Cẩm Đường Quy Yến - Chương 315: - Chương 315BÀ NGOẠI DŨNG MÃNH

Cẩm Đường Quy Yến Chương 315: - Chương 315BÀ NGOẠI DŨNG MÃNH
Dường như hoảng sợ vì thấy Bàng Kiêu tức giận, đôi mắt trong trẻo long lanh nước của Tần Nghi Ninh chớp chớp, dưới ánh sáng của đèn lồng trong bóng đêm, trông rất điềm đạm đáng yêu.



Nhu Nương thấy sức ấn của bàn chân giẫm trên lưng mình hơi lỏng đi, lập tức bò dậy, không dám đánh trả Tần Nghi Ninh trước mặt bao người, nhưng nhìn Tần Nghi Ninh với vẻ giễu cợt không hề che giấu.



“Nhu Nương tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Tâm Triệt khập khểnh tới đỡ Nhu Nương, quay đầu lại cảm kích nhìn Bàng Kiêu, ánh mắt như thể nếu như hắn không đến, hôm nay bọn họ sẽ bị “nữ ma đầu” giết chết vậy.



Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh vô cùng ăn ý, tuy lúc này hai người đều hiểu suy nghĩ của nhau, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tần Nghi Ninh, hắn vẫn cảm thấy thương xót, cố nén lòng tiếp tục quở mắng: “Trừng mắt làm cái gì? Chẳng lẽ bản vương nói ngươi, ngươi còn dám dị nghị sao?”



Cũng giống như tuyết đọng trên cành cây, những giọt lệ ngập tràn trong mắt Tần Nghi Ninh bị chấn động bởi tiếng quát mắng của Bàng Kiêu, lã chã tuôn rơi.



Liên Tiểu Chúc tức giận rống lên một tiếng “A” xông tới chỗ Bàng Kiêu, đấm đá hắn túi bụi.



Nó nhỏ người, tay chân so với người cao lớn như Bàng Kiêu lại càng ngắn ngủn, hơn nữa trong đầu nó tràn ngập lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được, trong cơn tức giận muốn mắng người, lại không mắng được, chỉ có thể kêu lên nhát gừng: “Ức hiếp tỷ tỷ! Người xấu! Người xấu!”



Tần Nghi Ninh thấy Liên Tiểu Chúc bênh vực mình như vậy, trong lòng rất thương yêu, vội kéo lại Liên Tiểu Chúc từ bên chân Bàng Kiêu, cúi xuống ôm nó vào lòng, áy náy trấn an nó.



Bị con bé đánh mấy cái như gãi ngứa, lại thấy Tần Nghi Ninh và con bé ôm nhau khóc sướt mướt, tuy biết tất cả đều là để người khác nhìn vào, nhưng hắn vẫn cảm thấy lòng quặn thắt.



“Khóc? Dám cả gan dương oai trong Vương phủ, bây giờ còn mặt mũi khóc lóc? Ngươi cho rằng mấy giọt nước mắt của ngươi có thể khiến bản vương tha cho ngươi sao?”



Tần Nghi Ninh ngồi xổm trên mặt đất ôm Liên Tiểu Chúc, cúi xuống giấu mặt vào vai nó, vai khẽ run run.



Liên Tiểu Chúc muốn mắng Bàng Kiêu nhưng nói không lưu loát, muốn đánh người lại đánh không lại, nhìn thấy dáng vẻ của Tần Nghi Ninh như vậy, cũng òa khóc lớn tiếng.



Mã thị ở bên cạnh ngây người nhìn nãy giờ, rốt cuộc đã phục hồi tinh thần, nhìn Bàng Kiêu “ức hiếp” Tần Nghi Ninh thảm thương như vậy, mặc dù trong lòng nghi hoặc vì sao hắn đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng bà thật sự yêu thích Tần Nghi Ninh, lúc này tràn đầy giận dữ liền xông lên bênh vực nàng.



Nhưng Diêu thị và Diêu Thành Cốc từ lúc nào không biết đã đến bên cạnh Mã thị, một trái, một phải kịp thời giữ bà lại.



Diêu Thành Cốc bóp cánh tay bà ngầm ra hiệu.



Giữa hai vợ chồng già đương nhiên có sự hiểu ý, Mã thị quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Diêu Thành Cốc nhìn mình thì chần chờ không hành động.



Phía bên kia, Bàng Kiêu đã trầm giọng nói: “Người đâu, mang nàng ta về Tố Tuyết Viên nhốt lại cho ta! Không có sự phân phó của bản vương, không kẻ nào được phép thả nàng ta ra, lại càng không được phép thăm viếng!”



“Dạ!” Bên cạnh lập tức có bà vú lên tiếng trả lời, bước tới nâng dậy Tần Nghi Ninh, lại kéo Liên Tiểu Chúc lên, áp giải đi như là sợ người chạy trốn.



Bàng Kiêu nhíu mày, chắp tay sau lưng mà đứng, lạnh lùng nhìn theo Tần Nghi Ninh bị đưa đi, cho đến lúc bóng lưng biến mất ở chỗ rẽ, mới quay lại lạnh lùng nhìn về phía Nhu Nương.



“Sao các ngươi ở chỗ này?”



Lúc này Nhu Nương đầu tóc rối bời, nước mắt ràn rụa, thoạt nhìn rất đáng thương. Nghe Bàng Kiêu hỏi, nàng ta rụt rè nhìn lên, không ngờ chạm phải ánh mắt sắc bén từ đôi mắt phượng nheo lại của Bàng Kiêu, liền có cảm giác như bị mũi tên băng giá đâm vào ngực, sợ hãi cúi đầu.



“Bẩm… bẩm Vương gia, thiếp chỉ đi ra một chút.”



“Trời tối rồi, đi ra ngắm cảnh đêm sao?” Bàng Kiêu nhướng mày, chậm rãi nói, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.



Chỉ là sự áp bách trong giọng nói của hắn khiến đám người hầu đều câm như hến.



Nhu Nương đối diện Bàng Kiêu đã sớm run rẩy cả người, không thốt ra nổi lời nào.



Tâm Triệt thấy vậy, đành kiên trì nói: “Bẩm Vương gia, quả thật là, là Nhu Nương tỷ tỷ nói dùng cơm tối xong, muốn đi dạo một chút, không ngờ gặp Tần cô nương.”



“Hỏi ngươi ư?”



Tâm Triệt sửng sốt: “Dạ?”



“Bản vương hỏi ngươi sao?” Bàng Kiêu liếc xéo Tâm Triệt, vẻ mặt như thể nhìn thấu suy nghĩ của Tâm Triệt.



Tâm Triệt vừa sợ vừa thẹn, thất kinh cúi đầu.



Bàng Kiêu lạnh lùng nói: “Các ngươi là người Thánh thượng ban cho ta, làm việc gì cũng phải cân nhắc kỹ càng, đừng để mất thể diện mới được. Đừng tưởng rằng Thánh thượng ban các ngươi cho bản vương thì các ngươi có địa vị cao hơn người trong phủ một bậc. Nếu để bản vương phát hiện các ngươi không tuân thủ bổn phận, làm xằng làm bậy, bản vương sẽ có thể mang thi thể của các ngươi trả lại cho Thánh thượng! Không tin thì các ngươi có thể thử xem!”



“Dạ, thiếp thân không dám, thiếp thân không dám!” Giọng của Nhu Nương run run không giống tiếng người.



Bàng Kiêu khoát tay.



Lập tức như được đại xá, Nhu Nương và Tâm Triệt liền dẫn theo tỳ nữ, bà vú hầu hạ bên người bỏ đi nhanh như chớp.



Chờ nơi này yên tĩnh lại, Bàng Kiêu mới xoay người lại đi về phía Tùng Hạc Đường.



Mã thị mở miệng muốn gặng hỏi, nhưng đã bị Diêu Thành Cốc kéo đi.



Mọi người liền im lặng vào trong nhà.



Sau khi sai người canh giữ bên ngoài, xác định chắc chắn không có người tới gần, Bàng Kiêu mới nói: “Vừa rồi đã làm ông bà ngoại và mẹ hoảng sợ phải không? Đó là lỗi của con.”



Mã thị sốt ruột hạ giọng nói: “Ngươi vừa mới làm cái trò gì vậy? Vậy mà nổi giận đùng đùng với Nghi nha đầu! Tỏ ra lợi hại với một cô gái nhỏ, ngươi uy phong lắm sao? Thực sự là hai mươi mấy năm nay ngươi sống uổng sống phí mất rồi! Đạo lý bà ngoại dạy ngươi, ngươi đã quên sạch rồi phải không? Thấy Nghi nha đầu khóc đáng thương như vậy, ngươi không đau lòng, nhưng ta rất xót xa!”



“Mẹ, mẹ đừng kích động, đó là Đại Phúc vờ làm như vậy.” Diêu thị kéo tay Mã thị, bà có phần bất đắc dĩ đối với tính nết nóng nảy của mẹ mình.



Mã thị nói: “Dù là giả vờ, ngươi cũng đã làm cho Nghi tỷ nhi khóc!”



“Dạ, bà ngoại.” Bàng Kiêu hồi tưởng lại dáng vẻ vừa rồi của Tần Nghi Ninh, trong lòng cảm thấy khó chịu.



“Ở bên ngoài, cháu bày trò cướp đoạt Nghi tỷ nhi về nhà, là vì muốn gìn giữ tiền đồ của người Tần gia, hôm nay Nghi tỷ nhi vào trong phủ, nếu cách đối xử của cháu đổi khác so với lúc đầu, người khác biết được sẽ nghi ngờ.”



“Mười nữ tử Thánh thượng ban cho, thường ngày coi như cũng an phận thủ thường, Nghi tỷ nhi ở trong phủ nhiều ngày như vậy, bọn họ cũng không tới chào hỏi, hôm nay đột nhiên tới, chắc chắn là có vấn đề. Do đó cháu mới cố ý cùng Nghi tỷ nhi diễn kịch như vậy, để đánh lừa tai mắt trong phủ chúng ta.”



Mã thị cũng là người thông minh, Bàng Kiêu vừa nói là bà đã hiểu. Bà nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vỗ bàn một cái: “Thực sự là uất ức mà! Sống trong nhà mình mà cũng không được yên thân!”



Có thể không uất ức sao! Làm sao Bàng Kiêu không cảm thấy uất ức cho được?



Nhưng hôm nay tình thế bức bách, cho dù uất ức, cũng phải tiếp tục sống.



“Đại Phúc, lát nữa cháu lén đi thăm Tần cô nương, an ủi vài câu, đừng để con gái nhà người ta khó chịu trong lòng, khiến cho quan hệ giữa cháu và cô nương ấy cũng coi như không thuận lợi.” Diêu Thành Cốc móc tẩu thuốc ra, bàn tay thô ráp vê sợi thuốc nhồi vào tẩu.



Bàng Kiêu nghe vậy, liền nhướng mày, không phục nói: “Ông ngoại nói như vậy, chẳng lẽ cháu đối xử với nàng ấy không đủ tốt sao?”



“Ngươi đừng không phục! Trước kia ta theo ông ngoại ngươi, nào có toan tính gì? Còn không phải là ông ngoại ngươi an phận thủ thường, có thể cho ta một cuộc sống yên ổn sao? Ngươi thì hay rồi, cuộc sống không có lấy một ngày yên tĩnh, hoặc là ở bên ngoài đánh trận không về, lúc trở về nhà thì cũng nguy cơ rình rập tứ phía, không biết chết lúc nào!”



“Ai làm vợ ngươi, đều phải lo lắng thót tim, không cẩn thận, còn bị ngươi liên lụy! Ngươi nói ngươi đối xử với cô nương người ta cũng đủ tốt rồi, nhưng có phải là cô nương người ta cũng phải giúp ngươi trù tính, giúp diễn kịch không? Dù không trách ngươi, nhưng Nghi nha đầu theo ngươi, cũng đủ mệt mỏi lắm rồi!”



Một phen quở trách của Mã thị đã thấu tận đáy lòng Bàng Kiêu, loại cảm nhận này, cho dù người khác không nói ra, hắn cũng luôn nghĩ tới.



Tình cảnh của hắn thật sự rất gian nan, cũng đúng là Tần Nghi Ninh theo hắn thì sẽ phải trải qua khó khăn, hắn chỉ có thể dành cho nàng một trái tim chân thành không thay đổi, nhưng không cách nào mang lại cho nàng sự yên ổn tuyệt đối.



Điều nữ tử cần là gì?



Ngay như một “nữ hiệp” thời trẻ lưu lạc giang hồ như bà ngoại, rốt cuộc cũng đều thà lấy một đầu bếp, chỉ cầu được yên ổn.



Tần Nghi Ninh từ nhỏ bơ vơ cực khổ, sao nàng có thể thích cuộc sống đầy thách thức như thế này được?



Bị mắng, lần đầu tiên Bàng Kiêu nhìn thẳng vào sự thiếu sót của mình.



Cho dù tính cách hắn có muôn vàn điểm sáng, nhưng chỉ cần một thiếu sót này, cũng đủ để Tần Nghi Ninh có lý do không theo hắn.



Thấy Bàng Kiêu mặt mày như muốn cắn người, Mã thị càng tức tối, trừng mắt, đưa tay tháo giày: “Sao? Nói ngươi, ngươi còn không phục? Ngươi có tin ta dùng giày này đánh chết ngươi không?”



“Ôi chà! Mẹ!” Diêu thị thấy Mã thị cởi giày, vội vàng níu bà lại.



Mã thị không bó chân, là một bà già chân to, chiếc giầy này là do các các bà các cô tự may lấy, vừa cứng lại vừa dày, đánh vào người một cái là sẽ để lại một vệt đỏ. Diêu thị rất thương con trai, làm sao có thể để hắn chịu đòn?



Phía bên này, Diêu Thành Cốc cũng đã châm một tẩu thuốc, cười tủm tỉm rít một hơi, ra vẻ không quan tâm đến náo nhiệt.



Bàng Kiêu ngoan ngoãn để Mã thị cầm giày đánh hai cái, rồi mới bất đắc dĩ nói: “Xin bà ngoại bớt giận, cháu ngồi một chút ở chỗ bà, rồi sẽ tới thăm Nghi tỷ nhi, như vậy được không?”



“Ừ. Vậy thì còn được.” Tính tình Mã thị mau giận mau nguôi, thấy Bàng Kiêu cao lớn như vậy rồi, lại là một Vương gia mà vẫn nghe lời mình như lúc còn bé, trong lòng bà cũng cảm thấy dễ chịu, ngẫm nghĩ chuyện bên ngoài cũng không trách được hắn, liền thầm mắng Hoàng đế bội bạc.



***



Nghe mật thám kể lại tỉ mỉ chuyện trong phủ sau khi Bàng Kiêu trở về, Lý Khải Thiên liền hỏi: “Theo ngươi thấy thì, cách đối xử của Trung Thuận thân vương với cô nương Tần gia kia thật sự không phải giả vờ?”



Mật thám mặc một bộ đồ đen, vóc người uyển chuyển, bịt mặt bằng miếng vải đen, giọng nói là giọng nữ.



“Bẩm Thánh thượng, theo thuộc hạ thấy, Trung Thuận thân vương cũng có thích cô nương của Tần gia một chút. Nàng kia trời sinh quốc sắc thiên hương, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, mà anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chuyện này rốt cuộc có thể lý giải được. Chẳng qua là mối thù cha mà Trung Thuận thân vương mang trong lòng quá nặng, nếu không thì hắn cũng không vừa yêu vừa hận đối với cô nương Tần gia.”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Ừm.” Lý Khải Thiên chắp tay sau lưng, thong thả bước đi, ngẫm nghĩ phân tích kỹ càng một hồi, rốt cuộc thoải mái mỉm cười: “Trẫm vốn đã biết người như hắn thì không bỏ qua thù cha được, ngươi làm tốt lắm.”



“Tạ ơn Thánh thượng khen ngợi, đây là bổn phận của thuộc hạ. Còn có một chuyện, liên tiếp hai ngày nay, Trưởng Công chúa An Dương đến Vương phủ bái phỏng Trung Thuận thân vương, lần đầu tiên Trung Thuận thân vương không ở trong phủ, lần thứ hai cố ý tránh không gặp. Hôm nay Trưởng Công chúa An Dương thất vọng quay về, lộ vẻ tức giận.”



Lý Khải Thiên bí hiểm gật đầu, nói: “Ta đã biết. Ngươi tiếp tục đi làm việc của mình, làm cho tốt vào.”



“Dạ.” Mật thám hành lễ, liền ẩn vào bóng tối.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận