Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 316: Con thỏ yêu này thật bạo lực!

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 316: Con thỏ yêu này thật bạo lực!
Nam hài trong hố chậm rãi bò dậy, lộ ra một gương mặt bánh bao trắng nõn.

Cam lộ ẩn chứa linh lực phủ xuống người hắn, trong nháy mắt đã chữa trị tổn thương bị sét đánh trên người hắn, làn da cháy đen tróc ra, biến thành một nam hài trắng nõn trắng nà.

Nhìn xem chính là bảy tám tuổi, khuôn mặt như vẽ, môi hồng răng trắng, tướng mạo vô cùng được yêu thích, vả lại bộ dáng vô tội kia, tựa như một con thỏ vô hại -- rất giống bản thể của hắn.

Khi thấy mấy người Văn Kiều trên bờ hố, ánh mắt của hắn sáng lên, lập tức muốn bò dậy chạy về phía bọn họ.

Nhưng mà vừa hóa hình làm người, dường như cũng không quen dùng hai chân đi đường, dẫn đến hắn vừa đi lảo đảo nghiêng ngã, vừa lắp bắp hướng bọn họ kêu: "Văn, Văn, tỷ tỷ, Ninh, Ninh, ca ca.."
Bịch một tiếng, ngã lộn nhào một cú, nhanh như chớp trượt xuống dưới, một lần nữa trở xuống đáy hố.

Cũng may đó là một nam hài trắng nõn đáng yêu, nếu là một nam nhân trưởng thành, chẳng phải là cay con mắt?

Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ ngay lập tức nghĩ đến tình huống khi bọn họ gặp được Sư Vô Mệnh tại núi xương, ánh mắt nhìn về phía Sư Vô Mệnh thật sự là một lời khó nói hết.

Sư Vô Mệnh một mặt không giải thích được nhìn bọn hắn, đây là ánh mắt gì.

Cho đến khi ánh mắt rơi xuống trên thân nam hài không mặc y phục trong hố, rốt cuộc biết nguyên nhân, xù lông nói: "Ta đây không phải là bị khô lâu vơ vét mọi thứ ở trên thân, ngay cả y phục đều không có một bộ sao? Ta cũng đã đáng thương như thế, các ngươi còn có mặt mũi chế giễu ta!"

Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ lạnh lùng thu hồi ánh mắt.
Văn Kiều mừng rỡ nhảy xuống hố, một tay ôm lấy nam hài đang bò dậy.

"Ai nha, Văn Thỏ Thỏ hóa hình rồi, thật tuyệt!" Văn Kiều không keo kiệt khen ngợi, giống như trước đây đám yêu thú làm đúng, nhất định phải khen một cái.

Nam hài được khen ngợi quả nhiên rất vui vẻ, hướng nàng nhếch miệng cười một tiếng, lúc chuẩn bị bổ nhào vào trong ngực nàng như trước đây, một bàn tay thò qua, xách hắn lên.

Thật sự là trực tiếp xách lên, bóp lấy phần thịt sau gáy nam hài, thoải mái mà xách lên.

Một màn này, cùng bộ dáng lúc trước Văn Thỏ Thỏ bị xách ra từ trong không gian chuẩn bị độ lôi kiếp hóa hình không sai biệt lắm, khác nhau ở chỗ hắn chỉ là một con yêu thỏ có thể tùy tiện xách, hiện tại đã hóa thành một nam hài.

Nam hài quay đầu, nhìn thấy người xách hắn, nâng gương mặt bánh bao lên, trơn tru kêu một tiếng: "Ninh ca ca!"
Ninh Ngộ Châu nhíu mày, bắt bẻ nói: "Không tệ, xem ra nói rất trôi chảy! Còn có, ngươi bây giờ là một nam hài tử, sao có thể tùy tiện nhào vào người cô nương nhà người ta? Hơn nữa A Xúc là thê tử ta, càng không thể nhào vào."

Văn Thỏ Thỏ: "..."

Bộ dáng Văn Thỏ Thỏ như bị đả kích lớn, còn không kịp vui vẻ vì chính mình thành công hóa hình, liền bị Ninh ca ca đả kích. Không thể tiếp tục ngồi xổm trên bờ vai mầm non nhỏ, không thể thân cận với mầm non nhỏ, vậy hắn hóa hình còn có ý nghĩa gì? Còn không bằng làm một bé yêu thỏ đáng yêu đâu.

Ninh Ngộ Châu cũng mặc kệ hắn như thế nào, mang theo hắn khoan thai lắc lư rời khỏi hố đất kia.

Văn Kiều nhìn bọn họ, cảm thấy vẫn là tâm tình phu quân nhà nàng tương đối quan trọng, thế là cũng không có mở miệng nói cái gì.

Kế tiếp, một đoàn người nhanh chóng rời khỏi nơi Văn Thỏ Thỏ độ kiếp.
Phàm là yêu thú độ kiếp hóa hình, động tĩnh cũng sẽ không nhỏ, sẽ dẫn tới vô số quần chúng vây xem, mặc kệ là yêu thú hoặc là nhân tu. Lúc trước Văn Thỏ Thỏ độ kiếp, trừ bọn họ thì không có người nào, cũng bởi vì trước đó người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia đã xử lí những người lẫn thú đi ngang qua đây.

Ngay khi thu được tin tức từ trấn Hoàn Cốt, người kia liền quyết định động thủ ở đây, để Kim Sí Lôi ưng của hắn xua đuổi những yêu thú cấp chín ở gần đó. Lại thêm vùng này hoang tàn vắng vẻ, bình thường ít có người tu luyện tới, vì thế khi Văn Thỏ Thỏ độ kiếp hóa hình, mới có thể bình tĩnh như vậy.

Bây giờ Văn Thỏ Thỏ đã thành công hóa hình, tự nhiên tranh thủ thời gian rút lui.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, liền có không ít yêu thú cấp chín tới.
Bọn nó tiếp cận, còn có thể cảm giác được uy lực lôi kiếp còn chưa hoàn toàn tiêu tán, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, liền biết yêu thú lúc trước độ kiếp ở đây đã thành công hóa hình.

Điều này khiến rất nhiều yêu thú cấp chín vô cùng ghen tị.

Đáng tiếc có ghen tị đến đâu đi nữa, thì yêu thú hóa hình kia cũng đã rời đi, bọn nó đến chậm một bước, không có cách nào thừa dịp đối phương thân thể suy yếu khi vừa hóa hình, trực tiếp đánh lén gϊếŧ chết lấy yêu đan.

** *

Vừa rời khỏi nơi độ kiếp, Văn Kiều nghĩ đến gì đó, hỏi Sư Vô Mệnh: "Con Kim Sí Lôi ưng kia đâu?"

Sư Vô Mệnh nói: "Ta đánh nó một trận, sau đó nhét vào trong động rồi."

Nhét vào trong động?

Một đám người đều không rõ ràng cho lắm, bảo hắn dẫn đường đi qua nhìn một chút.

"Các ngươi muốn làm gì?" Sư Vô Mệnh không hiểu hỏi.
Văn Kiều nói như chuyện đương nhiên: "Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia đã chết, con Kim Sí Lôi ưng này xem như vô chủ, đây là công cụ phi hành miễn phí, không thừa cơ thu nó làm gì?"

Nàng nói hay lắm có đạo lý lắm, Sư Vô Mệnh không phản bác được.

Sư Vô Mệnh đành phải dẫn bọn hắn đi tìm con Kim Sí Lôi ưng kia.

Chờ bọn hắn tới đó, phát hiện quả nhiên như Sư Vô Mệnh nói, đúng là nhét vào trong động.

Đây là một hang động tương tự động thỏ, Kim Sí Lôi ưng bị trói rất chắc, đầu hướng xuống bị nhét vào trong động. Bởi vì thân thể của nó khổng lồ, còn có hơn phân nửa thân thể lộ ở bên ngoài, nhìn từ xa, tựa như một quả dưa vàng óng bị trồng xuống mặt đất.

Sư Vô Mệnh còn khá sáng tạo.

"Con Kim Sí Lôi ưng này là yêu thú thuộc tính lôi, một ngụm sét đánh đến người đau nhức." Sư Vô Mệnh phàn nàn: "Nếu không phải thân thể của ta đủ mạnh mẽ, đã sớm bị nó bổ đến nửa chết nửa sống! Con vật này thực sự lợi hại, lần sau nếu gặp lại loại yêu thú này, các ngươi đừng nghĩ lại để cho ta xuất thủ."
Đám người mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy.

Lần sau nếu như gặp lại loại tình huống này, đương nhiên vẫn là để hắn đi cản, không thể lãng phí thân thể của hắn.

Bùi Tê Vũ đi qua, đẩy con Kim Sí Lôi ưng kia ra ngoài, phát hiện nó trông mệt mỏi, thậm chí tiếng kêu cũng yếu ớt, cũng không biết là bởi vì lúc trước bị Sư Vô Mệnh liều mạng kéo lấy cùng một chỗ chịu giày vò, hay là bởi vì người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia đã chết, bị khế ước phản phệ.

Mặc kệ là cái gì, chỉ cần nó còn sống là được.

Bùi Tê Vũ xách Kim Sí Lôi ưng lên, một đám người nhảy lên phi thuyền, nhanh chóng nhanh rời khỏi vùng rừng rậm này.

Lúc trước phi thuyền bị yêu cầm tập kích, ngoại hình tuy có chút tổn thương, nhưng mà bên trong lại không có việc gì.

Ninh Ngộ Châu mang theo Văn Thỏ Thỏ lên phi thuyền, sau đó mới buông nó ra.
Vừa bị buông xuống, Văn Thỏ Thỏ lại muốn chạy đến chỗ Văn Kiều bên kia, nào biết mới chạy được hai bước lại ngã, ngã thẳng xuống bên chân mọi người, cái mông kia giống trứng gà mới bóc vỏ, ngay cả Văn Cổn Cổn cũng nhịn không được thò đầu ra nhìn thêm một chút.

Ninh Ngộ Châu ném một bộ y phục cho nó, trách mắng: "Ngay cả y phục cũng không mặc, còn ra thể thống gì?"

Đám người: "..."

Mặc dù nói như vậy không có vấn đề gì, nhưng dường như yêu thú vừa hóa hình đều không mặc y phục cơ mà?

Văn Thỏ Thỏ khoác bộ y phục không vừa vặn lên người, nháy mắt nhìn bọn hắn, lắp bắp nói: "Ta, ta không có.. Y phục, y phục Ninh ca ca, y phục quá, quá lớn.."

"Duỗi thẳng đầu lưỡi lại nói tiếp!" Ninh Ngộ Châu còn nói.

Trên mặt Văn Thỏ Thỏ lộ ra vẻ tủi thân, mắt lom lom nhìn Văn Kiều.
Văn Kiều có chút mềm lòng, kéo hắn lên, mặc y phục trên người cho hắn, an ủi: "Không sao, chúng ta từ từ học, sẽ sớm học được."

Yêu thú hóa hình là yêu tu, cần một quá trình thích ứng, hơn nữa đến cùng tu vi còn ở đó, thời gian cần thích ứng cũng sẽ không quá dài.

Quả nhiên, sau một hồi, Văn Thỏ Thỏ nói chuyện không còn cà lăm, đi đường cũng bình thường.

Hắn vô cùng vui vẻ nói: "Văn tỷ tỷ, Ninh ca ca, ta rốt cuộc hóa hình, về sau muốn đánh ai, các ngươi nói một tiếng, ta đi đánh chết bọn họ!" Dứt lời, hắn siết chặt nắm đấm, dáng vẻ tùy thời chuẩn bị đi đánh nhau.

Con thỏ yêu này thật bạo lực!

Túc Mạch Lan và Sư Vô Mệnh cùng nghĩ như vậy, nhịn không được nhìn về hướng Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu, cũng không biết bọn họ dạy đứa bé như thế nào.

Ở trong mắt bọn họ, Văn Thỏ Thỏ hóa hình chỉ có bộ dáng của đứa bé bảy tám tuổi, xác nhận là trẻ con không thể nghi ngờ, vả lại yêu thú nhỏ tuổi, bình thường rất dễ bị người ảnh hưởng, trưởng thành bộ dáng gì, cũng thiên hướng người dẫn đạo hơn nhiều.
Chẳng qua, Văn Thỏ Thỏ biểu hiện tốt đẹp, vẫn là khiến Ninh Ngộ Châu rất hài lòng.

"Không tệ." Hắn khích lệ nói: "Lần này có thể thuận lợi hóa hình, cũng không uổng công trước kia ăn nhiều linh đan như vậy! Về sau phải tiếp tục cố gắng tu luyện, tu cho ra hình ra dáng."

Dứt lời, Ninh Ngộ Châu ban thưởng cho hắn một bình linh đan, còn có nửa bình Quỳnh Ngọc tương.

Văn Thỏ Thỏ nhếch miệng cười lên, vô cùng vui vẻ, đem linh đan thu lại, ngược lại không nỡ ăn nửa bình Quỳnh Ngọc tương kia, trực tiếp đưa cho Văn Kiều: "Cho Văn tỷ tỷ!"

Bọn họ muốn dưỡng mầm non nhỏ, có đồ tốt đều muốn đưa cho mầm non nhỏ trước.

Văn Kiều bị hành động của hắn làm cho vô cùng đau lòng, cũng có chút dở khóc dở cười: "Ninh ca ca đưa cho ngươi, ngươi cứ thu đi."

Văn Thỏ Thỏ a một tiếng, đưa nó thu lại, sau đó chạy đến trước mặt Văn Cổn Cổn và Đại Mao Cầu, bắt đầu khoe khoang mình hóa hình, bộ dáng trẻ con kia, đặc biệt tương xứng với ngoại hình của nó, cũng làm cho người ta không có cách nào xem hắn như người lớn mà đối đãi -- cho dù hắn hiện đã là yêu tu hóa hình cảnh giới Nguyên Hoàng.
Văn Cổn Cổn tuyệt không ghen tị.

Nó leo vào vòng tay Văn Kiều, làm ổ ở nơi đó gặm Tử Linh trúc, hướng Văn Thỏ Thỏ ừm ừm vài tiếng: Nó bây giờ còn có thể nằm trong ngực mầm non nhỏ, Văn Thỏ Thỏ thì hoàn toàn không thể.

Đại Mao Cầu cũng chen bên cạnh Văn Kiều, bộ dáng cười tủm tỉm.

Văn Thỏ Thỏ lập tức lại bị đả kích, chạy tới chỗ Ninh Ngộ Châu, tội nghiệp mà nhìn hắn, đang định kéo y phục lên, lộ ra cái bụng nhỏ dáng yêu của bản thân cho Ninh ca ca sờ.

Ninh Ngộ Châu: ".. Ta không có hứng thú với bụng của ngươi."

Bị Ninh ca ca lãnh khốc vô tình cự tuyệt, Văn Thỏ Thỏ nhận đả kích rất lớn, ngay cả đầu tóc mềm mại kia cũng rủ xuống, cuối cùng trực tiếp biến trở về bộ dáng con thỏ nhỏ.

"Ôi, thật đáng yêu." Túc Mạch Lan ôm lấy Văn Thỏ Thỏ, vuốt lông cho hắn.
Văn Thỏ Thỏ xoay người về phía nàng, lộ ra cái bụng, Túc Mạch Lan quả nhiên không có cách nào cự tuyệt cái bụng nhỏ cùng với đám lông tơ mềm mại kia, vuốt đến vui sướng.

Văn Thỏ Thỏ rốt cục lấy lại tự tin, đám lông mềm mại trên bụng của hắn vẫn rất được người hoan nghênh, nhưng đáng tiếc Ninh ca ca không biết thưởng thức.

Văn Thỏ Thỏ thành công hóa hình, cũng để bọn hắn có thêm một cường giả cảnh giới Nguyên Hoàng, nếu kế tiếp còn có ai dám đoạt bọn họ, thì cũng không sợ gì cả.

"Đáng tiếc túi trữ vật của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia bị thiên lôi chém thành cặn bã." Văn Kiều có chút tiếc nuối, trong túi trữ vật của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng hậu kỳ nhất định có không ít đồ tốt.

"Đoán chừng không có vật gì tốt." Bùi Tê Vũ chẳng thèm ngó tới: "Lúc trước người kia không phải đã nói rồi sao, bọn họ đến từ sườn núi Quỷ Khóc. Sườn núi Quỷ Khóc này ta có nghe thấy một chút, là một khu vực không ai quản lí, nơi đó thu nhận đều là những kẻ liều mạng."
Ninh Ngộ Châu đồng ý: "Nếu không phải như thế, bọn họ cũng không dám hợp tác với trấn Hoàn Cốt."

Với sự quỷ dị của trấn Hoàn Cốt, đoán chừng rất nhiều người tu luyện cũng không dám qua lại gần gũi với nó.

Sư Vô Mệnh hết sức tức giận, mắng: "Sườn núi Quỷ Khóc gì đó dám can đảm cướp gϊếŧ chúng ta, ngày sau chờ tu vi của ta tăng lên, nhất định phải đích thân đi diệt chỗ này, để xem bọn hắn còn dám phách lối trước mặt lão tử hay không."

Sau khi mắng sườn núi Quỷ Khóc một trận, Sư Vô Mệnh nói với Ninh Ngộ Châu: "Không nghĩ tới các ngươi còn cất giấu một con thú biến dị, chẳng trách Ninh công tử ngươi dám rêu rao rời khỏi trấn Hoàn Cốt như thế."

Ninh Ngộ Châu không để ý tới hắn, hỏi thăm Bùi Tê Vũ: "Thương thế của ngươi thế nào?"

"Đã tốt hơn phân nửa." Lời này của Bùi Tê Vũ cũng không phải gạt người, lúc trước Văn Thỏ Thỏ hóa hình thành công, trên trời rơi xuống cam lộ, bọn họ cũng được hưởng lợi, lúc ấy tổn thương liền trực tiếp tốt hơn phân nửa.
Xác nhận thương thế của hắn không có gì đáng ngại, Ninh Ngộ Châu để hắn đi xử lý con Kim Sí Lôi ưng kia.

Ý này, rõ ràng chính là đưa cho hắn tọa kỵ.

Bùi Tê Vũ thăm dò nhìn hắn, nói ra: "Đây chính là yêu thú cấp chín.."

Lời còn chưa nói hết, liền thấy Văn Cổn Cổn, Đại Mao Cầu cùng Văn Thỏ Thỏ vây quanh ở bên người Văn Kiều đều cảnh giác nhìn qua.

Văn Thỏ Thỏ lần nữa biến thành hình người, vội vàng nói: "Văn tỷ tỷ cùng Ninh ca ca đã có chúng ta, không thể thu thêm yêu thú nữa! Vả lại con thú lông lá kia, có đáng yêu hơn chúng ta sao? Lông xù chúng ta đáng yêu hơn lông vũ nhiều, Văn tỷ tỷ cùng Ninh ca ca mới không thích nó đâu!"

Văn Cổn Cổn cũng kêu ừm ừm ừm.

Đại Mao Cầu phụ họa kêu hai tiếng chít chít, xét thấy nó là mặt dày mày dạn đến ăn vạ, nó cũng lo lắng có yêu thú học nó, trực tiếp ăn vạ mầm non nhỏ.
Ba con yêu thú tỏ thái độ xong, Ninh Ngộ Châu tổng kết: "Dưỡng một đám chỉ biết ăn không biết làm, ta cũng lười dưỡng thêm, con kia liền tặng cho các ngươi đi."

Cho nên, đây mới là nguyên nhân Ninh Ngộ Châu hào phóng như thế.

Yêu thú cấp chín tính là gì, Văn Thỏ Thỏ cảm thấy bọn hắn cũng không kém nha, kiên quyết cự tuyệt thu thêm yêu thú.

Thế là kết cục của con Kim Sí Lôi ưng kia liền quyết định như vậy.

Bùi Tê Vũ lôi kéo Túc Mạch Lan đi xử lý con Kim Sí Lôi ưng kia, chờ sau khi hai người trở về, con Kim Sí Lôi ưng kia đã bị thu vào túi linh thú, trở thành tọa kỵ của hai người.

Sư Vô Mệnh chua loét nói: "Có nàng dâu thật tốt, ngay cả tọa kỵ đều cùng nhau khế ước!"

Túc Mạch Lan hơi đỏ mặt, nhưng cũng không có công khai phủi sạch quan hệ, xem như ngầm thừa nhận; Bùi Tê Vũ càng đắc ý, thâm chí cỗ khí tức âm trầm trên thân cũng giảm đi rất nhiều, bộ dáng kia trông còn rất tuấn tú.
Sư Vô Mệnh trông thấy càng thêm chua xót, rõ ràng dáng dấp hắn cũng không kém mà, tại sao lại không tìm được nàng dâu cơ chứ.

Dưới cơn ghen ghét, hắn nhịn không được muốn cay nghiệt vài câu: "Một ma tu như ngươi, thế mà chạy đến địa bàn chính đạo lăn lộn, cũng không sợ bại lộ thân phận, bị những nhân sĩ trừ ma vệ đạo kia đối phó."

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên thân Sư Vô Mệnh.

Văn Kiều bọn họ đã sớm biết thân phận của Bùi Tê Vũ, chỉ cần hắn không học những ma tu kia làm loại chuyện thương thiên hại lí đó, bọn họ cũng có thể đối đãi bình thường. Nhưng nhận biết của thế nhân đối với ma tu đã ăn sâu bén rễ, đâu quan tâm đối phương là tà hay là chính? Nếu gặp phải, nhất định phải gϊếŧ.

Sư Vô Mệnh là đệ tử Thất Hồn tông, cũng là nhân sĩ chính đạo, thái độ đối với ma tu cũng giống như rất nhiều linh tu chính đạo.
Bùi Tê Vũ lại không để ở trong lòng chút nào, âm lãnh nói: "Chẳng lẽ ngươi là nhân sĩ trừ ma vệ đạo?"

Sư Vô Mệnh nói: "Nếu như ta phải thì sao?"

"Vậy bây giờ ngươi có thể chết!" Bùi Tê Vũ không khách khí nói, đứng dậy liền muốn xách hắn ra khỏi phi thuyền làm thịt.

Sư Vô Mệnh bị dọa gần chết, vội vàng nói: "Dừng tay! Dừng tay! Ta chỉ nói đùa, chúng ta đều là người cùng chung hoạn nạn, ngươi là ai ta còn không biết sao? Nếu như đã là bằng hữu, tất nhiên sẽ không làm loại chuyện phản bội bực này! Vả lại ngươi là ma tu hay là linh tu, đối với ta cũng không có gì khác nhau!"

Bùi Tê Vũ thu tay lại, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy, đáp lại: "Ta cũng là nói đùa."

Sư Vô Mệnh lập tức tức giận đến không nghĩ nói chuyện với hắn, ma tu quả nhiên âm hiểm!

Đến cùng nói ra, bầu không khí cũng tốt hơn rất nhiều.
Giống như những gì Sư Vô Mệnh nói, Bùi Tê Vũ là linh tu hay là ma tu, đối với hắn thật đúng là không có gì khác biệt.

Mặc dù ấn tượng của thế nhân đối với ma tu cũng không tốt, nhưng không phải tất cả ma tu chính là xấu, cũng không phải tất cả linh tu chính là tốt, chỉ là vấn đề lập trường mà thôi.

Đối với điểm ấy, Sư Vô Mệnh thấy rất rõ ràng.

** *

Có thể là tin tức bọn họ gϊếŧ chết một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng truyền ra, kế tiếp thế mà không có gặp được cản đường cướp bóc.

Đối với điều này, Văn Thỏ Thỏ vô cùng thất vọng.

Hắn còn muốn biểu hiện một phen thật tốt, để Ninh ca ca tán thành hắn, cảm thấy hắn là một con thỏ hữu dụng, cho phép hắn tiếp tục lăn lộn với mầm non nhỏ.

"Không vội, về sau có rất nhiều cơ hội."

Văn Kiều an ủi hắn, thấy trên người hắn còn mặc bộ y phục không vừa vặn mà Ninh Ngộ Châu cho hắn, quyết định đợi đến thành Thất Diệu, đặt mua cho hắn một ít y phục vừa người.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận