Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 20: Hạ Ức Mộng
Chương trước- Chương 1: Phong Ảnh Song Sát
- Chương 2: Khởi Đầu
- Chương 3: Thiên Nguyên Đại Lục
- Chương 4: Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết
- Chương 5: Hệ Thống Vĩnh Hằng
- Chương 6: Độ Kiếp
- Chương 7: Trọng Thương
- Chương 8: Lôi Đình Chân Hỏa
- Chương 9: Cường Giả Quyết Đấu
- Chương 10: Bị Đẩy Ngược
- Chương 11: Ly Biệt
- Chương 12: Một Đám Não Tàn
- Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận
- Chương 14: Ly Khai Thanh Hạ Thành
- Chương 15: Tấn Thăng Nguyên Anh Kỳ
- Chương 16: Khiêu Khích
- Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt
- Chương 18: Trở Về
- Chương 19: Chân Tình
- Chương 20: Hạ Ức Mộng
- Chương 21: Toàn Bộ Rút Thưởng
- Chương 22: Chuyện Cũ
- Chương 23: Trả Thù
- Chương 24: Thành Thân
- Chương 25: Bước Vào Tu Chân Giới
- Chương 26: Lần Đầu Bỏ Chạy
- Chương 27: Khảo Nghiệm Thứ Nhất
- Chương 28: Trèo Lên Đỉnh Phong
- Chương 29: Gia nhập Cự Kiếm Môn
- Chương 30: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 31: Điểm Danh Vọng
- Chương 32: Huyên Huyên Say Rượu
- Chương 33: Cáo Trạng
- Chương 34: Không Sợ Chết
- Chương 35: Đấu Võ Mồm
- Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm
- Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông
- Chương 38: Diệt Sát
- Chương 39: Cưỡng Gian Tiêu Ngọc Sương
- Chương 40: Chuyển Biến
- Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc
- Chương 42: Tam Thê
- Chương 43: Tam Phượng Hòa Minh
- Chương 44: Vạn Thiên Kim
- Chương 45: Tìm Đến Cửa
- Chương 46: Cầu Thân
- Chương 47: Kế Hoạch
- Chương 48: Nướng Cá
- Chương 49: Vô Đề
- Chương 50: Men Rượu Mê Tình
- Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
- Chương 52: Hạnh Phúc
- Chương 53: Bái Sư
- Chương 54: Lại Đến Vạn Kim Các
- Chương 55: Tam Sắc Lôi Kiếp
- Chương 56: Ý Nghĩa Của Hóa Thần
- Chương 57: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (1)
- Chương 58: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (2)
- Chương 59: Huyễn Cảnh , Lật Đổ Vương Quyền
- Chương 60: Huyễn Cảnh, Hồng Trần Như Mộng
- Chương 61: Huyễn Cảnh, Hoa Bỉ Ngạn
- Chương 62: Đột Phá Hóa Thần
- Chương 63: Thương Long Tinh Huyết
- Chương 64: Khiêu Chiến
- Chương 65: Ứng Chiến
- Chương 66: Diệt Thế Hỏa Liên
- Chương 67: Bí Cảnh Sắp Mở
- Chương 68: Thu Phục Vạn Thiên Kim(1)
- Chương 69: Thu Phục Vạn Thiên Kim(2)
- Chương 70: Đấu Giá
- Chương 71: Không Gian Truyền Tống Trận
- Chương 72: Tới Tay
- Chương 73: Bí Cảnh Mở Ra
- Chương 74: Bắt Đầu Hành Trình
- Chương 75: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 76: Hắc Ám Tà Long
- Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
- Chương 78: Cặp Đôi Hoàn Mỹ
- Chương 79: Thực Lực Sở Diệu Y
- Chương 80: Đê Tiện Đạo Sĩ
- Chương 81: Thiên Đạo Quả Vào Tay
- Chương 82: Tiểu Bạch
- Chương 83: Ma Hoa
- Chương 84: Địa Hỏa Chi Linh
- Chương 85: Tiến Vào Linh Giới
- Chương 86: Linh Giới, Tinh Linh Tộc
- Chương 87: Xuân Sắc Bên Hồ
- Chương 88: Dã Chiến
- Chương 89: Tinh Linh Nữ Vương
- Chương 90: Sinh Mệnh Thần Thụ
- Chương 91: Mộc Tinh Linh
- Chương 92: Ôn Nhu Hương
- Chương 93: Bí Mật
- Chương 94: Trở Về Bí Cảnh.
- Chương 95: Kịch Chiến Huyền Vô Khuyết
- Chương 96: Trấn Long Bi Phát Uy
- Chương 97: Quần Hùng Hội Tụ
- Chương 98: Mở Ra
- Chương 99: Phượng Hoàng Cung
- Chương 100: Truyền Thừa
- Chương 101: Vạn Kim Thành
- Chương 102: Thành Công
- Chương 103: Toàn Diệt
- Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
- Chương 105: Phong vân kích khởi
- Chương 106: Thiên Phu Sở Chỉ
- Chương 107: Định Tội
- Chương 108: Động thủ
- Chương 109: Đối chiến hợp thể kỳ (1)
- Chương 110: Đối Chiến Hợp Thể Kỳ (2)
- Chương 111: Vô Liêm Sỉ
- Chương 112: Thiên Kiếp
- Chương 113: Kết Thúc
- Chương 114: Nam Hải
- Chương 115: Do Dự
- Chương 116: Song Tu
- Chương 117: Nhan Như Ngọc
- Chương 118: Linh Hồ
- Chương 119: Hồ Ngọc Mị
- Chương 120: Kém Một Bước
- Chương 121: Băng Quan
- Chương 122: Quyết Định
- Chương 123: Ấm Áp
- Chương 124: Luyện hư
- Chương 125: Thân phận
- Chương 126: Rời đi
- Chương 127: Lên Thuyền
- Chương 128: Hải Tặc
- Chương 129: Một Nắm Tay Tru Diệt
- Chương 130: Cập Bến Hải Âu Đảo
- Chương 131: Không Cùng Rác Rưỡi Chấp Nhặt
- Chương 132: Phiền Phức Tự Đưa Tới Cửa.
- Chương 133: Tiểu Bạch Kiểm
- Chương 134: Chứng Thực Đan Sư
- Chương 135: Luyện Đan
- Chương 136: Cao Cấp Đan
- Chương 137: Bị Ám Sát
- Chương 138: Hoàng Gia
- Chương 139: Minh Nguyệt Lâu
- Chương 140: Cố Nhân
- Chương 141: Gặp mặt
- Chương 142: Hắc Y Nhân Thần Bí.
- Chương 143: Đấu Giá Hội.
- Chương 144: Kim Công Tử
- Chương 145: Ủy Khuất.
- Chương 146: Đánh Cướp
- Chương 147: Phối Hợp
- Chương 148: Nghịch Thiên Giả
- Chương 149: Đại chiến
- Chương 150: Lấy một địch ba
- Chương 151: Chim Sẻ Phía Sau
- Chương 152: Hợp Thể Viên Mãn
- Chương 153: Thần Cung Hiện Thế
- Chương 154: Chọc Thêm Phiền Phức
- Chương 155: Kinh Động
- Chương 156: Hí Lộng
- Chương 157: Mục Tiêu Mới
- Chương 158: Khởi Hành Trung Châu
- Chương 159: Khởi Hành Trung Châu (2)
- Chương 160: Động Thủ Giáo Huấn
- Chương 161: Lăn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đại Đạo Vĩnh Hằng
Chương 20: Hạ Ức Mộng
-Đệ đệ từ nhỏ đến lớn ,trong quãng thời gian ấy, chẳng lẽ thật sự không nhìn ra chút tâm ý nào của ta ?
Trần Mộng Kỳ ngước khuôn mặt đẫm lệ mà nhìn hắn , ánh mắt cho chút mong chờ câu nói cũng hắn sẽ khiên mình vừa lòng.
Lúc này Trần Phong cũng không biết là tư vị gì , vừa đến cái thế giới này đã mắc một món nợ tình ngoài ý muốn của Thanh Nguyệt Tâm , còn cả Nguyệt Ảnh hán phải gấp rút tu luyện , rồi đi tìm nàng bù đắp lại cho nàng.
Nhưng giờ đây lại có một người con gái , tha thiết tương tư , lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm của mình , ánh mắt ấy dù cho sắt đá cũng phải hòa tan chứ huống chi Trần Phong.
Nhưng Trần Phong cố gắn trấn định , trong lòng nói "không được mềm lòng , nếu như nữ nhân nào cũng yêu chả nhẽ ngươi chấp nhận tất cả , rồi sao mà có đủ thực lực , tình cảm và thời gian dành cho các nàng , chỉ khiến bọn họ thêm liên lụy mà thôi.
Nguyệt Ảnh và còn chưa tìm được hắn cũng không muốn vướng quá nhiều tình cảm trước khi tìm được nàng , huống chi còn ước hẹn với băng sương mỹ nhân Thanh Nguyệt Tâm kia , không biết nàng ta sẽ chém mình thành mấy khối.
Chờ sau có đủ thực tìm được Nguyệt Ảnh đánh cho Băng sương mỹ nhân cầu xin tha thứ mới thôi , hắn quyết định đưa ra chủ ý , nhưng không thể quá vô tình nếu không thì Mộng Kỳ sẽ thương tâm chết.
-Tỷ tỷ ta thề , giờ phút này ta vào Trần gia một khắc này , Trần Phong ta , chỉ có ta mới có thể có được tỷ tỷ, những người khác , Thiên Vương lão tử cũng vậy, ai cũng không thể cướp ngươi từ trong tay ta , ta sẽ chính thức cưới nàng về làm thê tử , nhưng không phải bây giờ.
-Nhưng, chúng ta là tỷ đệ , ngươi làm sao có thể chính thức cưới ta? Ta nguyện cả đời theo cạnh ngươi vĩnh viên nấp sau lưng ngươi , dù ta bị cả thiên hạ chỉ trích ,ta cũng không để danh dự của đệ bị hủy hoại được!
Trần Mộng Kỳ trong bụng nở hoa, nhưng vẫn cố ý dò hỏi Trần Phong , nàng không quan trọng bây giờ hay là khi nào dù có đợi trăm năm , ngàn năm nàng cũng cam lòng.
-Tỷ tỷ, ta làm sao nỡ để tỷ ủy khuất như vậy, tỷ biết không khi chúng ta có thực lực thì mọi rao cản sẽ tiêu tán , họ chẳng những không chỉ trích còn khen chúng ta vì yêu mà vượt qua mọi khó khăn ấy chứ !. Xem kìa tiểu thư cao quý như nàng cũng biết khóc, mà còn khóc đến hoá thành mèo con mít ướt .
Trần Phong dịu dàng vuốt ve lau khô nước mắt của Mộng Kỳ nhẹ nhàng an ũi.
-Vậy ... vậy hôm nay để tỷ tỷ chính thức làm nữ nhân của đệ được không.
Mộng Kỳ e thẹn cuối đầu , lắp bắp mà ngượng ngùng nói , khuôn mặt hồng như quả táo.
Trần Phong nuốt nước miếng cái "ực" biểu cảm này của nàng thật là quá mê người a , phải biết Trần Phong cũng không phải là chính nhân quân tử gì , hắn có tiềm chất trở thành một đại sắc lang , nhưng trong tình hình hiện giờ hắn phải cố gắn áp chế xúc động mà nói.
-Khụ, cái này tỷ tỷ ta nói hiện giờ nàng chưa thể là nữ nhân của ta được , hiện tại ta có việc phải làm đợi sau này khi xong việc , chúng ta sẽ chính thức bái đường đến lúc đó ta sẽ cho tỷ một đêm động phòng đáng nhớ , rồi sau đó sinh cho ta một đống hài tử không phải tốt đẹp hơn sao?
Trần Mộng Kỳ thoáng chút thất vọng nhưng nội tâm vẫn vui mừng , vì nàng đợi cái ngày chân chính thành nữ nhân của Trần Phong đã lâu nhưng bị hắn từ chối , vui mừng hơn là Trần Phong nghĩ đến cảm thụ của nàng , hắn muốn lần đầu tiên của nàng là một đêm tân hôn đáng nhớ.
-Phu quân , thiếp yêu chàng! Trần Mộng Kỳ nói xong đôi chân nhón lên , hai tay ôm chặt lấy cổ Trần Phong , không đợi cho hắn phản ứng , đôi môi kiều diễm của nàng đã ấn chặt vào môi hắn , chiếc lưỡi đinh hương vụn về mà cạy khớp hàm Trần Phong ra tìm cách xâm nhập
Trần Phong âm thầm kêu khổ , sao lúc nào hắn cũng là người bị chiếm tiện nghi trước vậy , mà thôi cứ tận hưởng trước đã để sau rồi tính.
Trần Mộng Kỳ không còn giữ được bình tĩnh khi nhìn sát khuôn mặt của hắn, nhãn thần chìm đắm trong mê li, rùng mình nhè nhẹ khép chặt nhãn tình , chiếc lưỡi nhỏ nhắn tinh xảo của nàng vương ra tìm đến Trần Phong cả hai quấn quít lấy nhau trao cho nhau những giọt mật tình ái.
Một lúc sau Mộng Kỳ cảm thấy khó thở rời khỏi môi hắn , hai tay ôm chặt lấy hông , đầu tựa vào ngực Trần Phong thì thầm nói.
-Phu quân , Kỳ Kỳ mệt mỏi , ngươi có thể bồi ta ngủ được không?
Hôm nay nàng đã hoàn thành mơ ước đã đến lúc nghĩ ngơi rồi.
Trần Phong không nói gì , khom người xuống bế bổng nàng lên đặt lên chiếc giường trúc trong phòng , hắn ngồi cạnh giường một tay vuốt nhẹ mái tóc đẹp của nàng , một tay vỗ nhẹ sau lưng động tác cực kỳ ôn nhu
Không biết quá mệt mỏi vì mong nhớ hắn , hay là tâm nguyện được hoàn thành , dưới sự vỗ về chăm sóc của Trần Phong nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ , trên môi còn nở một nụ cười hạnh phúc.
Trần Phong thở dài , dù hắn đã cố gắn không muốn mắc thêm nợ tình nhưng vẫn không thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng , có lẽ nên tùy tâm sở dục vậy , vạn sự tùy duyên thôi.
Thấy nàng đã ngủ , hắn kéo tấm chăn đắp lên cho nàng nhẹ nhàng hôn một cái vào trán nàng , coi như hắn đã quyết tâm cả đời phải bảo vệ nữ tử si tình , nhu nhược này rồi ly khai khỏi căn phòng trở về Trần gia.
Nhìn bóng lung hắn dần dần biến mất , Trần Mộng Kỳ mở đôi mắt ra , ngồi dậy nhìn về phương hướng Trần Phong khóe mắt chảy ra hai giọt lệ hạnh phúc thì thầm nói.
-Tiểu đệ đệ , có được hứa hẹn của ngươi dù cho có chết đi ta cũng sẽ không hối tiếc.!
Trần Phong sau khi rời khỏi chổ ở của Trần Mộng Kỳ hắn trở về Trần gia tìm mẫu thân hắn hỏi ít việc , nhưng vừa vào cửa Trần Phong không khỏi ngẩn người.
Đập vào mắt Trần Phong lúc này là một tuyệt sắc mỹ nữ , đang nắm tay cười cười nói nói với mẫu thân hắn Hạ Thanh Thanh.
Thấy Trần Phong đi vào đôi mắt đẹp đối diện với nhau , làm cho Trần Phong trong lòng phanh phanh nhảy loạn , thật cũng không khác gì cảm giác như lần đầu gặp Thanh Nguyệt Tâm đó là hung hẵn đi cưỡng gian nàng một phen
Trần Phong say mê ngắm nhìn dung nhan nhan tuyệt thế của nàng, dưới hàng lông mi dài mà uốn cong tự nhiên là con mắt sáng ngời thâm thúy càng thêm sinh đẹp, phối hợp với hai lúm đồng tiền trên gò má luôn tràn đầy tiếu ý, vai như đao tước, eo thon bó sát vào thân rất phù hợp, khiến không ai không bị đoạt mất hồn phách
Toàn thân băng cơ ngọc cốt , tỏa sáng lấp lánh , lộ ra thần thái càng uyển chuyển, tư dung mỹ tuyệt, xuất trần thoát tục.
Trần Phong trong lúc nhất thời ngơ ngác nhìn xem vị tuyệt sắc mỹ nữ mà đứng ngốc tại cửa , làm nàng vội vàng đỏ mặt quay đầu đi hắn không dám nhìn hắn nữa.
Hạ Thanh Thanh thấy tình hình xấu hổ , vội ho một tiếng để cảnh tỉnh con trai.
-Phong nhi còn đứng ngây ra đó làm gì? còn không mau qua đây gặp Ức Mộng nàng là chỉ phúc vi hôn từ nhỏ của ngươi nha.
Nói đến đây , Hạ Thanh Thanh cũng tỏ ra vẻ mừng rỡ , nàng sắp có được một con dâu xinh đẹp như thiên tiên , nhưng Trần Phong thì giật cả mình , hắn nhớ lúc nhỏ cả hai tầm 4-5 tuổi , Hạ Ức Mộng là một tiểu nữ oa cũng khá dễ thương , tóc cột thành cái đuôi ngựa suốt ngày nghịch bẩn làm mặt mũi lấm lem , cứ theo sau Trần Phong mà đòi làm nương tử.
Không ngờ , lâu ngày gặp lại nàng đã trưởng thành đến nổi Trân Phong cũng phải thèm nước dãi chảy ba thước. Thấy mẫu thân nháy mắt ra hiệu hắn mới , vội thi lễ một cái.
-A! Xin chào Ức Mộng cô nương!
-Tiểu tử thúi , nàng là Hạ Ức Mộng là con gái của đường muội ta , nàng là vị hôn thê của ngươi ở đó mà cô nương cái gì ở đây.!
Hạ Thanh Thanh bất mãn mắng Trần Phong một cái rồi quay sang Hạ Ức Mộng nói.
-Mộng nhi ngươi và Phong nhi đều là người trẻ tuổi , các ngươi cứ việc trò chuyện ta ra sau bếp lo cơm nước.
Nói xong nàng quăng cho Trần Phong một ánh mắt cổ vũ rồi xoay người bước đi.
Đối mặt một cái đại mỹ nữ không thua gì Thanh Nguyệt Tâm , hắn cũng cảm thấy không biết làm sao mở miệng bắt chuyện , dũng khí tán gái khi hắn đối diện các nữ nhân biến đâu mất sạch , thấy nàng vẫn đang đứng đó đỏ mặt , hắn nín nữa ngày mới phun ra một câu.
-Mời Ngồi!
Hạ Ức Mộng khóe môi giật giật , tên này chả nhẽ là " đầu gỗ " , nhưng nàng vẫn nhẹ lắc đầu , ánh mắt lóe lên một tia phức tạp nói.
-Ta có chuyện muốn nói với ngươi , chúng ta chuyển sang nơi khác được không?
Trần Phong hơi sững sờ , nhưng cũng gật đầu một cái , hai người nhẹ nhàng bước ra hỏi Trần gia tìm một địa phương hẻo lánh.
Lúc này mặt trời chuẩn bị nghĩ nghơi sau một ngày mệt mỏi , ánh tà dương đỏ rực chiếu rọi cả Thương Minh Thành , tạo thành một tranh tranh thật là mỹ lệ.
Hai người đứng ở trên đỉnh núi , ngắm mặt trời từ từ chìm xuống ai cũng không nói chuyện , Trần Phong nhìn xem nàng , hắn cũng đã đoán ra được điều gì đó.
-Trần Phong ..ta! Do dự nữa ngày Hạ Ức Mộng cắn môi khó khăn nói.
-Là đến tìm ta từ hôn sao ? Trần Phong nhìn nàng một chút , xong quay đầu nhìn về Thương Minh Thành được bao phủ trong ánh chiều tà nhàn nhạt nói.
Hạ Ức Mộng nội tâm chấn động , thật không ngờ nàng chưa nói gì hắn đã rõ.
-Ngươi..tại sao ngươi biết?
-Ta đoán! Cảm ơn ngươi! Trần Phong thu hồi ánh mắt một lần nữa nhìn về du nhan tuyệt mỹ của Hạ Ức Mộng.
-Tại sao phải cám ơn ta? Hạ Ức Mộng khó hĩu , chẳng lẽ có hôn sự với mình hắn cảm thấy rất khó chịu.
Trần Phong cũng không quan tâm tới vẽ mặt của Hạ Ức Mộng nhẹ nhàng nói tiếp.
-Cảm ơn ngươi không có ở trước mặt mẫu thân ta , và tất cả mọi người nói với ta từ hôn , cũng là cho Trần gia mặt mũi , cũng là cho ta mặt mũi , cho nên ta mới cám ơn ngươi.
Hạ Ức Mộng nhìn kỹ Trần Phong , lúc còn ở Cự Kiếm Môn , sư phụ nàng nói , nàng là một người tu tiên giả xuất sắc , tuổi thọ kéo dài ngàn năm , vạn năm còn Trần Phong chỉ là một thế gia công tử của thế tục giới.
Làm sao có khả năng ở bên nàng mãi mãi , huống chi những tên đệ tử thiên tài nếu biết nàng có hôn ước với Trần Phong sẽ lén lút đem hắn hạ sát thủ , vì vậy lần này nàng từ Cự Kiếm Môn trở về là muốn từ hôn với Trần Phong đây cũng là tốt cho hắn.
Nàng cũng đã điều tra qua , Trần Phong mấy năm này cũng đã Trúc Cơ thành công , nhưng tâm cảnh của một thiếu niên Trúc Cơ Kỳ sao mà vững chắc cho được , nàng nghĩ nếu nàng nói ra tin tức này hắn sẽ phẫn nộ ra sao , nhưng không ngờ hắn bình tĩnh đến đáng sợ như vậy.
-Ta biết ngươi bằng tuổi ta , một thiên chi kiều nữ cũng vừa đột phá Nguyên Anh , làm sao có thể xứng với một tên Trúc Cơ ở thế tục giới cho được.
Trần Phong tuy nói vậy nhưng hắn đang cười thầm , và đã vạch ra kế hoạch chinh phục nàng , sau này thu vào hậu cung , bước đầu tiên là chiếm được thiện cảm của nữ nhân , rồi sau đó từ từ phát huy ra thực lực chân chính để đánh cắp trái tim nàng , một kế hoạch phải nói là lưỡng toàn thập mỹ.
Hạ Ức Mộng thấy Trần Phong nói mà lộ ra một nụ cười thê lương , phương tâm không khỏi đau xót , vì sao mà hắn phải ở lại thế tục giới còn mình lại bị mang đi từ đó không đến được với nhau.
Nàng trong lòng nghĩ "mình đã vinh quang ,còn về đưa ra lời từ hôn , đây sát muối vào vết thương hắn nữa sao để cho hắn thương tích đầy mình ,có phải là quá mức tàn nhẫn.
-Cho ta mấy ngày thời gian , ta về thuyết phục phụ thân cùng mẫu thân hủy bỏ cái hôn sự này đi , sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý nhất.
Trần Phong nói xong xoay người chậm rãi rời đi , ánh tá dương chiếu xuống thân ảnh của hắn cô đơn và thê lương , Hạ Ức Mộng nhìn theo mà nội tâm đau xót không khỏi khóe mắt hồng hồng .
Nếu nàng mà biết Trần Phong đang sử dụng âm mưu quỷ kế , chắc chắn tức chết tại chổ .
Còn về Trần Phong quan sát từng phản ứng và cử động của nàng , hận không thể cười ra thành tiếng , nhưng trong bụng đã trăm hoa đua nở , thầm nghĩ
"sắp có một tiểu cừu non vào bẫy KKK""
-
Trần Mộng Kỳ ngước khuôn mặt đẫm lệ mà nhìn hắn , ánh mắt cho chút mong chờ câu nói cũng hắn sẽ khiên mình vừa lòng.
Lúc này Trần Phong cũng không biết là tư vị gì , vừa đến cái thế giới này đã mắc một món nợ tình ngoài ý muốn của Thanh Nguyệt Tâm , còn cả Nguyệt Ảnh hán phải gấp rút tu luyện , rồi đi tìm nàng bù đắp lại cho nàng.
Nhưng giờ đây lại có một người con gái , tha thiết tương tư , lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm của mình , ánh mắt ấy dù cho sắt đá cũng phải hòa tan chứ huống chi Trần Phong.
Nhưng Trần Phong cố gắn trấn định , trong lòng nói "không được mềm lòng , nếu như nữ nhân nào cũng yêu chả nhẽ ngươi chấp nhận tất cả , rồi sao mà có đủ thực lực , tình cảm và thời gian dành cho các nàng , chỉ khiến bọn họ thêm liên lụy mà thôi.
Nguyệt Ảnh và còn chưa tìm được hắn cũng không muốn vướng quá nhiều tình cảm trước khi tìm được nàng , huống chi còn ước hẹn với băng sương mỹ nhân Thanh Nguyệt Tâm kia , không biết nàng ta sẽ chém mình thành mấy khối.
Chờ sau có đủ thực tìm được Nguyệt Ảnh đánh cho Băng sương mỹ nhân cầu xin tha thứ mới thôi , hắn quyết định đưa ra chủ ý , nhưng không thể quá vô tình nếu không thì Mộng Kỳ sẽ thương tâm chết.
-Tỷ tỷ ta thề , giờ phút này ta vào Trần gia một khắc này , Trần Phong ta , chỉ có ta mới có thể có được tỷ tỷ, những người khác , Thiên Vương lão tử cũng vậy, ai cũng không thể cướp ngươi từ trong tay ta , ta sẽ chính thức cưới nàng về làm thê tử , nhưng không phải bây giờ.
-Nhưng, chúng ta là tỷ đệ , ngươi làm sao có thể chính thức cưới ta? Ta nguyện cả đời theo cạnh ngươi vĩnh viên nấp sau lưng ngươi , dù ta bị cả thiên hạ chỉ trích ,ta cũng không để danh dự của đệ bị hủy hoại được!
Trần Mộng Kỳ trong bụng nở hoa, nhưng vẫn cố ý dò hỏi Trần Phong , nàng không quan trọng bây giờ hay là khi nào dù có đợi trăm năm , ngàn năm nàng cũng cam lòng.
-Tỷ tỷ, ta làm sao nỡ để tỷ ủy khuất như vậy, tỷ biết không khi chúng ta có thực lực thì mọi rao cản sẽ tiêu tán , họ chẳng những không chỉ trích còn khen chúng ta vì yêu mà vượt qua mọi khó khăn ấy chứ !. Xem kìa tiểu thư cao quý như nàng cũng biết khóc, mà còn khóc đến hoá thành mèo con mít ướt .
Trần Phong dịu dàng vuốt ve lau khô nước mắt của Mộng Kỳ nhẹ nhàng an ũi.
-Vậy ... vậy hôm nay để tỷ tỷ chính thức làm nữ nhân của đệ được không.
Mộng Kỳ e thẹn cuối đầu , lắp bắp mà ngượng ngùng nói , khuôn mặt hồng như quả táo.
Trần Phong nuốt nước miếng cái "ực" biểu cảm này của nàng thật là quá mê người a , phải biết Trần Phong cũng không phải là chính nhân quân tử gì , hắn có tiềm chất trở thành một đại sắc lang , nhưng trong tình hình hiện giờ hắn phải cố gắn áp chế xúc động mà nói.
-Khụ, cái này tỷ tỷ ta nói hiện giờ nàng chưa thể là nữ nhân của ta được , hiện tại ta có việc phải làm đợi sau này khi xong việc , chúng ta sẽ chính thức bái đường đến lúc đó ta sẽ cho tỷ một đêm động phòng đáng nhớ , rồi sau đó sinh cho ta một đống hài tử không phải tốt đẹp hơn sao?
Trần Mộng Kỳ thoáng chút thất vọng nhưng nội tâm vẫn vui mừng , vì nàng đợi cái ngày chân chính thành nữ nhân của Trần Phong đã lâu nhưng bị hắn từ chối , vui mừng hơn là Trần Phong nghĩ đến cảm thụ của nàng , hắn muốn lần đầu tiên của nàng là một đêm tân hôn đáng nhớ.
-Phu quân , thiếp yêu chàng! Trần Mộng Kỳ nói xong đôi chân nhón lên , hai tay ôm chặt lấy cổ Trần Phong , không đợi cho hắn phản ứng , đôi môi kiều diễm của nàng đã ấn chặt vào môi hắn , chiếc lưỡi đinh hương vụn về mà cạy khớp hàm Trần Phong ra tìm cách xâm nhập
Trần Phong âm thầm kêu khổ , sao lúc nào hắn cũng là người bị chiếm tiện nghi trước vậy , mà thôi cứ tận hưởng trước đã để sau rồi tính.
Trần Mộng Kỳ không còn giữ được bình tĩnh khi nhìn sát khuôn mặt của hắn, nhãn thần chìm đắm trong mê li, rùng mình nhè nhẹ khép chặt nhãn tình , chiếc lưỡi nhỏ nhắn tinh xảo của nàng vương ra tìm đến Trần Phong cả hai quấn quít lấy nhau trao cho nhau những giọt mật tình ái.
Một lúc sau Mộng Kỳ cảm thấy khó thở rời khỏi môi hắn , hai tay ôm chặt lấy hông , đầu tựa vào ngực Trần Phong thì thầm nói.
-Phu quân , Kỳ Kỳ mệt mỏi , ngươi có thể bồi ta ngủ được không?
Hôm nay nàng đã hoàn thành mơ ước đã đến lúc nghĩ ngơi rồi.
Trần Phong không nói gì , khom người xuống bế bổng nàng lên đặt lên chiếc giường trúc trong phòng , hắn ngồi cạnh giường một tay vuốt nhẹ mái tóc đẹp của nàng , một tay vỗ nhẹ sau lưng động tác cực kỳ ôn nhu
Không biết quá mệt mỏi vì mong nhớ hắn , hay là tâm nguyện được hoàn thành , dưới sự vỗ về chăm sóc của Trần Phong nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ , trên môi còn nở một nụ cười hạnh phúc.
Trần Phong thở dài , dù hắn đã cố gắn không muốn mắc thêm nợ tình nhưng vẫn không thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng , có lẽ nên tùy tâm sở dục vậy , vạn sự tùy duyên thôi.
Thấy nàng đã ngủ , hắn kéo tấm chăn đắp lên cho nàng nhẹ nhàng hôn một cái vào trán nàng , coi như hắn đã quyết tâm cả đời phải bảo vệ nữ tử si tình , nhu nhược này rồi ly khai khỏi căn phòng trở về Trần gia.
Nhìn bóng lung hắn dần dần biến mất , Trần Mộng Kỳ mở đôi mắt ra , ngồi dậy nhìn về phương hướng Trần Phong khóe mắt chảy ra hai giọt lệ hạnh phúc thì thầm nói.
-Tiểu đệ đệ , có được hứa hẹn của ngươi dù cho có chết đi ta cũng sẽ không hối tiếc.!
Trần Phong sau khi rời khỏi chổ ở của Trần Mộng Kỳ hắn trở về Trần gia tìm mẫu thân hắn hỏi ít việc , nhưng vừa vào cửa Trần Phong không khỏi ngẩn người.
Đập vào mắt Trần Phong lúc này là một tuyệt sắc mỹ nữ , đang nắm tay cười cười nói nói với mẫu thân hắn Hạ Thanh Thanh.
Thấy Trần Phong đi vào đôi mắt đẹp đối diện với nhau , làm cho Trần Phong trong lòng phanh phanh nhảy loạn , thật cũng không khác gì cảm giác như lần đầu gặp Thanh Nguyệt Tâm đó là hung hẵn đi cưỡng gian nàng một phen
Trần Phong say mê ngắm nhìn dung nhan nhan tuyệt thế của nàng, dưới hàng lông mi dài mà uốn cong tự nhiên là con mắt sáng ngời thâm thúy càng thêm sinh đẹp, phối hợp với hai lúm đồng tiền trên gò má luôn tràn đầy tiếu ý, vai như đao tước, eo thon bó sát vào thân rất phù hợp, khiến không ai không bị đoạt mất hồn phách
Toàn thân băng cơ ngọc cốt , tỏa sáng lấp lánh , lộ ra thần thái càng uyển chuyển, tư dung mỹ tuyệt, xuất trần thoát tục.
Trần Phong trong lúc nhất thời ngơ ngác nhìn xem vị tuyệt sắc mỹ nữ mà đứng ngốc tại cửa , làm nàng vội vàng đỏ mặt quay đầu đi hắn không dám nhìn hắn nữa.
Hạ Thanh Thanh thấy tình hình xấu hổ , vội ho một tiếng để cảnh tỉnh con trai.
-Phong nhi còn đứng ngây ra đó làm gì? còn không mau qua đây gặp Ức Mộng nàng là chỉ phúc vi hôn từ nhỏ của ngươi nha.
Nói đến đây , Hạ Thanh Thanh cũng tỏ ra vẻ mừng rỡ , nàng sắp có được một con dâu xinh đẹp như thiên tiên , nhưng Trần Phong thì giật cả mình , hắn nhớ lúc nhỏ cả hai tầm 4-5 tuổi , Hạ Ức Mộng là một tiểu nữ oa cũng khá dễ thương , tóc cột thành cái đuôi ngựa suốt ngày nghịch bẩn làm mặt mũi lấm lem , cứ theo sau Trần Phong mà đòi làm nương tử.
Không ngờ , lâu ngày gặp lại nàng đã trưởng thành đến nổi Trân Phong cũng phải thèm nước dãi chảy ba thước. Thấy mẫu thân nháy mắt ra hiệu hắn mới , vội thi lễ một cái.
-A! Xin chào Ức Mộng cô nương!
-Tiểu tử thúi , nàng là Hạ Ức Mộng là con gái của đường muội ta , nàng là vị hôn thê của ngươi ở đó mà cô nương cái gì ở đây.!
Hạ Thanh Thanh bất mãn mắng Trần Phong một cái rồi quay sang Hạ Ức Mộng nói.
-Mộng nhi ngươi và Phong nhi đều là người trẻ tuổi , các ngươi cứ việc trò chuyện ta ra sau bếp lo cơm nước.
Nói xong nàng quăng cho Trần Phong một ánh mắt cổ vũ rồi xoay người bước đi.
Đối mặt một cái đại mỹ nữ không thua gì Thanh Nguyệt Tâm , hắn cũng cảm thấy không biết làm sao mở miệng bắt chuyện , dũng khí tán gái khi hắn đối diện các nữ nhân biến đâu mất sạch , thấy nàng vẫn đang đứng đó đỏ mặt , hắn nín nữa ngày mới phun ra một câu.
-Mời Ngồi!
Hạ Ức Mộng khóe môi giật giật , tên này chả nhẽ là " đầu gỗ " , nhưng nàng vẫn nhẹ lắc đầu , ánh mắt lóe lên một tia phức tạp nói.
-Ta có chuyện muốn nói với ngươi , chúng ta chuyển sang nơi khác được không?
Trần Phong hơi sững sờ , nhưng cũng gật đầu một cái , hai người nhẹ nhàng bước ra hỏi Trần gia tìm một địa phương hẻo lánh.
Lúc này mặt trời chuẩn bị nghĩ nghơi sau một ngày mệt mỏi , ánh tà dương đỏ rực chiếu rọi cả Thương Minh Thành , tạo thành một tranh tranh thật là mỹ lệ.
Hai người đứng ở trên đỉnh núi , ngắm mặt trời từ từ chìm xuống ai cũng không nói chuyện , Trần Phong nhìn xem nàng , hắn cũng đã đoán ra được điều gì đó.
-Trần Phong ..ta! Do dự nữa ngày Hạ Ức Mộng cắn môi khó khăn nói.
-Là đến tìm ta từ hôn sao ? Trần Phong nhìn nàng một chút , xong quay đầu nhìn về Thương Minh Thành được bao phủ trong ánh chiều tà nhàn nhạt nói.
Hạ Ức Mộng nội tâm chấn động , thật không ngờ nàng chưa nói gì hắn đã rõ.
-Ngươi..tại sao ngươi biết?
-Ta đoán! Cảm ơn ngươi! Trần Phong thu hồi ánh mắt một lần nữa nhìn về du nhan tuyệt mỹ của Hạ Ức Mộng.
-Tại sao phải cám ơn ta? Hạ Ức Mộng khó hĩu , chẳng lẽ có hôn sự với mình hắn cảm thấy rất khó chịu.
Trần Phong cũng không quan tâm tới vẽ mặt của Hạ Ức Mộng nhẹ nhàng nói tiếp.
-Cảm ơn ngươi không có ở trước mặt mẫu thân ta , và tất cả mọi người nói với ta từ hôn , cũng là cho Trần gia mặt mũi , cũng là cho ta mặt mũi , cho nên ta mới cám ơn ngươi.
Hạ Ức Mộng nhìn kỹ Trần Phong , lúc còn ở Cự Kiếm Môn , sư phụ nàng nói , nàng là một người tu tiên giả xuất sắc , tuổi thọ kéo dài ngàn năm , vạn năm còn Trần Phong chỉ là một thế gia công tử của thế tục giới.
Làm sao có khả năng ở bên nàng mãi mãi , huống chi những tên đệ tử thiên tài nếu biết nàng có hôn ước với Trần Phong sẽ lén lút đem hắn hạ sát thủ , vì vậy lần này nàng từ Cự Kiếm Môn trở về là muốn từ hôn với Trần Phong đây cũng là tốt cho hắn.
Nàng cũng đã điều tra qua , Trần Phong mấy năm này cũng đã Trúc Cơ thành công , nhưng tâm cảnh của một thiếu niên Trúc Cơ Kỳ sao mà vững chắc cho được , nàng nghĩ nếu nàng nói ra tin tức này hắn sẽ phẫn nộ ra sao , nhưng không ngờ hắn bình tĩnh đến đáng sợ như vậy.
-Ta biết ngươi bằng tuổi ta , một thiên chi kiều nữ cũng vừa đột phá Nguyên Anh , làm sao có thể xứng với một tên Trúc Cơ ở thế tục giới cho được.
Trần Phong tuy nói vậy nhưng hắn đang cười thầm , và đã vạch ra kế hoạch chinh phục nàng , sau này thu vào hậu cung , bước đầu tiên là chiếm được thiện cảm của nữ nhân , rồi sau đó từ từ phát huy ra thực lực chân chính để đánh cắp trái tim nàng , một kế hoạch phải nói là lưỡng toàn thập mỹ.
Hạ Ức Mộng thấy Trần Phong nói mà lộ ra một nụ cười thê lương , phương tâm không khỏi đau xót , vì sao mà hắn phải ở lại thế tục giới còn mình lại bị mang đi từ đó không đến được với nhau.
Nàng trong lòng nghĩ "mình đã vinh quang ,còn về đưa ra lời từ hôn , đây sát muối vào vết thương hắn nữa sao để cho hắn thương tích đầy mình ,có phải là quá mức tàn nhẫn.
-Cho ta mấy ngày thời gian , ta về thuyết phục phụ thân cùng mẫu thân hủy bỏ cái hôn sự này đi , sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý nhất.
Trần Phong nói xong xoay người chậm rãi rời đi , ánh tá dương chiếu xuống thân ảnh của hắn cô đơn và thê lương , Hạ Ức Mộng nhìn theo mà nội tâm đau xót không khỏi khóe mắt hồng hồng .
Nếu nàng mà biết Trần Phong đang sử dụng âm mưu quỷ kế , chắc chắn tức chết tại chổ .
Còn về Trần Phong quan sát từng phản ứng và cử động của nàng , hận không thể cười ra thành tiếng , nhưng trong bụng đã trăm hoa đua nở , thầm nghĩ
"sắp có một tiểu cừu non vào bẫy KKK""
-
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phong Ảnh Song Sát
- Chương 2: Khởi Đầu
- Chương 3: Thiên Nguyên Đại Lục
- Chương 4: Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết
- Chương 5: Hệ Thống Vĩnh Hằng
- Chương 6: Độ Kiếp
- Chương 7: Trọng Thương
- Chương 8: Lôi Đình Chân Hỏa
- Chương 9: Cường Giả Quyết Đấu
- Chương 10: Bị Đẩy Ngược
- Chương 11: Ly Biệt
- Chương 12: Một Đám Não Tàn
- Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận
- Chương 14: Ly Khai Thanh Hạ Thành
- Chương 15: Tấn Thăng Nguyên Anh Kỳ
- Chương 16: Khiêu Khích
- Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt
- Chương 18: Trở Về
- Chương 19: Chân Tình
- Chương 20: Hạ Ức Mộng
- Chương 21: Toàn Bộ Rút Thưởng
- Chương 22: Chuyện Cũ
- Chương 23: Trả Thù
- Chương 24: Thành Thân
- Chương 25: Bước Vào Tu Chân Giới
- Chương 26: Lần Đầu Bỏ Chạy
- Chương 27: Khảo Nghiệm Thứ Nhất
- Chương 28: Trèo Lên Đỉnh Phong
- Chương 29: Gia nhập Cự Kiếm Môn
- Chương 30: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 31: Điểm Danh Vọng
- Chương 32: Huyên Huyên Say Rượu
- Chương 33: Cáo Trạng
- Chương 34: Không Sợ Chết
- Chương 35: Đấu Võ Mồm
- Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm
- Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông
- Chương 38: Diệt Sát
- Chương 39: Cưỡng Gian Tiêu Ngọc Sương
- Chương 40: Chuyển Biến
- Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc
- Chương 42: Tam Thê
- Chương 43: Tam Phượng Hòa Minh
- Chương 44: Vạn Thiên Kim
- Chương 45: Tìm Đến Cửa
- Chương 46: Cầu Thân
- Chương 47: Kế Hoạch
- Chương 48: Nướng Cá
- Chương 49: Vô Đề
- Chương 50: Men Rượu Mê Tình
- Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
- Chương 52: Hạnh Phúc
- Chương 53: Bái Sư
- Chương 54: Lại Đến Vạn Kim Các
- Chương 55: Tam Sắc Lôi Kiếp
- Chương 56: Ý Nghĩa Của Hóa Thần
- Chương 57: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (1)
- Chương 58: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (2)
- Chương 59: Huyễn Cảnh , Lật Đổ Vương Quyền
- Chương 60: Huyễn Cảnh, Hồng Trần Như Mộng
- Chương 61: Huyễn Cảnh, Hoa Bỉ Ngạn
- Chương 62: Đột Phá Hóa Thần
- Chương 63: Thương Long Tinh Huyết
- Chương 64: Khiêu Chiến
- Chương 65: Ứng Chiến
- Chương 66: Diệt Thế Hỏa Liên
- Chương 67: Bí Cảnh Sắp Mở
- Chương 68: Thu Phục Vạn Thiên Kim(1)
- Chương 69: Thu Phục Vạn Thiên Kim(2)
- Chương 70: Đấu Giá
- Chương 71: Không Gian Truyền Tống Trận
- Chương 72: Tới Tay
- Chương 73: Bí Cảnh Mở Ra
- Chương 74: Bắt Đầu Hành Trình
- Chương 75: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 76: Hắc Ám Tà Long
- Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
- Chương 78: Cặp Đôi Hoàn Mỹ
- Chương 79: Thực Lực Sở Diệu Y
- Chương 80: Đê Tiện Đạo Sĩ
- Chương 81: Thiên Đạo Quả Vào Tay
- Chương 82: Tiểu Bạch
- Chương 83: Ma Hoa
- Chương 84: Địa Hỏa Chi Linh
- Chương 85: Tiến Vào Linh Giới
- Chương 86: Linh Giới, Tinh Linh Tộc
- Chương 87: Xuân Sắc Bên Hồ
- Chương 88: Dã Chiến
- Chương 89: Tinh Linh Nữ Vương
- Chương 90: Sinh Mệnh Thần Thụ
- Chương 91: Mộc Tinh Linh
- Chương 92: Ôn Nhu Hương
- Chương 93: Bí Mật
- Chương 94: Trở Về Bí Cảnh.
- Chương 95: Kịch Chiến Huyền Vô Khuyết
- Chương 96: Trấn Long Bi Phát Uy
- Chương 97: Quần Hùng Hội Tụ
- Chương 98: Mở Ra
- Chương 99: Phượng Hoàng Cung
- Chương 100: Truyền Thừa
- Chương 101: Vạn Kim Thành
- Chương 102: Thành Công
- Chương 103: Toàn Diệt
- Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
- Chương 105: Phong vân kích khởi
- Chương 106: Thiên Phu Sở Chỉ
- Chương 107: Định Tội
- Chương 108: Động thủ
- Chương 109: Đối chiến hợp thể kỳ (1)
- Chương 110: Đối Chiến Hợp Thể Kỳ (2)
- Chương 111: Vô Liêm Sỉ
- Chương 112: Thiên Kiếp
- Chương 113: Kết Thúc
- Chương 114: Nam Hải
- Chương 115: Do Dự
- Chương 116: Song Tu
- Chương 117: Nhan Như Ngọc
- Chương 118: Linh Hồ
- Chương 119: Hồ Ngọc Mị
- Chương 120: Kém Một Bước
- Chương 121: Băng Quan
- Chương 122: Quyết Định
- Chương 123: Ấm Áp
- Chương 124: Luyện hư
- Chương 125: Thân phận
- Chương 126: Rời đi
- Chương 127: Lên Thuyền
- Chương 128: Hải Tặc
- Chương 129: Một Nắm Tay Tru Diệt
- Chương 130: Cập Bến Hải Âu Đảo
- Chương 131: Không Cùng Rác Rưỡi Chấp Nhặt
- Chương 132: Phiền Phức Tự Đưa Tới Cửa.
- Chương 133: Tiểu Bạch Kiểm
- Chương 134: Chứng Thực Đan Sư
- Chương 135: Luyện Đan
- Chương 136: Cao Cấp Đan
- Chương 137: Bị Ám Sát
- Chương 138: Hoàng Gia
- Chương 139: Minh Nguyệt Lâu
- Chương 140: Cố Nhân
- Chương 141: Gặp mặt
- Chương 142: Hắc Y Nhân Thần Bí.
- Chương 143: Đấu Giá Hội.
- Chương 144: Kim Công Tử
- Chương 145: Ủy Khuất.
- Chương 146: Đánh Cướp
- Chương 147: Phối Hợp
- Chương 148: Nghịch Thiên Giả
- Chương 149: Đại chiến
- Chương 150: Lấy một địch ba
- Chương 151: Chim Sẻ Phía Sau
- Chương 152: Hợp Thể Viên Mãn
- Chương 153: Thần Cung Hiện Thế
- Chương 154: Chọc Thêm Phiền Phức
- Chương 155: Kinh Động
- Chương 156: Hí Lộng
- Chương 157: Mục Tiêu Mới
- Chương 158: Khởi Hành Trung Châu
- Chương 159: Khởi Hành Trung Châu (2)
- Chương 160: Động Thủ Giáo Huấn
- Chương 161: Lăn
- bình luận