Cẩm Đường Quy Yến - Chương 92: - Chương 92CHIẾM TIỆN NGHI

Cẩm Đường Quy Yến Chương 92: - Chương 92CHIẾM TIỆN NGHI
Chịu trách nhiệm gì đối với hắn? Nói vậy là có ý gì?



Tần Nghi Ninh nghe hắn nói như vậy, trong thoáng chốc mặt ửng đỏ, đôi mắt to long lanh và sắc bén nghiêm nghị lườm hắn: “Công tử bị thương là vì cứu ta, đương nhiên ta sẽ có trách nhiệm.”



“Cô nương cần gì phải vội vã nói rõ? Ta cũng đâu có nói muốn cô nương chịu trách nhiệm chuyện khác, ta cũng không phải là người vừa mới nói câu sẽ hầu hạ cả đời.” Bàng Kiêu bị nàng lườm, cảm xúc dâng trào, không kìm lòng được bèn trêu nàng.



Mặt Tần Nghi Ninh càng đỏ, thật nghĩ người này đáng ghét!



Từ lúc gặp mặt cho tới bây giờ, hắn đã thay đổi rất nhiều dáng vẻ khác nhau, dù vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng hắn có bản lĩnh biểu hiện ra khí thế khác biệt, Tần Nghi Ninh cũng không biết, rốt cuộc đâu mới là khuôn mặt thật của hắn.



Nghĩ tới võ công bí hiểm của hắn, Tần Nghi Ninh cảm thấy người này sâu không lường được.



Tuy nhiên, dù là nhân vật thâm sâu cỡ nào, nhưng hắn cũng quá miệng lưỡi!



Tần Nghi Ninh lại lườm hắn.



Bàng Kiêu kìm nén không cười, ôm vai thống khổ nói: “Rõ là có lòng tốt lại bị cho rằng lòng lang dạ thú, cứu người một mạng, lại bị ghét bỏ đủ điều. Vừa mới nói cái gì mà nếu ta bị liệt thì sẽ hầu hạ ta cả đời, bây giờ ta còn chưa bị liệt mà đã thái độ với ta rồi, đủ thấy lúc nãy ngươi cũng không thật lòng, mà chỉ cố ý lừa gạt ta!”



Tần Nghi Ninh thật sự muốn vứt bỏ không quan tâm tới hắn nữa!



Tinh thần tốt đẹp như vậy, miệng lưỡi sắc sảo, vừa nhìn đã biết là chẳng bị làm sao hết.



Băng Đường cũng hừ một tiếng, thầm nghĩ hai chủ tớ này đúng là nồi nào úp vung nấy, nói năng đều một kiểu!



Nhưng thật ra Hổ Tử đang kinh ngạc trước dáng vẻ của Bàng Kiêu.



Theo chủ tử nhiều năm như vậy, Hổ Tử từng nhìn thấy rất nhiều bộ mặt của hắn, có lúc vờ làm hán tử thô kệch khóc lóc om sòm, có lúc lạnh lùng xa cách, có lúc cuồng vọng khí phách, có lúc tràn đầy phong độ của người tri thức, có lúc rất sợ chết, cũng có lúc chỉ biết có tiền là trên hết…



Bất luận là khuôn mặt nào, Bàng Kiêu đều có thể mang những chiếc mặt nạ khác nhau, dùng những diện mạo diễn xuất ấy biến đổi khí thế hoàn mỹ của bản thân, từ đó đạt được mục đích của mình.



Nhưng trước đây cậu chưa từng nhìn thấy chủ tử của mình “Đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng”.



Từ lúc chủ tử gặp gỡ vị Tần tiểu thư này, coi như cậu được mở mang kiến thức rồi!



Lần trước cướp đoạt cây trâm, sờ mặt người ta không nói, còn chạy tới nhà kẻ thù giết cha nhìn trộm, nhìn trộm xong lại cười khanh khách, bây giờ còn giả vờ đáng thương nữa chứ!



Đây vẫn là vị chủ tử sát phạt quyết đoán, binh pháp như thần, mưu kế biến hóa quỷ quyệt của cậu sao!



Băng Đường tức giận chuẩn bị ngân châm, nhanh nhẹn châm cho Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu nói: “Thương thế của ta bao lâu mới có thể khá hơn? Châm cứu và dùng thuốc cần bao nhiêu thời gian?”



“Thuốc thì cần uống hơn nửa tháng, châm cứu thì phiền phức hơn một chút, cần châm mỗi ngày, cũng là nửa tháng.”



Bàng Kiêu gật đầu, chăm chú nhìn về phía Tần Nghi Ninh: “Đã như vậy thì cho ta mượn tỳ nữ này của ngươi nửa tháng.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy nhíu mày, không chút do dự lắc đầu: “Vậy cũng không được!”



Băng Đường không phải là tỳ nữ bình thường, rời khỏi người nàng, sợ là nàng ta sẽ bị người của yêu hậu hãm hại, chỉ có ở trước mắt nàng, nàng mới yên tâm.



Bàng Kiêu lại cau mày tỏ vẻ tủi thân: “Thật sự là quá lạnh lùng, xem ra lời nói nữ tử không thể tin được! Lúc nãy còn nói nếu ta bị liệt thì sẽ hầu hạ ta cả đời, bây giờ thì ngay cả một tỳ nữ biết y thuật cũng không chịu cho ta mượn!”



“Ngươi!” Tần Nghi Ninh bị hắn chọc tức mặt đỏ lên, cắn môi rồi nói: “Ngươi yên tâm, tuy là làm trì hoãn thời gian của ngươi, nhưng tất cả chi phí tại khách sạn Đạp Vân ta đều miễn phí cho ngươi, ta còn hàng ngày cho người đưa Băng Đường tới trị thương cho ngươi, cho tới lúc ngươi khỏi hẳn. Ngươi thấy thế nào?”



Ý cười tràn ngập trong mắt nhưng Bàng Kiêu vẫn vờ do dự nói: “Như thế cũng coi như là một biện pháp, chỉ là chi phí nghỉ lại khách sạn Đạp Vân cũng không tính là rẻ, làm sao ta có thể chiếm tiện nghi của ngươi được?”



“Ngươi yên tâm, khách sạn đó là của ta, huống hồ ngươi bị thương vì cứu ta, về lý ta nên chịu trách nhiệm.”



“Ồ!” Bàng Kiêu dài giọng: “Nếu cô nương chịu trách nhiệm, ta đây cũng đành chiếm tiện nghi của cô nương thôi!”



Tần Nghi Ninh chớp chớp đôi mi dài, ngẩn người một chút mới lĩnh hội một câu hai nghĩa của hắn, tức giận đến mức chỉ muốn cho hắn một cước.



Bàng Kiêu hoàn toàn không giống như một người bị thương, đã thế còn sảng khoái nở nụ cười.



Băng Đường dùng ngân châm chọc hắn một cái: “Đừng lộn xộn, công tử không sợ vết thương nứt ra hay sao!” Chẳng lẽ người này là người sắt, hoàn toàn không biết đau?



Tâm trạng Bàng Kiêu vui vẻ nên lại bắt đầu cò kè mặc cả: “Ta rốt cuộc cũng vì cứu cô nương mà bị thương, cô nương chỉ cho người đưa đón tỳ nữ châm cứu cho ta, khó tránh khỏi quá qua loa rồi!”



“Chẳng phải ta đã miễn phí ăn ở cho ngươi ở khách sạn Đạp Vân rồi sao?” Tần Nghi Ninh lờ mờ đoán được hắn nói cái gì.



“Sao có thể như thế được? Ta không thiếu bạc để trả chi phí ăn ở, nếu ngươi chịu cách ngày đến thăm ta, hầu hạ bưng trà rót nước cho ta, ta sẽ trả cho ngươi gấp đôi số bạc đó, được chứ?”



“Chẳng lẽ ta còn thiếu chút bạc đó?”



Mặt Tần Nghi Ninh hơi nóng lên, nếu không vì lo lắng thương thế của hắn nặng thêm, mất máu mà chết, nàng thật sự muốn đánh hắn mấy quyền!



Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, thật sự khiến Tần Nghi Ninh kinh ngạc.



Tuy nàng còn nhỏ tuổi, nhưng từng trải qua nhiều chuyện, đã luyện thành thói quen vững vàng khi gặp chuyện, rất ít người có thể chọc cho nàng tức giận như vậy.



Loại tức giận này không giống như sự tức giận đối với hạng người như Tần Tuệ Ninh, tức giận nhưng vẫn có thể suy tính mưu kế.



Loại tức giận này không cách nào mưu tính thủ thắng, đơn thuần chỉ là muốn đấm cho cái tên mồm miệng đê tiện này mấy quyền cho hả giận.



Lúc này Băng Đường đã rút châm, bắt đầu thu dọn.



Tần Nghi Ninh cảm thấy mình nán lại thêm một lát, khó tránh khỏi sẽ bị hắn dùng lời lẽ trêu đùa, liền bảo Thu Lộ đi sai người chuẩn bị xe ngựa, rồi hỏi: “Công tử tạm thời ở lại chỗ này, hoặc là ta cho người đưa ngươi tới khách sạn Đạp Vân?”



“Đương nhiên là đích thân cô nương đưa ta đi rồi.”



Nàng có nói muốn đích thân đưa hắn đi sao?



Tần Nghi Ninh mím môi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, nói: “Được rồi, vậy lát nữa khởi hành.”



Quay sang Lưu tiên cô, hắn khách khí nói: “Ngoại tổ mẫu của ta ở đây, còn phải làm phiền Quan chủ hao tâm tổn sức rồi.”



“Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo sẽ lưu tâm.”



“Hôm nay làm cho Quan chủ bị vạ lây, cho dù Ngũ Thành Binh Mã ti nhúng tay, nếu Quan chủ có gặp phải phiền phức cũng có thể đến Tần phủ nhắn cho ta biết tin.” Dù sao bởi vì lần hành thích này, không chỉ có hai kiệu phu bị giết, mà còn có ba đạo cô chết.



Gia đình của kiệu phu đương nhiên cần được trợ cấp, ba đạo cô cũng là người vô tội, Tần Nghi Ninh cảm thấy áy náy.



Lưu tiên cô mấp máy môi, vốn muốn nhân cơ hội đòi thêm một khoản, nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Bàng Kiêu nhìn về phía mình, đành từ bỏ ý định, tươi cười nói: “Đa tạ Tần tiểu thư, bần đạo hiểu rồi.”



Tần Nghi Ninh liền nói: “Công tử đi chuẩn bị đi, ta đến thiên viện một chút, rồi sẽ trở lại.”



Cũng không chờ Bàng Kiêu trả lời, nàng liền dẫn Băng Đường rảo bước rời đi.



Trong viện đã được thu dọn sạch sẽ, chỉ là trong không khí vẫn phảng phất mùi máu tươi, phá hỏng sự thanh tĩnh của nơi này. Những đám mây xám như chì đè nặng trên đỉnh đầu, dường như bất cứ lúc nào trời cũng có thể có tuyết.



Tần Nghi Ninh không dám nghĩ tới cuộc hành thích khiến người khác dựng tóc gáy mà mình đã trải qua hôm nay, nàng rảo bước đi tới thiên viện mà nữ quyến của phủ Định Quốc công đang ở. Gặp Định Quốc công phu nhân, Tần Nghi Ninh liền nắm tay kéo bà qua một bên, rồi lấy từ trong tay áo ra một ngân phiếu một nghìn lượng đã chuẩn bị trước, kín đáo đưa cho bà.



“Ngoại tổ mẫu, ngân phiếu một nghìn lượng này có thể lập tức đổi thành tiền mặt để sử dụng, người và cả nhà ở lại đây, chi phí ăn ở sinh hoạt không thể thiếu bạc, dù sao thì người cũng đừng để bản thân phải chịu ủy khuất.”



Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Tần Nghi Ninh, không hề vì mình xa lánh mà tức giận, Định Quốc công phu nhân vừa vui mừng vừa chua xót. Bà vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tần Nghi Ninh, nói:



“Ngoại tổ mẫu không khách khí với cháu, số bạc này ta nhận. Lần này cháu trở về, nhất định phải săn sóc mẫu thân cháu nhiều hơn. Tuy có nhiều lúc mẫu thân cháu hồ đồ, nhưng không thể phủ nhận là nó thật lòng yêu thương phụ thân cháu. Trước khi cháu trở về, mỗi lần phụ thân cháu nạp thiếp là nó làm ầm ĩ một trận. Người thiếp lần này lại là Hoàng thượng hạ chỉ cấp cho, lai lịch lại không tầm thường như vậy, các ngươi phải hết sức cẩn thận đề phòng!”



“Cháu biết.” Tần Nghi Ninh trịnh trọng gật đầu, nói: “Ngoại tổ mẫu yên tâm, cháu nhất định cố gắng hết sức bảo vệ mẫu thân, cũng sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”



“Cháu là một đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện, ngoại tổ mẫu biết cháu làm việc có chừng mực.”



Định Quốc công phu nhân lại căn dặn Tần Nghi Ninh một hồi rồi mới tiễn nàng ra cửa.



Tần Nghi Ninh quay đầu lại nhìn các nữ quyến của phủ Định Quốc công, trong lòng chua xót.



Trên đời này, cái thay đổi thất thường nhất chính là số phận.



Ai có thể ngờ được, một phủ Định Quốc công to lớn như vậy, chỉ sau một đêm đã sụp đổ tan tành như thế?



Ai có thể ngờ được, người một nhà trong nháy mắt trở thành âm dương cách biệt?



Những người này, biết đâu giữa vợ chồng có cãi cọ, hoặc là anh chị em có hiểu lầm nhỏ nhặt, vốn nghĩ đời còn dài, cãi nhau tự nhiên rồi sẽ hòa thuận, hiểu lầm tự nhiên rồi sẽ được giải trừ.

Vietwriter.vn

Nào ngờ, tất cả điều đó lại trở thành nỗi hối tiếc vĩnh viễn. Không ai có thể xác định được, đón chờ mình sẽ là một ngày mai yên lành hay là một tai họa lớn ập tới.



Tần Nghi Ninh hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.



Bất luận thế nào, mỗi bước đi của nàng đều phải ung dung, cố hết sức mà ung dung, quyết không để mình phải hối tiếc cả đời.



Đi tới trước sơn môn, Tần Nghi Ninh thấy một chiếc kiệu ấm áp được khiêng xuống chân núi.



Tần Nghi Ninh không muốn ngồi kiệu, bèn dẫn Băng Đường, Thu Lộ và Tùng Lan đi bộ.



Tới chân núi, hai nhóm người đều lên xe ngựa dành cho mình, Tần Nghi Ninh tiễn người đến khách sạn Đạp Vân.



Vừa mới tới, Chung đại chưởng quỹ chỉ tiễn bọn họ xong liền đi. Nghe nói Ngũ Thành Binh Mã ti đã phá một vụ án lớn ở Tiên Cô quan, do thích khách Đại Chu gây ra, Chung đại chưởng quỹ lo Tần Nghi Ninh gặp chuyện không may, cho nên nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, lúc này rốt cuộc thấy nàng bình an trở về, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.



Tần Nghi Ninh kể lại sự tình đã trải qua cho Chung đại chưởng quỹ nghe, lập tức ánh mắt ông ta nhìn Bàng Kiêu liền trở nên cung kính.



“Diêu công tử, đa tạ công tử cứu mạng chủ đông tiểu thư. Tiểu thư là ân nhân cứu mạng cả nhà ta, ngài lại là ân nhân cứu mạng tiểu thư, vậy coi như là ân nhân của ta rồi!” Chung đại chưởng quỹ cười lễ độ, rồi quay sang Tần Nghi Ninh, nói: “Tiểu thư yên tâm, ta nhất định chăm sóc tốt cho Diêu công tử.”



“Vậy thì tốt.” Tần Nghi Ninh nhìn sắc trời, thở dài một tiếng, nói: “Ta cũng cần phải trở về, về muộn sợ rằng sẽ gặp phiền phức.”



Thật ra Bàng Kiêu biết rõ chuyện trong nhà Tần Nghi Ninh, nhưng lúc này hắn không tiện biểu lộ, chỉ nghiêm túc hỏi: “Nhưng mà có phiền phức gì? Có cần ta trợ giúp không?”



Tần Nghi Ninh nhìn hắn, lắc đầu: “Cái việc “trời muốn đổ mưa, mẹ phải xuất giá” thì có thể làm gì bây giờ!”



Nàng than thở một câu, lại xốc lại tinh thần, nói: “Ta họ Tần, thuộc hàng thứ tư trong nhà, sau này công tử có thể gọi ta là Tần Tứ. À, còn chưa thỉnh giáo công tử xưng hô thế nào?”



Tên thật của con gái không thể tùy tiện nói với đàn ông bên ngoài, Tần Nghi Ninh giới thiệu mình như vậy là có ý kết giao.



Bàng Kiêu mỉm cười, nói: “Tại hạ tên là “Đại Đại”.”



“Diêu Đại Đại?” Tần Nghi Ninh không kiềm chế được gọi ra, rồi lập tức ngẩn người, từ ánh mắt đầy vẻ trêu đùa của hắn mà nhận ra mình lại bị lừa, liền giậm chân bước đi, tức giận nói: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ!”



Bàng Kiêu cười to, ôm vai bị thương cao giọng nói: “Cô nương đừng giận, ta tên là Chi Hi. Cô nương gọi ta Diêu Chi Hi là được.”



Tần Nghi Ninh vẫn không dừng bước, cũng không quay đầu lại, như là không nghe thấy, dẫn tỳ nữ lên xe ngựa chạy đi.



Bàng Kiêu đứng tại chỗ nhìn xe ngựa của Tần Nghi Ninh từ từ chạy vào con phố đang chìm dần trong bóng đêm càng lúc càng dày đặc.



“Gần đây làm phiền Chung đại chưởng quỹ quá!”



Chung đại chưởng quỹ cười nói: “Không dám, mới Diêu công tử theo ta.”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận