Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng - Chương 198

Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng Chương 198
Tôi cau mày. Quả nhiên, nơi tập trung đông đàn bà con gái như khoa âm nhạc, thật sự đáng sợ.

Tôi còn đang cảm khái thì điện thoại đột ngột vang lên. Tôi vừa cầm lên nhìn, hai mắt liền sáng ngời. Là Tiết Xán.

“Tớ đi nghe điện thoại.” Tôi lập tức bật dậy khỏi giường, chạy ra ngoài hành lang.

“Alo.” Tôi nghe máy.

“An Tố. Em đang làm gì vậy?”

Giọng nói của Tiết Xán vang lên từ điện thoại, khiến tôi bỗng dưng cảm thấy tâm trạng hơi hoảng sợ về chuyện Kim Uyển Uyển của mình bình tĩnh trở lại. Trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi cái bóng mình nhìn thấy hôm qua, liền kế hết mọi chuyện về Kim Uyển Uyển với Tiết Xán.

Tiết Xán im lặng một lát, nói: “Thứ hôm qua em nhìn thấy, có lẽ thật sự là bóng của nữ sinh đã tự sát. Nhưng không cần phải lo, cho dù cô ta là oan hồn bất tán, cũng sẽ chỉ ra tay với người đã bắt nạt mình, không liên quan gì đến em.” Tôi “ừ” một tiếng, trong lòng không khỏi có hơi thất vọng.

Trong trí nhớ của tôi, mỗi khi Tiết Xán biết bên cạnh tôi xuất hiện ma quỷ, hắn sẽ luôn gác lại hết những chuyện trong tay mà chạy tới bảo vệ tôi. Nhưng lúc này, hắn lại không làm vậy.

Là vì bây giờ, chuyện hắn đang điều tra rất rất quan trọng sao? Bởi vì có liên quan đến Ninh Hoan Hoan?

Tôi nhận ra, mình lại không kìm được mà suy nghĩ lung tung. Tôi lắc đầu một cái, khiến bản thân không suy nghĩ nhiều nữa, mở miệng hỏi: “Đừng nói chuyện của em nữa, anh thì sao? Thân phận của con búp bê kia có manh mối gì không?

“Ừm, cũng có suy đoán, nhưng vẫn phải xác định lại.” Câu trả lời của Tiết Xán có hơi mơ hồ.

Tôi không nhịn được siết chặt lấy điện thoại di động. Nếu hẳn đã có suy đoán, liệu tôi có thể hỏi, đó có phải là Ninh Hoan Hoan hay không?

Tôi lấy hết can đảm, đang chuẩn bị mở miệng thì trong điện thoại đột nhiên vang lên giọng nói của Tiết Phong.

“Đại nhân Tiết Xán, anh mau tới xem này!”

Tiết Xán lập tức nói: “An Tố, anh cúp máy trước, em nhớ kỹ, đừng chủ động tới trêu vào nữ quỷ %3D đó.”

“Được, em biết rõ…”

Tôi còn chưa nói hết câu, Tiết Xán ở đầu dây bên kia đã cúp máy. Tôi thất thần ôm điện thoại di động, ngẩn ngơ nghe âm báo bận ở đầu dây bên kia.

Mấy ngày sau đó, cả trường đều lan truyền chuyện của Kim Uyển Uyển, tuy nhà trường muốn dìm xuống, nhưng internet quá phát triển nên cũng không biết phải làm sao, đủ loại tin tức vẫn không ngừng tuôn ra.

Đầu tiên là có người tới hỏi thăm bảo vệ, biết được chuyện xác chết của Kim Uyển Uyển quả thật là được phát hiện trong phòng luyện đàn của trường vào ba tháng trước, không những thể còn đúng như Phương Tình nói là thắt cổ chết.

Có điều Nhậm Oánh mới tự sát trước đó không lâu, nhà trường sợ danh tiếng bị ảnh hưởng, lại tình cờ là cái xác kia được phát hiện lúc nửa đêm, vì thế nên nhà trường đã ung dung thản nhiên mà gọi cảnh sát tới kiểm tra xác chết, sau đó tung tin đồn Kim Uyển Uyển chết vì bệnh.

Về phần mấy học sinh câu lạc bộ dương cầm bắt nạt Kim Uyển Uyển, vừa hay đều đã tốt nghiệp, tất cả đều sợ hãi mà dọn về nhà. Ngay cả Hồng Hà không tiếp xúc trực tiếp gì với Kim Uyển Uyển, nhưng vì hôm đó gặp quỷ mà bản thân lại là thành viên câu lạc bộ dương cầm nên cũng sợ hãi dọn về nhà.

Còn nhân vật cực kỳ quan trọng trong việc này, Đồng Chí Ngạo, thì bị nghi ngờ cấu kết với nữ sinh mà bị đình chỉ điều tra.

Cuộc sống cứ trôi qua hàng ngày, tuy lời đồn về chuyện ma quái của Kim Uyển Uyến trong trường học càng lan truyền càng thái quá, nhưng tôi và những người xung quanh cũng không gặp chuyện gì kỳ quái nữa, tôi liền buông lỏng cảnh giác. Hẳn là đúng như Tiết Xán nói, việc này chẳng có liên quan gì tới tôi.

Hôm đó, tôi và Phương Tình vừa ăn cơm ở căn tin xong, đang chuẩn bị quay về ký túc xá thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ở trêи đường. Tôi giật mình một cái, nhận ra người đó là Đổng Chí Ngạo.

Tôi thấy ông ta đang được một đám nữ sinh vây xung quanh, vừa cười nói vừa đi về phía căn tin.

“Sao ông ta đã quay trở lại trường rồi?” Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên: “Không phải đang đình chỉ để điều tra sao?”

“Tớ nghe nói cuộc điều tra kết thúc rồi.” Phương Tình giải thích.

“Nhanh như vậy sao? Mới vài ngày mà.”

“Ôi, cậu không biết sao Tố Tố.” Phương Tình ra vẻ thần bí ghé sát vào tai tôi: “Tớ nghe nói gia đình của Đồng Chí Ngạo này rất có thể lực, cha ông ta là Chủ tịch hội đồng quản trị của trường, cho nên vụ điều tra gì đó, cũng chỉ là lướt qua một lượt thôi.”

Tôi không khỏi nhíu mày. Tôi và Phương Tình tiếp tục đi về phía ký túc xá, đi được nửa đường thì Phương Tình đột nhiên nhận được điện thoại của người bạn nói là muốn uống rượu, cô ấy liền cực kỳ lo lắng rời đi. Một mình tôi trở về ký túc xá, xem phim một lúc thì trời đã tối lúc nào không hay.

Tôi vươn vai một cái, chuẩn bị đi thu quần áo ở ban công vào. Ký túc xá của chúng tôi bố trí một phòng bốn người, khoảng giữa hai gian phòng chính là ban công phơi quần áo.

Tôi ở trêи ban công vừa thu quần áo, vừa xem tin tức trêи điện thoại di động. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng của chúng tôi cót két một cái, hình như là được mở ra. Tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp vang lên từ trong phòng.

“Cậu về rồi à Phương Tình?” Tôi tưởng là Phương Tình, liền thuận miệng hỏi một câu.

Bên ngoài không có ai trả lời. Tôi nhíu mày. Với tính cách vù vù ào ào của Phương Tình thì không thể nào phớt lờ tôi nhỉ?

Tôi đang thấy lạ, chuẩn bị bước ra xem thì điện thoại di động của tôi đột nhiên rung lên một cái. Tôi cúi đầu, thấy mình nhận được một tin nhắn WeChat của Phương Tình.

“Honey à, bạn của tớ bị thất tình, uống rất khủng khϊế͙p͙, đêm nay chắc tớ không về được, cậu trực tiếp khóa cửa đi.”

Tay tôi run lên một cái, di động liền rơi xuống đất.

Đêm nay Phương Tình không về? Vậy người vừa bước vào phòng chúng tôi là ai? Tôi cảm thấy một cảm giác ớn lạnh, lan dọc theo sống lưng lên thẳng đỉnh đầu tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng.

Lộc cộc, lộc cộc.

Tiếng bước chân lại vang lên trong phòng chúng tôi, ngày một rõ ràng, càng lúc càng tới gần… Tim tôi đã sắp nảy lên tận cổ họng! Tôi vội vàng nhặt di động lên, chạy về phía cánh cửa thông với căn phòng bênh cạnh.

“Mở cửa!” Tôi cũng không dám gọi quá to, chỉ có thể nhẹ nhàng gõ cửa, khẽ gọi cửa một cách lo lắng.

Nhưng trong căn phòng bên cạnh không hề có động tĩnh gì. Tôi tuyệt vọng nhớ ra, mọi người ở phòng ký túc bên cạnh hình như đều đã về nhà hết rồi.

Lúc này…

Lộc cộc, lộc cộc.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân kia đã tới ngay phía sau mình. Cả người tôi sởn hết gai ốc. Tôi từ từ quay đầu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm xoay người lại. Ánh trăng lạnh lẽo hắt vào từ phía ngoài cửa sổ, trêи cái ban công lộn xộn của chúng tôi lúc này có một cô gái cực kỳ xinh đẹp đang đứng.

Cô ấy mặc chiếc váy liền thân màu trắng, gương mặt đẹp tới rung động lòng người và khí chất tạo nhã như hoa lan.

Tôi lập tức quên mất nỗi sợ, mà thay vào đó là kinh ngạc.

“Uyển Uyển?” Nhận ra cô ấy, tôi ngạc nhiên nói: “Kim, Kim Uyển Uyển?”

Đúng vậy, cô gái đang đứng trước mặt tôi lúc này, chính là người con gái xinh đẹp mà tôi đã gặp trong phòng thi lúc trước, Kim Uyển Uyển.”

Cô ấy mỉm cười nhìn tôi và nói: “An Tố, đã lâu không gặp.”

Sự ngạc nhiên ban đầu qua đi, tôi nhớ ra cô ấy là hồn ma, liền nhanh chóng bình tĩnh lùi lại một bước, tỏ vẻ cảnh giác nói: “Cô có chuyện gì sao?”

Dường như nhận ra sự sợ hãi của tôi, Kim Uyển Uyển cười khổ một tiếng khẽ nói: “Cô không cần phải sợ, tôi sẽ không làm hại cô. Tôi tới tìm cô, chỉ là muốn xin cô giúp tôi một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tôi muốn nhờ cô giúp tôi tìm ra hung thủ giết hại mình.” Kim Uyển Uyển ngước mắt lên, nhìn tôi với vẻ đáng thương tội nghiệp.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận