Cẩm Đường Quy Yến - Chương 127: - Chương 127NGỌN NGUỒN

Cẩm Đường Quy Yến Chương 127: - Chương 127NGỌN NGUỒN
Tần Nghi Ninh cảm thấy mình như một con cá nhỏ trôi giạt trong dòng nước, dòng nước trong suốt được ánh mặt trời sưởi ấm, nàng dứt bỏ tất cả ưu phiền, tự do tự tại vô tư bơi qua bơi lại, không nhớ rõ mình là ai, cũng không biết mình muốn bơi đi đâu.



Không bao lâu sau, nước càng lúc càng trong, càng cạn, có một bàn tay to kéo nàng lên.



Người kia nhếch mép, đôi mắt phượng trong veo, nâng nàng ở trước mặt.



Bên tai dường như có người gọi tên nàng “Tiểu Khê, Tiểu Khê, con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ…”



Đột nhiên Tần Nghi Ninh tức giận.



Nàng tên là Tiểu Khê, nhưng bây giờ đã đổi thành Tần Nghi Ninh, con thỏ nhỏ là ai?



Sự tức giận đột ngột khiến tất cả ký ức ùa về trong đầu, nhớ tới mẫu thân đang ở pháp trường, Tần Nghi Ninh đột nhiên mở mắt, nhích người hoảng sợ ngồi dậy.



“Mẫu thân!”



“Cô nương, người tỉnh rồi?”



“Nghi tỷ nhi, con thấy đỡ hơn nhiều chưa?”



Tần Nghi Ninh nhìn mẫu thân đang ngồi trên giường cầm tay mình, còn phụ thân đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, rồi nhìn lại gian phòng hơi xa lạ, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng với tình hình trước mắt thì Tôn thị đã ôm lấy nàng.



“Nghi tỷ nhi, cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi! Con có biết là con mê man cả ngày rồi không?”



“Mẫu thân?” Tần Nghi Ninh từ từ đưa hai tay lên ôm lấy Tôn thị, nàng nghĩ nhất định là mình đang nằm mơ.



Phần lớn thời gian mẫu thân đối xử với nàng rất lãnh đạm, có bao giờ dịu dàng như thế này với nàng đâu?



Tần Nghi Ninh úp mặt vào vai Tôn thị, nếu đã là mộng, vậy thì xin cho giấc mộng này cứ kéo dài mãi.



Dáng vẻ khó tin lại vô cùng nâng niu quý trọng giây phút này của nàng khiến Tần Hòe Viễn và Bàng Kiêu ở một bên nhìn thấy mà lòng chua xót.



Bàng Kiêu cau mày, thầm nghĩ Tôn thị là mẹ ruột, rốt cuộc đã khiến nha đầu ngốc nghếch này chịu bao nhiêu buồn tủi rồi?



Tần Hòe Viễn không cầm lòng được đưa bàn tay to lớn vuốt tóc nàng.



Tần Nghi Ninh càng cảm thấy không đúng.



Xúc giác trong mộng rõ ràng như vậy sao? Vòng tay ôm ấp của mẫu thân ấm áp như vậy, mấy giọt lệ rơi vào cổ nàng đã chuyển lạnh, bàn tay của phụ thân chạm vào trán nàng vừa ấm áp vừa chân thực.



Còn có Bàng Kiêu ở một bên đang nhìn nàng mỉm cười, rồi cả Băng Đường, Tùng Lan và Hổ Tử.



Nàng phục hồi tinh thần lại, vui mừng kêu lên: “Mẫu thân, người không sao rồi!”



“Không sao rồi, không sao rồi!” Tôn thị vuốt ve khuôn mặt nàng: “Con thấy đỡ nhiều chưa?”



“Con không sao, vốn là con cũng không sao cả.”



“Vậy thì tốt rồi. Thấy con ngất đi, ta rất sợ.”



“Mẫu thân mới làm con sợ hãi kìa! Con còn tưởng sẽ không còn gặp được mẫu thân nữa rồi.” Tần Nghi Ninh nói, nước mắt liền đảo quanh trong vành mắt, nhưng nàng gắng gượng mỉm cười, không để nước mắt rơi xuống, đưa mắt nhìn Tần Hòe Viễn: “Nhất định là phụ thân tới cứu mẫu thân.” Bằng không, một khi quan giám trảm muốn xử trảm phạm nhân, cho dù Bàng Kiêu có mặt, ông ta cũng vẫn ra tay.



Tần Hòe Viễn xấu hổ nói: “Là Bàng tiểu Vương gia cứu mẫu thân con. Vi phụ vẫn ở trong cung với Hoàng thượng, không tìm được cơ hội đi ra. Sau đó Hoàng thượng nghe nói Bàng tiểu Vương gia đích thân tới, mới dẫn theo phụ thân tới đó.”



Tần Nghi Ninh kinh ngạc nhìn về phía Bàng Kiêu.



Nàng nhớ lại rồi. Bàng Kiêu kiêu ngạo nói với quan giám trảm, bảo Hoàng đế tới nói chuyện. Với tính tình như vậy, chẳng phải hôn quân nhìn thấy Bàng Kiêu sẽ sợ đến mức tiểu cả ra quần sao? Đương nhiên là Bàng Kiêu nói thế nào, ông ta cũng nghe theo rồi.



Nói như vậy, thật sự là Bàng Kiêu cứu mạng Tôn thị?



Hơn nữa, trước kia Bàng Kiêu có ơn cứu mạng đối với nàng, mẫu thân và ngoại tổ mẫu, ở thành Hề Hoa, hắn có ơn giữ gìn sự trong sạch cho nàng, rồi lần này cứu Tôn thị ngay trên pháp trường, như vậy là hắn đã cứu nàng ba lần rồi.



Tần Nghi Ninh xốc chăn bước xuống đất, quỳ gối dập đầu trước mặt Bàng Kiêu.



Mặt nàng trắng bệch, thân thể cũng suy yếu, làm sao Bàng Kiêu có thể để nàng hành lễ? Hắn vội vàng đưa tay ra nâng nàng lên: “Nàng làm cái gì vậy? Mau đứng lên.”



Tần Nghi Ninh không chịu đứng dậy, nhưng cánh tay bị hắn nâng lên không thể dập đầu vái lạy, đành cảm kích ngửa mặt nhìn hắn đang khom người xuống.



“Vương gia nhiều lần cứu giúp, lần này lại cứu mạng của mẫu thân ta, ta không có gì báo đáp, nhưng sau này Vương gia có điều phân phó, chỉ cần lên tiếng, tiểu nữ nhất định bất chấp gian nguy, muôn lần chết không chối từ.”



Ai chịu để nàng muôn lần chết cơ chứ?



Bàng Kiêu nhìn Tần Nghi Ninh ở khoảng cách rất gần, hai bên mang tai đều nóng lên, hai tay hơi dùng sức, liền nâng người nàng lên.



“Tần tiểu thư không cần làm như vậy, bản Vương chỉ là nhân tiện mà thôi.”



Hổ Tử ở một bên nghe vậy, khóe miệng không nhịn được hơi giật giật.



Rõ ràng đang yên ổn ở tại Tiên Cô Quan, nhận được mật báo của Tinh Hổ vệ liền ra roi thúc ngựa chạy tới đây, vậy mà ở trước mặt chính chủ lại không biết nói cho khéo, còn mở miệng nói dóc rằng “thuận tiện” mà thôi, làm sao có thể khiến cho mỹ nhân vui lòng? Quả thật là Vương gia làm cậu tức chết mất thôi!



“Trong thiên hạ nào có loại thuận tiện nào dễ dàng như vậy chứ?” Tần Nghi Ninh cười nói: “Vương gia có thân phận đặc thù mới có thể đi lại ở Đại Yên, đã là không dễ dàng gì rồi. Ta không phải là người không biết tốt xấu, tuy có lúc lời nói của Vương gia có phần xa rời chuẩn mực, thế nhưng việc Vương gia làm, ta cũng nhận biết rõ ràng. Ta nói sẽ báo đáp thì nhất định ta sẽ báo đáp.”



Bàng Kiêu nghe vậy, càng thêm yêu thích nàng.



Hắn biết nàng là một người hiểu biết, quả thật, nàng không phụ sự yêu thích của hắn, rốt cuộc bằng sự thông tuệ của mình, nàng có thể nhìn rõ bản chất bên dưới hiện tượng, mặc dù không thích lời nói của hắn, nhưng nàng cũng không gạt bỏ những việc hắn đã làm cho nàng.



Bàng Kiêu xua tay nói: “Tần tiểu thư không cần để ở trong lòng. Nàng đã không sao, bản Vương liền cáo từ.”



Tần Nghi Ninh nghĩ hắn nhất định còn có việc phải làm, liền chỉnh đốn y phục uốn gối: “Vương gia đi thong thả.”



Bàng Kiêu lại nhìn nàng bằng ánh mắt thắm thiết rồi mới dẫn theo Hổ Tử đi ra ngoài.



Tần Hòe Viễn đứng lên đưa tiễn.



Lúc này, Tần Nghi Ninh mới nắm tay Tôn thị, nói: “Mẫu thân, người phải chịu khổ cực rồi. Sau khi con về nhà, thấy người không ở trong phủ, nghe nói là người theo Tào thị vào cung? Bọn họ có đối xử khắc nghiệt với mẫu thân không?”



“Thật ra lúc vào cung, ở lại thì cũng không có ai đối xử khắc nghiệt với ta, chỉ có điều đối mặt với loại người như Hoàng hậu, ta rất căng thẳng.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, lại hỏi: “Ngày ấy vì sao mẫu thân xung đột với Hoàng hậu và Hoàng thượng vậy?”



Nghe nàng hỏi vậy, Tôn thị kinh ngạc nói: “Ta xung đột với Hoàng hậu và Hoàng thượng hồi nào?”



Tần Nghi Ninh thấy dáng vẻ như vậy của Tôn thị, sự nghi hoặc trong lòng càng tăng.



Vừa rồi, thấy Tôn thị yên ổn ngồi ở trước mặt, nàng đã thấy nghi nghi rồi.



Tôn thị không phải là người gan dạ, vừa rồi suýt nữa bà đã bị giết, lúc này hẳn là vẫn còn khiếp sợ, phải rất là yếu ớt mới đúng, sao trông thế nào cũng không thấy có gì đáng ngại.



“Mẫu thân không xung đột với Hoàng hậu và Hoàng thượng? Nhưng con nghe bên ngoài nói, Hoàng hậu muốn ban hai cung tần của Hoàng thượng cho phụ thân làm thiếp, phụ thân không đồng ý, chống đối Hoàng hậu trước điện, mắng chửi Hoàng hậu nên mới bị ban chết, sau đó Hoàng thượng tới khuyên nhủ, mẫu thân lại mắng Hoàng thượng là hôn quân, Hoàng thượng giận dữ mới phán đem mẫu thân bêu đầu thị chúng.”



Tôn thị nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, lắc đầu lia lịa: “Con nghĩ ta điên rồi sao? Cho dù có thù hận cỡ nào, ta cũng biết thế nào là nặng nhẹ, ta có bao nhiêu lá gan mà đi mắng chửi Hoàng thượng là hôn quân chứ? Nếu nói ta chống đối bởi vì Hoàng hậu ban thiếp thì càng không thể có, ta đâu phải là loại phụ nữ đố kỵ với thiếp thất của chồng? Thôi được, tuy ta không thích phụ thân nạp thiếp, nhưng cũng không phải ta không đồng ý nạp thiếp, sao ta dám chống đối trước mặt Hoàng hậu?”



“Nói như vậy, mẫu thân không làm gì cả? Vậy vì sao mẫu thân bị giải ra pháp trường?”



Tôn thị lắc đầu nói: “Ta đang ngờ vực đây. Ta đang nghỉ ngơi yên ổn trong cung thì một vị ma ma gọi ra. Vị ma ma kia chỉ nói không phải thật sự muốn giết ta, rồi cũng không giải thích, liền nhét giẻ vào miệng ta, trói ta lại áp giải ra Ngọ môn.”



Tôn thị vừa dứt lời, liền nghe "két” một tiếng, cửa phòng mở ra.



Tần Hòe Viễn chậm rãi đi tới.



Tần Nghi Ninh liền nghi hoặc nhìn về phía Tần Hòe Viễn.



Tần Nghi Ninh tin lời Tôn thị. Tôn thị không phải là người có tâm kế, cũng không nói dối đối với loại chuyện như thế này.



Thế thì, một người vợ cả của quan viên vào cung, làm sao có cung nhân dám dựng dậy rời giường, nhét giẻ vào miệng, áp giải ra pháp trường?

Nguồn : Vietwriter.vn

Hoàng gia tuy uy nghiêm, nhưng loại sự việc này nếu hoàn toàn không báo trước cho phụ thân, làm thế nào phụ thân không hề buông một câu oán hận? Hoàng thượng thật sự có thể nhấc tay một cái là diệt sạch Tần gia, nhưng Tần Nghi Ninh cũng tin, phụ thân không phải là loại người để người khác tùy ý vo tròn, bóp méo như một quả hồng mềm.



Bởi vậy chỉ có một kết luận.



Chuyện này, phụ thân biết rõ.



“Phụ thân?” Tần Nghi Ninh nghi hoặc nói: “Phụ thân có biết chuyện này rốt cuộc là thế nào không ạ?”



Tần Hòe Viễn ngồi xuống ghế bành bên cửa sổ, cụp mắt ngắm nghía tách trà có nắp trong tay, rồi thở dài nói: “Ta cũng không biết tình huống cụ thể, Hoàng thượng bảo ta ở lại ngự thư phòng, nói muốn trò chuyện với ta, cũng không cho ta trở về. Về phần pháp trường, khi tới nơi ta mới biết.”



“Như vậy, trong cung cũng không có yến tiệc?”



Tần Hòe Viễn lắc đầu, cúi đầu không nhìn Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh nhíu mày suy nghĩ.



Đây là Hoàng đế sử dụng người của Tần gia để làm thành một cái bẫy.



Nhưng Hoàng thượng làm như vậy là vì cái gì?



Đang yên đang lành, đột nhiên trói mẫu thân nàng đến pháp trường, tuyên bố bêu đầu thị chúng, đây thoạt nhìn là một cái bẫy lớn, rốt cuộc là muốn thử thách ai?



Tần Nghi Ninh nghĩ tới đây, đột nhiên cả kinh.



Hoàng đế không phải thật sự muốn giết mẫu thân nàng, nếu nàng thật sự bố trí người cướp pháp trường, thì tình huống sẽ thế nào?



Nhất định lúc đó Hoàng đế đã âm thầm tăng thêm nhân thủ. Nàng chỉ tìm được bốn người, có thể chạy trốn thành công hay không cũng là năm ăn năm thua. Nếu bốn người kia bị bắt, bị người của Hoàng đế tra hỏi ra người phía sau là nàng, vậy thì toàn bộ Tần gia có thể đều sẽ…



Tần Nghi Ninh sợ hãi, toát mồ hôi lạnh đầy lưng.



Lúc này nàng vô cùng cảm kích Bàng Kiêu đã tới đúng lúc. Bằng không hành động bồng bột lần này của nàng, sợ rằng thật sự gây ra đại họa cho Tần gia!



Còn có phụ thân…



Tần Nghi Ninh hoảng sợ nhìn phụ thân, lẩm bẩm nói: “Phụ thân… sau khi hòa đàm thành công, Hoàng thượng… Hoàng thượng có thay đổi thái độ đối với phụ thân không? Chúng ta có cần phải “giấu mình” đi không?”



Hành động lần này của Hoàng đế, rất có khả năng là để thử Tần Hòe Viễn. Có lẽ là ông ta nghi ngờ Tần Hòe Viễn có ý đồ phản quốc?



Tần Hòe Viễn nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt phức tạp.



Có những điều, ông không thể nói với nàng và Tôn thị, đành để mặc cho nàng suy đoán.



Tần Hòe Viễn cảm thấy có lỗi với Tần Nghi Ninh và Tôn thị, thế nhưng có một số việc, nói ra sợ sẽ rước lấy tai họa lớn hơn nữa.



Ông chỉ có thể khẽ thở dài, nói: “Nghi tỷ nhi đừng lo lắng, việc này vi phụ sẽ xử lý ổn thỏa. Bây giờ con đã tỉnh, từ sau khi chúng ta quay về kinh, ta vẫn chưa về nhà, không bằng hãy thu thập một chút rồi lên đường hồi phủ đi.”



Tần Nghi Ninh biết nhất định Tần Hòe Viễn có điều khổ tâm nên cũng không gặng hỏi nữa.



Nhớ tới vẻ mặt của lão Thái Quân, Tần Nghi Ninh lắc đầu: “Phụ thân về phủ trước đi ạ, con không thể tùy tiện cùng mẫu thân trở về được.”



Tần Hòe Viễn sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Nghi tỷ nhi, con nói thế là ý gì?”



Tần Nghi Ninh mỉm cười, chỉ có điều nụ cười của nàng còn khó coi hơn là khóc.



“Phụ thân, con không muốn bàn luận sự đúng sai của trưởng bối, sau khi phụ thân hồi phủ sẽ biết ngay là có chuyện gì xảy ra. Nghi tỷ nhi cũng không phải là đứa con bất hiếu, mà chỉ là vì cuộc sống sau này của con và mẫu thân ở trong phủ được tốt hơn một chút, lúc này xin phụ thân hiểu cho cách xử lý của con.”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận