Nhan Như Ngọc cũng nhìn ra lời trong lòng Trần Phong, nở một nụ cười như hồ ly, ôm cánh tay hắn làm nũng như một người vô tội.
Mọi người nhìn cảnh này đều âm thầm bội phục đầu rạp xuống đất, tình cảnh này có ý nghĩa gì, ý nghĩa là tên Trần Phong này đã câu dẫn được đệ nhất mỹ nữ Tây đại lục a, nữ thần của vô số thanh niên tài tuấn, điều này làm số lượng ánh mắt thù địch chiếu tới Trần Phong ngày một nhiều.
-Như Ngọc theo sư phụ trở về trận doanh, việc này chúng ta không tiện can thiệp.
Vân Ngọc Hà nhìn đệ tử yêu quý bộ dáng này, biết là có chuyện không tốt liền lôi kéo trở về tránh nàng rơi vào tay giặc, hiện tại Cực Lạc Môn của nàng duy trì trạng thái trung lập, không muốn chen chân vào vũng nước đục của các môn phái.
Huống hồ hiện tại Nhan Như Ngọc tu vi chỉ kém nàng một tiểu cảnh giới, tiền đồ vô lượng, cần gì phải dính vào Trần Phong, dù cho hắn có là thiên tài yêu nghiệt, nhưng rất nhanh cũng sẽ thành một người chết, một khi chết đi thiên tài đến mấy cũng trở về con số không.
-Không! xin lỗi sư phụ, ta đã lựa chọn hắn, nhất quyết sẽ không từ bỏ, yên tâm ta cũng sẽ không liên lụy môn phái, dù ra sao đi nữa Cực Lạc Môn cũng là nhà của ta.
Nhan Như Ngọc không muốn buông bỏ Trần Phong, chỉ có thể làm trái ý sư phụ, nàng tin sau này Vân Ngọc Hà sẽ biết quyết định của nàng sáng suốt cỡ nào.
Vân Ngọc Hà nhìn ánh mắt kiên định của đệ tử, biết nói gì cũng vô dụng, hung hăn lườm Trần Phong rồi quay về trận doanh Cực Lạc Môn chờ xem diễn biến.
Cuối cùng tất cả đệ tử bên trong bí cảnh cũng đã truyền tống ra hết, cầm đầu Thất Đại Môn Phái đều thu tay lại, nhanh chóng liền có vô số đạo sát khí nhắm thẳng Trần Phong ép tới.
Tông chủ Huyền Minh Tông, Huyền Hùng cùng các đại lão thế lực phụ thuộc, Thúy Yên Môn , Kim Hà Tông các loại cả đám kéo nhau đứng cách Trần Phong vài chục bước, Huyền Hùng cầm đầu mở miệng nói.
-Hừ, Trần Phong đã đến lúc này ngươi còn làm bộ làm tịch, dù ngươi không đồ sát những người khác, nhưng ngươi đã thừa nhận Nhạc Tử Phong là do ngươi ra tay hạ sát thủ.
-Với lại lời nói của một người sắp chết, không thể nào là vô căn cứ, có lửa mới có khói, giết người đền mạng, đạo lý này ngươi nên rõ.
Huyền Hùng bộ dáng cũng chưa quá 50, thân hình cường tráng cao to, đôi mắt lợi hại , khí thế Hợp Thể Kỳ tỏa ra áp bức, khóa chặt lấy Trần Phong, dường như muốn dùng ánh mắt buộc Trần Phong quỳ xuống.
-Huyền Tông Chủ, ngài là một trưởng bối cần gì phải tự thân nhắm tới một hậu sinh vãn bối đây?
Ninh Cung Như đứng trước mặt Trần Phong hóa giải uy áp do Huyền Hùng phóng tới, dù nàng chỉ là nửa bước Hợp Thể, nhưng thể chất đặc biệt, tu luyện đặc thù cũng không e ngại một tên Hợp Thể sơ kỳ.
Huyền Hùng cũng thu lại khí thế, quả thật đối phó với một tiểu bối, mặt mũi này của hắn cũng không còn, đành đánh mắt ra dấu với một tên đệ tử, tên kia hiêu ý , hiên ngang lẫm liệt đứng ra, ưỡn ngực thét to.
-Tông chủ nói đúng, sự tình này các đệ tử chúng ta đều biết, không chỉ có Nhạc sư huynh, còn có người nhìn thấy Cao Viễn Chí của Thúy Yên Môn bị hắn một cước tàn bạo đá chết, còn những người khác tuy chúng ta không thấy ngươi giết họ, nhưng hành động hung tàn của ngươi làm chúng ta không thể không tin.
-Vì anh linh của vô số huynh đệ của các môn phái, chúng ta dẫn đầu muốn lấy mạng tên ác ma này, các vị có tình nguyện cùng Huyền Minh Tông chúng ta trừ gian diệt ác.
Tên đệ tử Huyền Minh Tông chính khí lẫm nhiên nói, cổ vũ không ít người kích động reo hò, thề phải tru diệt Trần Phong.
-Trần Phong, bên trong bí cảnh, người ta đi liệp sát Yêu Thú tìm kiếm cơ duyên, thế nhưng ngươi lại đi liệp sát chúng ta lấy giới chỉ tìm kiếm cơ duyên, món sự tình này, tội không thể tha.
Một tên đệ tử Thúy Yên Môn sau khi nhận được ánh mắt của Lữ Vân Sơn đũng đứng ra nói, âm thanh càng là bi phẫn, hơn tên đệ tử Huyền Minh Tông lúc nãy, làm toàn trường sục sôi.
Bắt đầu cũng không ít người đi ra chỉ trích, đầu mâu đều hướng tới Trần Phong, tất cả tội ác ghê rợn đều đổ lên đầu hắn, những gì không có đều được mọi người suy diễn ra, rồi khua tay múa chân diễn tả như thật.
Nghe những âm thanh này, Trần Phong cùng đám người Cự Kiếm Môn cùng Vi Thủy Các cũng là khóe miệng co quắp.
Dù là Trần Phong là người trong cuộc, nghe những lời nói này trong đầu hắn cũng hiện lên hình ảnh, nào là hắn dùng tay moi tim người khác ra, lấy Vô Cực Phá Thiên Kiếm sau lưng cắt đầu người ta xuống làm bóng để đá, những hình ảnh này được miêu tả sinh động như thật.
-Ta xx con mẹ nó!!
Trần Phong nghĩ tới cứ như là thật, nhịn không được chữi thầm trong bụng, đến cả hắn còn có cảm nghĩ mọi chuyện là mình làm ra , huống hồ đám người ở đây đã xem Trần Phong thành một tên đồ tể.
-Nhìn ta như vậy làm gì? ta không có làm!
Cả đám người Cự Kiếm Môn cũng đưa ánh mắt quái dị dán chặt người Trần Phong, làm hắn cũng kêu khổ không ngớt, đến cả người nhà mình cũng tin tưởng thì hắn cũng hết cách.
-Không chỉ như vậy, tên Trần Phong này còn là một tên cầm thú, lúc trước ta thấy một nữ đệ tử Cực Lạc bị hắn cường bạo, sau đó bị hắn tiện tay giết chết, ta sợ quá đành bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Một tên đệ tử hèn mọn lớn tiếng nói, nhưng hắn chưa nói xong thì cái đầu đã rơi xuống đất, rồi bị một đạo tử sắc hỏa diễm đốt thành tro tàn.
-Hừ, không biết sống chết.
Nhan Như Ngọc hừ lạnh thu tay lại, người khác nói Trần Phong tội gì không sao, nhưng lại dính vào chuyện nam nữ mà còn là Cực Lạc Môn thì nàng cũng không thể nhịn.
Tất cả mọi người im lăng, nhìn thủ đoạn của Nhan Như Ngọc đều lạnh cả sống lưng, nhưng không ai nói gì, ai bảo tên kia không biết lựa lời nói, bôi nhọ Trần Phong làm ra việc kia chẳng khác nào sỉ nhục nàng lại chọn trúng một tên cầm thú.
-Trần Phong, ngươi còn có gì có thể nói, tất cả đệ tử thiên tài mọi người ở đây đều nói là chết trong tay ngươi, không nghĩ tới ngươi là một tên mặt người dạ thú.
-Cự Kiếm Môn ở đâu, các ngươi đúng là rất tốt, nuôi dưỡng ra một cái đệ tử tâm địa rắn rết, ta hiện tại muốn đào tim của các ngươi ra xem bên trong vẫn là đen hay là đỏ.
Huyền Hùng giận dữ rít gào, toàn bộ đệ tử đi vào đều bị diệt, số một thiên tài Nhạc Tử Phong thì cũng chết trong tay Trần Phong, hai huynh đệ Huyền Vô Khuyết và Huyền Vô Nhai thì cũng cáo biệt hắn, nói là muốn đi xông xao phương trời khác, hiện tại hắn hận Trần Phong hơn bất cứ ai ở đây.
Huyền Hùng nói ra những lời lẽ thê lương này, như một cục đá dấy lên ngàn cơn sóng, mọi người đều căm phẫn sục sôi, thấy người của Cự Kiếm Môn im lặng, không đưa ra phản bác thì xác định tội danh của Trần Phong vào lúc này hoàn toàn xem như là thật.
Trần Phong cũng im lặng không nói, phản bác thì có tác dụng gì, người ta hoàn toàn không hiểu lý lẽ thì làm sao phải dán mặt nóng vào cái mông lạnh đây, ánh mắt ghi nhớ kỹ từng gương mặt đã vu oan hãm hại hắn tại đây, kể cả khuôn mặt bi thương của Huyền Hùng.
Hắn hiện tại cũng chưa có thực lực đối đầu chính diện với Hợp Thể Kỳ, chỉ có cách lưỡng bại câu thương, nhưng ở đây chí ít có hơn mười cái Hợp Thể Kỳ, hắn phải ghi nhớ những người này, về sau sẽ bắt họ trả giá thật nhiều về những lời vũ nhục ngày hôm nay.
Lưu Diệp nhìn Trần Phong bộ dáng âm trầm, đôi mắt phóng ra quang mang độc ác, lại nhìn về trận thế vô số cường giả rục rịch muốn động, hắn biết Trần Phong sắp xong, , xem ra hôm nay khó thoát khỏi kiếp số, nhiều người như vậy vây quanh, dù Trần Phong có mọc cánh cũng khó thoát, Cự Kiếm Môn của hắn cũng không thoát khỏi liên lụy.
Nhưng hắn cũng không hề hối hận lựa chọn Trần Phong, vì đây là một vụ đánh cược, hắn cược vào Trần Phong, và tin tưởng vào quyết định của mình.
-Trần Phong đến nước này ngươi còn không nhận tội, hay là bây giờ ngươi đứng ra nhận tội, chúng ta sẽ cho ngươi một cái chết toàn thây.
-Hành vi phạm tội của hắn đã quá rõ ràng, hiện tại coi như chống chế biện mình, cũng không làm ra trò trống gì, lượng nhân chúng ở đây thấy hắn giết người không có một trăm cũng có mấy chục, hắn còn lời gì có thể giải thích.
Mọi người đều lớn tiếng nghị luận, người sau liền lớn giọng hơn người trước.
-Không sai, xin mời Huyền Tông Chủ, Kim Tông Chủ , Lữ Môn Chủ, Kiếm trưởng lão cùng các tiền bối ở đây làm chủ cho chúng ta, Trần Phong tội thập ác bất xá, giết chết nhiều trụ cột tương lai của Tây đại lục chúng ta, hiện tại không thể để hắn ly khai.
-Nếu không thì những người chết oan trong Tây Mạc Bí Cảnh chẳng phải là oan uổng cùng cực sao, vốn dĩ chúng ta là muốn lịch luyện tìm cơ duyên, nhưng không nghĩ tới lại vô duyên chết trong tay gian nhân, thật sự khiến người ta vô cùng đau đớn a.
Một người đau đơn rơi lệ, quỳ xuống đất ngửa mặt lên trời gào khóc, bộ dáng như cha chết một dạng, người ngoài nhìn vào đều là thương tâm muốn rơi nước mắt.
-Hừm, loại người cặn bã này, nên nhốt vào lồng chó, dùng roi cực hình , diễu phố thị chúng, cho hắn biết tông môn Tây đại lục chúng ta không phải dễ trêu chọc.
-Cự Kiếm Môn dạy dỗ ra đệ tử như vậy, xem ra cũng không phải là dạng tốt lành gì, ta kiến nghị xem Cự Kiếm Môn xóa tên, đưa cho Tây đại lục ta một mảnh đất thịnh thế thái bình.
Những âm thanh như núi lửa sóng thần một dạng vang lên, truyền khắp đại địa, quanh quẩn trong hư không, bên trong vùng rừng rậm, vô tận trên các đỉnh núi, chỉ có một ý nghĩa duy nhất đó là thảo phạt Trần Phong.
Thật giống như vài trăm đệ tử thiên tài chết trong Tây Mạc Bí Cảnh là do một tay Trần Phong tạo thành, khí thế bậc này cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.
Ai có thể nghĩ tới, chỉ vì một câu nói ngắn ngũi của Nhạc Tử Phong trước khi chết, hiện tại lại khiến cho gần vạn cường giả ở đây đối với mình phẫn nộ.
Hơn nữa tiếp tục như vậy Trần Phong biết trước sau gì cũng sẽ có người động thủ, không những thế còn làm liên lụy tới cả Cự Kiếm Môn, mặc dù thời gian hắn ở tông môn rất ít, nhưng những cao tầng đối đãi với hắn rất bao che.
Hắn cũng không thể vì mình mà làm liên lụy cả Cự Kiếm Môn, kéo theo hàng vạn đệ tử phải cùng hắn chịu lửa giận của các thế lực Tây Đại Lục.
-Môn chủ, các bị trưởng lão, thật xin lỗi, ta gây phiền toái cho các ngươi!.
Trần Phong áy náy nở nụ cười nhìn Lưu Diệp, hắn là người ân oán rõ ràng, hắn cũng sẽ không để Cự Kiếm Môn kéo theo cùng hắn, những người này không biết lý lẽ nhắm vào hắn, thì cứ chờ đợi lửa giận của hắn đi.
Lưu Diệp nhìn nụ cười của Trần Phong thì cũng hiểu ý hắn, gật đầu không nói gì, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực, ngay cả đệ tử của mình cũng không bảo vệ được.
Hắn cũng biết hiện tại Cự Kiếm Môn thực lực thấp kém, căn bản không thể chống đỡ nổi một ít tông môn lớn, mặc dù là có Vi Thủy Các trợ giúp nhưng làm sao chống được gần như là toàn bộ cường giả Tây đại lục.
Ở sau lưng hắn cũng còn hàng vạn đệ tử Cự Kiếm Môn, Lưu Diệp làm môn chủ tong trách cũng nặng nề, mà đường đi thì xa, tuy ngoài miệng nói bảo hộ Trần Phong, để cho các môn phái khác nghĩ tới hậu quả khi đại chiến mà không làm ra hành động.
Nhưng trong lòng hắn cũng vô lực cùng các đại tông môn đối kháng, sai làm một bước là đẩy cả Cự Kiếm Môn vào hố lửa.
-Trần Phong ngươi tự mình bó tay chịu trói hay là đợi Bản Tọa động thủ?
Lữ Vân Sơn, môn chủ Thúy Yên Môn ánh mặt lợi hại, âm lãnh nói, trong thiên hạ không có sự tình gì thống khổ bằng người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, con trai hắn Lữ Hàn Phi chết trong tay Trần Phong đến giờ đại thù vẫn chưa được báo, làm hắn cũng già đi mấy tuổi.
-Lão cẩu, muốn ta bó tay chịu trói? Nằm mơ, ngươi có bản lãnh đến giết ta a.!
Trần Phong cùng Huyền Hùng hai mắt đan xen vào nhau, Lữ Vân Sơn này là Luyện Hư Viên Mãn, lần trước hắn cùng con trai Lữ Hàn Vũ chặn đường chém giết, Trần Phong may mắn bỏ trốn rồi thuận tiện đột phá Hóa Thần.
Lần này nếu hắn hiện tại cũng đã tới bước đường cùng, Trần Phong cũng còn một lượt Thiên Kiếp lúc đột phá Hóa Thần, nên hắn cũng không sợ bất kỳ ai ở đây, cùng lắm cho Lữ Vân Sơn này nếm thử tư vị Thiên Kiếp oanh tạc như lần trước.
-Tiểu súc sinh, nói như vậy là ngươi còn muốn cùng chúng ta động thủ, hừ hừ, tiểu nhi vô tri.
Lữ Vân Sơn lạnh lùng nhìn Trần Phong, đối với hắn cực kỳ xem thường, coi như là Trần Phong lại nghịch thiên làm sao có thể chống lại nhiều người ở đây như vậy.
-Vậy thì như thế nào?
Trần Phong thẳng tắp thân người, trên người khoác bộ Bạch Y của chúng nữ không gió tự tung bay, sau lưng đeo Vô Cực Phá Thiên Kiếm, ngạo khí trùng thiên quét mắt tất cả mọi người, lạnh nhạt nói.
-Ta Trần Phong từ hiện vào đúng lúc này bắt đầu, triệt để thoát ly Cự Kiếm Môn, ta không còn là người của Cự Kiếm Môn, ta nghĩ các ngươi là người danh môn đại phái sẽ không làm khó người Cự Kiếm Môn đi, nếu không thì chẳng phải là quá mất mặt.
Lời tuyên bố của Trần Phong làm đám người Cự Kiếm Môn chấn động trong lòng run lên, mặc dù Lưu Diệp đã có chuẩn bị nhưng trong lòng cũng đau xót.
Nhìn lại thân ảnh đơn bạc của hắn, quả thật là qua trẻ tuổi, không ít người đều biết Trần Phong là bị oan khuất, cũng không ai rõ ràng trong nội tâm hắn cô tịch ra sao, hắn cũng không chia sẽ bất kỳ ai, dù là có hàng vạn người vu oan, chỉ trích hãm hại hắn cũng không quan tâm.
-Ta Nhan Như Ngọc cũng nguyện thoát ly Cực Lạc Môn, xin lỗi sư phụ, ân sư môn bồi dưỡng sau này ta sẽ báo đáp.
Nhan Như Ngọc cũng tuyên bố thoát khỏi Cực Lạc Môn, Vân Ngọc Hà nhìn đệ tử mình, cũng bất lực phất tay ý bảo không sao!.
Hiện tại trong lòng Trần Phong cũng không còn cố kỵ sau khi thoát khỏi Cự Kiếm Môn, trong mắt tràn đầy sát ý, những người không phân biệt trắng đen giết liền giết hà cớ gì phải phí nước bọt giải thích.
Đã người ta nói hắn là ác ma, là đao phủ giết người không gớm tay, tại không hắn lại không theo như lời họ giết một lần cho thống khoái.
Ở Tây Đại Lục hắn cũng không còn không gian phát triển, trong lòng Trần Phong đưa ra quyết định sau trận chiến này, liền ly khai Tây Đại Lục, sau này trở về liền giết cho đám này hoa rơi nước chảy.
-Tiểu đệ đệ, hôm nay tỷ tỷ cùng ngươi chống lại thiên hạ!
Nhan Như Ngọc ngưng tụ ra một cây hỏa diễm trường kiếm, đứng cạnh Trần Phong, âm thanh kiều mị nói, đôi mắt cũng chăm chú nhìn trận hình trước mắt.
Người ngoài nhìn vào, nam anh tuấn, nữ mỹ mạo vô song, nhìn như một đôi kim đồng ngọc nữ, nhưng giờ đây đang chuẩn bị chống lại hầu như toàn võ giả Tây đại lục.
Trần Phong nhìn nàng, chiến ý cũng lóe lên trong mắt, hôm nay phải giết một trận thống khoái, sau này trở về giết tiếp.
Đạo của người khác là gì Trần Phong không cần biết, Đạo của hắn là Sát Phạt, người ta có thể thay đổi Đạo của mình theo đuổi, nhưng chỉ có Đạo của Trần Phong là Vĩnh Hằng, hắn chỉ theo đuổi một chữ đó là "Giết", giết đến khi nào người khác sợ không dám chọc lên đầu hắn mới thôi.