Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 221: Các ngươi đối với bản lĩnh của phu quân ta hoàn toàn không biết gì cả!

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 221: Các ngươi đối với bản lĩnh của phu quân ta hoàn toàn không biết gì cả!
Giống như trong nháy mắt, Ngục Thủy Trạch sức sống bừng bừng, sạch sẽ không tì vết, đã thay hình đổi dạng.

Huyết chướng từ lòng đất xông ra ô nhiễm vùng thế ngoại đào nguyên sạch sẽ này, nước trong Ngục Thủy Trạch không còn trong suốt, mà biến thành màu máu đục ngầu.

Linh thực bên trong đầm nước nhanh chóng khô héo, Thủy Yêu nửa trong suốt lăn lộn bên trong vùng huyết thủy ô nhiễm này, chờ sau khi chúng nó từ trong đầm nước leo ra, thân thể hơi trong suốt của bọn nó biến thành màu đỏ tươi, tính tình càng hung ác, bắt đầu công kích người tu luyện trên không.

"Đây là có chuyện gì?"

Những người tu luyện rời đi trước ngạc nhiên quay đầu, khi thấy huyết chướng kia vọt tới sau lưng, đồng tử hơi co lại, không thể tin được Ngục Thủy trạch trước đó còn là một mảnh sạch sẽ vậy mà lại biến thành dạng này.

Không chờ bọn hắn biết rõ ràng tình huống, liền thấy đám người tu luyện kia lấy đệ tử Phi Tiên đảo cầm đầu đang nhanh chóng bay đến từ chỗ sâu trong Ngục Thủy Trạch, phía sau bọn họ là huyết chướng đầy trời càn quét, giống như một con quái thú không biết xuất hiện từ chỗ nào, không ngừng cắn nuốt mảnh không gian sạch sẽ không tì vết này.

Kiều Nhạc Sơn thấybọn họ còn đang sững sờ, rốt cuộc mất khống chế rống lên một tiếng: "Còn không đi mau?"

Những người tu luyện này rốt cuộc kịp phản ứng, theo sát đám người này, nhanh chóng bay vút ra bên ngoài Ngục Thủy Trạch.

Có người nhịn không được vội hỏi thăm: "Kiều đạo hữu, có chuyện gì vậy?"

Kiều Nhạc Sơn nghiêm mặt, hắn cũng không biết.

"Tịnh Linh Thủy Liên khô héo rồi."

Ánh mắt của mọi người rơi xuống trên thân Tô Vọng Linh đột nhiên mở miệng, trông thấy hắn lúc này đang nằm sấp ở trên lưng một đệ tử Linh Lung bảo, để đối phương cõng hắn chạy. Sắc mặt của hắn hết sức tái nhợt, giống như bị rút đi sức sống, hiện ra dáng vẻ khí kiệt bất lực.

Mặc dù rất suy yếu, nhưng giọng nói Tô Vọng Linh rất ổn, truyền vào trong tai tất cả mọi người.

"Nếu là ta không nhìn lầm, dưới Ngục Thủy Trạch này vốn phải là một nơi tràn đầy huyết chướng, mục đích Tịnh Linh Thủy Liên sinh trưởng ở đây, chính là dùng linh khí sạch sẽ của nó trấn áp huyết chướng và sinh linh bên trong nơi này.."

Nghe nói như thế, mọi người ở đây sợ hãi cả kinh.

Sau khi Ngũ phẩm Thánh Liên kết hạt, hoa lá sẽ khô héo, thân sen chìm vào đáy nước ngủ say, chờ nó hấp thu đầy đủ linh khí một lần nữa, sẽ lại mọc rễ nảy mầm, một lần nữa sinh trưởng.

Đây là thường thức rất nhiều người tu luyện đều biết, cho nên lúc đó, sau khi Tịnh Linh Thủy Liên kết hạt, bọn họ đều không có ra tay với lá sen thân sen còn lại, mà là để nó tiếp tục sinh trưởng ở đây, nói không chừng nhiều năm về sau, chờ Tịnh Linh Thủy Liên nở hoa lần nữa, bọn họ còn có thể tới tranh đoạt hạt sen.

Nhưng tình huống lần này dường như không giống những gì bọn hắn biết.

"Tịnh Linh Thủy Liên còn lại đâu?" Người tu luyện kia vội vàng hỏi.

Tô Vọng Linh hơi nhắm mắt lại, khẽ cất giọng: "Thân rễ của nó đã bị huyết chướng ăn mòn."

Mặc dù Tịnh Linh Thủy Liên được ca tụng là một trong Ngũ phẩm Thánh Liên, chính là bởi vì có bản lĩnh thanh lọc ô uế, thanh khí nó phát ra có thể tiêu trừ sự bẩn thỉu, thanh lọc hoàn cảnh chung quanh. Nhưng mà ngay cả rễ cây của Tịnh Linh Thủy Liên bên trong Ngục Thủy Trạch cũng đã bị huyết chướng kia ăn mòn, chỉ có thể khô héo mà chết.

"Sao lại thế.."

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có chút hoang mang, tốc độ không khỏi chậm lại mấy phần, suýt chút nữa bị huyết chướng ở sau lưng cuốn lấy.

Có lẽ là biết những người này đang ngỡ ngàng, Tô Vọng Linh hiếm khi nói thêm vài lời: "Dù không biết gốc Tịnh Linh Thủy Liên kia trấn áp ở chỗ này bao lâu rồi, nhưng theo huyết chướng nơi này ngày càng càng cường thịnh, Tịnh Linh Thủy Liên đã không thể áp chế nó nữa. Lần này Tịnh Linh Thủy Liên nở hoa kết hạt, rốt cuộc đã tiêu hao tất cả sinh mệnh lực của nó, vậy nên mới để huyết chướng trong nơi này hiện thế một lần nữa, chẳng mấy chốc quái vật bên trong huyết chướng cũng sẽ ra ngoài.."

Hắn vừa nói xong, đám người liền nghe được một tiếng rống giận dữ hùng hậu vang lên từ chỗ sâu trong Ngục Thủy Trạch.

Tiếng rống giận dữ kia như một làn sóng âm sắc bén, đẩy ra từng tầng từng tầng, thức hải một số người tu luyện tu vi thấp bị chấn động bởi sóng âm kia, không chịu nổi, vậy mà trực tiếp từ trên phi kiếm rớt xuống Ngục Thủy Trạch, trong nháy mắt liền bị Thủy Yêu đã biến thành Huyết Yêu trong đầm nước xé thành mảnh nhỏ.

"..."

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Văn Kiều giữ chặt Ninh Ngộ Châu, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp căng thẳng, sợ hắn cũng cắm xuống đầm nước phía dưới, đồng thời cũng vung ra roi Thạch Kim Mãng, cuốn lấy một số người bên cạnh bị sóng âm chấn rớt xuống dưới.

Những người tu luyện khác nhanh chóng đi kéo mấy người tu luyện cấp thấp bị rớt xuống kia, tăng thêm tốc độ bay vút ra phía bên ngoài Ngục Thủy Trạch.

Grào --

Chỗ sâu trong Ngục Thủy Trạch liên tục vang lên mấy tiếng rống giận dữ, đám người tu luyện bị tiếng rống kia chấn động đến khí huyết cuồn cuộn, thất khiếu chảy máu, chỉ có thể cắn răng đau khổ gượng chống, không dám thư giãn, để tránh bị đám Thủy Yêu giương giương mắt hổ phía dưới xé thành mảnh nhỏ.

Tốc độ của bọn hắn mặc dù nhanh, nhưng mà Ngục Thủy Trạch biến hóa thực sự quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp chạy ra khỏi Ngục Thủy Trạch, nguy hiểm sau lưng đã tới gần.

Từ chỗ sâu Ngục Thủy Trạch vọt tới một làn sương máu đục ngầu.

Sương máu đục ngầu kia dày đặc hơn huyết chướng, khí tức cực kì tà ác, lúc sắp càn quét đến phía sau bọn họ, sương máu hóa thành một bàn tay máu cực lớn, chụp về phía đám người tu luyện đang chạy trối chết này.

Kiều Nhạc Sơn bứt ra, gọi ra một thanh kiếm mỏng màu xanh thẳm, chém một kiếm vào bàn tay máu sau lưng.

Ánh kiếm lấp lóe, linh khí tinh khiết bắn ra từ trong kiếm chém vỡ bàn tay máu kia, làm cho nó không thể ngưng tụ một lần nữa.

Đám người thấy cảnh này, lập tức vui mừng, không khỏi nghĩ đến tịnh linh công pháp đệ tử Phi Tiên đảo tu luyện, khiến cho họ có được thân thể thuần linh.

Kiều Nhạc Sơn có thiên phú rất tốt, bái nhập Phi Tiên đảo chưa tới trăm năm, đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Tông hậu kỳ, cách cảnh giới Nguyên Hoàng chỉ một bước, có thể nói là người có thiên phú cao nhất trong thế hệ trẻ tuổi này, mới có thể được Bác Nguyên Tôn Giả thoáng nhìn liền chọn trúng năm đó, thu làm đệ tử thân truyền.

Hắn càng tu luyện thì thân thể thuần linh càng thuần túy sạch sẽ, là khắc tinh của những ác linh âm tà kia, kiếm trong tay chính là Linh Quang Kiếm cấp thiên, linh áp bức người, cũng là vật khắc tinh của những ác linh âm tà này.

Nhưng mà hành động lần này lại chọc giận quái vật bên trong huyết chướng, nó gầm lên giận dữ, lại đánh tới một chưởng.

Vẻ mặt Kiều Nhạc Sơn bình tĩnh, thân hình nhảy lên, giơ Linh Quang Kiếm trong tay lên.

Ngay lúc Linh Quang Kiếm chặt đứt bàn tay khổng lồ kia, đột nhiên một mũi tên mang theo nhật chi lực trực tiếp bay về hướng chỗ sâu Ngục Thủy Trạch, kéo theo màu vàng của nhật chi lực phá vỡ sương máu dày đặc kia.

Một tiếng phụt vang lên, Liệt Nhật tiễn không biết đâm trúng thứ gì, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vô hình truyền đến từ trong sương máu, ngay cả sương máu ngưng tụ bên trên Ngục Thủy Trạch cũng có chút biến hình, không còn truy kích bọn họ.

Ánh mắt của mọi người không khỏi rơi xuống trên thân nữ tu đang đứng giương cung trên phi kiếm kia, khi thấy rõ dáng dấp của nàng, đều có chút kinh ngạc.

Văn Kiều kéo Liệt Nhật Cung, lần nữa kéo phu quân nhà nàng, liều mạng bay ra bên ngoài Ngục Thủy Trạch.

Những người khác thấy thế, nhanh chóng chạy theo đám bọn hắn.

Vào lúc sương máu kia đuổi theo lần nữa, bọn họ rốt cuộc rời khỏi Ngục Thủy Trạch.

Trong nháy mắt hơi nước thối lui, hoàn cảnh chung quanh đã biến thành núi non hoang vu, sau lưng chính là làn hơi nước như lụa mỏng kia, nước này là nơi tụ tập của sương mù, cũng là lối vào của Ngục Thủy Trạch.

Đệ tử Phi Tiên đảo dừng lại.

Những người khác cũng dừng lại theo.

Kiều Nhạc Sơn liếc nhìn lối vào Ngục Thủy Trạch bị hơi nước che dấu kia, nhanh chóng hỏi Tô Vọng Linh: "Tô thiếu chủ, quái vật bên trong huyết chướng có thể rời khỏi Ngục Thủy Trạch hay không?"

"Có thể!" Sắc mặt Tô Vọng Linh trắng bệch, đôi mắt lại đen đến không thấy đáy: "Ta đề nghị các ngươi tốt nhất bày ra trận pháp tại lối vào Ngục Thủy Trạch, sau đó thông báo cho các lão tổ cảnh giới Nguyên Đế tới đây, quái vật trong huyết chướng kia đã không phải là thứ chúng ta có thể đối phó."

Sau khi người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông ở đây nghe xong, hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn thấy nụ cười khổ trên mặt đối phương.

Vị trí của Ngục Thủy Trạch, đã là chỗ sâu trong Thiên Chi Nguyên, chờ những người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế đó chạy tới, chỉ sợ bọn họ đều đã chết ở đây.

Kiều Nhạc Sơn quyết định thật nhanh nói: "Lập tức bố trí phù trận ở chung quanh, có thể vây khốn một lát thì một lát!"

Kiều Nhạc Sơn nói xong, đã mang theo đệ tử Phi Tiên đảo, bắt đầu bố trí một cái Tịnh Linh trận, đây là đại trận thuần linh đặc biệt của Phi Tiên đảo, có tác dụng khắc chế đối với mấy vật âm tà này, có thể ngăn cản một chút.

Đệ tử Thiên Phù Tông cũng liên hợp lại, bày phù trận trấn tà tại lối vào Ngục Thủy Trạch, bởi vì số lượng đệ tử Thiên Phù Tông ở đây khá nhiều, lần này bày ra phù trận trấn tà lớn hơn so với phù trận bày tại lối vào U Minh chi địa lúc trước.

Đám người giành giật từng giây bày trận, người tu luyện khác nhìn một chút, rốt cuộc nhịn không được thừa cơ rút lui, muốn thừa dịp quái vật trong huyết chướng kia chưa ra, mau chóng rời khỏi Thiên Chi Nguyên, sống chết của những người khác không có quan hệ gì với bọn họ.

Lúc này có một nhóm người tu luyện nhanh chóng bay về phương hướng ngược lại với Ngục Thủy Trạch, rất nhanh bóng dáng liền biến mất.

Đệ tử Phi Tiên đảo đang bày trận phát hiện được, cũng mặc kệ bọn họ.

Tô Vọng Linh cũng mặc kệ bọn họ, hắn được đệ tử Linh Lung bảo đỡ ngồi xuống ở một bên, hơi lim dim mắt.

Còn có đệ tử mấy thế lực giao hảo cùng Phi Tiên đảo, Linh Lung bảo cũng không hề rời đi.

Những người khác thấy thế, chần chừ một lúc, nhịn không được hỏi: "Tô thiếu chủ, chúng ta không trốn sao?"

Ngục Thủy Trạch phát sinh dị biến, quái vật bên trong huyết chướng kia sắp ra ngoài, lúc này không trốn, chẳng lẽ muốn chờ chết ở đây sao?

Tô Vọng Linh mở to mắt, bình tĩnh nói: "Trốn? Chỉ sợ chúng ta còn không có chạy ra Thiên Chi Nguyên, đều phải chết ở chỗ này. Như thế không bằng buông tay đánh cược, trước vây khốn quái vật bên trong huyết chướng này, lại tìm cách khác. Chỉ cần kiên trì đến khi các lão tổ cảnh giới Nguyên Đế tới đây, chúng ta đều có thể sống sót."

Không có ai biết rõ hơn Tô Vọng Linh, bên trong Thiên Chi Nguyên trấn áp bao nhiêu tà linh đáng sợ.

Hầu hết những phù thạch trấn áp kia đã lung lay sắp đổ, sắp không trấn áp được tà linh bên trong, nếu để bọn chúng chạy thoát, toàn bộ Thiên Chi Nguyên đều nguy hiểm, có thể chạy trốn tới đâu đây? Còn không bằng lưu lại chỗ cũ, bố trí một phen, tốt xấu có một chỗ an toàn tránh né.

Cho nên, lúc này rời đi, không bằng đợi ở chỗ này an toàn hơn.

Nghe Tô Vọng Linh nói xong, những người tu luyện kia lại hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên tin hắn hay không.

Đúng lúc này, những người tu luyện kia vốn đã rời khỏi Thiên Chi Nguyên lại bay trở về, một mặt hoảng sợ kêu lên: "Không, không xong rồi, bên kia, khắp nơi đều là biển máu, đã không có đường lui.."

Người tu luyện ở đây biến sắc, phi thân lên, bay về phía trước.

Chỉ chốc lát sau, những người này cũng trở về, sắc mặt trở nên rất khó coi, nói ra: "Bên ngoài quả thực đã biến thành một biển máu, trong biển máu có quái vật khắp nơi, đã không có đường lui."

Vẻ mặt Tô Vọng Linh bình tĩnh, giống như cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Trong nháy mắt, hiện trường trở nên yên tĩnh mà kiềm nén, mọi người ở đây tê cả da đầu, có một loại ảo giác không chỗ có thể trốn, không khỏi có chút tuyệt vọng.

Thiên Chi Nguyên đột nhiên biến thành như vậy, cắt đứt tất cả đường lui của bọn họ, bọn họ thật sự có thể sống sót tại Thiên Chi Nguyên ư?

"Thiếu chủ!"

Một bóng người từ đằng xa bay đến, mọi người nhìn sang, phát hiện là Vũ Kỳ Kiệt Linh Lung bảo.

Bởi vì uy áp và bài xích của Ngục Thủy Trạch, lúc trước Vũ Kỳ Kiệt không có cùng bọn hắn tiến vào Ngục Thủy Trạch, ở lại bên ngoài chờ. Nhưng mà hắn ta không ngờ Thiên Chi Nguyên lại đột nhiên thay đổi như vậy.

Lo lắng cho sự an toàn của Tô Vọng Linh, Vũ Kỳ Kiệt không có thừa cơ rời đi, ngược lại chạy vào Ngục Thủy Trạch, khi thấy Tô Vọng Linh được đệ tử Linh Lung bảo vây vào giữa, hắn ta rốt cuộc thở phào.

Tô Vọng Linh thấy hắn ta bình an vô sự, cũng thở phào, vội nói: "Vũ sư huynh, ngươi đến rất đúng lúc, đợi lát nữa nếu có quái vật trong huyết chướng muốn ra khỏi Ngục Thủy Trạch, nhờ ngươi cản chúng lại."

Vũ Kỳ Kiệt gật đầu, lấy ra đại đao của mình, chống đao mà đứng.

Kế tiếp, ánh mắt Tô Vọng Linh dao động trong đám người, tầm mắt lướt qua đệ tử Phi Tiên đảo và Thiên Phù Tông đang cố gắng bày trận, sau đó rơi xuống bóng dáng dang bận rộn cách đó không xa.

"Ninh công tử?" Tô Vọng Linh đột nhiên đứng dậy.

Nghe được giọng nói của Tô Vọng Linh, đám người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Ninh Ngộ Châu ở cách đó không xa đang móc ra trận bàn bày trận và linh thạch từ trong túi trữ vật, chỉ thấy hắn vừa dùng trận bàn bày trận, vừa điền linh thạch vào, thủ pháp thành thạo kia, hiển nhiên chính là một trận pháp sư.

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn bảo vệ ở một bên làm hộ pháp cho hắn.

Tất cả mọi người hơi sửng sốt.

Người này không phải luyện đan sư và phù lục sư sao?

Đối với hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, người tu luyện ở đây đối với bọn họ có thể nói là ấn tượng khắc sâu -- không có cách, một mình Văn Kiều liền đạt được ba hạt sen, đã khiến quần chúng phẫn nộ, mà Ninh Ngộ Châu thì bằng sức lực một người, để những đệ tử danh môn đại phái ở đây đều đứng ở bên cạnh hắn, ngăn cản những người tu luyện muốn cướp hạt sen của bọn họ.

Lúc Tô Vọng Linh đi tới, đã thấy Ninh Ngộ Châu bày ra trận pháp thứ nhất, đang bày trận pháp thứ hai phủ lên.

Làm thiếu chủ Linh Lung bảo, cũng có chút nhãn lực, lúc trông thấy Ninh Ngộ Châu bày trận, trong mắt liên tục nổi lên dị sắc, sợ hãi thán phục mà nói: "Không ngờ Ninh công tử còn là một trận pháp sư."

Hộ pháp Văn Kiều yên lặng liếc hắn một cái, kiêu ngạo mà nghĩ đến: Các ngươi đối với bản lĩnh của phu quân ta hoàn toàn không biết gì cả!

Những người khác cũng nhìn ra mục đích của Ninh Ngộ Châu, lập tức đều có chút xấu hổ.

Bây giờ bọn họ xem như bị vây ở nơi này, cũng không biết có thể ngăn bao lâu, nếu có một đại trận an toàn để bọn hắn nghỉ ngơi, đối với trận chiến sắp đến ngược lại lòng tin có thêm mấy phần.

Lúc trước tranh đoạt Tịnh Linh Thủy Liên còn hận muốn chết, hiện tại lại muốn dựa vào người ta bảo mệnh, sao có thể không biết xấu hổ?

Ngay cả những người tu luyện không cam lòng khi Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đạt được ba viên Tịnh Linh Thủy Liên, lúc này cũng không tiện lại nhìn chằm chằm hạt sen của bọn họ, mọi việc.. Chờ bình an vượt qua kiếp nạn này lại nói đi.

Sau khi đệ tử Phi Tiên đảo bày ra Tịnh Linh trận, cũng đi tới nhìn Ninh Ngộ Châu bày trận.

Kiều Nhạc Sơn yên lặng nhìn một lát, đột nhiên nói: "Trình độ trận pháp của vị Ninh công tử này rất sâu."

Kiều Nhạc Thủy đứng ở một bên đã nhìn một lúc lâu, ngây ngốc nói: "Ta vẫn cho rằng Ninh công tử là luyện đan sư." Mặc dù hắn tuyên bố mình là phù lục sư, nhưng hắn vẫn cho rằng Ninh Ngộ Châu là nửa đường đổi nghề làm phù lục sư.

Mà bây giờ, hiện thực nói cho hắn biết, Ninh Ngộ Châu không chỉ là luyện đan sư, phù lục sư, còn là trận pháp sư.

Đây là đùa hắn ư?

Nhưng sự thật bày ở trước mặt, khiến hắn không thể không tin.

Ninh Ngộ Châu bận rộn bày đại trận kế tiếp ở chung quanh, đại trận này tương tự đại trận bọn họ bố trí tại vùng đất sạch sẽ khi chiến đấu với những tà ma hóa hình trong bí cảnh Phong Ma năm đó, có thể ngăn cản công kích của quái vật trong Thiên Chi Nguyên, hơn nữa cũng có một chỗ an toàn để cho những người tu luyện này có thể nghỉ ngơi.

Sau khi biết đường lui của bọn họ bị biển máu ngăn chặn, Ninh Ngộ Châu liền biết sẽ có một trận ác chiến.

Đệ tử Thiên Phù Tông cũng bố trí xong phù trận trấn tà, nhao nhao chạy tới, nhìn thấy Ninh Ngộ Châu bày trận, một số đệ tử Thiên Phù Tông nhỏ giọng hỏi Vương Quần Phương: "Vương sư huynh, không phải ngươi nói vị Ninh công tử này biết phù văn cổ xưa ư? Ngươi không lừa chúng ta đấy chứ? Hắn là trận pháp sư mới đúng."

Vương Quần Phương cả giận nói: "Làm sao ta có thể lấy loại chuyện này đùa giỡn với các ngươi"

"Vậy là sự thật?"

"Đây là đương nhiên, Ninh công tử lợi hại, phàm nhân các ngươi làm sao có thể biết?" Dáng vẻ Vương Quần Phương như fan cuồng, không cho phép người khác nghi ngờ Ninh Ngộ Châu.

Đệ tử Thiên Phù Tông bị hắn răn dạy đành phải im lặng, các đệ tử Thiên Phù Tông khác thì nóng bỏng mà nhìn xem Ninh Ngộ Châu, đi sau lưng hắn nghiên cứu đại trận hắn bày ra.

Tuy nói bọn họ là phù lục sư, nhưng lúc chiến đấu ngẫu nhiên cũng cần bày ra phù trận, đối với trận pháp cũng có mấy phần nghiên cứu.

Chỉ là bọn hắn nhìn một lát, phát hiện trận pháp Ninh Ngộ Châu bày ra quá tinh diệu, đã không phải bọn họ có thể hiểu.

Ngay lúc Ninh Ngộ Châu bày trận, hơi nước tại lối vào Ngục Thủy Trạch đột nhiên bắt đầu phát sinh biến hóa, hơi nước vốn như lụa mỏng, bên trên dần dần nhuộm lên màu máu nhàn nhạt.

Màu máu kia vốn rất nhạt, dần dà hoàn toàn nhuộm hơi nước như lụa mỏng kia thành màu đỏ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận