Thanh Vân không muốn thừa nhận, nhưng độ nặng của Tứ ca quá thấp cũng là một nguyên nhân.

Người trong giang hồ thân bất do kỷ, người ở vào vòng luẩn quẩn danh lợi phải dựa theo quy củ làm việc, trong đây khó thể cao thượng mãi, vĩnh viễn chỉ có lợi ích mà thôi.

Thành tích của Trương Thanh Vân những năm qua ở Hoa Đông đã làm độ nặng của hắn tăng mạnh, là quan lớn cấp phó bộ, lại trực tiếp nằm dưới sự quản lý của trung ương. Hơn nữa bây giờ trong hạng mục khu kinh tế Hoàng Hải thì Hoài Dương của Trương Thanh Vân bây giờ là một bộ phận quan trọng, Trương Thanh Vân là bí thư thị ủy Hoài Dương, nếu khu kinh tế Hoàng Hải được khởi động thì hắn rất dễ dàng tạo ra thành tích.

Nếu như tiếp tục được đề bạt thì Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ tiến vào ban ngành thường ủy tỉnh ủy, nếu hắn có thể tiến vào thường ủy tỉnh ủy trước bốn mươi thì đây rõ ràng là chuyện hi hữu ở trong nước. Lúc đó không gian hoạt động của hắn sẽ là không giới hạn, mà nhân vật như vậy về kinh tất nhiên số lượng người lôi kéo làm quen sẽ không thiếu.

Sân bay thủ đô, lần này tùy tùng đi theo Trương Thanh Vân là rất ít, cũng chỉ có Lưu Bằng và vài lãnh đạo được phân công quản lý ủy ban cải cách. Sau khi rời khỏi đường dành cho khách quý thì từ xa đã thấy được vài binh sĩ mặc quân trang, khi Trương Thanh Vân xuất hiện thì bọn họ lập tức tiến lên cúi chào.

Trương Thanh Vân khoát tay với bọn họ rồi nói:

- Bằng Tử theo tôi, anh Liêu trực tiếp đi về khu thường trú Hoài Dương ở thủ đô, chắc chắn bọn họ cũng đến đón người, các anh đi ra bên ngoài xem thế nào.

Khi thấy binh sĩ đến đón thì Trương Thanh Vân biết Triệu Truyền đang khách khí, ý tốt của anh vợ lần này khó thể chối từ, vì vậy chỉ có thể đi sang nhà Triệu Truyền trước.

- Vâng, bí thư, anh cứ tự nhiên!

Chủ nhiệm Liêu của ủy ban cải cách vội vàng nói. Bọn họ cùng bí thư Trương tiến về thủ đô vốn cũng khá căng thẳng nhưng bây giờ xem xét thế trận lại thấy không được tự nhiên, ước gì có thể ở cùng một chỗ với bí thư Trương.

Lưu Bằng là thư ký cho Trương Thanh Vân, hôm nay cũng là lần đầu tiên theo lãnh đạo tiến về thủ đô. Trước kia hắn cũng biết gốc rễ của lãnh đạo ở thủ đô, nhưng không ngờ người ra đón lại là quân nhân, hơn nữa xem thế trận thì có vẻ hơi lớn.

Trương Thanh Vân lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Bằng ngồi trên ghế lái phụ mà trong lòng cảm thấy rất mới mẻ, còn có chút căng thẳng. Hắn thấy những quân nhân này tố chất không tầm thường, tuyệt đối không phải là quân nhân thông thường, hắn lại nhìn biển số xe, là loại biển số của tổng bộ quân giải phóng, chẳng lẽ gốc rễ của bí thư Trương ở quân ngũ?

Lưu Bằng biết khá rõ về Trương Thanh Vân, nghe nói bí thư Trương là con của một gia đình tầm thường, có vợ là chủ doanh nghiệp lớn, tại sao có liên quan đến bộ đội?

- Alo, anh đang ngồi trên xe, anh vừa xuống máy bay đã bị binh sĩ của đại ca đón đầu rồi.

Sau xe đột nhiên vang lên âm thanh nói điện thoại của Trương Thanh Vân. Tâm thần Lưu Bằng chợt dựng thẳng lên, hắn ngồi thẳng người, bắt buộc mình không nên tiếp tục suy đoán. Nhưng những lời vừa rồi của Trương Thanh Vân đã giải thích những nghi ngờ vừa rồi của hắn, thì ra người phái lính đến đón là anh của bí thư Trương.

Trương Thanh Vân ngồi phía sau cũng không biết Lưu Bằng đang suy nghĩ như vậy, hắn quay về thủ đô mà cảm thấy thả lỏng vì nơi đây chính là nhà hắn. Bây giờ cha mẹ, vợ con của hắn đều đang ở đây, quan trọng là sau khi về thủ đô thì không cảm nhận được áp lực như ở Hoa Đông, đây chính là nguyên nhân căn bản làm tâm thần hắn được thả lỏng.

Người điện thoại đến chính là Triệu Giai Ngọc, Trương Thanh Vân tùy ý nói chuyện với nàng. Ngoài Trương Thanh Vân thì cả nhà đã đến nhà Triệu Truyền, đồ ăn đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Trương Thanh Vân đến là mở màn.

Xe chạy như bay trên đường cao tốc, rất nhanh đã đến khu biệt thự 81, nơi này canh gác quá nghiêm túc làm Lưu Bằng mở rộng tầm mắt. Hắn giống như bà lão tiến vào nhà quan viên, ngạc nhiên với mọi thứ, hết nhìn đông lại nhìn tây, hồn nhiên quên mất thân phận của mình. Trương Thanh Vân thấy Lưu Bằng rung đùi đắc ý ở phía trước mà cũng không nói gì, chỉ nở nụ cười hiểu ý.

Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ tình hình mình đến đây năm xưa, sợ rằng cũng không mạnh hơn Lưu Bằng bao nhiêu, lúc đó trái tim đập bình bịch, vừa hiếu kỳ vừa rất căng thẳng. Tính ra thì còn chưa đến mười năm, mười năm trước hắn sao có thể nghĩ rằng sẽ có địa vị như bây giờ?

Từ khu biệt thự 81 đến khu an dưỡng cán bộ lão thành cũng không quá xa, nếu muốn vào khu an dưỡng cán bộ thì phải là quan viên từ phó bộ trở lên và thiếu tướng quân đội. Lần đầu tiên Trương Thanh Vân chứng kiến nơi đó thì trong lòng đã cảm thấy có núi chắn trước mặt, hắn cảm thấy dù mình có phấn đấu cả đời thì sợ rằng cũng không được vài nơi đây.

Nhưng Trương Thanh Vân không ngờ chỉ chưa đến mười năm mà bây giờ hắn đã là quan lớn cấp phó bộ, trước kia không hề suy nghĩ, không dám nghĩ đến vị trí bây giờ, hiện tại lại đặt mông ngồi lên, cảm giác này luôn làm cho người ta cảm thấy có chút phập phồng.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự Triệu Truyền, không đợi Lưu Bằng kịp xuống xe, cửa xe đã sớm bị lính cần vụ kéo ra. Trương Thanh Vân bước xuống thì thấy Triệu Truyền đang mỉm cười đứng ở cửa ra vào, sau lưng chính là vợ hắn và Triệu Giai Ngọc, rõ ràng tất cả người nhà đều ra nghênh đón Trương Thanh Vân.

- Thanh Vân, ha ha, đã nhiều năm không gặp.

Triệu Truyền cười ha hả nói, hắn tiến lên cho Trương Thanh Vân một cái ôm rất bất nhã, sau đó mới bắt tay nhau.

Ấn tượng đầu tiên của Triệu Truyền với Trương Thanh Vân là da đã đen khá nhiều, nhưng bộ quân phục trung tướng mặc trên người làm hắn trở nên uy vũ. Trên người hắn bùng ra khí thế quân nhân, rõ ràng khó thể so sánh với vài năm trước.

- Đại ca, vài năm không gặp mà anh biến đổi rất lớn, nếu gặp anh ở địa phương khác thì chắc chắn phải gọi là thủ trưởng.

Trương Thanh Vân cười nói.

Triệu Truyền nắm chặt tay Trương Thanh Vân không nói lời nào, nhưng hắn cũng thấy rất rõ những biến hóa của đối phương. Người này ở Hoa Đông mà có thể tiến lên cấp phó bộ, tiến vào danh sách cán bộ của tỉnh, Triệu Truyền có thể thấy được khó khăn bên trong.

Độ tuổi của Trương Thanh Vân thấp hơn Triệu Truyền khá nhiều, hai người hầu như có thể nói không phải là cán bộ cùng thế hệ. Đối với Trương Thanh Vân thì tuổi hoàng kim còn chưa đến, bây giờ đã nắm quyền cao, chỉ cần đi con đường đúng đắn thì vài năm sau trở thành chư hầu một phương là chuyện ván đóng thuyền.

Hai anh em Triệu Truyền nói chuyện với nhau thì Triệu Giai Ngọc và Phùng Tố Trinh cũng chỉ biết mỉm cười đứng xem. Hai người đàn ông kia nếu giẫm chân trên lĩnh vực của mình thì chắc chắn sẽ tạo ra chấn động, người nhà như vậy là rất tốt.

Sau đó Trương Thanh Vân giới thiệu Lưu Bằng cho Triệu Truyền. Lưu Bằng rất căng thẳng, Triệu Truyền bắt tay với hắn rồi cười nói:

- Bí thư Trương của các anh trước kia cũng là thư ký, anh cần phải hướng về cậu ấy học hỏi kinh nghiệm.

Lưu Bằng liên tục xưng vâng, trong lòng kích động khó hiểu. Được một trung tướng nắm tay khuyến khích, phần vinh hạnh đặc biệt này Lưu Bằng nằm mơ cũng không được.

Sau khi chào hỏi thì cả nhà cùng tiến vào cửa, hai ông bà Trương Đức Giang và con gái Mạn Mạn đang ở bên trong, sau đó cả nhà lại tiếp tục chào hỏi. Trương Thanh Vân ôm con gái, người nhà cùng nhau nói chuyện ở phòng khách.

Khi dùng cơm thì Triệu Truyền quay đầu lại nói với Trương Thanh Vân:

- Ngày mai bỏ ra chút thời gian, Tam thúc Quách gia mời dùng cơm, chú ấy nói tôi mời cậu.

Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Mời em dùng cơm à? Anh có biết vì chuyện gì không?

Trương Thanh Vân trước nay rất ít khi tiếp xúc với Quách gia, nhưng hắn đã từng nghe qua danh tiếng của Tam thúc Quách gia, giống như cũng là người trong quân ngũ...

Trương Thanh Vân không hiểu, Tam thúc Quách gia cũng là người ở trong tổng bộ quân giải phóng, là chủ nhiệm cục chính trị, quân hàm thượng tướng. Mà bây giờ Triệu Truyền lại tiến vào cục chính trị, xem ra là cấp dưới, hèn gì...

Nhưng Trương Thanh Vân cũng không hiểu, Tam thúc Quách gia đường đường là quan lớn trong nước, thuộc về người nằm trên tháp vàng, sao lại tìm mình dùng cơm? Vì vậy Trương Thanh Vân mới dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Triệu Truyền.

Triệu Truyền cười cười, hắn vô thức sờ mũi nói:

- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không hiểu. Nhưng theo tin tức nho nhỏ bên ngoài thì hình như có liên quan đến con cưng của Quách gia.

- Quách Vũ sao?

Trương Thanh Vân chợt nói, trong đầu chợt hiểu rõ. Tai nạn do thiếu trách nhiệm ở Giang Thủy đã bùng ra, nhất định Quách Vũ cũng bị cuốn vào, hơn nữa sự việc phải nghiêm trọng. Nhưng Trương Thanh Vân có giúp được gì? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Đại ca, việc này có hơi lớn, anh có biết chuyện gì xảy ra ở Giang Thủy không? Vài chục người mất mạng vì thiếu trách nhiệm. Nếu quả thật liên lụy đến Quách Vũ thì đừng nói là tôi, dù là bí thư Tần tỉnh ủy cũng khó thể thành.

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Truyền khoát tay nói:

- Dùng cơm, dùng cơm, những vấn đề này mai gặp mặt sẽ biết, lúc này cũng không nên nghĩ nhiều. Tôi cũng chỉ đoán mò mà thôi, cậu cứ xem như đó là một bữa cơm bình thường, mặt khác cũng quen mặt với Tam thúc Quách gia, không có gì hơn.

Triệu Truyền nói như vây thì Trương Thanh Vân cũng không nói thêm điều gì. Nhưng hắn biết Tam thúc Quách gia là quan lớn, ngày đi ngàn dặm, mời một tiểu bối dùng cơm, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận