Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng - Chương 704: Trở về nhà

Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng Chương 704: Trở về nhà
Edit by Ngao Thị

Tôi đột nhiên tỉnh táo lại, cố gắng kéo khóe miệng, "Mẹ không sao, xem ra người này này thật sự không tốt lắm."

Tôi còn không biết khóe miệng nở nụ cười chua xót như thế nào, Tiết Chỉ nhìn vẻ mặt của tôi, vẻ mặt có chút thay đổi, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Lẫm bước vào, hơi nhíu mày, "Sao vậy? Hạ gia có chuyện gì sao?"

Tôi Hạ Lẫm tìm tôi nhất định phải có chuyện.

Nhiều năm qua, cho dù tôi và Hạ Lẫm đến nước Mỹ, nhưng cậu ấy vẫn luôn điều khiển Hạ gia từ xa, thỉnh thoảng sẽ bay về Trung Quốc, còn danh phận tiểu thưcủa tôi ở Hạ gia không làm gì cả, chỉ chuyên tâm vào Tu luyện.

Nhưng hiện tại, tu luyện của tôi càng ngày càng tốt, căn bản đã hóa giải được lời nguyền của Hạ gia, cho nên Hạ gia bọn họ cũng bắt đầu Tu luyện.

Tiết Chỉ cũng nhìn thấy Hạ Lẫm, hai mắt sáng lên, chạy tới nhào vào trong tay hắn, "Cậu!"

Nhìn thấy thằng bé, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Hạ Lẫm cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Cậu, sao cậu lại tìm cháu?” Tiết Chỉ chớp đôi mắt to, hỏi Hạ Lẫm.

“Ta có chuyện muốn nói với mẹ con.” Hạ Lẫm ôm Tiết Chỉ ngồi xuống trước mặt, mở cửa cho tôi, “An Tố, chúng ta cần phải về nhà.”

Tôi còn hơi sững sờ trước tin tức mới đăng về Tiết Xán, câu nói đột ngột của Hạ Lẫm khiến tôi càng thêm kinh ngạc, "Tại sao phải trở về?"

Khi rời Trung quốc, tôi đã chuẩn bị tâm lý và sẽ không bao giờ quay lại nữa.

“Hạ gia gần đây gặp phải phiền toái.” Hạ Lẫm nhíu mày, “chúng ta nên trở cùng nhau là tốt nhất"

Tôi biết rằng trong cuộc đấu nội bộ một năm trước, tuy chúng ta đã đánh bại bên không chính thống nhưng vẫn còn lại một số, tôi cảm thấy dù sao họ cũng sinh ra từ cùng một gốc rễ, nên tôi đã không loại bỏ họ. Chắc chắn rằng 1 trong số đó có những người không kìm lòng được mà làm cho xung đột xảy ra.

“Chuyện lớn như thế nào mà một mình cậu không xử lý được sao?” Tôi do dự, hiển nhiên không muốn quay về.

Một năm nay, tôi trốn như 1 vỏ ốc ở thành phố nhỏ nước Mỹ này chỉ để tránh Tiết Xán, nhưng nếu tôi quay lại, tôi thực sự sợ sẽ gặp anh ấy.

“Chị phải trở về.” Lần này Hạ Lẫm không có ý muốn cùng ta bàn bạc. ”Nói thật, Hạ gia năm nay rất nhiều người bắt đầu Tu luyện, truyền thừa thế lực, nền tảng vốn đã không ổn định. Chúng ta đã lâu không ở trong nước, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng xung đột sẽ chuyện xảy ra. "

Tôi không trả lời, Hạ Lẫm dường như mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: " An Tố chị nên nhớ chị là con gái của Hạ gia, chị nên có trách nhiệm. "

Tôi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn là gật đầu, "Chỉ trở về một lần thôi, đúng không? Giải quyết xong chuyện ở đó, chị sẽ trở lại."

Tất nhiên tôi biết trách nhiệm trên vai mình.

Khi tôi giúp Tiết Xán cố kết lại linh hồn, nếu không phải vì thân phận tiểu thư của Hạ gia thì mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy, không chỉ vậy, hiện tại tôi và Tiết Chỉ có một cuộc sống bình yên, đều dựa trên cơ sở vật chất của Hạ gia.

Vì tôi đã sử dụng tài nguyên của Hạ gia, nên tôi đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm với con gái của Hạ gia.

Tôii nhìn Tiết Chỉ, ánh mắt dịu lại, ôm lấy thằng bé, "Tiêdt Chỉ, con nói cho mẹ biết, con có muốn về trung quốc không?"

Tiết Chỉ nghe vậy, hai mắt sáng lên, "Con đương nhiên muốn trở về! Conrất muốn trở về quê hương của mình"

Tiết Chỉ tuy lớn lên ở My nhưng được giáo dục trên nền giáo dụcthuần túy của Trung uốc, nên thằng bé luôn muốn về nước để xem thử.

Tôi không khỏi bật cười, đột nhiên cảm thấy nếu lần này có thể đưa Tiểt Chỉ trở về cũng tốt"Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ trở về"

“Ôi!” Tiết Chỉ mừng rỡ ôm lấy tôi. truyện đam mỹ

Bởi vì Hạ Gia đang trong tình trạng khẩn cấp, chúng tôi đi máy bay riêng của Hạ Gia trở về Trung quốc vào ngày hôm sau.

Khi đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa, tôi cảm thấy hơi choáng ngợp.

Không phải vì mảnh đất này lạ lẫm, mà vì có một người trên mảnh đất này mà tôi đang nghĩ đến.

“Mẹ, sao mẹ lại ngẩn người ra như vậy?” Tiết Chỉ ở một bên thấy vẻ mặt buồn bã của tôi, nhẹ giọng hỏi tôi.

Tôi quay đầu nhìn Tiết Chỉ, cười nói: "Không sai, mẹ vừa thấy cố hương, có chút hoài niệm."

Nói xong, tôi ôm Tiết Chỉ, cùng Hạ Lẫm, Ninh Trac, Tiền Thuận xuống máy bay.

Lúc bước vào sân bay, nhìn Ninh Trác bên cạnh với ánh mắt lạnh lùng, có chút do dự, nhưng vẫn nói nhỏ: "Ninh Trác, thật ra, lần này anh không cần trở về với chúng tôi, dù sao thì thân thể của anh vừa mới hồi phục, vì vậy tốt hơn hết nên ở lại. "

Một năm trước, Ninh Trác đã cùng chúng tôi đi sang Mỹ, tôi đã thử mọi cách để ổn định cơ thể của anh ấy, cuối cùng anh ấy đã khôi phục được hơn nửa thân thể.

Ninh Trác hờ hững liếc tôi một cái, nói nhỏ: "Không sao, chẳng lẽ Ninh gia đang gây khó khăn cho Hạ gia? Vậy ta trở về cùng thì sẽ tốt hơn..."

Anh ấy dừng một chút, lại thì thào nói: "Nếu gặp lại Tiết Xán ở đây, em đinh giải thích với anh ta như thế nào?"

Cơ thể tôi run lên và tôi không thể nói được.

Quả thật, một năm trước tôi nói dối Tiết Xán, tôi muốn ở bên Ninh Trác, nếu lần này tình cờ gặp lại Tiết Xán, thấy Ninh Trác vẫn ở bên cạnh tôi, chắc chắn rằng anh ấy sẽ bỏ cuộc hoàn toàn.

Nhưng...

“Có lẽ không cần nữa.” Tôi nghĩ đến tin tức trên báo của Tiết Xán, nói một tiếng, tôi ôm Tiết Chỉ rồi đi tiếp.

Vừa xuống sân bay, anh chàng Tiết Chỉ bé bỏng đã rất phấn khích, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của tôi và nhảy nhót xung quanh.

Sau khi làm thủ tục nhập cảnh, chúng tôi nhận được điện thoại từ người nhà họ Hạ, nói rằng đang tắc đường, xe đến sân bay phải mất hơn mười phút.

Chúng tôi đứng ở cổng sân bay chờ họ, nhưng đột nhiên, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, và lập tức nhìn ra phía sau, sắc mặt tái nhợt ngay lập tức.

"Tiết Chỉ đã đi đâu?"

Hạ Lẫm, Ninh Trác và Tiền Thuận nghe vậy chợt hoảng hốt, nhìn xung quanh thì nhận ra Tiết Chỉ đã biến mất từ ​​lúc nào.

Trong sân bay lộn xộn, tôi lập tức tập trung linh lực, nhanh chóng tìm kiếm hơi thở của Tiết Chỉ xung quanh.

Chẳng mấy chốc, tôi cảm nhận được hơi thở của thằng bé, tôi chạy về hướng đó, và ngay lập tức nhìn thấy một bóng người nhỏ bé.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn bước nhanh đi qua, nhưng chợt nhìn thấy một nam nhân mảnh mai ôm Tiết Chỉ.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, tôi chỉ cảm thấy máu của mình như đông cứng lại.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận