Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 111: Vô Liêm Sỉ

Đại Đạo Vĩnh Hằng Chương 111: Vô Liêm Sỉ
Quả thật dùng liên tục hai đại sát chiêu để chém giết một cường giả Hợp Thể Kỳ thì hắn đã tới tình trạng nỏ mạnh hết đà, nhưng còn vô số cường giả sau lưng nhìn chằm chằm, nếu là đối với người khác thì sẽ buông tay chịu trói.

Nhưng Thương Long Lực vừa ra, hư ảnh Đế Hoàng nhanh chóng hấp thu thiên địa linh khí cuồn cuộn vào cơ thể Trần Phong, chỉ qua thời gian vài cái hô hấp, nguyên lực trong đan điền hắn đã trở lại năm phần, cũng đúng lúc này đám lão gia hỏa kia liền lăng không trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống.

-Tiểu súc sinh, ngươi dám giết con trai lão phu, ta phải băm thây ngươi thành vạn đoạn.

Lữ Vân Sơn đều như muốn điên mất, ánh mắt như dã thú nhìn vào Trần Phong bên dưới, hận không thể uống từng giọt máu của hắn, hai đứa con trai đều chết trong tay Trần Phong, điều này làm hắn gần như mất hết hi vọng sống.

-Nhanh chóng chém chết hắn, người chiến lực nghịch thiên như thế, quyết không thể lưu hắn hậu thế!

-Khoan đã, phải ép ra bảo vật trên người hắn

Vài tên đại lão tu vi cường đại , từ trên cao nhìn xuống Trần Phong đều hắc hắc cười lạnh, ánh mắt sáng quắc, liền phân chia tài sản trên người Trần Phong, cứ như đã ăn chắc hắn.

-Tiểu tử, giao bản kiếm kỹ của ngươi ra đây!, quyển kiếm kỹ kia trên người ngươi quả thật lãng phí, không bằng giao cho Thiên Kiếm Phái chúng ta tu luyện.

Kiếm Khúc Cầu nhìn trúng Vạn Kiếm Quy Tông của Trần Phong cũng là thèm nhỏ dãi ba thước.

-Các ngươi suy nghĩ nhiều quá!

Trần Phong duỗi lưng một cái, khinh thường nhìn đám lão gia hỏa không biết xấu hổ này.

..Vù..vù...

Trong không gian, xuất hiện ba đạo vết rách, bên trong liền bước ra ba bóng người, toàn trường kinh ngạc nhìn qua, thấy đều là những lão nhân tiên phong đạo cốt, nhưng khí thế trên người họ đã chấn nhiếp toàn trường.

Trần Phong cũng giật mình nhìn lên, xem qua Hệ Thống thì biết ba lão già này đều là Hợp Thể trung kỳ, riêng lão già đi đầu tu vi đạt tới Hợp Thể hậu kỳ.

Khuôn mặt lão nhìn sơ qua hiền lành nhân hậu, thân khoác một bộ áo bào xám, đầu tóc bạc phơ đang dùng tay vuốt ve chòm râu dài của mình, ánh mắt sắc bén đảo qua toàn trường, rồi nhìn xoáy vào Trần Phong.

-Huyền Minh Tông tông chủ Huyền Hùng, bái kiến Huyền Minh lão tổ.

Huyền Hùng tiến lên trước mặt lão già áo bào xám, cung kính thi lễ, lão già này là Huyền Minh, người sáng lập ra Huyền Minh Tông hiện tại, cũng là lão quái vật sống trên ngàn năm, nay được thông tri liền bỏ bế quan nhàm chán, đi ra dạo chơi một hồi.

-Không tồi, tiểu tử mới dứt sữa ngày nào giờ đã là một cường giả Hợp Thể sơ kỳ.

Huyền Minh vuốt râu hòa ái khen ngợi Huyền Hùng, làm hắn liên tục cuối đầu tạ ơn, rồi liền kể ra tường tận mọi việc ở đây, tất nhiên là thêm mắm dặm muối.

Bên kia thì hai lão già cũng được tiếp đón rồi kể lại sự việc, lần lượt là lão tổ của Thúy Yên Môn tên là Lữ Kính Tùng, và Thiên Kiếm Phái, Kiếm Vô Trần cả hai đều là cường hỏa Hợp Thể trung kỳ.

Trần Phong không có cảm xúc, nhìn ba vị lão già, nội tâm cũng rung động kịch liệt, chỉ riêng lão già áo xám Huyền Minh kia cũng khiến trong lòng hắn run rẩy, xem ra phải đào tẩu mới là vương đạo.

-Tiểu mao đầu lớn mật, dám giết hậu bối lão phu, hôm nay chúng ta liền đem ngươi bắt lại, đòi Cự Kiếm Môn một khoảng bồi thường.

Lữ Kính Tùng nổi giận nói, uy thế đè ép xuống Trần Phong, khiến hắn thở ra cũng khó, nhưng bảy khỏa ngọc châu chuyển động liền hóa giải đi uy áp, làm Lữ Kính Tùng cũng ồ lên kinh ngạc.

-Chuyện hậu bối tranh phong, đám lão đầu chúng ta không nhúng tay, nhưng ngươi giết nhiều người như vậy, sợ cũng phải trả một cái giá.

-Như vậy đi, nghe nói ngươi bên trong bí cảnh có được một một cái pháp bảo không gian, còn có nhiều đồ vật khác, nếu ngươi có để đem tất cả giao ra đây, chúng ta liền cho ngươi một con đường sống, cùng lắm nhốt ngươi lại thời gian trăm năm, sẽ không thương tổn tính mạng ngươi.

Kiếm Vô Trần bộ dáng lão khí hoành thu mà nói, những lời hắn nói ra cùng khí độ đó cứ như là một việc đương nhiên, làm như đó là một ban ân cho Trần Phong, Huyền Minh cũng mỉm cười hứng thú nhìn không nói gì.

Toàn trường một mảnh yên tĩnh, không ai dám nói lời nào, tuy có nhiều cường giả Hợp Thể ở đây, nhưng đa số đều là Hợp Thể Sơ Kỳ, phải biết cảnh giới càng lên cao mỗi khi cách biết một tiểu cảnh giới là thực lực như trời và đất, nên ba lão già này đã trấn trụ toàn trường làm không ai dám ho một tiếng.

Trần Phong trong bụng nổi giận, liền muốn đi lên một tát đập chết đám lão gia hỏa không biết xấu hổ này.

-Hừ, ta không giết bọn hắn, bọn hắn liền giết ta, bảo vật của Tam gia là do ta đạt được, mắc mớ gì phải cho các ngươi.?

Trần Phong khinh bỉ nói, cũng không muốn giải thích nhiều, cùng lắm kéo đám gia hỏa này cùng nhau Độ Kiếp xong rồi thì hắn dùng Đại Truyền Tống Phù bỏ chạy.

Mấy lão già nhìn nhau, cũng không tức giận đều cười lên ha hả, Huyền Minh mỉm cười hòa ái mở miệng nói.

-Bảo vật của ngươi sao? Cũng không chắc, chúng ta từ dáng dấp của thanh kiếm kia cùng bộ dáng ngươi thi triển ra vũ kỹ, thì chắc chắn đó là đồ vật của tiền bối của chúng ta lúc trước tiến vào Tây Mạc Bí Cảnh mà vẫn lạc rơi lại, vả lại hầu như hầu hết đồ vật bên trong Bí Cảnh là của tiền bối chúng ta để lại, ta có quyền cho ngươi cầm đi thứ gì và phải giao ra thứ gì.

-Những thứ đó chỉ có tông môn của chúng ta mới có thể tạo ra, nói đúng hơn là vật về nguyên chủ, ngươi nên giao ra cũng là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Lão già Huyền Minh lẽ thẳng khí hùng nói, mặt không đỏ tim không đập.

Trần Phong nghe lời nói vô liêm sỉ đó liền lảo đảo muốn té xĩu, xém tý phun ra một ngụm lão huyết tới, nếu nói về trình độ vô sĩ Hắc Ám Tà Long còn kém xa đám lão gia hỏa này.

-Ha..ha nói như thế, các tông môn các ngươi đều tồn tại từ thời thượng cổ, con dân Tây Đại Lục đều là huyết thống của các ngươi, còn đồ vật tại đây đều là của tiền bối các ngươi để lại, thiên địa này cũng là các ngươi thai ngén ra.?

Trần Phong nhìn ba lão già cười châm chọc.

Mọi người xung quanh nghe lão già Huyền Minh vô sĩ như vậy, cũng bắt đầu khó chịu, hùa theo Trần Phong lớn tiếng châm chọc.

-Nói như vậy chúng ta cùng Huyền Minh Tông không phải người một nhà sao, hôm nào ta phải đến bái phỏng, ăn một nữa no nê, học công pháp vũ kỹ cao cấp, rồi nhận tổ quy tông a.

-Đúng vậy, nghe nói các đại thế lực tàn trữ không ít đan dược, pháp khí không biết họ có thể cho chúng ta không!

Từng tiếng nghị luận châm chọc vang lên, ba lão già sắc mặt đen lại nhìn Trần Phong quát.

-Miệng lưỡi bén nhọn? Nhanh giao ra đồ vật của chúng ta, nếu không đừng trách lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ.

Huyền Minh thẹn quá hóa giận quát lớn , một câu đồ vật của chúng ta, hai câu cũng của chúng ta, bắt Trần Phong giao ra, hắn cũng không thể ỷ vào sức mạnh mà thẳng tay cướp đoạt, chỉ có thể dùng lời nói và uy áp để cho Trần Phong cuối đầu ngoan ngoãn.

-Hừm, khinh người quá đáng, các ngươi có giỏi cử ra đệ tử cùng cấp chiến với ta, nếu ta bại tình nguyện giao ra, không cần hò hét cho mất mặt.

Trần Phong không sợ, trừng mắt nhìn ba lão.

-Tiểu tử cuồng vọng, nếu không có bảo vật của chúng ta trợ giúp, bằng không ngươi chỉ là cứt chó.

Lữ Vân Sơn tức giận mở miệng mắng, nghĩ sao lại cho đệ tử cùng cấp ra đối chiến Trần Phong, căn bản đó là đi nộp đầu người, hắn hiện tại liền muốn đi qua vỗ chết Trần Phong, nhưng có lão tổ ở đây hắn cũng không dám làm càn.

-Ồ, vừa nãy ta vừa mới đập chết một gia hỏa, tên cái gì là Lữ Hàn Vũ, chẳng phải là cứt chó cũng không bằng, còn ba cái lão gia hỏa các ngươi, sống một bó tuổi, một thân tu vi đều tu luyện trên thân chó, da mặt dày không biết xấu hổ, quả thật cứt chó cũng không bằng.

Trần Phong nhảy lên hét to, chỉ vào mũi ba lão già đứng trước nhất phun ta toàn ô ngôn uế ngữ, làm cả đám ngẩn người tại chỗ.

Sau lưng Trần Phong đôi Sí Diệm Viêm Long Dực mọc ra, Khinh Vân Tế Nguyệt thi triển cấp tốc lướt đi như bay.

-AAAA, tiểu súc sinh đứng lại, hôm nay lão phu phải băm ngươi thành vạn mảnh.

Ba lão già gầm lên giận dữ, họ từ xưa tới nay cao cao tại thượng, nay bị một tiểu tử chưa mọc đủ lông mắng, có thể biết trong lòng họ phẫn nộ như thế nào.

Những người muốn tính mạng Trần Phongcấp tốc đuổi theo trong nháy mắt biến mất tại chân trời, một đám cường giả xem náo nhiệt cũng vội vàng đuổi theo đoàn người.

Đoàn người Cự Kiếm Môn cũng được Trần Phong truyền âm, kêu họ đi về thủ hộ tông môn, hắn không có việc gì, tuy có hơi lo lắng, nhưng đám ngươi đều tin tưởng sự yêu nghiệt của Trần Phong nên vội vàng ra về, chuẩn bị chiến sự sắp tới.

Trần Phong hóa thánh một tia sáng, lướt như bay trên không trung, phía sau là một đám người khí tức cường đại khóa chặt lấy hắn, mắt thấy mình sắp bị đuổi kịp , nghĩ là đã đi ra được khá xa, hắn liền dừng thân hình lại.

Thấy Trần Phong dừng lại, ba lão già đi đầu cũng dừng lại thân hình, họ cũng không xé rách hư không chặn lại Trần Phong, họ muốn từ từ đuổi theo, để cho Trần Phong có hi vọng rồi lại sụp đổ trong tuyệt vọng, ai ngờ hắn lại không tiếp tục bỏ chạy, làm cả đám khó hiểu.

-Làm sao? Bây giờ đầu hàng thì đã muộn, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!

Huyền Minh khuôn mặt dữ tợn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ tiên phong đạo cốt, hòa ái dễ gần như mới xuất hiện, đám người theo sát cũng nhanh chóng dừng lại sau lưng ba lão già, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm Trần Phong.

-Đã tụ họp đủ rồi chứ?

Trần Phong khóe miệng cười tà dị, quay mặt lại nhìn ra sau thì khoảng năm trăm cường giả, tu vi đều là Hóa Thần trở lên đều tập trung vào hắn, dĩ nhiên bọn người này đều muốn đưa hắn vào chỗ chết.

-Ngươi có ý gì? Sợ ít người sao, yên tâm một ngón tay của lão phu cũng có thể đè ngươi thành cặn bã.

Huyền Minh khó hiểu, nhưng lại âm lãnh cười lên, hắn xem đây là đang bắt ba ba trong hũ.

-Không tốt, mọi người mau tản ra!

Lữ Vân Sơn như nhớ tới điều gì, vội vàng hét lớn tự thân bỏ chạy ra xa, nhìn nụ cười đó của Trần Phong hắn liền nhớ lại sự kiện khi trước.

Hắn đã từng trải nghiệm qua Thiên Kiếp của Trần Phong, nhưng hắn không nói điều này ra với bất kỳ ai, nếu nói ra thì quá mất mặt, vả lại nói lúc đó một tiểu tử Nguyên Anh đi độ kiếp, thì có ai sẽ tin tưởng.

Chắc chắn người ta sẽ bảo hắn đầu óc có vấn đề, nói đùa cái gì Nguyên Anh cũng có thể Độ Kiếp, khinh họ là trẻ con ba tuổi sao.

-Vân Sơn có chuyện gì.?

Lữ Kính Tùng cau mày nhìn Lữ Vân Sơn phía xa xa, mọi người cũng không tản ra mà nghi hoặc nhìn về Lữ Vân Sơn, chả lẽ tên này đầu óc bị vô nước.

-Ha ha..ha... đã muộn cùng Tam gia Độ Kiếp đi.

-Đế Văn, "khai"

Chưa kịp cho Lữ Vân Sơn trả lời, Trần Phong đã nhờ Hằng nhi bỏ ra áp chế khí tức Đế Văn biến hóa lúc tiến vào Hóa Thần, một đạo hơi thở cỗ xưa mà thần thánh từ trong người Trần Phong phát ra.

Cả người hắn phát ra Kim quang chói mắt bắn thẳng lên chín tầng trời, nhanh chóng bầu trời trong xanh liền tối xuống, bắt đầu có từng đạo tia sáng rạch ngang bầu trời, uy thế kinh người.

...RẦM...RẦM....

Lữ Vân Sơn hoảng hốt, xé rách hư không bước vào không nói một lời nào nữa, sống chết mặc bây, hắn sợ bỏ chạy chậm một nhịp sẽ bị cuốn vào Lôi Kiếp.

Từng đoàn Lôi Vân đen kịp nhanh chóng hội tụ, cả bầu trời trong xanh liền bị bóng đêm bao phủ, từng tiếng oanh minh vang lên không dứt.

Gần năm trăm cường giả lúc này mới nhìn lên bầu trời, liền là lông mao dựng đứng, đến lúc này muốn chạy cũng không kịp, uy thế thiên địa đè xuống làm cho họ cũng không thoát khỏi phạm vi Thiên Kiếp.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận