Cẩm Đường Quy Yến - Chương 515: - Chương 515TÌNH THẾ

Cẩm Đường Quy Yến Chương 515: - Chương 515TÌNH THẾ
Chương 515TÌNH THẾ

Tào Vũ Tình ôm lấy Tần Nghi Ninh, vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của nàng, nói: “Ta không sao, dì Tào bản lĩnh lớn thế này, làm sao có thể có chuyện gì? Ngươi thì ngược lại, ngươi gầy đi nhiều như vậy, nhất định chịu khổ rất nhiều?”



Câu nói biểu lộ rõ ràng sự quan tâm, cùng với một vòng tay ôm ấp tuy không dày rộng nhưng rất ấm áp, khiến suýt nữa Tần Nghi Ninh bật khóc tại chỗ.



Nàng sụt sịt, mất một lúc mới bình tĩnh lại, nói: “Ta không sao. Tuy dọc đường cũng có nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng sống sót. Bây giờ tất cả đều đã qua, chẳng phải người thấy ta rất khỏe đây sao? Chỉ là lúc đầu bị bắt đi, ta rất lo lắng cho mọi người bị vùi dưới hang. Mọi người… không sao chứ?”



Lúc này, điều Tần Nghi Ninh sợ nhất là nghe tin những người hôm đó xảy ra chuyện. Nhớ tới từng gương mặt trẻ tuổi, đầy sức sống kia, nếu như bọn họ vì bảo vệ nàng mà mất mạng, thì nàng sẽ ân hận cả đời.



Tào Vũ Tình cảm thông, vỗ vai nàng trấn an: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, lần này ông trời đứng về phía chúng ta, mọi người đều không sao. Sau đó Vương gia dẫn người tới hiện trường, bới toàn bộ đất lấp hang lên, cứu tất cả mọi người. Bọn Kinh Trập đã sớm bỏ chạy, tuy nhiên thương thế của bọn họ khá nặng, ta đã cho bọn họ đi tĩnh dưỡng, bây giờ đại khái đều đã hồi phục. Lúc đó Băng Đường và Ký Vân được Vương gia cứu ra, lại càng không cần phải lo lắng.”



Vật thì tốt rồi, Tần Nghi Ninh thở ra một hơi dài, than thở: “Nếu là mọi người thực sự bởi vì ta mà xảy ra chuyện, thì ta sẽ phải ân hận cả đời.”



Thấy Tần Nghi Ninh trầm mặc, cũng không hỏi chuyện khác, Tào Vũ Tình chủ động nói: “Trước kia ta nghĩ Vương gia thích ngươi là thích dung mạo của ngươi, nhưng hoạn nạn thấy chân tình, hôm nay ta mới hiểu được thành tâm của Vương gia đối với ngươi. Ngươi biết không, lúc đó, để ở lại tìm ngươi, Vương gia đã lần lượt bất tuân ba mươi mấy thánh chỉ của Thánh thượng thúc giục hắn trở về kinh. Hắn thiếu điều lật tung cả cố đô và huyện Dương, đến khi xác định không tìm được thi thể của ngươi, mới miễn cưỡng dẫn người trở về kinh thành.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, nước mắt thiếu chút nữa lại tuôn trào.



“Vậy bây giờ chàng không sao chứ? Thánh thượng không giận cá chém thớt gì chàng chứ? Còn phụ thân và mẫu thân ta nữa?”



Tào Vũ Tình vỗ vai nàng trấn an, nói: “Ngươi yên tâm, tất cả mọi người đều ổn. Vương gia là người thật sự tài năng, Thánh thượng vẫn muốn dùng hắn, lúc này có lý nào đụng tới hắn? Nhưng ngươi không thấy đâu, hiện giờ hắn gầy rộc hẳn đi. Về phụ thân ngươi, ngươi cũng không cần quá lo lắng, tuy ông ấy lo lắng cho ngươi, nhưng ông ấy là một người đầy trí tuệ, biết nên làm gì, vào lúc nào là thích hợp nhất, ông ấy có năng lực tự bảo vệ mình.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh mỉm cười cởi mở, nhưng nước mắt lại càng trào ra, nàng dùng tay áo chậm nước mắt, nói: “Ta biết, chỉ cần trong nhà không sao thì mọi chuyện đều dễ làm.”



Tào Vũ Tình nói: “Hôm đó thấy ngươi bị bắt đi, nhưng ta bất lực. Thời gian vừa qua, ta luôn tìm kiếm tung tích của ngươi. Ta lẻn vào kinh thành Tác-ta nhưng không thấy ngươi. Về sau, nghe nói A Na Nhật Khả Hãn bị ám sát, sau đó không lâu lại thấy hịch văn của Ô Đặc Kim Hãn phát ra, mới biết là ngươi giết A Na Nhật. Ta đã liên lạc với phụ thân ngươi, ông ấy bảo ta phải tìm được ngươi, đồng thời báo cho ngươi một tin tức.”



“Tin tức gì vậy?” Tần Nghi Ninh chăm chú nhìn Tào Vũ Tình.



Tào Vũ Tình đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bên đống lửa trại cách đó không xa, mọi người đều lắng tai nghe cuộc nói chuyện ở bên này, thì đưa mắt nhìn Tần Nghi Ninh với vẻ dò hỏi.



Tần Nghi Ninh hiểu ý, mỉm cười nói: “Không sao đâu, thời gian qua ta hoàn toàn dựa vào sự bảo vệ và chăm sóc của mọi người, đây đều là huynh đệ đáng tin tưởng.”



A Nhĩ Hán đại thúc dịch lại lời lẽ của Tần Nghi Ninh cho bọn Tra Can Ba La nghe, người của bộ tộc Di Nặc đều mỉm cười thể hiện thiện ý, thậm chí khi nhìn Tào Vũ Tình và Tần Nghi Ninh, ánh mắt của một số thiếu niên và trung niên đều tràn ngập vẻ ngượng ngùng và né tránh.



Bọn họ vốn chưa bao giờ gặp được nữ tử xinh đẹp đến như vậy, huống chi đột nhiên xuất hiện tới hai người.



Tào Vũ Tình thấy Tần Nghi Ninh nói như vậy, trong lòng cũng đã có sự cân nhắc, liền thấp giọng nói: “Ý của phụ thân ngươi là hiện tại ngươi không nên trở về Đại Chu, mà ở bên ngoài còn an toàn hơn một chút. Bởi vì Ô Đặc Kim Hãn có ý khai chiến, Thánh thượng không muốn chiến tranh, y đang tìm biện pháp đơn giản nhất để dẹp yên cơn giận của Ô Đặc Kim Hãn. Do đó, nếu ngươi trở về, nhất định sẽ bị xem là hung thủ và giao nộp cho Ô Đặc Kim Hãn, như thế chẳng phải là dê lọt vào miệng cọp sao? Bởi vậy, ý của phụ thân ngươi là để ngươi ở bên ngoài một thời gian, chờ xem tình hình trong nước ra sao rồi tính.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh hơi ngẩn người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.



Khó khăn lắm mới gặp được người thân, nhưng vì nguyên nhân này mà không thể về nước, nếu nói trong lòng nàng không hụt hẫng là nói dối.



Thế nhưng Tần Nghi Ninh cũng biết chừng mực, hôm nay biết được tin tức trong nhà, Bàng Kiêu và cha mẹ nàng đều bình an, nàng không cần phải căng thẳng lo lắng cho người trong nhà nữa, thì rốt cuộc cũng là chuyện tốt.



“Ta biết rồi.” Tần Nghi Ninh cười nói: “Ta ở chỗ này cũng được, nhờ dì Tào nói cho phụ thân ta biết tình huống của ta.”



Tào Vũ Tình cười gật đầu, lại nhã nhặn mỉm cười với bọn Lục Hành ở bên cạnh, hành lễ nói: “Thời gian vừa qua, Nghi tỷ nhi nhà chúng ta ít nhiều được các vị chiếu cố, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp.”



Những người khác không hiểu Tào Vũ Tình nói gì, nhưng Lục Hành và mấy người A Nhĩ Hán đại thúc lại hiểu được.



Lục Hành nghe Tần Nghi Ninh gọi Tào Vũ Tình là “dì”, xem như là trưởng bối của nàng, liền đứng dậy lễ độ đáp lễ: “Xin ngài đừng khách khí. Chúng ta đều là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, không so đo tính toán.”



Hắn cũng muốn bắt chước Tần Nghi Ninh gọi Tào Vũ Tình là “dì” nhưng Tào Vũ Tình thực sự quá trẻ đẹp, dường như năm tháng đặc biệt thiên vị đối với nàng, hoàn toàn không để lại vết tích phong sương gì trên gương mặt quyến rũ kia, khiến hắn nghĩ Tào Vũ Tình nhỏ tuổi hơn hắn. Hắn đoán là vị nữ tử này tuổi còn nhỏ nhưng vai vế lớn, hẳn là vợ bé của Tần Hòe Viễn, bởi vậy không dám xưng hô lung tung.



Cả gương mặt A Nhĩ Hán đỏ ửng, tuy Tần Nghi Ninh cũng đẹp, nhưng trong con mắt của A Nhĩ Hán, nàng chỉ là một tiểu cô nương xinh đẹp, đáng tuổi con gái mình. Còn Tào Vũ Tình thì khác, cả người nàng toát ra vẻ đẹp chín muồi quyến rũ, mặc dù tuổi cũng còn trẻ nhưng rất khó để người khác không rung động.



Ông hết sức lúng túng, liên tục xua tay, nói bằng một thứ tiếng Đại Chu què quặt: “Đừng khách khí, đừng khách khí. Vương phi là tộc trưởng của chúng tôi, giúp chúng tôi báo thù, chúng tôi đều ủng hộ nàng ấy, bảo vệ nàng ấy là điều phải làm!”



Nghe vậy Tào Vũ Tình hiểu ra, gương mặt tươi cười, dịu dàng nói: “Vẫn phải cảm tạ các vị.” Nói rồi, nàng lại hành lễ.



Trên đời này, người đẹp vốn được được đối xử đặc biệt, huống chi mỹ nhân này lại lễ độ như vậy, ăn nói lại dịu dàng, còn là thân nhân của “tộc trưởng”, điều này khiến mức độ thừa nhận của các tộc nhân bộ tộc Di Nặc đối với Tào Vũ Tình càng rất cao.



Đôi bên khách khí một hồi, các tộc nhân còn lại của bộ tộc Di Nặc không hiểu họ nói gì, nhưng thấy mọi người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, ai nấy đều cảm thấy rất thoải mái.



Tần Nghi Ninh đưa mắt nhìn thoáng qua Lục Hành, lại hỏi Tào Vũ Tình: “Dì Tào, người biết tin tức của Lục gia chứ?”



Nghe vậy, Lục Hành hơi ngẩn người, khi lại nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ dịu dàng.



Tào Vũ Tình nhạy bén nhận ra sự khác thường của Lục Hành, lòng thầm hiểu rõ, ngoài mặt thản nhiên nói: “Ta luôn ở bên ngoài tìm ngươi, cũng không biết nhiều về tình hình ở kinh thành. Tuy nhiên, ta cũng có nghe đôi chút về tình hình lộn xộn ở Lục gia, cũng không thể xác định có thật sự chính xác hay không.”



Nghe vậy, Lục Hành hơi lo lắng nói: “Có phải là tổ phụ của ta ngã bệnh, vị trí tộc trưởng đã có người thay thế?”



Tào Vũ Tình ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn.



Thấy vẻ mặt của Tào Vũ Tình, Lục Hành thở dài nói: “Quả nhiên ta không đoán sai.” Vietwriter.vn



Đối với trí tuệ của Lục Hành, Tào Vũ Tình có một cái nhìn mới, hiếu kỳ hỏi: “Làm sao người đoán được?”



Lục Hành cười khổ nói: “Tình thế của Lục gia là như vậy. Trước lúc đi, ta đã làm Thánh thượng tức giận, lần này lại dính líu tới một cuộc ám sát, trong gia tộc nhất định sẽ sẽ đẩy ta ra gánh tất cả tội lỗi, ta và tổ phụ đứng cùng một phía… Nói chung, khi ta xảy ra chuyện, quyền lực trong nhà thay đổi là lẽ tất nhiên.”



Tào Vũ Tình gật đầu nói: “Tuy Lục Các Lão vẫn là tộc trưởng, nhưng hiện nay sức khỏe cũng không được tốt.”



Nghe vậy, Lục Hành rất đau lòng.



Từ nhỏ đến lớn, ngay cả phụ thân của hắn cũng không quan tâm lắm đến hắn, người thật lòng thương yêu và dạy dỗ hắn, chỉ có một mình tổ phụ. Thế nhưng rốt cuộc hắn có lỗi với ông, không những không ở bên cạnh tận hiếu, mà còn vì chuyện của mình, khiến cho tổ phụ vốn có thân thể cường tráng trở nên tiều tụy như vậy.



Lục Hành biết chẳng qua là Tào Vũ Tình nói một cách khéo léo.



Cái gọi là “thân thể không được tốt”, thật ra rất có thể là tổ phụ đã bị bệnh nặng rồi.



Hắn hiểu quá rõ những khúc mắc trong lợi ích của gia tộc, chuyện của hắn vừa xảy ra, nhất định mấy thúc thúc sẽ nhân cơ hội cướp vị trí gia chủ của tổ phụ. Như vậy, cho dù hắn sống sót trở lại Lục gia, thì cũng không thể trở lại vị trí cũ.



Tần Nghi Ninh thấy vẻ mặt của Lục Hành ủ rũ chưa từng có, liền lên tiếng: “Lục nhị gia đừng lo lắng, dì Tào của ta liên tục ở bên ngoài, không rõ ràng lắm chuyện ở kinh thành, có thể còn có những điều chúng ta không biết. Cho dù có khó khăn gì, sau này trở lại kinh thành, chúng ta sẽ tìm biện pháp giải quyết. Ngay cả sa mạc hiểm nguy như vậy mà chúng ta còn có thể chinh phục hai lần, chuyện khác, chẳng qua là chuyện động não, có gì đáng sợ đâu?”



Lục Hành nghe vậy, chợt cảm thấy trái tim đang băng giá chìm vào trong dòng suối ấm, từ trong ra ngoài đều ấm áp.



Trong lòng hắn rốt cuộc lóe lên một chút hy vọng.



Lục Hành mỉm cười, mặt mày tràn ngập vẻ dịu dàng: “Nàng nói đúng.”



Thật ra hắn rất muốn hỏi Tần Nghi Ninh, sau này ngươi có sẵn lòng cùng ta nghĩ biện pháp không?



Nhưng dù không hỏi, hắn vẫn có thể đoán được đáp án.



Tần Nghi Ninh nhất định sẽ đồng ý giúp hắn, bởi vì nàng xem hắn là bằng hữu, chứ tuyệt đối không phải là tình nhân.



Tào Vũ Tình nhìn thấy vẻ mặt của Lục Hành, trong lòng vô cùng cảm khái, tâm trạng của Lục Hành rất giống nàng trước kia. Cầu không được, cũng không muốn cưỡng cầu, bởi vì sợ một khi cưỡng cầu, thì ngay cả những gì mình có trong hiện tại cũng mất đi.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận