Cẩm Đường Quy Yến - Chương 380: - Chương 380TRỌNG DỤNG

Cẩm Đường Quy Yến Chương 380: - Chương 380TRỌNG DỤNG
Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn cùng trở về nhà. Dọc đường, vẻ mặt của hai người cũng không biểu lộ rõ ràng, nhưng khi về tới thư phòng ngoại viện, người hầu đã dâng trà xong lui ra, hai người liền bưng chén trà lên, nhìn nhau mỉm cười.



“Vị Lục phu nhân này thực sự quá xung động.” Tần Nghi Ninh lắc đầu nói: “Con cũng không biết nàng ta có thực sự đơn thuần như vậy hay không, nếu thực sự là như vậy, lợi dụng nàng ta, con sẽ có cảm thấy áy náy.”



Tần Hòe Viễn nhấp một ngụm nước trà: “Con gái à, chiếm được lợi như vậy mà còn khoe mẽ, con cũng nên cảm thấy áy náy chứ?”



Bị trêu đùa, Tần Nghi Ninh cười khúc khích.



Nàng rất hiếm khi thấy phụ thân nói đùa.



“Việc hôm nay tiến hành thuận lợi, cũng không biết bước kế tiếp Lục gia sẽ làm cái gì.”



Tần Hòe Viễn nhìn Tần Nghi Ninh một lát, đặt chén trà xuống, gõ gõ lên mặt bàn, một lúc sau mới nói: “Con cần phải cẩn thận lưu tâm một chút, Lục môn thế gia tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tìm cơ hội gây chia rẽ ta và Thánh thượng. Con là con gái của ta, con cũng rất có thể sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ. Huống chi…”



Tần Hòe Viễn do dự một chút, rồi nói ra suy nghĩ của mình: “Huống chi, vị Lục Nhị gia kia là một người thông minh, việc hôm nay tất nhiên hắn đã đoán được là do con bày ra. Mặc dù hắn bất đắc dĩ phải tỏ thái độ, trục xuất Lục phu nhân ra khỏi kinh thành, nhưng nói không chừng, trong thâm tâm đã nhớ chuyện này rồi.”



Tần Nghi Ninh nhướng mày, nói: “Nhớ thì đã nhớ rồi, dù sao đối thủ ở ngoài sáng vẫn tốt hơn là ở chỗ tối. Hắn muốn làm cái gì, chúng ta tiếp nhận là được.”



Tần Hòe Viễn hơi nhướng mày.



Thật ra tiếng “nhớ” mà ông muốn nói, không chỉ như Tần Nghi Ninh hiểu.



Ông là đàn ông, vả lại có một cô con gái dung mạo tuyệt trần, với tư cách là một người cha thương con, đương nhiên là lo lắng con gái của mình bị người ta lừa gạt. Bởi vậy, chỉ cần là chàng trai nào liếc nhìn con gái của mình lâu một chút, ông cũng sẽ để ý.



Vị Lục Nhị gia này là một nam nhân cực kỳ xuất chúng, khi hắn vừa nhìn thấy Tần Nghi Ninh, ánh mắt đã sáng ngời, có lẽ bản thân hắn không nhận ra điều đó, vẫn tự cho rằng mình che giấu tốt.



Nhưng phản ứng của hắn, làm sao qua được ánh mắt của một người cha luôn một lòng quan tâm đến con gái mình?



Tuy nhiên, khi Tần Nghi Ninh đã không suy nghĩ nhiều thì ông ta cũng không cần phải nói rõ ra. Con gái ông ta rất thông minh, khi đến lúc cần nhìn rõ và phòng bị, đương nhiên nó sẽ nhận ra và có biện pháp đề phòng.



“Phụ thân, nếu Thánh thượng nhận được tin này, hẳn là sẽ có ấn tượng rất tốt đối với phụ thân?”



“Ừ.” Tần Hòe Viễn mỉm cười: “Thánh thượng là một người thông minh, đương nhiên hắn không mong muốn người mình trọng dụng là loại người không có năng lực. Nếu ta vừa đến đã bị Lục môn thế gia hoặc cựu thần Bắc Ký áp chế gắt gao, thì đối với Thánh thượng mà nói, mặc dù loại người vô năng dễ nắm giữ, nhưng cũng không được việc. Còn như bây giờ, tình cảnh có qua có lại như vậy là vừa vặn.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Xưa nay phụ thân vốn hiểu rõ sự chừng mực này. Sau này con đều nghe phụ thân là tốt rồi.”



Bị nàng trêu, Tần Hòe Viễn cười ha hả, chỉ ngón tay vào trán nàng, nói: “Bây giờ thì con nói chuyện dễ nghe lắm, nhưng tới lúc thật sự xảy ra chuyện, chưa chắc đã nghe theo vi phụ.”



“Phụ thân đừng nói như vậy.” Tần Nghi Ninh không phục.



Tần Hòe Viễn cười nói: “Con là con gái của ta, ta còn không hiểu con sao? Sở dĩ hiện giờ con nghe theo vi phụ là vì hai cha con ta có cùng suy nghĩ, con không thể là một đứa con mù quáng làm liều.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy Tần Hòe Viễn nói có lý, nên nàng không phản bác, mà nhìn ông nhăn mặt làm trò hề, khiến Tần Hòe Viễn lại cười to.



Trong lúc hai cha con họ Tần vui đùa, tâm trạng của Lý Khải Thiên cũng rất thoải mái.



Từ sau khi chuyện Trung Thuận thân vương đánh nhau với Quý Phò mã truyền ra bên ngoài với đủ loại thêu dệt, tâm trạng của Lý Khải Thiên luôn dễ chịu.



Lý Khải Thiên sóng vai đi cùng với Lý Hạ Lan trong ngự hoa viên, y ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm thấy trong làn không khí lạnh thấu xương cũng tỏa ra một mùi thơm ngát.



Tuy là đầu mùa xuân, nhưng khi băng tuyết bắt đầu tan ra, trong ngự hoa viên rất lạnh lẽo, chẳng qua là khi tâm trạng khoan khoái, Lý Khải Thiên nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.



Lý Hạ Lan quan sát vẻ mặt của Lý Khải Thiên, thấy y thoải mái, tâm trạng nàng ta cũng thả lỏng.



Ngay cả Lệ Quan Văn dẫn theo thị vệ theo xa xa ở phía sau cũng bị ảnh hưởng.



Ngay lúc này, bỗng có một thị vệ tới gần Lệ Quan Văn, ghé tai nói nhỏ vài câu.



Lệ Quan Văn liền đi tới bẩm báo Lý Khải Thiên: “Thánh thượng, vừa rồi bên ngoài xảy ra một chuyện lớn.”



Lý Khải Thiên nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi nói rõ ràng trẫm nghe.”



“Dạ.” Thị vệ kia liền quỳ một gối xuống hành lễ, rồi kể lại tỉ mỉ tin tức vừa thăm dò được ở Túy Tiên Lâu.



Lý Hạ Lan ở một bên nghe rõ ràng, cuối cùng nhíu mày lo lắng nhìn về phía Lý Khải Thiên.



Nàng ta qua lại với Lục phu nhân một thời gian, mục đích là sử dụng Lục phu nhân cho riêng mình.



Nhưng hôm nay, Lục phu nhân lại dễ dàng bị đuổi đi như vậy!



“Hoàng huynh, rốt cuộc đám người Tần gia này có ý gì? Hành động như vậy, có phần quá thẳng thừng rồi. Rốt cuộc hại Lục tỷ tỷ bị phạt tới điền trang! Nàng ta còn có chỗ để trọng dụng mà.”



Lý Khải Thiên nhíu mày khoát tay, viên thị vệ kia liền hành lễ rồi lui đi.



Lý Khải Thiên trầm ngâm trong chốc lát, nhưng lại mỉm cười: “Lan Nhi, lần này muội làm rất tốt!”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Lý Hạ Lan không phải là người thông minh, nhất thời nàng ta không rõ là Lý Khải Thiên khen thật lòng hay châm biếm.



“Hoàng huynh, Lan Nhi hoang mang lo sợ, Lan Nhi không làm tốt việc hoàng huynh dặn bảo.”



“Không, muội đã tận lực rồi, trẫm biết.”



Lý Khải Thiên vỗ vỗ vai Lý Hạ Lan, tiếp tục chắp tay sau lưng, thong thả tản bộ.



Lý Hạ Lan không dám đi ngang hàng với Lý Khải Thiên, liền ngoan ngoãn đi sau y vài bước, ngẫm nghĩ lại chuyện này, nhưng hoàn toàn không nắm được manh mối.



Lúc này tâm trạng của Lý Khải Thiên còn thoải mái hơn lúc nãy.



Lục môn thế gia khó chơi biết bao nhiêu, người khác không biết, nhưng Lý Khải Thiên biết rất rõ. Nhất là tên Lục Hành kia, càng xảo quyệt như hồ ly. Nhưng Tần Hòe Viễn lại có bản lĩnh hóa giải mưu kế của Lục gia, không những mua được tòa nhà mà còn khiến kế gây chia rẽ của Lục gia bị phá hỏng.



Xem ra, danh hiệu Trí Phan An của Tần Hòe Viễn thật sự là danh bất hư truyền.



Hôm nay, y không chỉ có được một bề tôi có bản lĩnh, mà còn có thể thấy được Tần gia và Lục gia xa cách, hai chuyện tốt như vậy bỗng chốc tới cùng lúc, làm sao y có thể không vui? Hơn nữa, quan hệ giữa Quý Trạch Vũ và Bàng Kiêu càng ngày càng bất hòa.



Hôm nay, chuyện xảy ra đều rất tốt.



Mà trong những chuyện tốt đẹp này, Lý Hạ Lan thật sự đóng góp nhiều sức lực.



“Lan Nhi, hôm nay muội thật sự là vất vả, muội muốn được ban thưởng cái gì, cứ nói cho hoàng huynh biết.”



Lý Hạ Lan nghe vậy nhìn về phía Lý Khải Thiên, do dự trong chốc lát, rồi vẫn thức thời nói: “Có thể trợ giúp được cho hoàng huynh, là Lan Nhi rất hài lòng rồi. Thường ngày Lan Nhi không hiểu chuyện, luôn khiến hoàng huynh tức giận, hoàng huynh không trách tội Lan Nhi là tốt rồi.”



Nghe vậy, Lý Khải Thiên hơi xúc động.



Nói cho cùng thì cuộc hôn nhân của cô em gái duy nhất của y đã bị hắn lợi dụng.



Lý Khải Thiên liền cười nói: “Lát nữa đến cung của mẫu hậu dùng cơm, trẫm hạ chỉ gọi Quý Phò mã vào cung, chúng ta dùng bữa cơm đoàn viên, vừa vặn trẫm cũng có một việc quan trọng muốn gặp Quý Phò mã. Mấy ngày nay, quan sát lời lẽ và hành động của hắn, trẫm rất hài lòng.



Lý Hạ Lan vui mừng mở to hai mắt, vui vẻ hành lễ, nói: “Dạ, đa tạ hoàng huynh!”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận