Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 82: Tiểu Bạch

Đại Đạo Vĩnh Hằng Chương 82: Tiểu Bạch
Trần Phong nhanh chóng trồng xuống Thiên Đạo Quả, thân cây cực cao những chiếc lá xanh tươi hình bầu dục không ngừng hấp thu linh khí xung quanh để bổ sung cho cây.

Trần Phong cũng không biết khi nào nó mới ra đợt quả tiếp theo, linh khí bên trong này cũng xấp xĩ bên ngoài, nếu mà đem quả đi ra đấu giá, chắc là sẽ có người tranh vỡ đầu chảy máu, vì đây là một loại Linh Quả nghịch thiên.

-A, tiểu đệ đệ, ngươi xấu, đây là nơi nào, đưa tỷ tỷ vào đây là muốn bắt cóc ta à?

Sở Diệu Y thấy Trần Phong xuất hiện, vội vàng hớn hỡ chạy lại bên cạnh ôm cánh tay hắn dựa đầu vào, còn lấy bộ ngực căng đầy của mình mà ma sát qua lại, nhẹ giọng giận dỗi, nũng nịu khá là đáng yêu.

Trần Phong cũng không cự tuyệt mà hưởng thụ rồi bắt đầu đánh giá nàng, quả thật lúc trước hắn cũng không có cơ hội nhìn kỹ, chỉ thấy nàng ra vẻ dâm đảng, y như một con kỹ nữ, mà còn dung nhan cũng không có gì xinh đẹp lắm nên hắn cũng lười để ý nàng.

Lần trước thì hắn biết dung nhan nàng là do dịch dung mà thành, nhìn kỹ lại thì hắn càng thêm hứng thú, với một nữ nhân không dám dùng gương mặt thật của mình gặp người lạ, thì khả năng cao là một giai nhân tuyệt sắc.

Mà đã là một giai nhân, tại sao làm ra bộ dáng dâm đảng ấy được, trừ khi nàng có cố sự nào đó, cộng thêm Hắc Ám Tà Long khẳng định nàng là một hoàng hoa khuê nữ, thì làm cho Trần Phong càng có thêm hứng thú tìm hiểu nàng.

Dáng người Sở Diệu Y thon thả mảnh mai, đặc biệt là cặp mắt long lanh đầy sắc thái, khiến người ta nhịn không nổi chìm vào mê đắm, thân hình mười phần bốc lửa

Cặp thỏ ngọc căng tròn được kéo ép vào nhau tạo thành một khe sâu hun hút vô cùng hấp dẫn, như muốn tự mình xé rách y phục mà ra, bờ eo thon thả một tay là ôm trọn, kiều đồn đầy đặn, thân hình như vậy không hổ là tuyệt thế vưu vật.

Trần Phong nhìn nàng phụng phịu, dựa sát vào hắn,thì hắn cũng không biết trong hồ lô nàng bán thuốc gì, mà Trần Phong cũng không có gì để nàng lợi dụng a.

Mà nàng cứ mới gặp hắn lần đầu là hướng về mình phóng đảng không gò bó, chả lẽ mị lực của hắn kinh người đến như vậy, lần đầu gặp đã nhất kiến chung tình, cảm nhận từ cánh tay truyền đến xúc cảm mềm mại, Tràn Phong trong lòng xao động, đã có tiện nghi đưa tới cửa mà không chiếm thì còn gì ngu bằng.

Trần Phong cũng không khách khí, đưa bàn tay lên bắt lấy một bên ngực nàng xoa bóp cách lớp y phục, Sở Diệu Y ngượng ngùng nhanh chóng thoát khỏi hắn lùi ra vài bước không cho hắn chiếm tiện nghi, hai tay lúng túng nắm lấy góc áo cuối đầu.

-Sao thế, Y Y tỷ không phải ngươi nói lúc nào đều có thể lấy thân báo đáp sao?

Trần Phong nhìn nàng dáng dấp sợ hãi như con thỏ nhỏ, thì nụ cười càng thêm tà ác, xem ra Sở Diệu Y này giỡ ra một mặt phóng đãng lẳng lơ để che mắt thiên hạ, chắc chắn nàng có một bí mật nào đó mới biến mình thành cái dạng này.

-Đâu có!, ngươi muốn lúc nào đều được, chỉ là có tên xú nam nhân này ở đây.

Sở Diệu Y cố gắn trấn định nói, chỉ vào tên tiện Long đứng bên cạnh, hắn từ đầu tới cuối không nói gì mà nhìn chằm chằm ngực nàng, có xu thế muốn lao lên nuốt nó vào bụng, cộng thêm gương mặt hèn mọn của hắn, làm nàng cực kỳ ghê tởm.

Quả thật trong các nữ nhân của Trần Phong thì chỉ có Tiệu Ngọc Sương là có đôi đại bạch thỏ to béo nhất, mà Sở Diệu Y thì cũng chẳng kém Tiêu Ngọc Sương mà có xu thế căng đầy hơn, nhìn vào là biết độ co giãn rất tốt, đến ngay cả Trần Phong cũng động tâm, huống chi con Hắc Ám Tà Long đê tiện vô sỉ kia.

-Hắc hăc... tiểu bò sữa đừng ngại, Bản Hoàng là Tà Long vĩ đại, không thèm để ý các ngươi làm gì.

Hắc Ám Tà Long cười quỷ dị, rồi hóa thành một con tiểu Long, bám trên vai Trần Phong giả vờ nhắm mắt ngủ.

-Nói vậy, bây giờ chúng ta vào bên trong, để cho tỷ tỷ lấy thân báo đáp nha.

Trần Phong vòng một tay qua, ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Diệu Y thổi một hơi nhiệt khí, gian tà hỏi , rồi bắt đầu ôm nàng kéo về Ngạo Thiên Điện.

Sở Diệu Y bị hắn làm cho cả người cứng ngắc, trong lúc nhất thời đầu óc không suy nghĩ được gì mà vô thức gật đầu, xong rồi thanh tỉnh lại liền lắc đầu lia lịa.

Từ trước tới giờ Sở Diệu Y chuyên làm ra bộ dáng một ả dâm phụ, đi đùa cợt nam nhân làm cho bọn họ máu mũi tuôn trào rồi xoay lưng bỏ đi, nào ngờ lần này nghe danh Trần Phong, định đi theo đoàn người Hàn Thiên để tìm Trần Phong đùa cợt hắn lấy làm vui, ai dè lại bị thất thủ, mà còn bị hắn bắt nhốt.

-Không, hôm nay ta không được khỏe.!

Nàng biết việc đã đi quá giới hạn rồi, cố sức vùng vẩy thoát khỏi Trần Phong, nhưng trong Cửu Tôn Tháp hắn là thiên địa, chút sức lực ấy của nàng chỉ là vùng vẫy giẫy chết mà thôi.

Sở Diệu Y cố thoát khỏi cánh tay Trần Phong đang ôm chặt nàng, nhưng cũng không có cách nào thoát khỏi hắn, cứ bị hắn kéo tiến về phía trước.

-Đừng! ..bỏ ta ra.

Sở Diệu Y không thể nào thoát khỏi ma trảo của Trần Phong, đành la lên hoảng sợ, lúc này nào còn dáng vẻ của một ả dâm nữ lẳng lơ, hoàn toàn là một thiếu nữ yêu đuối tay trói gà không chặt chỉ biết đau khổ cầu xin quân ác tặc.

-Ha ha.. được, nàng nói đừng bỏ nàng ra, ta làm sao cam lòng buông tha đây

Trần Phong cố nghe sai lệch lời lẽ của nàng, tiếp tục cười càn rỡ cười ha hả, nghĩ lại lúc trước Sở Diệu Y trước mặt hắn làm ra đủ chiêu trò, cái gì mà đi làm rể Sở gia các kiểu, thì ra là trang bức.

Bây giờ thì con mèo nhỏ đội lốt hồ ly cũng lộ nguyên hình, làm Trần Phong cảm thấy trêu đùa nàng cũng cực kỳ thích thú.

Trần Phong dùng cánh tay rắn chắc của mình, ôm chặt eo Sở Diệu Y đang kinh hoàng trở về quảng trường Ngạo Thiên Điện, đúng lúc này không gian trước mặt hắn sinh ra gợn sóng sau đó xuất hiện mấy bóng người.

Rất nhanh chóng chưa kịp cho Trần Phong ngạc nhiên, một thân hình nhỏ bé xinh xắn đã lao đến, nhảy lên người Trần Phong tứ chi nhỏ nhắn đáng yêu quấn chặt lấy thân hình hắn,miệng không ngừng phát ra những tiếng cười ngây thơ.

Hiển nhiên mấy bóng người này gồm có, Diệp Chỉ Hân , Trần Mộng Kỳ , Tiêu Ngọc Sương , Hạ Ức Mộng cùng Cổ Cẩn Huyên mà một ngày trước đã tách ra với Trần Phong tự mình đi lịch luyện, chắc lúc này gặp phải nguy hiểm mới dùng Không Gian Truyền Tống Trận trở về.

-Tiểu nữ hài này là sao?

Trần Phong nhìn tiểu nữ hài khoảng 4-5 tuổi đang treo trên người mình, nghi hoặc hỏi chúng nữ, tự nhiên ở đâu nhào ra một tiểu cô nương đáng yêu như vậy.

Tiểu nữ hài này nhìn qua phấn điêu ngọc mài, một thân váy màu trắng tinh, làn da hồng nhuận tuyết trắng , một mái tóc cũng là màu trắng chảy dài ra sau lưng, khuôn mặt phấn ục ục nhỏ nhắn đáng yêu đến làm cho người muốn hôn không ngừng.

Bất quá, tiểu cô nương căn bản còn là tiểu nữ oa, nhưng khuôn mặt sắc sảo, ngũ quan hoàn mỹ, sau này khi chính thức thành thục, tất nhiên là cấp bậc tuyệt sắc hại nước hại dân.

Các nàng đều không trả lời hắn, nhìn chăm chú đánh giá Sở Diệu Y bị một tay hắn ôm, mày liễu dựng thẳng, trong lòng mắng Trần Phong không ngớt.

Không ngờ chỉ mới chi cách một ngày, mà nam nhân của các nàng lại câu dẫn thêm một nữ nhân khác, tuy nhan sắc không được xuất chúng, nhưng nhìn sơ qua nàng này dáng người hoàn mỹ, chỗ nào lồi thì lồi, chỗ nào lõm thì lõm, còn cặp hung khí trước ngực kia càng là sát thương chí mạng.

Năm nữ nhân nhìn nhau, rồi đánh giá lại cơ thể mình đều là ảm đạm xuống, quả thật vóc người các nàng không thể so sánh với Sở Diệu Y, chỉ có Tiêu Ngọc Sương là có điều kiện quyết chiến cùng Sở Diệu Y.

Nhìn thấy các nàng biểu tình quái dị, Trần Phong mới nhớ tới đành buông Sở Diệu Y ra, xấu hổ không biết nói gì, còn tiểu nữ hài kia vẫn ôm chặt hắn có gỡ cũng không ra.

-Oa con thú nhỏ đáng yêu quá.

Tiêu Ngọc Sương nhìn thấy trên vai Trần Phong là một con tiểu thú dễ thương, vội vàng lao đến bắt nó xuống, rồi dùng đôi tay ngọc ngà vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, Tiêu Ngọc Sương từ khi theo Trần Phong tính tình cũng đã hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn là đại tiểu thư, thấy cái gì ưa thích liền muốn cầm vào tay.

-Nàng là Hiên Viên Bạch Long biến hóa thành đó, hừm.. phu quân sắc lang, chúng ta mới đi một ngày đã tìm thêm tỷ muội cho chúng ta.

Cổ Cẩn Huyên lúc này đứng ra trả lời câu hỏi Trần Phong, trong giọng nói mang theo vị chua nồng đậm.

-Hi, nữu gọi là tiểu Bạch, hiện giờ đã biến thành người, sau này lốn lên có thể cùng ca ca yêu yêu rồi.

Tiểu nữ hài cất giọng non nớt nói, rồi bật cười khanh khách như chuông bạc, rồi hôn loạn lên mặt Trần Phong làm mắt hắn cũng đầy nước miếng của nàng.

-Cái gì? sao nó thành ra dạng này, còn nữa có phải là Huyên Huyên dạy hư nàng không?

Trần Phong mặt mày đen lại, hắn biết Hiên Viên Bạch Long cũng chỉ mới đạt Tam Cấp Thần Thú mà thôi, làm sao có thể biến hóa thành người.

Nhìn nàng cũng chỉ tầm 5 tuổi là cùng, mà còn dám rủ rê hắn yêu yêu, chắc chắn là do tiểu quỷ Cổ Cẩn Huyên đầu độc tư tưởng đơn thuần của một đứa trẻ đây mà.

Nghĩ lại, một đứa trẻ tầm 5 tuổi đi câu dẫn hắn yêu yêu, thì toàn thân Trần Phong ớn lạnh cả người, thật sự là quá cầm thú, hắn vội vàng đem tiểu Bạch gỡ xuống hung hăng lườm Cổ Cẩn Huyên.

-Tiểu Bạch lúc trước cùng bọn thiếp đi lịch luyện, vô tình ăn vào cọng Linh Thảo chắc là Hóa Hình Thảo, nàng mới biến thành dạng này.

Trần Mộng Kỳ kéo Tiểu Bạch lại bên cạnh, nhẹ nhàng vẹo cái má nhỏ nhắn đáng yêu , nói với Trần Phong, các nàng khác cũng bắt đầu vây quanh Sở Diệu Y thì thầm to nhỏ không biết nói chuyện gì, chắc các nàng đã xem Sở Diệu Y là tỷ muội tiếp theo nên cố gắn làm quen đây mà.

-Thì ra là thế!

Trần Phong hiểu ra, thường thì Thú tộc tu luyện đến Ngũ Cấp thoát ly phàm thể, nếu nguyện ý có thể hóa thành nhân loại để tiếp tục tu luyện.

Còn về Hiên Viên Bạch Long, chỉ là Tam Cấp may mắn ăn vào Hóa Hình Thảo, biến thành bộ dáng tiểu nữ hài 5 tuổi thanh thuần đáng yêu cực điểm.

Trần Phong cũng không ngờ nó là một con Tiểu Long Nữ, nhớ lúc trước hắn không thương tiếc mà đá nàng ra khỏi đại điện thì cảm thấy mình không bằng cầm thú a, một tiểu nữ hài như vậy mà bị hắn không thương tiếc đánh, nghĩ lại không biết chui chỗ nào trốn, khuôn mặt già bất giác đỏ lên.

Đang lúc suy nghĩ, Trần Phong liếc qua nhìn thấy Hắc Ám Tà Long đang dùng cái đầu nhỏ của mình hưởng thụ Tiêu Ngọc Sương vuốt ve, bộ dáng rất là đắc ý giương đôi măt nhìn về Trần Phong khiêu khích.

-Ngọc Sương, bỏ con rắn nhỏ đó xuống.

Trần Phong lấy ra cục gạch đen, nhìn chằm chằm Tà Long, bộ dáng định một gạch đi xuống đem đầu nó đập nát.

Hắc Ám Tà Long nhìn thấy cục gạch hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống, đến bên cạnh Tiểu Bạch ngước lấy cái đầu nhỏ nhìn nàng mở miệng nói.

-Tiểu Thí Long thật là đáng yêu, tiểu tử ta có đề nghị, cho nàng làm đệ tử ta, cho nàng đi theo ta học thần thông, Bản Hoàng cho ngươi vô số Tiên Khí cùng Công Pháp vô thượng.

Hắc Ám Tà Long nhìn chăm chú Tiểu Bạch đánh giá, nhìn qua Trần Phong bộ dáng hèn mọn nói.

Những nữ nhân nghe con vật nhỏ nói chuyện đều kinh ngạc, Tiêu Ngọc Sương thì là xém tý chết ngất, nhìn qua con vật nhỏ toàn thân vô hại mà biết phun tiếng người, nhớ lúc trước còn âu yếm vuốt ve nó thật là cảm thấy quái dị

-Cút.

Trần Phong không khách khí phun ra một chữ, nói đùa, nếu Tiểu Bạch mà đi theo Tà Long thì chắc chắn sẽ bị hắn làm hư, tên này về độ nguy hiểm còn hơn là Cổ Cẩn Huyên nên hắn không thể khách khí với con tiện Long này.

-Ặc, tiểu tử ngươi cũng biết, nàng là Long Tộc, chỉ có theo ta , ta mới có thể dạy bản mệnh thần thông của Long Tộc cho nàng, theo ngươi có cái rắm dùng.

Hắc Ám Tà Long vẫn chưa buông bỏ, tiếp tục đào góc tường.

-Phi, phi, Tiểu Bạch là của ca ca.

Tiểu Bạch sợ hãi núp sau lưng Trần Phong, nàng cảm nhận con vật nhỏ trước mắt này cực kỳ đáng sợ, nên phải cần người đứng trước bảo vệ.

Tiểu Bạch được nở ra từ trứng của Hệ Thống, khi đó nàng đã được chỉ định nhận Trần Phong là chủ nhân, còn về Cổ Cẩn Huyên chỉ là dùng công pháp câu thông cùng nàng mà thôi.

Dù Trần Phong có đối với Tiểu Bạch như thế nào, thì nàng cũng không quan tâm, chỉ có ý nghĩ duy nhất đó là Trần Phong là người thân của nàng.

-Nghe rồi sao?, con Rồng chết tiệt, mau mau cút nếu không đừng trách Tam gia độc ác.

Trần Phong hung dữ, giơ cục gạch trong tay uy hiếp, không thể để tiểu nữ hài thiên chân vô tà này rơi vào tay Tà Long được.

-Các ngươi được lắm, người ta có câu nói, "nước chảy đá mòn" , ta quyết định rồi sau này sẽ cùng tiểu tử ngươi lăn lộn, Bản Hoàng sẽ dùng chính tình cảm của mình để thu nàng làm đệ tử.

Hắc Ám Tà Long kiên quyết khẳng định, chiến ý sôi trào, vạn năm qua chưa từng gặp qua đồng loại, lần này toát ra một con Tiểu Thí Long, hắn phải để cho nàng kế thừa y bát, sau này có chết cũng không hối hận.

-Không, Tiểu Bạch là người của ca ca, không làm đệ tử ngươi.

Tiểu Bạch trấn định, trừng mắt hung hăng nhìn Hắc Ám Tà Long không có chút nào e sợ như trước.

-Hắc..hắc không sao! Với mị lực của Bản Hoàng, thì trước sau thì nàng sẽ là đệ tử của ta không thể nghi ngờ.

Tà Long vô cùng tự tin, vô sỉ nói.

Trần Phong cũng không nói thêm lời gì, quả thật hắn cũng bó tay với tấm ma mặt dày của Hắc Ám Tà Long rồi, không nói thêm gì đành dẫn theo chúng nữ trở về trong Cung Điện hỏi việc các nàng lịch luyện ra sao.

Sáu nữ nhân rất nhanh quen thuộc, họp lại thành một cái chợ nhỏ làm Trần Phong nhức đầu không thôi, Tiểu Bạch không biết tại sao lần này hóa thành nhân loại nàng luôn bám theo Trần Phong ngọt ngào gọi ca ca không ngớt, chắc lại bị Huyên Huyên tẩy não rồi.

Tà Long thì cũng mặt dày bám theo sau, liên tục móc ra bảo vật để dụ dỗ Tiểu Bạch bái hắn làm sư phụ, Trần Phong cũng không nhịn nổi tên vô sỉ này, lấy ra Trấn Long Bi hành hung hắn một trận rồi mới có thời gian yên tĩnh.

Sau khi quen thuộc với nhau, chúng nữ ở lại Cửu Tôn Tháp người thì tu luyện, người thì trồng rau cỏ, chăm sóc Lin Dược, một ngày lịch luyện làm cho các nàng cũng được thu hoạch không nhỏ, mang về không ít Yêu Thú để cho Tiểu Bạch ăn, rồi làm tiệc nướng cho mọi người.

Sở Diệu Y bất đắc dĩ bị chúng nữ xem thành tỷ muội, cũng là ngượng ngùng muốn chết, trong lòng liên tục mắng Trần Phong sắc lang, đã có nhiều nữ nhân như vậy, hèn gì nàng dùng nhan sắc bình thường đi câu dẫn hắn thật không có tác dụng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận