Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 131

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 131
Edit: Jess93

Nói xong việc này, Thịnh Chấn Hải liền để bọn hắn trở về chuẩn bị cho chuyến xuất hành vào một tháng sau, chỉ giữ lại Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.

Thịnh Chấn Hải giữ lại bọn họ, là muốn xem tình huống tu luyện của bọn họ trong ba năm nay.

Làm tông chủ một tông, Thịnh Chấn Hải vốn là một người có tinh thần trách nhiệm, đã thành sư phụ của bọn họ, coi như chỉ là trên danh nghĩa, Thịnh Chấn Hải vẫn hoàn thành trách nhiệm của một người sư phụ.

Đối với nơi bọn họ lịch luyện trong ba năm nay, Ninh Ngộ Châu cảm thấy không có gì để giấu diếm, liền nói với ông ấy.

"Hóa ra các ngươi đến sa mạc lưu động, nơi đó đúng là một chỗ tu hành tốt." Thịnh Chấn Hải nói: "Độ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong sa mạc lưu động rất lớn, dùng để ma luyện ý chí cực kỳ tốt, hạt cát di động ở đó cũng cực kì khảo nghiệm khả năng khống chế linh lực của người tu luyện, nếu khống chế không tốt, sẽ bị hạt cát di động mang lệch hướng khỏi quỹ đạo chính xác."

"Đúng là như thế." Văn Kiều gật đầu, không ngờ sư phụ cũng quen thuộc đối với sa mạc lưu động như thế.

Thịnh Chấn Hải cười nói: "Đương nhiên quen thuộc, hai trăm năm trước, ta và sư nương ngươi cũng từng đến đó lịch luyện mấy năm, có một lần suýt chút nữa đánh nhau với Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc."

Nhắc đến cọc chuyện cũ này, phu thê Thịnh Chấn Hải không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.

Thịnh Chấn Hải hỏi thăm vấn đề và lĩnh ngộ bọn họ gặp được trong lúc tu hành, đương nhiên hỏi thăm Văn Kiều nhiều hơn.

Hai người này vừa nhìn liền biết Văn Kiều là đứa bé ngoan nghiêm túc tu hành, mà Ninh Ngộ Châu, được rồi, đến nay Thịnh Chấn Hải vẫn không có cách nào nhìn thấu rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì, cảm thấy nếu hắn đã chuyên chú các loại kỹ năng phụ tu như luyện đan, luyện khí, đoán chừng mình cũng không có năng lực chỉ điểm hắn.

May mắn còn có một tiểu đồ đệ nhìn vừa ngoan vừa biết nghe lời, ở trên người Văn Kiều, Thịnh Chấn Hải khó được hưởng thụ được niềm vui thú của người làm sư phụ.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười ngồi ở một bên, nhìn Thịnh Chấn Hải chỉ điểm Văn Kiều, Liễu Nhược Trúc ngẫu nhiên chen vào vài câu, đều là nhằm vào vấn đề nàng gặp phải trong lúc tu hành.

Hai cao thủ cảnh giới Nguyên Hoàng cùng nhau chỉ điểm, để Văn Kiều lấy được không ít chỗ tốt.

Như thế nửa ngày.

Chờ sau khi Văn Kiều làm rõ các vấn đề gặp được lúc tu hành trong ba năm nay, liền đứng dậy cung kính hướng phu thê Thịnh Chấn Hải thi lễ một cái, cảm tạ bọn họ đã chỉ điểm.

Phu thê Thịnh Chấn Hải đều rất thích Văn Kiều, cười nói: "Tu vi A Xúc cực kỳ vững chắc, vấn đề gặp được cũng không lớn, tiếp tục cố gắng, nói không chừng rất nhanh liền có thể đuổi kịp Nhị sư huynh ngươi."

Lời khen này cực cao, hai mắt Văn Kiều sáng lên, bộ dáng rất vui vẻ.

Ninh Ngộ Châu nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, mặt mày mỉm cười, thấy bọn họ đã nói xong, nhân tiện nói: "Sư phụ, không biết sự kiện kia hiện tại như thế nào?"

Ninh Ngộ Châu nói "Sự kiện kia," tự nhiên là những người tu luyện phát cuồng bởi vì ăn linh đan có vấn đề kia.

Ba năm trước, lúc bọn họ rời khỏi tông môn lịch luyện, thành Định Hải cũng đã dồn dập xuất hiện người tu luyện phát cuồng, việc này có tông môn xử lý, hắn không chú ý lắm, về sau ở sa mạc lưu động, tin tức bế tắc, đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Thịnh Chấn Hải nói: "Ngươi không hỏi, vi sư cũng muốn nói với các ngươi, bây giờ những người tu luyện phát cuồng kia đã được chữa khỏi, trong đó có công lao của ngươi, những người kia đều rất cảm tạ ngươi."

"Còn có đám linh đan có vấn đề kia, sau khi các ngươi rời đi không bao lâu, Phí sư đệ đã luyện ra một loại nước thuốc nhằm vào chúng nó, chỉ cần nhỏ một giọt lên trên linh đan, lập tức có thể phân biệt, nếu là linh đan bình thường, màu nước thuốc sẽ không thay đổi; nếu có vấn đề, sẽ lập tức biến thành màu đen. Như thế, cũng tìm ra không ít linh đan có vấn đề trong rất nhiều thành tu luyện."

Từ khi thành Định Hải bộc phát chuyện người tu luyện phát cuồng với quy mô lớn, ba tông liên hợp lại, cùng nhau xử lý việc này.

Lực lượng ba đại tông môn đỉnh cấp tự nhiên không tầm thường, đã nhanh chóng khống chế được tình huống, đặc biệt là nước thuốc Phí Ngọc Bạch luyện ra, để bọn họ có thể nhanh chóng thu hồi linh đan có vấn đề chảy trên thị trường sau đó hủy đi.

Sau khi tình huống ổn định, ba tông môn bắt đầu truy tra việc này.

Đầu tiên Đan Minh và Vương gia thành An Khâu đều bị ba tông phái người đi giám thị, vì thế mấy năm nay Đan Minh an phận không ít, ngay cả hội đan năm năm một lần cũng không thể tổ chức đúng hạn.

"Chúng ta cũng truy xét được một chút tin tức." Thịnh Chấn Hải trầm giọng nói: "Đem đám linh đan kia tung ra từng thành tu luyện, có lẽ là do Ám Ảnh Lâu gây ra."

"Có lẽ." Ninh Ngộ Châu bén nhạy bắt được chữ này.

"Đúng vậy, đây chỉ là suy đoán của chúng ta, Ám Ảnh Lâu làm việc quá cẩn thận, chúng ta không thể bắt tận tay bọn họ, không có cách nào xác định việc này là do Ám Ảnh Lâu gây ra." Nói đến đây, Thịnh Chấn Hải lại cau mày, cũng bực bội không thôi.

Mặc dù Ám Ảnh Lâu là tổ chức sát thủ, nhưng tin tức cũng linh thông, chỉ sợ tại lúc chuyện tại thành Đài Trạch bộc phát, bọn họ đã nhận được tin tức, vừa đứng ngoài quan sát đệ tử Xích Tiêu Tông làm việc, vừa âm thầm quét đuôi.

"Đã hoài nghi, không thể trực tiếp đánh đến tận cửa giải quyết bọn họ sao?" Văn Kiều hỏi.

Khóe miệng phu thê Thịnh Chấn Hải hơi giật, vẻ mặt thực sự một lời khó nói hết.

"A Xúc, mặc dù vi sư cũng rất thích đơn giản thô bạo đối đầu bọn họ, nhưng những người khác coi trọng phong độ của đại môn phái, chuyện không có chứng cứ, bọn họ sẽ không đánh đến tận cửa, dù sao đại tông môn đều rất sĩ diện. Ngoài ra, vị trí hang ổ Ám Ảnh Lâu cực kỳ bí ẩn, mấy năm nay, chúng ta cũng không thăm dò rõ ràng nó ở nơi nào?" Thịnh Chấn Hải tha thiết giải thích cho nàng.

Văn Kiều nhíu mày, nhịn không được thở dài: "Hóa ra là như vậy."

Hóa ra đại môn phái làm việc đều phiền toái như vậy, xem ra đúng là nàng nghĩ quá đơn giản.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười liếc nhìn nàng một cái, không phải nàng nghĩ quá đơn giản, mà là bản tính của nàng như thế, trên thế giới không có gì là đánh một trận không thể giải quyết, vậy thì đánh hai trận.

Tự nhiên sẽ cảm thấy đại tông môn làm việc quá lằng nhằng, khiến người ta không kiên nhẫn.

Thịnh Chấn Hải nghe nàng thở dài, lông mày giật giật, thực sự không muốn biết tiểu đệ tử này đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói: "Vẫn chưa tìm được Vương Khinh Dung, chúng ta suy đoán, nàng ta hẳn là bị Ám Ảnh Lâu giấu đi. Lần này bí cảnh Thiên Đảo mở ra, không có hạn chế gì, người tu luyện thế lực nào cũng có thể đi vào, đoán chừng nàng ta cũng sẽ tiến vào bí cảnh Thiên Đảo, các ngươi cẩn thận một chút."

Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu vội vàng đáp lại.

Thấy không có việc gì, Thịnh Chấn Hải liền để bọn họ đi về nghỉ ngơi.

Hai người đi ra đại điện, liền thấy ba bóng dáng chờ cách đó không xa.

"Ninh sư đệ, tiểu sư muội." Thịnh Vân Thâm hướng bọn họ vẫy gọi: "Chúng ta đến Tuyết Đao Phong uống rượu, lần này Đại sư tỷ lại mang theo rất nhiều linh rượu."

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ lập tức đồng ý.

Bọn họ đi vào đỉnh núi Tuyết Đao Phong, Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm, Văn Thỏ Thỏ cùng nhau đi đào linh rượu, Dịch Huyễn thì phụ trách đi chuẩn bị một chút nguyên liệu nấu ăn nhắm rượu.

"Nhị sư huynh từ từ, chúng ta có mang một ít nguyên liệu nấu ăn trở về." Văn Kiều lấy một túi trữ vật ném ra ngoài.

Tần Hồng Đao có hứng thú nhìn một chút, cười nói: "Là cá chình biến dị, loại yêu thú biến dị sống dưới nước này nướng lên có mùi vị không tệ."

Dịch Huyễn kéo ống tay áo tuyết trắng lên, sau đó xách mấy con cá chình, sau khi xử lý tốt chúng nó, dùng gậy trúc gọt sẵn bắt đầu xuyên, giao cho Ninh Ngộ Châu nướng. Tay nghề nướng cá của Ninh Ngộ Châu đã chinh phục tất cả mọi người, ngay cả Văn Thỏ Thỏ cũng cảm thấy Ninh ca ca ngoại trừ tay nghề luyện đan, tay nghề đồ nướng cũng rất tốt.

Đỉnh núi Tuyết Đao Phong tràn ngập mùi thịt và mùi rượu, mấy người sư tỷ đệ vừa uống rượu ăn thịt, vừa nói chuyện phiếm, trò chuyện một chút, liền nhắc tới bí cảnh Thiên Đảo.

"Bí cảnh Thiên Đảo ba trăm năm mở ra một lần, thời gian mỗi lần mở ra là nửa năm, nó có địa hình đa dạng, số lượng yêu thú rất nhiều, bên trong có vô số huyễn cảnh, các ngươi nhất định phải cẩn thận huyễn cảnh, đừng bị huyễn cảnh lừa gạt, một đầu đâm vào trong nguy hiểm"

Tần Hồng Đao nói những gì mình biết cho mấy người sư đệ sư muội, nàng ta hào sảng uống một ngụm rượu, nói: "Muốn ta nói, bên trong bí cảnh Thiên Đảo tuy nhiều thiên tài địa bảo, nhưng cũng phải có mệnh đi lấy, nếu thực lực không đủ, các ngươi liền trốn, trốn đến khi bí cảnh đóng cửa, các ngươi còn sống đi ra là được rồi."

Thịnh Vân Thâm xoắn xuýt nói: "Đại sư tỷ, ngươi nói như thế, còn không bằng không đi vào."

Tần Hồng Đao liếc nhìn hắn ta một cái: "Người có thực lực có thể chính diện gánh, người không có thực lực chỉ có thể trốn, bằng không thì so vận khí, ngộ nhỡ vận khí không tệ, có thể vừa trốn vừa tìm được thiên tài địa bảo gì thì sao?"

Thịnh Vân Thâm cảm thấy, câu "Trốn" này của Đại sư tỷ thật ra là nói với hắn ta.

Sau khi kết thúc liên hoan, mấy người sư huynh muội rời khỏi Tuyết Đao Phong.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu trở lại Tụ Thúy Phong, trước tiên cẩn thận nghỉ ngơi một ngày, sau đó bắt đầu bận rộn.

Người bận rộn tự nhiên là Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều chỉ phụ trách chạy chân, giúp hắn giải quyết vài chuyện vụn vặt.

Lần này bọn họ đến sa mạc lưu động, thu hoạch được rất nhiều, đầu tiên là Sinh Mệnh Chi Thủy trong đầm nước trong không gian dưới đất tại thành Hoàng Sa bỏ hoang kia, cùng Linh Tương thạch có thể luyện Càn Khôn động phủ.

Văn Kiều đặc biệt chạy một chuyến đến Thiên Khí Phong tìm Trần sư huynh.

Trần Tự Minh đang chuẩn bị cho chuyến đi bí cảnh Thiên Đảo, khi biết Văn Kiều tới đây, vội vàng chạy tới gặp nàng.

"Tiểu sư muội, các ngươi đã về rồi, đã tìm được viên đá kia" Trần Tự Minh cười hỏi.

Văn Kiều ừm một tiếng: "Trần sư huynh, chúng ta tìm được viên đá kia, đó là một loại Linh Tương thạch, chất lượng vô cùng cứng rắn, phu quân nói có thể dùng để luyện chế Càn Khôn động phủ, chất lượng cũng không tệ."

Trần Tự Minh ngây ngẩn cả người, sau đó hai mắt sáng lên, ngạc nhiên nói: "Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ, chất lượng của nó cứng rắn như thế, ngay cả địa hỏa cũng khó nung chảy, nếu có thể dung nhập vật liệu luyện khí khác, chẳng phải là có thể gia tăng tính phòng ngự của linh khí? Ninh sư đệ đại tài, quả nhiên là luyện khí sư trời sinh."

Văn Kiều thấy hắn ta lẩm bẩm, nghiễm nhiên đã quên mình, nhịn không được nhắc nhở: "Trần sư huynh, những viên đá kia chúng ta có một ít, ngươi có muốn không?"

Trần Tự Minh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghe vậy a một tiếng, có chút mê mang mà nhìn nàng, một lát sau mới hiểu được ý tứ của nàng, cuống quít khoát tay: "Không cần không cần, đây là các ngươi mình tìm được, ta chỉ là cho các ngươi cái địa chỉ. Huống hồ dựa vào trình độ luyện khí hiện tại của ta, ta cũng không thể sử dụng bọn chúng."

Văn Kiều nhìn chằm chằm hắn ta, phát hiện Trần sư huynh thật sự cho rằng như vậy, cũng không sinh lòng tham lam hoặc hối hận sau khi biết tác dụng của Linh Tương thạch.

Thế gian này có tiểu nhân tham lam, nhưng cũng có quân tử thẳng thắn vô tư, hành sự có mức độ.

Trần sư huynh này chính là một người hành sự có độ thẳng thắn vô tư, tuy không phải quân tử, nhưng phẩm hạnh không tầm thường, là đồng môn khiến người ta yên tâm.

Văn Kiều đưa một túi trữ vật cho hắn ta, nói: "Trần sư huynh, những thứ này cho ngươi, đây là phu quân ta phân phó."

"Ninh sư đệ cho?"

Sau khi nghe xong, Trần sư huynh ngược lại là không có từ chối, tràn đầy phấn khởi nhận lấy xem xét.

Văn Kiều biết hầu hết những người tu luyện kỹ năng phụ tu này đều có một trái tim chân thành, làm việc đơn giản dứt khoát, cũng không cảm thấy hành vi của hắn ta thất lễ. Nhớ lại trước lúc tới đây, Ninh Ngộ Châu đem túi trữ vật này giao cho nàng, bảo đến lúc đó nàng giao cho Trần sư huynh, chỉ sợ hắn đã suy xét đến nhân phẩm Trần sư huynh, mới cho hào phóng như vậy.

Văn Kiều luôn luôn tin tưởng phán đoán của Ninh Ngộ Châu, tại phương diện đoán lòng người hắn có một sức quan sát đáng sợ, nghe hắn chuẩn không sai.

Sau nửa tháng bận rộn như vậy, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu xuất hiện tại phường thị dưới dãy núi Điệp Thúy, tìm được hai huynh đệ Hồ Đại Nham.

Huynh đệ nhà họ Hồ thuê tạm một căn nhà nhỏ giá rẻ tại phường thị, vừa tu luyện, vừa săn yêu thú trong rừng cây gần đó, xem như kiếm một chút vật tư tu luyện, mặc dù số lượng ít, nhưng cũng dựa vào cố gắng của mình đạt được.

Văn Kiều nghe xong, cảm thấy huynh đệ nhà họ Hồ thật sự không tệ, chí ít không có một mực nghĩ dựa vào người khác.

Ninh Ngộ Châu nhìn hai huynh đệ, mở miệng nói: "Các ngươi không tệ."

Trong hai huynh đệ, quyết định chính là Hồ Song Nham.

Hồ Song Nham là người tâm tư sâu, sau khi quyết định theo bọn họ, biết nên làm việc như thế nào, bây giờ được Ninh Ngộ Châu khẳng định, trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, trong lòng lại biết trước mắt bọn họ xem như tạm thời thông qua khảo nghiệm của Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều ngồi trên hai cái ghế dựa duy nhất trong phòng, huynh đệ nhà họ Hồ nghiêm túc đứng đấy.

Ninh Ngộ Châu gõ bàn một cái nói, nói: "Các ngươi hẳn phải biết, ta và A Xúc là đệ tử thân truyền của Xích Tiêu Tông, cũng không cần tùy tùng."

Hồ Đại Nham kinh ngạc, muốn nói gì đó, thấy đệ đệ nhà mình vẫn trầm ổn đứng ở đó, đành phải im lặng.

Kế tiếp lại nghe Ninh Ngộ Châu nói: "Chẳng qua ta có một thế lực ở bên ngoài, nếu như các ngươi nguyện ý, có thể gia nhập."

Huynh đệ nhà họ Hồ lập tức rõ ràng sắp xếp của Ninh Ngộ Châu, Hồ Song Nham không chút do dự nói: "Chúng ta nguyện ý."

Ninh Ngộ Châu hơi hài lòng, nói: "Ngày mai Tiềm Thú sẽ tới, đến lúc đó các ngươi đi cùng hắn."

"Vâng."

Vì chờ Tiềm Thú, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đặc biệt ở phường thị chờ thêm một ngày.

Hôm sau, Tiềm Thú phong trần mệt mỏi đi vào phường thị dưới dãy núi Điệp Thúy, theo khế ước liên hệ với Ninh Ngộ Châu đi vào một tòa nhà vắng vẻ trong phường thị.

"Tiềm Thú, đã lâu không gặp." Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ ngồi ở trước bàn, vừa đút Văn Thỏ Thỏ ăn linh đan, vừa chào hỏi hắn ta, giọng nói nhẹ nhàng.

Hồ Song Nham âm thầm dò xét Tiềm Thú, biết người này ở bên cạnh Ninh Ngộ Châu từ khi hắn còn nhỏ, bây giờ là thủ lĩnh của "Tiềm Lân."

Hồ Đại Nham không có tâm tư nhạy cảm như đệ đệ, hắn ta nhìn chằm chằm Văn Thỏ Thỏ đang ăn linh đan cực phẩm, cảm giác sâu sắc đầu năm nay, người vậy mà không bằng yêu thú, còn không bằng một con thú sủng được người ta dưỡng.

Sau khi Tiềm Thú hành lễ với Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, liền quan sát hai huynh đệ nhà họ Hồ.

Lần này hắn ta tới đây, là nhận được thông báo của Ninh Ngộ Châu, nói muốn cho hắn ta hai người để sử dụng, chia sẻ một chút trách nhiệm với hắn ta.

Bây giờ Tiềm Lân đang phát triển, chuyện gì cũng phải do hắn ta tự mình đi làm, Tiềm Thú rõ ràng cảm giác được lực bất tòng tâm, nhân thủ không đủ dùng, hắn ta loay hoay thiếu phương pháp phân thân, ngay cả tu luyện cũng chậm trễ không ít.

Trước khi tới đây, hắn ta suy đoán không biết người chủ tử cho hắn ta là ai, có thể giúp hắn ta chia sẻ một ít công việc hay không. Sau khi dò xét hai huynh đệ xong, trong lòng Tiềm Thú đã có một ấn tượng đại khái.

Hồ Song Nham này đúng là người có thể làm trợ lý, Hồ Đại Nham chỉ là vật phẩm bổ sung.

Ninh Ngộ Châu nhìn trúng chính là bản lĩnh của Hồ Song Nham, không chỉ bởi vì hắn ta trời sinh dị đồng, cũng bởi vì hắn ta là người có tâm tư thâm trầm, đúng lúc "Tiềm Lân" thiếu người giống như Hồ Song Nham.

Về phần làm sao để Hồ Song Nham trung tâm với Tiềm Lân

Điều này cũng đơn giản, Hồ Đại Nham là vảy ngược của Hồ Song Nham, chỉ cần Hồ Đại Nham ở đó, Hồ Song Nham vì Đại ca hắn ta, nhất định không sẽ phản bội, thậm chí sẽ hi vọng Tiềm Lân càng tốt hơn.

Hồ Đại Nham càng dễ đối phó, người này thành thật chất phác, chỉ cần cho hai huynh đệ họ một hoàn cảnh có thể che chở và tu luyện, hắn ta sẽ không chuyển ổ.

Sau khi Ninh Ngộ Châu nắm rõ tính tình hai huynh đệ này, quyết định đem bọn hắn ném vào Tiềm Lân, trở thành lực lượng phát triển Tiềm Lân.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận