Phong Nhàn ôn như vuốt ve khuôn mặt nàng, nước mắt không ngừng rơi xuống, hắn gào thét điên cuồng, trong tiếng thét mang theo nỗi bi thương tuyệt vọng, trong mắt hắn giờ đã không còn kiên cường , chỉ là còn lại sát ý lạnh như băng, hắn thề phải trả thù, dù có thế nào đi nữa.
Ngày hôm sau, Phong Nhàn cõng theo quan tài của Vương Tiểu Điệp đi vào Vương gia, tất cả thủ vệ ngăn chặn đều bị hắn diệt sát, hắn nhẹ nhàng đặt quan tài xuống, nhìn vào bên tong Vương gia hét.
-Lão vương bát đản cút ra đây nhận lấy cái chết!
Nghe được tiếng thét đầy phẫn nộ cùng sát ý của hắn, từ trong Vương gia bay ra vài cao thủ toàn bộ là Hóa Thần Kỳ.
-Hỗn tiểu tử , từ đâu tới dám đến Vương gia ta nháo sự.
Đi ra là năm người , gồm bốn tên lão già , và phụ thân của Vương Tiểu Điệp, chưa thấy mặt là ai, thì một lão già đã lạnh giọng quát.
-Thì ra là tên phế vật này, mười năm rồi không gặp ngươi tới đây làm gì?nữ nhi ta vì ngươi mà chết, hôm nay lại đến đây dương oai, xem ra ngươi là chán sống.
Phụ thân Vương Tiểu Điệp nhìn kỹ thì thấy đó là Phong Nhàn, khinh thường cười lạnh , hiện tại hắn không nhìn thấu tu vi của Phong Nhàn, nhưng hắn cũng chả quan tâm, trong vòng mười năm thì một tên phế vật có thể tạo nên sóng gió gì.
-Vì ta sao? Haha ta hỏi ngươi, tại sao Điệp nhi chết?nàng hứa sẽ chờ ta mười năm, cho ta một câu trả lời!
Phong Nhàn nghe mà buồn cười, nếu hôm nay Vương gia không cho hắn câu trả lời, thì hắn sẽ không ngại đồ sát cả Vương gia.
-Hừ, cũng được thôi, để cho ngươi chết được minh bạch ta sẽ cho ngươi hiểu vì sao nàng vì ngươi mà chết.
Phụ thân Vương Tiểu Điệp hừ lạnh, bắt đầu kể từ khi nàng lên xe hoa gả vào Lý gia.
Bảy năm trước, Vương Tiểu Điệp được gả vào Lý gia, buổi tuối vào đêm động phòng, thì tâm Vương Tiểu Điệp đã chết, nàng quyết định không cho ai động vào nàng dù một ngón tay, nàng cũng đã trao thứ quỳ nhất của mình cho tình lang thì không còn gì hối tiếc, nàng cũng khộng quan tâm gia tộc an nguy, nàng từ chối đi theo Phong Nhàn là vì lo sợ cho hắn bị Lý gia truy sát, còn về nàng thì không quan trọng.
Vương Tiểu Điệp làm ra quyết định , tự đoạn kinh mạch toàn thân mà hương tiêu ngọc vẫn, sau khi Lý công tử phát hiện nàng đã chết, liền trục xuất tên Vương Tiểu Điệp ra khỏi gia phả Lý gia, trả xác nàng về cho Vương gia, không thừa nhận nàng là người nhà họ Lý, dù đa tiến hành hôn lễ nhưng trong đêm tân hôn lại tự sát, cả Lý gia mặt mũi cũng mất sạch.
Vương gia bên này thì sửng sốt một hồi, rồi bi thương, Vương gia chỉ có Vương Tiểu Điệp là hậu bối xuất sắc, muốn cả gia tộc đi lên, sau này phải nhờ vào nàng, cứ ngỡ gã cho nàng vào Lý gia, ôm được bắp đùi của họ, thì Vương gia chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, nào ngờ nàng chọn cách tự sát, cả Vương gia mất đi một thiên tài, còn làm đắc tội Lý gia, dù không bị diệt môn nhưng gây khó dễ là vẫn phải có.
Bởi vậy toàn bộ Vương gia đều chĩa đầu mâu về hướng Phong Nhàn, nếu không có tên phế vật này làm sao cả Vương gia lâm vào tình thế như vậy, những người ở dây đều căm tức nghiến răng trừng mắt nhìn hướng Phong Nhàn.
-Thì ra là tại các ngươi, nếu các ngươi không bức ép thì nàng đâu có chết, nếu nàng đã chết thì Vương gia không cần thiết tồn tại nữa.
Phong Nhàn bi phẫn,nếu không có đám lão gia hỏa khốn nạn này, thì nàng đã hạnh phúc bên cạnh hắn, hắn cũng đâu có khổ đến nổi người không ra người liều mạng tu luyện, hắn cảm giác máu trong người đang sôi sục, ánh mắt đỏ ngàu sát ý bắn ra ép về đám người Vương gia, làm họ cũng tâm kinh đảm hàn, hôm nay hắn quyết định phải đồ diệt cả Vương gia.
Tát cả những người ở đây đều là run rẩy, vài cái trưởng lão cùng phụ thân Vương Tiểu Điệp đều là ngạc nhiên, chỉ là sát khí mà cũng cho họ một cảm giác nguy cơ, mười năm này Phong Nhàn tu luyện sát phạt chi đạo, tắm trong biển máu mà ra, nhưng dù gì cũng là những con cáo già rất nhanh đám cao tầng trấn định lại, một lão gia bước ra khinh thường nói.
-Không biết sống chết, hôm nay lão phu sẽ tiễn ngươi đi.
Lão già vừa nói, thoát cái lấy ra một thanh liêm đao nhắm thẳng cổ Phong Nhàn chém tới, nhưng Phong Nhàn không chút biến sắc, rút ra thanh kiếm bên hông, một kiếm chém xuống đầu lâu của lão già đã bay lên, chết không nhắm mắt.
-Ngươi...ngươi là Hóa Thần hậu kỳ?
Phụ thân Vương Tiểu Điệp kinh hãi , mấy lão già khác cũng không kém, cái tên mà hắn xem là phế vật bao năm nay tu vi lại vượt qua cả chính mình, trong nháy mắt Phong Nhàn thi triển ra một chiêu kiếm kia thì toàn bộ tu vi bộc phát, hời hợt chém rụng đầu lâu của lão già Hóa Thần trung kỳ.
-Tất cả cùng lên hắn chỉ có một người.
Nghe được chỉ thị, vài lão già còn lại xông lên bộc phát lực lượng, nhằm chém chết Phong Nhàn nhưng không như ý nguyện của bọn họ, chỉ qua vài chiêu mấy lão già cũng là đầu một nơi thân một nẽo toàn bộ đều chết thảm, chỉ còn lại phụ thân Vương Tiểu Điệp là bị thương thở từng ngụm lớn.
Trong mắt hắn lúc này đều là sợ hãi, hắn không nghĩ tới một con kiến hôi mười năm trước có thể tùy ý tiêu diệt, vậy mà hôm nay đã có thể nhẹ nhàng chém giết vài cái Hóa Thần trung kỳ trưởng lão, đồng thời hắn cũng dâng lên một nỗi hối hận, nếu lúc đó chấp nhận tên này làm con rễ, thì tương lai Vương gia cũng sẽ quật khởi không xa, đâu phải cần bán con gái mình ra để nịnh bợ, làm chó cho người ta.
Với tu vi của Phong Nhàn hiện giờ đương nhiên là có thể ăn đứt tên Lý công tử kia, trong vòng mười năm đột phá hơn ba đại cảnh giới, hắn lúc này rất hối hận, chẳng những con gái chết đi mà còn kết thù với một tên yêu nghiệt, nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận, sai một nước cờ thua luôn cả bàn cờ.
-Lão cẩu, hôm nay Vương gia của ngươi phải biến mất.
Phong Nhàn kề thanh kiếm vào cổ , lạnh lùng nhìn hắn, phụ thân Vương Tiểu Điệp vẫn chưa hết hi vọng van xin.
-Đừng, dù gì ta cũng là phụ thân của Điệp nhi, nếu ngươi giết ta nàng dù đã chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.
Phong Nhàn khinh bỉ nhìn hắn, đến lúc này mà cũng không biết hối cãi, đệ tiện vô sỉ còn lấy nữ nhi đã chết ra uy hiếp,từ lúc hắn chia rẻ uyên ương thì hắn đã sai hoàn toàn rồi, đây là số mệnh của hắn.
-Điệp nhi có người phụ thân như ngươi , thật là sỉ nhục của nàng,
Nói xong Phong Nhàn một kiếm chém chết hắn, kết thúc cuộc đời của một kẻ vô sỉ, không lâu sau đó toàn bộ Vương gia máu chảy thành sông, toàn bộ hơn 300 nhân mạng không kể già trẻ lớn bé đều bị tàn sát.
Trần Phong một mực dùng đôi mắt của mình để cảm nhận, hắn cũng không có nhúng tay vào làm gì, mọi chuyện theo hắn thấy đến đây là kết thúc nên bắt đầu một nhân sinh mới, hắn cũng muốn tự mình cảm nhận ra sao.
Sau khi đồ sát cả Vương gia, Phong Nhàn tiếp tục cõng theo quan tài Vương Tiểu Điệp đi vào rừng lá phong, rồi ngồi xuống bên cạnh ôm lấy quan tài mà vuốt ve.
Trần Phong phong ấn toàn bộ tu vi, hiện ra trước mặt Phong Nhàn, mỉm cười.
Hai người đối mặt nhau nhưng không nói gì, cứ thế vô số năm qua đi, cuối cùng Phong Nhàn cũng hồi tĩnh lại nhìn Trần Phong.
-Cảm ơn, ngươi đã bồi tiếp chúng ta lâu như vậy ,cũng như công pháp của ngươi, nếu có kiếp sau ta nguyện làm trâu ngựa để báo đáp ân tình, hiện tại ta phải đi, ta nghe rõ Điệp nhi đang gọi ta.
-Điệp nhi, chờ ta, ta sẽ nhanh chóng tìm đến nàng.
Thoại âm rơi xuống, nguyên lực hắn toàn thân tiêu tán, sinh cơ cũng dần dần trôi đi, Phong Nhàn ôm chặt lấy quan tài Vương Tiểu Điệp tựa đầu vào đó, khóe môi còn treo dáng mỉm cười xem như là được giải thoát, nàng đã không còn, thì hắn cũng mất đi mục tiêu sống của minh, nên hắn phải đi tìm nàng dù là có xuống Cửu U Hoàng Tuyền.
Trần Phong không nói gì, lẳng lặng nhìn xem Phong Nhàn ôm chặt lấy quan tài mà tự đoạn sinh cơ chết đi, một đôi tình lữ dường như có thể hạnh phúc ở bên nhau, nhưng trời xanh vô tình đành phải cách biệt, Trần Phong vẫn ngồi đó lĩnh ngộ Chân Ý từ hai người họ, bất giác hắn cũng chảy ra một giọt lệ.
Nhiều năm trôi qua, Trần Phong đã thành bộ dáng già nua, râu tóc bạc phơ, y phục cũng theo thời gian mà rách tả tơi, cát bụi thì phủ đầy người, nếu ai đi qua họ sẽ nghĩ đó là một bức tượng, bên cạnh là một bộ xương trắng vẫn còn ôm chặt lấy cỗ quan tài đã mục nát không chịu nỗi.
Cứ thế vô tận tuế nguyệt đi qua, xuân qua đông tới, năm này qua tháng nọ, cánh rừng lá phong sặc sỡ ngày nào giờ đã trụi lá mà chết đi, chiếc quan tài cũng bị thời gian ăn mòn thành gỗ vụn rồi bị cuốn đi theo gió, phía bên dưới một gốc cây, có ba bộ xương đang nằm trên mặt đất, mặc cho gió lạnh cuốn theo từng mảnh tro bụi phủ lên ba bộ xương.
Trần Phong cũng đã phong ấn tu vi hóa phàm để cảm nhận Chân Ý của cái chết, thế nên hắn đã ngồi bên cạnh hai người Phong Nhàn cùng Vương Tiểu Điệp cho đến nhân sinh thứ hai kết thúc.
Trần Phong bắt đầu nhân sinh thứ ba của mình, dù đã chết ở kiếp thứ hai, nhưng bắt đầu kiếp thứ ba hắn bất ngờ từ hư không xuất hiện, bộ dáng vẫn là tầm hai mươi tuổi, tu vi vẫn là Nguyên Anh viên mãn.
Hắn đến một chỗ Đại Lục xa lạ khác, đặt chân ở lại, thu liễm một thân tu vi, làm nông dân bình thường, hắn định kiếp này tự mình sẽ trải qua nhân sinh không đi quan sát người khác nữa.
Năm đầu tiên, hắn dựng một căn nhà tranh ở lại, nếu có côn đồ lưu manh gì tới đây quậy phá, hắn sẽ đánh cho đối phương một trận rồi đuổi đi, dù phong ấn tu vi nhưng với sức mạnh thân thể đủ để cho mấy tên lưu manh quỳ rạp xuống đất, đến năm thứ hai, hắn chân chính làm được bình thường, sáng ra đồng làm ruộng tối về đi ngủ.
Tuy nhiên bởi vì "hung uy" năm đầu của hắn hù dọa, năm thứ hai, năm thứ ba lại không còn lưu manh côn đồ nào đến quậy phá nữa, rất nhanh cũng có bà mai mối đến cửa giới thiệu một cô nương tên là Lâm Yên Nhi cho hắn.
Trần Phong cười từ chối, hiện tại hắn đang trong Huyễn Cảnh, nếu hắn có người yêu thương thì một khi thoát khỏi đây cũng sẽ vướng bận một ít, hắn mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn mà nghỉ. năm năm sau, hắn không cần cố ý áp chế, một thân nguyên lực cũng sẽ không tuôn trào, ẩn sâu trong người hắn như hồ nước lặn.
Hắn cũng đã lĩnh ngộ cũng khá nhiều Chân Ý , nên rất nhanh biến thành phàm nhân chân chính.
Vài năm qua đi hắn bắt đầu chuyển sang thời kỳ trung niên , khuôn mặt từ từ có nếp nhăn, tóc điểm lưa thưa vài sợi bạc, vẻ anh tuấn trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết năm tháng tang thương, từ một thanh niên anh khí kinh người biến thành một đại thúc thúc nhà bên.
Lâm Yên Nhi được bà mối giới thiệu với hắn cũng đã sớm lập gia đình, sinh ra một nữ nhi đáng yêu, nàng cũng có hảo cảm với hắn nhưng bị từ chối nên đã kết hôn, mà nàng vẫn chú ý đến hắn.
Năm tháng lơ đãng trôi qua, trượng phu của Lâm Yên Nhi cũng mất đi, nên nàng dẫn lấy nữ nhi của mình, chuyển về cạnh nhà Trần Phong để tiện chăm sóc bầu bạn với nhau sau này, Trần Phong cũng không cự tuyệt đồng ý cho hai mẹ con làm hàng xóm.
Từ đó Trần Phong có thêm một cái đuôi , đó là tiểu nha đầu tên Tiểu Nhi, Tiểu nha đầu này còn nhỏ cũng là quỷ tinh linh, nàng luôn theo hỏi Trần Phong muốn biết vì sao mẫu thân lại thích hắn như thế, đã qua rất nhiều năm mà nhắc đến tên Trần Phong lại vẫn còn lộ ra vẻ ngẩn ngơ.
Hai nhà làm hàng xóm cạnh nhau, ra vào chạm mặt dần dần. Lâm Yên Nhi đã không khống chế được tình cảm mà biểu lộ với Trần Phong, nhưng bị hắn uyển chuyển từ chối, làm nàng ũ rũ đau lòng, nhưng Trần Phong hứa sẽ cùng nàng nói chuyện chia sẽ công việc và từ đó họ cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tâm cảnh của hắn hiện tại từ khi lĩnh ngộ từ nhân sinh thứ hai đã vững chắc hoàn toàn, sự việc nhỏ nhoi không làm hắn tâm tình có chút ba động, Tiểu Nhi cũng thường bám theo Trần Phong đi làm ruộng, thấy hắn mồ hôi đầm đìa, liền chạy về nhà bưng nước.
Thời gian cung nhanh chóng trôi đi, Tiểu Nhi cũng đã trưởng thành, biến thành một thanh xuân thiếu nữ, nhưng vẫn bám theo Trần Phong khuông buông, lúc nào cũng ngọt ngào gọi Đại thúc thúc.
Không lâu sau đó , Tiểu Nhi cũng lập gia đình, Nàng gả cho một nam nhân trung thực, nói năng không hay lắm nhưng mà thật thà hiền hậu, sinh ra một hài tử rồi chuyển về sống cùng mẫu thân nàng ,tiểu hài tử nó cũng rất bám theo Trần Phong giống như mẫu thân hắn hồi nhỏ, miệng cũng gọi đại gia gia không ngớt.
Thời gian cũng chầm chậm trôi, mới đó cũng đã qua hai mươi năm, Lâm Yên Nhi cũng đã già, nàng đang đi cuối sinh mệnh của mình, nằm trên giường nhìn lấy phu thê Tiểu nhi cùng Trần Phong, trước khi lâm chung nàng nhìn lấy Trần Phong trong ánh mắt đều là nhu tình không bỏ.
Ánh mắt ấy làm Trần Phong tim như đao cắt, dù gì đã sống cạnh nhau lâu như vậy, hắn đã xem họ cũng là người thân mình, khi nhìn thấy người thân sắp chết, Trần Phong lòng nổi lên sóng cả mãnh liệt, hắn cảm nhận được đây chính là thống khổ, là đau thương , hiện tại chính hắn cảm nhận được lại rõ ràng hơn cả là hắn đi quan sát nhân sinh của người ta.
Trần Phong bộ dáng lúc này cũng là lão nhân hơn sáu mươi, hắn đưa lấy đôi tay hơi nhăn nheo của mình, chạm vào mặt Lâm Yên Nhi nhẹ nhàng vuốt ve, nàng cảm nhận tình cảm của hắn, hạnh phúc mỉm cười một giọt nước mắt rớt xuống, rồi nàng trút hơi thở cuối cùng.
Mười năm nữa qua đi, trượng phu cùng với hài tử của Tiểu Nhi trên đường đi làm về, đã bị thổ phỉ cướp giết, nàng như mất tất cả thế giới mà tìm tới Trần Phong ôm hắn khóc lớn, một tiểu nha đầu tinh linh luôn bám theo Trần Phong ngày nào giờ đây cũng đầu tóc bạc phơ.
Không lâu sau Trần Phong cũng thành một lão già sắp chết, nằm bất động trên giường, Tiểu Nhi chỉ còn mình hắn là người thân, giờ đây hắn cũng sắp bỏ nàng mà đi, từ đó nàng cũng đổ bệnh nặng, nàng cố gắn chống dậy thân thể suy yếu bò lên giường nằm ôm lấy thân thể gầy gò của Trần Phong rồi chờ đợi cái chết đến gần.
Trước khi chết cả hai đều nhớ về thời gian trước, một tiểu cô nương thanh thuần khả ái đi theo một đại thúc thúc hiền lành nói nói cười cười, tất cả giống như là mới xảy ra ngày hôm qua, cả hai nhìn nhau mỉm cười nhẹ nhàng rồi nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp cuối cùng của một đời người.
Kể từ đó Trần Phong lại hồi sinh vào một thế giới khác,trải va vài chục lần chuyển kiếp nhân sinh, hình dáng cũng không thay đổi, kiếp thì nhìn xem nhân sinh biến hóa, khi thì tự mình cảm nhận nhân sinh, hắn cũng từ từ hoàn chỉnh tất cả Chân Ý để mình vững chắc đột phá Hóa Thần.
Giữa thiên địa vạn sự , vạn vật cũng là Đạo . nguồn gốc của mọi vật trên thế gian đều chuyển từ không sang có, từ yên tĩnh chuyển sang động, Hồng Mông chi nguyên diễn hóa Hỗn Độn sinh Thiên Địa ,bắt đầu phân loại Âm Dương.
Thiên Địa dưỡng dục linh thai, linh thai hóa vạn vật, vạn vật diễn hóa Thiên Đạo, Thiên Đạo vận hành, hình thành một thế giới, đây chính là Chân Ý Đại Đạo.
Bên trong hang động
Có sáu mỹ nữ nhìn lấy một thanh niên đang khép hờ mắt, khuôn mặt tuấn tú phi thàm vài sợi tóc bạc phủ xuống một bên mắt, trông rất muốn ăn đòn, toàn thân Bạch Y như tuyết , sau lưng cõng theo một thanh kiếm ngồi xếp bằng tu luyện, quanh thân hắn khí tức đang cuồn cuộn kéo lên, xung quanh thiên địa lính khí điên cuồng bay vào trong hang động , tạo ra động tỉnh khá lớn.
Các nàng gồm có tứ nữ Diệp Chỉ Hân , Tiêu Ngọc Sương . Trần Mộng Kỳ, Cổ Cẩn Huyên, cùng với Ninh Cung Như và Hạ Ức Mộng , nàng sau khi xuất quan đột phá , cũng đã theo sư phụ Ninh Cung Như đến đây xem Trần Phong.
-Đã qua hai mươi ngày , sao phu quân còn chưa đột phá.?
Trần Mộng Kỳ lo lắng nói , đã hai mươi ngày từ khi hắn bế quan đột phá, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mà khí tức không ngừng tăng cao làm các nàng cũng khá lo lắng.
-Ta xem hắn có lẽ định lĩnh ngộ hết thảy bên trong Huyễn Cảnh của mình, cho dù là ta lúc ấy chỉ trải qua 2 kiếp, mất ba ngày mới đột phá Hóa Thần Kỳ.
Ninh Cung Như khiếp sợ nói, khi nàng đột phát chỉ mất ba ngày, còn tên này thì đã qua hai mươi ngày mà chưa đột phá cũng làm nàng kinh hãi không ngớt.
-Phu quân chúng ta không phải người bình thường, chúng ta được theo bên cạnh hắn là hạnh phúc lớn nhất trên đời , phải không Mộng nhi.
Diệp Chỉ Hân cười, nhìn về phía Hạ Ức Mộng, qua truyện trò cùng chúng nữ, nàng biết phải giúp tiểu tình lang của nàng chộp tới Hạ Ức Mộng vào tay, nàng cùng Trần Mộng Kỳ liên tục nói mát về Trần Phong, châm dầu thổi lửa để đầu độc tư tưởng Hạ Ức Mộng.
Hạ Ức Mộng khuôn mặt xấu hổ, cứng ngắt gật đầu, nàng đã ở đây cùng chúng nữ tầm nữa tháng, các nàng cũng nói ra quan hệ với nhau, khi Hạ Ức Mộng biết Trần Phong không chỉ có mình nàng, mà còn có bốn người khác thì trong lòng cũng hơi chua chua, nhưng được tứ nữ nhiệt tình chào đón, nói chuyện vui vẻ, nàng cũng chấp nhận vậy.
Một lát sau Trần Phong mở bừng mắt, một luồng khí thế thổi tung vách hang động làm đá rơi lả tả, chúng nữ liền kinh hoảng vội vàng bay ra ngoài, Cổ Cẩn Huyên vô vỗ bộ ngực nhỏ của mình,oán hận nói.
-Hù chết Huyên Huyên, xấu xa phu quân, sau này ta phải thu thập hắn.
Trần Phong từ trong Huyễn Cảnh đi ra, hắn đã trải qua hơn 10 kiếp nhân sinh, nếm đủ mọi vui buồn lẫn lộn của thế gian, sau khi rời khỏi trực tiếp tấn thăng Hóa Thần sơ kỳ đỉnh phong, trong cơ thể hắn 1100 kí tự Đế Văn thành hình, chia đều ra toàn bộ kinh mạch, chúng không ngừng lưu chuyển và phát sáng.
1000 Đế Văn thì Trần Phong có thể thi triển Nhị Trọng Chiến Thân , cũng là lĩnh ngộ "Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết" Nhị trọng thiên, sức chiến đấu được tăng cường, bây giờ Trần Phong cảm nhận lực lượng tuôn trào trong cơ thể, một quyền có thể đánh nổ Hóa Thần hậu kỳ.
-Đế Thiên Chiến Thân "Mở"
Trần Phong bộc phát khí thế kinh người lao ra khỏi hang động đứng giữa hư không thi triển Nhị Trọng Chiến Thân ,hư ảnh Đế Hoàng sinh ra biến đổi khá lớn, sau lưng nó là 7 khỏa ngọc châu màu sắc khác nhau đang xoay tròn, chục dặm thiên địa linh khí đều bị hắn hấp thu vào cơ thể không còn sót một chút gì.
Những ngọc châu này là 7 loại thuộc tính , Kim , Mộc , Thủy , Hỏa , Thổ , Phong , Lôi , tương đương với bảy màu sắc Vàng , Lục , Lam , Đỏ , Nâu , Xanh Xám , Tím.
Những ngọc châu này không chỉ trợ giúp hấp thụ linh khí, mà còn giúp hấp thụ năng lượng thuộc tính có trong thiên địa , trợ giúp Trần Phong lúc đánh ra vũ kỹ công kích các hệ lực lượng được gia tăng khi mở Nhị Trọng Chiến Thân.
-Ha haha... Trần tam gia đã trở lại, hãy run sợ đi địch nhân của ta hắc hắc, còn nữa các mỹ nữ đợi tam gia tới!
Hắn ngữa mặt lên trời cuồng tiếu, bên trong Huyễn Cảnh hắn cũng biết vì sao mấy tên thiên tài lại cao cao tại thượng mắt chó coi thường người khác rồi, bởi vì bọn hắn không muốn ở dưới người khác dù là bên trong Huyễn Cảnh cũng vậy.
Bên trong Huyễn Cảnh tu vi của họ vẫn như cũ, may mắn ở một cái phàm nhân giới, họ sẽ ngồi trên tất cả , nhìn xuống chúng phàm nhân như con sâu cái kiến, từ đó sinh ra ý nghĩ Thiên lão đại ta là lão nhị a.
Và kiếp thứ 10 của Trần Phong hắn cũng đã trải nghiệm thử làm ác bá, khi dễ người khác ra sao , kỳ thật cũng là cmn sướng khoái a.
....Ba..Ba...
Đang cười như điên dại, Trần Phong bị Ninh Cung Như một tát đập rơi xuống đất, nện ra một cái hố to, thật sự là nàng không thể nhìn được bộ dạng tiểu nhân đắc ý của hắn.
Chúng nữ còn lại cũng không thể nhịn nổi vẻ cười hèn mọn của hắn, nên đành nhờ Ninh Cung Như xuất thủ đem hắn đánh cho tỉnh.
-Đinh! chúc mừng công tử hoàn thành nhiệm vụ ẩn, đột phá Hóa Thần thoát thai phàm nhân.
-Thưởng 20,000exp , một lần vòng quay may mắn, một lần rút thưởng ngẫu nhiên Huyết Mạch thượng vị, 50,000 Danh Vọng.
-Đinh! chúc mừng công tử thành công đột phá Hóa Thần trung kì.
Ký chủ « Trần Phong ».
-Chủng Tộc : Nhân Tộc!"
-Tu Vi : Hóa Thần trung kỳ (exp 257,000/ 300,000)
-Công Pháp / Vũ Kỹ: "Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết"(??) , Tịch Diệt Tam Thiên , Tử Lôi Toái Thể Quyết (??) , Thái Cực Kiếm Ý Vạn Kiếm Quy Tông , Diệt Thế Hỏa Liên.
-Thân Pháp / Hồn Kỹ : Khinh Vân Tế Nguyệt , Thương Mệnh Tiêu Hồn
-Hồn Lực : Ngũ Hành Cảnh
-Huyết Mạch : Phàm nhân
-Thần thông : Đại Thiên Cơ Thuật
-Thiên Địa Dị Vật : Lôi Đình Chân Hỏa
-Pháp Khí/Bảo : "Cửu Tôn Tháp" (??) , Sí Diệm Viêm Long Dực ,Vô Cực Phá Thiên Long Kiếm, Cửu U Long Giới.
-Danh Vọng : 1,550,000 điểm
-Hành trang: 1 lần miễn phí vòng quay , một lần rút thưởng ngẫu nhiên Huyết Mạch thượng vị.
-Đinh! Hệ thống bắt đầu bảo trì nâng cấp, mở ra vòng quay may mắn, vật phẩm Tông Cấp, thời gian nâng cấp ba ngày.
Hàng loạt thông báo từ Hệ Thống vang lên, Trần Phong cũng bị đánh cho u mê, nhưng khí tức một mực kéo lên đến Hóa Thần trung kỳ, làm chúng nữ cũng khiếp sợ.
-Hì hì phu quân của chúng ta thật là đặc biệt a, bị đánh cũng có thể đột phá.
Chúng nữ nhìn nhau che miệng cười, mặc kệ Trần Phong đang nằm dưới đất, trời đất đang quay cuồng a.
Trong khi Trần Phong đột phá Hóa Thần, thì tại nơi Bắc vực xa xôi, quanh năm tuyết phủ trắng xóa, trong một cung điện được điêu khắc từ Hàn Băng Vạn Năm không hề tan chảy, có hai nữ nhân, một người ngồi trên một cái ghế, một người đứng trước cửa sổ nhìn về bầu trời xa xa.
-Một năm nữa là tiến hành nghi thức, ngươi định làm thế nào, Thần Điện chúng ta hiện giờ không thể đắc tội?
Nữ tử ngồi trên ghế mở miệng hỏi, nàng này dung nhan tú lệ tuyệt luân, nhưng nhìn vào đã biết là một băng lãnh nữ nhân , cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, có thể nghe qua từ trong lời nói của nàng không có chút tình cảm.
-Sư tôn, ta đã có lựa chọn cho riêng mình.
Nữ tử đứng trước cửa sổ trả lời, nàng có một khí chất thanh cao thánh khiết, không ô nhiễm khói bụi trần gian, nàng vừa nói, đôi tay tinh xảo trắng mịn như bạch ngọc, nhẹ. nhàng đặt trước vùng bụng phẳng lỳ, cùng vòng eo tinh tế như dương liễu của nàng vuốt ve, trong đôi mắt hiện lên một tia mẫu tính.
Nữ nhân kia cũng im lăng không nói gì, tất cả đều rơi vào trầm mặc, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, sự im lặng bao trùm khắp cung điện, chỉ nghe từng con gió mát nhẹ thổi qua cửa sổ làm tung bay mái tóc thác nước của nử tử.