Cẩm Đường Quy Yến - Chương 516: - Chương 516KẾ HOẠCH

Cẩm Đường Quy Yến Chương 516: - Chương 516KẾ HOẠCH
Chương 516KẾ HOẠCH

Thấy Lục Hành như vậy, Tào Vũ Tình không kìm được tiếng thở dài, cũng an ủi: “Lục Các Lão oai phong một cõi mấy thập niên, ắt hẳn ông ấy không phải là người yếu đuối như vậy. Lần tới gửi tin về, ta sẽ tìm cách báo tin cho Lục Các Lão, để ông ấy biết ngươi vẫn bình an. Ta tin rằng Lục Các Lão thương yêu ngươi như vậy, sau khi biết tin của ngươi, bệnh của ông ấy có thể đỡ được quá nửa rồi.”



“Đúng vậy.” Tần Nghi Ninh cũng cười nói: “Còn nhiều thời gian, cho dù tạm thời không được như ý, cũng không sao cả, tất cả rồi sẽ tốt đẹp.”



Lục Hành xúc động gật đầu, một lần nữa nói lời cảm tạ hai người, nhất là Tào Vũ Tình.



Lục Hành thầm nghĩ, Tào Vũ Tình không hổ là dì của Tần Nghi Ninh, đây là điển hình minh họa cho câu “Vật hợp theo loài”, người bên cạnh một kỳ nữ như Tần Nghi Ninh, đương nhiên cũng đều không phải là người bình thường.



Mọi người lại ngồi xuống, Tào Vũ Tình liền nói ra quan sát của mình lúc mới đến.



“Lúc ta tới, tuy không dễ dàng tìm được khe núi này, nhưng cũng vì ta chỉ có một mình, bên ngoài tuy có tuyết lớn che lấp đường đi, nhưng lương thảo mà các ngươi đoạt của Ô Đặc Kim Hãn không phải là ít. Số lương thực đó thật sự có thể nuôi được một đội quân mười vạn người ăn tiết kiệm trong hai tháng, làm sao Ô Đặc Kim Hãn sẽ bỏ qua cho các ngươi? Các ngươi có nghĩ tới không, nếu chẳng may quân đội mà hắn phái đi, tới lục soát khắp nơi, các ngươi chỉ có một nghìn người, phải đối phó như thế nào?”



Câu nói của Tào Vũ Tình, có thể nói là thoáng cái đã nói tới điểm quan trọng.



Tần Nghi Ninh cười khổ nói: “Không nói gạt người, vừa rồi bọn ta đã thảo luận về vấn đề này. Bọn ta thiếu thốn lương thực, tộc nhân ở lại bên kia sa mạc cũng cần lương thực. Hơn nữa, bọn ta và Ô Đặc Kim Hãn có thâm cừu đại hận, có cơ hội thọc gậy bánh xe đối với Ô Đặc Kim Hãn, đương nhiên chúng ta sẽ không bỏ qua. Tuy nhiên bây giờ số lương thực kia vào tay, cũng thật sự là có cảm giác bỏng tay rồi, cũng đang suy nghĩ nên xử lý như thế nào.”



Lục Hành và A Nhĩ Hán đại thúc cũng gật đầu: “Đúng vậy, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu như là đội quân nhỏ tới, chúng ta không e ngại. Sợ là sợ đối phương tới đông quá. Chúng ta phải hộ tống nhiều lương thảo như vậy, đội ngũ nhất định sẽ kéo dài, đến lúc đó sợ rằng chú ý đằng trước thì sẽ không để ý được phía sau.”



Nghe vậy, Tào Vũ Tình nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Tuy địa hình của khe núi này rất bí mật, bên ngoài có tuyết lớn che lấp đường đi, cũng không có ai phát hiện dấu chân của các ngươi, thật sự là một nơi ẩn trốn rất tốt. Nhưng thế này cũng không phải là kế lâu dài, nếu chẳng may người của Tư Cần đuổi theo, chẳng lẽ không chặn chúng ta ở trong này? Theo thiển kiến của ta, nên tìm một cơ hội nhanh chóng tra xét xung quanh, rời khỏi nơi này mới được.”



Tần Nghi Ninh, Lục Hành và A Nhĩ Hán gật đầu: “Người nói đúng.”



Tần Nghi Ninh nói: “Chúng ta muốn đi, tốt nhất là chọn ngày có tuyết rơi, tuy chúng ta di chuyển khó khăn, nhưng tuyết sẽ che lấp dấu chân.”



Mọi người lại gật đầu.



Tào Vũ Tình suy nghĩ một chút rồi nói: “Nơi này rất gần biên giới Đại Chu và Tác-ta, rất dễ gây chú ý, phải đi tới nơi hẻo lánh.”



Lục Hành nói: “Ngài nói đúng, ta nghĩ nên đi về phía Tây.”



“Phía Tây?” Tào Vũ Tình suy nghĩ một chút, nói: “Phía Đông ngoại trừ mấy thành trấn lớn, còn có đường lớn nối với đại lộ của Tác-ta, ở giữa là sa mạc, băng qua sa mạc cũng là lui tới đường tắt rộng rãi, phía Tây, ngoại trừ mấy thành trấn, cũng chỉ có khu vực không người.”



“Đúng vậy.” Lục Hành nói: “Phía Tây có địa hình phức tạp, lại rất rộng, cũng dễ dàng trốn tránh truy binh đuổi bắt. Nếu ở phía Đông, rất dễ bị truy binh của các châu phủ thành trấn chặn đường. Nếu là nhiều người tới khiến chúng ta trước sau đều bị tấn công, đội ngũ này của chúng ta chỉ có tám trăm người, sợ rằng sẽ táng thân ở đây.”



Tào Vũ Tình suy nghĩ một chút, cau mày gãi đầu, cười khổ nói: “Lúc này nếu phụ thân của Nghi tỷ nhi có ở đây thì tốt rồi. Ông ấy thông minh như vậy, nhất định sẽ có biện pháp.”



Nghe Tào Vũ Tình nói như vậy, Tần Nghi Ninh cảm thấy buồn cười. Thế nhưng cười xong, trong lòng nàng càng nhớ tới phụ thân da diết. Sự thấu hiểu, bao dung và thương yêu của Tần Hòe Viễn đối với nàng hoàn toàn là thật tâm. Lời dạy bảo của ông đối với nàng cũng có ảnh hưởng sâu đậm.



Nói thật lòng, khi nàng lang bạt kỳ hồ ở bên ngoài, người nàng nhớ tới nhiều nhất là Bàng Kiêu và Tần Hòe Viễn, tình cảm dành cho Tôn thị kém một chút.



Tần Nghi Ninh hít sâu một hơi, tự nhủ, mình chỉ cần tiếp tục kiên trì, sớm muộn gì nàng cũng có thể an toàn trở về nhà, đến lúc đó hưởng thụ niềm vui được kề cận, phụng dưỡng cha mẹ, hiếu thảo với phụ thân, cuộc sống sau này còn biết bao điều tốt đẹp.



Thật ra, lúc ở trong sa mạc, Tần Nghi Ninh đều tự an ủi bản thân theo cách này, rằng ngày mai trời sẽ lại sáng để động viên mình tiếp tục kiên trì.



“Ta tán thành ý kiến của Lục gia, trước hết tạm thời đi về phía Tây. Bởi vì trên lãnh thổ của Tác-ta, đi về phía Tây sẽ có cơ hội sống lớn hơn. Trong thời gian này, chúng ta quan sát tình hình Đại Chu cùng với tình hình chiến đấu giữa hai nước, nếu như đôi bên có ý khai chiến, Hoàng đế Đại Chu nhất định sẽ phái Vương gia tới tiền tuyến. Đến lúc đó, chúng ta liền có thể liên lạc với quân binh Đại Chu, đi theo lộ trình của Vương gia, có nhiều lương thảo như vậy trao đổi, nhất định người Đại Chu sẽ đồng ý che chở cho bộ tộc Di Nặc.”



Nghe vậy, A Nhĩ Hán đại thúc mỉm cười, gật đầu lia lịa: “Vậy thì tốt. Nếu quả thật như vậy, thì không còn gì bằng.”



Lục Hành cũng gật đầu nói: “Nếu như sự tình thuận lợi, tự nhiên sẽ dựa theo phương hướng phát triển, đến lúc đó, tất cả tộc nhân của bộ tộc Di Nặc đều được cứu giúp. Về phần tới Đại Chu phải sống như thế nào, Đại Chu đất đai rộng rãi, của cải dồi dào, cũng có rất nhiều địa phương sông núi xinh đẹp tuyệt trần nhưng không có người ở, không hiểu sao người ta đều sinh sống trên thảo nguyên, những chuyện này, thật ra đều không cần phải lo lắng. Nhưng chúng ta cũng cần suy nghĩ tới một tình huống khác. Nếu chẳng may chúng ta gặp phải truy binh thì sao?”



A Nhĩ Hán đại thúc lau mặt, vỗ vai Lục Hành cởi mở nói: “Lục lão đệ, ngươi không thể nói điều lành một chút sao? Nhưng mà nếu như thật sự rơi vào tình huống đó, đương nhiên các huynh đệ chúng ta cũng không e ngại bọn chúng! Cho tới bây giờ, bộ tộc Di Nặc chúng ta không có loại nhát gan vô năng! A Na Nhật hành hạ tộc trưởng chúng ta đến chết, giết hại nhiều tộc nhân của chúng ta như vậy, ngay cả trẻ sơ sinh còn bọc tã lót cũng không tha, chúng ta nhất định một mất một còn với Ô Đặc Kim Hãn! Nếu thật sự rơi vào tình huống đó, chúng ta nhất định sẽ liều mạng với bọn chúng!”



Tiếng Đại Chu của A Nhĩ Hán đại thúc không tốt, thế nhưng nghe ông ta nói, Tần Nghi Ninh, Lục Hành và Tào Vũ Tình đều cảm thấy tinh thần kích động, chợt cảm thấy hào khí dâng cao vạn trượng.



Tào Vũ Tình vốn là người sảng khoái, nghe vậy cũng mỉm cười cởi mở: “Đúng, cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng, tại sao chúng ta phải sợ bọn chúng chứ?”



Trong lúc nhất thời, Tần Nghi Ninh và Lục Hành cảm thấy dở khóc dở cười. Tần Nghi Ninh tương đối hiểu rõ Tào Vũ Tình mà cũng rất bất ngờ. Lục Hành thì kinh ngạc nghĩ: “Một mỹ nhân yểu điệu như vậy mà lại hào sảng như thế, không sợ chết, thật sự khiến người khác nhìn với mặt mắt khác xưa.”



Tần Nghi Ninh nói: “Nếu là gặp phải tình huống như vậy, đương nhiên là chúng ta không sợ, có điều đó chỉ là tình huống xấu nhất thôi. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để sự tình không phát triển thành tình huống như vậy. Quan trọng nhất là phải giảm thiểu thương vong của tộc nhân đến mức thấp nhất.”



Lục Hành cũng nói: “Nói không sai. Như vậy, ngày mai trước hết chúng ta dò xét tình hình xung quanh, mau chóng di chuyển về phía Tây. Cùng lúc đó, sai người đi trước tra xét rõ ràng tình huống, cũng có thể giảm thiểu thương vong của chúng ta.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Vậy thì rất tốt.” Tần Nghi Ninh gật đầu.



Tào Vũ Tình suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy như vậy là khả thi, dù sao nàng cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác, liền gật đầu tán thành.



Lục Hành liền cùng A Nhĩ Hán đại thúc dùng tiếng Tác-ta nói lại nội dung thảo luận vừa rồi cho các tộc nhân nghe, rồi thảo luận với họ, đồng thời khích lệ sĩ khí.



Tần Nghi Ninh liền kéo tay Tào Vũ Tình về lều của mình.



Căn lều này rất giản dị, độ cao chỉ đủ để một người trưởng thành khom lưng đi lại, trên mặt đất trải da thú và chăn bông, bởi vì trong suy nghĩ của tộc nhân, hiện nay Tần Nghi Ninh là tộc trưởng của họ, do đó trong lều đã sớm có nữ tử đến chăm sóc chuẩn bị sẵn nước nóng, còn chuẩn bị sẵn một bình rất quý giá đã đổ đầy nước nóng, nhét vào trong chăn đệm để làm tạo độ ấm.



Tần Nghi Ninh kéo Tào Vũ Tình ngồi xếp bằng phía đối diện, kéo chăn đắp chân hai người, đặt bình nước ở bên chân hai người.



Tào Vũ Tình cười khẽ, khen một tiếng: “Ôi, ấm áp quá!”



“Đúng vậy.” Tần Nghi Ninh cũng khoan khoái híp mắt, nắm hai tay Tào Vũ Tình, nói: “Dì Tào, người một thân một mình ở bên ngoài tìm kiếm ta, hẳn là rất gian nan vất vả?”



Được Tần Nghi Ninh nắm cả hai tay, Tào Vũ Tình vừa bối rối vừa vui mừng.



Tuy rằng nàng từng thành hôn, nhưng không có con, trong gia tộc cũng không có trẻ con làm nàng yêu thích. Hơn nữa, tình cảm của nàng đối với Tần Hòe Viễn là xuất phát từ sự ái mộ của nàng đối với ông, cách nàng đối xử với Tần Nghi Ninh cũng là yêu ai yêu cả tông ti họ hàng, thật ra trong lòng nàng, nàng thật sự coi Tần Nghi Ninh là vãn bối của mình.



Nàng tự nhận mình là một người thô kệch, không quen nói những lời đẹp đẽ, chỉ biết hành động để thể hiện tấm lòng của mình, miễn là không thẹn với lương tâm, thế là được. Cho tới bây giờ, nàng không ngờ Tần Nghi Ninh lại không hề có khúc mắc gì trong lòng, nắm tay mình nói chuyện.



Nàng chưa từng được vãn bối nắm tay trò chuyện như thế này bao giờ.



Thấy gương mặt tươi cười hớn hở của Tần Nghi Ninh, sau vài phút lúng túng ban đầu, Tào Vũ Tình chỉ còn lại cảm giác vui mừng, lại cầm tay sưởi ấm cho Tần Nghi Ninh, cười nói: “Cũng ổn thôi. Ta ở bên ngoài đã từng gặp phải đủ loại sóng gió, nhưng cũng không sợ đi lại một mình. Chỉ có điều, lúc trước không tìm được tung tích của ngươi, ta rất sốt ruột. Lúc đó, ta bị thương, tận mắt nhìn thấy ngươi bị bắt đi. Ta cũng không biết nên ăn nói với phụ thân ngươi như thế nào. Lúc đó, ta đã nghĩ, nếu như ngươi gặp chuyện không hay, đời này ta cũng không mặt mũi nào đi gặp phụ thân ngươi, chi bằng chết đi cho xong. Cũng may là ông trời phù hộ, ngươi bình yên vô sự. Lúc nghe tin ngươi ám sát A Na Nhật, ta mừng muốn chết!”



Tào Vũ Tình nói thẳng thắn như vậy khiến Tần Nghi Ninh cũng cười, đôi mắt tròn xoe: “Dì Tào, thực sự đa tạ người.”



Tào Vũ Tình cảm nhận được sự chân thành của nàng, nhưng vờ tức giận nói: “Ngươi nói như vậy, chính là muốn xa cách với ta.”



“Đâu có, ta nói thật lòng mà!” Tần Nghi Ninh khẩn thiết nói: “Dì Tào, ta xem người là người một nhà, đâu có tỏ ra xa lạ. Chỉ là ta nghĩ cái gì đều thích nói ra. Ta cảm kích người, cho nên muốn cho người biết.”



Không cầm lòng được, Tào Vũ Tình cười khúc khích: “Ngươi đó, thân cận với ta như vậy, không sợ mẫu thân ngươi tức giận sao?”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận