Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng - Chương 738: Núi Phượng Hoàng

Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng Chương 738: Núi Phượng Hoàng
Edit by Ngao Thị

Bên kia, tôi và Hạ Lãm đã sớm đến núi Phượng Hoàng

Núi Phượng Hoàng là một ngọn núi hoang vắng, bởi vì quá xa thành thị, phong cảnh cũng ở mức trung bình nên chưa phát triển thành điểm tham quan du lịch, tuy nhiên có một số ngôi làng nhỏ nằm ở đây.

Thật đáng tiếc khi tôi nhớ rằng một nhà máy bỏ hoang đã được thành lập ở đây hơn mười năm trước, nhà máy bỏ hoang này đã làm ô nhiễm các con sông gần đó do xả các chất độc hại, khiến nhiều người trong làng bị nhiễm bệnh ung thư. bên trong cũng chỉ có một số ít người, đất được duyệt dời đi, xem ra cũng chỉ còn lại có mấy người đầu tư nhỏ lẻ, hiện tại núi Phượng Hoàng căn bản là núi cằn cỗi.

Tôi cau mày.

Làm sao mà Ninh Uyển Uyển lại chọn một nơi như vậy?

Và điều tôi không hiểu là tại sao Ninh Uyển Uyển lại biết về sự tồn tại của Tiể Chỉ, chẳng lẽ Ninh Trác đã nói cho cô ấy biết?

Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu, tôi lắc đầu, và nhanh chóng xua tan ý nghĩ này.

Không thể nào, Ninh Trác tuy là anh ruột của Ninh Uyển Uyển nhưng anh ấy cũng rất yêu thương Tiết Chỉ, sẽ không bao giờ đặt Tiết Chỉ vào chỗ nguy hiểm như thế.

Nhưng hiện tại, những thứ này đều không phải là quan trọng nhất, hiện tại quan trọng nhất là giải cứu Tiết Chỉ.

Chỉ cần nghĩ đến Tiết Chỉ ở trong tay Ninh Uyển Uyển, tôi không khỏi run lên.

Đến chân núi, tôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi Tiết Chỉ.

Cuộc gọi lại sớm được kết nối, tôi nghe thấy giọng nói lười biếng của Ninh Uyển Uyển vang lên từ điện thoại.

"An Tố. Tôi không đã nói một mình cô đến đây thôi sao? Cô tại sao còn đi cùng em trai?"

Tôi kinh ngạc, vội ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn xem tại sao cô ấy lại biết Hạ Lẫm đang ở bên cạnh tôi.

Không ngờ vừa ngẩng đầu, giọng nói của Ninh Uyển Uyển lại vang lên.

"Đừng nhìn xung quanh nữa, bất luận như thế nào, cô cũng sẽ không biết tôi tại sao có thể biết cô hiện tại ở nơi nào."

Trái tim tôi càng chìm xuống, đảo mắt bình tĩnh, "Ninh Uyển Uyển, cô cho tôi nghe giọng của Tiết Chỉ."

Mặc dù Ninh Uyển Uyển đang cầm điện thoại của Tiêdt Chỉ, nhưng nói thật, tôi không chắc chắn 100% rằng Tiết Chỉ đang ở trong tay cô ta.

Tôi biết quá rõ về người phụ nữ Ninh Uyển Uyển này, cô ta xảo quyệt như hồ ly, có lẽ đã lấy được điện thoại di động, có thể người báo động cho cô ta biết tôi đến, tôi không thể dễ dàng rơi vào tay cô ta. Vậy nên tôi cần phải nghe lời Tiếy Chỉ xác nhận điều đó.

Nghe tôi nói gì, Ninh Uyển Uyển trên điện thoại im lặng một lúc, sau đó chế nhạo: "Tại sao tôi phải nghe lời cô? Cô không tin tôi, được rồi....được rồi..đến lúc con trai cô trở thành một xác chết, thì cô cũng đừng trách tôi! "

Tôi cắn chặt môi, trong lòng thầm nguyền rủa nó.

Ninh Uyển Uyển, người phụ nữ này quá xảo quyệt, đến bây giờ tôi cũng không xác định được Tiết Chỉ có ở trong tay cô ta hay không, nhưng có thể đó đúng làTiết Chỉ nên tôi sẽ liều mạng.

Vì vậy, tôi không còn cách nào khác là nuốt nước bọt: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Cô muốn tôi làm gì?"

"Để em trai cô lập tức rời đi, một mình cô lên núi." Ninh Uyển Uyển lạnh lùng nói, "Nghe rõ, muốn cứu con trai cô thì cứ một mình lên!"

Bây giờ linh lực của tôi quả thực rất mạnh. Cô ta chắc chắn không phải là đối thủ của tôi. Cho nên cô ta đặc biệt dẫn tôi đến đây núi Phượng Hoàng hàng ngàn dặm này đã phải có cạm bẫy để giết tôi.

Tuy nhiên, tôi không chắc Tiết Chỉ có thực sự ở trong tay cô ta hay không, nên tôi chỉ có thể tạm thời chấp nhận sự khống chế của cô ta.

Sau khi cúp điện thoại, tôi để Hạ Lẫm ở lại đây, một mình tôi lên núi.

“Làm sao có thể?” Hạ Lẫm không khỏi thay đổi sắc mặt khi nghe tôi nói, “Một mình chị lên núi thì nguy hiểm quá, Ninh Uyển Uyển chắc chắn đã gài bẫy rồi.”

"Nhưng bây giờ không còn cách nào khác."

Tôi thái độ cứng rắn, Hạ Hành cũng không nhịn được, chỉ có thể nhìn tôi, hai mắt lấp lánh, "Hừ, nếu chị lên đó có chuyện dì, lập tức đốt pháo, em sẽ đến ngay. "

Tôi gật đầu, tự mình đặt chân lên con đường núi Phương Hoàng.

Lần đầu tiên đến núi Phượng Hoàng, tôi chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Toàn bộ khu rừng núi rất yên tĩnh, không có côn trùng, chỉ có vài con chim như kền kền ở trên đầu bay lượn không ngừng, phát ra những tiếng kêu chói tai.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn lũ chim và khẽ cau mày.

Đó có phải là ảo giác của tôi không?

Từ khi tôi lên núi, những con chim này dường như đã bay lơ lửng trên đầu tôi, và dù tôi đi như thế nào, chúng cũng theo tôi.

Tôi nhanh chóng hiểu ra tại sao người phụ nữ Ninh Uyển Uyển này lại có thể biết được tình hình của tôi ngay lập tức.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Đó là vì những con chim này.

Những con chim này rõ ràng là những loài chim khác nhau.Ninh Uyển Uyển không biết là được cho uống thuốc hay dùng ma thuật, chúng giống như máy bay trinh sát, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát hành động của người trên núi.

Chậm rãi quan sát địa thế của núi Phượng Hoàng xung quanh, tôi cũng thấy rằng những rừng cây hoang vu tưởng như lộn xộn này thực ra đã được bao phủ bởi kết giới.

Tôi hiểu.

Nhiều năm qua, Ninh Uyển Uyển đều che giấu tung tích của cô ta, hóa ra cố ta trố ở đây, tu thân. Mảnh đất này từ lâu đã trở thành địa bàn của Ninh Uyển Uyển.

Đằng này, tôi ở đây, tôi sợ còn nguy hiểm hơn.

Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài cảnh giác và đi lên núi từng chút.

Khi bước đi, tôi bỗng không khỏi choáng váng trước những gì trước mắt.

Tôi nhìn thấy một tảng đá lớn trên mặt đất với một vài nhánh cây, những nhánh cây đó dường như được đặt một cách ngẫu nhiên, nhưng chúng thực sự là biểu tượng.

Khi tôi nhìn thấy biểu tượng đó, khuôn mặt tôi đã thay đổi.

Tiết Chỉ từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh nên luôn thích nghịch ngợm những thứ quái gở, một thời gian thì mê mẩn ký hiệu học, nghiên cứu kỹ các loại ký hiệu kỳ dị, và khi nhìn thấy thứ gì đó thú vị thì thằng bé sẽ hiển nhiên chia sẻ nó với tôi.

Mỗi biểu tượng có một ý nghĩa khác nhau. Tôi đã cùng chơi với thằng bé trước đây.

Lúc này, cành cây trên đá rất giống một biểu tượng trong trí nhớ của tôi.

Tôi cố gắng nghĩ về nó trong đầu, và tôi nhớ ra ý nghĩa của biểu tượng này.

Đó là "Tôi được an toàn".

Đây là mật mã mà Tiể Chỉ để lại cho tôi, ý của thằng bé là nó đang được an toàn sao?

Vậy điều này có nghĩa là thằng bé không bị Ninh Uyển Uyển bắt đi, hay đây là biểu tượng thằng bé để lại trước khi bị Ninh Uyển Uyển bắt đi?

Không, không thể.

Núi Phượng Hoàng này thoạt nhìn chính là địa bàn của Ninh Uyển Uyển, không thể nào Tiết Chỉ tự mình đến đây, nếu thật sự là của Tiết Chỉ để lại, có nghĩa là thằng bé đã trốn thoát khỏi Ninh Uyển Uyển?

Đầu óc tôi quay cuồng nhanh chóng, nhưng vào lúc này, điện thoại của tôi lại vang lên.

Tôi kết nối, quả nhiên, tôi lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Ninh Uyển Uyển.

"An Tố, cô đang làm gì vậy? Tôi đã nói rồi, cô mau lên, nếu cô không lên nữa, tôi không cam đoan con trai của cô sẽ bình an đâu!"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận