Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 218: Tài đại khí thô Huyễn Hải điện

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 218: Tài đại khí thô Huyễn Hải điện
Hai người cũng không nhận ra biến hóa trên người mình, chỉ là cảnh giác nhìn đám người vừa xuất hiện này, cho đến khi phát hiện đệ tử Thiên Phù Tông, vẻ mặt của bọn hắn mới thả lỏng.

"Hóa ra là đạo hữu Thiên Phù Tông."

Vương Quần Phương kinh ngạc hỏi: "Không biết hai vị đạo hữu là.."

"Chúng ta là đệ tử Huyễn Hải điện." Người tu luyện không có bị thương kia vội nói: "Tại hạ họ Đinh, Đinh Lỗi. Đây là sư đệ của tại hạ, Thành Nghiệp Thiện."

Nghe được bọn họ là đệ tử "Huyễn Hải điện," mọi người ở đây đều hơi kinh ngạc.

Nền tảng Huyễn Hải điện không kém Thiên Phù Tông, thậm chí bởi vì Huyễn Linh hải vực chỗ Huyễn Hải điện sản xuất một loại phù sa cực kì quý giá, có thể nâng cao xác suất thành công và đẳng cấp phù lục, khiến cho Huyễn Hải điện trở thành thế lực giàu có nhất Phi Tinh đại lục, đệ tử Huyễn Hải điện đi ra ngoài, ở trong mắt thế nhân, đều là nhà giàu đi dạo.

Lần này có rất nhiều đệ tử các phái tiến vào Thiên Chi Nguyên, đệ tử các môn phái có chút tên tuổi tại Phi Tinh đại lục đều tới, Huyễn Hải điện sẽ phái người đến cũng không kỳ quái. Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, đệ tử Huyễn Hải điện sẽ chạy vào U Minh chi địa này, rồi biến thành bộ dáng quỷ quái này đi ra.

Vương Quần Phương hỏi: "Làm sao các ngươi lại tiến U Minh chi địa này? Bên trong còn có ai không?"

Đinh Lỗi nói: "Chúng ta cũng là vô tình xông vào, không nghĩ tới nơi này nguy hiểm như thế. Lúc ấy đi vào không ít người, cuối cùng chỉ có chúng ta ra.."

Nói đến đây, hắn ta cười khổ một tiếng, nghĩ đến nhiều người như vậy đi vào, cuối cùng chỉ còn lại hai người trốn thoát, có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Đang nói chuyện, đã thấy Thành Nghiệp Thiện bị quỷ quái cào bị thương rốt cuộc chống đỡ không nổi, phun ra một ngụm máu đen, ngã xuống đất.

"Thành sư đệ!"

Đinh Lỗi kinh hô một tiếng, đỡ lấy Thành Nghiệp Thiện, lúc này cũng phát hiện tình huống của hắn ta không ổn. Chỉ thấy màu da trên mặt Thành Nghiệp Thiện đã biến thành màu xanh đen, toàn thân tỏa ra hỗn hợp có âm khí, quỷ khí, đã là nửa người nửa quỷ.

Đinh Lỗi biến sắc, vội vàng móc ra linh đan nhét vào trong miệng hắn ta.

Đệ tử Huyễn Hải điện không thiếu linh thạch, trên người mang theo rất nhiều linh đan, nhưng lúc này những linh đan đó đều không có tác dụng gì. Thành Nghiệp Thiện không chỉ bị quỷ quái cào bị thương, hơn nữa bọn họ không có phòng ngự chút nào liền tiến vào U Minh chi địa, thân thể đã bị ảnh hưởng bởi âm khí bên trong U Minh, có dấu hiệu đọa quỷ, linh đan bình thường đã không có tác dụng gì với bọn hắn.

Sau khi Đinh Lỗi phát hiện điều này, sắc mặt cực kỳ khó coi, chỉ có thể nhìn về phía đệ tử Thiên Phù Tông cầu cứu.

Thiên Phù Tông thường xuyên mua phù sa từ chỗ Huyễn Hải điện, hai thế lực vẫn luôn hợp tác, quan hệ coi như không tệ, đối phương đã xin giúp đỡ, đệ tử Thiên Phù Tông tất nhiên không thể bỏ mặc.

Nhưng mà bọn họ chỉ là phù lục sư, đối với tình huống hai người này cũng bất lực, chỉ có thể xin giúp đỡ Ninh Ngộ Châu.

Trong số những người tu luyện ở đây, cũng chỉ có Ninh Ngộ Châu là luyện đan sư.

"Grào!"

Lúc này, Thành Nghiệp Thiện đột nhiên phát ra một tiếng rống, tiếng kêu kia hơi tương tự tiếng kêu của những quỷ quái trong khe núi kia, đồng thời cũng nhảy lên, móng tay đã biến thành màu đen dài ra cào về phía Đinh Lỗi.

"Thành sư đệ, là ta!" Đinh Lỗi chật vật né tránh, muốn gọi hắn ta tỉnh lại.

Nhưng mà Thành Nghiệp Thiện đã biến thành nửa người nửa quỷ, mất đi thần trí, sao có thể nghe hiểu lời hắn ta, chỉ một mực công kích. Đinh Lỗi sợ làm hắn ta bị thương, không dám đánh trả, hơn nữa thân thể của hắn ta cũng bị ảnh hưởng bởi âm khí U Minh, không được linh hoạt lắm, vậy nên sức chiến đấu cũng giảm đi nhiều.

"A Xúc, đánh hắn ta ngất xỉu!" Ninh Ngộ Châu mở miệng nói.

Văn Kiều không nói hai lời, phi thân qua lập tức đánh hắn ta ngất đi.

Thành Nghiệp Thiện mềm nhũn ngã xuống, Kiều Nhạc Thủy trông thấy nhịn không được che cổ của mình, hơn nữa cũng nhớ tới lúc mới gặp, hắn cũng bị Văn Kiều đánh ngất như thế. Mặc dù lúc ấy hắn không có thần trí, nhưng khi tỉnh lại, vẫn cảm giác được đau đớn ở cổ, có thể để cho người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh cảm giác được đau đớn, có thể thấy được nàng đã dùng bao nhiêu khí lực lúc ấy.

Thấy Thành Nghiệp Thiện không có tính công kích, Ninh Ngộ Châu mới đi qua kiểm tra thân thể cho hắn ta, đút cho hắn ta một viên Xích Dương đan.

Xích Dương đan chính là là linh đan có tính dương, có thuộc tính chí dương cực mạnh, có thể tiêu trừ âm hàn chi khí.

Sau khi Thành Nghiệp Thiện ăn Xích Dương đan vào, âm khí trên thân lập tức giảm đi rất nhiều, nhưng mà vẻ xanh đen trên mặt cũng không giảm bớt, vẫn ở vào một loại trạng thái nửa người nửa quỷ.

Đinh Lỗi trông thấy tim cũng nhấc lên, thấy tình huống Thành sư đệ cũng không chuyển tốt, lo lắng không thôi.

Ninh Ngộ Châu xoay chuyển tròng mắt, lấy ra một viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan, nhét vào trong miệng Thành Nghiệp Thiện.

Hai con mao đoàn trên bờ vai Văn Kiều cũng nhịn không được rướn cổ lên, bọn nó một mực nhớ thương Âm Dương Niết Bàn Chân đan, nhưng đáng tiếc cho tới bây giờ Ninh ca ca đều không có cho chúng nó một viên nào, thấy hắn vậy mà cho kẻ không quen biết, lập tức chua xót.

Lúc nhìn thấy linh đan trắng đen rõ ràng kia, ánh mắt Tô Vọng Linh khẽ nhúc nhích, cái mũi khẽ giật giật.

Trừ Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy, những người khác không biết Âm Dương Niết Bàn Chân đan, thấy linh đan này hiện ra dáng vẻ trắng đen rõ ràng, đều hơi cảm thấy kì lạ, nhịn không được rướn cổ lên xem xét tình huống Thành Nghiệp Thiện.

Chờ phát hiện màu xanh đen trên mặt Thành Nghiệp Thiện lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến mất, móng tay cũng khôi phục bình thường, một lần nữa biến về bộ dáng con người, không khỏi kinh ngạc lên tiếng.

Ninh Ngộ Châu vươn tay đè chặt tay Thành Nghiệp Thiện, kiểm tra thân thể cho hắn ta, nói với Đinh Lỗi khẩn trương ở bên cạnh: "Quỷ khí trên người hắn đã trừ bỏ, lại điều dưỡng một đoạn thời gian, sẽ không có gì đáng ngại."

Dứt lời, lại đút cho Thành Nghiệp Thiện một viên linh đan trị liệu ngoại thương, vết thương trên vai bị quỷ quái cào của Thành Nghiệp Thiện rất nhanh liền khôi phục.

Đinh Lỗi lập tức mừng rỡ, cảm kích nói: "Đa tạ vị đan sư này đã cứu giúp."

Lúc này, Thành Nghiệp Thiện cũng mở to mắt, mặc dù hết sức yếu ớt, nhưng rốt cuộc tốt hơn mất mạng.

Cứu một người cũng là cứu, Ninh Ngộ Châu dứt khoát cũng kiểm tra cho Đinh Lỗi, hơn nữa cũng cho hắn ta một viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan, để hắn ta ăn vào.

Sau khi Đinh Lỗi ăn vào, phát hiện âm khí và quỷ khí nấn ná trong cơ thể rất nhanh liền biến mất, thân thể trở nên hết sức thoải mái, mừng rỡ không thôi.

Thấy hai người đệ tử Huyễn Hải điện vậy mà trừ bỏ được quỷ khí, đám người đối với linh đan trắng đen rõ ràng kia tò mò không thôi, dồn dập hỏi thăm: "Ninh công tử, đây là linh đan gì? Thật lợi hại!"

Bọn họ dù không phải là luyện đan sư, nhưng cũng biết tình huống giống như sư huynh đệ Đinh Lỗi vừa rồi, linh đan tầm thường không có khả năng cứu được, bọn họ chưa từng nghe nói có linh đan gì có thể tiêu trừ quỷ khí trong cơ thể người tu luyện nhanh như thế, để người tu luyện sắp đọa quỷ khôi phục bình thường.

Ninh Ngộ Châu không có giấu bọn họ: "Đây là Âm Dương Niết Bàn Chân đan, có thể niết bàn tái sinh, nối lại sinh cơ."

Nước Âm Dương tuyền vốn là vật thai nghén sinh mệnh, tràn đầy sức sống, quỷ khí là một loại tử khí thuộc về U Minh, Âm Dương tuyền tất nhiên có thể tiêu trừ quỷ khí, làm sức sống của người tu luyện nửa người nửa quỷ tỏa ra một lần nữa.

Đám người giật mình, chỉ nghe tên gọi, đã cảm thấy tác dụng của Chân đan này cực lớn.

"Thật sự có thể nối lại sinh cơ?" Vũ Kỳ Kiệt kinh ngạc hỏi.

Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu, tất nhiên biết vì sao hắn ta hỏi như vậy, không khỏi nhìn về phía Tô Vọng Linh.

Lúc mới thấy Tô Vọng Linh nuốt Hoàng Tuyền Huyết đan, hắn đã biết tổn thương trong cơ thể Tô Vọng Linh cực nặng, cần dùng Hoàng Tuyền Huyết đan tiếp tục duy trì sức sống, áp chế thương thế. Mặc dù sức sống ẩn chứa trong Hoàng Tuyền Huyết đan này không tệ, nhưng chỉ là một loại linh đan có tác dụng tạm thời, hiệu quả hoàn toàn kém hơn Âm Dương Niết Bàn Chân đan.

Tô Vọng Linh khẽ nhúc nhích bờ môi, vẻ mặt tái nhợt hiện ra một chút bệnh trạng đỏ ửng, nói ra: "Ninh công tử, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?"

"Có thể."

Ninh Ngộ Châu rất sảng khoái đáp một tiếng, cùng Tô Vọng Linh đến một bên nói chuyện, Vũ Kỳ Kiệt bảo vệ ở bên cạnh.

Những người khác nhìn thoáng qua hai người tránh sang một bên nói chuyện, bởi vì chung quanh bày ra Cách Âm trận, cũng không biết hai người nói cái gì, chẳng qua nói chung có liên quan tới Âm Dương Niết Bàn Chân đan.

Những người khác không có đi tìm tòi nghiên cứu, tiếp tục nói chuyện.

Vương Quần Phương nói với hai người đệ tử Huyễn Hải điện: "Cũng coi như các ngươi may mắn, may mắn có Ninh công tử ở đây, nếu không chúng ta cũng không cứu được các ngươi." Bảo một đám phù lục sư cứu người, không phải là làm khó bọn họ sao?

Hai người Huyễn Hải điện cũng hiểu rõ, trong lòng hết sức cảm kích.

Chờ Ninh Ngộ Châu và Tô Vọng Linh nói xong, hai người Đinh Lỗi dồn dập tiến lên cảm tạ ơn cứu mệnh của hắn, cũng hỏi thăm giá cả Xích Dương đan và Âm Dương Niết Bàn Chân đan bọn họ ăn vừa rồi, bọn họ sẽ trả bằng linh thạch.

Ninh Ngộ Châu cũng không phải là người lương thiện, sẽ không miễn phí vung linh đan khắp nơi, lúc này báo số lượng.

Kiều Nhạc Thủy nghe được tê cả da đầu, tính toán giá cả số Âm Dương Niết Bàn Chân đan mình đã nuốt, cảm thấy mình bán mạng cho Ninh Ngộ Châu mấy trăm năm cũng trả không hết, chỉ có thể trông cậy vào ca ca hắn có thể trả giúp.

Hai người Đinh Lỗi đều là đệ tử tinh anh của Huyễn Hải điện, được xưng tụng là tài đại khí thô, một hơi liền trả đủ linh thạch, thậm chí còn nhiều hơn mấy phần so với số lượng Ninh Ngộ Châu báo ra, lấy danh nghĩa là tiền xem bệnh.

Hơn nữa bọn họ còn bày tỏ, còn muốn mua một chút Âm Dương Niết Bàn Chân đan.

Âm Dương Niết Bàn Chân đan này có rất nhiều công dụng, đặc biệt là ở loại địa phương như Thiên Chi Nguyên này, là đồ tốt cứu mạng bất cứ lúc nào, đương nhiên sẽ không chê ít.

Ninh Ngộ Châu không có đồng ý, chỉ đồng ý cho hai người bọn hắn hai viên: "Linh dược luyện chế linh đan này rất hiếm, lại rất khó luyện chế, trong tay của ta cũng không nhiều, không có cách nào cho các ngươi quá nhiều."

Mặc dù hai người Đinh Lỗi hơi thất vọng, nhưng cảm thấy có được hai viên cũng rất tốt, thời điểm then chốt, có thể lại cứu hai cái mạng.

Sau khi giao dịch linh đan Vũ Kỳ Kiệt hỏi thăm bọn họ: "Các ngươi tiến vào U Minh chi địa này, có phát hiện gì không?"

Hai người Đinh Lỗi đều nhận ra Vũ Kỳ Kiệt, đồng thời cũng nhận ra thiếu chủ Linh Lung bảo Tô Vọng Linh này.

Đinh Lỗi nói: "Bên trong vô cùng nguy hiểm, không chỉ có rất nhiều quỷ quái, hơn nữa thực lực của bọn nó cũng cực mạnh, chúng ta cũng không tiến vào sâu, chẳng qua có thể cảm giác được còn có tồn tại đáng sợ hơn ở trong đó. Lúc ấy trừ mấy người sư huynh cùng một chỗ với chúng ta, còn có một số tán tu, không nghĩ tới cuối cùng bọn họ đều chết ở bên trong.."

Nói đến đây, Đinh Lỗi và Thành Nghiệp Thiện đều lộ ra vẻ đau lòng trên mặt.

Những người khác nghe đến đó, dồn dập may mắn lúc trước bọn họ không có mạo muội đi vào, đồng thời cũng nghĩ đến Trấn Tà phù ở bên ngoài kia, xem ra Trấn Tà phù này chính là trấn áp quỷ quái cường đại tại chỗ sâu trong U Minh chi địa.

Đinh Lỗi lấy ra một cái hộp ngọc: "Các ngươi nhìn xem, đây là quỷ châu, là chúng ta đạt được trong U Minh chi địa này."

Trong hộp ngọc chứa mấy chục viên châu đen nhánh, hạt châu kia tràn ngập âm khí nồng nặc, âm hàn cực điểm, rõ ràng cách một khoảng cách, vẫn khiến người ta cảm nhận được loại cực âm chi khí kia.

Đệ tử Thiên Phù Tông hít một ngụm khí lạnh: "Những quỷ này quái đã có thể ngưng tụ ra quỷ châu rồi?"

Sư huynh đệ Đinh Lỗi yên lặng gật đầu.

Quỷ châu là đồ vật ngưng tụ trong cơ thể quỷ quái, tương đương với yêu đan của yêu thú, nghe nói quỷ quái có thể thông qua việc cắn nuốt quỷ châu để tiến hóa. Mà quỷ quái ngưng tụ ra quỷ châu thì thực lực rất mạnh, bằng không thì lúc trước những người kia cũng sẽ không chết bên trong U Minh chi địa này, chỉ còn lại hai người trốn ra.

Đinh Lỗi đóng hộp ngọc lại, cũng dán một tấm Ngăn Cách phù ở phía trên, ngăn cách khí tức của quỷ châu, đang chuẩn bị thu lại nó, đột nhiên nghe được Ninh Ngộ Châu nói: "Đinh tiền bối, có thể bán cho ta mấy viên quỷ châu này hay không?"

Đinh Lỗi kinh ngạc nhìn hắn, hào phóng nói: "Lúc trước Ninh công tử cứu hai người sư huynh đệ ta, trực tiếp đưa ngươi là được."

Lúc này phân ra mười viên quỷ châu, trực tiếp kín đáo đưa cho Ninh Ngộ Châu.

Đệ tử Huyễn Hải điện quả nhiên tài đại khí thô, vật hiếm có cỡ này giống quỷ châu, nói đưa là đưa, căn bản không để vào mắt.

Đương nhiên, hành động lần này của Đinh Lỗi thật ra cũng có ý tạo mối quan hệ tốt với Ninh Ngộ Châu, một đan sư có thuật luyện đan tinh xảo, tất nhiên phải tranh thủ thời gian tạo mối quan hệ, thừa cơ lung lạc, về sau nếu gặp lại chuyện cần cứu mạng, cũng có thể tìm đối phương xuất thủ.

Bàn tính này đánh rất tốt.

Ninh Ngộ Châu cũng biết dự định của Đinh Lỗi, cười cười liền nhận lấy.

Chờ thân thể sư huynh đệ Đinh Lỗi khôi phục được không sai biệt lắm, liền hỏi bọn hắn tại sao lại ở chỗ này, muốn đi đâu.

Vương Quần Phương nói: "Chúng ta muốn đi tìm đệ tử Phi Tiên đảo, các ngươi biết bọn họ ở đâu không?"

Đinh Lỗi kinh ngạc nói: "Các ngươi muốn đi tìm bọn họ?"

Vương Quần Phương chỉ vào Kiều Nhạc Thủy đứng trong đám người, nói ra: "Đây là đệ đệ Kiều Nhạc Sơn, Ninh công tử và Văn cô nương là bằng hữu của hắn, bọn họ đều muốn đi tìm Kiều Nhạc Sơn, chúng ta liền đi cùng bọn hắn."

Đinh Lỗi và Thành Nghiệp Thiện nhìn bọn đệ tử Thiên Phù Tông này, sao có thể không rõ đám người kia là chạy theo Ninh Ngộ Châu.

Không có người nào là đồ ngốc, bọn họ đều biết Thiên Chi Nguyên nguy hiểm, thời điểm then chốt, có một luyện đan sư đáng tin cậy, tương đương với nhặt về mấy cái mạng, đi theo luyện đan sư chuẩn không sai.

Có giao tình dọc theo con đường này, về sau muốn tìm hắn luyện đan gì đó, còn không dễ dàng sao?

Đệ tử Thiên Phù Tông cũng là một đám khôn khéo.

Trong lòng Đinh Lỗi xoay chuyển, liền cười nói: "Thì ra là như thế, vậy thì chúng ta cũng đi cùng các ngươi thôi, trước khi tiến vào U Minh chi địa, chúng ta vừa vặn cùng đệ tử Phi Tiên đảo tách ra."

"Thật sao?" Kiều Nhạc Thủy vừa mừng vừa sợ: "Ca ca ta hắn không có sao chứ?"

"Đương nhiên không có việc gì, Kiều đạo hữu được Bác Nguyên Tôn Giả chân truyền, mặc dù Thiên Chi Nguyên cổ quái nguy hiểm, đối với hắn mà nói cũng không tính là gì."

Đinh Lỗi đối với Kiều Nhạc Sơn người này cũng coi là cực kỳ bội phục, Kiều Nhạc Sơn có thể nói là thiên tài hiếm gặp tại Phi Tinh đại lục, cũng là người trẻ tuổi có danh vọng trong thế hệ trẻ tuổi, là kiểu nhất hô bách ứng* kia.

*được nhiều người ủng hộ.

Văn Kiều cảm thấy, địa vị và danh vọng của Kiều Nhạc Sơn tại Phi Tinh đại lục, tương đương với danh vọng của Tần Hồng Đao tại Thánh Vũ đại lục.

Theo Đinh Lỗi bọn họ nói, sau khi bọn họ cùng đệ tử Phi Tiên đảo tách ra, đệ tử Huyễn Hải điện tiến vào U Minh chi địa, đệ tử Phi Tiên đảo thì đi về phía Ngục Thủy Trạch.

"Ngục Thủy Trạch?" Vũ Kỳ Kiệt biến sắc: "Các ngươi xác định?"

Vẻ mặt Đinh Lỗi nghiêm túc: "Chúng ta xác định, bọn họ quả thực đi về phương hướng kia."

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Vũ Kỳ Kiệt biến đổi không chừng, ngay cả Tô Vọng Linh cũng nhịn không được cau mày.

Đệ tử Thiên Phù Tông thắc mắc: "Ngục Thủy Trạch này là chỗ nào?"

"Chính là chỗ trống rỗng trên tấm bản đồ các ngươi mang theo." Tô Vọng Linh khẽ nói: "Nơi đó có chút nguy hiểm, nếu như.."

"Nếu như cái gì?" Kiều Nhạc Thủy nhịn không được lo lắng hỏi.

Tô Vọng Linh than nhẹ một tiếng: "Nếu như không tìm được Thần mộc ở những chỗ khác, nói không chừng sẽ ở nơi đó."

"Thật sao?" Một đám người ngạc nhiên hỏi.

Vẻ mặt Tô Vọng Linh nghiêm túc gật đầu, thấy đám người này mặt mũi tràn đầy vui mừng, trong lòng biết sức hấp dẫn của Thần mộc đối với thế nhân rất lớn, cũng không trách bọn họ như thế. Nhưng thật sự tìm được Thần mộc rồi thì sao? Tại sao Thần mộc lại ở loại địa phương này?

Những vấn đề này, làm người ta không dám nghĩ sâu.

Chỉ có tự mình đi qua Thiên Chi Nguyên, mới biết được Thiên Chi Nguyên đáng sợ, còn có những thứ bị trấn áp dưới phù thạch kia, đủ để cho toàn bộ Phi Tinh đại lục chấn động. Trước kia Tô Vọng Linh chưa từng tới Thiên Chi Nguyên, lần này hắn kiên trì mang theo vết thương mà đến, trừ tìm kiếm Thần mộc, cũng ôm mục đích khác mà đến, nhưng khi tiếp xúc với bí mật che giấu trong Thiên Chi Nguyên, hắn ngược lại không còn dám nghĩ sâu.

Mọi người thấy vẻ mặt Tô Vọng Linh, đều có chút khó hiểu.

"Tô thiếu chủ, có gì không ổn ư?" Vương Quần Phương thấp thỏm hỏi.

Tô Vọng Linh lắc đầu, nói ra: "Được rồi, chúng ta cũng đi qua nhìn một chút. Chẳng qua chỗ kia có hạn chế khá lớn đối với người tu luyện cấp cao, đến lúc đó A Kiệt có khả năng không có cách nào tới gần."

Sau khi nghe xong, đám người giật mình.

Bọn họ đều nghe nói Thiên Chi Nguyên có hạn chế rất lớn đối với người tu luyện cấp cao, là loại hạn chế nào, lại không biết được. Loại hạn chế này khiến những lão tổ cảnh giới Nguyên Tông đều không dám tùy tiện tiến đến, chỉ có thể cố gắng để người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông trở xuống tiến vào Thiên Chi Nguyên.

Lúc đầu Vũ Kỳ Kiệt không nên tới Thiên Chi Nguyên, chỉ là hắn ta vô cùng lo lắng cho Tô Vọng Linh, mới đi vào theo.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận