Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng - Chương 439: Vong Trần đại sư

Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng Chương 439: Vong Trần đại sư
“Hy vọng mọi người khỏe mạnh bình an.” Tôi đúng sự thật nói, “Sau đó chính là ước nguyện hai người chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”

Đôi mắt đen của Tiết Xán chợt lóe lên.

“Đồ ngốc.” Tiết Xán bỗng dưng duỗi tay sờ sờ đầu tôi, “Người cùng quỷ ở bên nhau, vốn dĩ chính là cấm kỵ, nguyện vọng như vậy, ngươi còn dám nói với Phật Tổ?”

Tôi sửng sốt, mới phản ứng lại, thật là như vậy.

“Nhưng Phật Tổ từ bi bác ái.” Tôi duỗi tay nắm lấy tay Tiết Xán, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Nếu như Ngài ấy nghe được tâm ý của chúng ta cũng sẽ hy vọng chúng ta hạnh phúc.

Tiết Xán mắt đen sâu thẳm, không có nói gì nữa, chỉ gật đầu.

Hai người chúng tôi vừa mới chuẩn bị đi tìm chủ trì, đột nhiên thấy một tiểu hòa thượng đi đến trước mặt chúng tôi, bình tĩnh nói: “Hai vị thí chủ, chủ trì chờ hai người đã lâu.”

Tôi không khỏi sợ ngây người.

Vị cao tăng này không hổ danh là bậc thầy bói toán, thế nhưng đã biết chúng tôi muốn tới tìm ông ấy?

Còn chưa có gặp mặt, tôi cũng đã đối với vị cao tăng này nghiêm cẩn thành kính, nhanh chóng cùng Tiết Xán theo sau tiểu hòa thượng.

Chúng tôi bước vào một thiền viện ở trung tâm ngôi chùa, vừa mới đứng yên, còn chưa kịp gõ cửa, giọng nói của một ông lão từ bên trong liền vang lên.

“Hai vị thí chủ, xin mời vào.”

Này thật là bậc thầy!

Tôi nhanh chóng sửa sang lại quần áo một chút, cung kính đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào cửa, tôiđã ngửi thấy nồng nặc mùi nhang, giữa làn khói trắng, tôi thấy đây là một thiền viện vô cùng đơn sơ, chỉ có một tấm đệm lót ở giữa phòng thiền, trêи đó có một nhà sư già, gương mặt hiền từ, nhưng trêи người tỏa ra nồng đậm linh lực, tôi vừa nhìn thôi đã thấy sợ.

Trêи bức tường phía sau nhà sư già treo một bức tranh của một người phụ nữ.

Tôi không khỏi có chút kinh ngạc.

Tại sao lại có bức tranh của một người phụ nữ ở trong phòng trụ trì? Đây không phải là điều cấm kỵ sao?

Vì quá ngạc nhiên, tôi không thể không nhìn bức tranh thêm vài lần.

Nhìn thế này, tôi không khỏi sửng sốt.

Bức tranh này thật kỳ lạ.

Điều kỳ lạ ở bức tranh này không phải là người trong bức tranh.

Ngược lại, đó là một người phụ nữ rất mảnh mai và xinh đẹp, trong tranh, cô ấy tùy ý ngồi dưới gốc cây chơi đàn cổ, thoạt nhìn trông rất đẹp.

Kỳ quái chính là phong thái của cô ấy.

Vẻ mặt cô ấy tràn đầy oán hận, không những cô ấy còn nhắm chặt mắt.

Tôi chưa từng thấy bức tranh của ai lại nhắm chặt mắt và có loại biểu cảm như thế.

Tôi đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy Tiết Xán ở bên cạnh khẽ ho.

Tôi quay đầu lại nhìn mới phát hiện hai hàng lông mày của Tiết Xán đang cau lại, có vẻ như mùi nhang trong phòng quá nồng.

Vị sư già vẫn đang nhắm mắt, nhưng dường như ông đã nhìn thấy tất cả những điều này, cùng vị sư nhỏ đi vào cùng chúng tôi nói: “Mang lư hương ra ngoài đi.”

Tiểu hòa thượng lập tức vâng lời mang lư hương đi, đóng cửa lại.

“Thực xin lỗi.” Tiểu hòa thượng đi ra ngoài, lão sư mới chậm rãi mở mắt ra. “Lão nạp thích (1)hương, nhưng lại quên mất có khách quý đến, ta đã sơ suất.”

Đôi mắt của lão sư sáng ngời, trêи mặt không hề có nếp nhăn, tựa như có thể nhìn thấu tận đáy lòng của con người.

Lời này của lão sư cũng bày tỏ, ông ấy hiển nhiên biết thân phận của Tiết Xán.

Dung Kỳ không trả lời, lão sư cũng không khó chịu, chỉ là trong nháy mắt, ánh mắt liền rơi vào trêи người tôi.

Tôi tức khắc cảm giác tựa như hồi học tiểu học bị chủ nhiệm lớp nhìn, nghiêm chỉnh đứng thẳng người.

“Kỳ tích…..”Lão sư nhìn tôi, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, “Không ngờ lúc lão nạp còn sống, thực sự có thể nhìn thấy một người phụ nữ có bát tự và mệnh cách như vậy. “

Từ lâu tôi đã quen với những người trong Huyền môn đối với bát tự và mệnh cách của tôi kinh ngạc nên tôi chỉ biết cười trừ cũng không trả lời như thế nào.

Lão sư không tiếp tục đề tài nữa mà nhìn Tiết Xán, nhẹ giọng nói: “Không biết hai người từ xa tới,

Tại sao bạn lại tìm Vong Trần là vì chuyện gì?”

Hóa ra vị sư già này tên là Vong Trần.

“Ông hẳn đã biết ý định của chúng tôi.” Tiết Xán nhẹ giọng nói, “Lại cứ tiếp tục giả ngu?”

Giọng điệu của Tiết Xán không hề có một chút tôn kính. Tôi vốn định trách anh sao lại có thể nói chuyện với người lớn như vậy, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng, Tiết Xán đã hơn 900 tuổi, so với Vong Trần đại sư lớn hơn gấp mấy lần.

Vong Trần đại sư cũng không có khó chịu trước thái độ của Tiết Xán, chỉ cười nhạt và nói: “Tôi biết ý định của ngài, nhưng tôi không có khả năng làm điều đó, vì vậy tôi muốn hỏi, tôi có thể giúp gì khác cho ngài không? “

Tôi chú ý thấy Vong Trần đại sư lại gọi Tiết Xán là “Ngài”.

Xem ra, Tiết Xán tuy rằng là quỷ hồn, nhưng vị thế của anh trong Huyền môn vẫn không thể lay chuyển.

Khuôn mặt của Tiết Xán tức khắc trầm xuống khi nghe những lời này từ Vong Trần đại sư, giọng điệu của anh cũng trở nên nguy hiểm hơn, “Không có khả năng làm được?”

“Đúng vậy.” Vong Trần đại sư không hề sợ Tiết Xán, “Ngài rõ ràng biết sẽ có kết quả này không phải sao?”

Tôi biết rằng những gì Tiết xán và Vong Trần đại sư nói chính là vận mệnh đã bị thay đổi của tôi.

Qủa nhiên, ngay cả Vong Trần đại sư, một bậc thầy về mệnh số cũng không thể thay đổi số phận của tôi một lần nữa.

Tâm trạng tôi có chút phiền muộn, nhưng tôi vẫn kéo tay áo Tiết Xán, nói nhỏ: “Thôi bỏ đi, Tiết Xán.”

Tiết Xán nhìn chằm chằm Vong Trần đại sư, sắc mặt vô cùng tệ, nhưng anh hiển nhiên cũng biết mình đang làm khó người khác.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Tiết Xán mới chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, ông giúp tôi xem, tôi và An Tố rốt cuộc sẽ thế nào?”

Vừa dứt lời, Tiết Xán liền nắm lấy tay tôi, ngồi xuống trước mặt Vong Trần đại sư.

“Có thể giúp Tổ sư của Tiết gia đoán mệnh, đây quả là vinh hạnh của tôi.” Vong Trần đại sư nhàn nhạt nói, lấy ra một ống thẻ.

Khi nhìn thấy ống thẻ kia, tôi không khỏi sửng sốt một hồi.

Có một vết đỏ và đen trêи ống thẻ đó, giống như máu, trông rất quen mắt?

Tôi ngay lập tức nhớ ra, Tiền Thuận Nhi lúc trước ở đại học S lần thứ hai đã sử dụng ống thẻ của tổ tiên cậu ấy để bói cho tôi, sao lại giống với cái này như vậy?

Tôi lại cẩn thận quan sát một chút mới phát hiện ra rằng hai ống thẻ này tuy nhìn rất giống nhau. Nhưng chúng vẫn có một chút khác biệt. Ống thẻ của Vong Trần đại sư có vẻ cũ và lớn hơn một tí. Nhưng về kiểu dáng, chúng thực sự rất giống nhau.

Tôi không nghĩ nhiều, dựa theo chỉ dẫn của Vong Trần đại sư, bắt đầu chuẩn bị rút thăm.

Tiết Xán và tôi lần lượt lắc ống thẻ, ngay sau đó, hai quẻ thăm liền rơi ra.

Trình độ của Vong Trần đại sư rõ ràng là tốt hơn so với Tiền Thuận Nhi. Ông ấy cầm que thăm lên, cũng không cần lật sách. Sau một lúc, ông ấy dường như đã hiểu.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt vẫn luôn bình lặng như nước của ông hiện lên một tia gợn sóng.

Nhưng tia gượn sóng ấy thật sự chỉ chợt lóe lên rồi lướt qua, tôi không thể không tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm hay không.

Vong Trần đại sư chậm rãi đặt hai quẻ thăm lên bàn, trầm ngâm nhìn tôi và Tiết Xán rồi chậm rãi nói: “Đại nhân Tiết Xán, cô An Tố, hai người có chắc chắn muốn biết kết quả của quẻ thăm này không?”

Câu nói này ngay lập tức khiến cả trái tim tôi nhảy cẫng lên.

Kết quả phải tồi tệ đến mức nào mới khiến Vong Trần đại sư nói như vậy?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận