Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 125: Thân phận
Chương trước- Chương 1: Phong Ảnh Song Sát
- Chương 2: Khởi Đầu
- Chương 3: Thiên Nguyên Đại Lục
- Chương 4: Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết
- Chương 5: Hệ Thống Vĩnh Hằng
- Chương 6: Độ Kiếp
- Chương 7: Trọng Thương
- Chương 8: Lôi Đình Chân Hỏa
- Chương 9: Cường Giả Quyết Đấu
- Chương 10: Bị Đẩy Ngược
- Chương 11: Ly Biệt
- Chương 12: Một Đám Não Tàn
- Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận
- Chương 14: Ly Khai Thanh Hạ Thành
- Chương 15: Tấn Thăng Nguyên Anh Kỳ
- Chương 16: Khiêu Khích
- Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt
- Chương 18: Trở Về
- Chương 19: Chân Tình
- Chương 20: Hạ Ức Mộng
- Chương 21: Toàn Bộ Rút Thưởng
- Chương 22: Chuyện Cũ
- Chương 23: Trả Thù
- Chương 24: Thành Thân
- Chương 25: Bước Vào Tu Chân Giới
- Chương 26: Lần Đầu Bỏ Chạy
- Chương 27: Khảo Nghiệm Thứ Nhất
- Chương 28: Trèo Lên Đỉnh Phong
- Chương 29: Gia nhập Cự Kiếm Môn
- Chương 30: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 31: Điểm Danh Vọng
- Chương 32: Huyên Huyên Say Rượu
- Chương 33: Cáo Trạng
- Chương 34: Không Sợ Chết
- Chương 35: Đấu Võ Mồm
- Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm
- Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông
- Chương 38: Diệt Sát
- Chương 39: Cưỡng Gian Tiêu Ngọc Sương
- Chương 40: Chuyển Biến
- Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc
- Chương 42: Tam Thê
- Chương 43: Tam Phượng Hòa Minh
- Chương 44: Vạn Thiên Kim
- Chương 45: Tìm Đến Cửa
- Chương 46: Cầu Thân
- Chương 47: Kế Hoạch
- Chương 48: Nướng Cá
- Chương 49: Vô Đề
- Chương 50: Men Rượu Mê Tình
- Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
- Chương 52: Hạnh Phúc
- Chương 53: Bái Sư
- Chương 54: Lại Đến Vạn Kim Các
- Chương 55: Tam Sắc Lôi Kiếp
- Chương 56: Ý Nghĩa Của Hóa Thần
- Chương 57: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (1)
- Chương 58: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (2)
- Chương 59: Huyễn Cảnh , Lật Đổ Vương Quyền
- Chương 60: Huyễn Cảnh, Hồng Trần Như Mộng
- Chương 61: Huyễn Cảnh, Hoa Bỉ Ngạn
- Chương 62: Đột Phá Hóa Thần
- Chương 63: Thương Long Tinh Huyết
- Chương 64: Khiêu Chiến
- Chương 65: Ứng Chiến
- Chương 66: Diệt Thế Hỏa Liên
- Chương 67: Bí Cảnh Sắp Mở
- Chương 68: Thu Phục Vạn Thiên Kim(1)
- Chương 69: Thu Phục Vạn Thiên Kim(2)
- Chương 70: Đấu Giá
- Chương 71: Không Gian Truyền Tống Trận
- Chương 72: Tới Tay
- Chương 73: Bí Cảnh Mở Ra
- Chương 74: Bắt Đầu Hành Trình
- Chương 75: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 76: Hắc Ám Tà Long
- Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
- Chương 78: Cặp Đôi Hoàn Mỹ
- Chương 79: Thực Lực Sở Diệu Y
- Chương 80: Đê Tiện Đạo Sĩ
- Chương 81: Thiên Đạo Quả Vào Tay
- Chương 82: Tiểu Bạch
- Chương 83: Ma Hoa
- Chương 84: Địa Hỏa Chi Linh
- Chương 85: Tiến Vào Linh Giới
- Chương 86: Linh Giới, Tinh Linh Tộc
- Chương 87: Xuân Sắc Bên Hồ
- Chương 88: Dã Chiến
- Chương 89: Tinh Linh Nữ Vương
- Chương 90: Sinh Mệnh Thần Thụ
- Chương 91: Mộc Tinh Linh
- Chương 92: Ôn Nhu Hương
- Chương 93: Bí Mật
- Chương 94: Trở Về Bí Cảnh.
- Chương 95: Kịch Chiến Huyền Vô Khuyết
- Chương 96: Trấn Long Bi Phát Uy
- Chương 97: Quần Hùng Hội Tụ
- Chương 98: Mở Ra
- Chương 99: Phượng Hoàng Cung
- Chương 100: Truyền Thừa
- Chương 101: Vạn Kim Thành
- Chương 102: Thành Công
- Chương 103: Toàn Diệt
- Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
- Chương 105: Phong vân kích khởi
- Chương 106: Thiên Phu Sở Chỉ
- Chương 107: Định Tội
- Chương 108: Động thủ
- Chương 109: Đối chiến hợp thể kỳ (1)
- Chương 110: Đối Chiến Hợp Thể Kỳ (2)
- Chương 111: Vô Liêm Sỉ
- Chương 112: Thiên Kiếp
- Chương 113: Kết Thúc
- Chương 114: Nam Hải
- Chương 115: Do Dự
- Chương 116: Song Tu
- Chương 117: Nhan Như Ngọc
- Chương 118: Linh Hồ
- Chương 119: Hồ Ngọc Mị
- Chương 120: Kém Một Bước
- Chương 121: Băng Quan
- Chương 122: Quyết Định
- Chương 123: Ấm Áp
- Chương 124: Luyện hư
- Chương 125: Thân phận
- Chương 126: Rời đi
- Chương 127: Lên Thuyền
- Chương 128: Hải Tặc
- Chương 129: Một Nắm Tay Tru Diệt
- Chương 130: Cập Bến Hải Âu Đảo
- Chương 131: Không Cùng Rác Rưỡi Chấp Nhặt
- Chương 132: Phiền Phức Tự Đưa Tới Cửa.
- Chương 133: Tiểu Bạch Kiểm
- Chương 134: Chứng Thực Đan Sư
- Chương 135: Luyện Đan
- Chương 136: Cao Cấp Đan
- Chương 137: Bị Ám Sát
- Chương 138: Hoàng Gia
- Chương 139: Minh Nguyệt Lâu
- Chương 140: Cố Nhân
- Chương 141: Gặp mặt
- Chương 142: Hắc Y Nhân Thần Bí.
- Chương 143: Đấu Giá Hội.
- Chương 144: Kim Công Tử
- Chương 145: Ủy Khuất.
- Chương 146: Đánh Cướp
- Chương 147: Phối Hợp
- Chương 148: Nghịch Thiên Giả
- Chương 149: Đại chiến
- Chương 150: Lấy một địch ba
- Chương 151: Chim Sẻ Phía Sau
- Chương 152: Hợp Thể Viên Mãn
- Chương 153: Thần Cung Hiện Thế
- Chương 154: Chọc Thêm Phiền Phức
- Chương 155: Kinh Động
- Chương 156: Hí Lộng
- Chương 157: Mục Tiêu Mới
- Chương 158: Khởi Hành Trung Châu
- Chương 159: Khởi Hành Trung Châu (2)
- Chương 160: Động Thủ Giáo Huấn
- Chương 161: Lăn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đại Đạo Vĩnh Hằng
Chương 125: Thân phận
Do miễn cưỡng thi triển ra Không Gian Thiết Cát, Trần Phong rơi vào trạng thái hôn mê, lực lượng Linh Hồn bị tiêu hao quá nhiều, chìm vào ngủ say, được chúng nữ ôm vào một căn nhà gỗ mới tạo trên đảo.
- Sao phu quân thế nào còn không có tỉnh lại?
Một ngày trôi qua kể từ khi Trần Phong hôn mê, chúng nữ vẫn vây quanh hắn, nhìn hắn vẫn bất động chưa có dấu hiệu tỉnh lại, ai nấy của lo lắng không yên.
- Chắc không sao đâu,hắn là đang lĩnh ngộ gì đó mà.
Các nàng cũng không biết hắn tại sao còn chưa tỉnh lại, chỉ có thể trấn an đối phương.
Từ khi Trần Phong bị thương linh hồn do cố gắn thi triển Không Gian Thiết Cát, cảnh vật trước mắt hắn thay đổi, hắn đi tới một thế giới lạ lẫm.
Hắn cũng thay đổi một thân phận mới, vừa mới sinh ra, mở mắt ra nhìn thấy hai gương mặt nữ nhân xinh đẹp vừa chớp lên, mang theo vẻ kích động vui sướng, tuy không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng hắn có thể lờ mờ thấy được dung nhan của mẫu thân hắn, Vũ Linh lung, nàng đang tươi cười rạng rỡ nói.
- Là một nam hài nữ, sau này con sẽ mang họ Đế có tên là Thiên Phong, cầu mong cho ngươi sẽ như những cơn gió, phiêu du giữa đất trời.
Đây không phải là thật, đây là ảo giác.
Trong lòng Trần Phong tự nhủ, hắn là Trần Phong, xung quanh hắn là những nữ nhân hắn thương yêu, còn có những mục tiêu hắn chưa thực hiện, không phải là một hài tử mới sinh ra.
Mộng Kỳ, Diệp Chỉ Hân, Nhan Như Ngọc…vì sao trí nhớ của hắn ngày càng mơ hồ, có chút tên người làm sao cũng không nhớ nổi đây.
Những hình ảnh của nữ nhân hắn bộ dạng ngày càng mơ hồ, từ trong trí nhớ của hắn dần dần biến mất, hắn chính thức đã quên đi những gì ở hiện tại.
- Tỷ, cho ta xem hắn nào!
Một nữ tử khác bế lấy Trần Phong trong tay Vũ Linh Lung, tuy không nhìn rõ mặt nữ nhân này, nhưng từ giọng nói mềm mại tràn đầy ôn nhu thì chắc chắn đây là một đại mỹ nữ.
- Tiểu Phong, có biết ta là ai không? ta là Đế Vân Anh, ta là tiểu cô của ngươi a, sau này cũng sẽ chỉ đạo ngươi tu luyện, cũng là sư tôn của ngươi.
Lúc này Trần Phong chìm trong mộng cảnh, hắn có tên là Đế Thiên Phong, tư chất tu luyện bất phàm, vừa sinh ra đã là Chân Thần Cảnh sơ kỳ.
Hiện tại hắn thuộc dòng dõi Đế Thiên Nhất Mạch, một gia tộc chỉ có vài người, nhưng có địa vị đứng đầu tại Thần Giới, bởi vị họ là chiến lực tiên phong để chống đối lại Dị Tộc ngoại vực, chiến lực ai cũng đều nghịch thiên.
Trong tộc truyền thừa xuống chỉ có ba người, Đế Vân Anh là tiểu muội duy nhất, phía trước nàng còn có Đại ca cùng Nhị Ca, Đế Thiên Phong hắn cũng là nhi tử của lão Nhị.
Tình cảnh tới đây lại biến đổi, hiện tại Đế Thiên Phong đã là bộ dáng một thiếu niên 14, 15 tuổi tuy còn non nớt nhưng khuôn mặt đã phác họa ra những đường nét phong thần tuấn duật, một khi nữ nhân nhìn vào cũng phải nhớ mãi không quên.
Tay cầm trường thương sáng chói, một bộ bạch y trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn về phía trước.
Lúc này hắn đang đứng trên một quảng trường, trước mắt hắn cũng là một thiếu niên anh tuấn không kém, nhưng so với Đế Thiên Phong thì còn kém một bậc.
Tên kia tên là Đế Thiên Quân, vừa là huynh đệ vừa là đồng môn, hắn cũng lớn hơn Đế Thiên Phong một tuổi, nhưng tu vi lại kém Đế Thiên Phong.
Trên đài cao có hai nữ nhân đang ngồi cạnh nhau, hai người kia không phải ai khác là Vũ Linh Lung cùng Đế Vân Anh, lúc này Vũ Linh Lung nhìn hai thiếu niên đang đứng dưới lôi đài.
- Vân Anh, ngươi nói xem luận bàn lần này ai sẽ chiến thắng!
Đế Vân Anh trầm mặc chốc lát, đánh giá hai thiếu niên kia, nói.
- Ta thấy Thiên Phong chắc chắn sẽ thắng, tiểu tử này là một tên võ si, suốt ngày vùi đầu vào tu luyện.
- Còn về Thiên Quân, hắn thiên phú cũng không kém gì tiểu Phong, nhưng hắn giống đại ca, bản tính phong lưu, mới có tý tuổi đầu đã đi trêu hoa nghẹo nguyệt, 16 tuổi rồi mà tu vi chỉ mới Thiên Thần Cảnh sơ kỳ, kém tiểu Phong một tiểu cảnh giới, thua là chắc.
Đế Vân Anh khẳng định, dĩ nhiên là xem trọng Đế Thiên Phong hơn.
Tình cảnh lại tiếp tục biến đổi, lúc này Đế Thiên Phong đã trưởng thành, khuôn mặt đẹp trai không gì diễn tả được, một thân tu vi cực kỳ cường đại, chỉ mất vạn năm đã tấn thăng lên Chủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Nhưng hắn vùi đầu vào bế quan mãi mà không cách nào bước ra một bước cuối cùng đột phát Nhất Kiếp Chí Cao Thần.
Hắn là một tên cuồng tu luyện, vài ngàn năm bế quan, cảm ngộ cánh cửa Chí Cao Thần nhưng không cách nào tìm ra.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, mình thiếu thứ gì để đột phá Chí Cao Thần Vị.
Đó là sinh tử chiến đấu, đột phá cảm ngộ từ thấp đến cao, từ khi hắn sinh ra đã có bước khởi đầu quá hoàn mỹ, chỉ điên cuồng tu luyện từ các tài nguyên có sẵn, như mà một đóa hoa được trồng trong nhà ấm.
Nếu hắn có thể đột phá một bước kia, có thể giúp phụ thân cùng đại bá của hắn quét ngang Dị Tộc, giữ mãi hòa bình cho Thần Giới.
Hắn quyết định mở ra luân hồi bước vào, chuyển thế trùng tu, vứt bỏ thân phận hiện tại, tu luyện lại từ một phàm nhân, mục tiêu của hắn chỉ là thực lực, đây là Đạo của hắn
- Tiểu Phong, ngươi không suy nghĩ lại sao, một bước kia đối với ngươi quan trọng vậy à?
Trước khi đi vào lân hồi, Đế Vân An kéo tay hắn lại, đôi mắt nhu tình mật ý nhìn hắn.
- Sư tôn, đây là mục tiêu để ta tồn tại trên thế gian này, dù có trả giá ra sao đi nữa, ta phải bước ra một bước kia.
Đế Thiên Phong lạnh nhạt nói, thanh âm không mang theo chút tình cảm, gỡ tay Đế Vân Anh ra.
- Ngươi.. chả lẽ nó còn quan trọng hơn ta sao?
Đế Vân Anh chưa từ bỏ hy vọng, đôi mắt đã sớm nhòa lệ, cầu khẩn nhìn hắn.
- Ta biết, nhưng ngươi là tiểu cô cũng là sư tôn ta, chúng ta không thể nào, hơn nữa phụ thân cùng đại bá ở ngoại vực thủ hộ Thần Giới đánh đuổi Dị Tộc xâm lấn, ta phải tranh thủ thời gian phụ giúp bọn họ.
Đế Thiên Phong nhìn về cánh cửa luân hồi, thấp giọng nói.
- Linh Lung tỷ cũng không từ chối chuyện chúng ta, tại sao ngươi cố chấp như vậy?
Trong lòng Đế Vân Anh đau xót, dĩ nhiên từ nhỏ tới lớn sự trưởng thành của Đế Thiên Phong đều được nàng nhìn vào trong mắt, thời gian lâu dài ở chung, tình cảm của nàng đối với hắn đã nảy sinh biến hóa thành tình yêu nam nữ.
Nhưng Đế Thiên Phong này là tên tu luyện cuồng, không hề để ý tới tình cảm của nàng dành cho hắn, chỉ một mực mãi mê tìm cách bước vào cánh cửa hư vô mờ mịt kia.
Đế Thiên Phong cứ như không nghe nàng nói, nhấc chân bước về phía cảnh cổng luân hồi kia.
- Đứng lại!
- Chuyện gì?
Đế Vân Anh hét to, Đế Thiên Phong cũng không quay đầu lại, chỉ là dừng bước chân lạnh nhạt hỏi một câu.
Đế Vân Anh kìm nén nước mắt, tiến lên đôi tay vòng qua ôm lấy hông hắn, đầu tựa trên lưng hắn, thì thầm nói.
- Tiểu Phong, ta yêu ngươi, mãi mãi đừng quên ta.
Nàng nói xong quay người bước đi, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu đó, nước mắt nàng như trân châu từng giọt rơi trên mặt đất, tim nàng như thắt lại, không biết lần này hắn đi sẽ bao giờ trở lại.
- Yên tâm, ta sẽ không quên tiểu cô!
Hắn nói nhỏ một câu, rồi cất bước đi vào bên trong cánh cửa luân hồi kia.
Đế Vân Anh nghe lấy lời hắn nói, xoay mặt lại nhưng nào còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, nàng ngồi phịch xuống đất, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
..
Thời gian dần dần trôi qua, lại tiếp tục đi qua ba ngày, chúng nữ đều lo lắng mà nhìn Trần Phong đang nằm bất động, nhưng hơi thở vẫn đều đều cứ như đang ngủ.
- A...a.. gặp quỷ!!!!
Vào ngày cuối cùng, Trần Phong đột nhiên mở hai mắt bật người ngồi dậy, hai mắt có hơi mơ màng, làm cho chúng nữ thét chói tai.
- Đế Thiên Phong, Thiên Phong...Chí Cao Thần..!!
Trần Phong đôi mắt vô thần, trong miệng lẩm bẩm, nhưng con ngươi lại trở về đen nhánh trong suốt.
- Phu quân
- Tiểu bại hoại
- Đại phôi đản!
- Sắc lang tỉnh rồi!
Những thanh âm vui mừng liên tiếp vang lên, Trần Phong mờ mịt từ từ lấy lại tinh thần, nhìn quanh một lượt chúng nữ, thấy tất cả đều có mặt không thiếu ai, kể cả ngốc nữu Hồ Ngọc Mị.
- Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi!
Trần Phong nhìn các nàng nét mặt vui mừng, nhưng vẫn còn đâu đó sự lo lắng, thân hình cũng gầy đi một phần, làm hắn thương tâm muốn chết.
Hắn lộ một dáng tươi cười, chậm rãi đứng lên, khí tức cường đại cả người cuồn cuộn mà động, nếu là phàm nhân đứng cạnh hắn có thể bị khí thế này tác động bạo thể mà chết.
- Tiểu bại hoại, ta biết ngươi nhất định hồi tỉnh!
Ninh Cung Như nhào vào trong lòng Trần Phong, khóc đến rơi lệ đầy mặt, kể ra nỗi khổ của các nàng trong ba ngày hắn hôn mê.
Tuy các nàng rất muốn chiếm vị trí kia, nhưng ai ngờ Ninh Cung Như nhanh chân đến trước làm các nàng ghen tỵ đến dậm chân.
- Ta không có việc gì, mà hình như ta vừa trải qua mới giấc mơ, cảm giác rất là chân thật nhưng khi tỉnh dậy không thể nhớ rõ chi tiết.
Trần Phong trấn an chúng nữ, hiện tại hắn cũng buồn bực, tại sao lại nằm ngủ tận ba ngày rồi mơ một giấc mơ mà khi tỉnh dậy cái quái gì cũng không nhớ rõ.
Các nàng đều đau khổ lo lắng ba ngày như dài ba năm, sau khi cùng Trần Phong ôm nhau thỏa lòng thương nhớ, đều là tình cảm mãnh liệt, cũng chỉ có nam nữ hoan dục mới có thể thoả thích phát tiết lo lắng, ủy khuất, bất an trong lòng các nàng ba ngày.
Đại chiến kéo dài từ sáng đến tối, hắn như có tinh lực vô hạn liên tục dày vò thất đại mỹ nhân liên tục cầu xin tha thứ hắn mới buông bỏ vũ khí tha cho các nàng.
Đêm xuống, trong căn nhà gỗ được dựng tạm là bảy khối thân thể ngọc ngà đang nằm cạnh nhau bắt đầu say giấc, Trần Phong thỏa mãn vô hạn cùng các nàng quấn cùng một chỗ chìm vào mộng đẹp.
... Ngôn Tình Hay
...
Hiện tại main chưa có Thần Hồn, nên chưa thức tỉnh được ký ức, chỉ là Linh Hồn tiêu hao lần này linh hồn main trong khi ngủ say nhớ về mà thôi.
3 Ngày lễ, mỗi ngày 2c, Tác có hứng thì bạo 3-4c
- Chương sau là bắt đầu hành trình tại Nam Hải nhé các đạo hữu, đón xem.
- Sao phu quân thế nào còn không có tỉnh lại?
Một ngày trôi qua kể từ khi Trần Phong hôn mê, chúng nữ vẫn vây quanh hắn, nhìn hắn vẫn bất động chưa có dấu hiệu tỉnh lại, ai nấy của lo lắng không yên.
- Chắc không sao đâu,hắn là đang lĩnh ngộ gì đó mà.
Các nàng cũng không biết hắn tại sao còn chưa tỉnh lại, chỉ có thể trấn an đối phương.
Từ khi Trần Phong bị thương linh hồn do cố gắn thi triển Không Gian Thiết Cát, cảnh vật trước mắt hắn thay đổi, hắn đi tới một thế giới lạ lẫm.
Hắn cũng thay đổi một thân phận mới, vừa mới sinh ra, mở mắt ra nhìn thấy hai gương mặt nữ nhân xinh đẹp vừa chớp lên, mang theo vẻ kích động vui sướng, tuy không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng hắn có thể lờ mờ thấy được dung nhan của mẫu thân hắn, Vũ Linh lung, nàng đang tươi cười rạng rỡ nói.
- Là một nam hài nữ, sau này con sẽ mang họ Đế có tên là Thiên Phong, cầu mong cho ngươi sẽ như những cơn gió, phiêu du giữa đất trời.
Đây không phải là thật, đây là ảo giác.
Trong lòng Trần Phong tự nhủ, hắn là Trần Phong, xung quanh hắn là những nữ nhân hắn thương yêu, còn có những mục tiêu hắn chưa thực hiện, không phải là một hài tử mới sinh ra.
Mộng Kỳ, Diệp Chỉ Hân, Nhan Như Ngọc…vì sao trí nhớ của hắn ngày càng mơ hồ, có chút tên người làm sao cũng không nhớ nổi đây.
Những hình ảnh của nữ nhân hắn bộ dạng ngày càng mơ hồ, từ trong trí nhớ của hắn dần dần biến mất, hắn chính thức đã quên đi những gì ở hiện tại.
- Tỷ, cho ta xem hắn nào!
Một nữ tử khác bế lấy Trần Phong trong tay Vũ Linh Lung, tuy không nhìn rõ mặt nữ nhân này, nhưng từ giọng nói mềm mại tràn đầy ôn nhu thì chắc chắn đây là một đại mỹ nữ.
- Tiểu Phong, có biết ta là ai không? ta là Đế Vân Anh, ta là tiểu cô của ngươi a, sau này cũng sẽ chỉ đạo ngươi tu luyện, cũng là sư tôn của ngươi.
Lúc này Trần Phong chìm trong mộng cảnh, hắn có tên là Đế Thiên Phong, tư chất tu luyện bất phàm, vừa sinh ra đã là Chân Thần Cảnh sơ kỳ.
Hiện tại hắn thuộc dòng dõi Đế Thiên Nhất Mạch, một gia tộc chỉ có vài người, nhưng có địa vị đứng đầu tại Thần Giới, bởi vị họ là chiến lực tiên phong để chống đối lại Dị Tộc ngoại vực, chiến lực ai cũng đều nghịch thiên.
Trong tộc truyền thừa xuống chỉ có ba người, Đế Vân Anh là tiểu muội duy nhất, phía trước nàng còn có Đại ca cùng Nhị Ca, Đế Thiên Phong hắn cũng là nhi tử của lão Nhị.
Tình cảnh tới đây lại biến đổi, hiện tại Đế Thiên Phong đã là bộ dáng một thiếu niên 14, 15 tuổi tuy còn non nớt nhưng khuôn mặt đã phác họa ra những đường nét phong thần tuấn duật, một khi nữ nhân nhìn vào cũng phải nhớ mãi không quên.
Tay cầm trường thương sáng chói, một bộ bạch y trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn về phía trước.
Lúc này hắn đang đứng trên một quảng trường, trước mắt hắn cũng là một thiếu niên anh tuấn không kém, nhưng so với Đế Thiên Phong thì còn kém một bậc.
Tên kia tên là Đế Thiên Quân, vừa là huynh đệ vừa là đồng môn, hắn cũng lớn hơn Đế Thiên Phong một tuổi, nhưng tu vi lại kém Đế Thiên Phong.
Trên đài cao có hai nữ nhân đang ngồi cạnh nhau, hai người kia không phải ai khác là Vũ Linh Lung cùng Đế Vân Anh, lúc này Vũ Linh Lung nhìn hai thiếu niên đang đứng dưới lôi đài.
- Vân Anh, ngươi nói xem luận bàn lần này ai sẽ chiến thắng!
Đế Vân Anh trầm mặc chốc lát, đánh giá hai thiếu niên kia, nói.
- Ta thấy Thiên Phong chắc chắn sẽ thắng, tiểu tử này là một tên võ si, suốt ngày vùi đầu vào tu luyện.
- Còn về Thiên Quân, hắn thiên phú cũng không kém gì tiểu Phong, nhưng hắn giống đại ca, bản tính phong lưu, mới có tý tuổi đầu đã đi trêu hoa nghẹo nguyệt, 16 tuổi rồi mà tu vi chỉ mới Thiên Thần Cảnh sơ kỳ, kém tiểu Phong một tiểu cảnh giới, thua là chắc.
Đế Vân Anh khẳng định, dĩ nhiên là xem trọng Đế Thiên Phong hơn.
Tình cảnh lại tiếp tục biến đổi, lúc này Đế Thiên Phong đã trưởng thành, khuôn mặt đẹp trai không gì diễn tả được, một thân tu vi cực kỳ cường đại, chỉ mất vạn năm đã tấn thăng lên Chủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Nhưng hắn vùi đầu vào bế quan mãi mà không cách nào bước ra một bước cuối cùng đột phát Nhất Kiếp Chí Cao Thần.
Hắn là một tên cuồng tu luyện, vài ngàn năm bế quan, cảm ngộ cánh cửa Chí Cao Thần nhưng không cách nào tìm ra.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, mình thiếu thứ gì để đột phá Chí Cao Thần Vị.
Đó là sinh tử chiến đấu, đột phá cảm ngộ từ thấp đến cao, từ khi hắn sinh ra đã có bước khởi đầu quá hoàn mỹ, chỉ điên cuồng tu luyện từ các tài nguyên có sẵn, như mà một đóa hoa được trồng trong nhà ấm.
Nếu hắn có thể đột phá một bước kia, có thể giúp phụ thân cùng đại bá của hắn quét ngang Dị Tộc, giữ mãi hòa bình cho Thần Giới.
Hắn quyết định mở ra luân hồi bước vào, chuyển thế trùng tu, vứt bỏ thân phận hiện tại, tu luyện lại từ một phàm nhân, mục tiêu của hắn chỉ là thực lực, đây là Đạo của hắn
- Tiểu Phong, ngươi không suy nghĩ lại sao, một bước kia đối với ngươi quan trọng vậy à?
Trước khi đi vào lân hồi, Đế Vân An kéo tay hắn lại, đôi mắt nhu tình mật ý nhìn hắn.
- Sư tôn, đây là mục tiêu để ta tồn tại trên thế gian này, dù có trả giá ra sao đi nữa, ta phải bước ra một bước kia.
Đế Thiên Phong lạnh nhạt nói, thanh âm không mang theo chút tình cảm, gỡ tay Đế Vân Anh ra.
- Ngươi.. chả lẽ nó còn quan trọng hơn ta sao?
Đế Vân Anh chưa từ bỏ hy vọng, đôi mắt đã sớm nhòa lệ, cầu khẩn nhìn hắn.
- Ta biết, nhưng ngươi là tiểu cô cũng là sư tôn ta, chúng ta không thể nào, hơn nữa phụ thân cùng đại bá ở ngoại vực thủ hộ Thần Giới đánh đuổi Dị Tộc xâm lấn, ta phải tranh thủ thời gian phụ giúp bọn họ.
Đế Thiên Phong nhìn về cánh cửa luân hồi, thấp giọng nói.
- Linh Lung tỷ cũng không từ chối chuyện chúng ta, tại sao ngươi cố chấp như vậy?
Trong lòng Đế Vân Anh đau xót, dĩ nhiên từ nhỏ tới lớn sự trưởng thành của Đế Thiên Phong đều được nàng nhìn vào trong mắt, thời gian lâu dài ở chung, tình cảm của nàng đối với hắn đã nảy sinh biến hóa thành tình yêu nam nữ.
Nhưng Đế Thiên Phong này là tên tu luyện cuồng, không hề để ý tới tình cảm của nàng dành cho hắn, chỉ một mực mãi mê tìm cách bước vào cánh cửa hư vô mờ mịt kia.
Đế Thiên Phong cứ như không nghe nàng nói, nhấc chân bước về phía cảnh cổng luân hồi kia.
- Đứng lại!
- Chuyện gì?
Đế Vân Anh hét to, Đế Thiên Phong cũng không quay đầu lại, chỉ là dừng bước chân lạnh nhạt hỏi một câu.
Đế Vân Anh kìm nén nước mắt, tiến lên đôi tay vòng qua ôm lấy hông hắn, đầu tựa trên lưng hắn, thì thầm nói.
- Tiểu Phong, ta yêu ngươi, mãi mãi đừng quên ta.
Nàng nói xong quay người bước đi, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu đó, nước mắt nàng như trân châu từng giọt rơi trên mặt đất, tim nàng như thắt lại, không biết lần này hắn đi sẽ bao giờ trở lại.
- Yên tâm, ta sẽ không quên tiểu cô!
Hắn nói nhỏ một câu, rồi cất bước đi vào bên trong cánh cửa luân hồi kia.
Đế Vân Anh nghe lấy lời hắn nói, xoay mặt lại nhưng nào còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, nàng ngồi phịch xuống đất, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
..
Thời gian dần dần trôi qua, lại tiếp tục đi qua ba ngày, chúng nữ đều lo lắng mà nhìn Trần Phong đang nằm bất động, nhưng hơi thở vẫn đều đều cứ như đang ngủ.
- A...a.. gặp quỷ!!!!
Vào ngày cuối cùng, Trần Phong đột nhiên mở hai mắt bật người ngồi dậy, hai mắt có hơi mơ màng, làm cho chúng nữ thét chói tai.
- Đế Thiên Phong, Thiên Phong...Chí Cao Thần..!!
Trần Phong đôi mắt vô thần, trong miệng lẩm bẩm, nhưng con ngươi lại trở về đen nhánh trong suốt.
- Phu quân
- Tiểu bại hoại
- Đại phôi đản!
- Sắc lang tỉnh rồi!
Những thanh âm vui mừng liên tiếp vang lên, Trần Phong mờ mịt từ từ lấy lại tinh thần, nhìn quanh một lượt chúng nữ, thấy tất cả đều có mặt không thiếu ai, kể cả ngốc nữu Hồ Ngọc Mị.
- Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi!
Trần Phong nhìn các nàng nét mặt vui mừng, nhưng vẫn còn đâu đó sự lo lắng, thân hình cũng gầy đi một phần, làm hắn thương tâm muốn chết.
Hắn lộ một dáng tươi cười, chậm rãi đứng lên, khí tức cường đại cả người cuồn cuộn mà động, nếu là phàm nhân đứng cạnh hắn có thể bị khí thế này tác động bạo thể mà chết.
- Tiểu bại hoại, ta biết ngươi nhất định hồi tỉnh!
Ninh Cung Như nhào vào trong lòng Trần Phong, khóc đến rơi lệ đầy mặt, kể ra nỗi khổ của các nàng trong ba ngày hắn hôn mê.
Tuy các nàng rất muốn chiếm vị trí kia, nhưng ai ngờ Ninh Cung Như nhanh chân đến trước làm các nàng ghen tỵ đến dậm chân.
- Ta không có việc gì, mà hình như ta vừa trải qua mới giấc mơ, cảm giác rất là chân thật nhưng khi tỉnh dậy không thể nhớ rõ chi tiết.
Trần Phong trấn an chúng nữ, hiện tại hắn cũng buồn bực, tại sao lại nằm ngủ tận ba ngày rồi mơ một giấc mơ mà khi tỉnh dậy cái quái gì cũng không nhớ rõ.
Các nàng đều đau khổ lo lắng ba ngày như dài ba năm, sau khi cùng Trần Phong ôm nhau thỏa lòng thương nhớ, đều là tình cảm mãnh liệt, cũng chỉ có nam nữ hoan dục mới có thể thoả thích phát tiết lo lắng, ủy khuất, bất an trong lòng các nàng ba ngày.
Đại chiến kéo dài từ sáng đến tối, hắn như có tinh lực vô hạn liên tục dày vò thất đại mỹ nhân liên tục cầu xin tha thứ hắn mới buông bỏ vũ khí tha cho các nàng.
Đêm xuống, trong căn nhà gỗ được dựng tạm là bảy khối thân thể ngọc ngà đang nằm cạnh nhau bắt đầu say giấc, Trần Phong thỏa mãn vô hạn cùng các nàng quấn cùng một chỗ chìm vào mộng đẹp.
... Ngôn Tình Hay
...
Hiện tại main chưa có Thần Hồn, nên chưa thức tỉnh được ký ức, chỉ là Linh Hồn tiêu hao lần này linh hồn main trong khi ngủ say nhớ về mà thôi.
3 Ngày lễ, mỗi ngày 2c, Tác có hứng thì bạo 3-4c
- Chương sau là bắt đầu hành trình tại Nam Hải nhé các đạo hữu, đón xem.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phong Ảnh Song Sát
- Chương 2: Khởi Đầu
- Chương 3: Thiên Nguyên Đại Lục
- Chương 4: Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết
- Chương 5: Hệ Thống Vĩnh Hằng
- Chương 6: Độ Kiếp
- Chương 7: Trọng Thương
- Chương 8: Lôi Đình Chân Hỏa
- Chương 9: Cường Giả Quyết Đấu
- Chương 10: Bị Đẩy Ngược
- Chương 11: Ly Biệt
- Chương 12: Một Đám Não Tàn
- Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận
- Chương 14: Ly Khai Thanh Hạ Thành
- Chương 15: Tấn Thăng Nguyên Anh Kỳ
- Chương 16: Khiêu Khích
- Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt
- Chương 18: Trở Về
- Chương 19: Chân Tình
- Chương 20: Hạ Ức Mộng
- Chương 21: Toàn Bộ Rút Thưởng
- Chương 22: Chuyện Cũ
- Chương 23: Trả Thù
- Chương 24: Thành Thân
- Chương 25: Bước Vào Tu Chân Giới
- Chương 26: Lần Đầu Bỏ Chạy
- Chương 27: Khảo Nghiệm Thứ Nhất
- Chương 28: Trèo Lên Đỉnh Phong
- Chương 29: Gia nhập Cự Kiếm Môn
- Chương 30: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 31: Điểm Danh Vọng
- Chương 32: Huyên Huyên Say Rượu
- Chương 33: Cáo Trạng
- Chương 34: Không Sợ Chết
- Chương 35: Đấu Võ Mồm
- Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm
- Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông
- Chương 38: Diệt Sát
- Chương 39: Cưỡng Gian Tiêu Ngọc Sương
- Chương 40: Chuyển Biến
- Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc
- Chương 42: Tam Thê
- Chương 43: Tam Phượng Hòa Minh
- Chương 44: Vạn Thiên Kim
- Chương 45: Tìm Đến Cửa
- Chương 46: Cầu Thân
- Chương 47: Kế Hoạch
- Chương 48: Nướng Cá
- Chương 49: Vô Đề
- Chương 50: Men Rượu Mê Tình
- Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
- Chương 52: Hạnh Phúc
- Chương 53: Bái Sư
- Chương 54: Lại Đến Vạn Kim Các
- Chương 55: Tam Sắc Lôi Kiếp
- Chương 56: Ý Nghĩa Của Hóa Thần
- Chương 57: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (1)
- Chương 58: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (2)
- Chương 59: Huyễn Cảnh , Lật Đổ Vương Quyền
- Chương 60: Huyễn Cảnh, Hồng Trần Như Mộng
- Chương 61: Huyễn Cảnh, Hoa Bỉ Ngạn
- Chương 62: Đột Phá Hóa Thần
- Chương 63: Thương Long Tinh Huyết
- Chương 64: Khiêu Chiến
- Chương 65: Ứng Chiến
- Chương 66: Diệt Thế Hỏa Liên
- Chương 67: Bí Cảnh Sắp Mở
- Chương 68: Thu Phục Vạn Thiên Kim(1)
- Chương 69: Thu Phục Vạn Thiên Kim(2)
- Chương 70: Đấu Giá
- Chương 71: Không Gian Truyền Tống Trận
- Chương 72: Tới Tay
- Chương 73: Bí Cảnh Mở Ra
- Chương 74: Bắt Đầu Hành Trình
- Chương 75: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 76: Hắc Ám Tà Long
- Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
- Chương 78: Cặp Đôi Hoàn Mỹ
- Chương 79: Thực Lực Sở Diệu Y
- Chương 80: Đê Tiện Đạo Sĩ
- Chương 81: Thiên Đạo Quả Vào Tay
- Chương 82: Tiểu Bạch
- Chương 83: Ma Hoa
- Chương 84: Địa Hỏa Chi Linh
- Chương 85: Tiến Vào Linh Giới
- Chương 86: Linh Giới, Tinh Linh Tộc
- Chương 87: Xuân Sắc Bên Hồ
- Chương 88: Dã Chiến
- Chương 89: Tinh Linh Nữ Vương
- Chương 90: Sinh Mệnh Thần Thụ
- Chương 91: Mộc Tinh Linh
- Chương 92: Ôn Nhu Hương
- Chương 93: Bí Mật
- Chương 94: Trở Về Bí Cảnh.
- Chương 95: Kịch Chiến Huyền Vô Khuyết
- Chương 96: Trấn Long Bi Phát Uy
- Chương 97: Quần Hùng Hội Tụ
- Chương 98: Mở Ra
- Chương 99: Phượng Hoàng Cung
- Chương 100: Truyền Thừa
- Chương 101: Vạn Kim Thành
- Chương 102: Thành Công
- Chương 103: Toàn Diệt
- Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
- Chương 105: Phong vân kích khởi
- Chương 106: Thiên Phu Sở Chỉ
- Chương 107: Định Tội
- Chương 108: Động thủ
- Chương 109: Đối chiến hợp thể kỳ (1)
- Chương 110: Đối Chiến Hợp Thể Kỳ (2)
- Chương 111: Vô Liêm Sỉ
- Chương 112: Thiên Kiếp
- Chương 113: Kết Thúc
- Chương 114: Nam Hải
- Chương 115: Do Dự
- Chương 116: Song Tu
- Chương 117: Nhan Như Ngọc
- Chương 118: Linh Hồ
- Chương 119: Hồ Ngọc Mị
- Chương 120: Kém Một Bước
- Chương 121: Băng Quan
- Chương 122: Quyết Định
- Chương 123: Ấm Áp
- Chương 124: Luyện hư
- Chương 125: Thân phận
- Chương 126: Rời đi
- Chương 127: Lên Thuyền
- Chương 128: Hải Tặc
- Chương 129: Một Nắm Tay Tru Diệt
- Chương 130: Cập Bến Hải Âu Đảo
- Chương 131: Không Cùng Rác Rưỡi Chấp Nhặt
- Chương 132: Phiền Phức Tự Đưa Tới Cửa.
- Chương 133: Tiểu Bạch Kiểm
- Chương 134: Chứng Thực Đan Sư
- Chương 135: Luyện Đan
- Chương 136: Cao Cấp Đan
- Chương 137: Bị Ám Sát
- Chương 138: Hoàng Gia
- Chương 139: Minh Nguyệt Lâu
- Chương 140: Cố Nhân
- Chương 141: Gặp mặt
- Chương 142: Hắc Y Nhân Thần Bí.
- Chương 143: Đấu Giá Hội.
- Chương 144: Kim Công Tử
- Chương 145: Ủy Khuất.
- Chương 146: Đánh Cướp
- Chương 147: Phối Hợp
- Chương 148: Nghịch Thiên Giả
- Chương 149: Đại chiến
- Chương 150: Lấy một địch ba
- Chương 151: Chim Sẻ Phía Sau
- Chương 152: Hợp Thể Viên Mãn
- Chương 153: Thần Cung Hiện Thế
- Chương 154: Chọc Thêm Phiền Phức
- Chương 155: Kinh Động
- Chương 156: Hí Lộng
- Chương 157: Mục Tiêu Mới
- Chương 158: Khởi Hành Trung Châu
- Chương 159: Khởi Hành Trung Châu (2)
- Chương 160: Động Thủ Giáo Huấn
- Chương 161: Lăn
- bình luận