Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 331: Cung điện trong hư không

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 331: Cung điện trong hư không
Văn Kiều nhặt được vài hạt giống trong vườn linh dược.

Vườn linh dược này có trận pháp bảo hộ, linh thảo linh dược bên trong vườn thuốc có thể tự do sinh trưởng, không bị bên ngoài ảnh hưởng. Không biết bọn nó luân phiên bao nhiêu đời tại dược viên này, rơi xuống không ít hạt giống.

Túc Mạch Lan thấy cảnh này, thắc mắc hỏi: "Văn cô nương, ngươi nhặt những hạt giống này làm cái gì?"

"Bồi dưỡng linh thảo."

Văn Kiều đáp đến tùy ý, nhưng người nghe lại có ý.

"Chẳng lẽ A Kiều muội muội cũng hiểu thuật bồi linh?" Sư Vô Mệnh lại gần, tỏ vẻ cảm thấy hứng thú.

Văn Kiều bình tĩnh nói: "Đúng thế, ta là linh căn hệ mộc, trước kia có học thuật bồi linh."

Người tu luyện linh căn hệ mộc học tập thuật bồi linh làm ít công to, bồi dưỡng linh thực chất lượng cũng vô cùng tốt, rất nhiều bồi linh sư trong vườn linh dược của tông môn đều là đệ tử linh căn hệ mộc.
Nghĩ đến Văn Kiều bình thường dùng Thiên Ti đằng làm vũ khí, đám người cũng không kỳ quái.

Chỉ là đem hạt giống thuận lợi bồi dưỡng thành linh thảo linh dược, cần tốn quá nhiều thời gian, rất nhiều người tu luyện đều chờ không nổi, không bằng trực tiếp tìm kiếm linh thảo linh dược đã trưởng thành, mặc kệ là cầm bán hoặc là luyện đan đều được, ngược lại chướng mắt những thứ như hạt giống kia. Đương nhiên, nếu là hạt giống linh thảo linh dược cực kì quý hiếm, thì lại là chuyện khác.

Văn Kiều tự biết chuyện của chính mình, hạt giống đối với nàng mà nói không khác gì linh thảo trưởng thành.

Sau khi nhặt xong một chút hạt giống linh thảo quý, nhìn thấy linh thảo cùng linh dược mà mình cảm thấy hứng thú, cũng đào một chút, cho dù bản thân bọn họ không cần, cũng có thể mang về Thánh Vũ đại lục, đưa cho Xích Tiêu tông hoặc là Tiềm Lân.
Mấy người hợp lực, chẳng mấy chốc đã đào xong những linh thảo cùng linh dược có niên đại lớn kia.

Đám người thu hoạch tương đối khá, nhìn xem những linh thảo kia linh dược lưu lại, niên đại ít nhất cũng trên trăm năm.

Chờ bọn hắn rời đi, Ninh Ngộ Châu thuận tay bày thêm một trận pháp chồng lên trận pháp bảo hộ trước đó, sau này nếu còn có người tới đây, chỉ riêng phá trận cũng phải tiêu hao không ít thời gian, ít nhiều có thể chống đỡ một chút. Đương nhiên, hắn càng hi vọng chủ nhân địa cung này có thể ngăn cản những người xấu không tuân thủ quy tắc, tùy tiện phá phách kia.

Làm xong những chuyện này, bọn họ rời khỏi vườn linh dược.

Khi bọn họ xuyên qua cánh cửa cuối cùng ở vườn linh dược, trong thoáng chốc giống như xuyên qua không gian, tập trung nhìn lại, trước mắt là một lối đi chỉnh tề, nhưng vườn linh dược sau lưng đã biến mất.
Lối đi này mặc dù có chút giống mê cung trước đó, nhưng so với mê cung lại có chút khác biệt, lối đi có cầu thang quanh co uốn lượn nối xuống phía dưới, không nhìn thấy điểm cuối.

Đám người lấy lại bình tĩnh, cất bước đi xuống.

Vốn cho là nơi này cũng giống mê cung, sẽ có cạm bẫy gì đó, nhưng bọn họ đi một hồi lâu, cũng không gặp được công kích gì, bình tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi.

"Chủ nhân địa cung này có lòng tốt như vậy sao?" Sư Vô Mệnh có chút không tin nổi.

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn kiếm tiện nghi?" Bùi Tê Vũ xùy cười một tiếng.

"Ai sẽ ghét bỏ bảo vật của mình nhiều cơ chứ?"

Hai người cứ như vậy tùy ý thảo luận đi xuống, đột nhiên Sư Vô Mệnh đạp hụt một cước, cả người bỗng nhiên té xuống.

Thiên Ti đằng vút một tiếng lan tràn, cuốn lấy Sư Vô Mệnh đang rơi xuống.
Bùi Tê Vũ sắc mặt cứng đờ đứng ở đằng kia, ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn may mắn hơn Sư Vô Mệnh, chỉ mới bước ra một chân, nhưng không có đạp hụt, cái chân còn lại còn đứng vững vàng trên cầu thang.

Chẳng biết lúc nào, cầu thang đằng trước giống như gỗ nổi bị tán loạn, tản ra bốn phía, xung quanh là một mảnh hư không.

Phía trước là một vùng hắc ám, trừ cầu thang phân tán lơ lửng ở giữa không trung, không còn chỗ nào để đặt chân, đám người rõ ràng cảm giác được lực hút từ trong hư không truyền đến, người tu luyện không có cách nào dựa vào bản lãnh của mình vượt qua không gian này, chỉ có thể mượn nhờ những cầu thang tản ra kia.

Sau khi cầu thang tản ra, biến thành từng khối đá lơ lửng.

Lúc này bọn họ đang đứng tại lối ra vào, mặt hướng về khoảng không này.
Sư Vô Mệnh bị Thiên Ti đằng lôi kéo, treo ở giữa không trung, mặt hướng lên trên hét lên: "Mau kéo ta lên đi, lực hút dưới này lớn quá, ta sắp rơi xuống rồi!"

Bùi Tê Vũ yên lặng thu hồi bước chân, thò đầu xuống nhìn Sư Vô Mệnh bị treo ở giữa không trung.

Từ vị trí bọn họ nhìn lại, giống như lối đi này từ trong hư không lan ra, kết nối với không gian này, xuất hiện đến cực kì đột ngột. Sư Vô Mệnh lung la lung lay ở giữa không trung, Văn Kiều nắm lấy đầu còn lại của Thiên Ti đằng có thể cảm giác được lực hút, muốn kéo Sư Vô Mệnh xuống.

Văn Kiều hơi dùng lực, rốt cuộc kéo Sư Vô Mệnh lên.

Khi Sư Vô Mệnh leo lên cầu thang, một mặt sợ hãi: "Lực hút dưới đó thật đáng sợ, nếu lỡ rơi xuống, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Trước đó hắn cùng Bùi Tê Vũ đi ở đằng trước, rõ ràng còn đang nói chuyện, không nghĩ tới đường dưới chân liền phát sinh biến hóa, khi chân đạp hụt, lực hút đáng sợ kia khiến cho người ta phản ứng không kịp.
Mặc dù không biết phía dưới có thứ gì, nhưng bản năng khiến cho người ta cảm giác được nguy hiểm.

Vẻ mặt Bùi Tê Vũ có chút ngưng trọng: "Lực hút trong hư không này quả thật rất mạnh, muốn vượt qua, chỉ có thể dựa vào những thềm đá này."

Mọi người nhìn về phía thềm đá lơ lửng trong hư không, phát hiện bọn nó dường như bị lực hút gì đó ảnh hưởng, di động lúc nhanh lúc chậm, rõ ràng hai khối thềm đá cách nhau rất gần, chỉ trong nháy mắt đã cách ra thật xa.

Lại nhìn về phía trước, tối như mực, không nhìn thấy tận cùng.

Trong lúc quan sát, Văn Kiều cảm giác được bả vai mình có một vật mềm mại bám lấy, giọng nói Túc Tinh truyền đến: [Văn tỷ tỷ, ta cảm giác được khí tức Tiên khí, nó đang ở chỗ sâu trong khoảng hư không này.]

Trong lòng Văn Kiều hơi động, nhìn vào vùng hư không này, hồi tưởng tình cảnh sau khi bọn họ đi qua vườn thuốc, trong lòng rõ ràng lúc ấy bọn họ đã từ địa cung đến một không gian khác -- không, phải nói, địa cung liên kết với nơi này, chỉ là không gian này bí ẩn hơn mà thôi.
Văn Kiều quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, thấy hắn đứng ở chỗ lối vào, ngắm nhìn vùng hư không này, cặp mắt trong trẻo xinh đẹp kia lóe lên vài tia u ám.

"Phu quân." Nàng kêu một tiếng.

Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của nàng, ánh mắt chớp lên, đáp lại: "Xem ra không gian này cũng không phải cung điện trong lòng đất, rất thích hợp để giấu đồ vật."

"Chẳng hạn như Tiên khí?" Trong lòng Bùi Tê Vũ hiểu rõ: "Tiên khí đến cùng không phải là linh khí, nếu đặt ở bên ngoài, khí tức Tiên khí sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh, cũng sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức."

Uy lực của Tiên khí cũng không phải phàm nhân có thể tiếp nhận.

Tương tự, Tiên khí cũng không phải vật hạ giới có thể chứa đựng, trừ phi là loại Tiên khí đã bị tổn thương, uy lực giảm nhiều. Cho dù như thế, loại Tiên khí này vẫn khiến người tu luyện chạy theo như vịt, giành đến đầu rơi máu chảy.
Nhìn vùng không gian này, nếu thật sự có Tiên khí, phẩm chất của Tiên khí này nói không chừng còn tốt hơn so với Tiên khí tìm được trong Vạn Cốt Viêm địa.

Túc Mạch Lan đã từ chỗ Túc Tinh biết Tiên khí ở ngay chỗ này, lập tức có chút sốt ruột, nhưng nàng cũng không có sốt ruột đến váng đầu.

Nàng nhìn về phía thềm đá lơ lửng giữa không trung, lấy lại bình tĩnh, nói ra: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi qua nhìn một chút!"

Đã đi tới nơi này, coi như trước mặt có vô số nguy cơ, nàng cũng không thể từ bỏ. Làm người thủ hộ Túc Tinh đồ, Túc Mạch Lan tất nhiên là muốn xung phong đi đầu, cướp Tiên khí cho Túc Tinh.

"Đừng đi!" Bùi Tê Vũ bắt lấy tay của nàng, quai hàm siết chặt: "Tu vi của ta cao hơn ngươi, để ta đi qua nhìn một chút, để tiểu quỷ kia đi theo ta là được."
Nào biết Túc Mạch Lan lại nở nụ cười với hắn, thần sắc trở nên cực kì dịu dàng và kiên định: "Ta không thể mọi chuyện đều dựa vào các ngươi!"

Thời gian Bùi Tê Vũ quen biết nàng không ngắn, làm sao không biết tính cách của nàng? Nhìn như yếu đuối, kì thực cực có chủ kiến, chuyện đã quyết định, hiếm có người nào có thể thay đổi.

Nhưng nơi này nguy hiểm như thế, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi mạo hiểm?

Trong lúc hắn nghĩ muốn thuyết phục nàng, giọng nói Văn Kiều lại vang lên: "Để Túc cô nương đi thôi."

Bùi Tê Vũ bất mãn quay đầu trừng nàng một chút, cảm thấy Văn Kiều nói đến nhẹ nhàng thoải mái, nếu thật sự có nguy hiểm gì, chẳng lẽ lại để hắn trơ mắt nhìn sao?

Văn Kiều lấy ra một hạt giống Thiên Ti đằng đưa cho Túc Mạch Lan, nói ra: "Ngươi cầm thứ này, gặp được nguy hiểm hay dùng linh lực giục sinh nó."
Túc Mạch Lan có chút khó khăn nói: "Ta không phải linh căn hệ mộc.."

"Không có việc gì, bên trong hạt giống này có lạc ấn của ta, nó đã phục sinh, chỉ cần dùng linh lực kíƈɦ ŧɦíƈɦ là có thể sinh trưởng ra dây leo, mặc dù dây leo không dài, nhưng cũng đủ dùng."

Sau khi Túc Mạch Lan nghe xong, không chần chờ chút nào thu hạt giống Thiên Ti đằng lại.

Chờ một khối thềm đá từ hư không thổi tới trước lối vào, nàng nhảy lên một cái, nhảy lên thềm đá kia.

Bởi vì trong hư không có lực hút, thân hình của nàng có chút lung lay bất ổn, khiến trái tim của Bùi Tê Vũ cũng nhấc lên theo, cho đến khi nhìn thấy nàng đứng vững, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Túc Mạch Lan quay đầu nhìn bọn họ cười cười, nói ra: "Chư vị, ta đi trước."

Sau khi cáo từ bọn họ, Túc Mạch Lan hít sâu, đạp lên những thềm đá lơ lửng trong hư không kia, thân ảnh thoáng chốc đã biến mất trong khoảng không tối tăm.
Trong lòng Bùi Tê Vũ có loại cảm giác không nỡ, điều này khiến sắc mặt của hắn trở nên rất khó coi.

Lúc này, lại nghe Sư Vô Mệnh nói: "Một mình Túc cô nương thật sự không có vấn đề gì chứ? Chúng ta không cùng vào xem thử sao? Mặc dù phía dưới rất nguy hiểm, nhưng luôn cảm thấy bên trong có không ít kỳ ngộ."

Bùi Tê Vũ rốt cuộc nhịn không được đứng bật lên: "Ngươi có thể ngậm miệng lại hay không?"

Nể tình hắn lo lắng cho thê tử mình, Sư Vô Mệnh quyết định không so đo với hắn, tiếp tục nói thầm với Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, nói gần nói xa đơn giản là trong hư không này cất giấu thứ gì, có phải ý thức của chủ nhân địa cung ở đây -- suy đoán sau cùng nói đến rất mơ hồ, chẳng qua người ở chỗ này đều hiểu ý hắn.

"Nếu không, ngươi tự đi tìm thử xem?" Văn Kiều quay sang Sư Vô Mệnh đề nghị.
Sư Vô Mệnh hoảng sợ lắc đầu: "Không muốn, ta cảm thấy ta đi vào, nhất định sẽ từ trên thềm đá ngã xuống!" Vật kia đối với hắn cực kỳ không thân thiện.

Ninh Ngộ Châu một mặt kinh ngạc nhìn hắn: "Hóa ra ngươi cũng không phải là không hiểu bản thân."

Sư Vô Mệnh hầm hừ bỏ qua một bên, quyết định không tính toán với hắn.

Túc Mạch Lan đi chuyến này, một hồi lâu cũng không có trở về.

Bùi Tê Vũ rốt cuộc không chờ được, nói với Văn Kiều bọn họ: "Ta không yên lòng, ta muốn đi qua nhìn một chút. Nếu quả thật có chuyện gì.." Hắn do dự một chút: "Được rồi, cứ như vậy đi."

Mặc dù hắn sinh ra ở Ma Thiên môn, nhưng đối với Ma Thiên môn cũng không có tình cảm gì, thậm chí ngay cả tình cảm đối với Túc Tinh đại lục cũng cực kì mờ nhạt, thế gian này có thể xúc động tâm hắn, cũng chỉ có một mình Túc Mạch Lan. Nếu như mất đi nàng, đối với hắn mà nói, còn sống hay chết cũng không khác gì nhau.
Không chờ bọn họ phản ứng, Bùi Tê Vũ liền nhảy vào trong hư không, rơi trên một khối thềm đá.

Nhìn thấy Bùi Tê Vũ giẫm lên những thềm đá lơ lửng kia rồi biến mất ở đằng trước, Sư Vô Mệnh trợn mắt há hốc mồm.

"Tiểu tử này lại là loại si tình." Sư Vô Mệnh lẩm bẩm: "Xem ra trước kia là ta hiểu lầm hắn."

Văn Kiều đối với lựa chọn của Bùi Tê Vũ cũng có chút ngoài ý muốn, chẳng qua nghĩ lại nếu như đổi thành nàng và Ninh Ngộ Châu, nàng lại có thể hiểu được cách làm của hắn. Người tu luyện mặc dù tiếc mệnh, nhưng cũng có sự kiên trì của chính mình, có một số việc, so với tính mệnh còn quan trọng hơn, coi như mất đi tính mạng cũng sẽ không tiếc.

Mặc dù có hơi ngốc, lại là lựa chọn của mình.

Nàng quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, nói ra: "Phu quân, chúng ta cũng đi qua nhìn một chút đi?"
Sư Vô Mệnh nghe xong liền sốt ruột: "Các ngươi đừng xúc động, tình huống trong hư không này thật sự rất nguy hiểm, ta không lừa các ngươi!"

"Nguy hiểm cùng kỳ ngộ đều xem trọng." Ninh Ngộ Châu chậm rãi nói: "Nếu ngươi sợ, cứ ở chỗ này chờ chúng ta thôi, chúng ta tới đó xem thử, nói không chừng sẽ nhanh chóng trở về."

Văn Kiều đã thừa cơ nhảy lên một khối thềm đá từ đằng xa di chuyển tới, đưa tay kéo Ninh Ngộ Châu trước lối vào, hai người sóng vai đứng trên thềm đá.

Thấy ai cũng đi, Sư Vô Mệnh chỉ có thể cắn răng, cũng không thèm đếm xỉa gì nữa.

"Được rồi, ta cũng đi cùng các ngươi thôi, chết thì cùng chết!"

Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu rơi xuống một khối thềm đá lao tới, quay đầu nhìn thấy Sư Vô Mệnh đuổi tới, trong mắt lướt qua ý cười.

Nàng vứt ra một hạt giống Thiên Ti đằng cho hắn: "Chính ngươi cẩn thận."
Sư Vô Mệnh trầm mặt gật đầu, tâm can có chút run rẩy, nhưng cũng đã đến, chỉ có thể kiên trì tiến lên.

Kế tiếp, Văn Kiều không để ý đến hắn nữa, lôi kéo Ninh Ngộ Châu, giẫm lên những thềm đá lơ lửng nhẹ nhàng di chuyển.

Mỗi khi bọn họ từ một khối thềm đá nhảy đến một khối thềm đá khác, Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu cũng có thể cảm giác được lực hút truyền đến từ phía dưới, nếu không thể kịp thời nhảy đến một thềm đá khác, người sẽ lập tức rơi xuống vực sâu vô tận phía dưới.

Không biết đi được bao lâu, bọn họ đã không còn nhìn thấy lối đi sau lưng nữa, giống như thân ở bên trong hư không vô tận, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không nhìn thấy khởi nguồn.

Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu, hai người đứng trên một khối thềm đá.

Thềm đá xung quanh rất ít, khối thềm đá gần bọn họ nhất cách gần trăm trượng, dựa vào khả năng nhảy cao của bọn họ, mặc dù có thể nhảy qua, nhưng đoán chừng nửa đường sẽ bị lực hút trong hư không kéo xuống.
Văn Kiều lấy ra một viên Thiên Ti đằng, nhanh chóng giục sinh nó, Thiên Ti đằng bay nhanh về hướng thềm đá kia, cuốn chặt lấy nó.

Kế tiếp Văn Kiều dùng lực kéo thềm đá từ đằng xa kia qua.

Khi thềm đá kia lao về hướng bọn họ, Văn Kiều quay đầu nhìn về Ninh Ngộ Châu cười nói: "Phu quân, thềm đá ở đây mặc dù nặng một chút, nhưng vẫn có thể kéo qua làm bàn đạp."

Ninh Ngộ Châu nghe được cảm thấy buồn cười, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, cũng không có khuyên nàng kiềm chế một chút.

Con đường sau đó, chỉ cần những thềm đá kia cách quá xa, Văn Kiều sẽ dùng Thiên Ti đằng kéo tới, để bọn họ có thể thuận thuận lợi lợi tiến lên.

Cũng không biết đi bao lâu, trong khoảng không tối tăm kia, xuất hiện một tòa cung điện tinh xảo hùng vĩ.

Cung điện kia như lối đi vào, lơ lửng trong hư không tăm tối, giống như bị lực lượng nào đó nâng lên.
Văn Kiều vung Thiên Ti đằng ra, dây leo nhỏ như sợi tóc quấn quanh một cây trụ của cung điện, nàng lôi kéo Ninh Ngộ Châu, thân thể vọt lên, hai người lao về phía cung điện kia.

Tránh thoát lựt hút của hư không, hai người thuận lợi chạm đất.

Sau khi thu hồi Thiên Ti đằng, Văn Kiều tò mò dò xét cung điện này, sau đó không ngoài ý muốn khi phát hiện bên trong cung điện này tràn ngập khí tức và dấu vết Kỳ Lân.

Cung điện rất yên tĩnh, giống như không có những sinh linh khác tồn tại.

Văn Kiều kéo tay Ninh Ngộ Châu, đi tới trước quảng trường trong cung điện, trên quảng trường có một pho tượng Kỳ Lân cao lớn uy vũ đứng lặng ở đấy.

Bọn họ xuyên qua quảng trường, đi tới trước cửa cung cao lớn tráng lệ, sau đó đẩy cửa ra.

Cửa cung có chút nặng nề, khi Văn Kiều đẩy ra, phát ra tiếng kẽo kẹt vang dội.
Khi cửa cung bị đẩy ra hoàn toàn, đập vào mắt là một cung điện với không gian cực lớn, hơn nữa cung điện bài trí vô cùng xa hoa, nơi cuối cùng có một cái đài cao, trên đài cao có một bảo tọa hoàng kim, ngoài ra còn có một pho tượng Kỳ Lân màu vàng ngồi trên đó.

Ánh mắt Văn Kiều rơi trên pho tượng Kỳ Lân màu vàng ngồi trên bảo tọa hoàng kim kia.

Nàng kéo Ninh Ngộ Châu đi qua, sau đó giẫm lên bậc thang bước lên đài cao, đi tới trước pho tượng Kỳ Lân màu vàng.

Không khí dường như đọng lại.

Văn Kiều hướng về phía pho tượng Kỳ Lân màu vàng kia, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, sau đó quay đầu nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, ta còn tưởng rằng sau khi đến nơi này, có thể nhìn thấy một Tiểu Kỳ Lân đáng yêu, không nghĩ tới chỉ là một pho tượng Kỳ Lân. Nơi này có quá nhiều pho tượng Kỳ Lân, cũng có chút thẩm mỹ mệt nhọc."
Ninh Ngộ Châu cười liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt bình tĩnh rơi trên pho tượng con Kỳ Lân màu vàng kia, ấm giọng nói: "Nơi đây chắc hẳn có quan hệ với tộc Thần thú Kỳ Lân, chỉ là không biết tại sao bọn nó lại xuất hiện tại hạ giới."

Văn Kiều hỏi: "Chẳng lẽ bị đuổi xuống hạ giới?"

"..."

Dù Ninh Ngộ Châu có cơ trí bách biến đến đâu chi chăng nữa, cũng không nghĩ tới nàng sẽ hỏi thẳng như vậy.

Ngay khi Văn Kiều dứt lời, toàn bộ cung điện đều chấn động, một cỗ uy áp thuộc về Thần thú tràn ngập trong cung điện, đánh về phía bọn họ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận