Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng - Chương 622: Phản công!

Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng Chương 622: Phản công!
Edit by Như Oanh 

Lúc trước mặt tôi b

“An Tố! Tôi khuyên cô đừng kiêu ngạo!" Mặc dù Ninh Uyển Uyển bị tôi giẫm lên, tia hoảng sợ lóe lên dưới mắt, nhưng ngoài mặt lại cố bày ra vẻ đe dọa, "Đừng quên đám người của Hạ gia đều ở trong tay ta! Nếu ta xảy ra chuyện gì, Ninh Nhị nhất định sẽ giết hết bọn họ! "

Tôi biết những gì nữ nhân này đang đe doạ là sự thật, thực ra tôi cũng có chút lo lắng, nhưng tôi biết nếu lúc này lộ ra vẻ rụt rè thì chỉ có thể rơi vào mưu kế của cô ta.

Vì vậy, nghĩ đến điều này, tôi chế giễu lạnh lùng nói: "Thật sao? Hãy để tôi nhìn xem cô chết trước, hay nhà họ Hạ chúng tôi!"

Nói đến đây, trong lòng bàn tay không chút do dự gia tăng lực đạo, trực tiếp nâng Ninh Uyển Uyển lên, lạnh lùng nhìn màn sương trắng xóa, nhàn nhạt nói: "Ninh Uyển Uyển? Hãy bảo người của cô rời khỏi Hạ gia ngay bây giờ, nếu không, tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô! "

Khi Ninh Uyển Uyển nghe tôi nói, cả người khó chịu giãy giụa, thật không may, linh lực của cô ta đang bị tôi áp chế.

Nhưng Ninh Uyển Uyển vẫn bất đắc dĩ mắng: "Ninh Nhị, đừng nghe cô ta! Hạ gia nhiều người như vậy, còn sợ cô ta uy hiếp sao?"

Hiển nhiên, Ninh Nhị cũng phải có một màn sương mù tương tự như chúng ta, mới có thể thấy rõ biến hóa của chúng ta.

Tôi thấy anh ta nhìn thấy Ninh Uyển Uyển bị bắt, rõ ràng là có chút hụt hẫng.

Ninh Uyển Uyển sợ Ninh Nhị bị tôi dọa mà dao động, lo lắng muốn hét lên gì đó, nhưng tôi không cho cô ấy cơ hội nói tiếp, chỉ một cái tát trời giáng, Ninh Uyển Uyển trực tiếp ngã xuống đất.

“Tiểu thư!” Nét Mặt của Ninh Nhị rốt cuộc nổi sóng, kêu to: “An Tố! Ta cảnh cáo ngươi đừng động đại tiểu thư! Bằng không ta giết hết Hạ gia các ngươi!

“Ồ, thật sao?” Tôi chế nhạo “Nhưng trong mắt, tính mạng đại tiểu thư của anh rõ ràng quan trọng hơn người nhà họ Hạ của chúng ta,”

Lời nói của tôi hiển nhiên đã ảnh hưởng đến Ninh Nhị, hắn cắn chặt môi không nói ra được.

Ninh Uyển Uyển nhìn thấy tình thế lật ngược, lập tức hét lớn: "Ninh Nhị! Đừng nghe lời cô ta! Cứ giết một người Hạ gia cảnh cáo! Cô ta Còn dám lên mặt sao?"

“Anh dám!” Tôi lớn giọng, túm cổ Ninh Uyển Uyển, nâng cô ấy lên cao, nói với hắn bên kia, “Ninh Nhị, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động một người của Hạ Gia, cho dù chỉ làm tổn thương bọn họ, tôi sẽ chặt tay Ninh Uyển Uyển ra! Anh tổn thương một người, tôi sẽ chặt một cái, sau khi chặt tay chân ra, có thể nghĩ xem sao tứ chi không còn! Xem là ai hơn ai!"

Tôi thậm chí còn lo lắng cho Ninh Uyển Uyển và Ninh Nhị, nếu cô không tin, tôi sẽ làm cho Ninh Nhị xem một bước.

"An Tố! Ngươi còn dám!"

Tôi chưa kịp buông tay, Ninh Uyển Uyển đã kịp nhận ra mình định làm gì, cả người hoảng sợ đến cực điểm hét lên.

Nhưng động tác của tôi không dừng lại chút nào, linh lực của tôi rơi thẳng vào mặt Ninh Uyển Uyển.

Ôi Chà.

Khuôn mặt Ninh Uyển Uyển lập tức hằn lên vết máu.

“An Tố!”, Ninh Uyển Uyển hét lên tâm tê liệt phế, nhưng tôi mặc kệ cô ấy, chỉ cầm một lọ thuốc nhỏ từ trong túi ra.

“An Tố, cô muốn làm gì!” Giọng Ninh Uyển Uyển hiện tại run lên vì sợ.

“Dù sao thì tôi cũng đã làm hỏng nửa khuôn mặt bên trái của cô, và tôi không ngại làm hỏng nửa khuôn mặt bên phải của cô.” Tôi cười nhạo, cầm thuốc mỡ trong tay định bôi lên mặt Ninh Uyển Uyển.

Thuốc mỡ tôi cầm trên tay là loại thuốc mỡ không bao giờ có thể chữa lành vết thương trên mặt.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận