Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng - Chương 1106: Tự cứu

Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng Chương 1106: Tự cứu
Edit by Như Oanh

Những lời nói bậy bạ đầy hằn học của tôi dường như thực sự gây sốc cho nhóm nông dân nông thôn trước mặt tôi.

Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, còn phân tích.

Ta thừa dịp bọn hắn không có phản ứng ta cùng Tiết Phong thời điểm, mang theo Tiết Phong bị thương liền chạy xuống núi.

Nhưng chúng ta còn không có chạy mấy bước đường, liền bị bắt trở về.

"Yêu nữ, mê hoặc nhân tâm, các hương thân, không thể đánh chết nàng cũng phải đưa nàng giam lại, thôn trưởng không thể không tin, vì chúng ta Tây Bình Thôn trên dưới mấy trăm hộ người an nguy, chúng ta thế tất không thể để cho yêu nữ thoát đi."

Cái kia chọn củi hán tử còn không phải bình thường có quyền uy tính, hắn mỗi lần nói lời, đều sẽ tích cực đạt được đại gia hỏa tương ứng.

Edit by Như Oanh

Đến mức hắn thốt ra lời này lối ra, mấy chục người lại cùng nhau tiến lên đem ta cùng thụ thương Tiết Phong vòng vây chật như nêm cối.

"Thực sự là..."

Tượng đất còn có ba phần tính nết, huống chi ta không phải tượng đất.

Nguyên bản liền nhiều lần khó khăn trắc trở ta, không còn có nhịn xuống, vận khởi linh lực liền phải ngăn cản một chuyến này khí thế hung hung nông phu nhóm.

Nhưng ta không nghĩ tới, thời điểm then chốt Tiết Phong bỗng nhiên cầm cánh tay của ta, ngăn cản ta đối phó bọn hắn.

"Không muốn, đóa nhã."

Tiết Phong đối ta nghiêm túc lắc đầu, phía sau hắn không nói ra miệng, nhưng là ta luôn cảm giác được hết thảy.

Anh ta cố ý muốn bị nhốt sao?

Tôi chưa kịp vượt qua thì đám đông người này đã giữ tôi và Tiết Phong từ trên xuống dưới bằng lưới đánh cá không lời.

Tôi không làm gì bọn họ vì ý đồ của Tiết Phong, ngoài việc đánh nhau với họ vừa rồi, tôi đã mất rất nhiều sức lực, đơn giản là thỏa hiệp.

Ít nhất là bây giờ, chắc chắn rằng họ sẽ đưa chúng ta đi lần này và sẽ không giết chúng ta.

Tính mạng không lo, ta cũng liền không có lại giãy dụa.

Tây Bình Thôn đám này người đem chúng ta dùng dây thừng gắt gao nắm chặt vây khốn.

Sau đó, tôi và Tiết Phong bị đưa vào hầm rau ngầm của nhà trưởng thôn trước sự chứng kiến ​​của mọi người trong thôn, mà TP hiển nhiên là bị ta liên lụy.

Sau này tôi mới biết rằng người đàn ông mà tôi nhìn thấy lần đầu tiên trong rừng là con rể trưởng của trưởng làng, chẳng trách người dân trong làng đã bị những lời này của anh ta thuyết phục đến mức có liên quan đến tình cảm của anh ta. trưởng làng.

Thật đáng tiếc khi anh ta là một người không có đầu óc, có thể nói những điều vô nghĩa.

Tôi và Tiết Phong bị mắc kẹt trong một hầm rau tối om đầy dưa cải và thịt lợn muối, khiến chúng tôi suýt thở.

"Đóa nhã? Ngươi ở chỗ nào?"

Trong bóng tối, góc tây nam, ta nghe thấy Tiết Phong mang theo thanh âm khàn khàn, từng lần một la lên tên của ta.

Ta hồi tưởng lại hắn bị nông phu nhóm vây đánh một mặt, trong lòng nhớ thương thế trên người hắn, thuận thế ứng bên trên.

"Ta tại góc đối diện Ngươi, thế nào? Đau không? Bọn hắn dây thừng siết cực kỳ, ngươi thương thế đoán chừng sẽ tăng thêm, đều là ta liên lụy ngươi. Trước đó là Hạ Lẫm, hiện tại là ngươi, hắn nói nhằm vào, là lỗi của ta."

Tôi cong môi cười gượng và tự giễu.

Lúc này, tôi thực sự pha trò cười lạnh lùng.

Tiết Phong lo lắng ta sẽ sợ, không ngừng nói với ta.

Khi hắn nói về sau, khi hắn nhắc tới Hạ Lẫm

đuổi ta rời đi sự tình, ta không nghĩ quả là có nỗi khổ tâm.

"Đóa nhã, đừng sợ, ta sẽ một mực đang bên cạnh cô... Linh lực sự tình... Trên thực tế ta cùng Hạ Lẫm đều không trách cô. Cô trở nên mạnh hơn hay yếu đi không quan trọng. Trên thực tế, hắn đối đãi cô như vậy. Khó khăn. Trước đây hắn đã tính toán bói toán, đó là điềm xấu cho cô, nếu không thì hắn đã không nặng lời với cô nếu sớm biết khả năng của cô... "

Trong bóng tối, Tiết Phong nói với ta rất nhiều.

Tôi từ từ biết được chuyến đi Tây Bình Thôn này hóa ra mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của Hạ Lẫm.

Edit by Như Oanh

Bởi vì tiên đoán đến ta sẽ tại Đông Lâm Sơn sẽ có nguy cơ, sẽ bị Tây Bình Thôn phong kiến lại thờ phụng thần minh thôn dân coi như yêu quái đối đãi, cho nên ác ngôn để ta sớm một chút xuống núi.

Nhưng ta rời đi, lại trở thành nỗi lo lắng của Hạ Lẫm, hắn lo lắng ta sẽ thuận theo thiên mệnh gặp được nguy hiểm, vẫn là để Tiết Phong đến bảo hộ ta.

Không nghĩ tới vẫn là chưa kịp né tránh quẻ bên trên mệnh lý đi hướng.

Đột nhiên biết chân tướng ta hơn nửa ngày không có phản ứng, ngược lại là si ngốc ngốc ngốc hỏi Tiết Phong.

"Vậy hắn hiện tại thế nào? Đi chỗ nào rồi?"

"Ở đâu, ta cũng không biết, ta mang theo thuốc liền đến tìm ngươi."

Tiết Phong chần chờ thanh âm nhàn nhạt tại đen nhánh đồ ăn trong hầm vang lên.

"Khả năng cùng Lâm Phong đi tìm An Tố bọn họ, có thể không có rời đi, bọn họ còn đang do dự, cũng có thể đến Tây Bình Thôn giống như chúng ta, có thể có tất cả mọi thứ, nhưng chắc chắn duy nhất chính là hắn sẽ không buông được Ngươi "

Nghe được Tiết Phong đề cập Hạ Lẫm không bỏ xuống được ta lúc, ta trong đầu đột nhiên hỗn loạn một mảnh.

Trong lúc nhất thời, phía sau hắn nói lời đều bị ta tận lực bỏ qua.

Chỉ là từng lần một nghĩ đến Hạ Lẫm đối tâm tư của ta.

Không bỏ xuống được ta!

Ta có thể thật cảm thấy như vậy sao?. truyện ngôn tình

"Đóa nhã, đóa nhã? Ngươi có có nghe ta nói không?"

Tiết Phong gọi ta rất nhiều lần, cuối cùng đều kém chút hoài nghi ta bị ngất đi.

Hắn khẩn trương thanh âm từng lần một vang vọng tại đồ ăn trong hầm.

Thẳng đến hắn bởi vì khẩn trương, mà nhảy lấy hướng phương hướng của ta tới, lại không cẩn thận ngã trên mặt đất phát ra giòn sáng tiếng vang.

Ta lúc này mới tỉnh táo lại, lo âu hỏi thăm Tiết Phong.

"Tiết Phong? Ngươi làm sao rồi? Có sao không!"

Ta thấy không rõ tình huống chung quanh, đã cảm thấy thanh âm kia nghe rất vang, hắn rơi khẳng định rất đau.

Tiết Phong rất có nam tử khí khái an ủi ta, còn nói mình không có việc gì.

Nhưng thanh âm hắn bên trong run rẩy, rõ ràng nhất đau ý.

"Ngươi nằm kia đừng nhúc nhích, ta tới."

So với Tiết Phong, hiện tại ta hẳn là mạnh hơn hắn điểm.

Ta dọc theo hầm vách tường lề mề đến Tiết Phong bên người.

Trong đầu bên cạnh kế hoạch tự cứu biện pháp.

Khi đến gần Tiết Phong, ta cũng không đỡ hắn dậy, mà tự mình nằm xuống đất, mò mẫm khớp dây trên người Tiết Phong.

"Tiết Phong, ta trước cởi trói cho ngươi, sau đó sẽ cởi trói sau. Nơi này không nên ở lâu, khó có thể bảo đảm người trong thôn sẽ không trở lại quấy rầy ta, nếu như ngươi liên lụy ngươi, hại ngươi, vậy ta liền là chết cũng không nhắm mắt."

"Nói hươu nói vượn cái gì, chúng ta ai cũng sẽ không chết."

Tôi mặc kệ Tiết Phong nói gì, thân thể tôi như bị trói chặt như con thiêu thân, chỉ có thể vặn vẹo trên mặt đất để đến gần Tiết Phong.

Tôi không nhìn thấy phương hướng của khớp dây, chỉ có thể giao tiếp với Tiết Phong, từng chút một di chuyển môi mình đến lòng bàn tay đang thắt chặt của anh.

Edit by Như Oanh

Thế nhưng là, chúng ta quá nóng lòng rời đi.

Đến mức chúng ta đều quên, nam nhân cùng nữ nhân không giống.

Ta cứ như vậy mài cọ lấy thân thể của hắn, mùa hè quần áo lại mỏng, da thịt cùng da thịt va nhau, trong không khí trong lúc nhất thời mang lên mập mờ phần tử.

Chúng ta đều cảm thấy xấu hổ.

Thậm chí, ta nghe thấy Tiết Phong thở dốc càng ngày càng nặng.

"Chúng ta, còn nên tiếp tục không?"

Edit by Như Oanh
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận