Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
Chương trước- Chương 1: Phong Ảnh Song Sát
- Chương 2: Khởi Đầu
- Chương 3: Thiên Nguyên Đại Lục
- Chương 4: Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết
- Chương 5: Hệ Thống Vĩnh Hằng
- Chương 6: Độ Kiếp
- Chương 7: Trọng Thương
- Chương 8: Lôi Đình Chân Hỏa
- Chương 9: Cường Giả Quyết Đấu
- Chương 10: Bị Đẩy Ngược
- Chương 11: Ly Biệt
- Chương 12: Một Đám Não Tàn
- Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận
- Chương 14: Ly Khai Thanh Hạ Thành
- Chương 15: Tấn Thăng Nguyên Anh Kỳ
- Chương 16: Khiêu Khích
- Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt
- Chương 18: Trở Về
- Chương 19: Chân Tình
- Chương 20: Hạ Ức Mộng
- Chương 21: Toàn Bộ Rút Thưởng
- Chương 22: Chuyện Cũ
- Chương 23: Trả Thù
- Chương 24: Thành Thân
- Chương 25: Bước Vào Tu Chân Giới
- Chương 26: Lần Đầu Bỏ Chạy
- Chương 27: Khảo Nghiệm Thứ Nhất
- Chương 28: Trèo Lên Đỉnh Phong
- Chương 29: Gia nhập Cự Kiếm Môn
- Chương 30: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 31: Điểm Danh Vọng
- Chương 32: Huyên Huyên Say Rượu
- Chương 33: Cáo Trạng
- Chương 34: Không Sợ Chết
- Chương 35: Đấu Võ Mồm
- Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm
- Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông
- Chương 38: Diệt Sát
- Chương 39: Cưỡng Gian Tiêu Ngọc Sương
- Chương 40: Chuyển Biến
- Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc
- Chương 42: Tam Thê
- Chương 43: Tam Phượng Hòa Minh
- Chương 44: Vạn Thiên Kim
- Chương 45: Tìm Đến Cửa
- Chương 46: Cầu Thân
- Chương 47: Kế Hoạch
- Chương 48: Nướng Cá
- Chương 49: Vô Đề
- Chương 50: Men Rượu Mê Tình
- Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
- Chương 52: Hạnh Phúc
- Chương 53: Bái Sư
- Chương 54: Lại Đến Vạn Kim Các
- Chương 55: Tam Sắc Lôi Kiếp
- Chương 56: Ý Nghĩa Của Hóa Thần
- Chương 57: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (1)
- Chương 58: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (2)
- Chương 59: Huyễn Cảnh , Lật Đổ Vương Quyền
- Chương 60: Huyễn Cảnh, Hồng Trần Như Mộng
- Chương 61: Huyễn Cảnh, Hoa Bỉ Ngạn
- Chương 62: Đột Phá Hóa Thần
- Chương 63: Thương Long Tinh Huyết
- Chương 64: Khiêu Chiến
- Chương 65: Ứng Chiến
- Chương 66: Diệt Thế Hỏa Liên
- Chương 67: Bí Cảnh Sắp Mở
- Chương 68: Thu Phục Vạn Thiên Kim(1)
- Chương 69: Thu Phục Vạn Thiên Kim(2)
- Chương 70: Đấu Giá
- Chương 71: Không Gian Truyền Tống Trận
- Chương 72: Tới Tay
- Chương 73: Bí Cảnh Mở Ra
- Chương 74: Bắt Đầu Hành Trình
- Chương 75: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 76: Hắc Ám Tà Long
- Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
- Chương 78: Cặp Đôi Hoàn Mỹ
- Chương 79: Thực Lực Sở Diệu Y
- Chương 80: Đê Tiện Đạo Sĩ
- Chương 81: Thiên Đạo Quả Vào Tay
- Chương 82: Tiểu Bạch
- Chương 83: Ma Hoa
- Chương 84: Địa Hỏa Chi Linh
- Chương 85: Tiến Vào Linh Giới
- Chương 86: Linh Giới, Tinh Linh Tộc
- Chương 87: Xuân Sắc Bên Hồ
- Chương 88: Dã Chiến
- Chương 89: Tinh Linh Nữ Vương
- Chương 90: Sinh Mệnh Thần Thụ
- Chương 91: Mộc Tinh Linh
- Chương 92: Ôn Nhu Hương
- Chương 93: Bí Mật
- Chương 94: Trở Về Bí Cảnh.
- Chương 95: Kịch Chiến Huyền Vô Khuyết
- Chương 96: Trấn Long Bi Phát Uy
- Chương 97: Quần Hùng Hội Tụ
- Chương 98: Mở Ra
- Chương 99: Phượng Hoàng Cung
- Chương 100: Truyền Thừa
- Chương 101: Vạn Kim Thành
- Chương 102: Thành Công
- Chương 103: Toàn Diệt
- Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
- Chương 105: Phong vân kích khởi
- Chương 106: Thiên Phu Sở Chỉ
- Chương 107: Định Tội
- Chương 108: Động thủ
- Chương 109: Đối chiến hợp thể kỳ (1)
- Chương 110: Đối Chiến Hợp Thể Kỳ (2)
- Chương 111: Vô Liêm Sỉ
- Chương 112: Thiên Kiếp
- Chương 113: Kết Thúc
- Chương 114: Nam Hải
- Chương 115: Do Dự
- Chương 116: Song Tu
- Chương 117: Nhan Như Ngọc
- Chương 118: Linh Hồ
- Chương 119: Hồ Ngọc Mị
- Chương 120: Kém Một Bước
- Chương 121: Băng Quan
- Chương 122: Quyết Định
- Chương 123: Ấm Áp
- Chương 124: Luyện hư
- Chương 125: Thân phận
- Chương 126: Rời đi
- Chương 127: Lên Thuyền
- Chương 128: Hải Tặc
- Chương 129: Một Nắm Tay Tru Diệt
- Chương 130: Cập Bến Hải Âu Đảo
- Chương 131: Không Cùng Rác Rưỡi Chấp Nhặt
- Chương 132: Phiền Phức Tự Đưa Tới Cửa.
- Chương 133: Tiểu Bạch Kiểm
- Chương 134: Chứng Thực Đan Sư
- Chương 135: Luyện Đan
- Chương 136: Cao Cấp Đan
- Chương 137: Bị Ám Sát
- Chương 138: Hoàng Gia
- Chương 139: Minh Nguyệt Lâu
- Chương 140: Cố Nhân
- Chương 141: Gặp mặt
- Chương 142: Hắc Y Nhân Thần Bí.
- Chương 143: Đấu Giá Hội.
- Chương 144: Kim Công Tử
- Chương 145: Ủy Khuất.
- Chương 146: Đánh Cướp
- Chương 147: Phối Hợp
- Chương 148: Nghịch Thiên Giả
- Chương 149: Đại chiến
- Chương 150: Lấy một địch ba
- Chương 151: Chim Sẻ Phía Sau
- Chương 152: Hợp Thể Viên Mãn
- Chương 153: Thần Cung Hiện Thế
- Chương 154: Chọc Thêm Phiền Phức
- Chương 155: Kinh Động
- Chương 156: Hí Lộng
- Chương 157: Mục Tiêu Mới
- Chương 158: Khởi Hành Trung Châu
- Chương 159: Khởi Hành Trung Châu (2)
- Chương 160: Động Thủ Giáo Huấn
- Chương 161: Lăn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đại Đạo Vĩnh Hằng
Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
Trong mắt Nhạc Tử Phong lóe sáng, một luồng Hồn Lực mạnh mẽ tuôn trào, vô hình nhắm vào thức hải Trần Phong công kích
Nhạc Tử Phong vẻ mặt hung tợn cắn răng, khi đi được nửa đường, một màng sáng trắng bắn ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm bạch sắc, có thể thấy trình độ công kích Hồn Lực của Nhạc Tử Phong cũng đã ngưng thành thực chất.
-Linh hồn công kích,.!
Trần Phong thầm cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dáng của đối phương hiển nhiên là vận dụng linh hồn công kích với mình, nếu như đối phương dùng vô hình công kích, thì hắn cũng khó mà dò xét đón đỡ.
Ngược lại linh hồn của Nhạc Tử Phong đã mạnh mẽ đến như vậy, có thể ngưng thành thực thể, uy lực tăng nhiều, nhưng vì vậy mà Trần Phong cũng dễ dàng né tránh.
-Thương Mệnh Tiêu Hồn.
Trần Phong khinh bỉ, hắn cũng đồng dạng lực lượng Ngũ Hành Cảnh linh hồn lực vừa ra, đánh ra Hồn kỹ Thương Mệnh Tiêu Hồn, trong nháy mắt chạm vào thanh trường kiếm bạch sắc của Nhạc Tử Phong.
Hai đòn công kích va chạm trong không gian, sinh ra từng luồng gợn sóng vô hình, cả hai đều lùi lại sau vài bước, hiển nhiên cân sức ngang tài không ai chiếm được tiện nghi.
-Hồn Lực của ngươi cũng đạt Ngũ Hành Cảnh?
Nhạc Tử Phong ổn định thân hình, không khỏi khiếp sợ kinh hô, trong lòng là sóng biển dâng trào.
Nói đùa cái gì, hắn tu luyện Linh Hồn Lực từ khi mới sinh ra, Hồn Lực hiện tại cũng miễn cũng gần bằng với cảnh giới võ đạo của hắn, nhưng Trần Phong tu luyện bao nhiêu lâu, mà cấp bậc Hồn Lực đã cao hơn hắn một tý.
Điều này làm Nhạc Tử Phong càng sinh ra sát ý, đố kỵ và ghen ghét xông thẳng lên đầu, người với người tại sao chênh lệch như vậy.
-Có gì bất ngờ sao?
Trần Phong nhìn hắn, không quan tâm hỏi lại, làm Nhạc Tử Phong kém tý tức điên.
-Chả có gì bất ngờ, đã vậy ta sẽ dùng vũ lực để chém ngươi.
Nhạc Tử Phong cao giọng nói, che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, bắt đầu thôi động lực lượng.
..ẦM
Đúng lúc ấy, lời nói Nhạc Tử Phong vừa dứt, trong không gian nổi lên tiếng sấm rền, trên đỉnh đầu Nhạc Tử Phong xuất hiện một Lôi Hải, bên trong một đạo lôi quang như xé tan bầu trời xuất hiện, cực nhanh phóng tới Trần Phong.
..Xoẹt! Vù
Trần Phong bước chân vừa ra, Khinh Vân Tế Nguyệt thi triển, toàn thân hắn để lại một đạo tàn ảnh, còn bản thể đã nhanh chóng lùi về sau.
Bùm!
Trần Phong vừa lui thì lôi quang đã đến nơi, kình phong mang theo sức mạnh cuồng bạo đánh tan đạo tàn ảnh kia.
-Hừ, trốn cũng nhanh nhỉ, nhưng ngươi có thoát nổi không?
Nhạc Tử Phong đánh hụt một đòn, khóe miệng nhếch lên, hai ngón tay cong lại rồi điểm về hướng Trần Phong vừa rút lui, một tia chớp nhanh như thiểm điện phóng tới.
-Lôi Quang Liệt Không Ba!
Một chùm sáng nguyên lực màu bạc bắn ra từ đầu ngón tay Nhạc Tử Phong, rạch tan không khí, đuổi theo Trần Phong và nhằm thẳng cổ họng hắn mà lao tới.
-Hừ, Nhị kiếm Diệt Sinh Linh.
Trần Phong khinh thường, đối với đòn tấn công của Nhạc Tử Phong quả thật Trần Phong cũng không muốn làm ra né tránh, uy lực này còn quá kém với Thiên Kiếp của hắn.
Nhạc Tử Phong còn tưởng Trần Phong né tránh là vì sợ hãi, nên tiếp tục đánh ra lôi đình công kích vào Trần Phong.
Trần Phong cũng không tiếp tục né tránh, Vô Cực Phá Thiên Kiếm vung lên, một đạo kiếm quang màu lam nhanh như chớp giật đụng vào đòn công kích của Nhạc Tử Phong.
Bùm!
Âm thanh trầm đục vang lên trong không trung, làn sóng năng lượng cuồng bạo bùng nổ, sau khi va chạm thì cả hai đều hoàn toàn tiêu biến mất dạng.
Trần Phong cầm kiếm đứng thẳng, một tay chắp sau lưng, hơi nhếch khóe môi lên, bình tĩnh nhìn Nhạc Tử Phong, khuôn mặt là ý cười nồng đậm.
Nhạc Tử Phong sắc mặt cũng khó coi, không ngờ Trần Phong lại có thể đỡ được đòn công kích của hắn, nhưng Nhạc Tử Phong rất nhanh lấy lại tự tin, cao ngạo nói.
-Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào, xem ra nếu ta không xử lý ngươi, ngươi không biết cái gì là trời cao đất rộng.
-Nhiều lần không làm gì được ngươi, nhưng hiện tại ngươi không còn may mắn như vậy nữa, xem ra trên người ngươi bảo bối không ít, bất quá là lãng phí của trời, chỉ có trong tay cường giả, bảo bối mới không bị mất giá trị, và sẽ tỏa sáng ra quang huy của nó.
Nhạc Tử Phong nhìn Vô Cực Phá Thiên Kiếm của Trần Phong thì hai mắt cũng sáng rỡ, nhớ lại lúc trước hai nữ nhân cũng tự nhiên tiêu thất, điều này có ý nghĩa gì, nghĩ tới đây trong lòng Nhạc Tử Phong nảy sinh tham lam mãnh liệt.
Hắn khí định thần nhàn, khoanh tay mà đứng hoàn toàn không để Trần Phong vào trong mắt, hắn chỉ kém một tý đột phá Luyện Hư Kỳ, hắn xem thực lực Trần Phong còn kém xa hắn, bên cạnh thì tên đạo sĩ kia cũng không có uy hiếp gì, đưa tay liền có thể đè chết.
Đòn công kích thăm dò vừa rồi chỉ là sử dụng ba phần lực lượng của hắn mà thôi, nhưng Nhạc Tử Phong phải cẩn thận, lỡ đâu Nhan Như Ngọc xuất hiện thì hắn cũng phải nguy kịch.
-Ngươi đang đánh rắm à, mở miệng một cái là vừa thối lại vừa vang, chẳng trách trăm năm mới lên được một thân tu vi như này, quả thật là đều tu luyện trên thân chó, luyện được một bộ da mặt dày không biết xấu hổ.
Trần Phong trừng mắt, chỉ vào mũi Nhạc Tử Phong chữi, không ngờ tên này cũng mặt dày vô sỉ như vậy, chỉ khi đồ trong tay hắn mới có giá trị, còn trong tay kẻ khác chỉ là lãng phí.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời khắc này, Nhạc Tử Phong sắc mặt liền biến thành màu gan heo, nguyên lực cuồng bạo tuôn trào, rồi lại nghe Hắc Ám Tà Long bồi thêm.
-Trần tiểu tử, không cần ngươi nói, ngươi nhìn xem da mặt của hắn cũng là đủ dày, nếu như lấy xuống, phỏng chừng có thể làm tấm khiên, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm a.
Hắc Ám Tà Long cười khà khà nói.
-Hừm, muốn chết, các ngươi đem sinh mạng của mình giờ phút này kết thúc đi.
Nhạc Tử Phong nghe hai người tự biên tự diễn vũ nhục hắn ,tức giận hét lên một câu, sải bước chân ra, trược tiếp tiếp cận Trần Phong, một chưởng phong lôi đình lấp lóe nhắm vào đầu Trần Phong vỗ xuống.
-Lôi Minh Chưởng.
Một chưởng kích vừa ra, lôi đình lấp lóe, Trần Phong thần sắc ung dung, khi đã thi triển Đế Văn cùng Nhị Trọng Chiến Thân, thực lực của hắn hiện tại cũng nhảy lên tới Luyện Hư trung kỳ, đối với công kích Lôi hệ thì có Toái Thể hấp thu.
Oành!
Trần Phong không né không tránh, bị một chưởng bao phủ lôi điện của Nhạc Tử Phong đánh lên đỉnh đầu, nhưng điều bất ngờ một chưởng của Nhạc Tử Phong đập vào người Trần Phong thì như đá chìm biển rộng.
-Cái quỷ gì?
Nhạc Tử Phong giật mình, thu tay lại vội vàng lùi ra sau.
-Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ!
Trần Phong vung lên thanh kiếm, chém thẳng lên cánh tay Nhạc Tử Phong vừa định thu về.
-Tam Kiếm Trảm Thương Khung.
Trần Phong rót lực lượng vào Vô Cực Phá Thiên Kiếm, một kiếm trảm vào cánh tay Nhạc Tử Phong.
-A...aa tay ta!
Đạo kiếm quang màu hoàng kim trảm vào cánh tay Nhạc Tử Phong khiến hắn gào lên thảm thiết, một vòi máu tươi bắn thẳng lên trời, cánh tay phải của hắn liền trời khỏi thân thể mà rơi xuống đất, vài ngón tay vẫn còn giật giật cực kỳ dọa người.
-Ngươi...ngươi là ngươi ép ta!
Cơn đau tê tâm liệt phế từ cán tay truyền tới, Nhạc Tử Phong cũng gần như mất đi lý trí, điên cuồng rít gào, há mồm phun ra một ngụm máu, nhanh chóng kết ấn pháp quyết, đồng thời nuốt vào một viên đan dược.
Cả người Nhạc Tử Phong khí tức từ từ kép lên, chỉ trong chốc lát khí tức đã vượt qua Hóa Thần Kỳ, hắn một tay trái ôm cánh tay bị cụt, điên cuồng cười nhìn Trần Phong nói.
-Tiểu tử, ngươi rất may mắn có thể bức ta sử dụng ra Cuồng Bạo Đan, ngươi chết cũng có vinh hạnh.
Nhạc Tử Phong sử dụng Cuồng Bạo Đan, một loại đan dược có thể kích phát chiến lực võ giả tăng gấp mấy lần, nhưng tác dụng chỉ có nữa tiếng, nhưng cái giá toàn thân lực lượng suy yếu chỉ còn một thành trong vòng ba ngày.
-Không ai nói cái miệng của ngươi rất khoác lác sao, ngày hôm nay ta muốn đánh nát cái miệng của ngươi.
Trần Phong cũng không thích hắn khua môi múa mép, liền không chút nghĩ ngợi một bàn tay vung ra hướng tới mắt Nhạc Tử Phong.
...OANH....
Trần Phong một tát đi qua, Nhạc Tử Phong vừa kịp phản ứng đưa tay trái lên đón đỡ, hai bàn tay va chạm vào nhau, phát ra một tiêng nổ vang thanh thúy, sóng khí trùng điệp, điên cuồng khếch tán.
Nhạc Tử Phong không nghĩ tới là hắn chưa chuẩn bị, chưa luyện hóa xong Cuồng Bạo Đan, Trần Phong liền một tát đi qua, hắn cảm nhận một tát đó của Trần Phong có sức mạnh kinh người, bàn tay hắn tiếp xúc vào cảm giác như là va chạm vào tấm thép.
Cả người Nhạc Tử Phong bị một tát va chạm, không tự chủ được bay ngược ra khỏi gian phòng, đụng lên vách tường bên ngoài hành lang Phượng Hoàng Cung, cánh tay trái cũng mắt đi sức lực mà mềm oặc xuống.
Trần Phong từ bên trong bước ra, phủi phủi cánh tay cũng hơi tê tê của mình, khinh thường nhìn Nhạc Tử Phong một tay bị phế một tay bị chém đứt, đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào vách tường khuôn mặt đau đớn.
-Nói thật, ta cũng quá xem trọng ngươi, ngươi còn yếu hơn cả tên Huyền Vô Khuyết kia.
Trần Phong đây là nói thật, Nhạc Tử Phong này ngoại trừ là một Hồn Tu khá cường đại, thì thực lực tổng thể lẫn thủ đoạn liền thua kém Huyền Vô Khuyết, đối với Nhạc Tử Phong thì Trần Phong cũng không sinh ra nổi chiến ý mà dây dưa.
-Muốn chết!
Nhạc Tử Phong rống giận, nhưng hai tay đã phế căn bản chỉ dùng miệng để giảm bớt tuyệt vọng trong nội tâm.
..Ba...Ba...Ba...
Nhạc Tử Phong vừa gào lên, Trần Phong liền xuất hiện bên cạnh hắn, một bàn tay thân mật dán lên trên mặt hắn, phát ra vài âm thanh êm tai mà vang giòn.
Nhạc Tử Phong liên tục ăn tát, trong miệng không ngừng ói máu kèm theo vài cái răng, chỉ trong chốc lát hai bên má liền sưng lên, nhìn không ra hình dạng.
-Khốn nạn, Trần Phong ta muốn ngươi chết!
Nhạc Tử Phong cảm nhận khuôn mặt nóng bừng, điên cuồng gào thét, từ xưa giờ hắn được coi là thiên tài của Tây đại lục trong vòng trăm năm nay, khi nào chịu qua khuất nhục loại này.
-Ngớ ngẩn chỉ cho đám thiên tài các ngươi đánh người, lại không cho ta đánh lại, đây là cái đạo lý gì a.
Trần Phong vừa nói vừa tát xuống, cười lên hả hả, cảm nhận càng đánh càng sướng.
-Hôm nay dù có chết , ta phải kéo theo ngươi cùng.
Nhạc Tử Phong thét lên, y phục trên người nổ tung, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có một mảnh vải, nhưng nhanh chóng trên người hắn liền mọc ra những lớp vảy đen nhánh, từ ngực rồi lan ra cả toàn thân, trong nháy mắt cũng bao trùm khuôn mặt hắn.
Theo từng lớp vảy đen nhánh bao bọc thân thể hắn, khi tức trên người hắn cũng càng cường đại, chấn cho Trần Phong liền lùi lại ra sau vài bước, tay phải cũng mọc dài ra rồi trở nên cực kỳ tráng kiện, trên lưng cũng mọc ra những gai xương bén nhọn dọa người.
-
Nhạc Tử Phong vẻ mặt hung tợn cắn răng, khi đi được nửa đường, một màng sáng trắng bắn ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm bạch sắc, có thể thấy trình độ công kích Hồn Lực của Nhạc Tử Phong cũng đã ngưng thành thực chất.
-Linh hồn công kích,.!
Trần Phong thầm cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dáng của đối phương hiển nhiên là vận dụng linh hồn công kích với mình, nếu như đối phương dùng vô hình công kích, thì hắn cũng khó mà dò xét đón đỡ.
Ngược lại linh hồn của Nhạc Tử Phong đã mạnh mẽ đến như vậy, có thể ngưng thành thực thể, uy lực tăng nhiều, nhưng vì vậy mà Trần Phong cũng dễ dàng né tránh.
-Thương Mệnh Tiêu Hồn.
Trần Phong khinh bỉ, hắn cũng đồng dạng lực lượng Ngũ Hành Cảnh linh hồn lực vừa ra, đánh ra Hồn kỹ Thương Mệnh Tiêu Hồn, trong nháy mắt chạm vào thanh trường kiếm bạch sắc của Nhạc Tử Phong.
Hai đòn công kích va chạm trong không gian, sinh ra từng luồng gợn sóng vô hình, cả hai đều lùi lại sau vài bước, hiển nhiên cân sức ngang tài không ai chiếm được tiện nghi.
-Hồn Lực của ngươi cũng đạt Ngũ Hành Cảnh?
Nhạc Tử Phong ổn định thân hình, không khỏi khiếp sợ kinh hô, trong lòng là sóng biển dâng trào.
Nói đùa cái gì, hắn tu luyện Linh Hồn Lực từ khi mới sinh ra, Hồn Lực hiện tại cũng miễn cũng gần bằng với cảnh giới võ đạo của hắn, nhưng Trần Phong tu luyện bao nhiêu lâu, mà cấp bậc Hồn Lực đã cao hơn hắn một tý.
Điều này làm Nhạc Tử Phong càng sinh ra sát ý, đố kỵ và ghen ghét xông thẳng lên đầu, người với người tại sao chênh lệch như vậy.
-Có gì bất ngờ sao?
Trần Phong nhìn hắn, không quan tâm hỏi lại, làm Nhạc Tử Phong kém tý tức điên.
-Chả có gì bất ngờ, đã vậy ta sẽ dùng vũ lực để chém ngươi.
Nhạc Tử Phong cao giọng nói, che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, bắt đầu thôi động lực lượng.
..ẦM
Đúng lúc ấy, lời nói Nhạc Tử Phong vừa dứt, trong không gian nổi lên tiếng sấm rền, trên đỉnh đầu Nhạc Tử Phong xuất hiện một Lôi Hải, bên trong một đạo lôi quang như xé tan bầu trời xuất hiện, cực nhanh phóng tới Trần Phong.
..Xoẹt! Vù
Trần Phong bước chân vừa ra, Khinh Vân Tế Nguyệt thi triển, toàn thân hắn để lại một đạo tàn ảnh, còn bản thể đã nhanh chóng lùi về sau.
Bùm!
Trần Phong vừa lui thì lôi quang đã đến nơi, kình phong mang theo sức mạnh cuồng bạo đánh tan đạo tàn ảnh kia.
-Hừ, trốn cũng nhanh nhỉ, nhưng ngươi có thoát nổi không?
Nhạc Tử Phong đánh hụt một đòn, khóe miệng nhếch lên, hai ngón tay cong lại rồi điểm về hướng Trần Phong vừa rút lui, một tia chớp nhanh như thiểm điện phóng tới.
-Lôi Quang Liệt Không Ba!
Một chùm sáng nguyên lực màu bạc bắn ra từ đầu ngón tay Nhạc Tử Phong, rạch tan không khí, đuổi theo Trần Phong và nhằm thẳng cổ họng hắn mà lao tới.
-Hừ, Nhị kiếm Diệt Sinh Linh.
Trần Phong khinh thường, đối với đòn tấn công của Nhạc Tử Phong quả thật Trần Phong cũng không muốn làm ra né tránh, uy lực này còn quá kém với Thiên Kiếp của hắn.
Nhạc Tử Phong còn tưởng Trần Phong né tránh là vì sợ hãi, nên tiếp tục đánh ra lôi đình công kích vào Trần Phong.
Trần Phong cũng không tiếp tục né tránh, Vô Cực Phá Thiên Kiếm vung lên, một đạo kiếm quang màu lam nhanh như chớp giật đụng vào đòn công kích của Nhạc Tử Phong.
Bùm!
Âm thanh trầm đục vang lên trong không trung, làn sóng năng lượng cuồng bạo bùng nổ, sau khi va chạm thì cả hai đều hoàn toàn tiêu biến mất dạng.
Trần Phong cầm kiếm đứng thẳng, một tay chắp sau lưng, hơi nhếch khóe môi lên, bình tĩnh nhìn Nhạc Tử Phong, khuôn mặt là ý cười nồng đậm.
Nhạc Tử Phong sắc mặt cũng khó coi, không ngờ Trần Phong lại có thể đỡ được đòn công kích của hắn, nhưng Nhạc Tử Phong rất nhanh lấy lại tự tin, cao ngạo nói.
-Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào, xem ra nếu ta không xử lý ngươi, ngươi không biết cái gì là trời cao đất rộng.
-Nhiều lần không làm gì được ngươi, nhưng hiện tại ngươi không còn may mắn như vậy nữa, xem ra trên người ngươi bảo bối không ít, bất quá là lãng phí của trời, chỉ có trong tay cường giả, bảo bối mới không bị mất giá trị, và sẽ tỏa sáng ra quang huy của nó.
Nhạc Tử Phong nhìn Vô Cực Phá Thiên Kiếm của Trần Phong thì hai mắt cũng sáng rỡ, nhớ lại lúc trước hai nữ nhân cũng tự nhiên tiêu thất, điều này có ý nghĩa gì, nghĩ tới đây trong lòng Nhạc Tử Phong nảy sinh tham lam mãnh liệt.
Hắn khí định thần nhàn, khoanh tay mà đứng hoàn toàn không để Trần Phong vào trong mắt, hắn chỉ kém một tý đột phá Luyện Hư Kỳ, hắn xem thực lực Trần Phong còn kém xa hắn, bên cạnh thì tên đạo sĩ kia cũng không có uy hiếp gì, đưa tay liền có thể đè chết.
Đòn công kích thăm dò vừa rồi chỉ là sử dụng ba phần lực lượng của hắn mà thôi, nhưng Nhạc Tử Phong phải cẩn thận, lỡ đâu Nhan Như Ngọc xuất hiện thì hắn cũng phải nguy kịch.
-Ngươi đang đánh rắm à, mở miệng một cái là vừa thối lại vừa vang, chẳng trách trăm năm mới lên được một thân tu vi như này, quả thật là đều tu luyện trên thân chó, luyện được một bộ da mặt dày không biết xấu hổ.
Trần Phong trừng mắt, chỉ vào mũi Nhạc Tử Phong chữi, không ngờ tên này cũng mặt dày vô sỉ như vậy, chỉ khi đồ trong tay hắn mới có giá trị, còn trong tay kẻ khác chỉ là lãng phí.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời khắc này, Nhạc Tử Phong sắc mặt liền biến thành màu gan heo, nguyên lực cuồng bạo tuôn trào, rồi lại nghe Hắc Ám Tà Long bồi thêm.
-Trần tiểu tử, không cần ngươi nói, ngươi nhìn xem da mặt của hắn cũng là đủ dày, nếu như lấy xuống, phỏng chừng có thể làm tấm khiên, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm a.
Hắc Ám Tà Long cười khà khà nói.
-Hừm, muốn chết, các ngươi đem sinh mạng của mình giờ phút này kết thúc đi.
Nhạc Tử Phong nghe hai người tự biên tự diễn vũ nhục hắn ,tức giận hét lên một câu, sải bước chân ra, trược tiếp tiếp cận Trần Phong, một chưởng phong lôi đình lấp lóe nhắm vào đầu Trần Phong vỗ xuống.
-Lôi Minh Chưởng.
Một chưởng kích vừa ra, lôi đình lấp lóe, Trần Phong thần sắc ung dung, khi đã thi triển Đế Văn cùng Nhị Trọng Chiến Thân, thực lực của hắn hiện tại cũng nhảy lên tới Luyện Hư trung kỳ, đối với công kích Lôi hệ thì có Toái Thể hấp thu.
Oành!
Trần Phong không né không tránh, bị một chưởng bao phủ lôi điện của Nhạc Tử Phong đánh lên đỉnh đầu, nhưng điều bất ngờ một chưởng của Nhạc Tử Phong đập vào người Trần Phong thì như đá chìm biển rộng.
-Cái quỷ gì?
Nhạc Tử Phong giật mình, thu tay lại vội vàng lùi ra sau.
-Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ!
Trần Phong vung lên thanh kiếm, chém thẳng lên cánh tay Nhạc Tử Phong vừa định thu về.
-Tam Kiếm Trảm Thương Khung.
Trần Phong rót lực lượng vào Vô Cực Phá Thiên Kiếm, một kiếm trảm vào cánh tay Nhạc Tử Phong.
-A...aa tay ta!
Đạo kiếm quang màu hoàng kim trảm vào cánh tay Nhạc Tử Phong khiến hắn gào lên thảm thiết, một vòi máu tươi bắn thẳng lên trời, cánh tay phải của hắn liền trời khỏi thân thể mà rơi xuống đất, vài ngón tay vẫn còn giật giật cực kỳ dọa người.
-Ngươi...ngươi là ngươi ép ta!
Cơn đau tê tâm liệt phế từ cán tay truyền tới, Nhạc Tử Phong cũng gần như mất đi lý trí, điên cuồng rít gào, há mồm phun ra một ngụm máu, nhanh chóng kết ấn pháp quyết, đồng thời nuốt vào một viên đan dược.
Cả người Nhạc Tử Phong khí tức từ từ kép lên, chỉ trong chốc lát khí tức đã vượt qua Hóa Thần Kỳ, hắn một tay trái ôm cánh tay bị cụt, điên cuồng cười nhìn Trần Phong nói.
-Tiểu tử, ngươi rất may mắn có thể bức ta sử dụng ra Cuồng Bạo Đan, ngươi chết cũng có vinh hạnh.
Nhạc Tử Phong sử dụng Cuồng Bạo Đan, một loại đan dược có thể kích phát chiến lực võ giả tăng gấp mấy lần, nhưng tác dụng chỉ có nữa tiếng, nhưng cái giá toàn thân lực lượng suy yếu chỉ còn một thành trong vòng ba ngày.
-Không ai nói cái miệng của ngươi rất khoác lác sao, ngày hôm nay ta muốn đánh nát cái miệng của ngươi.
Trần Phong cũng không thích hắn khua môi múa mép, liền không chút nghĩ ngợi một bàn tay vung ra hướng tới mắt Nhạc Tử Phong.
...OANH....
Trần Phong một tát đi qua, Nhạc Tử Phong vừa kịp phản ứng đưa tay trái lên đón đỡ, hai bàn tay va chạm vào nhau, phát ra một tiêng nổ vang thanh thúy, sóng khí trùng điệp, điên cuồng khếch tán.
Nhạc Tử Phong không nghĩ tới là hắn chưa chuẩn bị, chưa luyện hóa xong Cuồng Bạo Đan, Trần Phong liền một tát đi qua, hắn cảm nhận một tát đó của Trần Phong có sức mạnh kinh người, bàn tay hắn tiếp xúc vào cảm giác như là va chạm vào tấm thép.
Cả người Nhạc Tử Phong bị một tát va chạm, không tự chủ được bay ngược ra khỏi gian phòng, đụng lên vách tường bên ngoài hành lang Phượng Hoàng Cung, cánh tay trái cũng mắt đi sức lực mà mềm oặc xuống.
Trần Phong từ bên trong bước ra, phủi phủi cánh tay cũng hơi tê tê của mình, khinh thường nhìn Nhạc Tử Phong một tay bị phế một tay bị chém đứt, đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào vách tường khuôn mặt đau đớn.
-Nói thật, ta cũng quá xem trọng ngươi, ngươi còn yếu hơn cả tên Huyền Vô Khuyết kia.
Trần Phong đây là nói thật, Nhạc Tử Phong này ngoại trừ là một Hồn Tu khá cường đại, thì thực lực tổng thể lẫn thủ đoạn liền thua kém Huyền Vô Khuyết, đối với Nhạc Tử Phong thì Trần Phong cũng không sinh ra nổi chiến ý mà dây dưa.
-Muốn chết!
Nhạc Tử Phong rống giận, nhưng hai tay đã phế căn bản chỉ dùng miệng để giảm bớt tuyệt vọng trong nội tâm.
..Ba...Ba...Ba...
Nhạc Tử Phong vừa gào lên, Trần Phong liền xuất hiện bên cạnh hắn, một bàn tay thân mật dán lên trên mặt hắn, phát ra vài âm thanh êm tai mà vang giòn.
Nhạc Tử Phong liên tục ăn tát, trong miệng không ngừng ói máu kèm theo vài cái răng, chỉ trong chốc lát hai bên má liền sưng lên, nhìn không ra hình dạng.
-Khốn nạn, Trần Phong ta muốn ngươi chết!
Nhạc Tử Phong cảm nhận khuôn mặt nóng bừng, điên cuồng gào thét, từ xưa giờ hắn được coi là thiên tài của Tây đại lục trong vòng trăm năm nay, khi nào chịu qua khuất nhục loại này.
-Ngớ ngẩn chỉ cho đám thiên tài các ngươi đánh người, lại không cho ta đánh lại, đây là cái đạo lý gì a.
Trần Phong vừa nói vừa tát xuống, cười lên hả hả, cảm nhận càng đánh càng sướng.
-Hôm nay dù có chết , ta phải kéo theo ngươi cùng.
Nhạc Tử Phong thét lên, y phục trên người nổ tung, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có một mảnh vải, nhưng nhanh chóng trên người hắn liền mọc ra những lớp vảy đen nhánh, từ ngực rồi lan ra cả toàn thân, trong nháy mắt cũng bao trùm khuôn mặt hắn.
Theo từng lớp vảy đen nhánh bao bọc thân thể hắn, khi tức trên người hắn cũng càng cường đại, chấn cho Trần Phong liền lùi lại ra sau vài bước, tay phải cũng mọc dài ra rồi trở nên cực kỳ tráng kiện, trên lưng cũng mọc ra những gai xương bén nhọn dọa người.
-
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phong Ảnh Song Sát
- Chương 2: Khởi Đầu
- Chương 3: Thiên Nguyên Đại Lục
- Chương 4: Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết
- Chương 5: Hệ Thống Vĩnh Hằng
- Chương 6: Độ Kiếp
- Chương 7: Trọng Thương
- Chương 8: Lôi Đình Chân Hỏa
- Chương 9: Cường Giả Quyết Đấu
- Chương 10: Bị Đẩy Ngược
- Chương 11: Ly Biệt
- Chương 12: Một Đám Não Tàn
- Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận
- Chương 14: Ly Khai Thanh Hạ Thành
- Chương 15: Tấn Thăng Nguyên Anh Kỳ
- Chương 16: Khiêu Khích
- Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt
- Chương 18: Trở Về
- Chương 19: Chân Tình
- Chương 20: Hạ Ức Mộng
- Chương 21: Toàn Bộ Rút Thưởng
- Chương 22: Chuyện Cũ
- Chương 23: Trả Thù
- Chương 24: Thành Thân
- Chương 25: Bước Vào Tu Chân Giới
- Chương 26: Lần Đầu Bỏ Chạy
- Chương 27: Khảo Nghiệm Thứ Nhất
- Chương 28: Trèo Lên Đỉnh Phong
- Chương 29: Gia nhập Cự Kiếm Môn
- Chương 30: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 31: Điểm Danh Vọng
- Chương 32: Huyên Huyên Say Rượu
- Chương 33: Cáo Trạng
- Chương 34: Không Sợ Chết
- Chương 35: Đấu Võ Mồm
- Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm
- Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông
- Chương 38: Diệt Sát
- Chương 39: Cưỡng Gian Tiêu Ngọc Sương
- Chương 40: Chuyển Biến
- Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc
- Chương 42: Tam Thê
- Chương 43: Tam Phượng Hòa Minh
- Chương 44: Vạn Thiên Kim
- Chương 45: Tìm Đến Cửa
- Chương 46: Cầu Thân
- Chương 47: Kế Hoạch
- Chương 48: Nướng Cá
- Chương 49: Vô Đề
- Chương 50: Men Rượu Mê Tình
- Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
- Chương 52: Hạnh Phúc
- Chương 53: Bái Sư
- Chương 54: Lại Đến Vạn Kim Các
- Chương 55: Tam Sắc Lôi Kiếp
- Chương 56: Ý Nghĩa Của Hóa Thần
- Chương 57: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (1)
- Chương 58: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (2)
- Chương 59: Huyễn Cảnh , Lật Đổ Vương Quyền
- Chương 60: Huyễn Cảnh, Hồng Trần Như Mộng
- Chương 61: Huyễn Cảnh, Hoa Bỉ Ngạn
- Chương 62: Đột Phá Hóa Thần
- Chương 63: Thương Long Tinh Huyết
- Chương 64: Khiêu Chiến
- Chương 65: Ứng Chiến
- Chương 66: Diệt Thế Hỏa Liên
- Chương 67: Bí Cảnh Sắp Mở
- Chương 68: Thu Phục Vạn Thiên Kim(1)
- Chương 69: Thu Phục Vạn Thiên Kim(2)
- Chương 70: Đấu Giá
- Chương 71: Không Gian Truyền Tống Trận
- Chương 72: Tới Tay
- Chương 73: Bí Cảnh Mở Ra
- Chương 74: Bắt Đầu Hành Trình
- Chương 75: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 76: Hắc Ám Tà Long
- Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
- Chương 78: Cặp Đôi Hoàn Mỹ
- Chương 79: Thực Lực Sở Diệu Y
- Chương 80: Đê Tiện Đạo Sĩ
- Chương 81: Thiên Đạo Quả Vào Tay
- Chương 82: Tiểu Bạch
- Chương 83: Ma Hoa
- Chương 84: Địa Hỏa Chi Linh
- Chương 85: Tiến Vào Linh Giới
- Chương 86: Linh Giới, Tinh Linh Tộc
- Chương 87: Xuân Sắc Bên Hồ
- Chương 88: Dã Chiến
- Chương 89: Tinh Linh Nữ Vương
- Chương 90: Sinh Mệnh Thần Thụ
- Chương 91: Mộc Tinh Linh
- Chương 92: Ôn Nhu Hương
- Chương 93: Bí Mật
- Chương 94: Trở Về Bí Cảnh.
- Chương 95: Kịch Chiến Huyền Vô Khuyết
- Chương 96: Trấn Long Bi Phát Uy
- Chương 97: Quần Hùng Hội Tụ
- Chương 98: Mở Ra
- Chương 99: Phượng Hoàng Cung
- Chương 100: Truyền Thừa
- Chương 101: Vạn Kim Thành
- Chương 102: Thành Công
- Chương 103: Toàn Diệt
- Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
- Chương 105: Phong vân kích khởi
- Chương 106: Thiên Phu Sở Chỉ
- Chương 107: Định Tội
- Chương 108: Động thủ
- Chương 109: Đối chiến hợp thể kỳ (1)
- Chương 110: Đối Chiến Hợp Thể Kỳ (2)
- Chương 111: Vô Liêm Sỉ
- Chương 112: Thiên Kiếp
- Chương 113: Kết Thúc
- Chương 114: Nam Hải
- Chương 115: Do Dự
- Chương 116: Song Tu
- Chương 117: Nhan Như Ngọc
- Chương 118: Linh Hồ
- Chương 119: Hồ Ngọc Mị
- Chương 120: Kém Một Bước
- Chương 121: Băng Quan
- Chương 122: Quyết Định
- Chương 123: Ấm Áp
- Chương 124: Luyện hư
- Chương 125: Thân phận
- Chương 126: Rời đi
- Chương 127: Lên Thuyền
- Chương 128: Hải Tặc
- Chương 129: Một Nắm Tay Tru Diệt
- Chương 130: Cập Bến Hải Âu Đảo
- Chương 131: Không Cùng Rác Rưỡi Chấp Nhặt
- Chương 132: Phiền Phức Tự Đưa Tới Cửa.
- Chương 133: Tiểu Bạch Kiểm
- Chương 134: Chứng Thực Đan Sư
- Chương 135: Luyện Đan
- Chương 136: Cao Cấp Đan
- Chương 137: Bị Ám Sát
- Chương 138: Hoàng Gia
- Chương 139: Minh Nguyệt Lâu
- Chương 140: Cố Nhân
- Chương 141: Gặp mặt
- Chương 142: Hắc Y Nhân Thần Bí.
- Chương 143: Đấu Giá Hội.
- Chương 144: Kim Công Tử
- Chương 145: Ủy Khuất.
- Chương 146: Đánh Cướp
- Chương 147: Phối Hợp
- Chương 148: Nghịch Thiên Giả
- Chương 149: Đại chiến
- Chương 150: Lấy một địch ba
- Chương 151: Chim Sẻ Phía Sau
- Chương 152: Hợp Thể Viên Mãn
- Chương 153: Thần Cung Hiện Thế
- Chương 154: Chọc Thêm Phiền Phức
- Chương 155: Kinh Động
- Chương 156: Hí Lộng
- Chương 157: Mục Tiêu Mới
- Chương 158: Khởi Hành Trung Châu
- Chương 159: Khởi Hành Trung Châu (2)
- Chương 160: Động Thủ Giáo Huấn
- Chương 161: Lăn
- bình luận