Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
Chương trước- Chương 1: Phong Ảnh Song Sát
- Chương 2: Khởi Đầu
- Chương 3: Thiên Nguyên Đại Lục
- Chương 4: Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết
- Chương 5: Hệ Thống Vĩnh Hằng
- Chương 6: Độ Kiếp
- Chương 7: Trọng Thương
- Chương 8: Lôi Đình Chân Hỏa
- Chương 9: Cường Giả Quyết Đấu
- Chương 10: Bị Đẩy Ngược
- Chương 11: Ly Biệt
- Chương 12: Một Đám Não Tàn
- Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận
- Chương 14: Ly Khai Thanh Hạ Thành
- Chương 15: Tấn Thăng Nguyên Anh Kỳ
- Chương 16: Khiêu Khích
- Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt
- Chương 18: Trở Về
- Chương 19: Chân Tình
- Chương 20: Hạ Ức Mộng
- Chương 21: Toàn Bộ Rút Thưởng
- Chương 22: Chuyện Cũ
- Chương 23: Trả Thù
- Chương 24: Thành Thân
- Chương 25: Bước Vào Tu Chân Giới
- Chương 26: Lần Đầu Bỏ Chạy
- Chương 27: Khảo Nghiệm Thứ Nhất
- Chương 28: Trèo Lên Đỉnh Phong
- Chương 29: Gia nhập Cự Kiếm Môn
- Chương 30: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 31: Điểm Danh Vọng
- Chương 32: Huyên Huyên Say Rượu
- Chương 33: Cáo Trạng
- Chương 34: Không Sợ Chết
- Chương 35: Đấu Võ Mồm
- Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm
- Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông
- Chương 38: Diệt Sát
- Chương 39: Cưỡng Gian Tiêu Ngọc Sương
- Chương 40: Chuyển Biến
- Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc
- Chương 42: Tam Thê
- Chương 43: Tam Phượng Hòa Minh
- Chương 44: Vạn Thiên Kim
- Chương 45: Tìm Đến Cửa
- Chương 46: Cầu Thân
- Chương 47: Kế Hoạch
- Chương 48: Nướng Cá
- Chương 49: Vô Đề
- Chương 50: Men Rượu Mê Tình
- Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
- Chương 52: Hạnh Phúc
- Chương 53: Bái Sư
- Chương 54: Lại Đến Vạn Kim Các
- Chương 55: Tam Sắc Lôi Kiếp
- Chương 56: Ý Nghĩa Của Hóa Thần
- Chương 57: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (1)
- Chương 58: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (2)
- Chương 59: Huyễn Cảnh , Lật Đổ Vương Quyền
- Chương 60: Huyễn Cảnh, Hồng Trần Như Mộng
- Chương 61: Huyễn Cảnh, Hoa Bỉ Ngạn
- Chương 62: Đột Phá Hóa Thần
- Chương 63: Thương Long Tinh Huyết
- Chương 64: Khiêu Chiến
- Chương 65: Ứng Chiến
- Chương 66: Diệt Thế Hỏa Liên
- Chương 67: Bí Cảnh Sắp Mở
- Chương 68: Thu Phục Vạn Thiên Kim(1)
- Chương 69: Thu Phục Vạn Thiên Kim(2)
- Chương 70: Đấu Giá
- Chương 71: Không Gian Truyền Tống Trận
- Chương 72: Tới Tay
- Chương 73: Bí Cảnh Mở Ra
- Chương 74: Bắt Đầu Hành Trình
- Chương 75: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 76: Hắc Ám Tà Long
- Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
- Chương 78: Cặp Đôi Hoàn Mỹ
- Chương 79: Thực Lực Sở Diệu Y
- Chương 80: Đê Tiện Đạo Sĩ
- Chương 81: Thiên Đạo Quả Vào Tay
- Chương 82: Tiểu Bạch
- Chương 83: Ma Hoa
- Chương 84: Địa Hỏa Chi Linh
- Chương 85: Tiến Vào Linh Giới
- Chương 86: Linh Giới, Tinh Linh Tộc
- Chương 87: Xuân Sắc Bên Hồ
- Chương 88: Dã Chiến
- Chương 89: Tinh Linh Nữ Vương
- Chương 90: Sinh Mệnh Thần Thụ
- Chương 91: Mộc Tinh Linh
- Chương 92: Ôn Nhu Hương
- Chương 93: Bí Mật
- Chương 94: Trở Về Bí Cảnh.
- Chương 95: Kịch Chiến Huyền Vô Khuyết
- Chương 96: Trấn Long Bi Phát Uy
- Chương 97: Quần Hùng Hội Tụ
- Chương 98: Mở Ra
- Chương 99: Phượng Hoàng Cung
- Chương 100: Truyền Thừa
- Chương 101: Vạn Kim Thành
- Chương 102: Thành Công
- Chương 103: Toàn Diệt
- Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
- Chương 105: Phong vân kích khởi
- Chương 106: Thiên Phu Sở Chỉ
- Chương 107: Định Tội
- Chương 108: Động thủ
- Chương 109: Đối chiến hợp thể kỳ (1)
- Chương 110: Đối Chiến Hợp Thể Kỳ (2)
- Chương 111: Vô Liêm Sỉ
- Chương 112: Thiên Kiếp
- Chương 113: Kết Thúc
- Chương 114: Nam Hải
- Chương 115: Do Dự
- Chương 116: Song Tu
- Chương 117: Nhan Như Ngọc
- Chương 118: Linh Hồ
- Chương 119: Hồ Ngọc Mị
- Chương 120: Kém Một Bước
- Chương 121: Băng Quan
- Chương 122: Quyết Định
- Chương 123: Ấm Áp
- Chương 124: Luyện hư
- Chương 125: Thân phận
- Chương 126: Rời đi
- Chương 127: Lên Thuyền
- Chương 128: Hải Tặc
- Chương 129: Một Nắm Tay Tru Diệt
- Chương 130: Cập Bến Hải Âu Đảo
- Chương 131: Không Cùng Rác Rưỡi Chấp Nhặt
- Chương 132: Phiền Phức Tự Đưa Tới Cửa.
- Chương 133: Tiểu Bạch Kiểm
- Chương 134: Chứng Thực Đan Sư
- Chương 135: Luyện Đan
- Chương 136: Cao Cấp Đan
- Chương 137: Bị Ám Sát
- Chương 138: Hoàng Gia
- Chương 139: Minh Nguyệt Lâu
- Chương 140: Cố Nhân
- Chương 141: Gặp mặt
- Chương 142: Hắc Y Nhân Thần Bí.
- Chương 143: Đấu Giá Hội.
- Chương 144: Kim Công Tử
- Chương 145: Ủy Khuất.
- Chương 146: Đánh Cướp
- Chương 147: Phối Hợp
- Chương 148: Nghịch Thiên Giả
- Chương 149: Đại chiến
- Chương 150: Lấy một địch ba
- Chương 151: Chim Sẻ Phía Sau
- Chương 152: Hợp Thể Viên Mãn
- Chương 153: Thần Cung Hiện Thế
- Chương 154: Chọc Thêm Phiền Phức
- Chương 155: Kinh Động
- Chương 156: Hí Lộng
- Chương 157: Mục Tiêu Mới
- Chương 158: Khởi Hành Trung Châu
- Chương 159: Khởi Hành Trung Châu (2)
- Chương 160: Động Thủ Giáo Huấn
- Chương 161: Lăn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đại Đạo Vĩnh Hằng
Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
Tiêu Ngọc Sương ở bên cạnh nhìn trân trân vào cảnh tượng Trần Phong đang điên cuồng cắm rút vào tiểu huyệt của Diệp Chỉ Hân, nhìn cảnh tượng này khiến cho ngọn lửa trong lòng nàng như muốn thiêu đốt.
Làm được một lúc thì Trần Phong xoay người nằm xuống , để Diệp Chỉ Hân ngồi trên người mình, rồi nắm vòng eo của nàng mà hỗ trợ.
Tiêu Ngọc Sương nhanh chóng ngồi xổm lên mặt Trần Phong đối diện với mẫu thân mình đang nhấp nhô trên người của phu quân, nàng đưa cái hoa huyệt hồng hào đang chảy ra từng giọt nước kê sát vào miệng hắn gấp gáp nói.
-Phu quân, giúp ta.
Trần Phong không để nàng thất vọng , trước tiên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve khe nhỏ trong dâm huyệt của nàng một cái, sau đó lại ngậm lấy âm hạch sớm đã cương cứng của nàng mà mút vào
Cuối cùng hắn đem toàn bộ dâm huyệt tươi ngon của nàng ngậm vào trong miệng, ra sức mút vào, đồng thời đem đầu lưỡi đưa lối vào dâm huyệt không ngừng chảy ra dâm thủy của nàng, nhẹ nhàng tiến vào bên trong.
Bị Trần Phong trêu đùa như vậy, liền muốn lấy mạng của nàng rồi, Tiêu Ngọc Sương không khỏi dùng hai chân kẹp chặt đầu Trần Phong.
Dùng đầu lưỡi hoạt động ở trong dâm huyệt của Tiêu Ngọc Sương hồi lâu, hắn mới chậm rãi rút ra đầu lưỡi, vậy mà lại kéo theo một dòng dâm thủy tạo thành sợi tơ ở giữa đầu lưỡi cùng dâm huyệt của nàng, mãi đến khi lôi ra thật dài mới đứt ra.
Bên dưới những cú đâm thật sâu vào bên trong khiến cho Diệp Chỉ Hân vô cùng sướng khoái muốn hét lên, nhưng chưa kịp hét lên thì đã bị môi con gái bịt kín môi nàng, tiếng hét khoái lạc chuyển thành nụ hôn dâm loạn của hai mẹ con
Tiêu Ngọc Sương hôn xong thì cúi xuống mà ngậm vào một hạt anh đào của mẫu thân, Diệp Chỉ Hân vừa bị Trần Phong trùng kích , vừa bị con gái kích tình , giờ đây nàng đã thật sự không biết mình là ai nữa rồi,nàng dịu dàng xoa đầu con gái phát ra từng âm thanh dâm đảng.
Tiêu Ngọc Sương nhìn vào chỗ giao hợp của mẫu thân với Trần Phong, hai mắt nàng tỏa sáng nhìn chằm chằm vào tràng cảnh đại bảo bối của Trần Phong đang điên cuồng ra vào tiểu huyệt mê người của mẫu thân, Diệp Chỉ Hân nhìn động tác này của nữ nhi khiến cho nàng vô cùng ngượng ngùng sẳng giọng.
-Sương nhi , đừng đừng nhìn.
Nhưng nàng bị Trần Phong làm cho vô cùng sướng khoái, nên nàng không thể hắn dừng lại được, vì thế nàng lấy tay che phía trước không cho nữ nhi nhìn, nhưng trong lòng nàng thì càng thêm kích thích và hưng phấn.
Tiêu Ngọc Sương đem tay nàng bỏ qua một bên, hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve âm hạch cương cứng của Diệp Chỉ Hân, rồi nàng thu hồi ngón tay đem theo dâm thủy, vì đã ra vào nhiều lần mà tạo bọt trắng xóa đưa vào trong miệng thưởng thức.
-Mẫu thân, nước của người ăn thật ngon nha
Nói rồi Tiêu Ngọc Sương trườn qua vươn ra cái lưỡi thơm tho liếm vào hạt đậu đỏ đang nhô ra của mẫu thân, do bị côn thịt Trần Phong nong rộng ra hoa huyệt nên nó dễ dàng bị Tiêu Ngọc Sương ngậm vào.
Diệp Chỉ Hân không ngờ nữ nhi lại phóng đãng như vậy, cộng thêm bên dưới Trần Phong giữ chặt eo nàng, mà hắn thì đâm mạnh lên từng cú, khiến nàng kích thích tới mức cực điểm, nàng lớn riếng rên rỉ một cách phóng đãng.
-Các ngươi... Hai tiểu bại hoại......Như vậy trêu cợt ta......Ah......ah.....Ta......bị các ngươi.......chơi chết rồi.
Trần Phong cảm nhận được tiểu huyệt của nàng bắt đầu co rút lại thì hắn biết nàng sắp cao triều rồi nên hắn càng tăng thêm tốc độ ra vào, hơn nữa mỗi cú đều là lút cán khiến cho mỗi lần rút ra đều mang theo một lượng lớn dâm thủy.
-A...aaa.aaaaa..aaA!
Bị hai người đùa giỡn như vậy, Diệp Chỉ Hân không khỏi hưng phấn tới cực điểm nên chỉ sau vài chục cái thì nàng mở miệng hét to một tiếng, toàn thân nàng run rẩy mà tiết thân.
Trần Phong vội vàng nâng nàng lên rút ra côn thịt , âm tinh từ hoa tâm của nàng bắn ra ngoài , bắn thẳng lên ướt đẫm mặt của Tiêu Ngọc Sương, ngay sau đó Trần Phong lại lập tức lấp đầy nàng và giữ nguyên tư thế.
Diệp Chỉ Hân vô lực ngã xuống nằm nhoài trên người Trần Phong ,hai hắn tay ôm lấy tấm lưng trần trơn bóng của nàng mà vuốt ve cho nàng hưởng thụ dư vị cao trào,trong khi hạ thể hai người vẫn dính vào nhau,hắn ôn nhu hỏi
-Nhạc mẫu thoải mái không?
Lần cao trào lần này quá mãnh liệt khiến nàng vô cùng thoải mái nhưng cũng kiệt sức toàn thân, Diệp Chỉ Hân hữu khí vô lực nói
-Thật thoải mái , Phong nhi ngươi làm ta thật hạnh phúc.
-Nàng thì thoải mái rồi, còn ta phải làm sao.?
Trần Phong vừa nói côn thịt cứng như thép cũng hắn nhẹ nhàng mà cọ sát từng vách thịt non trong hoa huyện nàng , khiến nàng toàn thân run rẩy ôm chắt lấy hắn cả người căng cứng.
-Vậy ngươi qua với Sương nhi, nàng còn chờ ngươi kìa.
Trần Phong ngồi dậy đặt Diệp Chỉ Hân nằm một bên , rút ra côn thịt rồi quay sang Tiêu Ngọc Sương.
Lúc này Tiêu Ngọc Sương đã không chịu nổi , nằm xuống giang ra hai chân, dùng hai tay banh ra tiểu huyệt , có thể thấy rõ bên trong là một màu hồng phấn mê người, nó không ngừng đóng mở, từng dòng dâm thủy theo đó mà chảy xuống cúc hoa.
-Phu quân vào đi.
Trần Phong khoái chí gật đầu ,đem côn thịt ma sát nhẹ nhàng rồi từ từ ấn vào bên trong , lúc này trong tiểu huyệt nàng đã vô cùng ẩm ướt, trơn trượt, côn thịt như cá gặp nước, thỏa sức vẫy vùng, nhảy cao lặn dưới, tung hoành ngang dọc khắp ngỏ ngách nơi đầm nước trong tiểu huyệt, thỏa thích ngụp lặn giao hoan.
-Phu quân..Sương nhi..thật sướng..aaa
Dâm thanh uế ngữ vang lên bốn phía, vừa yêu mị vừa mãnh liệt, hơi thở hồng hộc, xuân triều dâng trào, không lâu sau, trong cơn sung sướng hai người cùng nhau đạt đến cao trào , từng dòng tinh hoa nóng hổi được bơm vào bên trong nàng ,toàn thân nàng co quắp tứ chi quấn chặt Trần Phong.
Trần Phong cùng hai nàng điên loan đảo phượng , đến khi cho các nàng mỗi người thỏa mãn mấy lần thì cuộc chiến mời ngừng, hắn trái ôm phải ấp , hai nàng tựa đầu nép sát vào lồng ngực hắn rồi an tâm chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau , Diệp Chỉ Hân ngồi dậy khoác vào người một tấm áo ngủ mỏng manh , bước đến cửa sổ mở ra hít thở không khí bên ngoài , thất thần nhìn lên ánh trăng đang treo cao.
Hai tay bỗng nhiên hướng về phía sau, đem mái tóc dài vén lên, động tác nhẹ nhàng làm hé lộ gương mặt xuân tình vì được thỏa mãn, xinh đẹp như hoa phù dung phong tình vạn chủng.
Mái tóc dài mềm mại được búi cao càng tôn thêm vẻ đoan trang xinh đẹp của mỹ phụ! Nhũ phong trước ngực không bị trói buộc càng thêm kiêu ngạo vươn cao.
Vóc dáng hoàn mỹ được che chở bởi áo ngủ màu tuyết trắng, những đường cong ẩn hiện càng thêm hấp dẫn dụ hoặc ,kết hợp bờ eo thon nhỏ, mỗi khi xoay người cất bước giống như liễu múa hoa cười làm cho nhân gian điên đảo, một đôi đùi đẹp thon dài duyên dáng yêu kiều, đẫy đà yểu điệu, tất cả như tạo nên một kiệt tác hoàn mỹ nhất.
Khí chất của thiếu phụ thành thục mỹ diễm luôn tạo ra một loại mị lực kinh người, cơ hồ tất cả mọi nam nhân nếu nhìn thấy đều không thoát khỏi ảnh hưởng từ vẻ đẹp của nàng, sẽ bất giác bị vẻ đẹp phong tình vạn chủng ấy mê hoặc khiến cho thần hồn điên đảo.
Bỗng có một đôi tay ấm ấp ôm lấy nàng từ phí sau, Trần Phong toàn thân xích lõa cắn nhẹ vào vành tai nàng thủ thỉ nói.
-Nàng có nguyện ý làm thê tử của ta?
Diệp Chỉ Hân xoay người lại cảm nhận sự ấm áp và an toàn, nàng nhìn thẳng vào Trần Phong không chớp mắt, từ khóe mắt rưng rưng chảy ra hai giọt nước mắt.
-Ngươi tiểu bại hoại này, từ nay sao ta còn dám gặp ai, thật là xấu hổ chết người.
Trần Phong ôn nhu hôn khô hai dòng nước mắt của nàng thâm tình nói.
-Ta không biết nàng xấu hổ hay là hận , ta hứa sẽ yêu thương nàng và Ngọc Sương suốt cả cuộc đời, ta mặc dù không phải là nam nhân tốt nhất, nhưng ta có thể thề, , cho các ngươi vui vẻ cùng hạnh phúc.
-Suỵt!
Diệp Chỉ Hân dùng tay che miệng hắn lại , nghe được hắn nói thì rất vừa lòng, hiểu được mình đã là tàn hoa bại liễu mà vẫn có thể có được yêu thương chân thành của nam nhân, nếu cả đời cùng nữ nhi ở chung một chỗ như vậy thật là may mắn.
Nàng cũng sợ sau này , Tiêu Ngọc Sương lập gia đình mà bỏ nàng ra đi , để lại nàng một mình cô độc, nhưng mà hôm nay vô tình thất thân với Trần Phong, mà còn được con gái nàng ủng hộ thì nàng còn ngại gì mà không cùng nữ nhi ở cùng một chỗ.
-Được rồi, tạm thời không đề cập tới nữa ,ta sẽ thành tâm đối tốt với ngươi, chỉ cần ngươi không chê bai ta.
Trần Phong trong lòng hoan hô nhảy nhót , hôn mạnh vào đôi môi nàng một cái nâng cằm nàng lên nói.
-Có được nàng cùng Ngọc Sương là hạnh phúc nhất đời ta , sau này cùng ta song tu nàng và Ngọc Sương sẽ mãi mãi thanh xuân.
-Thật sao?
Diệp Chỉ Hân không dám tin tưởng , dù nàng có tu vi cao nhưng không thể mãi mãi thanh xuân , rồi thời gian sau này cảnh giới cao lên càng khó đột phá , nàng rồi từ từ sẽ già đi ,đến khi nghe hắn nói nàng không khỏi vui mừng.
-Đúng vậy , nàng không cảm thấy nguyên lực của mình có gia tăng à.?
Trần Phong cười nói , nghe vậy Diệp Chỉ Hân liền cảm nhận , không khỏi mừng rỡ.
-Ta ta sắp đột phá Luyện Hư trung kì a.
Trần Phong yêu thương nhéo cái mũi nhỏ của nàng , giờ phút nang Diệp Chỉ Hân nào còn ra dáng của nhạc mẫu , mà là một thiếu nữ vừa chớm tình đầu.
-Nếu đã vậy , gọi một tiếng phu quân nghe thử , từ nay về sau nàng và Ngọc Sương sẽ là tỷ muội.
Diệp Chỉ Hân ngượng ngùng vùi đầu vào ngực hắn nhỏ giọng lí nhí.
-Phu quân , phu quân...
Trần Phong nghe vậy liền sảng khoái , cuối xuống hôn nàng thật sâu ,Diệp Chỉ Lâm cũng không có cự tuyệt, hưởng thụ cái hôn yêu thương của Trần Phong Phong ,tình yêu nồng nàn , hết thảy đã như nước vỡ bờ, lần đầu gặp hắn nàng đã có hảo cảm , không ngờ đến có một ngày được hắn yêu thương, làm nàng có một cảm giác kỳ lạ xông lên đầu, làm nàng tìm lại cảm giác sau 20 năm cô độc.
-Hân nhi ,ta yêu nàng!
-Phu quân ta cũng yêu chàng , tất cả của ta đều là của chàng , mau đến sủng ái Hân nhi đi.
Diệp Chỉ Hân cũng là chìm đắm trong tình cảm mê say , nhỏ giọng thì thào.
Trần Phong nhẹ nhàng thoát ra cái áo ngủ mỏng manh của nàng , ép chặt lưng nàng vào vách tường , hắn nắm lấy một chân nàng gác lên vai , để một chân nàng đứng trụ ,lộ ra cái hoa huyệt hé mở, hắn cầm côn thịt nhẹ nhàng tìm ra nơi thần bí của nàng đâm vào.
Dưới ánh trăng nhu hòa chiếu qua cửa sổ , soi sáng hai bóng người say sưa quấn quít, xuân quang mỹ diệu ngập tràng.
Bọn họ sống trong thế giới của riêng hai người, mà bọn họ đều thể hiện cho nhau hết mình, chính là chân thành nhất, nguyên sơ nhất.
Làm được một lúc thì Trần Phong xoay người nằm xuống , để Diệp Chỉ Hân ngồi trên người mình, rồi nắm vòng eo của nàng mà hỗ trợ.
Tiêu Ngọc Sương nhanh chóng ngồi xổm lên mặt Trần Phong đối diện với mẫu thân mình đang nhấp nhô trên người của phu quân, nàng đưa cái hoa huyệt hồng hào đang chảy ra từng giọt nước kê sát vào miệng hắn gấp gáp nói.
-Phu quân, giúp ta.
Trần Phong không để nàng thất vọng , trước tiên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve khe nhỏ trong dâm huyệt của nàng một cái, sau đó lại ngậm lấy âm hạch sớm đã cương cứng của nàng mà mút vào
Cuối cùng hắn đem toàn bộ dâm huyệt tươi ngon của nàng ngậm vào trong miệng, ra sức mút vào, đồng thời đem đầu lưỡi đưa lối vào dâm huyệt không ngừng chảy ra dâm thủy của nàng, nhẹ nhàng tiến vào bên trong.
Bị Trần Phong trêu đùa như vậy, liền muốn lấy mạng của nàng rồi, Tiêu Ngọc Sương không khỏi dùng hai chân kẹp chặt đầu Trần Phong.
Dùng đầu lưỡi hoạt động ở trong dâm huyệt của Tiêu Ngọc Sương hồi lâu, hắn mới chậm rãi rút ra đầu lưỡi, vậy mà lại kéo theo một dòng dâm thủy tạo thành sợi tơ ở giữa đầu lưỡi cùng dâm huyệt của nàng, mãi đến khi lôi ra thật dài mới đứt ra.
Bên dưới những cú đâm thật sâu vào bên trong khiến cho Diệp Chỉ Hân vô cùng sướng khoái muốn hét lên, nhưng chưa kịp hét lên thì đã bị môi con gái bịt kín môi nàng, tiếng hét khoái lạc chuyển thành nụ hôn dâm loạn của hai mẹ con
Tiêu Ngọc Sương hôn xong thì cúi xuống mà ngậm vào một hạt anh đào của mẫu thân, Diệp Chỉ Hân vừa bị Trần Phong trùng kích , vừa bị con gái kích tình , giờ đây nàng đã thật sự không biết mình là ai nữa rồi,nàng dịu dàng xoa đầu con gái phát ra từng âm thanh dâm đảng.
Tiêu Ngọc Sương nhìn vào chỗ giao hợp của mẫu thân với Trần Phong, hai mắt nàng tỏa sáng nhìn chằm chằm vào tràng cảnh đại bảo bối của Trần Phong đang điên cuồng ra vào tiểu huyệt mê người của mẫu thân, Diệp Chỉ Hân nhìn động tác này của nữ nhi khiến cho nàng vô cùng ngượng ngùng sẳng giọng.
-Sương nhi , đừng đừng nhìn.
Nhưng nàng bị Trần Phong làm cho vô cùng sướng khoái, nên nàng không thể hắn dừng lại được, vì thế nàng lấy tay che phía trước không cho nữ nhi nhìn, nhưng trong lòng nàng thì càng thêm kích thích và hưng phấn.
Tiêu Ngọc Sương đem tay nàng bỏ qua một bên, hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve âm hạch cương cứng của Diệp Chỉ Hân, rồi nàng thu hồi ngón tay đem theo dâm thủy, vì đã ra vào nhiều lần mà tạo bọt trắng xóa đưa vào trong miệng thưởng thức.
-Mẫu thân, nước của người ăn thật ngon nha
Nói rồi Tiêu Ngọc Sương trườn qua vươn ra cái lưỡi thơm tho liếm vào hạt đậu đỏ đang nhô ra của mẫu thân, do bị côn thịt Trần Phong nong rộng ra hoa huyệt nên nó dễ dàng bị Tiêu Ngọc Sương ngậm vào.
Diệp Chỉ Hân không ngờ nữ nhi lại phóng đãng như vậy, cộng thêm bên dưới Trần Phong giữ chặt eo nàng, mà hắn thì đâm mạnh lên từng cú, khiến nàng kích thích tới mức cực điểm, nàng lớn riếng rên rỉ một cách phóng đãng.
-Các ngươi... Hai tiểu bại hoại......Như vậy trêu cợt ta......Ah......ah.....Ta......bị các ngươi.......chơi chết rồi.
Trần Phong cảm nhận được tiểu huyệt của nàng bắt đầu co rút lại thì hắn biết nàng sắp cao triều rồi nên hắn càng tăng thêm tốc độ ra vào, hơn nữa mỗi cú đều là lút cán khiến cho mỗi lần rút ra đều mang theo một lượng lớn dâm thủy.
-A...aaa.aaaaa..aaA!
Bị hai người đùa giỡn như vậy, Diệp Chỉ Hân không khỏi hưng phấn tới cực điểm nên chỉ sau vài chục cái thì nàng mở miệng hét to một tiếng, toàn thân nàng run rẩy mà tiết thân.
Trần Phong vội vàng nâng nàng lên rút ra côn thịt , âm tinh từ hoa tâm của nàng bắn ra ngoài , bắn thẳng lên ướt đẫm mặt của Tiêu Ngọc Sương, ngay sau đó Trần Phong lại lập tức lấp đầy nàng và giữ nguyên tư thế.
Diệp Chỉ Hân vô lực ngã xuống nằm nhoài trên người Trần Phong ,hai hắn tay ôm lấy tấm lưng trần trơn bóng của nàng mà vuốt ve cho nàng hưởng thụ dư vị cao trào,trong khi hạ thể hai người vẫn dính vào nhau,hắn ôn nhu hỏi
-Nhạc mẫu thoải mái không?
Lần cao trào lần này quá mãnh liệt khiến nàng vô cùng thoải mái nhưng cũng kiệt sức toàn thân, Diệp Chỉ Hân hữu khí vô lực nói
-Thật thoải mái , Phong nhi ngươi làm ta thật hạnh phúc.
-Nàng thì thoải mái rồi, còn ta phải làm sao.?
Trần Phong vừa nói côn thịt cứng như thép cũng hắn nhẹ nhàng mà cọ sát từng vách thịt non trong hoa huyện nàng , khiến nàng toàn thân run rẩy ôm chắt lấy hắn cả người căng cứng.
-Vậy ngươi qua với Sương nhi, nàng còn chờ ngươi kìa.
Trần Phong ngồi dậy đặt Diệp Chỉ Hân nằm một bên , rút ra côn thịt rồi quay sang Tiêu Ngọc Sương.
Lúc này Tiêu Ngọc Sương đã không chịu nổi , nằm xuống giang ra hai chân, dùng hai tay banh ra tiểu huyệt , có thể thấy rõ bên trong là một màu hồng phấn mê người, nó không ngừng đóng mở, từng dòng dâm thủy theo đó mà chảy xuống cúc hoa.
-Phu quân vào đi.
Trần Phong khoái chí gật đầu ,đem côn thịt ma sát nhẹ nhàng rồi từ từ ấn vào bên trong , lúc này trong tiểu huyệt nàng đã vô cùng ẩm ướt, trơn trượt, côn thịt như cá gặp nước, thỏa sức vẫy vùng, nhảy cao lặn dưới, tung hoành ngang dọc khắp ngỏ ngách nơi đầm nước trong tiểu huyệt, thỏa thích ngụp lặn giao hoan.
-Phu quân..Sương nhi..thật sướng..aaa
Dâm thanh uế ngữ vang lên bốn phía, vừa yêu mị vừa mãnh liệt, hơi thở hồng hộc, xuân triều dâng trào, không lâu sau, trong cơn sung sướng hai người cùng nhau đạt đến cao trào , từng dòng tinh hoa nóng hổi được bơm vào bên trong nàng ,toàn thân nàng co quắp tứ chi quấn chặt Trần Phong.
Trần Phong cùng hai nàng điên loan đảo phượng , đến khi cho các nàng mỗi người thỏa mãn mấy lần thì cuộc chiến mời ngừng, hắn trái ôm phải ấp , hai nàng tựa đầu nép sát vào lồng ngực hắn rồi an tâm chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau , Diệp Chỉ Hân ngồi dậy khoác vào người một tấm áo ngủ mỏng manh , bước đến cửa sổ mở ra hít thở không khí bên ngoài , thất thần nhìn lên ánh trăng đang treo cao.
Hai tay bỗng nhiên hướng về phía sau, đem mái tóc dài vén lên, động tác nhẹ nhàng làm hé lộ gương mặt xuân tình vì được thỏa mãn, xinh đẹp như hoa phù dung phong tình vạn chủng.
Mái tóc dài mềm mại được búi cao càng tôn thêm vẻ đoan trang xinh đẹp của mỹ phụ! Nhũ phong trước ngực không bị trói buộc càng thêm kiêu ngạo vươn cao.
Vóc dáng hoàn mỹ được che chở bởi áo ngủ màu tuyết trắng, những đường cong ẩn hiện càng thêm hấp dẫn dụ hoặc ,kết hợp bờ eo thon nhỏ, mỗi khi xoay người cất bước giống như liễu múa hoa cười làm cho nhân gian điên đảo, một đôi đùi đẹp thon dài duyên dáng yêu kiều, đẫy đà yểu điệu, tất cả như tạo nên một kiệt tác hoàn mỹ nhất.
Khí chất của thiếu phụ thành thục mỹ diễm luôn tạo ra một loại mị lực kinh người, cơ hồ tất cả mọi nam nhân nếu nhìn thấy đều không thoát khỏi ảnh hưởng từ vẻ đẹp của nàng, sẽ bất giác bị vẻ đẹp phong tình vạn chủng ấy mê hoặc khiến cho thần hồn điên đảo.
Bỗng có một đôi tay ấm ấp ôm lấy nàng từ phí sau, Trần Phong toàn thân xích lõa cắn nhẹ vào vành tai nàng thủ thỉ nói.
-Nàng có nguyện ý làm thê tử của ta?
Diệp Chỉ Hân xoay người lại cảm nhận sự ấm áp và an toàn, nàng nhìn thẳng vào Trần Phong không chớp mắt, từ khóe mắt rưng rưng chảy ra hai giọt nước mắt.
-Ngươi tiểu bại hoại này, từ nay sao ta còn dám gặp ai, thật là xấu hổ chết người.
Trần Phong ôn nhu hôn khô hai dòng nước mắt của nàng thâm tình nói.
-Ta không biết nàng xấu hổ hay là hận , ta hứa sẽ yêu thương nàng và Ngọc Sương suốt cả cuộc đời, ta mặc dù không phải là nam nhân tốt nhất, nhưng ta có thể thề, , cho các ngươi vui vẻ cùng hạnh phúc.
-Suỵt!
Diệp Chỉ Hân dùng tay che miệng hắn lại , nghe được hắn nói thì rất vừa lòng, hiểu được mình đã là tàn hoa bại liễu mà vẫn có thể có được yêu thương chân thành của nam nhân, nếu cả đời cùng nữ nhi ở chung một chỗ như vậy thật là may mắn.
Nàng cũng sợ sau này , Tiêu Ngọc Sương lập gia đình mà bỏ nàng ra đi , để lại nàng một mình cô độc, nhưng mà hôm nay vô tình thất thân với Trần Phong, mà còn được con gái nàng ủng hộ thì nàng còn ngại gì mà không cùng nữ nhi ở cùng một chỗ.
-Được rồi, tạm thời không đề cập tới nữa ,ta sẽ thành tâm đối tốt với ngươi, chỉ cần ngươi không chê bai ta.
Trần Phong trong lòng hoan hô nhảy nhót , hôn mạnh vào đôi môi nàng một cái nâng cằm nàng lên nói.
-Có được nàng cùng Ngọc Sương là hạnh phúc nhất đời ta , sau này cùng ta song tu nàng và Ngọc Sương sẽ mãi mãi thanh xuân.
-Thật sao?
Diệp Chỉ Hân không dám tin tưởng , dù nàng có tu vi cao nhưng không thể mãi mãi thanh xuân , rồi thời gian sau này cảnh giới cao lên càng khó đột phá , nàng rồi từ từ sẽ già đi ,đến khi nghe hắn nói nàng không khỏi vui mừng.
-Đúng vậy , nàng không cảm thấy nguyên lực của mình có gia tăng à.?
Trần Phong cười nói , nghe vậy Diệp Chỉ Hân liền cảm nhận , không khỏi mừng rỡ.
-Ta ta sắp đột phá Luyện Hư trung kì a.
Trần Phong yêu thương nhéo cái mũi nhỏ của nàng , giờ phút nang Diệp Chỉ Hân nào còn ra dáng của nhạc mẫu , mà là một thiếu nữ vừa chớm tình đầu.
-Nếu đã vậy , gọi một tiếng phu quân nghe thử , từ nay về sau nàng và Ngọc Sương sẽ là tỷ muội.
Diệp Chỉ Hân ngượng ngùng vùi đầu vào ngực hắn nhỏ giọng lí nhí.
-Phu quân , phu quân...
Trần Phong nghe vậy liền sảng khoái , cuối xuống hôn nàng thật sâu ,Diệp Chỉ Lâm cũng không có cự tuyệt, hưởng thụ cái hôn yêu thương của Trần Phong Phong ,tình yêu nồng nàn , hết thảy đã như nước vỡ bờ, lần đầu gặp hắn nàng đã có hảo cảm , không ngờ đến có một ngày được hắn yêu thương, làm nàng có một cảm giác kỳ lạ xông lên đầu, làm nàng tìm lại cảm giác sau 20 năm cô độc.
-Hân nhi ,ta yêu nàng!
-Phu quân ta cũng yêu chàng , tất cả của ta đều là của chàng , mau đến sủng ái Hân nhi đi.
Diệp Chỉ Hân cũng là chìm đắm trong tình cảm mê say , nhỏ giọng thì thào.
Trần Phong nhẹ nhàng thoát ra cái áo ngủ mỏng manh của nàng , ép chặt lưng nàng vào vách tường , hắn nắm lấy một chân nàng gác lên vai , để một chân nàng đứng trụ ,lộ ra cái hoa huyệt hé mở, hắn cầm côn thịt nhẹ nhàng tìm ra nơi thần bí của nàng đâm vào.
Dưới ánh trăng nhu hòa chiếu qua cửa sổ , soi sáng hai bóng người say sưa quấn quít, xuân quang mỹ diệu ngập tràng.
Bọn họ sống trong thế giới của riêng hai người, mà bọn họ đều thể hiện cho nhau hết mình, chính là chân thành nhất, nguyên sơ nhất.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phong Ảnh Song Sát
- Chương 2: Khởi Đầu
- Chương 3: Thiên Nguyên Đại Lục
- Chương 4: Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết
- Chương 5: Hệ Thống Vĩnh Hằng
- Chương 6: Độ Kiếp
- Chương 7: Trọng Thương
- Chương 8: Lôi Đình Chân Hỏa
- Chương 9: Cường Giả Quyết Đấu
- Chương 10: Bị Đẩy Ngược
- Chương 11: Ly Biệt
- Chương 12: Một Đám Não Tàn
- Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận
- Chương 14: Ly Khai Thanh Hạ Thành
- Chương 15: Tấn Thăng Nguyên Anh Kỳ
- Chương 16: Khiêu Khích
- Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt
- Chương 18: Trở Về
- Chương 19: Chân Tình
- Chương 20: Hạ Ức Mộng
- Chương 21: Toàn Bộ Rút Thưởng
- Chương 22: Chuyện Cũ
- Chương 23: Trả Thù
- Chương 24: Thành Thân
- Chương 25: Bước Vào Tu Chân Giới
- Chương 26: Lần Đầu Bỏ Chạy
- Chương 27: Khảo Nghiệm Thứ Nhất
- Chương 28: Trèo Lên Đỉnh Phong
- Chương 29: Gia nhập Cự Kiếm Môn
- Chương 30: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 31: Điểm Danh Vọng
- Chương 32: Huyên Huyên Say Rượu
- Chương 33: Cáo Trạng
- Chương 34: Không Sợ Chết
- Chương 35: Đấu Võ Mồm
- Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm
- Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông
- Chương 38: Diệt Sát
- Chương 39: Cưỡng Gian Tiêu Ngọc Sương
- Chương 40: Chuyển Biến
- Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc
- Chương 42: Tam Thê
- Chương 43: Tam Phượng Hòa Minh
- Chương 44: Vạn Thiên Kim
- Chương 45: Tìm Đến Cửa
- Chương 46: Cầu Thân
- Chương 47: Kế Hoạch
- Chương 48: Nướng Cá
- Chương 49: Vô Đề
- Chương 50: Men Rượu Mê Tình
- Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
- Chương 52: Hạnh Phúc
- Chương 53: Bái Sư
- Chương 54: Lại Đến Vạn Kim Các
- Chương 55: Tam Sắc Lôi Kiếp
- Chương 56: Ý Nghĩa Của Hóa Thần
- Chương 57: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (1)
- Chương 58: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (2)
- Chương 59: Huyễn Cảnh , Lật Đổ Vương Quyền
- Chương 60: Huyễn Cảnh, Hồng Trần Như Mộng
- Chương 61: Huyễn Cảnh, Hoa Bỉ Ngạn
- Chương 62: Đột Phá Hóa Thần
- Chương 63: Thương Long Tinh Huyết
- Chương 64: Khiêu Chiến
- Chương 65: Ứng Chiến
- Chương 66: Diệt Thế Hỏa Liên
- Chương 67: Bí Cảnh Sắp Mở
- Chương 68: Thu Phục Vạn Thiên Kim(1)
- Chương 69: Thu Phục Vạn Thiên Kim(2)
- Chương 70: Đấu Giá
- Chương 71: Không Gian Truyền Tống Trận
- Chương 72: Tới Tay
- Chương 73: Bí Cảnh Mở Ra
- Chương 74: Bắt Đầu Hành Trình
- Chương 75: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 76: Hắc Ám Tà Long
- Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
- Chương 78: Cặp Đôi Hoàn Mỹ
- Chương 79: Thực Lực Sở Diệu Y
- Chương 80: Đê Tiện Đạo Sĩ
- Chương 81: Thiên Đạo Quả Vào Tay
- Chương 82: Tiểu Bạch
- Chương 83: Ma Hoa
- Chương 84: Địa Hỏa Chi Linh
- Chương 85: Tiến Vào Linh Giới
- Chương 86: Linh Giới, Tinh Linh Tộc
- Chương 87: Xuân Sắc Bên Hồ
- Chương 88: Dã Chiến
- Chương 89: Tinh Linh Nữ Vương
- Chương 90: Sinh Mệnh Thần Thụ
- Chương 91: Mộc Tinh Linh
- Chương 92: Ôn Nhu Hương
- Chương 93: Bí Mật
- Chương 94: Trở Về Bí Cảnh.
- Chương 95: Kịch Chiến Huyền Vô Khuyết
- Chương 96: Trấn Long Bi Phát Uy
- Chương 97: Quần Hùng Hội Tụ
- Chương 98: Mở Ra
- Chương 99: Phượng Hoàng Cung
- Chương 100: Truyền Thừa
- Chương 101: Vạn Kim Thành
- Chương 102: Thành Công
- Chương 103: Toàn Diệt
- Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
- Chương 105: Phong vân kích khởi
- Chương 106: Thiên Phu Sở Chỉ
- Chương 107: Định Tội
- Chương 108: Động thủ
- Chương 109: Đối chiến hợp thể kỳ (1)
- Chương 110: Đối Chiến Hợp Thể Kỳ (2)
- Chương 111: Vô Liêm Sỉ
- Chương 112: Thiên Kiếp
- Chương 113: Kết Thúc
- Chương 114: Nam Hải
- Chương 115: Do Dự
- Chương 116: Song Tu
- Chương 117: Nhan Như Ngọc
- Chương 118: Linh Hồ
- Chương 119: Hồ Ngọc Mị
- Chương 120: Kém Một Bước
- Chương 121: Băng Quan
- Chương 122: Quyết Định
- Chương 123: Ấm Áp
- Chương 124: Luyện hư
- Chương 125: Thân phận
- Chương 126: Rời đi
- Chương 127: Lên Thuyền
- Chương 128: Hải Tặc
- Chương 129: Một Nắm Tay Tru Diệt
- Chương 130: Cập Bến Hải Âu Đảo
- Chương 131: Không Cùng Rác Rưỡi Chấp Nhặt
- Chương 132: Phiền Phức Tự Đưa Tới Cửa.
- Chương 133: Tiểu Bạch Kiểm
- Chương 134: Chứng Thực Đan Sư
- Chương 135: Luyện Đan
- Chương 136: Cao Cấp Đan
- Chương 137: Bị Ám Sát
- Chương 138: Hoàng Gia
- Chương 139: Minh Nguyệt Lâu
- Chương 140: Cố Nhân
- Chương 141: Gặp mặt
- Chương 142: Hắc Y Nhân Thần Bí.
- Chương 143: Đấu Giá Hội.
- Chương 144: Kim Công Tử
- Chương 145: Ủy Khuất.
- Chương 146: Đánh Cướp
- Chương 147: Phối Hợp
- Chương 148: Nghịch Thiên Giả
- Chương 149: Đại chiến
- Chương 150: Lấy một địch ba
- Chương 151: Chim Sẻ Phía Sau
- Chương 152: Hợp Thể Viên Mãn
- Chương 153: Thần Cung Hiện Thế
- Chương 154: Chọc Thêm Phiền Phức
- Chương 155: Kinh Động
- Chương 156: Hí Lộng
- Chương 157: Mục Tiêu Mới
- Chương 158: Khởi Hành Trung Châu
- Chương 159: Khởi Hành Trung Châu (2)
- Chương 160: Động Thủ Giáo Huấn
- Chương 161: Lăn
- bình luận