Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng - Chương 539: Căn bệnh kỳ lạ

Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng Chương 539: Căn bệnh kỳ lạ
Tôi thấy đang đi trong sân lúc này hóa ra là một bà lão tóc bạc, quần áo sang trọng, trên đầu có treo một chiêc trâm vàng, bộ quần áo bằng vải sa tanh mềm mại vô cùng, nhìn qua cũng biết nó rất đắt tiền.

Toàn bộ Tiết gia trang hoàng xa hoa, rộng lớn như vậy, sao lại chỉ có một lão phu nhân đi dạo ở sân trong.

Đó là lão bà củaTiết gia.

Bây giờ tôi càng cảm thấy lạ hơn.

Bà lão này ốm không nằm trên giường sao, nửa đêm không ngủ, ở ngoài sân làm gì vậy?

Tôi đang thắc mắc thì chợt nhận ra dáng đi của bà cụ hơi lạ.

Bà ấy lắc lư mỗi khi bước đi, giống như một con rối bị điều khiển bởi sợi dây.

Thoạt nhìn, tôi luôn cảm thấy tư thế đi đứng này có chút quen thuộc, sau khi suy nghĩ một chút, tôi chợt nhớ ra cách đi đứng của bà lão này giống hệt như quả phụ mà tôi đã thấy ở Thôn Lý Gia khi bị khống chế..

Tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức tới gần trước mặt lão phu nhân Dung gia, nhìn chằm chằm vào mặt bà ta.

Tôi thấy Dung ão bà không có nhãn lực, giống như quả phụ Lý Gia Thôn lúc ban đầu.

Trong lòng tôi càng thêm nghi ngờ, tôi chỉ muốn tiếp tục quan sát bà lão, nhưng tôi chợt nghe thấy tiếng hét sau lưng mình vào lúc này.

"Ai?!"

Tôi đột nhiên trở nên cảnh giác, vừa định quay người lại thì cảm thấy sau lưng có một cỗ linh lực yếu ớt lướt qua.

Thần kinh toàn thân đột nhiên thắt lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy phía sau có một bóng đen lóe lên, tôi nhanh chân đuổi theo, vừa tới nơi thì thấy một bóng đen.

Nhìn thấy bóng đen đó, sắc mặt tôi đột nhiên biến sắc.

Cứ tưởng bóng đen này là người, vậy mà giờ lại cái bóng này lại nhỏ nhắn như vậy. Tôi nhìn kĩ lại.

Nó là một con mèo hoang.

Tôi khó hiểu, nhưng vẫn có chút lo lắng cho tình hình của lão phu nhân, cho nên cũng không dám đuổi nó đi, tôi nhanh chóng quay lại chỗ lão phu nhân.

Bà cụ trông vẫn ngây ngôc mất hồn như cũ. Tôi định kiểm tra kỹ tình hình của bà, nhưng bỗng có một tiếng gọi lo lắng từ phía sau.

"Lão bà!"

Mặt tôi thay đổi, và tôi vội vã trốn nhanh vào bóng tối của các lùm cây.

Lúc này, chỉ có mấy cô hầu gái xinh đẹp đột nhiên chạy tới giúp bà cụ.

Một trong những người giúp việc lớn tuổi giận dữ mắng mỏ cô gái trẻ kia: "Cô sao vậy! Bảo cô trông coi lão phu nhân cẩn thận rồi cơ mà?"

“Tôi xin lỗi, Hồng Tỷ.” Cô gái trẻ không nói gì ngoài lời giải thích, “Tôi vừa đi vệ sinh…”

"Được rồi, đừng nói lung tung, mau giúp lão phu nhân trở về, nếu không lão phu nhan lại phát điên, ngươi có chịu được trách nhiệm không!"

Nói xong, hai người hầu giúp lão phu nhân trở lại phòng ngủ, tôi vừa rồi trốn ở trong đám hoa lá, nghe thấy vậy sắc mặt có chút tái nhợt.

Vừa rồi hai cô hầu gái nói gì?

Phát điên?

Cứ tưởng bà lão bị điều khiển, nhưng không ngờ bà lại phát điên và mộng du, hình như đây không phải là bệnh gì cả.

Tôi nhanh chóng rời khỏi nơi ở của lão phu nhân, trở về căn phòng nhỏ của mình, cẩn thận sắp xếp lại từng chi tiết trong đầu.

Tuy rằng Tiết gia đã nói với bên ngoài rằng lão phu nhân bị bệnh, nhưng tình huống hôm nay rõ ràng lão phu nhân không có bệnh, ngược lại giống như bị người nào đó khống chế.

Nhưng điều gì đang khống chế bà lão vậy?

Đầu độc, sâu Gu? Trông có vẻ không giống lắm.

Cái quái gì thế này?

Vừa nghĩ tới đây, không khỏi nghĩ đến người mặc đồ đen mà mình nhìn thấy ở Lý gia thôn lúc trước, khi người áo đen khống chế quả phụ, hoàn cảnh rất giống với Tiết gia lão phu nhân. Hai điều này có thể là sự thật? Mối liên hệ là gì?.

||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ Bị Mù Của Hàn Tổng Tài |||||

Nhưng đây có phải là trùng hợp, giữa người áo đen và Tiết gia có quan hệ gì?

Càng nghĩ càng đau đầu, rốt cuộc không có manh mối, tôi suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, trong lòng tôi nhớ lại những hành vi kỳ lạ của bà cụ đêm qua, tôi đã đi tìm những người khác nhau để hỏi thăm tình trạng của bà cụ như thế nào nhưng tôi vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Cuối cùng, tôi đành phải bỏ cuộc, tôi đang loanh quanh ngoài sân một mình, khi đi ngang qua bếp, tôi vô tình nghe thấy hai cô hầu gái thì thầm sau lưng.

"Này, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra gần đây. Một số con gà, vịt mà tôi mới mua từ dinh thự đã chết bị chết rất kì lạ. Ồi, cô không biết trông chúng chết khủng khiếp như thế nào." Một trong những người giúp việc nhỏ vừa tỏ vẻ sợ hãi vừa nói thầm

“ Chúng chết kinh khủng như thế nào vậy?” Cô hầu gái nhỏ kia tò mò hỏi

“Mấy con gà vịt kia như bị hút máu, đều co rúm lại, tôi nhìn thấy mà sợ chết khiếp!” Giọng nói của cô hầu gái nhỏ run rẩy trả lời.

“Này, hóa ra trong bếp của cô cũng vậy à!” Một cô gái khác vội vàng lên tiếng, “Đừng nói nữa, ngựa trong chuồng của chúng tôi cũng bị như vậy! Nhiều con ngựa đã bị hút máu rồi chết! "

"Đúng vậy, một số Hãn Huyết Bảo Mã được gửi đến từ Tây Vực đều đã bị hút cạn sạch máu. Tôi thật sự không biết sau này thiếu gia sẽ trừng phạt chúng ta như thế nào?"

Tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của những người giúp việc nhỏ này, và tôi không khỏi hơi nhíu mày.

Các loài động vật đều bị hút máu?

Như thế nào cốt truyện này có vẻ rất giống với Thôn Lý Gia, đây là trùng hợp hay là...

Hình bóng người đàn ông mặc đồ đen trong nghĩa trang hiện lên trong đầu tôi, tôi không khỏi rùng mình.

Chuyện này thật ra không có liên quan gì đến người đàn ông đó đúng không? Nhưng tại sao anh ta lại tấn công Tiết gia, không thể là do Tiết Xán bị thương nên mới truy sát Ninh gia để báo thù đúng không?

Họ biết Tiết gia là người đứng đầu Huyền Môn, cho dù có dũng khí cũng không dám làm ra chuyện như vậy đúng không?

Tôi càng nghĩ về nó, nó càng trở nên kỳ lạ, và tôi tiếp tục ngồi im lặng, rồi đi lang thang trong sân.

Không ngờ khi ra đến hồ nước sân sau, tôi chợt thấy một ông già say rượu đang ngồi uống rượu trong gian nhà ven hồ, miệng vẫn lẩm bẩm.

"Làm ác, làm ác, vô ích ta tưởng giàu có năm xe, nhưng cuối cùng không bằng bác sĩ người Miêu!"

Tôi bị thu hút bởi nội dung lời nói của ông già xấu tính này, và tôi bước lại gần vài bước, chỉ thấy đó là một ông già lầm lì với chiếc mũi đỏ, và trông giống như tôi đã nhìn thấy một kẻ lang thang trên đường.

Mặc dù ông già này trông có vẻ xấu xí, nhưng nhìn thoáng qua tôi có thể biết rằng ông không phải người thường.

Bởi vì trong cơ thể ông ta có một cỗ linh lực dâng trào, cho dù hắn có đi lại trong cơn say như vậy, thì linh lực này cũng rất khó che lấp đi.

Tôi không thể không nheo mắt một chút.

Thật là một nhân vật tuyệt vời.

Tôi xác định kỹ càng, mới phát hiện ra linh lực của ông già này thuộc về ngũ thuật cao siêu, suy nghĩ một lúc tôi mới hiểu ra thân thế của người này.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận