Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng - Chương 385: Tôi không đau lắm

Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng Chương 385: Tôi không đau lắm
Càng nói, tôi càng lo lắng, mắt tôi đỏ hoe, nước mắt giàn giụa.

Vốn dĩ Tiết Xán còn cau mày định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của tôi, anh chợt hoảng sợ.

“Này, An Tố, em khóc cái gì vậy?” Lông mày anh bất lực nhăn lại, cố gắng lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi tức giận đến mức gỡ tay anh ra.

Tôi thực sự tức giận khi tôi giận anh ấy vì không tin tôi, anh ấy cũng chưa từng nói với tôi về bí mật này, đến nỗi thầm lặng hi sinh tính mạng vì tôi đến thế này sao.

Thấy tôi tức giận, Tiết Xán đột nhiên không nói nữa, chỉ đưa tay che ngực, nhíu mày kiếm, lộ ra vẻ đau lòng.

Nhìn thấy anh như vậy, tôi cũng không đành lòng tức giận, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: " Tiết Xán, anh sao vậy?"

Tôi sợ anh xảy ra chuyện không hay,nhưng vừa đến gần Tiết Xán, đã nhanh chóng ôm lấy tôi, thân thể lạnh lẽo áp sát vào người khiến tôi không thể động đậy.

Nhìn thấy Tiết Xán đang ở trước mặt và mỉm cười đắc thắng, tôi mới nhận ra.

" Tiết Xán Anh lừa em!"

Tôi tức giận đến mức dùng hết sức đập vào người anh ta, nhưng ngay khi tay tôi đập vào ngực anh ta, anh ta đã thở hổn hển, biểu hiện rõ ràng không phải giả vờ.

Tôi kinh hãi, nhanh chóng rút tay về, "Anh không sao chứ?"

“An Tố, em đúng là người phụ nữ độc ác.” Tiết Xán ôm ta ngược lại, nói nhỏ vào tai ta, trừng phạt cắn lên dái tai ta.

Tôi ngay lập tức mặt đỏ bừng.

Làm ơn đi, trong xe còn có Tiết Phong và Hạ Lẫm, đừng làm trò mèo như vậy được không!

Tôi trừng mắt nhìn Tiết Xán, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh ta, trong lòng không khỏi tức giận.

Đột nhiên, Tiết Xán trực tiếp nằm ở trên ghế sau, nghiêng người, tựa vào trong lòng của tôi.

“Anh cần nghỉ ngơi một chút.” Anh nhẹ nhắm mắt lại, nhìn Tiết Xán có vẻ mệt mỏi.

Ta biết Tiết Xán hẳn là vô cùng mệt mỏi.

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Sau khi Tiết Xán hoàn toàn ngủ say, rốt cục nhịn không được, tôi ngẩng đầu về phía Tiết Phong trước mặt hỏi: "Tiết Phong, Hạ Lẫm, ngươi có biết, đang xảy ra chuyện gì không?"

Mặc dù đã biết tình hình chung chung nhưng tôi vẫn như ở trên mây, Tiết Xán bị thương thế này, đương nhiên là xấu hổ không dám hỏi anh ấy mà chỉ có thể hỏi hai người kia.

“Làm sao vậy?” Tiết Phong chẫm rãi lái xe, “Em muốn chúng ta bắt đầu từ đâu.

"Trước tiên hãy nói về chuyển động của các ngôi sao." Tôi hỏi, "Chuyện quỷ này là như thế nào?"

Mặc dù Ninh Uyển Uyển đã nói với tôi về thuật di chuyển của các vì sao rồi, nhưng rốt cuộc tôi không tin vào Ninh Uyển Uyển, tôi vẫn muốn được Tiết Phong trả lời xác đáng hơn.

“Đó là câu thần chú theo mệnh lệnh siêu hình của chúng tôi.” Hạ Lẫm trả lời, “Nói trắng ra, nó có nghĩa là kết nối hai sinh mệnh của ngươi và Tiết Xán và chuyển tất cả những tổn thương mà ngươi phải chịu cho Tiết Xán. Nhưng, bởi vì ngươi là người sống và Tiết Xán là một người đã chết, cho nên khi chuyển qua Tiết Xán, nỗi đau sẽ còn gấp bội lần. "

Tôi vuốt ve mái tóc ngắn của Tiết Xán, ngón tay khẽ run.

Ninh Uyển Uyển không nói dối tôi, Tiết Xán thật sự đã làm một động tác điên rồ như vậy để bảo vệ tôi.

“Ở Hạ gia ngày đó, hai viên thuốc nhỏ màu đỏ anh đưa cho Tiết Xán là để thực hiện cái kĩ thuật vì sao chuyển động này?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, đó là thuốc.” Hạ Lẫm gật đầu, “Cô uống một viên, Tiết Xán một viên, kỹ thuật chuyển động sao này đã hoàn thành.”

Sau đó, tôi mới hiểu tại sao Hạ Lẫm không ngạc nhiên mỗi khi thấy tôi bị thương và tự mình hồi phục.

“Tại sao anh không nói cho tôi biết?” Tôi không thể không nói.

Nếu biết trước, tôi đã không hiểu lầm Tiết Xán lâu như vậy.

“Tiết Xán không muốn tôi nói cho cô biết.” Hạ Lẫm nhẹ giọng nói, “ Tôi không muốn phiền phức.

Hạ Lẫm dáng vẻ lãnh đạm, không thể trách cứ như vậy nhìn chằm chằm Tiết Phong ngồi trên ghế lái.

Tiết Phong bị tôi làm cho sửng sốt, vội vàng nói: "Trời đất làm chứng, tôi không biết thuật di chuyển của các vì sao này, kể cả chuyện với Ninh Uyển Uyển. Nếu tôi biết điều này làm sao tôi lại có thể đi thuyết phục cô từ bỏ Tiết Xán

“Ninh Uyển Uyển thì sao?” Tôi sửng sốt.

“Ừ.” Tiết Phong nói, “Ban đầu tôi cũng hiểu lầm tình cảm của Tiết Xán dành cho Ninh Uyển Uyển, nghĩ rằng anh ấy già thật rồi. Nhưng sau đó Tiết Xán bị thương, không thể tự mình đi theo Ninh Uyển Uyển được nữa nên giao cho tôi bí mật theo dõi cô ấy, tôi biết ngay từ đầu anh ấy đã không tin Ninh Uyển Uyển, chỉ là do thám nơi ẩn náu của Ninh gia nên mới cho phép cô ta tiếp cận anh ấy."

Tôi chỉ biết chết lặng.

Ngay từ khi bắt đầu quan hệ, Tiết Xán đã biết tất cả, nhưng chỉ có một tôi là ghen?

Tôi hơi tức giận muốn véo người đàn ông đang nằm trên đùi mình, nhưng nhìn vẻ mặt tái mét của anh, tôi không nỡ bỏ tay ra.

Thấy tôi không vui, Tiết Phong nhàn nhạt thở dài nói: "Tố Tố, đừng trách Tiết Xán nữa, anh ấy giấu em chuyện này vì sợ em sẽ không đồng ý. Anh ấy không có gì đáng trách cả vì nếu là tôi, tôi sẽ không sử dụng kỹ thuật di chuyển của các vì sao. Khi biết Tiết Xán làm điều này, tôi thực sự nghĩ rằng anh ấy bị điên. "

Thực ra còn hơn cả Tiết Phong, khi biết đến chiêu thức chuyển sao này, tôi đã nghĩ Tiết Xán điên rồi.

Anh ấy đã chuyển tất cả thương tích của tôi cho anh ấy, và phóng đại nó lên hàng nghìn lần. Anh ấy chỉ đơn giản sử dụng cuộc sống thây ma của mình để bảo vệ tôi.

Nghĩ đến đây, hốc mắt đỏ bừng, cúi người hôn nhẹ lên mày Tiết Xán

Tiết Xán, gặp được anh thật sự là may mắn lớn nhất trong đời của em.

Tôi chỉ mong rằng sự may mắn này sẽ có thể đi cùng tôi đến suốt đời, thậm chí là kiếp sau và kiếp sau...

Lái xe khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng đến được trung tâm thành phố,tôi trở về chung cư với Tiết Xán

Xe vừa dừng lại, Tiết Xán liền mở mắt, từ chỗ tôi ngồi dậy.

“Chúng tôi sẽ không đi lên, các ngươi nghỉ ngơi cho khỏe.” Tiết Phong nháy mắt cười cười nhìn chúng tôi, “Cho dù so với đêm tân hôn có mặm nồng hơn một chút thì cũng đừng cố gắng quá, dù sao Tiết Xán cũng đang bị thương."

Tôi không thèm để ý tới lời nói cợt nhả của Tiết Phong, một tên xấu xa, vừa bước xuống xe.

Tôi không nhắc nổi chân vì khi nãy Tiết Xán nằm lên đùi tôi khiến chân tôi có chút tê dại.

Tiết Xán thấy tôi đau, lập tức từ bên kia xuống xe, đi đến bên cạnh cửa xe của tôi, ôm ngang lấy tôi.

"A, Tiết Xán, không cần..." Tôi lo lắng vì Tiết Xán đang bị thương chỉ muốn giãy dụa, nhưng Tiết Xán đã tùy tiện ôm tôi đi về phía thang máy chung cư, mặc kệ hai tên kì đà kia ở phía sau.

Bước vào thang máy, không khỏi hỏi Tiết Xán: "Chúng ta không cần cảm ơn Tiết Phong và Hạ Lẫm sao? Nếu không có bọn họ ngày hôm nay, thật sự rất phiền phức."

“Anh sẽ nhớ sự giúp đỡ này của họ.” Tiết Xán nhẹ giọng nói.

Thang máy lên đến tầng của chúng tôi, bước vào căn hộ, tôi lo lắng cho thân thể của Tiết Xán nên nói: " Tiết Xán, chân em không còn tê nữa, để em xuống."

“Em đừng lo lắng, anh chưa đau đến vậy.” Tiết Xán khẽ cau mày, ôm tôi vào phòng ngủ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận