Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 339: Trận triệu hoán

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 339: Trận triệu hoán
Ninh Ngộ Châu nhanh chóng dùng Kim Cương phù bố trí một phù trận ở xung quanh.

Lúc phù trận tạo ra, linh quang màu vàng nở rộ, vật thể âm sát chạm vào liền tan nát, không dám tới gần nữa, từng đoàn từng đoàn vây ở bên ngoài phù trận, nhìn chằm chằm người bên trong phù trận.

Mấy người trốn ở trong phù trận, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Khắp nơi đều là vật thể âm sát màu xám, số lượng rất nhiều, giống như lấp đầy toàn bộ không gian.

Vật thể âm sát có lớn có nhỏ, lớn giống như một vạc nước, nhỏ nhất cũng bằng nắm tay nam nhân, bọn nó trông giống như một đoàn sương mù màu xám, du đãng bốn phía bên trong vùng không gian này, dựa theo bản năng công kích những sinh linh khác.

Loại vật thể âm sát này bình thường sinh sôi ở vùng cực âm, bọn nó không có ý thức, chỉ làm việc theo bản năng.
Không ít vật thể âm sát trong không gian này đã có thành tựu, nếu bị bọn nó đánh trúng, nhẹ thì như Sư Vô Mệnh trước đó, tinh khí toàn thân giống như bị hút sạch, chỉ có thể mặc người chém gϊếŧ, nặng thì sẽ bị khí âm sát phản phệ, biến thành một loại quái vật không phải người cũng chẳng phải quỷ nào đó.

Bởi vì chung quanh có rất nhiều vật thể âm sát, những nơi tầm mắt nhìn tới, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không thể dò xét tình huống không gian này.

Ninh Ngộ Châu búng ngón tay một cái, đầu ngón tay xuất hiện một tia lửa màu u lam.

Uy lực thiên địa dị hỏa thoáng hiện, vật thể âm sát vây quanh ở bên ngoài phù trận vô thức tránh đi, phát ra một tiếng thét vô hình. Mặc dù Địa Tâm Xích Diễm hỏa cũng không phải là cực dương chi hỏa, nhưng uy lực của dị hỏa nhiều ít có thể khắc chế những vật thể âm sát này.
"Hẳn là có lối vào khác." Ninh Ngộ Châu khẳng định nói.

Văn Thỏ Thỏ không thay đổi bản tính bạo lực, lấy ra một thanh chùy lớn, uy phong lẫm liệt nói: "Chúng ta gϊếŧ ra ngoài!"

"Không được." Sư Vô Mệnh giội nước lạnh: "Văn Đại đệ, những vật thể âm sát này cũng không phải thân thể có huyết nhục, đập không chết được, chỉ có thể dùng Kim Cương Phù và sí dương chi hỏa công kích."

Văn Thỏ Thỏ bất mãn trừng hắn, tay khoác lên chùy lớn, khuôn mặt bánh bao phồng lên nói: "Kêu Văn Đại đệ gì đó?"

Văn Đại đệ cái quỷ gì? Thật khó nghe!

Văn Kiều nghe thấy lông mày cũng hơi nhảy, phát hiện Sư Vô Mệnh rất biết tùy thời bấu víu quan hệ, chỉ cần hắn muốn, ai cũng có thể dính líu quan hệ, so với phu quân nhà nàng còn lợi hại hơn.

Sư Vô Mệnh đúng lý hợp tình nói: "Ngươi là đệ đệ A Kiều muội muội, không phải Văn Đại đệ là cái gì?" Sau đó hắn chỉ vào Văn Cổn Cổn trèo trên bờ vai Văn Kiều: "Đây là Văn Nhị đệ, còn có con Đại Mao Cầu Văn Cầu Cầu kia, là Văn tiểu muội."
Đám người: "..."

Thật ra hắn nói cũng có lý.

Văn Thỏ Thỏ xoắn xuýt một hồi, rốt cuộc tiếp nhận danh xưng "Văn Đại đệ" này, ai bảo bọn hắn đều là đệ đệ của Văn tỷ tỷ cơ chứ, không có vấn đề gì!

Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua Văn Thỏ Thỏ bị lừa dối mà không hề hay biết, xem ra yêu thỏ này không khôn khéo cho lắm, về sau phải dạy lại cho tốt!

Lúc này, Văn Kiều lấy ra Liệt Nhật cung, giương cung cài tên.

Liệt Nhật tiễn lấy một loại khí thế mạnh mẽ, cường thế phá vỡ đoàn sương mù màu xám dày đặc kia. Liệt Nhật tiễn mang theo nhật chi lực chính là khắc tinh của vật thể âm sát, những vật thể âm sát kia dính phải Liệt Nhật tiễn trong nháy mắt hóa thành sương mù xám tan rã rồi biến mất.

Liệt Nhật tiễn một đường hướng về phía trước, cho đến khi nó đạt đến tầm bắn, mới đâm thẳng xuống mặt đất.
Mượn Liệt Nhật tiễn phá vỡ không gian, Văn Kiều bọn họ cũng thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, không gian này cũng không phải là phong bế, chỉ là bởi vì khắp nơi đều là vật thể âm sát, nghĩ muốn tìm đường ra vô cùng khó khăn.

Văn Thỏ Thỏ nâng chùy lớn lên, phách lối nói: "Chúng ta đi, gϊếŧ qua đó!"

Lúc sắp nhảy ra khỏi phù trận, bị một bàn tay xách lại.

Văn Thỏ Thỏ quay đầu nhìn về phía người xách hắn, mặt mũi tràn đầy vô tội: "Ninh ca ca, ngươi làm gì thế? Ta còn muốn mở đường nữa mà."

Ninh Ngộ Châu gõ một cái vào đầu hắn: "Muốn bị bọn nó hút khô thì ra ngoài đi!"

Văn Thỏ Thỏ liếc nhìn vật thể âm sát bên ngoài phù trận, đành phải ngoan ngoãn ứng một tiếng, chờ Ninh Ngộ Châu chỉ thị.

Giáo dục tiểu bằng hữu bốc đồng xong, Ninh Ngộ Châu nói với Văn Kiều: "A Xúc, để Kỳ Thánh Đình ra, tới giờ nó làm việc rồi."
Cho rằng ký khế ước thần hồn thì không cần làm việc ư, chờ bọn họ tìm kiếm thân thể cho nó miễn phí sao? Làm gì có chuyện ngon ăn như thế! Ninh ca ca sẽ để bọn hắn biết, sau khi theo bọn họ, đều phải làm việc, không làm việc liền vứt bỏ.

Tiểu Kỳ Lân bị A Kiều kêu ra, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh cũng giật nảy mình.

Kỳ Lân được tôn xưng là một trong tứ linh, tự mang điềm lành, âm tà bất xâm, tương tự cũng chán ghét những vật thể âm tà này, đột nhiên đi vào một không gian khắp nơi đều là vật thể âm sát, tự nhiên mất hứng.

"Văn tỷ tỷ, đây là nơi nào?" Tiểu Kỳ Lân vịn bả vai Văn Kiều hỏi.

Bả vai Văn Kiều nặng trĩu, chỗ bị Tiểu Kỳ Lân vịn vô thức nghiêng xuống.

Tiểu Kỳ Lân vẫn là khoác lên thân thể tượng đá Kỳ Lân luyện chế thành con rối, thân thể con rối này vô cùng nặng nề, cũng không phải người bình thường có thể chịu được, cũng may Văn Kiều khí lực lớn, mới không bị một con rối đá đè sấp mặt.
Văn Kiều nói: "Chúng ta đã đến Thánh Vũ đại lục, nơi này khắp nơi đều là vật thể âm sát, Tiểu Đình ngươi hỗ trợ tìm xem có lối đi nào hay không."

Tiểu Kỳ Lân nhìn về phía vùng âm sát bên ngoài phù trận, cũng không từ chối, từ trên bả vai nàng nhảy xuống mặt đất, phát ra tiếng ầm ầm.

"Cẩn thận một chút, tình huống không đúng liền trở lại." Văn Kiều dặn dò Tiểu Kỳ Lân.

Tiểu Kỳ Lân thật thà chất phác nói: "Văn tỷ tỷ yên tâm, hiện tại ta chỉ là một con rối, những thứ này không đả thương ta được, ta đi đây!"

Như Tiểu Kỳ Lân nói, nó ở trong mắt thế nhân, chính là một con rối đá, nguyên thần trốn trong thân thể con rối, muốn thương tổn nó cũng không dễ dàng. Hơn nữa chỉ dựa vào những vật thể âm sát này, muốn thương tổn đến nguyên thần Kỳ Lân cũng không có khả năng. Cho nên ở nơi này, cũng chỉ có Tiểu Kỳ Lân khoác vỏ bọc rối đá có thể tự do thăm dò.
Tiểu Kỳ Lân rời khỏi phù trận, những vật thể âm sát kia quả nhiên giống như không thấy nó, cũng không công kích.

Nó đi lòng vòng ở xung quanh, rồi nhanh chóng biến mất ở phía trước.

Sau đó không lâu, Tiểu Kỳ Lân trở về, mừng rỡ nói cho bọn họ: "Phía trước có một lối đi có thể ra ngoài, chỉ là trong lối đi có rất nhiều vật thể âm sát, nhất định phải thanh trừ hết bọn nó mới được."

Đạt được câu trả lời chắc chắn của nó, Ninh Ngộ Châu lấy ra Kim Cương Phù cùng Xích Dương Đan, đem cả hai phân cho bọn họ.

"Ta dùng Địa Tâm Xích Diễm hỏa ở phía trước mở đường, các ngươi theo sát ta, hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu bị công kích, nhớ tranh thủ thời gian nuốt Xích Dương Đan." Ninh Ngộ Châu nói với bọn họ.

Văn Thỏ Thỏ cùng Sư Vô Mệnh một mặt nghiêm túc gật đầu, không dám cầm cái mạng nhỏ của mình ra đùa.
Sau khi chuẩn bị xong, Ninh Ngộ Châu thu hồi phù trận.

Phù trận vừa biến mất, vật thể âm sát vây xung quanh cùng nhau tiến lên, muốn đem bọn họ cắn nuốt.

Địa Tâm Xích Diễm hỏa màu u lam sáng lên, hình thành một không gian an toàn ở xung quanh, chỉ là bởi vì Ninh Ngộ Châu cũng không thu phục Địa Tâm Xích Diễm hỏa, nên thúc đẩy hỏa diễm không nhiều, khó khăn lắm chỉ có thể bảo vệ không gian chỗ mình.

Văn Kiều ném Văn Cổn Cổn đến bờ vai Ninh Ngộ Châu, Kim Cương Phù công kích vật thể âm sát đang lao tới ở xung quanh.

Ninh Ngộ Châu ở phía trước dẫn đường, mấy người đi sau lưng hắn, dùng Kim Cương Phù thanh trừ vật thể âm sát đánh tới từ bốn phương tám hướng, cứng rắn đập ra một con đường.

Tốc độ của mọi người cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lối đi Tiểu Kỳ Lân nhắc tới trước đó.
Lối đi bị vô số vật thể âm sát chặn lấy, sương mù xám kia phun trào, luồng khí âm sát dày đặc đập vào mặt, nếu như không có bất kỳ chuẩn bị gì mà đi vào, chỉ sợ sẽ bị phản phệ, biến thành một loại quái vật âm sát.

Ninh Ngộ Châu bắn ra một sợi Địa Tâm Xích Diễm hỏa.

Địa Tâm Xích Diễm hỏa đi tới đâu, vật thể âm sát phát ra tiếng kêu vô hình rồi biến mất, sương mù phun trào cũng tiêu tán theo.

Mắt thấy lối đi trở nên sạch sẽ, có thể thấy rõ ràng lối đi vuông vức kia được xây dựng nhân tạo, Ninh Ngộ Châu vội vàng đi vào, những người khác cũng đi theo sau lưng hắn.

Con đường kế tiếp, Ninh Ngộ Châu dùng Địa Tâm Xích Diễm hỏa mở đường, đoàn người Văn Kiều theo sát phía sau, đối phó vật thể âm sát đuổi theo đằng sau. Ngẫu nhiên vô ý bị vật thể âm sát tập kích, tranh thủ thời gian nuốt Xích Dương Đan, khu trừ xâm nhập luồng khí âm sát trong thân thể.
Tiểu Kỳ Lân nện bốn cái chân ngắn đi theo đám bọn họ, thấy cảnh này, nhịn không được nói: "Nếu như ta có thân thể là được rồi, lửa Kỳ Lân có thể khắc chế vật thể âm tà."

Sư Vô Mệnh miệng tiện hỏi: "Thế thân thể của ngươi đâu? Khi nào ngươi có thân thể rồi hẵng nói!"

Tiểu Kỳ Lân lập tức có chút thương tâm, nếu nó biết thân thể mình ở đâu, cũng sẽ không cần khoác vỏ bọc rối đá, đem chính mình giả dạng làm một con rối.

Lúc này, Văn Kiều hỏi: "Có phải lửa Phượng Hoàng cũng có thể khắc tà không?"

"Có thể." Tiểu Kỳ Lân trả lời: "Nhưng Phượng Hoàng còn chưa phá xác đâu."

Nó hiểu ý Văn Kiều, lần trước bị Ninh Ngộ Châu ném vào không gian của hắn, cũng phát hiện quả trứng Phượng Hoàng bên cạnh Âm Dương tuyền đang khôi phục sức sống, lúc ấy Tiểu Kỳ Lân vô cùng khϊếp sợ, không nghĩ tới trừ mình ra, Phượng Hoàng bên trong tứ linh thế mà cũng xuất hiện tại hạ giới, còn cùng một chỗ với Văn Kiều bọn họ.
Lúc ấy Tiểu Kỳ Lân đã cảm thấy, Phượng Hoàng nhất định giống như nó, là bị khí tức tộc Thần Hoàng hấp dẫn, mới đặc biệt tìm tộc Thần Hoàng cứu mạng.

Hóa ra tất cả mọi người đều là thú số khổ!

Mặc dù nó cũng không biết thần hồn bị bóc ra khỏi thân thể là mình tương đối đáng thương, hay là Phượng Hoàng bị Văn Kiều xem như thi thể câu đi, vất vả lắm mới có thể niết bàn thành một viên trứng chết đáng thương hơn.

Sư Vô Mệnh khϊếp sợ nói: "Các ngươi còn có trứng Phượng Hoàng? Lấy ở đâu?"

"Diễm thi câu trong hồ biến thành." Văn Kiều thuận miệng nói.

"Hồ nào mà lợi hại như vậy, lại còn có thể câu được trứng Phượng Hoàng? Ôi, hôm nào ta cũng phải đi câu một chút."

"Khô Cốt Thập Tam phủ đó, hồ Hung Thi nổi danh lừng lẫy."

Nghe được là Khô Cốt Thập Tam phủ, Sư Vô Mệnh lập tức không nói lời nào. Bị vây ở Khô Cốt Thập Tam phủ mấy chục năm, hắn bây giờ đối với Khô Cốt Thập Tam phủ có bóng ma tâm lý, tạm thời không muốn đi vào nữa.
Ninh Ngộ Châu đi phía trước mở đường thần sắc bình tĩnh.

Dù sao ngay cả Kỳ Lân đều có, lại đến một quả trứng Phượng Hoàng có vẻ cũng không có gì, chỉ cần Sư Vô Mệnh là người thông minh, sẽ biết nên làm thế nào. Nếu là không thông minh.. Trong lòng Ninh Ngộ Châu a một tiếng, người không thông minh, có thể một đường đi theo đám bọn họ từ Khô Cốt Thập Tam phủ trở về sao?

Lối đi rất dài, nhưng bởi vì bọn họ chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng thuận lợi đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi lối đi, bọn họ đi vào một không gian lớn hơn, không gian này nhìn tựa như một hang động rộng rãi hình thành tự nhiên, trên đỉnh đầu là vô số thạch nhũ dựng ngược, có đỉnh sắc nhọn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến cho người ta có một loại ảo giác bất cứ lúc nào bọn nó cũng có thể hóa thành vũ khí, công kích về hướng bọn họ.
Động rất lớn, chỗ sâu có một cái đài cao cách mặt đất khoảng mười trượng, hệt như một tế đàn.

Xung quanh còn có vô số lối đi, không biết thông hướng phương nào, lúc trước bọn họ chạy đến từ một trong những lối đi đó.

Nơi này số lượng vật thể âm sát không nhiều lắm, phiêu đãng trong không gian như u hồn, nhưng khí tức xung quanh lại vô cùng lạnh lẽo, sát khí tuôn ra từ lòng đất, lấy một loại tốc độ mắt thường khó mà phát giác, trào về phía tế đàn.

Phát giác có người sống xuất hiện, những vật thể âm sát kia lao xuống, bị Văn Kiều bọn họ ném ra Kim Cương Phù tiêu diệt.

"Nơi này thật tà môn." Sư Vô Mệnh sờ sờ cánh tay, sờ đến một tay băng lãnh âm hàn.

Ninh Ngộ Châu chỉ vào tế đàn trên đài cao kia nói: "Chúng ta đi qua nhìn một chút."

Văn Thỏ Thỏ ỷ tu vi của mình là cao nhất, dẫn đầu nhảy lên tế đàn, nhìn một lát, phát hiện không có nguy hiểm gì, mới kêu bọn họ đến.
Bọn họ ngự kiếm bay lên, lúc rơi xuống đất liền nhìn thấy phù văn cổ xưa trên tế đàn hình thành một trận pháp, bởi vì thời gian xa xưa, phù văn trên đất đã mờ đến mức mơ hồ không rõ.

Trừ phù trận trên đất, xung quanh còn có một số tượng đá vỡ vụn, thân thể tượng đá dù không hoàn chỉnh, nhưng cũng có thể nhìn ra hình dạng của bọn nó vô cùng quái dị, lộ ra một loại hơi thở tà ác.

Liên hệ với phù trận trên đất, đám người cảm thấy, nơi này giống như là tế đàn dùng để triệu hoán một loại sinh vật tà ác nào đó.

Ninh Ngộ Châu nhìn một lát, trong lòng hiểu rõ, nói ra: "Đây là một loại trận triệu hoán, triệu hoán một loại sinh vật tà ác nào đó."

"Có bao nhiêu tà ác?" Sư Vô Mệnh không sợ chết hỏi.

Ninh Ngộ Châu liếc hắn: "Ngươi muốn thử xem?"

Sư Vô Mệnh vẫn rất có du͙ƈ vọиɠ cầu sinh, vội vàng lắc đầu, cười hắc hắc nói: "Ta chỉ muốn biết, có thể triệu hồi ra sinh vật tà ác giống con quái vật chúng ta gặp được tại vực sâu ác linh hay không thôi."
Văn Kiều dùng Liệt Nhật cung đập hắn một cái, nói mà không có biểu cảm gì: "Sư đại ca, làm người vẫn nên cẩn thận một chút, đừng tùy tiện tìm đường chết."

"A Kiều muội muội nói đúng." Sư Vô Mệnh biết nghe lời phải: "Hạ giới tốt đẹp như vậy, chúng ta phải giữ gìn hạ giới hòa bình!"

Biết người này miệng tiện, Văn Kiều cũng không để ý tới hắn, lấy ra một thanh linh kiếm, chém xuống một kiếm.

Tế đàn xuất hiện vết nứt giống mạng nhện, tính cả những tượng đá cổ quái tà ác kia cùng nhau hóa thành bột mịn, Văn Thỏ Thỏ phất tay nổi lên một ngọn gió, cuốn những bột phấn kia xuống dưới tế đàn.

Văn Kiều dùng linh kiếm đem tế đàn phá hư một trận, hủy trận triệu hoán này -- mặc dù phù văn trên trận triệu hoán đã mơ hồ không rõ, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất vẫn nên hủy đi.
Văn Kiều vẫn rất tin tưởng phán đoán của phu quân nhà nàng, nếu nơi này đã tà môn như thế, tự nhiên không cần thiết tồn tại.

Sau khi bọn họ hủy tế đàn, đám người rời khỏi đó, bắt đầu tìm kiếm đường rời đi.

Chỉ là nhìn những lối đi không biết thông hướng phương nào kia, không khỏi hơi lúng túng một chút.

"Quá nhiều lối đi, chẳng lẽ phải thử từng lối đi một?" Sư Vô Mệnh một mặt đau khổ, phát hiện có hơn trăm lối đi, này muốn thử tới khi nào?

Hơn nữa lối đi này thông hướng phương nào, bên trong có nguy hiểm gì cũng không biết, ngộ nhỡ lối đi giống như mê cung, không biết phải mất bao nhiêu thời gian.

Sư Vô Mệnh ngẫm lại liền đau đầu.

Vì sao Bích Lân Xuyên Toa kính lại đưa bọn họ đến nơi này cơ chứ? Chẳng lẽ giống như hắn suy đoán, người trước kia sử dụng Bích Lân Xuyên Toa kính bởi vì bị vây ở chỗ này, bất đắc dĩ mới dùng Bích Lân Xuyên Toa kính chạy trốn?
Ngay khi Sư Vô Mệnh một mặt đau khổ, đột nhiên tất cả mọi người cảm giác được dị động trong không khí.

Văn Thỏ Thỏ nhảy lên một cái, chùy lớn trong tay phá vỡ không gian, đập về hướng một lối đi, mắt thấy sắp đập trúng đầu người ngoi ra, vội vàng thu hồi lại.

Lúc này, đám người cũng thấy rõ ràng, chạy ra từ lối đi chính là một người.

Chỉ là người này một thân âm sát, hai mắt đen nhánh, không có con ngươi cùng tròng trắng, trên da phủ kín đường vân kinh mạch màu xám, căn bản không thể xưng là người, giống như là quái vật bị luồng khí âm sát ăn mòn.

Quái vật kia gào thét, vọt tới chỗ bọn họ.

Chùy lớn của Văn Thỏ Thỏ rốt cuộc rơi xuống, đem quái vật xông tới đập té xuống đất.

Đầu của nó lệch hẳn trên bờ vai, cổ rõ ràng đã bị chặt đứt, nhưng vẫn không mất đi khả năng hành động, cuồng loạn nhào tới, miệng há lớn, lộ ra hàm răng dính đầy huyết nhục, mùi tanh hôi xông thẳng tới.
Văn Thỏ Thỏ vẫn yêu quý chùy lớn của mình, thấy chùy lớn công kích hiệu quả không lớn, trực tiếp lấy một tấm Kim Cương phù đập tới.

Quả nhiên, Kim Cương Phù là lợi khí khắc tà, quái vật bị Kim Cương Phù đập trúng phát ra một tiếng rú thảm đổ xuống, làn da cháy đen giống như bị lửa thiêu đốt, thân thể nhanh chóng xẹp xuống, cuối cùng biến thành một bộ thây khô cháy đen.

Đám người vây tới xem cỗ thây khô này.

Sư Vô Mệnh vỗ ngực một cái, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Thì ra người tu luyện bị âm sát cắn nuốt sẽ biến thành như vậy, đây cũng quá xấu rồi, biến thành bộ dạng xấu xí này, còn không bằng tự mình chấm dứt."

Ninh Ngộ Châu như có điều suy nghĩ nhìn xem cỗ thây khô này, nói ra: "Xem ra nơi này trừ chúng ta, hẳn là còn có những người khác."

"Làm sao ngươi biết?" Sư Vô Mệnh vội hỏi.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Kiều cũng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu chỉ vào thây khô này nói: "Thời gian người này bị khí âm sát chuyển hóa thành quái vật cũng không lâu, hơn nữa vừa rồi nhìn hàm răng của nó còn dính huyết nhục ở bên trong, nhìn rất mới, đoán chừng là vừa ăn người sống chạy đến."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận