Chúng nữ ánh mắt giảo hoạt nháy mắt với nhau, cả đám hiểu ý lặng lẽ lui ra ngoài, nhưng vẫn châu đầu ghé tai lại nghe lén, chỉ còn lại Trần Phong, Hạ Ức Mộng cùng Diệp Chỉ Hân.
Trần Phong một bên im lặng không nói, nhìn nữ nhân sắc mặt không chút huyết sắc nằm đó, dung mạo của nàng không thể nói là tuyệt sắc như các nàng Nhan Như Ngọc hay Diệp Chỉ Hân.
Nhưng thay vào đó là nét đẹp bình thường, giản dị, cả người toát ra phong vận của một nữ nhân trưởng thành, trên mặt nàng là vẻ phong trần mệt mỏi, chắc nàng cũng đã trải qua rất nhiều thống khổ trong cuộc đời.
Lúc trước, khi hắn bị người chỉ trích Cự Kiếm Môn dù có bao che hắn, nhưng một khi động thủ không ai dám đi lên đồng sinh cộng tử cùng hắn, kể cả Môn chủ Lưu Diệp.
Mà Ninh Cung Như cũng không màn đến tất cả, ra tay trợ giúp hắn chống lại địch nhân, cho dù không có nàng thì Trần Phong cũng sẽ không có việc gì, nhưng hành động của nàng làm Trần Phong cảm giác có dòng nước ấm chảy qua.
Trần Phong hiện tại biết ,lúc hoạn nạn mới thấy được chân tình, nàng không màn an nguy bản thân mà lao ra trợ giúp hắn, điều này nói rõ trong lòng nàng quan tâm đến hắn, mặc dù nàng nói chỉ là trợ giúp hắn bởi vì hắn là một nửa đồ đệ của mình.
Lời Ninh Cung Như nói ra, Trần Phong tin tưởng mới là ngu ngốc, bởi vì trong ánh mắt nàng ánh lên sự quan tâm lo lắng giống như chúng nữ, hắn biết đó là tình cảm của nàng dành cho hắn.
-Không..không còn cách nào giúp sư phụ sao?
Hạ Ức Mộng âm tình bất định hỏi, hiện tại trong lòng nàng sóng tràn mãnh liệt, nhưng giờ đây sư phụ bị thương cần phải chữa trị mà chỉ có biện pháp kia, làm sao nàng không khó xử.
Nàng biết đi theo Trần Phong thì về sau sẽ có càng nhiều tỷ muội chia sẻ hắn, nàng không quan tâm điều đó, nhà càng đông thì càng vui thôi, nhưng lần này lại là sư phụ của nàng.
Từ nhỏ Hạ Ức Mộng đã được Ninh Cung Như đem về bồi dưỡng, nàng đối với sư phụ tình cảm không khác gì phụ mẫu, mà bây giờ thân phận hai người sắp biến đổi làm Hạ Ức Mộng lòng rối như tơ.
Diệp Chỉ Hân quan sát Ninh Cung Như từ trên xuống dưới rồi nhìn Hạ Ức Mộng, lắc lắc đầu.
-Đây là cách vẹn toàn nhất , trên cái thế giới này, có một loại thể chất vô cùng hiếm thấy, là Huyền Âm Chi Thể, các nàng từ nhỏ tu luyện cực nhanh, nhưng có một khuyết điểm không cách nào chữa trị, mỗi lúc âm khí trong cơ thể không thể áp chế thì sẽ tái phát gây ra thống khổ vô cùng.
-Còn nữa một khi các nàng thất thân, tu vi một thân đều sẽ truyền lại cho nam nhân đã đoạt đi sự trong sạch của các nàng, loại thể chất này cũng được xưng là đỉnh lô hoàn hảo cho các ma tu tà đạo tu luyện.
-Nhưng với phu quân thì khác, chàng có công pháp song tu có lợi ích cho nữ nhân, vì vậy theo ta thấy nàng ta cùng phu quân song tu thì sẽ âm dương cân bằng, không những vậy không chừng nàng có thể tiến giai một bước.
-Hiện tại, âm hàn khí trừ trong cơ thể nàng phát tát căn bản không thể dùng ngoại lực tác động, mà nàng đang bị thương không thể tự áp chế lại âm khí, chỉ có Thuần Dương Chi Khí của phu quân mới giúp được nàng thôi.
Diệp Chỉ Hân cặn kẽ giải thích cho Hạ Ức Mộng về đặc điểm của Huyền Âm Chi Thể, trong lòng cũng cảm thấy phấn khích lạ thường, nàng thân phận là trưởng bối của Trần Phong, đôi khi ở cùng chúng nữ có chút xấu hổ, nay có thêm một người cùng bối phận, nên nàng quyết tâm kéo luôn Ninh Cung Như xuống nước.
Thấy Hạ Ức Mộng đang tranh đấu nội tâm mâu thuẫn, Diệp Chỉ Hân lại nói tiếp.
-Đừng suy nghĩ nữa, không phải ta cũng là mẫu thân của Ngọc Sương sao, chúng ta cũng vui vẻ ở cạnh nhau, chẳng lẽ muội muốn sư phụ mình sống cả đời cô độc, sâu xa hơn nữa là sau này lỡ đâu nàng bị một nam nhân thối khác chiếm đoạt, rồi đánh mất tu vi, sau đó từ từ hao hết thọ nguyên.
Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, muội cứ để nàng cũng thành nữ nhân của phu quân, sau này hai người cũng không cần tách ra, vừa làm sư đồ vừa làm tỷ muội, chẳng phải là vẹn toàn thập mỹ.
Diệp Chỉ Hân âm thanh nhẹ nhàng thuyết phục , liên tục chỉ ra những điểm lợi và hại để đánh tan cái mâu thuẫn của Hạ Ức Mộng.
Hạ Ức Mộng cắn cắn môi, nhìn lấy sư phụ cả người bao trùm lên một màn sương trắng, trong cơ thể liên tục tuôn ra những luồng khí âm hàn lạnh lẽo, trong lòng hạ quyết tâm.
-Phu quân, chàng mau giúp sư phụ.!
Hạ Ức Mộng lấy hết dũng khí nói rồi lặng lẽ lui ra ngoài, trên khuôn mặt xinh đẹp cảm xúc liên tục biến đổi, không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì.
-Hừ, tiện nghi chàng rồi, trong lòng chàng nghĩ gì chúng ta không biết sao!
-Để ta cùng các tỷ muội đi khuyên bảo Mộng nhi.
Diệp Chỉ Hân nở một nụ cười đắc ý, hôn thoáng Trần Phong một phát rồi chạy theo Hạ Ức Mộng.
Trần Phong tiến lại gần Ninh Cung Như, hàn khí tỏa ra từ cơ thể nàng làm hắn có cảm giác dường như có thể bị đông cứng, từng luồng khí tức âm lãnh lập tức xuyên thấu qua lỗ chân lông thấm nhập vào trong huyết nhục.
Trần Phong cũng cảm thấy Huyền Âm Chi Thể thật đáng sợ, vậy mà Ninh Cung Như có thể chịu đựng đến bây giờ đã là kỳ tích, không biết từ nhỏ đến giờ nàng ăn bao nhiêu khổ.
Hắn sử dụng Lôi Đình Chân Hỏa bao bọc quanh thân thể, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng bị xua tan, hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng nói.
-Ta bây giờ là vì cứu nàng, nhưng thật ra ta cũng yêu thích nàng, muốn nàng và Mộng nhi mãi mãi bên ta, tuy ta không thể chỉ yêu mình nàng nhưng ta hứa với nàng ta sẽ mang đến cho nàng hạnh phúc.
Trần Phong không biết xấu hổ phun ra những lời buồn nôn, miệng thì nói thế, nhưng hai tay hắn đã bắt đầu cởi y phục của Ninh Cung Như.
Trần Phong cũng đã vài ngày không có ân ái cùng chúng nữ, với lại bị căng thẳng bởi những trận chiến vừa qua, chưa có thời gian thư giãn, cần được phát tiết dục vọng trong cơ thể.
Hắn từ khi có Thương Long Huyết Mạch, bản tính sắc lang càng ngày càng hiện rõ, ham muốn và năng lực về phương diện đó càng thêm cường đại, hiện tại một người không thể nào làm thõa mãn hắn.
Dù hiện tại Huyền Âm Chi Thể của Ninh Cung Như đang phát tát cả người cứng ngắc, tuy không thể áp chế hàn khí mà làm ra cử động, nhưng những gì diễn ra nàng đều nghe rõ rõ ràng ràng.
Ninh Cung Như nằm đó, những lời buồn nôn vô sỉ của Trần Phong âm thầm khinh bỉ, nàng không thể ngờ tới tên này còn muốn ăn một lượt cả hai sư đồ bọn họ, thật là quá ghê tởm.
Sắc mặt nàng đang trắng bệch cũng nhiễm lên một màu hồng nhạt, lông mi run run như muốn mở mắt ra mà trừng chết hắn, nhưng cơ thể nàng bị Huyền Âm Khí tràn ra đông cứng, toàn thân kinh mạch , máu huyết cũng như muốn đóng băng theo, không thể làm ra cử động.
Trong chốc lát Ninh Cung Như đã bị Trần Phong lột sạch không còn một mảnh vải che thân, Trần Phong nhìn hoa mắt thần mê, mấy ngày không được phát tiết dục vọng, hắn đang thời kỳ đỉnh cao của tuổi trẻ sao nhịn được hấp dẫn.
Với lại Long Tộc trong máu có bản tính dâm dục, Trần Phong lại sở hữu một phần huyết mạch Long Tộc, điều này làm hắn càng không thể khống chế với nữ sắc, đương nhiên là chỉ với nữ nhân hắn yêu thích.
Thân thể Ninh Cung Như tuyệt đối hoàn mỹ không sứt mẻ, nhũ phong như ngọc cao ngất, rất tròn, lại trắng như tuyết, hai nụ đào hồng hào nhô cao, bụng nhỏ bóng loáng bằng phẳng, cặp mông tròn trịa đầy đặn, tạo thành đường cong mê người ngạo nghễ, tròn mà không béo, mang cho người ta một loại cảm giác mượt mà, săn chắc.
Hai chân dài thẳng tắp tinh tế, đùi đẹp xinh xắn no đủ, 10 ngón chân phấn hồng tinh tế, lộ ra mê hoặc mãnh liệt.
Trần Phong hai mắt thẳng tắp, cổ họng khô khan, bàn tay hắn không an phận đã bắt đầu vuốt ve khắp ngọc thể i nàng, hai bàn tay to lớn thỏa thích sờ nắn toàn thân lạnh lẽo của Ninh Cung Như.
Đầu tiên là cặp nhũ hoa cao ngất mềm mại, hai hạt tiểu anh đào dĩ nhiên bị nhào nặn cương cứng, da thịt cũng trở nên phấn nộn hồng hào, nhiệt độ cơ thể của nàng cũng tăng lên, đã bắt đầu áp chế một phần khí Huyền Âm trong cơ thể.
Bàn tay Trần Phong tiếp tục di chuyển xuống dưới, hắn thô lỗ tách cặp đùi trắng mịn của nàng ra, hai mép cánh hoa lập tức bị thất thủ, bị một cái ma trảo hắn chiếm lĩnh.
Cùng lúc đó, Trần Phong há miệng ngậm lấy một hạt anh đào nhỏ nhắn, một tay vừa xoa bóp bên còn lại, một tay vừa nhẹ nhàng ma sát nơi cấm địa của nàng.
.
Một loại cảm giác khuất nhục biệt khuất dâng lên trong lòng Ninh Cung Như, nhưng cùng lúc đó, sâu trong lòng nàng lại dâng lên một luồng khoái cảm khác thường, thân thể bắt đầu phản ứng mãnh liệt, xuân thủy dâng trào, theo hoa huyệt chảy xuôi rỉ ra, làm ướt ngón tay hắn.
Nàng áp chế một phần Huyền Âm khí, cố gắn mở ra mỹ mâu mông lung, nhìn chòng chọc vào Trần Phong với ánh mắt giết người, gắt giọng.
-Dừng lại, chúng ta không thể, ta là sư tôn của Mộng nhi, ngươi..ngươi không thể làm như vậy, đây là đại nghịch bất đạo.
Ninh Cung Như thở hào hển, vì lần đầu trong đời nàng chịu kích thích như vậy, Trần Phong liền dừng động tát, nhu tình nhìn nàng, đã đến nước này hắn phải cứng rắn chiếm lấy nàng, làm sao buông tha cho được.
-Tại sao là đại nghịch bất đạo? Vì ta nàng mới bị thương, ta phải chịu trách nhiệm trợ giúp nàng, chả lẽ nàng muốn cả đời chịu đựng nỗi đau đớn do Huyền Âm Thể tái phát sao, rồi cứ một mình thống khổ như vậy sống qua những ngày còn lại?
Trần Phong giả vờ nghiêm nét mặt nhìn nàng.
-Vô sỉ, ai cần ngươi chịu trách nhiệm, ta không muốn Mộng nhi phải đau lòng mới ra tay, ai cần ngươi giúp!
Ninh Cung Như giận dữ trừng trừng nhìn hắn.
-Đừng hòng ngụy biện, ta biết trong lòng nàng quan tâm ta mà đúng không?
Trần Phong nhìn vẻ mặt giận hờn đến đỏ bừng của nàng âm thâm nổi lên ham muốn, tiếp tục tấn công tâm lý của nàng.
-Phi, không bằng cầm thú, có phải ngươi đã đánh chủ ý lên cơ thể ta từ lâu?
Ninh Cung Như khinh bỉ nhìn hắn.
-Cứ cho là vậy đi, nhưng ta thật lòng yêu nàng, ta biết từ nhỏ nàng bị Huyền Âm Khí hành hạ, ta không muốn nàng tiếp tục chịu đau khổ, tin tưởng ta được không?
Trần Phong vẫn không bỏ cuộc, cố gắn lộ ra vẻ mặt chân thành nhất, đôi mắt tràn đầy tình ái đối mắt với Ninh Cung Như.
-Nhưng điều này chưa chắc đã chữa khỏi Huyền Âm khí trong người ta, một khi không thành công, ta sẽ đánh mất một thân thực lực, chúng ta không nên phạm sai lầm.
Ninh Cung Như mềm yếu nói, đôi mắt đỏ hoe cũng sắp khóc tới nơi, nàng cũng nghe qua Trần Phong có song tu công pháp, nhưng nếu cách này không có tác dụng, một khi nàng thất thân sẽ dẫn đến tu vi mất hết, biến thành một phàm nhân tu luyện lại từ đầu, điều này thà giết nàng đi còn hơn.
Trần Phong cùng nhìn thấy nỗi bất an trong lời nói của nàng, hắn không nói gì mà đôi môi cuối xuống, hôn vào đôi môi tái nhợt của Ninh Cung Như, một hồi lâu hắn mới rời đi, đưa tay vuốt ve mắt nàng, thâm tình nói.
-Ngay cả mạng nàng cũng không cần, chẳng lẽ nàng lại để ý một chút tu vi đó, yên tâm sẽ không sao, sau này chúng ta cùng nhau song tu, thực lực của nàng sẽ nhanh chóng đột phá!
Trần Phong thật sự không hiểu đôi khi trong đầu nữ nhân nghĩ gì, lúc trước Ninh Cung Như không ngần ngại sống chết, đứng ra tiếp một chiêu với Lữ Hàn Vũ bị thương nặng dẫn đến tình trạng này.
Bây giờ lại do dự, suy nghĩ thiệt hơn, bối phận hai bên, trinh tiết, tu vi này nọ, nếu không còn mạng thì mấy thứ này chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
-Nhưng mà, không được, xin ngươi!
Nàng vẫn kiên trì bất khuất, nàng giữ thân trong sạch gần hai trăm năm, một lòng tu luyện đến đỉnh cao không màn tình cảm nam nữ, không muốn tự dưng thất thân cho một người nam nhân, mà lại còn là một tên hoa tâm đại củ cải.
-Ngươi.. nữ nhân thật không nghe lời.
Trần Phong bộ mặt hung ác, hăn ngồi xuống giường bế thân hình mềm mại lạnh lẽo của Ninh Cung Như đặt trên đùi mình, bàn tay to lớn bắt đầu ba ba đánh vào cặp mông nàng gây ra từng mảnh sóng cả ba đào.
-Aa..aa đừng..ngươi tiểu hỗn đản.. dừng tay.
Ninh Cung Như bị hắn đánh liên tục vào cặp mông, trong lòng giận dữ và xấu hổ muốn chết, nàng từ nhỏ đến giờ lại bị người đánh mông, mà người này lại là trượng phu của đồ đệ mình, điều này làm nàng xấu hổ muốn chui xuống đất trốn.
Trần Phong đánh một hồi cũng sướng cả tay, dần dần giảm nhẹ lực đạo, chuyển thành xoa bóp, trên mông Ninh Cung Như lúc này cũng là in hằn từng vết dấu tay đỏ rực trông cực kỳ chói mắt.
Ninh Cung Như cũng bị đánh cho toàn thân run rẩy, cơ thể phát sốt, da thịt trắng mịn đều nhuộm lên một màu hồng, Huyền Âm Khí trong cơ thể nàng cũng an tĩnh lại, nàng cũng khôi phục lại năng lực hành động, nhưng nàng hiện tại ngượng ngùng muốn chết, lấy hai hay ôm kín mặt mình.
Trần Phong lật người nàng lại, gỡ lấy hai tay nàng ra, nhìn vào gương mặt thành thục kia, ôn nhu hỏi.
-Làm nữ nhân của ta nhé, ta sẽ giúp nàng thoát khỏi thống khổ do Huyền Âm Thể mang lại, Mộng nhi cũng đã chấp thuận rồi, sao không thử một lần!
Ninh Cung Như mặt mày đỏ bừng, mắt hạnh hàm xuân không dám đối mặt hắn, xoay đầu qua một bên, âm thanh ngượng ngùng nói.
-Bị ngươi chiếm hết tiện nghi rồi còn nói gì nữa, ngươi đúng là tai họa của nữ nhân.
Trần Phong nghe nàng nói mừng rỡ trong lòng, nàng nói vậy có nghĩa là đã chấp nhận hắn.
-Vậy chúng ta bắt đầu song tu nha.!
Trần Phong vui sướng hôn lên môi nàng nói, ban đầu nàng chống cự kịch liệt, hắn cứ nghĩ phải tốn một phen nước bọt, không được thì dùng sức mạnh chinh phục nàng, không nghĩ tới nàng bị một trận đánh mông lại dễ nói chuyện như vậy, thật là nữ nhân quá khó hiểu.
Ninh Cung Như nhẹ gật đầu, nàng từ nhỏ đều bên trong môn phái, rất ít đi ra ngoài, tâm nguyện của nàng cũng giống như bao người nữ nhân bình thường, có được một người yêu thương bên cạnh.
Nhưng vì thể chất nàng đặc biệt, một khi thất thân sẽ mất hết tu vi, nên đành phải tránh xa tình cảm nam nữ, chuyên tu võ đạo, mong một ngày có thể tiêu trừ Huyền Âm khí trong cơ thể, trở thành một nữ nhân bình thường.
Nàng vì trống vắng tịch mịch ra ngoài đi dạo mới tìm được Hạ Ức Mộng tại thế tục giới,rồi đem nàng về thu làm đồ đệ, sớm chiều dạy bảo xem Hạ Ức Mộng cũng như con gái mình.