Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 99: Phượng Hoàng Cung

Đại Đạo Vĩnh Hằng Chương 99: Phượng Hoàng Cung
Trần Phong dẫn đầu, bước vào bên trong tòa Phượng Hoàng Cung, khi thấy tất cả sự vật bên trong, kinh ngạc đến ngây người một hồi lâu, tròng mắt đều muốn lọt ra ngoài.

Bên trong Phượng Hoàng cung vô cùng khổng lồ, không gian bên trong khoảng chừng cao hơn ngàn thước. có cả chục tầng lầu đều được đúc từ hoàng kim, chạm trỗ hoa văn Phượng Hoàng cũng các phù văn tối nghĩa.

Trần Phong nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, tòa cung điện to lớn trước mắt này có khí thế tràn đầy, trong nháy mắt đại não trống rỗng, gần như đánh mất tất cả năng lực suy nghĩ.

Phượng Hoàng Cung cao ngàn thước, trước mắt hắn là một đại điện rộng lớn vô biên, ở giữa là một con Phượng Hoàng được đúc từ hoàng kim, bên dưới có một con chim ba chân, hình giống như con quạ mà không phải quạ.

Trần Phong so với nó giống như một con kiến nhỏ bé, cả tòa cung điện hoàn toàn được xây từ gạch vàng to lớn mà thành.

Hơn nữa, mỗi một khối đều dài chừng hơn mười thước, dày hơn ba thước, dù cho là Trần Phong kiếp trước có làm sát thủ, nhận vô số nhiệm vụ cũng không thể có được một cục gạch vàng trong cung điện này.

Nhưng đây là Thiên Nguyên Đại Lục, hoàng kim ở đây cũng trân quý phi thường, độ cứng và bền chắc của nó hơn gấp trăm lần hoàng kim trên Trái Đất, là tài liệu luyện khí hiếm có, dù có Linh Thạch chất đống cũng không mua được.

Những cây cột chạm trổ cổ kính, lại hoàn toàn được chế từ hoàng kim, cả tòa Phượng Hoàng Cung chỉ toàn một ánh vàng rực rỡ sang trọng.

Trần Phong không kìm nổi, thân thể từ từ bay lên, lướt qua phía đại điện cao cao phía trước, nhìn ra phía hậu điện không kìm nồi lại hút một ngụm khí lạnh, phía sau không ngờ kéo ra xa bảy tám dặm.

Các gian phòng lớn nhỏ bố trí theo quy tắc, bên trong lại có đình đài lầu các, thủy tạ giả sơn. Trần Phong không ngờ còn trông thấy trong hồ nước kia, có nước lưu động, nhiều loại Linh Dược, Linh Thảo, dựa theo vị trí sinh trưởng tốt nhất.

Hơn nữa, Trần Phong liếc mắt có thể nhìn ra, tất cả Linh Thảo ở chỗ này cũng không phải là vật phàm.

Đỏ, cam, vàng, lục, lam chàm, tím, các loại màu sắc, thứ gì cần cũng có, đều giống như bằng ngọc, trong suốt trơn bóng, tản ra linh khí mãnh liệt.

-Haha.. phát tài rồi.

Trần Phong ngửa mặt lên trời cười dài, quả thật lần này vào đây không phí công.

Trong lúc Trần Phong đang đắc ý, phía sau hắn xuất hiện vô số thân ảnh, Trần Phong cũng bắt gặp những người quen biết, bọn hắn cũng đánh giá Phượng Hoàng Cung lộng lẫy tráng lệ này.

Trần Phong cũng không quản tới bọn hắn, phi thân lướt vào sâu bên trong Phượng Hoàng Cung, trước tiên cứ để bọn hắn tìm giúp bảo vật, lúc muốn ra thì phải dùng Trấn Long Bi mở cửa, đến lúc đó đồ vật trong tay bọn họ thì tất cả đều là của Trần Phong.

-Chờ đã.

Một tiếng gọi yêu kiều vang lên, Trần Phong quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Nhan Như Ngọc, nàng đang khẩn trương nhìn hắn với ánh mắt mong đợi.

Nàng diện một bộ váy dài hồng sắc, tôn lên dáng người thanh tân thoát tục, cùng với dung nhan tuyệt sắc kia, tạo ra một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn.

-Có chuyện gì sao?

Trần Phong nhìn nàng kỳ quái hỏi.

-Ta..ta có thể đi cùng ngươi không?

Nhan Như Ngọc ấp úng nói, khuôn mặt phớt hồng, hai tay đan vào nhau bộ dáng rất khẩn trương.

-Được một mỹ nữ như Nhan cô nương đồng hành, ta làm sao không đáp ứng.!

Trần Phong nhìn nàng nở một nụ cười hiền lành, cứ như là một đại ca ca đối với một tiểu muội, dù gì hai người cũng từng có tiếp xúc thân mật, nhớ lại lúc trước trong nội tâm hắn cũng có một phần nào đó xao động, gật đầu đồng ý.

-Cám ơn.

Nàng nhẹ mỉm cười, như gió xuân thổi qua làm trăm hoa đua nở, nhật nguyệt cũng phải thất sắc, làm Trần Phong bất tri bất giác chìm đắm vào bên trong.

Nhan Như Ngọc tiến đến bên cạnh Trần Phong, đưa ra bàn tay nhỏ nắm lấy tay hắn, thấy Trần Phong không từ chối, nàng lớn mật đan năm ngón tay xen kẽ vào tay hắn rồi nắm chặt, cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng.

Nhan Như Ngọc từ nhỏ đã tu luyện công pháp của Cực Lạc Môn, bắt buộc phải có đạo lữ song tu, nhưng ánh mắt nàng rất cao, những thiên tài bình thường đều bị nàng lạnh nhạt đối xử, không để vào mắt một ai.

Nhưng từ khi gặp Trần Phong ở khảo hạch đệ tử, Nhan Như Ngọc đã âm thầm chú ý hắn, lúc ấy hắn chỉ là một Nguyên Anh Kỳ nho nhỏ, đang từng bước mà cố gắn trèo lên Lăng Thiên Thê.

Mà chỉ sau vài tháng không gặp, Trần Phong thực lực hiện tại có thể nói là vượt xa nàng, lúc trước còn nợ hắn một mạng, nghĩ lại tất cả chuyện này, Nhan Như Ngọc nắm càng chặt bàn tay Trần Phong, trên mặt là thỏa mãn ý cười.

-Chúng ta đi thôi.

Trần Phong nhìn nàng lộ ra bộ dáng thiếu nữ tình đầu, gò má phớt hồng, trên khuôn mặt mỹ lệ kia là tràn đầy cảm giác hạnh phúc, làm Trần Phong cũng có xúc động muốn hôn thoáng một phát, nhưng cố gắn nhịn xuống kéo nàng đi vào sâu bên trong.

Cả đám người cùng đi vào thì là tức giận đến nghiến răng nhìn nữ thần Nhan Như Ngọc rời đi nhưng không làm ra cử động gì, dù sao bảo vật trong này mới là trọng yếu.

Gần ba trăm người nhanh chóng tản ra khắp ngỏ ngách, tìm kiếm bảo vật , duy chỉ có Nhạc Tử Phong là đôi mắt lóe dị quang đứng yên tại chỗ nhìn bóng Trần Phong cùng Nhan Như Ngọc khuất xa.

Trần Phong cùng Nhan Như Ngọc phi thân lướt vào bên trong, cảm nhận có một loại cảm giác không chân thật, đi sâu vào bên trong thì là một mảnh trống không, dường như những cảnh vật hoa cỏ, hồ nước lúc nãy hắn thấy là ảo giác.

Trần Phong nhìn thấy phí trước một thang lầu xoay tròn, nối thẳng lên một tầng hai của Phượng Hoàng Cung, hắn cùng Nhan Như Ngọc đáp xuống mặt đất, rồi cả hai lững thững bước lên tầng hai.

Trên tầng hai là một không gian rộng lớn khác, một lối đi kéo dài không thấy điểm cuối, hai bên hành lang là vô số căn phòng được ngăn cách.

Đi tới cuối hành lang là một cánh cửa hoàng kim to lớn, trên cửa là một con phượng hoàng cùng một con chim nhỏ, được trảm trổ tỷ mĩ, hắn cũng thấy được rõ trên cánh cửa có một vết khảm lõm vào giống như đại môn màu đồng cổ bên ngoài, dĩ nhiên là phải dùng Trấn Long Bi để mở.

Trần Phong cùng Nhan Như Ngọc liếc nhìn nhau, Trần Phong liền lấy ra Trấn Long Bi đặt trên cánh cửa.

Kẹt kẹt một tiếng, cánh cửa dày nặng chậm rãi mở ra, trong nháy mắt từng đạo hào quang đỏ rực như lửa tản ra, đem không gian bên ngoài hành lang cũng chiếu sáng lên, như là một mảnh hải dương màu đỏ, năng lượng Hỏa hệ nồng đám phát ra, ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó ba động kịch liệt.

-Là Hỏa diễm chi lực, thật tinh thuần.

Hỏa Hỏa xuất hiện bên cạnh Trần Phong cùng Nhan Như Ngọc, nàng hô lên một tiếng hưng phấn rồi nhanh chóng vọt vào trong.

-A..

Một khắc cánh cửa mở, cũng là lúc Nhan Như Ngọc kinh kêu lên một tiếng, nháy mắt lùi về phía sau mấy bước, gương mặt thoáng chút đỏ bừng.

-Ngươi không bị sao chứ?

Trần Phong kinh ngạc đỡ lấy nàng, ánh mắt quái dị dò hỏi.

-Không..không có gì.

Nhan Như Ngọc tránh đi ánh mắt hắn, vội đứng thẳng người, trong lúc đó, nàng cảm giác toàn thân mình như bị dẫn dắt, như có ai đó đang kêu gọi nàng tiến vào, điều này làm nàng sợ hãi.

-Đi vào thôi.

Nhan Như Ngọc bình tĩnh nội tâm bất an, gật đầu đáp ứng cùng Trần Phong bước qua cánh cửa to lớn trước mặt, không biết từ khi nào Nhan Như Ngọc có cảm giác ở bên cạnh hắn dù có đi tới nơi đâu cũng sẽ an toàn.

Hai người vừa bước qua cánh cửa, đột nhiên một luồng lực lượng bùng phát, vô số khối hoàng kim bay ra, lấy tốc độ làm người ta hoa cả mắt, đều từ trên đầu giáng xuống, sau đó Trần Phong cũng Nhan Như Ngọc hai mắt tối sầm lại không còn nhận biết được gì.

Khi Trần Phong mở mắt lần nữa, đã thấy mình xuất hiện tại một thủy đàm, trên bờ có một thiếu nữ hoạt bát đang dùng chân nghịch nước.

Thiếu nữ này diện mạo tuy không phải tuyệt đẹp, nhưng dáng người của nàng lại là tương đối dụ người, bộ ngực sữa căng, so với nữ tử bình thường rõ ràng lớn hơn, cao cao nhô lên. Eo thon nhỏ nhắn, mông vểnh cao lên, đùi ngọc thon dài, tỏ ra hết sức xinh đẹp.

Nhưng nhìn kỹ thiếu nữ này chỉ là một đạo hư ảnh lờ mờ, đúng lúc này nàng dừng động tác, nhìn về hướng Trần Phong nở một nụ cười xinh đẹp.

Đúng lúc Trần Phong định dò hỏi, thì lơ lửng giữa không trung là Nhan Như Ngọc, quanh thân quần áo phần phật, mái tóc tung bay, một cỗ tinh thuần lực lượng mênh mông như đại dượng mênh mông tràn ngập đến toàn bộ không gian.

Làm Trần Phong khiếp sợ hơn là phía trên đầu Nhan Như Ngọc không biết khi nào xuất hiện một con Phượng Hoàng cao quý, quanh thân là tử sắc hỏa diễm lưu động.

Hỏa diễm tử sắc hừng hực bốc lên, bao phủ lấy Nhan Như Ngọc, nhiệt độ toàn bộ không gian cũng không biết tăng lên bao nhiêu lần, tính cả Trần Phong ở dưới cũng bị ép phải dùng Lôi Đình Chân Hỏa hộ thể ngăn cản nhiệt lực cuồn cuộn đó, nhưng Nhan Như Ngọc rõ ràng đặt mình trong trung tâm ngọn lửa tử sắc kia lại bình yên vô sự.

-Đây là Chân Viêm Tử Phượng sao?

Trần Phong nhìn lấy con Phượng Hoàng đang lượn vòng tròn trên đầu Nhan Như Ngọc, hỏi thăm Hằng Nhi.

-Chân Viêm Tử Phượng, một loại tiến hóa từ Hỏa Phượng Hoàng, sở hửu Tử Viêm Chân Hỏa, uy lực có thể so sánh với Thần Hỏa, uy lực cao gấp mấy lần Thiên Hỏa.

-Nhìn tinh huống trước mắt, có lẽ nữ nhân kia đang được Chân Viêm Tử Phượng truyền thừa.

Hằng Nhi thuận miệng nói.

-Vậy còn thiếu nữ kia là gì.

Trần Phong nhìn về bên thủy đàm, thấy thiếu nữ kia vẫn một bộ dáng khả ái, ngước mắt nhìn không trung, đôi lúc lại quay về Trần Phong mỉm cười.

-Một đầu Tử Viêm Kim Ô, cũng là một loài thần thú tiến hóa từ Tam Túc Kim Ô, nó sở hữu Tử Viêm Chân Hỏa, còn có cả Tử Cực Thái Dương Chân Hỏa, cực kỳ khủng bố.

Hằng Nhi ngồi trên Bạch Ngọc Liên Hoa, trôi nổi trước mắt Trần Phong, nàng cứ như một cuốn bách khoa toàn thư không gì không biết, giản giải từng gốc đến rễ.

Trần Phong nghe nói mà rùng mình, hiện tại trước mặt hắn là hai đầu Thần Thú cực kỳ khủng bố, sở hữu hỏa diễm còn kinh khủng hơn Thiên Hỏa, phải biết Thiên Hỏa là do trời đất sản sinh mà ra uy lực không cần phải nói, nhưng Thần Hỏa lại mạnh gấp mấy lần Thiên Hỏa.

Trước mắt hắn, Chân Viêm Tử Phượng cùng Tử Viêm Kim Ô , cả hai đều sở hữu Thần Hỏa, nghĩ đến đây huyết mạch hắn cũng toàn thân sôi sùng sục, ảo tưởng tới tương lai sau này khi hắn có thực lực dẫm đạp hết thảy, ròi cùng một đám hồng nhan tung hoành chư thiên vạn giới, tiêu dao khoái hoạt.

Đang lúc suy nghĩ miên man, đầu Chân Viêm Tử Phượng to lớn trên không trung lóe ra một đạo ánh sáng tử sắc rồi thu nhỏ lại thân hình, hóa thành một nử tử phong hoa tuyệt đại, chỉ có Nhan Như Ngọc là đôi mắt nhắm chặt, cả người bị bao phủ trong biển lửa.

-Phượng tỷ tỷ, xong rồi sao?

Thiếu nữ kia thấy Chân Viêm Tử Phượng hóa thành nhân hình đáp xuống, liền chạy lại ôm cánh tay nàng lắc lắc hỏi.

-Xong rồi, chỉ cần đợi nàng ta tiếp thu truyền thừa là có thể..

Chân Viêm Tử Phượng nói một nữa nhưng không nói tiếp, ánh mắt dò xét hướng Trần Phong, trong nội tâm nàng cũng dấy lên từng cơn sóng.

Trần Phong đang cuối đầu suy nghĩ, bỗng cảm nhận có người đang tập trung mình, hắn định thần ngước đầu lên nhìn thẳng vào Chân Viêm Tử Phượng.

Đôi mắt hắn trợn to không dám tin tưởng, rồi dính chặt lên cả người nàng dò xé , hai con ngươi tùy thời đều có thể rơi ra khỏi hốc mắt.

Nàng một bộ y phục cao quý màu tím, dáng người thướt tha, Trần Phong nhìn xem gương mặt kia, thật không còn gì có thể miêu tả, dù cho nhìn nàng một chút hắn cũng cảm giác xấu hổ.

Dù chỉ là một đạo hư ảnh, nhưng nàng vẫn có một mị lực chí mạng đối với nam nhân, và Trần Phong cũng không ngoại lệ.

-Vãn bối Trần Phong, ra mắt hai vị.

Trần Phong cuối đầu thi lễ, nhưng đã bị một lực lượng không thể đỡ nổi nâng lên.

-Ta cảm nhận được trên người ngươi có đồ vật kỳ quái, mà đến cả một đạo Thần Hồn này của ta cũng phải e sợ.

-Bất ngờ là ngươi lại có được Thương Long Huyết Mạch, dù rất loãng nhưng khi thực lực ngươi tăng mạnh, huyết mạch của ngươi sẽ hoàn toàn kích phát.

Chân Viêm Tử Phượng nói, ánh mắt liên tục dò xét trên người Trần Phong làm hắn cũng sợ hãi.

-Cái này, may mắn mà thôi, không biết tiền bối đã làm gì bằng hữu ta.

Trần Phong nhìn Chân Viêm Tử Phượng, xong lại nhìn Nhan Như Ngọc trên không trung hỏi, chủ yếu là để đánh trống lãng chuyển chủ đề.

-Nàng ta có một tia huyết mạch Phượng Hoàng Tộc chúng ta, ta giúp nàng kích phát huyết mạch ẩn giấu, còn nữa nàng ta thật sự chỉ là bằng hữu của ngươi?

Chân Viêm Tử Phượng nhìn chằm chằm hắn tra hỏi.

-Tiền bối, thật sự ta và nàng ấy cũng không quen biết bao lâu, cũng xem như là bằng hữu.

Trần Phong nói là sự thật, hắn và Nhan Như Ngoc tính tổng thời gian tiếp xúc với nhau chưa tới một canh giờ, không xem như là xa lạ cũng không tệ rồi.

-Láo toét, hừ nam nhân không phải thứ gì tốt, trong ký ức nàng ta đều là những chuyện phát sinh cùng với ngươi, và cũng chỉ có hình bóng của ngươi được nàng khắc sâu trong lòng, vậy mà,,ngươi đồ bội tình bạc nghĩa, vô sỉ, hèn hạ, phụ tình.

Trần Phong tự nhiên bị Chân Viêm Tử Phượng chỉ vào mũi mắng cho một trận không hiểu ra sao, từ lúc nào hắn thành bội tình bạc nghĩa rồi.

-Tiền bối lời này có ý gì.?

Trần Phong ngơ ngẩn hỏi.

-Có ý gì, để ta nói cho ngươi biết, Phượng Hoàng Cung là di chỉ do ta để lại trước khi rời đi Tiên Giới, trong này lưu lại một đạo Thần Hồn của chúng ta, nhận một cái nhiệm vụ chờ người hữu duyên đến nhận lấy truyền thừa từ hai người chúng ta.

-Khối Tinh Vẫn Thạch trong tay ngươi là chìa khóa của toàn Phượng Hoàng Cung, khi có nó ngươi là chủ nhân của Phượng Hoàng Cung, năm đó trước lúc ta rời đi liền ném nó ra , chờ đợi người hữu duyên nhặt được mà tìm đến.

-Nhưng đã quá lâu không có người tiến vào trong đây, chúng ta cũng sắp quên mất, ai ngờ lúc này ngươi lại đi vào, còn mang theo một người có một tia huyết mạch Phượng Tộc.

-Trùng hợp hơn là ngươi có cả Thương Long Huyết Mạch, nếu tâm tư tương thông, Long Phượng giao hối thì có thể giúp nàng kích phát ra thuần chính Phượng Hoàng Huyết Mạch, nào ngờ nàng để ý ngươi như vậy, mà ngươi chỉ xem nàng là một bằng hữu.

Chân Viêm Tử Phượng tức giận, nói ra một hơi dài, dung nhan tuyệt thế kia lại sinh ra một vẻ đẹp khó nói nên lời.

Trần Phong rốt cuộc đã hiểu, Trấn Long Bi chính là Tinh Vẫn Thạch, là chìa khóa của Phượng Hoàng Cung, lúc đó bị Chân Viêm Tử Phượng ném đi, may sao Nhị Lang Chân Quân nhặt được đem trấn áp Hắc Ám Tà Long tới bây giờ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận