Trong chốc lát Trần Phong thấy Nhạc Tử Phong đã biến thành một quái vật toàn thân đen kịt, cơ bắp cuồn cuộn, phía sau là một cái đuôi to đầy uy lực, trên đầu lại có một chiếc sừng đôi mắt đỏ ngòm hận thù nhìn về phía Trần Phong.
- Là trạng thái Thú Hóa, theo Hệ Thống phân tích, thì đây là hình dạng của Hắc Lân Cự Ngạc, xem ra hắn đã luyện hóa được tinh hoa huyết mạch của con Hắc Lân Cự Ngạc này, đẳng cấp dường như không thấp, ít nhất là Cửu Cấp Yêu Thú.
Hằng Nhi quét một lượt trên người Nhạc Tử Phong cho ra kết luận, Thú Hóa là một loại hấp thu luyện hóa huyết mạch của một loại Yêu Thú để giúp cường đại bản thân.
Cũng như Trần Phong hắn luyện hóa Thương Long Tinh Huyết, nhưng số lượng khá ít nên hắn mới có thể dễ dàng luyện hóa, rồi sau này từ từ thực lực Trần Phong tăng cao, Thương Long Huyết Mạch thức tỉnh, đến lúc đó hắn cũng có thể hóa Long, người ta gọi đó là Thú Hóa.
Còn về Nhạc Tử Phong, chắc hắn luyện hóa toàn bộ bản mệnh tinh huyết của Hắc Lân Cự Ngạc, là một con Yêu Thú Cửu Cấp, nên cũng đã hóa thành hình dáng nữa người nửa thú như hiện tại.
- Haha, Trần Phong, ngươi đã bức ta đến trình độ này, nếu ngươi chết đi cũng đủ để kiêu ngạo.
Nhạc Tử Phong cười âm trầm, tiêng nói của hắn cũng như kim loại va chạm vào nhau cực kỳ khó nghe, cũng vừa lúc nào Cuồng Bạo Đan cũng đã phát huy dược hiệu cả người hắn liền sinh ra biến hóa to lớn.
Toàn thân hắn đen thui, cao lớn gấp hai Trần Phong, nện từng bước chân nặng nề về phía này, cái đuôi thì quơ qua quơ lại nện ầm ầm xuống hành lang, cả người Nhạc Tử Phong phát ra khí thế ép tới làm cho Trầ Phong sắc mặt cũng ngưng trọng vài phần.
- Đi chết đi!
Nhạc Tử Phong giận giữ lao lên, chân to đạp xuống đất, trên mặt đất liền lưu lại một dấu chân, cả người như đạn pháo bắn về hướng Trần Phong.
Trần Phong cũng không bị khí thế dọa sợ, lùi ra sau một bước, Trấn Long Bi xuất hiện trên tay, kích khởi 2500 Đế Văn, Chiến Thân toàn bộ thi triển, đón đỡ thế công của Nhạc Tử Phong.
- Hừ, nghĩ là lấy ra một cục gạch đó thể đánh với ta sao, nực cười!
Nhạc Tử Phong hừ lạnh, khi thấy Trần Phong cầm lấy một cục gạch màu đen ra đón đỡ, hắn không quan tâm một quyền đập tới, nắm đấm to như cột nhà bao phủ vảy đen đầy gai nhọn, như muốn đập Trần Phong thành bánh thịt.
Nấm đấm còn chưa tới, không khí xung quanh cũng đã bị áp súc sinh ra từng vếch rách không gian, gợn sóng cũng không ngừng sinh ra.
Cũng vừa vặn lúc đó, Trần Phong liền sử dụng tất cả lực lượng của mình, Thương Long Lực rót vào Trấn Long Bi, hư ảnh Đế Hoàng liền bị hấp thu vào trong cơ thể hắn, toàn bộ lực lượng ngưng tụ trên Trấn Long Bi, đập vào nấm đấm Nhạc Tử Phong.
...Oành...!
Hai bên va chạm gây ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả tòa Phượng Hoàng Cung liền rung lên một hồi sau đó ngừng lại, bụi mù dâng lên tràn ngập hành lang, sóng khí khếch tán ra xung quanh, nếu có cao thủ ở đây, có thểlàm cho cường giả Luyện Hư cũng phải khó thở.
..ẦM...
Trong lúc đó một thân hình khổng lồ bị bắn ngược ra ngoài, đụng vào vách tường rồi ầm ầm trượt xuống, cả người xương cốt gần như vỡ vụn,
Đương nhiên đó là Nhạc Tử Phong, tình trạng của hắn hiện giờ nhìn qua như một bãi bùn nhão nằm trên mặt đất, khí lực động đậy cũng không có.
Trấn Long Bi là một khối Tinh Vẫn Thạch, một khoáng sảng quý hiếm ở Tiên Giới ngay cả Long cũng có thể trấn áp, mà lúc này Trần Phong lại rót thêm vào Thương Long Lực thì uy lực tăng lên gấp bội.
Ngay cả Long cũng có thể tùy tiện trấn áp, một gia hỏa nửa người nửa cá sấu thì tính là cái đinh gì, một đập đi xuống chỉ có nằm lại, không bị một gạch nện cho bạo thể đã là cường hãn.
Trần Phong trong tay cầm lấy Trấn Long Bi trong tay, từng bước từng bước tiến lại gần Nhạc Tử Phong, hắn cũng bị lực lượng phản chấn làm cho ho ra một ngụm máu nhưng không đáng ngại.
Lúc này Nhạc Tử Phong cũng đã trở lại bộ dáng nhân loại, khóe miệng không ngừng tràn ra huyết dịch, ánh mắt sợ hãi nhìn vào thứ giống như là cục gạch trong tay Trần Phong.
Nhưng cả người hắn vô lực, kinh mạch, cốt cách toàn thân đứt đoạn, hắn hiện tại chỉ là một phế nhân, chỉ có đôi mắt kia là lửa giận và sợ hãi, xen lẫn một ít hối hận.
Nếu lúc trước không trêu vào Trần Phong thì hắn cũng đâu có đến nông nỗi này, tương lai còn dài ở phía trước, nhưng trên đời không có thuốc hối hận mà uống.
Từng bước chân của Trần Phong tiến lại gần, trong tâm Nhạc Tử Phong liền nhảy lên kịch liệt theo từng bước chân, hắn biết hắn sắp sửa kết thúc sinh mạng.
Trần Phong từ trên cao nhìn xuống Nhạc Tử Phong nằm như môt con chó chết, Trần Phong cuối người xuống một tay nhấc cổ hắn lên, lạnh lùng nói.
- Đây là ngươi gieo gió gặp bão, ta chưa từng trêu chọc ngươi, nhưng ngươi lại chọc lên đầu ta thì đừng trách ta độc ác, kiếp sau có sống lại nên nhớ, đừng dại mà đi chọc ngươi mà ngươi không chọc được.
Thoại âm vừa rơi xuống, trong tay Trần Phong xuất hiện Lôi Đình Chân Hỏa nhanh chóng bao phủ khắp người Nhạc Tử Phong, làm hắn kêu la thảm thiết, Trần Phong cũng không vội cho hắn chết ngay mà từ từ hành hạ.
Hắn muốn cho Nhạc Tử Phong chịu hết dày vò thống khổ, để cho Nhạc Tử Phong biết kết cục khi dám chọc lên đầu Trần Phong hắn sẽ có đãi ngộ ra sao.
Lại nói hiện tại ở bên ngoài trước cửa vào Tây Mạc Bí Cảnh, những người cầm đầu của Thất Đại Tông Môn cùng Mạc Thành thành chủ Mạc Thương Lang nhìn cấm chế xao động, chuẩn bị sử dụng lực lượng đánh vào cấm chế, truyền tống người bên trong ra.
- Ha ha ha, rốt cuộc phải một lần nữa mở ra Tây Mạc Bí Cảnh, không biết có bao nhiêu thiên tài trở ra đây.
Một lão già bạch phát hồng nhan cười lớn nói, tu vi đã là Hợp Thể sơ kỳ, dĩ nhiên là một lão tổ của gia tộc lớn nào đó, lời hắn vừa nói ra cũng làm không ít người trong tâm lộp bộp thoáng phát, thấp thỏm không yên.
Nhưng có vài người nhìn cánh cổng không gian kia, trong lòng cảm khái, tuy nhiên mỗi lần Tây Mạc Bí Cảnh mở ra là cửu tử nhất sinh, nhưng những người bò ra được từ trong đó đều là thanh niên tài tuấn, là trụ cột của Tây Đại Lục sau này.
- Môn chủ, ta cũng có chút không chờ đợi được, ta nghĩ Trần Phong cùng Vũ Phi có thể đi ra đi, còn có nha đầu Ức Mộng nữa, hi vọng bọn họ có thể chỉ huy nhiều sư huynh đệ trở ra.
Ninh Cung Như lo lắng nói với Lưu Diệp bên cạnh, nhưng nàng nào biết từ khi vào Bí Cảnh mọi người đều bị tách riêng lẽ, từ đầu tới cuối Trần Phong cũng không gặp được Dương Vũ Phi, chỉ gặp một vài huynh đệ đồng môn, nhưng mà hắn cũng nào quan tâm sống chết bọn họ.
- Thái trưởng lão yên tâm, những người khác không nói, nhưng tiểu tử Trần Phong kia thâm sâu khó dò, trên người có rất nhiều bí mật, ta nghĩ tuyệt đối hắn không thể nào chôn xương ở bên trong.
Lưu Diệp khuôn mặt tươi cười nhìn Ninh Cung Như, nhưng trong lời nói ai cũng nghe ra định lực chưa đủ.
- Hắc hắc, Lưu Môn chủ sao lời lẽ của ngươi không có khí thế gì hết vậy, ta xem chắc ngươi đang tính toán còn người nào trở ra không, mà đi về lo hậu sự.
- Khổ thân Lưu Môn chủ lo nghĩ sâu xa, chẳng bù có Thiên Kiếm Phái ta, lần này chắc chắn chiếm hơn mười danh ngạch, ta cũng đã gọi đệ tử về phái bày tiệc ăn mừng rồi a.
Kiếm Khúc Cầu ở một bên cười lạnh châm chọc, vẻ mặt trêu tức, cười trên nỗi đau của người khác.
- Hừ, Thiên Kiếm Phái ngươi đừng vội đắc ý, không chừng ngay cả một người cũng không thể trở ra, đến lúc đó ta cho ngươi đắc ý.
Lưu Diệp bị châm chọc cũng xanh cả mặt, ba ngày nay liên tục nghe tên Kiếm Khúc Cầu này buôn lời khiêu khích, Lưu Diệp hắn cũng nhịn một bụng lửa giận, tượng đất còn có ba phần hỏa khí mà.
Kiếm Khúc Cầu thỏa mãn vì chọc giận được Lưu Diệp, không nói gì cười cười, chờ đợi thời gian mở ra cổng không gian truyền tống đệ tử ra ngoài, tuy hắn mạnh miệng như vậy, nhưng trong tâm cũng âm thầm lo lắng cho đệ tử nhà mình.
Không chỉ Cự Kiếm Môn cùng Thiên Kiếm Phái lo lắng cho đệ tử nhà mình, mà đa phần những người cầm đầu tất cả tông môn, gia tộc lớn nhỏ có người đi vào Tây Mạc Bí Cảnh tìm cơ duyên đều vạn phần lo lắng.
Khuôn mặt từng cái đại lão đều là nghiêm túc cực kỳ nhìn về phía trước, bởi vì Tây Mạc Bí Cảnh tỉ lệ đào thải quả thật quá là cao, dường như ngàn người đi vào chỉ còn tầm một trăm đi ra, đã là cực kỳ may mắn.
Dù vậy, cũng có vô số tông môn cho đệ tử nhà mình đi vào Bí Cảnh, hi vọng có thể chiếm được cơ duyên to lớn, trợ giúp chấn hưng tông môn, tuy nhiên loại tỷ lệ này rất nhỏ, đây cũng là một ván cược, thắng thì làm lớn mạnh môn phái, thua thì thế lực suy giảm hai mươi năm.
Cũng như Cự Kiếm Môn vào hai mươi năm trước toàn quân bị diệt, từ môn phái top đầu liền lọt xuống top cuối, bị người ta châm chọc khiêu khích.
- Các vị, đã đến lúc mở ra truyền tống.
Thành chủ Mạc Thành, Mạc Thương Lan cao giọng hô, khác hẳn với sắc mặt nghiêm nghị của những người khác, hắn thái độ thong dong, cứ như có bao nhiêu người sống mà trở ra đều không liên quan tới hắn, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Cầm đầu Thất Đại Môn Phái nghe lệnh, lập tức phát động lực lượng mở ra cấm chế, truyền tống đệ tử đi ra, nhanh chóng phía trước cổng không gian khi trước xuất hiện hai đạo thân ảnh.
- Nhìn xem, đó là huynh đệ Huyền Vô Nhai và Huyền Vô Khuyết của Huyền Minh Tông.
- Xem ra hai huynh đệ nhà này có được kỳ ngộ, không muốn ở lại lâu, nên đi gần với cổng truyền tống nhất, trước tiên đi ra.
Nhìn thấy hai thân ảnh kia, vô số người nghị luận sôi nổi, những tiếng cảm khái vang lên không ngớt.
- Haha, tốt tốt tốt.!!
Tông chủ Huyền Minh Tông thấy hai huynh đệ bộ dáng không chút thay đổi, nhưng dường như khí thể cao hơn không ít, liền cười to nói ba chữ tốt, hắn cũng là một lão quai sống gần ngàn năm, tên là Huyền Hùng, một thân tu vi đạt Hợp Thể sơ kì.
Hai huynh đệ Huyền Vô Nhai và Huyền Vô Khuyết là được Huyền Hùng nhận nuôi từ nhỏ, để trong tông môn bồi dưỡng, xem hai người như là con ruột, hai người cũng không phụ lòng hắn cũng thể hiện ra thiên phú kinh người, thấy hai người an toàn làm sao không vui mừng.
Hai người không nói gì, tiến về trận doanh của Huyền Minh Tông nhưng không biết suy nghĩ gì.
Càng ngày càng có nhiều đệ tử được truyền tống ra, không thiếu những thiên tài đã nổi tiếng, làm xung quanh cất lên những tiếng cười to, ngược lại những thế lực chưa thấy đệ tử nhà mình thì tâm bắt đầu chìm tới đáy cốc, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Nhạc Tử Phong bị Lôi Đình Chân Hỏa của Trần Phong từ từ thiêu đốt, trải qua vài phút, nửa phần dưới của Nhạc Tử Phong bị đốt cháy hóa thành tro tàn.
- A.aa Trần...Trần Phong ngươi..ngươi chết không tử tế,...ta chết đi sẽ biến thành quỷ, đi hãm hiếp phụ nữ của ngươi...giết lấy phụ mẫu ngươi..khà khà nghĩ tới đó...aa
Nhạc Tử Phong đau đớn cắn răng độc ác mắng, sau khi tu sĩ thoát thai phàm nhân thì trình độ sinh mệnh lực rất ngoan cường, hiện tại Nhạc Tử Phong đôi chân đã hóa thành tro tàn, dù đau đớn nhưng vẫn có sức lực trợn mắt mắng chữi, đổi lại là người bình thường đã chết từ lâu.
Hắn hiện tại đã là phế nhân, căn cơ vẫn còn nhưng chỉ là một người bình thường, dù có muốn tự bạo Nguyên Anh đồng quy vu tận cũng không được, chỉ có thể chịu đựng cái chết tới.
Trần Phong hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời của Nhạc Tử Phong, hắn biết tên này đang cố chọc giận mình, để mình có thể nhanh chóng giải quyết để hắn bớt thống khổ.
Nhưng hiện tại Trần Phong tâm cảnh khá là vững vàng, nếu là lúc trước thì hắn liền tức giận một mồi lửa thiêu trụi Nhạc Tử Phong rồi.
Trong lúc này dị biến nảy sinh, thân hình Nhạc Tử Phong mờ đi, bàn tay Trần Phong đang nắm cổ hắn chợt nhẹ, Trần Phong định thần nhìn lại thì Nhạc Tử Phong từ từ tiêu thất, hắn biết có biến, liền gia tăng cường độ hỏa diễm, nhưng trong nháy mắt Nhạc Tử Phong đã tan biến, nhưng lại để lại quanh quẩn trong không trung một tiếng gào.
- Công tử, thời gian Bí Cảnh sắp hết, có người đang phát động cấm chế truyền tống.
Chưa kịp cua Trần Phong nghi hoặc Hằng nhi liền giải thích.
- Móa, còn chưa làm gì lại hết thời gian.
Trần Phong chữi nhỏ một tiếng, tâm thần vừa động thoát ra khỏi Phượng Hoàng Cung, một tay chạm vào cả tòa Phượng Hoàng Cung liền biến mất, rồi xuất hiện bên trong Cửu Tôn Tháp.
Trần Phong dặn dò chúng nữ bên trong thoáng phát, rồi nhìn lại một khoảng đất trống rộng lớn trước đó đặt Phượng Hoàng Cung, hắn cũng bình tĩnh ngồi xuống chờ đợi truyền tống ra ngoài.
- Ha ha ha, trời không phụ lòng người, tất cả các vị, Nhạc Tử Phong ta có chuyện tuyên bố, bên trong Bí Cảnh, tên Trần Phong kia đã nhập ma, hắn đồ sát hơn trăm người của các môn phái chúng ta, cầu mong các ngươi báo....!
Nhạc Tử Phong bị bao phủ trong Lôi Đình Chân Hỏa xuất hiện bên ngoài, liền cao giọng hét lên, nhưng chưa nói hết đã bị thiêu đốt thành tro bụi, mang theo một nỗi uất hận ngập trời, tiêu tán cùng thiên địa.
Toàn bộ người ở trước quảng trường đều dừng lại động tác, nhìn xem Nhạc Tử Phong xuất hiện trước cổng không gian chỉ khoảng ba, bốn giây, nói ra câu kia rồi hồn quy thiên địa.
Nghe lời của Nhạc Tử Phong, vô số đạo ánh mắt đổ dồn về phía Cự Kiếm Môn, họ cũng tin tưởng lời này không nghi ngờ, một người sắp chết, hình thần đều diệt tại sao phải dùng một khắc cuối cùng của cuộc đời mình để bịa chuyện.
Cái tên Trần Phong thì những người ở đây cũng là như sấm bên tai, ai cũng biết mạng hắn có giá khá cao, mà hiện tại lại thêm tội danh nhập ma, đồ sát hơn trăm thiên tài đệ tử, thì cái giá lúc này bao lớn.
- Cự Kiếm Môn, nếu lời Nhạc Tử Phong là thật, lần này chúng ta mong các ngươi có một lời giải thích.
Từng luồng uy áp phô thiên cái địa ép hướng đám người Cự Kiếm Môn, dĩ nhiên họ tin tưởng lời một người đã chết, đệ tử nhà mình chết bên trong vì nguyên nhân gì, bị Yêu Thú làm thịt, hay bị ai đó chém chết nếu không biết thì không có khúc mắc.
Mà nếu biết được hung thủ sát hại đệ tử nhà mình, nếu không tự tay báo thù thì làm sao còn mặt mũi mà tiếp tục tu luyện lên cao.
Trần Phong cũng không nghĩ tới, trước khi chết tên Nhạc Tử Phong kia lại chơi hắn một vố, Trần Phong nghĩ một mồi lửa cuối cùng đã xử lý được Nhạc Tử Phong trước khi hắn ra khỏi đây, đúng như là người tính không bằng trời tính a...
....