Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng - Chương 508: Nữ sinh trong phòng học

Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng Chương 508: Nữ sinh trong phòng học
Sắc mặt Hồng Hà lập tức trắng bệch, "Không, không thể nào..."

Nhìn Hồng Hà cùng Phương Tình đều bị dọa cho dáng vẻ như sắp chết, tôi rốt cục nhịn không được, bất đắc dĩ mở miệng: "Đừng coi là thật, Tiền Thuận mà đoán mệnh cùng lắm chỉ đúng một nửa thôi, hắn đoán mệnh về tính mạng của các cậu lại càng không đúng

Tiền Thuận không cam lòng nhìn tôi, vừa định thanh minh về năng lực đoán mệnh cuả mình một phen, liền bị tôi không khách khí chặn lại: "được, Tiền Thuận tốt nhất ngươi nên đi tìm Hạ Lẫm đi, ta cùng Hồng Hà bọn họ trò chuyện thêm lúc nữa."

Tiền Thuận tội nghiệp nhìn tôi một cái, nhưng không dám chống cự, vẫn là ngoan ngoãn đi.

"Hồng Hà, lời hắn nói cậu chớ để trong lòng." Tôi trấn an nói, sợ Hồng Hà đang vui vẻ bị mấy lời nói của tên ngốc Tiền Thuận này phá hỏng

"Đúng thế đúng thế." Phương Tình lập tức đệm theo nói, " cậu nhìn xem, cậu gần đây có một bạn trai đáng tin tưởng, cậu còn lo lắng cái gì?"

Tôi sững sờ, "Hồng Hà cậu có bạn trai rồi ak?"

Hồng Hà mặt hơi đỏ lên, "Ừm, học trưởng của trường đại học S, hiện tại đang là nghiên cứu sinh của đại học S, chúng tớ bắt đầu yêu đương từ tháng trước."

"chúc mừng cậu." Tôi thực tình chúc phúc nói.

"Cảm ơn Tố Tố." Hồng Hà nhìn tôi, do dự một chút, mới nói, " An Tố cậu? Chẳng lẽ không có suy nghĩ tìm một người bạn trai mới ak?"

Tôi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh cười nhạt một tiếng, biểu tình bình thường nói, "Không cần tìm, tớ chỉ cần đứa con trong bụng là được rồi."

Dứt lời, tôi đã nhìn thấy Phương Tình cùng Hồng Hà đều sửng sốt.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi.

"Không có gì." Hồng Hà nói, " chẳng qua chỉ cảm thấy, hai năm không gặp, An Tố cậu, giống như biến thành người khác."

"Thật sao?" Tôi vẫn như cũ nhạt nhẽo cười.

Từ khi tôi về nước, không chỉ một người nói với tôi câu này. Kỳ thật nào chỉ là người khác đâu, chính tôi có đôi khi có cảm giác mình bây giờ quá khác lạ

Tôi đã từng, yêu mù quáng cùng oán hận. Nhưng bây giờ tôi đã trầm tĩnh lại, không có chuyện gì có thể khiến tôi quá vui vẻ, cũng như không có chuyện gì có thể khiến tôi kịch liệt bi thương.

Có lẽ, một An Tố đơn thuần thẳng thắn đã chết từ thời điểm bị Tiết Xán vứt bỏ

Ba người chúng tôi trong quán cà phê nói chuyện một hồi, Phương Tình đề nghị đi dạo trong trường học, tất cả mọi người đều vui vẻ đáp ứng.

Tới trường học, đã là ban đêm, bởi vì là cuối tuần, nên sân trường cực kỳ yên tĩnh, ba người chúng tôi như bị điên, hi hi ha ha chạy trên đường vắng.

Tôi đã rất lâu không có loại cảm giác điên dồ này, tôi chạy lên phía trước, nhìn trước mắt cảnh tượng quen thuộc, không kìm lòng được liền nhớ lại kỷ niệm hai năm trước.

Còn nhớ rõ, hai năm trước, tôi cùng Tiết Xán rất nhiều lần đi trên con đường này, hắn đã từng trên con đường này nói với tôi, hắn sợ cô đơn, hắn sợ cảm giác lạnh giá, để tôi cả đời này đều không được rời xa hắn

Nhưng ai có thể nghĩ đến, đã từng nói cả một đời này không để tôi rời xa, Lại là người đưa ra quyết định rời xa tôi

Hoảng hốt chỉ trong nháy mắt, tôi rất nhanh lấy lại bình tĩnh

Trở lại chốn cũ, cũng sớm cảnh còn người mất, làm gì phải canh cánh trong lòng.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ cười khổ một tiếng, đi theo Phương Tình các nàng một mạch chạy thẳng đến lớp học của chúng tôi trên tầng.

"Oa, ngươi còn nhớ hay không phòng học này, trước kia lão vu bà lên lớp, đặc biệt dọa người!"

Đi bên trong tòa nhà, Phương Tình đặc biệt hưng phấn, nhìn thấy phòng học nào đó, nàng đột nhiên quát to một tiếng, liền hứng thú muốn đưa chúng tôi vào bên trong, tôi cũng không muốn,bởi vì đã muộn rồi, nhưng cửa phòng học đã khóa.

"A? Cửa làm sao lại khóa?" Chúng tôi đều cảm thấy kỳ quái, phải biết ngày trước chúng tôi học, cửa phòng học xưa nay sẽ không khóa, để cho tiện cho học sinh tự học ban đêm

"Thật tiếc mà, tớ còn muốn vào bên trong hồi tưởng lại một chút ký ức hắc bám mà lão vu bà cho tớ." Phương Tình không cam lòng ngẩng đầu kêu to, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Các cậu nhìn! Trời không tuyệt đường người a, cửa sổ phòng học vẫn mở!"

Tôi cùng Hồng Hà đều sửng sốt, Hồng Hà nói: "Phương tổng, cậu không phải muốn leo cửa sổ vào đó? Đều là người lớn, cũng không sợ mất mặt à."

"Có quan hệ gì a!" Phương Tình hiển nhiên là có ý định này, nói vậy mà liền mang giày cao gót bỏ ra, "Còn sống, Nhất định phải hành động điên cuồng một lần a?"

Nói cái nàng đem giày cao gót quăng ra, vậy mà đến bên cửa sổ trèo lên.

"Uy! Phương tổng!" Hồng Hà bị dọa sợ, bất lực nhìn về phía tôi.

Mà tôi chỉ là bất đắc dĩ cười cười, thấp giọng nói: "Xem ra chỉ có thể liều mình bồi quân tử."

Nói xong tôi liền lưu loát, cả người trực tiếp nhảy lên cửa sổ

Hồng Hà bị hai chúng tôi làm cho rất bất đắc dĩ, đành phải dựa vào sự giúp đỡ của tôi cũng leo lên.

Ba người chúng tôi người cùng một chỗ nhảy vào phòng học tối om, Phương Tình chạy tới mở đèn lên, cười ngoác tận mang tai, "Quá thoải mái! Cảm giác mình trẻ tuổi mấy tuổi a."

Ngay cả tôi, lúc này cũng không khỏi cười, tôi cảm giác mình dường như đã hai năm không trải qua cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng này

Khi đèn phòng học được bật lên, tôi nhìn thẳng về phía bục giảng, trong nháy mắt nụ cười của tôi liền cứng đờ.

Bởi vì tôi nhìn thấy, trong phòng học, trừ ba người chúng tôi người, còn có một người, đứng trên bục giảng trước tấm bảng đen.

Kia là một nữ sinh, đưa lưng về phía chúng tôi, một mái tóc đen thẳng tắp

"Tớ đi!" Phương Tình cũng nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của nữ sinh kia, dọa cho sắc mặt trắng bệch, "Cái này... Này làm sao còn có người?"

Sau sợ hãi một lượt, Phương Tình cẩn thận từng li từng tí thử dò xét nói: "Xin hỏi... Vị bạn học này, ngươi làm sao lại ở trong phòng học?"

Nhưng bóng lưng quay về chúng tôi, chỉ là đứng không nhúc nhích, giống như không nghe thấy Phương Tình hỏi.

Tôi không khỏi nổi da gà.

Chẳng lẽ nàng trước đó vẫn đứng trong phòng học tối om này?

Tôi không kịp nghĩ nữa, lại đột nhiên trông thấy nữ sinh kia giơ tay lên, tay vừa nhấc lên, chúng tôi mới phát hiện trong tay của nàng cầm một viên phấn viết

Chỉ thấy nàng như vậy cầm phấn viết, viết lên bẳng đen một hình tròn, vẽ hết hình này đến hình khác …Hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Không chỉ có như thế, nàng vẽ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nguệch ngoặc, phấn viết cọ sát trên bảng đen phát ra âm thanh ken két, làm cho người nghe cảm thấy thập phần khó chịu, trên bảng đen chẳng mấy chốc bị nàng viết loạn kín cả bảng

"Uy, nhanh dừng lại!" Hồng Hà đặc biết không thích nghe âm thanh này, bị hù dọa trực tiếp hét lên

Không nghĩ tới lần này Hồng Hà hét lên, nữ sinh kia cuối cùng cũng phản ứng.

Chỉ nghe thấy két một tiếng, cô bé kia đột nhiên dừng tay đang cầm phấn viết lại, bởi vì quá đột ngột, phấn viết bị gẫy rơi xuống đất
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận