Cẩm Đường Quy Yến - Chương 77: - Chương 77CỨU NGƯỜI NHƯ CỨU HỎA

Cẩm Đường Quy Yến Chương 77: - Chương 77CỨU NGƯỜI NHƯ CỨU HỎA
Tần Nghi Ninh rảo bước chạy tới quỳ xuống bên cạnh Tôn thị đang không ngừng khóc lớn, mạnh mẽ đỡ bà lên:



“Mãu thân, người về nhà trước đi!”



“Ta phải đi cáo ngự trạng! Ta phải đến đại lao bộ Hình! Bọn họ dựa vào cái gì, dựa vào cái gì…”



Tôn thị khóc thút thít, lắc đầu.



“Dựa vào thánh chỉ! Ý chỉ là do Hoàng thượng ban ra, người tìm ai cáo ngự trạng đây?”



Tần Nghi Ninh nắm hai vai Tôn thị, tay hơi dùng sức, hạ giọng nói, từng tiếng nặng nhọc thoát qua kẽ răng:



“Mẫu thân! Thánh chỉ đã ban ra là không thể vãn hồi, chúng ta chỉ là đàn bà con gái, mà lại người của Tần gia, mỗi một hành động của chúng ta đều sẽ ảnh hưởng tới sự sống chết của người nhà họ Tần! Mẫu thân, người muốn tất cả người Tần gia đều chôn theo mấy người ngoại tổ phụ sao?”



“Sao ngươi có thể máu lạnh đến như vậy?”



Tôn thị nhìn Tần Nghi Ninh với vẻ không thể tin, hai tay cố sức đẩy nàng ra:



“Ngươi muốn ta trơ mắt nhìn mấy người ngoại tổ phụ của ngươi chết đi sao!”



Lúc này, Tần Nghi Ninh kiên định đứng yên tại chỗ, không những không thả lỏng hai tay nắm vai Tôn thị, mà còn giữ chặt hơn, cho tới lúc Tôn thị cau mày, nước mắt cũng ngừng rơi.



“Đúng, có thể là con máu lạnh. Mấy năm nay tuy con lớn lên trong núi, nhưng khi còn bé, con đã từng kiếm sống ở phố phường, đã từng gặp được những người nhân tính lương thiện, thế nhưng những người xấu xa đáng sợ, thì con còn gặp nhiều hơn.”



“Tai vạ đến nơi, cho dù cha con có lòng giúp đỡ phủ Định Quốc công, nhưng Hoàng thượng là người có thể nghe lời can gián sao? Mẫu thân ngẫm lại xem, phụ thân cũng là trụ cột một nhà, mẫu thân muốn phụ thân phải vuốt ngược vảy rồng, để người nhà cũng bị đưa lên lò lửa sao?”



“Phụ thân là Thái sư đương triều mà còn chưa giúp được, mẫu thân chỉ là phu nhân của cha con thì làm sao giúp được gì?”



“Bây giờ mà mẫu thân có hành động gì, chỉ sẽ làm Tần gia chịu chung số phận!”



Tôn thị ngơ ngác nhìn Tần Nghi Ninh, nước mắt lại tuôn trào:



“Vậy… chúng ta chỉ có thể nhìn ông ngoại con, hai cữu cữu của con và các biểu ca của con bị chém đầu sao? Con út của Tam biểu ca con mới có năm tuổi thôi!”



Trong mắt Tần Nghi Ninh cũng đầy lệ:



“Mẫu thân, đây là hiện thực. Người nghe con, bây giờ trở về phủ đi, cáo ốm từ chối tiếp khách, không gặp bất cứ ai. Nếu lão Thái Quân khăng khăng đến gặp mẫu thân, người cũng không nên tranh cãi với lão Thái Quân. Mẫu thân, người phải nhận rõ hiện thực, sau này người không còn nhà mẹ đẻ nữa!”



Không còn nhà mẹ đẻ nữa.



Không còn chỗ dựa vững chắc nữa.



Nhà mẹ đẻ là niềm kiêu hãnh và là chỗ dựa của Tôn thị mà mấy năm nay mỗi khi cãi nhau bà thường nhắc tới.



Từ nay về sau, không còn người cho bà chỗ dựa nữa rồi.



Nhà mẹ đẻ của bà đã tan nát hết rồi!



Tần Nghi Ninh thấy Tôn thị ngơ ngác, biết lời nói của mình đã có ít nhiều tác dụng, liền vộ bảo Kim ma ma:



“Trước hết hãy hầu hạ phu nhân về phủ, dù thế nào cũng phải khuyên nhủ phu nhân, đừng để xảy ra xung đột với lão Thái Quân hoặc bất cứ ai. Nhất thiết phải chờ ta về rồi chúng ta sẽ bàn bạc. Chuyện của Tôn gia, mọi người sẽ nhanh chóng biết được, cuộc sống của Tần gia cũng phải nhanh chóng thay đổi.”



“Dạ, Tứ tiểu thư.”



Trong Kim ma ma lòng ngổn ngang trăm mối, bà gật đầu, lần đầu tiên cảm nhận một cách sâu sắc, mặc dù phu nhân mất đi chỗ dựa là nhà mẹ đẻ nhưng chỉ cần Tứ tiểu thư còn đó, bọn họ cũng có người tin cậy.



Tần Nghi Ninh liền bảo đánh xe tháo một con ngựa kéo xe ra, quay đầu lại nói:



“Ta đi tìm Chung đại chưởng quỹ, có thể tối một chút mới về, các ngươi trở về giúp ta ứng phó.”



Băng Đường gật đầu:



“Dạ, cô nương yên tâm, ta sẽ chăm sóc chu đáo cho phu nhân.”



Tần Nghi Ninh giật dây cương, giục ngựa chạy đi.



Tần Nghi Ninh chưa từng học cưỡi ngựa, nhưng nàng từng qua lại với đàn ngựa hoang, từng cưỡi ngựa hoang, lúc này điều khiển một con ngựa đã thuần hóa cũng không có gì khó khăn, không bao lâu sau đã tới nhà Chung đại chưởng quỹ.



Chung đại chưởng quỹ không có ở nhà.



Thấy Tần Nghi Ninh tới, gã sai vặt liền chạy tới khách sạn Duyệt Thăng tìm Chung chưởng quỹ trở về.



Lúc này Chung chưởng quỹ đã biết tin tức phủ Định Quốc công gặp chuyện không may, nghe gã sai vặt thông báo, liền ra roi thúc ngựa trở về nhà, không cần Tần Nghi Ninh lên tiếng, ông ta đã biết nàng muốn gì.



“Đông gia cứ yên tâm, bây giờ ta liền đi điều động tiền mặt, dù thế nào cũng phải đến Giáo phường thuê lão đông gia và những phụ nữ trong nhà ra.”



Tần Nghi Ninh thấy vẻ mặt Chung đại chưởng quỹ chân thành, không sợ rước lấy tai họa vào thân, trong lòng nàng rất dễ chịu và cảm kích.



“Vậy làm phiền Chung đại chưởng quỹ rồi. Tuy là nôn nóng thuê người, nhưng quan trọng hơn là phải lập tức phái đại phu và bà đỡ tới Giáo phường, Ngũ biểu tẩu của ta sắp sinh rồi, mà sợ rằng Bát biểu tẩu cũng bị động thai.”



Nghe vậy, Chung đại chưởng quỹ cả kinh, vội gật đầu:



“Được rồi, cái khác thì Chiêu Vận Ti chúng ta không nói, mối quan hệ thì còn nhiều mà. Bây giờ ta đi sắp xếp. Minh Kiệt ở lại nghe đông gia dặn bảo, cứu người như cứu hỏa, ta đi trước khai thông quan hệ.”



“Được, tất cả đều trông cậy ở Chung đại chưởng quỹ rồi.”



Tần Nghi Ninh gật đầu tạ ơn.



Chung đại chưởng quỹ khoát tay, liền rảo bước ra ngoài.



Tần Nghi Ninh tiễn Chung đại chưởng quỹ đến trước cửa, nhìn ông ta vội vã đi xa, mới cau mày ngồi xuống.



Một người tuổi chừng ba mươi vẫn cúi đầu đứng một bên, lúc này Tần Nghi Ninh mới rảnh rỗi quan sát hắn.



Vóc người tầm thước, mặc một chiếc áo vải mịn, đầu đội mũ lục hợp, khuôn mặt đôn hậu, ánh mắt lanh lợi.



Phát hiện Tần Nghi Ninh quan sát, người này hành lễ:



“Chào đông gia, tiểu nhân là Cảnh Minh Kiệt, mẫu thân tiểu nhân là người hầu ở nhà bếp của quý phủ.”



Thì ra là hắn.



Khi Tần Nghi Ninh bị nhốt ở từ đường, Cảnh ma ma là người đưa cơm truyền tin, về sau Cảnh ma ma lại tới nói chuyện với nàng, lúc đó bà ta từng nói với Tần Nghi Ninh, mình có con trai làm tam chưởng quỹ dưới quyền của Chung đại chưởng quỹ.



“Thì ra là Cảnh chưởng quỹ.”



“Không dám, không dám. Được sự chiếu cố của đông gia cô nương, ta mới có thể theo Chung đại chưởng quỹ học làm việc.”



Cảnh Minh Kiệt hành lễ.



Tần Nghi Ninh biết Chung đại chưởng quỹ là một người có chừng mực, người mà ông ta bố trí cho nàng sử dụng, nhất định là người rất đáng tin cậy.



Dùng người thì không nghi ngờ người, bởi vậy Tần Nghi Ninh nói thẳng:



“Chiêu Vận Ti vốn có hai kỹ viện trực thuộc, có một kỹ viện đổi thành tửu lâu, còn lại một nhà, bây giờ chỗ bất động sản đó có sử dụng không?”



“Bẩm đông gia, chỗ bất động sản đó cũng không sử dụng, chỉ để người tới xem nhà.”



Tần Nghi Ninh nhẩm tính số nữ giới của phủ Định Quốc công, lại nghĩ tới quy mô của hai khách sạn trực thuộc Chiêu Vận Ti, bố trí người ở khách sạn là không thích hợp. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Thứ nhất là không thể sống ở khách sạn, thứ hai là khách sạn người đến người đi, ở cũng không an toàn.



Nàng muốn thuê người về thì dù sao cũng phải có chỗ để bố trí ổn thỏa, nhà ngoại tổ mẫu đã không có nam đinh, cũng không thể chia cách họ ra.



Suy đi nghĩ lại, chỉ có bất động sản không sử dụng tới của Chiêu Vận Ti mới có thể bố trí tất cả nữ giới của Tôn gia.



“Cảnh chưởng quỹ, phiền ngươi sai người quét tước thỏa đáng gian nhà kia, chuẩn bị sẵn sàng tất cả chăn đệm, quần áo, vật dụng hàng ngày v.v... Tất cả chi phí cứ ghi vào sổ, báo cho Chung đại chưởng quỹ là được.”



Cảnh Minh Kiệt hiểu ý của Tần Nghi Ninh, nói:



“Đông gia muốn bố trí nữ quyến của Tôn gia ở đó? Như thế cũng ổn thỏa, tòa nhà đó đã từng sửa sang, người ở rất thích hợp. Tuy nhiên… tuy nhiên vẫn phải bố trí một số hộ viện. Đông gia đừng lo lắng, bây giờ ta đi làm ngay.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, để Cảnh Minh Kiệt đi nhanh, còn nàng thì ở thư phòng ngoại viện của Chung đại chưởng quỹ chờ tin.



Mãi đến lúc trời tối đen, Chung đại chưởng quỹ mới trở về. Vừa vào cửa, ông ta đã lên tiếng:



“May mà chúng ta đến kịp, nếu muộn chút nữa, sợ là vị nãi nãi kia sẽ mất mạng lẫn đứa con trong bụng. Bây giờ đã sinh xong, nghe nói là sinh một bé gái, mẹ tròn con vuông. Tiểu nhân đã đút lót bên phía Giáo phường, ngày mai là có thể tiếp nhận mọi người.”



Rốt cuộc tảng đá đè nặng trong lòng Tần Nghi Ninh rơi xuống, nàng vái vào hư không vài cái, cảm kích nói:



“Vất vả cho Chung đại chưởng quỹ rồi.”



“Đông gia đừng khách sáo, đông gia đã cứu mạng cả nhà ta, huống chi trước nay đông gia đối xử không tệ, càng là nữ trung hào kiệt, tinh thần chính nghĩa cao tận mây xanh, đều là việc đạo nghĩa, thật sự là ta không có lý nào khoanh tay đứng nhìn.”



Tần Nghi Ninh đứng dậy, suy nghĩ một chút, nói:



“Nhân mạch của Chiêu Vận Ti rộng như vậy, có thể có quan hệ với đại lao bộ Hình không? Nếu như có thể, bất kể thế nào cũng truyền tin vào cho mấy người tổ phụ giúp ta. Báo cho họ biết, Ngũ biểu tẩu đã sinh hạ một bé gái, mẹ tròn con vuông.”



Nói tới đây, Tần Nghi Ninh thở dài:



“Là bé gái, cũng tốt, nếu là sinh bé trai…”



Sợ là ngay cả đứa trẻ mới sinh, Hoàng đế cũng không tha…



Nghe vậy, Chung đại chưởng quỹ cũng thở dài:



“Chuyện của phủ Định Quốc công đã truyền khắp kinh đô rồi. Mọi người đều ngầm biết sự oan uổng của cả nhà Định Quốc công. Rất nhiều sĩ tử trước kia ngưỡng mộ tài hoa của Thế tôn Định Quốc công đã bắt đầu liên kết, dâng thư bày tỏ nguyện vọng. Chỉ mong Hoàng thượng có thể lắng nghe ý kiến của dân chúng, có thể xử lý nhẹ tay một chút.”



“Chỉ hy vọng như thế.”



Trong lòng Tần Nghi Ninh dâng lên một chút hy vọng, nhưng ngẫm kỹ lại lời nói của Tào quốc trượng hôm nay, lại phân tích tính cách của Hoàng đế, niềm hy vọng liền bắt đầu tan biến.



“Chỉ sợ đến lúc đó Hoàng thượng lại cho rằng một nhà Định Quốc công chuyên kích động bách tính, sự kiêng kỵ trong lòng càng nặng…”



Khuôn mặt Chung đại chưởng quỹ liền nghiêm nghị, lòng cũng thấp thỏm.



Tần Nghi Ninh bố trí việc này đâu vào đó, lại báo cho Chung đại chưởng quỹ biết việc mình bảo Cảnh Minh Kiệt thu dọn một tòa nhà để nữ quyến của Tôn gia ở rồi lập tức muốn quay về phủ.



Hôm nay ra ngoài một ngày, mẫu thân đã về nhà từ sớm, cũng không biết đối mặt với biến đổi lớn như vậy có xảy ra chuyện ầm ĩ gì không nữa.



Hơn nữa, Tần Nghi Ninh biết, lão Thái Quân là một người rất theo lợi tránh hại. Trước nay bà đối xử khoan dung với Tôn thị, nói chung là vì phía sau Tôn thị có phủ Định Quốc công làm chỗ dựa.



Hôm nay phủ Định Quốc công bị vấn tội, e rằng lão Thái Quân rất hoảng sợ, chán ghét tất cả người có liên quan tới phủ Định Quốc công, lo sẽ mang tới tai họa cho Tần gia.



Đừng nói là địa vị của Tôn thị ở Tần gia sẽ rớt xuống ngàn trượng, mà ngay cả nàng, cháu gái nhận được sản nghiệp của Tôn gia, e rằng cũng sẽ bị lão Thái Quân kiêng kỵ. Huống chi nàng còn lập tức đi thuê nữ quyến Tôn gia ra nuôi dưỡng.



Những nỗ lực của nàng được lão Thái Quân yêu thích trước đó, e rằng cũng sẽ vì chuyện này mà tiêu tan sạch sẽ.



Thế nhưng nàng không hối hận, cũng không cảm thấy đáng tiếc.



Cho dù lão Thái Quân ghét nàng, cuộc sống của nàng cũng có thể vẫn dễ chịu. Nàng không thể vì lấy lòng lão Thái Quân mà không quan tâm tới tính mạng nữ quyến của phủ Định Quốc công. Nàng thuê người không phải vì muốn thi ân, mà là giúp mẫu thân tận hiếu, cũng là vì sự thân tình mà phủ Định Quốc công mang tới cho nàng.



Tần Nghi Ninh trở về phủ.



Vừa mới vào cửa, Khải Thái đang chờ ở cổng đã gọi nàng lại.



“Tứ cô nương đã về! Lão gia bảo tiểu nhân ở đây chờ Tứ cô nương, nói cô nương đến phải tới thư phòng, nói là có chuyện muốn nói với tiểu thư.”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận