Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 120: Kém Một Bước
Chương trước- Chương 1: Phong Ảnh Song Sát
- Chương 2: Khởi Đầu
- Chương 3: Thiên Nguyên Đại Lục
- Chương 4: Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết
- Chương 5: Hệ Thống Vĩnh Hằng
- Chương 6: Độ Kiếp
- Chương 7: Trọng Thương
- Chương 8: Lôi Đình Chân Hỏa
- Chương 9: Cường Giả Quyết Đấu
- Chương 10: Bị Đẩy Ngược
- Chương 11: Ly Biệt
- Chương 12: Một Đám Não Tàn
- Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận
- Chương 14: Ly Khai Thanh Hạ Thành
- Chương 15: Tấn Thăng Nguyên Anh Kỳ
- Chương 16: Khiêu Khích
- Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt
- Chương 18: Trở Về
- Chương 19: Chân Tình
- Chương 20: Hạ Ức Mộng
- Chương 21: Toàn Bộ Rút Thưởng
- Chương 22: Chuyện Cũ
- Chương 23: Trả Thù
- Chương 24: Thành Thân
- Chương 25: Bước Vào Tu Chân Giới
- Chương 26: Lần Đầu Bỏ Chạy
- Chương 27: Khảo Nghiệm Thứ Nhất
- Chương 28: Trèo Lên Đỉnh Phong
- Chương 29: Gia nhập Cự Kiếm Môn
- Chương 30: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 31: Điểm Danh Vọng
- Chương 32: Huyên Huyên Say Rượu
- Chương 33: Cáo Trạng
- Chương 34: Không Sợ Chết
- Chương 35: Đấu Võ Mồm
- Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm
- Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông
- Chương 38: Diệt Sát
- Chương 39: Cưỡng Gian Tiêu Ngọc Sương
- Chương 40: Chuyển Biến
- Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc
- Chương 42: Tam Thê
- Chương 43: Tam Phượng Hòa Minh
- Chương 44: Vạn Thiên Kim
- Chương 45: Tìm Đến Cửa
- Chương 46: Cầu Thân
- Chương 47: Kế Hoạch
- Chương 48: Nướng Cá
- Chương 49: Vô Đề
- Chương 50: Men Rượu Mê Tình
- Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
- Chương 52: Hạnh Phúc
- Chương 53: Bái Sư
- Chương 54: Lại Đến Vạn Kim Các
- Chương 55: Tam Sắc Lôi Kiếp
- Chương 56: Ý Nghĩa Của Hóa Thần
- Chương 57: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (1)
- Chương 58: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (2)
- Chương 59: Huyễn Cảnh , Lật Đổ Vương Quyền
- Chương 60: Huyễn Cảnh, Hồng Trần Như Mộng
- Chương 61: Huyễn Cảnh, Hoa Bỉ Ngạn
- Chương 62: Đột Phá Hóa Thần
- Chương 63: Thương Long Tinh Huyết
- Chương 64: Khiêu Chiến
- Chương 65: Ứng Chiến
- Chương 66: Diệt Thế Hỏa Liên
- Chương 67: Bí Cảnh Sắp Mở
- Chương 68: Thu Phục Vạn Thiên Kim(1)
- Chương 69: Thu Phục Vạn Thiên Kim(2)
- Chương 70: Đấu Giá
- Chương 71: Không Gian Truyền Tống Trận
- Chương 72: Tới Tay
- Chương 73: Bí Cảnh Mở Ra
- Chương 74: Bắt Đầu Hành Trình
- Chương 75: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 76: Hắc Ám Tà Long
- Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
- Chương 78: Cặp Đôi Hoàn Mỹ
- Chương 79: Thực Lực Sở Diệu Y
- Chương 80: Đê Tiện Đạo Sĩ
- Chương 81: Thiên Đạo Quả Vào Tay
- Chương 82: Tiểu Bạch
- Chương 83: Ma Hoa
- Chương 84: Địa Hỏa Chi Linh
- Chương 85: Tiến Vào Linh Giới
- Chương 86: Linh Giới, Tinh Linh Tộc
- Chương 87: Xuân Sắc Bên Hồ
- Chương 88: Dã Chiến
- Chương 89: Tinh Linh Nữ Vương
- Chương 90: Sinh Mệnh Thần Thụ
- Chương 91: Mộc Tinh Linh
- Chương 92: Ôn Nhu Hương
- Chương 93: Bí Mật
- Chương 94: Trở Về Bí Cảnh.
- Chương 95: Kịch Chiến Huyền Vô Khuyết
- Chương 96: Trấn Long Bi Phát Uy
- Chương 97: Quần Hùng Hội Tụ
- Chương 98: Mở Ra
- Chương 99: Phượng Hoàng Cung
- Chương 100: Truyền Thừa
- Chương 101: Vạn Kim Thành
- Chương 102: Thành Công
- Chương 103: Toàn Diệt
- Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
- Chương 105: Phong vân kích khởi
- Chương 106: Thiên Phu Sở Chỉ
- Chương 107: Định Tội
- Chương 108: Động thủ
- Chương 109: Đối chiến hợp thể kỳ (1)
- Chương 110: Đối Chiến Hợp Thể Kỳ (2)
- Chương 111: Vô Liêm Sỉ
- Chương 112: Thiên Kiếp
- Chương 113: Kết Thúc
- Chương 114: Nam Hải
- Chương 115: Do Dự
- Chương 116: Song Tu
- Chương 117: Nhan Như Ngọc
- Chương 118: Linh Hồ
- Chương 119: Hồ Ngọc Mị
- Chương 120: Kém Một Bước
- Chương 121: Băng Quan
- Chương 122: Quyết Định
- Chương 123: Ấm Áp
- Chương 124: Luyện hư
- Chương 125: Thân phận
- Chương 126: Rời đi
- Chương 127: Lên Thuyền
- Chương 128: Hải Tặc
- Chương 129: Một Nắm Tay Tru Diệt
- Chương 130: Cập Bến Hải Âu Đảo
- Chương 131: Không Cùng Rác Rưỡi Chấp Nhặt
- Chương 132: Phiền Phức Tự Đưa Tới Cửa.
- Chương 133: Tiểu Bạch Kiểm
- Chương 134: Chứng Thực Đan Sư
- Chương 135: Luyện Đan
- Chương 136: Cao Cấp Đan
- Chương 137: Bị Ám Sát
- Chương 138: Hoàng Gia
- Chương 139: Minh Nguyệt Lâu
- Chương 140: Cố Nhân
- Chương 141: Gặp mặt
- Chương 142: Hắc Y Nhân Thần Bí.
- Chương 143: Đấu Giá Hội.
- Chương 144: Kim Công Tử
- Chương 145: Ủy Khuất.
- Chương 146: Đánh Cướp
- Chương 147: Phối Hợp
- Chương 148: Nghịch Thiên Giả
- Chương 149: Đại chiến
- Chương 150: Lấy một địch ba
- Chương 151: Chim Sẻ Phía Sau
- Chương 152: Hợp Thể Viên Mãn
- Chương 153: Thần Cung Hiện Thế
- Chương 154: Chọc Thêm Phiền Phức
- Chương 155: Kinh Động
- Chương 156: Hí Lộng
- Chương 157: Mục Tiêu Mới
- Chương 158: Khởi Hành Trung Châu
- Chương 159: Khởi Hành Trung Châu (2)
- Chương 160: Động Thủ Giáo Huấn
- Chương 161: Lăn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đại Đạo Vĩnh Hằng
Chương 120: Kém Một Bước
Đây là một hòn đảo cũng không quá lớn, xung quanh cây cối xanh tốt dưới ánh nắng ấm áp, xung quanh bốn phía là được bao bọc bởi hải dương mênh mông không thấy đường chân trời, dĩ nhiên đây là một hoang đảo, ít người đặt chân lên đây.
Bao quanh khí hậu càng mát mẻ sảng khoái, hơn nữa cảnh sắc cũng dịu dàng êm đềm vô cùng, Thủy hệ lực lượng tràn ngập trong không khí, xung quanh cũng có không ít Yêu Thú nhưng đẳng cấp không đáng nhắc tới.
Trần Phong cùng chúng nữ đi ra khỏi hang động, đứng dưới những bóng cây, trước những bãi cát vàng chạy dọc bờ biển, hít thở từng ngụm không khí trong lòng, trong lòng phiêu phiêu mang lại cảm giác thật là yên bình.
Nếu đây là một thế giới bình thường, hắn lại không có trách nhiệm trên người thì chắc chắn sẽ cùng chúng nữ tại đây xây nhà ở lại, khoái khoái lạc lạc cùng nhau tiêu dao suốt quảng đời còn lại.
Hồ Ngọc Mị cứ như hướng dẫn viên du lịch, dẫn chúng nữ đi tham quan khắp hòn đảo của mình, sau đó hái về vô số loại trái cây đầy đủ màu sắc gom thành một đống lớn để trên một bãi cỏ.
Trần Phong thì cũng mặc kệ các nàng dạo chơi, hắn liền thả gần ngàn tộc nhân Tinh Linh Tộc bên trong Cửu Tôn Tháp ra, đây là lần đầu tiên các tộc nhân Tinh Linh chân chính đi ra khỏi thế giới của mình, hòa nhập vào một thế giới mới.
Mọi người đều vui vẻ hoan hô, cùng nhau đi gom lấy nhánh cây lập thành lều trại dựng lại, nhìn ngắm hải dương bao la.
Chúng nữ lần đầu nhìn thấy đại dương bao la, không kềm được kích động cùng tò mò trong lòng, liền cởi phăng y phục chỉ còn lại nội y trên người liền lao xuống nước đùa giỡn.
Trong nhất thời cả một cái đảo hoang vắng liền tràn ngập anh thanh oanh oanh yến yến, tất cả đều là nữ nhân, mà chỉ có riêng Trần Phong là nam nhân, tràng cảnh này khiến hắn cũng không quá thích ứng.
Trần Phong nhìn về dưới một bóng cây to, một thân hình nóng bỏng thướt tha đang đứng yên tĩnh, một bộ ngực căng đầy nhựa sống, tuy dáng người thành thục mê người nhưng dung nhan nàng nhìn qua chỉ như một tiểu nữ hài vừa mới lớn, trái lập cực kỳ tương phản.
Nàng thất thần đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía hải dương xanh biếc vô tận kia, không biết trong lòng suy nghĩ gì.
Trần Phong nhìn Sở Diệu Y đứng đó mà không tham gia cùng chúng nữ, có chút nghi hoặc liền tiến lại cạnh nàng, hỏi.
-Đang có tâm sự sao?
Sở Diệu Y cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, vẫn chằm chằm nhìn về phương xa nói.
-Ta nhớ mẫu thân, không biết hiện tại nàng thế nào!
Sở Diệu Y là đang nhớ về mẫu thân ở Tây Đại Lục, lúc trước nàng tiến vào Tây Mạc Bí Cảnh đã an bài cho mẫu thân một nơi ở khác, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Lúc trước lại nghe cố sự của Hồ Ngọc Mị , lại nghĩ về bản thân mình vẫn còn mẫu thân thì cũng rất là may mắn, dù cả gia tộc không quan tâm nàng, nhưng còn có mẫu thân là người luôn yêu thương che chở nàng.
-Được rồi, ngày mai ta cùng nàng đi tìm địa phương có Truyền Tống Trận, ta đưa nàng trở về gặp mẫu thân nàng.
Trần Phong cũng nhìn về phương xa, hắn cũng chưa chắc có tình cảm gì với Sở Diệu Y, chỉ là lòng tham của một nam nhân nên mới chộp nàng tới bên cạnh từ từ bồi dưỡng tinh cảm sau.
Sở Diệu Y từ khi bị hắn phi lễ ở trong Tiểu thế giới của Tinh Linh Tộc thì cũng luôn né tránh ánh mắt hắn, hắn cũng không có thời gian bên cạnh nàng bồi đắp cảm tình, thôi thì để nàng đi về với mẫu thân vậy.
Trần Phong cũng không muốn bắt buộc một người ở bên cạnh minh, mà trong tâm họ không thuộc về hắn, nhưng sau này có thể thay đổi, hắn đang là dùng lạc mềm buộc chặt a.
-Ngươi đành lòng cho ta đi sao?
Sở Diệu Y cũng không quá tin tưởng, trong mắt nàng Trần Phong là một tên sắc lang, hắn bắt nàng ở lại là để chiếm đoạt nàng làm của riêng, làm sao dễ dàng để nàng rời đi, đối với việc này Sở Diệu Y cũng chấp nhận, dù sao nàng cũng không còn chỗ nào để đi, chỉ lo lắng mẫu thân có sống tốt hay không mà thôi.
-Ừm, ta cũng không ép buộc ai, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng.
Trần Phong xác định nói.
-Ngươi không sợ sau khi ta rời khỏi, ta liền đi nói ra tất cả bí mật trên người ngươi sao!
Sở Diệu Y như cười như không, đối với những bí mật của Trần Phong nàng thông qua chúng nữ đều nắm hết cũng vài phần, nào là bảo vật hình thành một thế giới, cả một cái Tinh Linh Tộc, còn những công pháp vũ kỹ cấp cao nữa .vv...
-Không sợ, bởi vì ngươi đã bị ta đánh dấu chủ quyền, hiện giờ mặc dù chưa có gì ,nhưng ta tin một ngày nào đó ngươi cũng không chạy thoát khỏi ta.
Trần Phong tự tin cười, cả người toát ra một loại mị lực không nói nên lời để cho Sở Diệu Y cũng mê mẩn.
Sở Diệu Y nhớ lại ngày đó Trần Phong nhảy vào trong nước, cường hôn lấy nàng, một tay mò lấy đôi đại bạch thỏ của nàng, một tay thì xém chạm được nơi tư mật.
Còn có những ngày này chúng nữ bàn ra tán vào những việc xấu hổ, nghĩ tới đó đôi má Sở Diệu Y càng thêm ửng đỏ mê ngườ,i nhưng cố gắn trấn định nói.
-Ngươi quá tin người, ở thế giới này thì không nên tin tưởng vào ai kể cả chính mình.
Trần Phong im lặng một lúc, quay đầu sang chăm chú nhìn nàng khẳng định.
-Ta không tin người, cũng không tin vào mình, mà là tin vào trực giác. ta tin tưởng trước sau gì ngươi cũng là nữ nhân của ta.
-Tin tưởng ta, ta sẽ dùng cả đời để bảo hộ các ngươi, cùng các ngươi tiêu dao sống hết một đời.
Khuôn mặt Sở Diệu Y có chút ửng hồng, nghe lời nói của hắn trong lòng đập rộn lên, thầm nghĩ hắn là đang tỏ tình với mình sao, nhưng cái này có hơi thô thiển thì phải.
Mỹ nữ bất kể dưới tình huống nào đều là một bức tranh đẹp mắt vui lòng, Trần Phong thưởng thức người ngọc trước mặt này, trong lòng dâng lên kinh diễm mãnh liệt.
Mặc dù nàng hiện tại nhan sắc không thể so sánh với yêu tinh Hồ Ngọc Mị kia, nhưng dưới tình huống ở chung cùng chúng nữ, Sở Diệu Y vẫn nở rộ mị lực riêng, một dáng người trưởng thành chín mọng nhưng gương mặt thì non nớt thanh thuần, mang cho hắn một cảm xúc muốn ôm vào lòng mà yêu thương.
Tuy hiện tại nói là chưa có tình cảm gì đáng nói, nhưng đối mặt với một mỹ nhân như Sở Diệu Y thì Trần Phong cũng động tâm không ngớt, để nàng rời đi về với mẫu thân là kế hoạch thả dây dài mà câu cá lớn mà thôi, để cho sau này nàng can tâm tình nguyện mà đi theo hắn.
Sở Diệu Y trong lòng cũng vừa thẹn vừa mừng, nàng bị Trần Phong nhốt lại bên trong Cửu Tôn Tháp ở cùng với chúng nữ, nghe các nàng thúc giục mai mối cho nàng, nhưng tâm tư của nữ nhân lại làm sao có thể cân nhắc chứ.
Mỹ nữ yêu anh hùng, Trần Phong là một tuyệt thế thiên tài, chiến lực lại nghịch thiên, nàng nhìn ở trong mắt, làm sao có thể không bội phục, còn nữa tình cảm hắn dành cho các nữ nhân đều như nhau, thương yêu hết lòng.
Chỉ là lần trước bị hắn phi lễ, qua mấy ngày chờ hắn nói gì đó nhưng lại thủy chung không tỏ vẻ gì với nàng, điều này khiến cho nàng rất là không phục.
Nàng không đủ đẹp sao, chiếm tiện nghi của người ta rồi không để ý tới, cứ phải muốn nàng ăn nói khép nép chủ động lấy lòng mà bắt chuyện sao.
Trần Phong đã chủ động thổ lộ ra ý tứ, nàng không thể rụt rè nữa, dù sao nàng cả đời nàng ngoài mẫu thân thì chỉ có hắn cùng chúng nữ là ở bên cạnh, không chọn hắn thì chọn ai.
Sở Diệu Y mặt ngọc đỏ hồng, nén ngượng ngùng mãnh liệt, khẽ nâng mắt đẹp ném cho Trần Phong một cái mị nhãn , nói.
-Thế ngươi cảm thấy ta thế nào?
Trần Phong biết nàng nội tâm xao động, liền đánh gia một hồi từ trên xuống dưới, hết sức khẳng định nói:
-Hơi mập!
-Cái gì,?
Sở Diệu Y suýt nữa nhảy dựng lên, nàng thon thả như vậy, mập ở chỗ nào, nàng đang muốn nổi giận, lại thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của mình.
Sở Diệu Y lập tức thân thể mềm nhũn, khuôn mặt thoáng hòa hoãn đôi chút rồi lại đỏ lên như muốn chảy ra máu, chỉ cảm thấy ánh mắt của Trần Phong như là thực chất, vuốt ve bộ phận hài lòng nhất trên thân thể nàng, nhưng chỗ này mập nàng có thể chấp nhận.
-Hừm, sắc lang đáng chết!
Tuy trong miệng mắng chữi, nhưng Sở Diệu Y lại kín đáo kiêu ngạo ưỡn ngực, làm cho bộ ngực đồ sộ của nàng đã căng tròn sau lớp y phục lại muốn có xu thế như muốn phá áo mà ra.
Trần Phong nhìn hoa mắt thần mê kém tý phun máu mũi, thật sự không thể nhịn được một trảo đi qua nắm vào một bên thỏ ngọc mềm mại đàn hồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Sở Diệu Y cả người như có dòng điện chạy qua yếu đuối dựa vào vai Trần Phong, mặc cho ma trảo cho hắn hí lộng bộ ngực qua lớp y phục.
-Thoải mái sao?
Trần Phong trong lòng đắc ý dào dạt, hắn biết Sở Diệu Y đã quy tâm, hắn nắm bắt một bên mà xóa nắn cười tà hỏi, quả thật quy mô ngực của nàng còn hơn cả Tiêu Ngọc Sương, chả trách lúc trước Hắc Ám Tà Long gọi nàng bằng tiểu bò sữa.
-Ưm, ngươi thật xấu xa!
Sở Diệu Y bị một khoái cảm tê dại từ ngực truyền đến, rên lên một tiếng, hai tay cũng nhẹ nhàng ôm ngang hông Trần Phong đầu tựa nhẹ vào vai hắn, dùng giọng oán trách nói, một bộ lão nương mặc ngươi bài bố.
Trần Phong không khỏi líu lưỡi, mọi người đều nói nữ nhân không nói đạo lý, quả nhiên không sai
Nàng nhắm mắt tận hưởng hắn xoa tiểu meow meow, hơn nữa hai tay ôm ta chặt hắn như vậy, đây là cố ý không cho hắn rời đi, không ngờ còn nói hắn xấu xa, quả thật không thể nói lý.
Trần Phong nhìn nàng một mặt say mê hưởng thụ, hắn cũng không còn có cảm giác chân thực khi hành động cách một lớp vải, lập tức thò tay từ cổ áo nàng xuống xuyên qua chiếc yếm đào.
Bàn tay của nam nhân mang theo từng luồng hơi nóng, xuyên qua quần áo chui vào làn da của Sở Diệu Y, tiến vào mạch máu của nàng, khiến máu của nàng cũng sôi trào theo. Trong thân thể dường như thiêu đốt thứ gì, có một loại cảm giác sắp nổ tung.
Cơ thể Sở Diệu Y lập tức mềm nhũn, nàng cũng không làm ra phản ứng mặc cho hắn bày bố, đôi khi từ mũi phát ra từng tiếng hừ hừ đứt quảng, cả hai cứ như vậy dính sát vào nhau cùng một chỗ.
Ma trảo hắn nhanh chóng bắt lấy một đoàn nhục cầu ấm áp, mềm mại mà không kém phần co dãn, bàn tay hắn lướt trên đỉnh nhũ phong đầy đặn cảm nhận được một đầu nhũ hoa nhỏ nhỏ tròn tròn đang dần cứng lên.
Một tay của Trần Phong đã thuận theo hông nàng sờ xuống dưới, lướt qua xương hông, chính là phần mông đẫy đà kia.
Sở Diệu Y vẫn còn là thân xử nữ, mông tự nhiên không đủ mượt mà, nhưng thắng ở chắc nịch, mông rất là căng, hơn nữa còn hơi hơi vểnh lên trên, hình thành một đường cong khoa trương, lại đồng dạng đẹp không sao tả xiết.
-Ưm..Trần Phong..!!
Nàng giờ phút này đã hai mắt mê ly, đôi mắt ầng ậc nước híp thành một cái khe, hai gò má bay lên hai rặng mây đỏ tươi đẹp. cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, mơ hồ có thể thấy được khóe miệng có tia sáng lóng lánh.
-Trần Phong, về sau ngươi phải tốt với ta!
Sở Diệu Y ôm lấy cổ hắn, hai người đối mặt nhau, trong mắt nàng là vô hạn thâm tình, nàng không biết từ lúc nào nàng đã phải lòng nam nhân này, có lẽ là... lần đầu bị hắn lột sạch đồ rồi cướp lấy giới chỉ, hoặc là lần ở trong hồ nước tại Tinh Linh Tộc.
Hắn dừng lại động tác, rất là nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lập tức bắt đầu bận rộn tiếp tục xoa bóp, làm nàng yêu kiều hừ lạnh, quả thật nam nhân đều là suy nghĩ bằng nữa người dưới.
Sở Diệu Y liền nhảy lên người Trần Phong ,hai tay ôm lấy cổ hắn hai đùi ngọc của nàng quấn quanh lên hông hắn, nàng dáng người cũng khá cao, hai cái đùi đẹp thẳng tắp thon nhỏ, xinh đẹp tới cực điểm.
Chỉ mới bị nàng quấn lấy Trần Phong cũng có cảm giác mềm nhũn cả xương cốt, một đoàn tà hòa từ dưới bùng lên, không tự chủ được mà tìm tới đôi môi nàng.
Hai người như quên hết thảy tất cả , chìm đắm vào trong nụ hôn ngọt ngào dành cho nhau.
-Các ngươi đang làm gì?
Chính vào lúc này, một thanh âm mềm mại dễ nghe vang lên, nhưng trong tai hai người lúc này thì như sấm giữa trờ quang, giọng nói đó còn mang theo vẻ hết sức mịt mờ và nghi hoặc.
Hai người liền bừng tỉnh thoát khỏi trạng thái, Sở Diệu Y mặt đỏ như máu vội vàng chỉnh đốn lại y phục.
Cả hai đồng thời nhìn lại nơi âm thanh vừa phát ra thì thấy ngốc nữu Hồ Ngọc Mị đang dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn hai người, trên gương mặt đẹp tuyệt nhân gian kia là vẻ ngây thơ vô số tội.
Bao quanh khí hậu càng mát mẻ sảng khoái, hơn nữa cảnh sắc cũng dịu dàng êm đềm vô cùng, Thủy hệ lực lượng tràn ngập trong không khí, xung quanh cũng có không ít Yêu Thú nhưng đẳng cấp không đáng nhắc tới.
Trần Phong cùng chúng nữ đi ra khỏi hang động, đứng dưới những bóng cây, trước những bãi cát vàng chạy dọc bờ biển, hít thở từng ngụm không khí trong lòng, trong lòng phiêu phiêu mang lại cảm giác thật là yên bình.
Nếu đây là một thế giới bình thường, hắn lại không có trách nhiệm trên người thì chắc chắn sẽ cùng chúng nữ tại đây xây nhà ở lại, khoái khoái lạc lạc cùng nhau tiêu dao suốt quảng đời còn lại.
Hồ Ngọc Mị cứ như hướng dẫn viên du lịch, dẫn chúng nữ đi tham quan khắp hòn đảo của mình, sau đó hái về vô số loại trái cây đầy đủ màu sắc gom thành một đống lớn để trên một bãi cỏ.
Trần Phong thì cũng mặc kệ các nàng dạo chơi, hắn liền thả gần ngàn tộc nhân Tinh Linh Tộc bên trong Cửu Tôn Tháp ra, đây là lần đầu tiên các tộc nhân Tinh Linh chân chính đi ra khỏi thế giới của mình, hòa nhập vào một thế giới mới.
Mọi người đều vui vẻ hoan hô, cùng nhau đi gom lấy nhánh cây lập thành lều trại dựng lại, nhìn ngắm hải dương bao la.
Chúng nữ lần đầu nhìn thấy đại dương bao la, không kềm được kích động cùng tò mò trong lòng, liền cởi phăng y phục chỉ còn lại nội y trên người liền lao xuống nước đùa giỡn.
Trong nhất thời cả một cái đảo hoang vắng liền tràn ngập anh thanh oanh oanh yến yến, tất cả đều là nữ nhân, mà chỉ có riêng Trần Phong là nam nhân, tràng cảnh này khiến hắn cũng không quá thích ứng.
Trần Phong nhìn về dưới một bóng cây to, một thân hình nóng bỏng thướt tha đang đứng yên tĩnh, một bộ ngực căng đầy nhựa sống, tuy dáng người thành thục mê người nhưng dung nhan nàng nhìn qua chỉ như một tiểu nữ hài vừa mới lớn, trái lập cực kỳ tương phản.
Nàng thất thần đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía hải dương xanh biếc vô tận kia, không biết trong lòng suy nghĩ gì.
Trần Phong nhìn Sở Diệu Y đứng đó mà không tham gia cùng chúng nữ, có chút nghi hoặc liền tiến lại cạnh nàng, hỏi.
-Đang có tâm sự sao?
Sở Diệu Y cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, vẫn chằm chằm nhìn về phương xa nói.
-Ta nhớ mẫu thân, không biết hiện tại nàng thế nào!
Sở Diệu Y là đang nhớ về mẫu thân ở Tây Đại Lục, lúc trước nàng tiến vào Tây Mạc Bí Cảnh đã an bài cho mẫu thân một nơi ở khác, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Lúc trước lại nghe cố sự của Hồ Ngọc Mị , lại nghĩ về bản thân mình vẫn còn mẫu thân thì cũng rất là may mắn, dù cả gia tộc không quan tâm nàng, nhưng còn có mẫu thân là người luôn yêu thương che chở nàng.
-Được rồi, ngày mai ta cùng nàng đi tìm địa phương có Truyền Tống Trận, ta đưa nàng trở về gặp mẫu thân nàng.
Trần Phong cũng nhìn về phương xa, hắn cũng chưa chắc có tình cảm gì với Sở Diệu Y, chỉ là lòng tham của một nam nhân nên mới chộp nàng tới bên cạnh từ từ bồi dưỡng tinh cảm sau.
Sở Diệu Y từ khi bị hắn phi lễ ở trong Tiểu thế giới của Tinh Linh Tộc thì cũng luôn né tránh ánh mắt hắn, hắn cũng không có thời gian bên cạnh nàng bồi đắp cảm tình, thôi thì để nàng đi về với mẫu thân vậy.
Trần Phong cũng không muốn bắt buộc một người ở bên cạnh minh, mà trong tâm họ không thuộc về hắn, nhưng sau này có thể thay đổi, hắn đang là dùng lạc mềm buộc chặt a.
-Ngươi đành lòng cho ta đi sao?
Sở Diệu Y cũng không quá tin tưởng, trong mắt nàng Trần Phong là một tên sắc lang, hắn bắt nàng ở lại là để chiếm đoạt nàng làm của riêng, làm sao dễ dàng để nàng rời đi, đối với việc này Sở Diệu Y cũng chấp nhận, dù sao nàng cũng không còn chỗ nào để đi, chỉ lo lắng mẫu thân có sống tốt hay không mà thôi.
-Ừm, ta cũng không ép buộc ai, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng.
Trần Phong xác định nói.
-Ngươi không sợ sau khi ta rời khỏi, ta liền đi nói ra tất cả bí mật trên người ngươi sao!
Sở Diệu Y như cười như không, đối với những bí mật của Trần Phong nàng thông qua chúng nữ đều nắm hết cũng vài phần, nào là bảo vật hình thành một thế giới, cả một cái Tinh Linh Tộc, còn những công pháp vũ kỹ cấp cao nữa .vv...
-Không sợ, bởi vì ngươi đã bị ta đánh dấu chủ quyền, hiện giờ mặc dù chưa có gì ,nhưng ta tin một ngày nào đó ngươi cũng không chạy thoát khỏi ta.
Trần Phong tự tin cười, cả người toát ra một loại mị lực không nói nên lời để cho Sở Diệu Y cũng mê mẩn.
Sở Diệu Y nhớ lại ngày đó Trần Phong nhảy vào trong nước, cường hôn lấy nàng, một tay mò lấy đôi đại bạch thỏ của nàng, một tay thì xém chạm được nơi tư mật.
Còn có những ngày này chúng nữ bàn ra tán vào những việc xấu hổ, nghĩ tới đó đôi má Sở Diệu Y càng thêm ửng đỏ mê ngườ,i nhưng cố gắn trấn định nói.
-Ngươi quá tin người, ở thế giới này thì không nên tin tưởng vào ai kể cả chính mình.
Trần Phong im lặng một lúc, quay đầu sang chăm chú nhìn nàng khẳng định.
-Ta không tin người, cũng không tin vào mình, mà là tin vào trực giác. ta tin tưởng trước sau gì ngươi cũng là nữ nhân của ta.
-Tin tưởng ta, ta sẽ dùng cả đời để bảo hộ các ngươi, cùng các ngươi tiêu dao sống hết một đời.
Khuôn mặt Sở Diệu Y có chút ửng hồng, nghe lời nói của hắn trong lòng đập rộn lên, thầm nghĩ hắn là đang tỏ tình với mình sao, nhưng cái này có hơi thô thiển thì phải.
Mỹ nữ bất kể dưới tình huống nào đều là một bức tranh đẹp mắt vui lòng, Trần Phong thưởng thức người ngọc trước mặt này, trong lòng dâng lên kinh diễm mãnh liệt.
Mặc dù nàng hiện tại nhan sắc không thể so sánh với yêu tinh Hồ Ngọc Mị kia, nhưng dưới tình huống ở chung cùng chúng nữ, Sở Diệu Y vẫn nở rộ mị lực riêng, một dáng người trưởng thành chín mọng nhưng gương mặt thì non nớt thanh thuần, mang cho hắn một cảm xúc muốn ôm vào lòng mà yêu thương.
Tuy hiện tại nói là chưa có tình cảm gì đáng nói, nhưng đối mặt với một mỹ nhân như Sở Diệu Y thì Trần Phong cũng động tâm không ngớt, để nàng rời đi về với mẫu thân là kế hoạch thả dây dài mà câu cá lớn mà thôi, để cho sau này nàng can tâm tình nguyện mà đi theo hắn.
Sở Diệu Y trong lòng cũng vừa thẹn vừa mừng, nàng bị Trần Phong nhốt lại bên trong Cửu Tôn Tháp ở cùng với chúng nữ, nghe các nàng thúc giục mai mối cho nàng, nhưng tâm tư của nữ nhân lại làm sao có thể cân nhắc chứ.
Mỹ nữ yêu anh hùng, Trần Phong là một tuyệt thế thiên tài, chiến lực lại nghịch thiên, nàng nhìn ở trong mắt, làm sao có thể không bội phục, còn nữa tình cảm hắn dành cho các nữ nhân đều như nhau, thương yêu hết lòng.
Chỉ là lần trước bị hắn phi lễ, qua mấy ngày chờ hắn nói gì đó nhưng lại thủy chung không tỏ vẻ gì với nàng, điều này khiến cho nàng rất là không phục.
Nàng không đủ đẹp sao, chiếm tiện nghi của người ta rồi không để ý tới, cứ phải muốn nàng ăn nói khép nép chủ động lấy lòng mà bắt chuyện sao.
Trần Phong đã chủ động thổ lộ ra ý tứ, nàng không thể rụt rè nữa, dù sao nàng cả đời nàng ngoài mẫu thân thì chỉ có hắn cùng chúng nữ là ở bên cạnh, không chọn hắn thì chọn ai.
Sở Diệu Y mặt ngọc đỏ hồng, nén ngượng ngùng mãnh liệt, khẽ nâng mắt đẹp ném cho Trần Phong một cái mị nhãn , nói.
-Thế ngươi cảm thấy ta thế nào?
Trần Phong biết nàng nội tâm xao động, liền đánh gia một hồi từ trên xuống dưới, hết sức khẳng định nói:
-Hơi mập!
-Cái gì,?
Sở Diệu Y suýt nữa nhảy dựng lên, nàng thon thả như vậy, mập ở chỗ nào, nàng đang muốn nổi giận, lại thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của mình.
Sở Diệu Y lập tức thân thể mềm nhũn, khuôn mặt thoáng hòa hoãn đôi chút rồi lại đỏ lên như muốn chảy ra máu, chỉ cảm thấy ánh mắt của Trần Phong như là thực chất, vuốt ve bộ phận hài lòng nhất trên thân thể nàng, nhưng chỗ này mập nàng có thể chấp nhận.
-Hừm, sắc lang đáng chết!
Tuy trong miệng mắng chữi, nhưng Sở Diệu Y lại kín đáo kiêu ngạo ưỡn ngực, làm cho bộ ngực đồ sộ của nàng đã căng tròn sau lớp y phục lại muốn có xu thế như muốn phá áo mà ra.
Trần Phong nhìn hoa mắt thần mê kém tý phun máu mũi, thật sự không thể nhịn được một trảo đi qua nắm vào một bên thỏ ngọc mềm mại đàn hồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Sở Diệu Y cả người như có dòng điện chạy qua yếu đuối dựa vào vai Trần Phong, mặc cho ma trảo cho hắn hí lộng bộ ngực qua lớp y phục.
-Thoải mái sao?
Trần Phong trong lòng đắc ý dào dạt, hắn biết Sở Diệu Y đã quy tâm, hắn nắm bắt một bên mà xóa nắn cười tà hỏi, quả thật quy mô ngực của nàng còn hơn cả Tiêu Ngọc Sương, chả trách lúc trước Hắc Ám Tà Long gọi nàng bằng tiểu bò sữa.
-Ưm, ngươi thật xấu xa!
Sở Diệu Y bị một khoái cảm tê dại từ ngực truyền đến, rên lên một tiếng, hai tay cũng nhẹ nhàng ôm ngang hông Trần Phong đầu tựa nhẹ vào vai hắn, dùng giọng oán trách nói, một bộ lão nương mặc ngươi bài bố.
Trần Phong không khỏi líu lưỡi, mọi người đều nói nữ nhân không nói đạo lý, quả nhiên không sai
Nàng nhắm mắt tận hưởng hắn xoa tiểu meow meow, hơn nữa hai tay ôm ta chặt hắn như vậy, đây là cố ý không cho hắn rời đi, không ngờ còn nói hắn xấu xa, quả thật không thể nói lý.
Trần Phong nhìn nàng một mặt say mê hưởng thụ, hắn cũng không còn có cảm giác chân thực khi hành động cách một lớp vải, lập tức thò tay từ cổ áo nàng xuống xuyên qua chiếc yếm đào.
Bàn tay của nam nhân mang theo từng luồng hơi nóng, xuyên qua quần áo chui vào làn da của Sở Diệu Y, tiến vào mạch máu của nàng, khiến máu của nàng cũng sôi trào theo. Trong thân thể dường như thiêu đốt thứ gì, có một loại cảm giác sắp nổ tung.
Cơ thể Sở Diệu Y lập tức mềm nhũn, nàng cũng không làm ra phản ứng mặc cho hắn bày bố, đôi khi từ mũi phát ra từng tiếng hừ hừ đứt quảng, cả hai cứ như vậy dính sát vào nhau cùng một chỗ.
Ma trảo hắn nhanh chóng bắt lấy một đoàn nhục cầu ấm áp, mềm mại mà không kém phần co dãn, bàn tay hắn lướt trên đỉnh nhũ phong đầy đặn cảm nhận được một đầu nhũ hoa nhỏ nhỏ tròn tròn đang dần cứng lên.
Một tay của Trần Phong đã thuận theo hông nàng sờ xuống dưới, lướt qua xương hông, chính là phần mông đẫy đà kia.
Sở Diệu Y vẫn còn là thân xử nữ, mông tự nhiên không đủ mượt mà, nhưng thắng ở chắc nịch, mông rất là căng, hơn nữa còn hơi hơi vểnh lên trên, hình thành một đường cong khoa trương, lại đồng dạng đẹp không sao tả xiết.
-Ưm..Trần Phong..!!
Nàng giờ phút này đã hai mắt mê ly, đôi mắt ầng ậc nước híp thành một cái khe, hai gò má bay lên hai rặng mây đỏ tươi đẹp. cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, mơ hồ có thể thấy được khóe miệng có tia sáng lóng lánh.
-Trần Phong, về sau ngươi phải tốt với ta!
Sở Diệu Y ôm lấy cổ hắn, hai người đối mặt nhau, trong mắt nàng là vô hạn thâm tình, nàng không biết từ lúc nào nàng đã phải lòng nam nhân này, có lẽ là... lần đầu bị hắn lột sạch đồ rồi cướp lấy giới chỉ, hoặc là lần ở trong hồ nước tại Tinh Linh Tộc.
Hắn dừng lại động tác, rất là nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lập tức bắt đầu bận rộn tiếp tục xoa bóp, làm nàng yêu kiều hừ lạnh, quả thật nam nhân đều là suy nghĩ bằng nữa người dưới.
Sở Diệu Y liền nhảy lên người Trần Phong ,hai tay ôm lấy cổ hắn hai đùi ngọc của nàng quấn quanh lên hông hắn, nàng dáng người cũng khá cao, hai cái đùi đẹp thẳng tắp thon nhỏ, xinh đẹp tới cực điểm.
Chỉ mới bị nàng quấn lấy Trần Phong cũng có cảm giác mềm nhũn cả xương cốt, một đoàn tà hòa từ dưới bùng lên, không tự chủ được mà tìm tới đôi môi nàng.
Hai người như quên hết thảy tất cả , chìm đắm vào trong nụ hôn ngọt ngào dành cho nhau.
-Các ngươi đang làm gì?
Chính vào lúc này, một thanh âm mềm mại dễ nghe vang lên, nhưng trong tai hai người lúc này thì như sấm giữa trờ quang, giọng nói đó còn mang theo vẻ hết sức mịt mờ và nghi hoặc.
Hai người liền bừng tỉnh thoát khỏi trạng thái, Sở Diệu Y mặt đỏ như máu vội vàng chỉnh đốn lại y phục.
Cả hai đồng thời nhìn lại nơi âm thanh vừa phát ra thì thấy ngốc nữu Hồ Ngọc Mị đang dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn hai người, trên gương mặt đẹp tuyệt nhân gian kia là vẻ ngây thơ vô số tội.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phong Ảnh Song Sát
- Chương 2: Khởi Đầu
- Chương 3: Thiên Nguyên Đại Lục
- Chương 4: Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết
- Chương 5: Hệ Thống Vĩnh Hằng
- Chương 6: Độ Kiếp
- Chương 7: Trọng Thương
- Chương 8: Lôi Đình Chân Hỏa
- Chương 9: Cường Giả Quyết Đấu
- Chương 10: Bị Đẩy Ngược
- Chương 11: Ly Biệt
- Chương 12: Một Đám Não Tàn
- Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận
- Chương 14: Ly Khai Thanh Hạ Thành
- Chương 15: Tấn Thăng Nguyên Anh Kỳ
- Chương 16: Khiêu Khích
- Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt
- Chương 18: Trở Về
- Chương 19: Chân Tình
- Chương 20: Hạ Ức Mộng
- Chương 21: Toàn Bộ Rút Thưởng
- Chương 22: Chuyện Cũ
- Chương 23: Trả Thù
- Chương 24: Thành Thân
- Chương 25: Bước Vào Tu Chân Giới
- Chương 26: Lần Đầu Bỏ Chạy
- Chương 27: Khảo Nghiệm Thứ Nhất
- Chương 28: Trèo Lên Đỉnh Phong
- Chương 29: Gia nhập Cự Kiếm Môn
- Chương 30: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 31: Điểm Danh Vọng
- Chương 32: Huyên Huyên Say Rượu
- Chương 33: Cáo Trạng
- Chương 34: Không Sợ Chết
- Chương 35: Đấu Võ Mồm
- Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm
- Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông
- Chương 38: Diệt Sát
- Chương 39: Cưỡng Gian Tiêu Ngọc Sương
- Chương 40: Chuyển Biến
- Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc
- Chương 42: Tam Thê
- Chương 43: Tam Phượng Hòa Minh
- Chương 44: Vạn Thiên Kim
- Chương 45: Tìm Đến Cửa
- Chương 46: Cầu Thân
- Chương 47: Kế Hoạch
- Chương 48: Nướng Cá
- Chương 49: Vô Đề
- Chương 50: Men Rượu Mê Tình
- Chương 51: Chỉ Hân Quy Tâm
- Chương 52: Hạnh Phúc
- Chương 53: Bái Sư
- Chương 54: Lại Đến Vạn Kim Các
- Chương 55: Tam Sắc Lôi Kiếp
- Chương 56: Ý Nghĩa Của Hóa Thần
- Chương 57: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (1)
- Chương 58: Lĩnh Ngộ Chân Ý , Hóa Thần Kỳ (2)
- Chương 59: Huyễn Cảnh , Lật Đổ Vương Quyền
- Chương 60: Huyễn Cảnh, Hồng Trần Như Mộng
- Chương 61: Huyễn Cảnh, Hoa Bỉ Ngạn
- Chương 62: Đột Phá Hóa Thần
- Chương 63: Thương Long Tinh Huyết
- Chương 64: Khiêu Chiến
- Chương 65: Ứng Chiến
- Chương 66: Diệt Thế Hỏa Liên
- Chương 67: Bí Cảnh Sắp Mở
- Chương 68: Thu Phục Vạn Thiên Kim(1)
- Chương 69: Thu Phục Vạn Thiên Kim(2)
- Chương 70: Đấu Giá
- Chương 71: Không Gian Truyền Tống Trận
- Chương 72: Tới Tay
- Chương 73: Bí Cảnh Mở Ra
- Chương 74: Bắt Đầu Hành Trình
- Chương 75: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 76: Hắc Ám Tà Long
- Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
- Chương 78: Cặp Đôi Hoàn Mỹ
- Chương 79: Thực Lực Sở Diệu Y
- Chương 80: Đê Tiện Đạo Sĩ
- Chương 81: Thiên Đạo Quả Vào Tay
- Chương 82: Tiểu Bạch
- Chương 83: Ma Hoa
- Chương 84: Địa Hỏa Chi Linh
- Chương 85: Tiến Vào Linh Giới
- Chương 86: Linh Giới, Tinh Linh Tộc
- Chương 87: Xuân Sắc Bên Hồ
- Chương 88: Dã Chiến
- Chương 89: Tinh Linh Nữ Vương
- Chương 90: Sinh Mệnh Thần Thụ
- Chương 91: Mộc Tinh Linh
- Chương 92: Ôn Nhu Hương
- Chương 93: Bí Mật
- Chương 94: Trở Về Bí Cảnh.
- Chương 95: Kịch Chiến Huyền Vô Khuyết
- Chương 96: Trấn Long Bi Phát Uy
- Chương 97: Quần Hùng Hội Tụ
- Chương 98: Mở Ra
- Chương 99: Phượng Hoàng Cung
- Chương 100: Truyền Thừa
- Chương 101: Vạn Kim Thành
- Chương 102: Thành Công
- Chương 103: Toàn Diệt
- Chương 104: Chiến Nhạc Tử Phong
- Chương 105: Phong vân kích khởi
- Chương 106: Thiên Phu Sở Chỉ
- Chương 107: Định Tội
- Chương 108: Động thủ
- Chương 109: Đối chiến hợp thể kỳ (1)
- Chương 110: Đối Chiến Hợp Thể Kỳ (2)
- Chương 111: Vô Liêm Sỉ
- Chương 112: Thiên Kiếp
- Chương 113: Kết Thúc
- Chương 114: Nam Hải
- Chương 115: Do Dự
- Chương 116: Song Tu
- Chương 117: Nhan Như Ngọc
- Chương 118: Linh Hồ
- Chương 119: Hồ Ngọc Mị
- Chương 120: Kém Một Bước
- Chương 121: Băng Quan
- Chương 122: Quyết Định
- Chương 123: Ấm Áp
- Chương 124: Luyện hư
- Chương 125: Thân phận
- Chương 126: Rời đi
- Chương 127: Lên Thuyền
- Chương 128: Hải Tặc
- Chương 129: Một Nắm Tay Tru Diệt
- Chương 130: Cập Bến Hải Âu Đảo
- Chương 131: Không Cùng Rác Rưỡi Chấp Nhặt
- Chương 132: Phiền Phức Tự Đưa Tới Cửa.
- Chương 133: Tiểu Bạch Kiểm
- Chương 134: Chứng Thực Đan Sư
- Chương 135: Luyện Đan
- Chương 136: Cao Cấp Đan
- Chương 137: Bị Ám Sát
- Chương 138: Hoàng Gia
- Chương 139: Minh Nguyệt Lâu
- Chương 140: Cố Nhân
- Chương 141: Gặp mặt
- Chương 142: Hắc Y Nhân Thần Bí.
- Chương 143: Đấu Giá Hội.
- Chương 144: Kim Công Tử
- Chương 145: Ủy Khuất.
- Chương 146: Đánh Cướp
- Chương 147: Phối Hợp
- Chương 148: Nghịch Thiên Giả
- Chương 149: Đại chiến
- Chương 150: Lấy một địch ba
- Chương 151: Chim Sẻ Phía Sau
- Chương 152: Hợp Thể Viên Mãn
- Chương 153: Thần Cung Hiện Thế
- Chương 154: Chọc Thêm Phiền Phức
- Chương 155: Kinh Động
- Chương 156: Hí Lộng
- Chương 157: Mục Tiêu Mới
- Chương 158: Khởi Hành Trung Châu
- Chương 159: Khởi Hành Trung Châu (2)
- Chương 160: Động Thủ Giáo Huấn
- Chương 161: Lăn
- bình luận