Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 187: Văn Kiều lên cấp

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 187: Văn Kiều lên cấp
Edit: Jess93

Văn Thỏ Thỏ là một con thỏ hiếu chiến.

Đẳng cấp của yêu thú rõ ràng, chỉ chênh lệch một cảnh giới, sức chiến đấu liền hoàn toàn khác biệt. Lúc Văn Thỏ Thỏ vẫn là yêu thú cấp tám, đối mặt hải thú cấp chín, chỉ có bị đánh và né tránh. Hiện tại nó rốt cuộc thành công thăng lên làm yêu thú cấp chín, đây chính là thời điểm nó báo thù, ngay cả hải thú cấp chín hậu kỳ cũng dám gánh, cũng rất lợi hại.

Hổ Yến Sinh chưa bao giờ thấy yêu thỏ nào hiếu chiến như vậy, đây là con thỏ sao?

Yêu thỏ mặc dù thoát ly phạm trù con thỏ bình thường, nhưng bản năng của thỏ sẽ không thay đổi, không nói nhát gan sợ phiền phức, chí ít cũng không dám tùy tiện chọi cứng với yêu thú ăn thịt. Nhưng hết lần này tới lần khác con yêu thỏ này không giống bình thường, nó không chỉ có gan to bằng trời, mà còn cực kỳ thù dai, lúc trước con hải thú nào đánh nó, nó đều nhớ kỹ rõ ràng, bây giờ đánh trả lại.

Chẳng qua hải thú cấp chín cũng không phải ngồi không, đặc biệt là những hải thú cấp chín trung hậu kỳ, sau khi bị Văn Thỏ Thỏ đập ngơ ra, đến lúc kịp phản ứng, liền đuổi theo con mao đoàn kia đánh lại.

Sau khi chiến đấu kết thúc, một đám hải thú bên trong khe Tinh Việt lật cái bụng, Văn Thỏ Thỏ cũng biến thành một con thỏ nửa chết nửa sống.

Văn Kiều đi qua, nhặt Văn Thỏ Thỏ bị gãy mất một chân lên.

Văn Cổn Cổn trốn ở bên trong tường đất thò ra dò xét, phát hiện chiến đấu đã kết thúc, đem vài miếng lá trúc cuối cùng nhét vào trong miệng, leo đến trên bờ vai Văn Kiều, để cho nàng mang về.

Văn Kiều nhìn nó một chút, không khỏi nói: "Văn Cổn Cổn, ngươi còn có thể lại lười hơn nữa sao? Ngươi nên học tập Văn Thỏ Thỏ nhiều một chút."

Văn Thỏ Thỏ mặc dù hiếu chiến, nhưng yêu thú không hiếu chiến, sao có thể rèn luyện kỹ xảo chiến đấu? Văn Kiều cũng không cảm thấy Văn Thỏ Thỏ như vậy có gì không tốt, yêu thú biến dị tất nhiên khác hẳn yêu thú bình thường, tính tình cũng hung hãn hiếu chiến hơn.

Văn Cổn Cổn vô tội nhìn nàng, ừm vài tiếng.

Sau khi Văn Kiều bọn họ rời đi, Hổ Yến Sinh cũng nhặt những hải thú lật bụng kia rời đi, định chỉ điểm cho bọn nó một chút, ngày mai tiếp tục nghiền áp yêu thỏ, tuyệt đối không thể cho hải thú bọn hắn mất mặt.

Hải thú sao có thể bại bởi yêu thú trên lục địa chứ?

Hải thú bọn họ là lợi hại nhất!

Thế là ngày hôm sau, lúc Văn Kiều mang theo hai con yêu thú xuất hiện, liền nhìn thấy một đám hải thú vung tay vung chân, chuẩn bị cùng Văn Thỏ Thỏ lại đại chiến một trận.

Vết thương trên chân Văn Thỏ Thỏ đã lành, cũng là chiến ý dâng cao mà nhìn bọn nó, phát ra tiếng nghiến răng.

Văn Kiều cười nói với Văn Thỏ Thỏ bọn nó: "Văn Thỏ Thỏ cố lên! Văn Cổn Cổn, ngày hôm nay không cho phép lại trốn đi, ngươi phải giúp Văn Thỏ Thỏ cùng nhau chiến đấu, nếu không sẽ cắt xén linh đan và mật chi của ngươi."

Linh đan và mật chi uy hiếp quá lớn, lười biếng như Văn Cổn Cổn, đành phải chậm rãi bơi tới bên cạnh Văn Thỏ Thỏ.

Chờ đến lúc đám yêu thú lại đánh nhau, Văn Kiều đặc biệt quan sát, phát hiện Văn Thỏ Thỏ ỷ vào thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, bắn loạn xạ giữa đám hải thú, nện vào con nào coi như con đó xui xẻo, toàn phương vị không góc chết.

Văn Cổn Cổn đi theo bên cạnh nó, thừa dịp Văn Thỏ Thỏ xuất thủ, âm thầm đánh lén.

Hầu hết nhóm hải thú đều tâm tư đơn thuần, sao có thể phòng được âm thầm đánh lén, đột nhiên tường đất từ bên trên ập xuống nhấn chúng nó xuống, bọn nó vẫn còn sững sờ.

Không phải bên ta quá yếu, mà là địch nhân quá hèn hạ, vậy mà chơi đánh lén.

Hổ Yến Sinh kìm nén một hơi, cảm thấy ngày hôm nay có thể rèn luyện nhóm hải thú làm sao phòng kẻ địch đánh lén.

** *

Thời gian trôi qua trong lúc Văn Kiều cố gắng tu hành, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cùng nhóm hải thú đại chiến mỗi ngày.

Lam Cẩm Thường đi lâu hơn dự kiến một tháng, thẳng đến bốn tháng sau mới trở về. Truyện Sắc

Lúc Lam Cẩm Thường trở lại khe Tinh Việt, nhóm hải thú cảm giác được khí tức của nàng, nhao nhao ra ngoài nghênh đón. Hổ Yến Sinh đi tuốt ở đằng trước, một mặt chờ đợi hỏi: "Lam di, mua được linh đan cấp thiên sao?"

Lam Cẩm Thường thở dài.

Thấy thế, Hổ Yến Sinh lập tức biết không có kết quả, không khỏi có chút thất vọng, chẳng qua đại khái cũng biết tình huống bên phía hải tộc, cho nên cũng không quá thất vọng.

Trở lại cung điện, Lam Cẩm Thường đi tìm Ninh Ngộ Châu trước.

Nàng than nhẹ một tiếng, thành thật nói: "Chỗ hải tộc cũng không có Tử Kim đan, vị đan sư cấp thiên kia mặc dù có thể luyện, nhưng hắn cũng không muốn luyện đan cho yêu tu không phải hải tộc, ngay cả vị bằng hữu hải tộc kia của ta cũng không giúp được một tay."

Nói đến đây, mặt mày nàng chứa đầy sầu lo, không có linh đan cấp thiên, vết thương của Huyền Luân cần phải dưỡng trong thời gian tương đối dài.

Việc này nằm trong dự liệu của Ninh Ngộ Châu, phản ứng của hắn ngược lại bình tĩnh, nói ra: "Không có coi như xong, để Huyền tiền bối chậm rãi dưỡng là được."

Lam Cẩm Thường nhìn bọn họ, muốn nói lại thôi.

Văn Kiều nghiêng đầu, nói thẳng: "Lam tiền bối, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, chúng ta có thể chịu đựng nổi."

Cô nương này nói chuyện cũng quá trực tiếp, cho dù bản thân Lam Cẩm Thường cũng không phải người có tính tình do dự, vẫn bị tính ngay thẳng này của nàng làm cho có chút dở khóc dở cười. Nàng có chút ngượng ngùng nói: "Ban đầu đã đồng ý chuyện của các ngươi, nhưng vẫn trì hoãn, trong lòng ta ít nhiều có chút.."

"À, việc này hả? Không cần áy náy, nơi này rất tốt." Văn Kiều ăn ngay nói thật: "Khe Tinh Việt có rất nhiều hải thú, mỗi ngày Văn Thỏ Thỏ bọn nó đều chơi rất vui vẻ. Hổ tiền bối cũng thường xuyên chỉ điểm ta, rất có lợi cho việc tu hành của ta."

Ninh Ngộ Châu lại cười nói: "Quả thật như A Xúc nói, trước mắt chúng ta không có cách nào về Thánh Vũ đại lục, ở đâu với chúng ta mà nói đều như nhau."

Lời này của bọn họ cũng không nói sai, Lam Cẩm Thường bọn họ cũng chưa từng nghe nói về Thánh Vũ đại lục, có thể thấy được Thánh Vũ đại lục cách vùng biển này rất xa, xa tới mức hải thú ở đây đều chưa từng nghe nói về Thánh Vũ đại lục.

Cho dù Văn Kiều bọn họ muốn trở về, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có cách nào, lại sốt ruột cũng vô dụng. Không bằng thoải mái tinh thần trước, nhờ hải thú hỗ trợ, đi tới đại lục nhân tu cách nơi này gần nhất nhìn xem có biện pháp nào có thể trở về Thánh Vũ đại lục hay không.

Trong lòng bọn họ biết việc này không nóng vội được, cộng thêm hoàn cảnh khe Tinh Việt cũng không tệ, còn có hải thú khe Tinh Việt có thể làm bồi luyện rèn luyện võ kỹ, rất thích hợp tu hành, cho nên tạm thời không thể rời đi, bọn họ ngược lại cũng không sao cả.

Lam Cẩm Thường âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại chân tâm thật ý cảm tạ bọn họ, không chỉ cảm ơn bọn họ cứu được Huyền Luân, đồng thời cũng cảm tạ Ninh Ngộ Châu luyện đan cho Huyền Luân.

Sau khi tán gẫu với Ninh Ngộ Châu bọn họ, Lam Cẩm Thường liền vội vàng rời đi, đến chỗ Huyền Luân tĩnh dưỡng thăm hắn.

Văn Kiều đưa mắt nhìn nàng rời đi, nghĩ đến Thánh Vũ đại lục, nói ra: "Chúng ta rời đi lâu như vậy, cũng không biết Thánh Vũ đại lục thế nào rồi, còn có Đông Lăng và Tiềm Lân bên kia, nếu bọn họ biết chúng ta mất tích, nhất định rất sốt ruột."

Từ sau khi rời khỏi Đông Lăng, mặc dù bọn họ không có trở về, nhưng cách một đoạn thời gian Tiềm Lân sẽ mang một chút tài nguyên về Đông Lăng, thuận tiện nói cho Đông Lăng bên kia chuyện liên quan tới bọn họ và tình huống trung ương đại lục, để hai bên đều an tâm. Song lần này, bọn họ đột nhiên rời khỏi Thánh Vũ đại lục, sau khi nhóm Tiềm Lân Vệ biết, cũng không biết sẽ như sốt suột như thế nào.

Ninh Ngộ Châu ngược lại khá lạnh nhạt, nói ra: "Yên tâm, không có việc gì. Trước khi đi bí cảnh Thiên Đảo, ta cho Tiềm Thú một khoản linh đan và tài nguyên tu luyện, có thể chèo chống Tiềm Lân phát triển mấy năm. Huống hồ, Tiềm Lân muốn phát triển, cũng không thể một mực dựa vào ta, bọn họ cũng phải tự nỗ lực, cần tài nguyên gì, bọn họ cũng phải tự đi tìm."

Ban đầu Ninh Ngộ Châu dự tính thành lập Tiềm Lân, là vì lưu một đường lui cho Đông Lăng, hắn không có khả năng nhìn chằm chằm vào Tiềm Lân, hao tổn quá nhiều tâm huyết vì nó. Giai đoạn trước vì sự phát triển của Tiềm Lân, hắn có thể cho đều cho, bây giờ Tiềm Lân đã có quy mô đơn giản, phát triển ổn định, hoàn toàn có thể tự cấp tự túc, coi như không có bọn họ, Tiềm Lân cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Có Tiềm Lân âm thầm che chở Đông Lăng, trong thời gian ngắn Đông Lăng vẫn an toàn.

Về phần Xích Tiêu Tông bên kia, đây chính là đại tông môn đỉnh cấp, không có gì đáng lo lắng.

Cho nên, coi như trong thời gian ngắn bọn họ không có cách nào về Thánh Vũ đại lục, Thánh Vũ đại lục bên kia cũng sẽ không có vấn đề.

Sau khi Văn Kiều nghe xong, cảm thấy hắn nói rất có lý, không nghĩ đến việc này nữa, cố gắng tu hành.

** *

Mấy tháng sau, Văn Kiều đánh ra một quyền ở trong nước, lực quyền như cuồng long, mang theo nước biển điên cuồng gào thét mà đi. Những nơi đi qua, nước biển lật quấy một trận, toàn bộ đá san hô xung quanh đều bị chấn nát.

Ánh mắt Hổ Yến Sinh ngưng lại, thân hình dù chưa động, lại không dám khinh thường, vung một chưởng đánh nát thủy long lao tới kia.

Thủy long biến thành ngàn vạn giọt nước bắn tung tóe, giọt nước chiết xạ ánh sáng màu xanh lam, Hổ Yến Sinh còn chưa thấy rõ ràng, đột nhiên phát hiện không đúng, lúc quay đầu, một nắm đấm trắng nõn đã công kích tới trước mặt của hắn.

Hổ Yến Sinh: "..."

Hỏng bét, bị lừa rồi.

Hổ Yến Sinh bị nắm đấm kia đánh trúng, mũi đau xót, suýt chút nữa chảy ra nước mắt trân quý của nam nhi.

Mặc dù bị hư chiêu của Văn Kiều đánh trúng, Hổ Yến Sinh phản ứng cũng cực nhanh, vô thức liền đánh ra một chưởng, lúc kịp phản ứng, nhanh chóng thu hồi bàn tay đã đánh ra, nhưng một chưởng kia vẫn đánh bay Văn Kiều, nện vào đống đá san hô biến chúng thành khối vụn.

Hổ Yến Sinh đổ mồ hôi lạnh, không phải đập chết nàng rồi chứ?

Hắn vội vàng lướt qua đó, đang chuẩn bị xem xét nàng thế nào rồi, liền thấy Văn Kiều đã đứng lên, sắc mặt dù trắng, nhưng rốt cuộc không có thật sự bị hắn đập nửa chết nửa sống.

Hổ Yến Sinh âm thầm thở phào.

Bồi luyện cho Văn Kiều gần nửa năm, mặc dù ngay từ đầu bởi vì xem nhẹ nhân tu mà ngầm nếm mấy lần thiệt thòi, về sau thái độ hắn đàng hoàng, Văn Kiều liền không tổn thương được hắn. Không nghĩ tới hôm nay, mình đường đường là yêu tu cấp vương, vậy mà lại bị hư chiêu của đối phương lừa gạt, đánh trúng gương mặt, thực sự quá mất mặt.

Văn Kiều nuốt xuống ngụm máu đã vọt tới yết hầu, lần nữa công kích về phía Hổ Yến Sinh.

Hổ Yến Sinh không ngờ nàng còn tới, lần này cẩn thận rất nhiều, đem tu vi áp chế đến cảnh giới Nguyên Không hậu kỳ, cùng nàng giao thủ, chỉ là vẫn không thể tránh khỏi nắm đấm kia rơi xuống trên thân, thật đúng là đau nhức.

Một nhân tu cảnh giới Nguyên Không, sao sức lực lại lớn như thế?

Thiên Thể Quyền >> vốn là quyền pháp cực kì uy mãnh cương liệt, hết lần này tới lần khác người sử dụng quyền pháp có sức lực vô cùng lớn, đánh ra một bộ này quyền, thật đúng là khiến cho người ta chống đỡ không được. Ngay cả đường đường yêu tu cấp vương cũng suýt chút nữa bị một quyền đánh ra nước mắt nam nhi, có thể thấy được sự lợi hại của nắm đấm này.

Sau khi chiến đấu kết thúc, Văn Kiều nằm bên trên mảnh vụn của đá san hô.

Hổ Yến Sinh đi qua, đang suy nghĩ có nên xách chân của nàng đưa nàng về cung điện hay không, đột nhiên phát hiện linh khí thiên địa trong biển nhanh chóng tuôn về phía nàng.

Đây là muốn thăng cấp rồi?

Hổ Yến Sinh hiểu rõ trong lòng, cũng không kỳ quái.

Nửa năm qua, Văn Kiều cố gắng tu hành, không hề lười biếng, cho dù mỗi ngày bị hắn hành hạ đến mức chỉ còn lại một hơi, nhưng lại không nhụt chí. Coi như Hổ Yến Sinh không có cảm tình gì đối với nhân tu, trong lòng cũng âm thầm bội phục nghị lực của nàng.

Một người thiên phú không tốt nhưng lại chịu cố gắng, đây gọi là cần cù bù thông minh.

Nếu một người không chỉ có thiên phú cực tốt, còn không ngừng cố gắng, gọi là thiên tư trác tuyệt, bằng chừng ấy tuổi thăng cấp là chuyện bình thường.

Hổ Yến Sinh nhanh chóng lui lại, cũng có lòng tốt bày Tụ Linh trận ở xung quanh, sau đó chọn một khối đá san hô lành lặn ngồi xuống, cứ như vậy nhìn người đả tọa bên trong Tụ Linh trận.

Nhìn một lát, Hổ Yến Sinh đột nhiên cảm giác được gì đó, quay đầu trông thấy người xuất hiện trước cửa cung điện.

Người nọ nhanh chóng chạy đến chỗ này, tay áo phiêu đãng ở trong nước.

Ninh Ngộ Châu đi tới gần đó, nhìn thấy người ngồi đả tọa ở bên trong Tụ Linh trận, kế tiếp đi đến trước mặt Hổ Yến Sinh.

Hổ Yến Sinh lạnh mặt nhìn hắn, nói: "Hôm nay nàng thăng cấp, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ có thể thuận lợi thăng lên cảnh giới Nguyên Không trung kỳ."

Ninh Ngộ Châu hướng về phía hắn mỉm cười, văn nhã khiêm tốn nói: "Làm phiền Hổ tiền bối phí tâm."

Hổ Yến Sinh khịt mũi hừ một tiếng, cũng không phải phí tâm sao, nửa năm nay đều là hắn nhận chiêu cho nàng, không biết chịu bao nhiêu nắm đấm của nàng, nắm đấm kia cực kỳ đau đớn, nếu là nhân tu thật đúng là đỡ không nổi, cũng chỉ có yêu tu da dày thịt béo không coi ra gì.

Sau hai canh giờ, Văn Kiều rốt cục mở mắt.

Tu vi cũng biến thành cảnh giới Nguyên Không trung kỳ.

Văn Kiều đi ra từ Tụ Linh trận, vui mừng hỏi: "Phu quân, sao chàng lại tới rồi?"

"Cảm giác được nàng muốn lên cấp, nên tới xem một chút." Ninh Ngộ Châu mỉm cười giải thích, trong tim của hắn có giấu một giọt tinh huyết của nàng, giọt máu này chính là liên kết giữa hai người, khiến hắn có thể mơ hồ cảm giác được tình huống của nàng.

Văn Kiều không nghĩ nhiều, vô cùng vui sướng nói: "Phu quân, ta lên cấp rồi."

"Ừm, chúc mừng nàng, A Xúc quả nhiên là tuyệt nhất." Ninh Ngộ Châu đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng.

Văn Kiều híp mắt cười, vui vẻ xinh đẹp đáng yêu.

Hổ Yến Sinh ở bên cạnh nhìn xem đôi phu thê không đếm xỉa tới xung quanh này, rất muốn nhắc nhở bọn họ, hắn còn ở đây này, nhưng nghĩ nghĩ, đến cùng không lắm miệng, quay người yên lặng rời đi.

** *

Mặc dù chỉ là tăng lên một cảnh giới nhỏ, nhưng vẫn là một chuyện đáng giá chúc mừng.

Ninh Ngộ Châu liền làm một bữa ăn ngon ở trong sân tại khách viện bọn hắn ở lại, chúc mừng Văn Kiều lên cấp, đồng thời cũng coi như khao bọn họ vất vả tu hành trong mấy ngày nay.

Văn Thỏ Thỏ hỏi Ninh ca ca, gần đây nó và Văn Cổn Cổn cũng rất vất vả, tại sao không khao hai bọn chúng?

Văn Kiều nín cười, thuật lại lời Văn Thỏ Thỏ cho Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu hời hợt nói: "Các ngươi ăn linh đan còn ít sao? Lần trước Dưỡng Nguyên đan chẳng lẽ không tính là khao? Nếu ngươi cảm thấy không tính, vậy trả lại cho ta."

Văn Thỏ Thỏ lập tức không dám lên tiếng.

Dưỡng Nguyên đan rất khó luyện, cho dù là Ninh Ngộ Châu, mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể được ba đến bốn viên, mãn lò mười viên là chuyện không thể.

Chẳng qua so với những luyện đan sư hết sức gian nan mới may mắn luyện ra một viên Dưỡng Nguyên đan, mỗi lần đạt được ba viên đã tính không tệ. Dưỡng Nguyên đan khó luyện, cho dù là Ninh Ngộ Châu kỳ tài ngút trời, bây giờ cũng nghĩ không ra cách gì có thể gia tăng tỉ lệ thành đan của nó.

Không chỉ khó luyện, xác suất ra đan lại thấp, khiến Dưỡng Nguyên đan trở thành tồn tại trân quý nhất trong số những linh đan Ninh Ngộ Châu hiện đang luyện chế.

Cũng bởi vì như thế, Ninh Ngộ Châu xem ở phần Văn Thỏ Thỏ thăng cấp, mới cho nó một viên -- về phần viên linh đan mà Văn Cổn Cổn đạt được kia, thật ra là cọ Văn Thỏ Thỏ.

Ninh Ngộ Châu đã từng nói: "Về sau ai trong số các ngươi lên cấp, ta liền ban thưởng Dưỡng Nguyên đan cho các ngươi, muốn ăn Dưỡng Nguyên đan phải cố gắng tu luyện."

Có lời này của Ninh Ngộ Châu, khiến khoảng thời gian này ý thức chiến đấu của hai con yêu thú tăng vọt chưa từng có, ngay cả Văn Cổn Cổn đều không tiếp tục nghĩ trăm phương ngàn kế để lười biếng.

Quả nhiên không có chuyện gì một viên linh đan không thể giải quyết, nếu như không được, đó là linh đan không tốt.

Lần này chúc mừng, Ninh Ngộ Châu làm một con heo sữa quay -- là con Tiểu Thanh Liêu heo cuối cùng còn sót lại lần trước, nướng nhục xúc và không ít hải sản.

Mùi thơm của thức ăn phiêu đãng trong cung điện, mấy Hải Châu Nhi đứng trước đình viện, một đôi mắt vô hồn liên tục nhìn sang.

Mặc dù ý thức của các nàng hỗn loạn, nhưng bản năng của sinh vật đều hướng tới mỹ thực, vẫn khiến các nàng có một chút phản ứng của người bình thường.

Văn Kiều vẫy tay gọi các nàng đến.

"Khách nhân, có chuyện gì không?" Hải Châu Nhi cẩn thận hành lễ.

Văn Kiều đưa tới một mâm thịt nướng: "Những thứ này cho các ngươi, ăn đi."

Hải Châu Nhi lộ ra vẻ thắc mắc trên mặt, dường như không biết hành động lần này của nàng là có ý gì, nhưng ở trong quan niệm của các nàng, không có đạo lý từ chối khách nhân, sau khi hữu lễ nói cám ơn, nhóm Hải Châu Nhi liền đem mâm thịt nướng này phân ra mà ăn.

Cũng không biết có phải là mùi thơm của thức ăn quá mê người hay không, cũng hấp dẫn chủ nhân cung điện tới đây.

Hổ Yến Sinh đi vào cung viện, trực tiếp nhìn hai người hai thú đang ăn liên hoan, ánh mắt từ dĩa thịt trên tay Hải Châu Nhi lướt qua heo sữa quay vàng óng thơm phức trên lò nướng.

Bộ dáng giống như ăn rất ngon.

Làm một con hải thú chân chính, Hổ Yến Sinh chưa từng đến đại lục nhân tu, hiểu biết đối với đại lục nhân tu đều từ chỗ hải tộc hoặc hải thú khác, cũng biết nhân tu thích ăn đồ ăn đã được nấu chín. Sau khi ăn đồ ăn do Hải Châu Nhi nấu, Hổ Yến Sinh cảm thấy nhân tu thật sự là một đám phiền phức, ăn thứ gì còn phải nấu nướng, ăn sống cũng không tệ mà.

Đến lúc này, ngửi được mùi thơm của thức ăn phiêu đãng trong không khí, Hổ Yến Sinh cảm thấy có lẽ những thứ hắn ăn trước kia đều là phân.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận