Cẩm Đường Quy Yến - Chương 220: - Chương 220BÁO TIN

Cẩm Đường Quy Yến Chương 220: - Chương 220BÁO TIN
Trong thành hỗn loạn như vậy, rất nhiều người không hề sợ phiền phức đi ra xem náo nhiệt, đương nhiên càng nhiều người sợ bị liên lụy, đều đóng cửa lại, người cả nhà tập trung một chỗ, rất sợ trong thành sẽ xảy ra chuyện loạn lạc hơn nữa.



Tần Nghi Ninh được Mục Tĩnh Hồ và Ký Vân bảo vệ, thờ ơ lạnh nhạt trước cảnh đám thích khách bị dân chúng đánh đập, đầu rơi máu chảy ngã trên mặt đất, lại bị vô tình giẫm đạp.



Tần Vũ và Tần Hàn vung gậy gộc đánh người, chỉ cần nhớ tới cái chết thảm của người nhà, cho dù họ không đủ sức lực, mệt đến nỗi lưng áo choàng đẫm mồ hôi, họ cũng không chịu dừng lại, hận không thể đánh đám thích khách kia thành đống thịt nát.



Tần Nghi Ninh thấy đã không còn gì phải lo lắng, liền nói: “Trong nhà không có chuyện gì rồi. Đi, chúng ta nhanh nhanh đi tới chỗ Chung đại chưởng quỹ một chuyến.”



“Dạ.” Ký Vân cũng không hỏi nhiều, đỡ Tần Nghi Ninh lên xe ngựa, còn mình thì theo lên xe ngựa.



Mục Tĩnh Hồ ngồi trên càng xe bên ngoài, lúc xa phu đánh xe, hắn hiếu kỳ quan sát cảnh tượng trong thành.



Nên biết, chuyện thanh quân trắc này, không phải ai cũng có thể gặp.



Người đánh xe chọn đường vắng, đi vòng một hồi mới tới Chung gia.



Chung đại chưởng quỹ hết sức kinh ngạc khi thấy Tần Nghi Ninh đích thân tới.



“Đông gia, hôm nay không phải ngài lên núi sao?” Dẫn Tần Nghi Ninh vào nhà xong, Chung đại chưởng quỹ bảo người bưng trà ra, lại nói: “Thấy vẻ mặt đông ia không được tốt, thân thể có khỏe hơn không?”



“Ta không có gì đáng ngại, kế tiếp chỉ cần điều dưỡng thôi. Hôm nay trên núi xảy ra chuyện, may mà đã giải quyết xong rồi. Đại chưởng quỹ thấy tình trạng hỗn loạn trong thành chứ?”



Dường như trong lòng Chung đại chưởng quỹ vẫn còn sợ hãi: “Còn nói, ta nhìn thấy Ninh Vương dẫn binh mã vào thành, khí thế mạnh mẽ đó khiến ta sợ hãi, vội vàng đóng các cửa tiệm của chúng ta. Lúc này ta cũng vừa mới về tới.”



Người hầu mang trà ra, Chung đại chưởng quỹ nhận lấy, tự tay bưng tới cho Tần Nghi Ninh, lại bảo người hầu đi ra xa, không đi lại ở bên ngoài.



Tần Nghi Ninh nhận lấy chén trà, mỉm cười tạ ơn. Nàng hớp mấy ngụm, nhuận cổ họng khô khốc, rồi lập tức kể tóm tắt chuyện xảy ra hôm nay trên núi Thúy Vân cho Chung đại chưởng quỹ nghe.



Chung đại chưởng quỹ nghe xong ngẩn người, lẩm bẩm nói: “Đông gia đã bắt tất cả thích khách?”



“Đã bắt tất cả. Khi mới vào thành, dân chúng đã biết đám người kia là thích khách từ Đại Chu tới, đã kích động vây lấy bọn họ, sợ là đánh đến chết. Cha ta phụng chỉ, không được phép giết thích khách, nhìn thấy dân chúng làm như vậy, cũng không có cách nào. Lại nghe nói Ninh Vương lĩnh binh mã bao vây Hoàng cung, vừa vội vừa giận, thoáng cái hôn mê bất tỉnh. Nhị thúc và Tam thúc của ta vội vàng đưa người về nhà, ta mới được rảnh rỗi ở đây.”



Nói là nói như vậy, nhưng Chung đại chưởng quỹ là người thông minh, sao nghe không hiểu ẩn ý trong đó? Nếu Tần Hòe Viễn thực sự có chuyện thì làm sao Tần Nghi Ninh còn có lòng dạ thanh thản đến chỗ ông cơ chứ?



Chung đại chưởng quỹ mỉm cười, thầm khen mưu kế lần này của Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn, khinh thường việc Hoàng đế không cho Tần gia bọn họ giết chết thích khách báo thù, nhưng lời lẽ nói ra thì cũng rất “chính nghĩa”:



“Thảo nào Hầu gia lo lắng ngất xỉu. Đừng nói là Hầu gia, cho dù là dân chúng bình dân như ta, biết Ninh Vương dẫn binh xông vào cung, cũng sợ đến mức thất kinh hồn vía. Xưa nay Ninh Vương hành động không theo quy tắc, nếu chẳng may Hoàng thượng… Ài! Vậy thì phải như thế nào cho phải đây!”



Nói xong, ông lo lắng lắc đầu.



Tần Nghi Ninh mỉm cười, Chung đại chưởng quỹ thực sự là người rất thông minh.



“Hoàng thượng ra sao, không phải là chuyện chúng ta có thể lo lắng. Tuy ta có lòng cứu giá, nhưng không có bản lĩnh, chỉ có thể thầm cầu nguyện phúc trạch Hoàng thượng thâm hậu.” Tần Nghi Ninh nói, chắp tay hướng về phía bầu trời vái lạy.



Chung đại chưởng quỹ cũng mỉm cười, bắt chước làm theo nàng.



Chỉ là hai người nhìn nhau, đều không nhịn được bật cười.



Những ngày gần đây, đây là ngày Tần Nghi Ninh cảm thấy thoải mái nhất.



Nàng suy nghĩ một chút liền thấp giọng nói bên tai Chung đại chưởng quỹ: “Hôm nay còn có một chuyện. Ninh Vương dẫn binh mã “thanh quân trắc”, sợ là Tào gia cũng rơi vào tình cảnh tệ hại, có lẽ sẽ dẫn người chạy trốn. Hôm nay, ngoại tổ mẫu của ta và mấy người khác đều không ở trong thành, có lẽ còn chưa biết chuyện ở đây. Ngài tìm cách đưa tin cho họ.” Nói tới đây, Tần Nghi Ninh hạ giọng xuống: “Cứ nói, cuối cùng cũng là tạo ra cơ hội này, mong bọn họ nắm chắt thời cơ.”



Thật ra từ lâu, Chung đại chưởng quỹ đã biết Minh chủ Thanh Thiên Minh là Định Quốc công phu nhân, thế nhưng, suy cho cùng, Thanh Thiên Minh là phản tặc, chuyện này nếu ông nói lung tung ra sẽ rất bất lợi đối với Tần Nghi Ninh, còn có thể dẫn tới họa sát thân. Bởi vậy, ông không dám hó hé.



Ngày hôm đó, người của Thanh Thiên Minh xông vào Hầu phủ cứu người, thực chất là do Định Quốc công phu nhân an bài. Mấy ngày nay, bởi vì phủ An Bình Hầu xảy ra chuyện lớn như vậy, Định Quốc công phu nhân lo lắng, luôn ở khu vực ngoại thành không đi, Chung đại chưởng quỹ cũng biết bọn họ ở nơi nào.



“Tốt lắm, việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đích thân đi thông báo tin tức.” Chung đại chưởng quỹ nói, cảm thấy lòng đầy hăm hở, rốt cuộc có cảm giác chờ đợi sắp có một cuộc thay trời đổi đất.



Tần Nghi Ninh lại căn dặn: “Ngươi phải cẩn thận một chút, Ninh Vương dẫn quân thanh quân trắc cũng không phải là việc nhỏ, trong thành hôm nay rất hỗn loạn, cửa nẻo trong nhà cũng phải chú ý cẩn thận, rốt cuộc sẽ có những kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hiện nay đang loạn lạc, phải phòng bị.”



Nghe vậy Chung đại chưởng quỹ giật mình, gật đầu nói: “Đa tạ đông gia nhắc nhở, vừa rồi ta hơi kích động, quên mất chuyện đề phòng cửa nẻo. Lát nữa ta sẽ đi sắp xếp.”



“Vậy là tốt rồi. Ngươi gặp ngoại tổ mẫu của ta thì nhắc bà để ý đến lối ra của nhà Tào gia. Ta đoán loại người như Tào gia nhất định sẽ chừa lại một số mật đạo để phòng khi có biến thì chạy trốn. Hễ là mật đạo, lối ra nhất định sẽ không khiến người khác hoài nghi, thế nhưng chắc chắn sẽ không ở quá xa. Tuy nhiên ngoại tổ mẫu ta đa mưu túc trí, không cần ta nhắc nhở, bà cũng dự đoán được. Mặt khác, Chung đại chưởng quỹ còn phải nói với ngoại tổ mẫu ta, báo thù xong, phải cấp tốc rút lui, không nên báo được đại cừu mà lơi lỏng phòng bị.”



“Dạ, đông gia yên tâm đi, ta nhất định sẽ chuyển lời cặn kẽ.”



Tần Nghi Ninh căn dặn mọi chuyện xong, ngẫm lại không phát hiện có sơ hở gì, liền đứng dậy cáo từ.



Rời khỏi Chung gia, Mục Tĩnh Hồ hỏi: “Chúng ta phải đi xem náo nhiệt sao?”



“Xem náo nhiệt?” Tần Nghi Ninh cười nói: “Thân phận của ta đặc thù, mặc dù muốn đi xem náo nhiệt, nhưng trường hợp này cũng phải tránh xa.”



Mục Tĩnh Hồ rất tiếc nuối cau mày: “Thật đáng tiếc, trường hợp thanh quân trắc thế này hiếm gặp, từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy.”



Tần Nghi Ninh hơi buồn cười trước lời lẽ trẻ con của hắn, rất khó tưởng tượng một người tính tình như Bàng Kiêu, vậy mà lại có một bằng hữu hơi ngốc như vậy.



Vì phải bảo vệ Tần Nghi Ninh, đương nhiên Mục Tĩnh Hồ không thể một mình đi xem náo nhiệt, liền hộ tống nàng trở về phủ Hầu.



Mà lúc này ở trong hoàng cung, Hoàng hậu run rẩy cả người ngồi trong lòng Hoàng đế, nước mắt đã ướt đẫm vai áo ông ta.



“Hoàng thượng, thần thiếp ở đây, ngài đi mau đi! Ninh Vương làm như vậy, rõ ràng là không có thiện ý, ngấp nghé ngôi vị Hoàng đế. Thần thiếp ở lại đối phó hắn, ngài mau nghĩ biện pháp trốn đi!”



“Nói cái gì vậy? Sao trẫm có thể bỏ lại nàng mà đi trước được?” Hoàng đế ôm Hoàng hậu, gương mặt hai người dán vào nhau.



Giữa lúc này, tiếng đánh nhau ngoài điện càng lúc càng gần, Ninh Vương cất giọng ồm ồm điên cuồng thét lớn: “Hoàng huynh, giao mụ đàn bà lẳng lơ phiền phức kia ra, thần đệ tuyệt đối sẽ không động tới huynh. Hôm nay thần đệ phải cho người trong thiên hạ một công đạo!” w●ebtruy●enonlin●e●com

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận