Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng - Chương 594: Sự hứa hẹn của đại trưởng lão

Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng Chương 594: Sự hứa hẹn của đại trưởng lão
Đến ngày thi tài, tôi, Tiết Xán, Hạ Lẫm cùng Thuận Nhi cùng nhau đi đến thành phố H.

Ba vị trưởng lão hiện đang ở trong nhà cũ trên núi, trong lòng tôi không hiểu sao có chút nặng nề. Lần trước so tài tôi thắng dễ dàng, nhưng giờ phút này đây dù sao tôi cũng có chút yếu hơn, thật lòng mà nói mặc dù mấy ngày qua tôi bế quan tu luyện, nhưng trong lòng tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn mình sẽ thắng.

Tâm tư tôi đang rối bời thì, đột nhiên cảm giác được trong lòng bàn tay một thứ mềm mềm chạm vào, tôi cúi đầu đã nhìn thấy Tiết Xán nắm lấy tay của tôi, bốn mắt nhìn nhau, nhẹ gật đầu, thần sắc anh ấy lạnh nhạt.

Tôi lập tức cũng nắm chặt tay của anh, không còn khẩn trương, trực tiếp đi vào phòng cổ kính. Trận so tài diễn ra vào lúc hai giờ chiều, chúng tôi đến hơi sớm, tôi để Tiết Xán ngồi chờ, rồi một mình đi vào phòng đại trưởng lão.

Tại trước cửa phòng, tôi còn chưa kịp gõ cửa, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh hùng hậu, mạnh mẽ.

"Vào đi."

Tôi chỉnh ngay ngắn lại dung mạo, đẩy cửa đi vào, vừa vào đã nhìn thấy đại trưởng lão ngồi xếp bằng trước bình phong trên giường, ông ấy trông vô cùng nghiêm túc.

"Đại trưởng lão." Tôi tôn trọng gọi một tiếng.

"Thế nào, lần này trở về, còn mang theo phu quân của mình về sao?" Đại trưởng lão hai mắt nhắm nghiền, biết tôi đến cũng không mở to mắt, chỉ là nhàn nhạt nói một câu, ngữ khí khó lường.

Trong lòng tôi trầm xuống, nghĩ thầm tôi mang Tiết Xán trở về, quả nhiên chạy không khỏi con mắt của ba người này.

"Đúng ạ." Tôi thấp giọng nói, "Đại trưởng lão, tôi muốn thương lượng với ngàimột số việc."

"Là muốn Thần khí Hạ gia sao?" Lại một lần nữa, tôi còn cũng không nói đến ý đồ của mình, đại trưởng lão đã đoán được ý nghĩ của tôi.

Trong lòng tôi âm thầm kinh hãi.

Đại trưởng lão vậy mà biết chúng tôi đang tìm Thần khí!

Tôi bỗng nhiên hiểu được mọi chuyện. Mặc dù trước đó tôi hoài nghi ba vị trưởng lão không phải trong bí mật quan sát hành động của tôi, nhưng cũng chẳng qua là suy nghĩ của riêng tôi, chưa có xác định đúng không. Hiện tại tôi mới xác định, ba vị trưởng lão thật sự sắp xếp người nhìn theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Cho nên tôi giúp Tiết Xán, một lần nữa ngưng tụ hồn phách, thu thập Thần khí, chỉ sợ bọn họ đã sớm biết. Tôi mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng biết bằng quyền lực cùng năng lực của tôi là không có cách nào chống đối họ cả, chỉ có thể nhịn xuống, | mở miệng nói: "Đúng vậy, đại trưởng lão, cho nên tôi hi vọng người có thể đáp ứng."

"Thế cô dựa vào cái gì bắt ta đáp ứng yêu cầu này?"

Đại trưởng lão bỗng dưng hỏi lại, mở mắt ra nhìn tôi, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt ấy như lộ ra mấy phần lãnh ý, mang đến một loại cảm giác áp bách nói không nên lời.

"Bởi vì Tiết Xán là phu quân của tôi." Tôi cố gắng để cho bản thân mạnh mẽ đối mặt với ánh mắt lạnh bằng của đại trưởng lão, mở miệng nói.

"Thật sự hắn là phu quân của ngươi, nhưng bảo vật Hạ Gia là tổ truyền gia bảo, tại sao phải đưa ra ngoài cho người khác?" Đại trưởng lão không chút nào vì tôi mà thay đổi, nói chuyện đồng thời triển khai quỷ khí trên người.

Nháy mắt, cái quỷ khí kia liền như là một bàn tay vô hình, gắt gao đè bờ vai của tôi, dường như muốn bức tôi hướng phía trên mặt đất quỳ xuống.

Tôi cũng không nói lời nào, chỉ nhanh chóng ngưng tụ linh lực trong cơ thể, để đối kháng quỷ khí của đại trưởng lão.

. Nhưng quỷ khí của đại trưởng lão dù sao cũng là cao hơn tôi, mặc dù tôi đã

dùng hết toàn lực, nhưng là dưới sự đè ép của ông ta, đầu gối tôi vẫn là không cầm được mà cong xuống.

Nhưng tôi biết, nếu như lúc này tôi quỳ xuống, Thần khí Hạ gia tôi sẽ không lấy được. Bởi vậy tôi cố gắng cắn môi, càng dùng sức ngưng tụ linh lực, giữa răng môi đều tràn ngập mùi máu tươi, nhưng tôi vẫn như cũ gượng chống, đầu gối không cầm được phát run. Trong cả căn phòng đều yên tĩnh, một sự im ắng đọ sức liền như vậy diễn ra, cũng không biết trôi qua bao lâu, ngay khi tôi cảm thấy chống đỡ

không nổi, đại trưởng lão bỗng dưng thu đi quỷ khí.

Trong chốc lát, tôi giống như mất đi thăng bằng, suýt nữa ngã nhào trên đất.

"Ngươi tính cách bướng bỉnh, giống hệt cha ngươi." Đại trưởng lão như cũ bộ dáng nhẹ như mây gió, cầm lấy chén trà trên bàn, phóng tới bên môi nhấp một miếng, thản nhiên nói.

Tôi sửng sốt một chút.

Tôi rất ít khi nghe đại trưởng lão đề cập đến cha mẹ tôi, dù sao ông ta vẫn luôn lạnh lùng như vậy. Toàn bộ Hạ Gia, ông ta duy nhất lưu ý, tựa hồ chính là thân phận đích nữ này của tôi, còn bất cứ chuyện gì, bất kỳ người nào tựa hồ ông ta cũng chưa từng để ở trong lòng. "Cho nên xin hỏi đại trưởng lão, liên quan tới hai món Thần khí.." Tôi cố ý nhắc lại chủ đề đang nói tới.

"Ngươi muốn hai món Thần khí nhưng chỉ có một món ở trong tay ta." Đại trưởng lão nhàn nhạt nói, "Một món khác, trong tay Tam trưởng lão,

nếu là hắn không nguyện ý cho ngươi, ta cũng không có cách nào."

Nghe thấy như vậy, tôi lộ vẻ vui mừng ra mặt.

Ý của Đại trưởng lão là có thể đưa nó cho tôi "Ngươi muốn thần khí trong tay ta, ta có thể giao cho ngươi." Đại trưởng lão nhìn thấu ý nghĩ, ánh mắt sắc bén đảo qua tôi, thấp giọng nói, "Nhưng với điều kiện tiên quyết là hôm nay phải thắng Hạ Linh."

Tôi căn bản lo lắng đại trưởng lão sẽ nói ra điều kiện khó khăn, nhưng không nghĩ tới ông ta chỉ ra điều kiện là tôi phải đánh thắng Hạ Linh. "Đại trưởng lão yên tâm, tôi nhất định sẽ không thua." Nghe thấy tôi hứa chắc như đinh đóng cột, trên mặt đầy nếp nhăn của ông ta mới thư giãn một chút, mở miệng nói: "Tốt, vậy lát nữa liền nhìn biểu hiện của ngươi." Rời khỏi phòng đại trưởng lão, thời gian trôi qua rất nhanh, giờ đã đến xế chiều và cuộc so tài chuẩn bị diễn ra.

Tôi đến sớm hơn vài phút đồng hồ đi vào sân, đã nhìn thấy toàn bộ đại đường người Hạ Gia ngồi đây, sân bãi ở giữa trống rỗng, chỉ bày biện một cái bàn, trên mặt bàn có ba cái hộp nhỏ, nghĩ đến chính là hôm nay so tài muốn dùng đồ vật. Tôi đến sớm một chút, nhưng đổi thủ Hạ Linh lại chậm chạp chưa thấy xuất hiện, đến khi chuẩn bị bắt đầu, cô ta mới khoan thai tới.

"Đại tiểu thư, cô đến sớm như vậy?" Vừa nhìn thấy tôi, cô ta liền lộ ra một bộ mặt kinh ngạc, tùy ý hất mái tóc của mình, "Xem ra đại tiểu thư đối với lần so tài này, đích thật là rất quan tâm. Ngược lại là tôi quá mức tùy ý, không cẩn thận liền ngủ quên một chút, kém chút liền đến trễ."

Tôi nhìn Hạ Linh, trong lòng mấy phần im lặng.

Xem ra nữ nhân này thật là đáng ghét, đều muốn nghĩ trăm phương ngàn kế hạ nhục tôi. Nhưng tôi không có chút nào để ý, dù sao đến cùng ai thắng ai thua đến bây giờ còn chưa kết luận.

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Tôi mặt không biểu tình mở miệng nói, "Thời gian đến rồi đúng không? Tranh thủ thời gian bắt đầu tranh tài đi."

Thấy tôi không chút nào vì cô ta làm nhục mà thay đổi, Hạ Linh không khỏi lộ ra mấy phần tức giận, nhưng vẫn là rất nhanh cắn răng nói: "Tốt, tôi sẽ cho cô xem kết quả cuối cùng, xem cô có thể phách lối tới khi nào!"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận