Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 77: Cực Phẩm Tà Long

Đại Đạo Vĩnh Hằng Chương 77: Cực Phẩm Tà Long
....GRAO...Ồ

Một hắc ảnh bay lên giữa không trung, Trần Phong quan sát đó là một con Hắc Long toàn thân bao phủ long lân đen nhánh sáng bóng, thân hình dài khoảng 3m, nó hưng phấn xoay tròn vài vòng hú lên những âm thanh quái dị.

-Đinh! hoàn thành nhiệm vụ phụ Giải Cứu Hắc Ám Tà Long.

-Thưởng, 10,000exp , một lần tự chọn rút thưởng vũ kỹ, một lần rút thưởng tự chọn công pháp, 20,000 Danh Vọng.

Đúng lúc này thì thanh âm hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống vang lên, Trần Phong cũng cảm thấy tương đối thỏa mãn.

Hắc Ám Tà Long lượn vài vòng, sau đó từ trên không nặng nề rơi xuống đất, hóa thành một nam tử tuấn lãng bất phàm, thân khoác hắc bào đã bị rách vô số chỗ, trên đầu lồi ra hai cái sừng tiêu điểm, nhưng trên mặt hắn treo nụ cuời bỉ ổi, nhìn qua muốn bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu hèn mọn.

Trần Phong nhìn chăm chú vào nam tử, càng nhìn càng ghê tởm, hiện tại Trần Phong đang có xúc động muốn đi đánh đập hắn một trận.

-Tiểu tử, miệng còn hôi sữa, lông mọc còn chưa hết dám nhìn chằm chằm Bản Hoàng có phải là muốn chết.

-Đợi tý, để ta hoạt động gân cốt.

Hắc Ám Tà Long sau khi hóa thành hình người, liền hung hăn lườm Trần Phong đe dọa, rồi vung tay duỗi chân hoạt động.

-Thế nào? thấy Bản Hoàng hóa hình càng đẹp trai hơn, nên ngươi đang sùng bái Bản Hoàng sao? không cần sùng bái, quỳ xuống dập đầu vài cái Bản Hoàng có thể miễn cưỡng thu ngươi làm sai vặt.

Sau khi khởi động gân cốt, Hắc Ám Tà Long thấy Trần Phong vẫn chăm chú nhìn mình, hắn rất là tự tin cao ngạo ngẩng lên đầu lâu ưỡn ngực nói.

Lúc trước ăn nói khép nép cầu người giải cứu, giờ đã không còn lại chút gì.

-Con rắn nhỏ khốn kiếp, con mẹ nó dám uy hiếp lão tử.

Trần Phong nhìn bộ mặt hèn mọn bỉ ổi của hắn, nhịn không được cầm trong tay Trấn Long Bi đã biến thành một cục gạch đen lao lên hung hăn đập vào đầu hắn một phát.

....Binh.....Bang..

Hắc Ám Tà Long bị một cục gạch đen nện cho văng xa mười mấy thước, đầu sưng lên một cục, chật vật bò dậy mở miệng mắng.

-Con mẹ nó cũng may Bản Hoàng thân thể còn cường hãn, tiểu tử đáng chết, có lời gì không thể nói, dám đánh Bản Hoàng, Bản Hoàng liều mạng với ngươi.

Hắc Ám Tà Long chật vật bò lên , một quyền liền hướng Trần Phong hung hăn nện tới.

Trần Phong cầm lấy cục gạch đen, đi đến trước mặt Hắc Ám Tà Long, rút ra Vô Cực Phá Thiên Kiếm sau lưng ra âm trầm nói.

-Từ trước tới giờ ta chưa từng ăn qua thịt rồng, hôm nay thì có canh rồng để uống.

Trần Phong tay trái cầm Trấn Long Bi , tay phải cầm Vô Cực Phá Thiên Kiếm đôi mắt tỏa sáng nhìn bộ dáng bỉ ổi hèn mọn của Hắc Ám Tà Long.

Hắc Ám Tà Long một quyền vung ra còn chưa tới, thì nó nhìn cục gạch đen trong tay Trần Phong, Hắc Ám Tà Long vội vàng thu tay lại cười nói.

-Khục...Khục, cái kia, là một sự hiểu lầm, hôm nay thời tiết thật là tốt haha, rất thích hợp để đi kiếm tiền cùng chơi đùa mỹ nữ.

Hắc Ám Tà Long vội vàng đứng nghiêm chỉnh, tiêu sái chắp hai tay ra sau lưng, nhìn lên bốn phía bầu trời, làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong nội tâm biệt khuất phải chết.

Trần Phong giơ giơ cục gạch đen trong tay uy hiếp, làm Hắc Ám Tà Long cũng không dám động một tý, chỉ xoay chuyển con ngươi nhìn ngó xung quanh.

-Ặc , tiểu tử hình như có người đến tìm ngươi uống trà.

Hắc Ám Tà Long nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện có một đoàn người đang tiến về phía này, Trần Phong vội vàng thu lại Vô Cực Phá Thiên Kiếm đeo ở sau lưng.

Trần Phong cũng nghe theo Hắc Ám Tà Long nhìn lại, thì thấy đi đầu là hai người một nam, một nữ, tu vi đều là Hóa Thần viên mãn, phía sau còn đi theo một đám đệ tử, Trần Phong nhìn một phát liền nhận ra đám người này là người của Thiên Kiếm Phái, do lần trước hắn đã từng gặp qua.

Đi đầu có một thanh niên lớn lên cũng khá anh tuấn suất khí, tay cầm quạt xếp phe phẩy, giống một dạng thư sinh công tử ca quý tộc, thiếu nữ bên cạnh nhan sắc kém các nữ nhân của Trần Phong, nhưng cũng có thể coi là xinh đẹp.

Nàng mặc một bộ y phục xanh nhạt bó sát, tôn lên các đường cong hoàn mỹ, đôi bạch thỏ cũng cực kỳ đầy đặn cứ như muốn xé áo mà ra, khuôn mặt lẳng lơ phong tình, giống như một con hồ ly tinh.

-Thiên Kiếm Phái sao?

Trần Phong tươi cười hỏi.

-Đúng vậy, ta là Hàn Thiên, của Thiên Kiếm Phái , ngươi là Trần Phong người tuổi trẻ đã gây lên sóng gió gần đây a, nghe người ta nói ngươi thực lực rất cường đại, hôm nay ta phải xem ngươi có giống như trong lời đồn.

Nam tử tên là Hàn Thiên bĩnh thản nói, ngữ khi rất là tự tin vào thực lực của mình.

-Trần công tử, ngươi lớn lên cũng cực kỳ tuấn tú a, tỷ tỷ nhìn xem cực kỳ ưa thích, tỷ tỷ là Sở Diệu Y, cứ gọi là YY tỷ là được a.

Mỹ nữ lẳng lỡ kia vũ mị che miệng cười, thanh âm ỏn ẻn nói, nàng nhìn qua Trần Phong anh khi bức người, một thân Bạch Y trắng như tuyết phiêu phiêu, sau lưng còn cõng theo một thanh kiếm, nàng đã mê mẩn rồi.

-Xin hỏi hai vị đến đây là để thử thực lực của ta sao?

Trần Phong hơi nghi hoặc, đối với việc khiếu chiến không đâu hắn cũng không có hứng thú, nếu đến tìm phiền phức thì hắn không ngại chơi đùa một hồi.

-Mạng ngươi được treo giá 10 Vạn Linh Thạch Thượng Phẩm.

Hàn Thiên thu lại quạt xếp cười nói.

-Tỷ tỷ thì khác, ta chỉ muốn xem tiểu đệ đệ lớn lên hình dáng ra sao, thật là làm cho tỷ tỷ ngày đêm nhớ mong a.

Sở Diệu Y kiều mị liếc mắt đưa tình với Trần Phong, nhưng không làm rung chuyễn được hắn, ngược lại Hắc Ám Tà Long ở một bên nhìn chăm chú vào bầu ngực sữa của Sở Diệu Y mà xém tý chảy nước miếng xuống.

-Móa, con tiện Long này , lăn qua một bên, giữ hình tượng tý được không, Long Tộc đều bị ngươi ném sạch mặt mũi.

Trần Phong đứng cạnh Hắc Ám Tà Long thấy đôi mắt hắn không ngừng đánh giá Sở Diệu Y,vội vàng tán vào đầu hắn một phát.

-Haha...Cái này, là bản năng của nam nhân, lúc trước Thường Nga(Hằng Nga) ta còn không để vào mắt, huống chi đám dong chi tục phấn này.

Hắc Ám Tà Long nhanh chóng làm ra một dáng vẻ tiên phong đạo cốt không màn danh lợi, nhưng đôi tròng mắt xanh lục vẫn không ngừng loạn chuyển nhìn chằm chằm vào ngực Sở Diệu Y.

Hai người bên kia thì sắc mặt đã trở nên khó coi, bởi vì họ đang cùng Trần Phong nói chuyện, mà Trần Phong lại bỏ qua bọn họ đi tán gẫu với một tên dị tộc không biết là thuộc tộc đàn nào, dù gì tại Thiên Nguyên Đại Lục có rất nhiều chủng loại.

-Trần Phong ngươi có ý gì? không thèm để chúng ta vào mắt sao? Xem ra hôm nay ta phải tự tay xử lý ngươi.

Hàn Thiên lạnh lùng lên tiếng, trước khi nhàn nhã thong dong không còn sót lại chút gì, lộ ra một bộ mặt rất la kiêu căng bá đạo.

-Đúng rồi, tiểu đệ đệ ngươi làm vậy là không đúng, tỷ tỷ đây còn muốn giới thiệu chính mình cho ngươi a, ngươi có nghĩ sẽ ở rễ Sở gia không, Sở gia thực lực cũng không thua kém gì Thất Đại Tông Môn, về đó tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi, yêu thương ngươi.

Sở Diệu Y vươn ra một cái lan hoa chỉ, giả bộ giận dỗi, đôi má phụng phịu u oán nhìn Trần Phong , làm cho hắn toàn thân nổi da gà.

-Ta..ta nguyện ý ở rễ Sở gia..

Hắc Ám Tà Long lao lên đứng trước người Trần Phong, khuôn mặt bỉ ổi hèn mọn cười hắc hắc nói.

-Cút, lăn ra chỗ khác.

Trần Phong không khách khí, cầm lên Trấn Long Bi một tát đánh bay Hắc Ám Tà Long ra ngoài.

....Oanh...

Hắc Ám Tà Long bị cục gạch đen đập cho một phát choáng váng, bay ra xa đầu cắm xuống đất, cũng không thể đứng dậy hiển nhiên là bị đập làm hôn mê bất tĩnh luôn rồi.

Trần Phong hiện tại cũng buồn bực, đã có kẻ muốn làm địch nhân của hắn, thì hắn cũng không ngại mà tiễn họ một đoạn đường.

-Này các ngươi không phải bị bệnh chứ, làm sao sắc mặt khó coi như vậy, tranh thủ đi về chữa bệnh a, à mà ta cũng là Luyện Dược Sư, ở đây có bán đan dược, 1 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch một viên, đảm bảo các ngươi sẽ sinh long hoạt hổ, ta xem hai người các ngươi là trên giường cày cấy quá nhiều dẫn đến suy nhược a.

Trần Phong nhìn Hàn Thiên cùng Sở Diệu Y cười khà khà nói, lấy ra vài bình đan dược lắc lắc, hai người nhìn bộ dáng Trần Phong tức giận xém chút nữa hôn mê tới, có cường giả nào mà đê tiện vô sỉ như thế, dám nói họ có bệnh, mà còn đan dược 1 vạn Linh Thạch một viên.

-Trần Phong sớm nghe nói ngươi rất hung hăng càn quấy, nhưng ta còn không tin, nhưng hôm nay được chứng kiến quả là như vậy, dám nói chúng ta có bệnh đây là nhục nhã chúng ta sao.?

Hàn Thiên phẫn nộ chỉ vào Trần Phong nói.

-Đoán đúng rồi, ta đây là đang nhục nhã các ngươi, phần thưởng là bạo cây hoa cúc của tên Tà Long kia.

Trần Phong chỉ vào một bên Hắc Ám Tà Long đang nằm úp mặt xuống đất chổng mông lên trời.

-Không cần,... Bản Hoàng chỉ cần nữ nhân kia làm nhân sủng, hay tọa kỵ của Bản Hoàng đều được, không còn có yêu cầu gì hơn.

Hắc Ám Tà Long vội vàng đứng dậy, nhìn chằm chằm ngực Sở Diệu Y, nước miếng kém tý chảy ra.

-Còn có tất cả các ngươi, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin vĩ đại Tà Long tha thứ, rồi bỏ lại tất cả bảo vật trên người, lột sạch quần áo rồi mau mau cút, nếu không các ngươi sẽ chết ở chỗ này, trừ nữ nhân kia lưu lại làm tọa kỵ của Bản Hoàng.

Hắc Ám Tà Long vẻ mặt hèn mọn nhìn gần hai mươi người đệ tử phía sau, vội vàng ra lệnh, cứ như hắn là người nắm quyền sinh tử ở chỗ này.

Lời nói của Tà Long làm cho các đệ tử sắc mặt đen như đít nồi, tất cả mọi người đều là gương mặt phẫn nộ nhìn về phía hắn, hận không thể xé xác hắn ra ăn từng miếng thịt, đây thật sự là nhục nhã trắng trợn a, trình độ làm người tức chết còn cao hơn cả Trần Phong.

-Các ngươi... hai người các ngươi hôm nay là muốn chết, dám nhục nhã chúng ta, hôm nay ta phải cho các ngươi quỳ xuống đất dập đầu bồi tội.

Hàn Thiên tức đến phổi đều muốn nỗ, hai tên này người diễn kẻ phụ họa, nếu hôm nay không giết chết bọn hắn thì có mà tức chết.

-Loại ngu vật, đầu óc ngươi bị nước vào sao?, Bản Hoàng không có nhục nhã các ngươi, chỉ cần các ngươi lột sạch quần áo lưu lại tất cả bảo vật trên người rồi có thể bỏ đi, chỉ riêng nàng tiểu bò sữa kia lưu lại.

-Hắc Ám Tà Long vĩ đại của các ngươi là một con Rồng yêu quý sinh linh, mỗi một mạng sống đều có ý nghĩa, nên Bản Hoàng rất nhân từ không thích giết người, đừng để Bản Hoàng đại khai sát giới.

Hắc Ám Tà Long nói một hơi, làm ai nấy cũng kinh ngạc rớt cả quai hàm, Hàn Thiên bị tức giận công tâm phun ra một ngụm máu, lần đầu tiên trong đời hắn bị sỉ nhục lớn như vậy.

Trần Phong thì bội phục hắn đến đầu rạp xuống đất a, cái gì là hung hăng bá đạo, tên Tà Long này chính là một ví dụ điển hình, chỉ bằng cái miệng cũng có thể làm trọng thương người a.

-Tên dị tộc khốn kiếp, ngươi nói ai là tiểu bò sữa!?

Sở Diệu Y tức giận bộ ngực phập phồng lên xuống, chỉ vào Hắc Ám Tà Phong phẫn nộ hét.

-Chậc Chậc!Tiểu bò sữa, ngươi nhìn trước ngực của ngươi, phập phồng lên xuống, chắc có rất nhiều sữa, khi thu ngươi về làm tọa kỵ mỗi ngày Bản Hoàng cũng có thể tìm ngươi vắt lấy sữa bò mà uống.

Hắc Ám Tà Long ngắm nhìn bộ ngực như muốn xé tan y phục mà ra của Sở Diệu Y tạch lưỡi không ngừng, nước miếng đều chảy ra bên mép.

------

---
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận