Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 264: Túc Mạch Lan trở về

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 264: Túc Mạch Lan trở về
Sau khi chữa trị xong Truyền Tống, Ninh Ngộ Châu liền đến một bên nghỉ ngơi, cũng không xen vào chuyện khác nữa.

Chỉ có Thiết bà bà cố chấp canh giữ ở trước Truyền Tống trận, chờ đợi Túc Mạch Lan trở về.

Văn Kiều liếc nhìn bóng dáng Thiết bà bà, lần đầu gặp gỡ, mặc dù có chút mảnh mai, gương mặt kia ngoại trừ có một vết sẹo thì dáng vẻ vẫn như một nữ nhân bình thường. Mà bây giờ, làn da của bà ấy lỏng lẻo, phủ kín nếp nhăn, lưng cũng hơi còng xuống, giống như trong mấy ngày ngắn ngủi, bà ấy liền già đi mấy chục tuổi, từ một nữ tử trẻ tuổi dần dần già đi biến thành bà lão.

Bởi vì đột nhiên già đi, vết sẹo dữ tợn trên mặt bà ấy cũng trở nên không đáng sợ như vậy.

Văn Kiều đi đến bên người Thiết bà bà, đưa cho bà ấy một bình linh đan.

Thiết bà bà ngẩng đầu, hai con ngươi trở nên hơi đục ngầu,

Cười cười với nàng, giọng nói bình tĩnh: "Đa tạ, không cần lãng phí linh đan của ngươi, thương thế của ta không thể chữa khỏi."

Văn Kiều nói: "Không có việc gì, ta có rất nhiều linh đan."

Thiết bà bà: "..."

Thiết bà bà đành phải nhận lấy ý tốt của nàng.

Mỗi khi thấy Văn Kiều, Thiết bà bà kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được nhớ tới Túc Mạch Lan khi nàng ba mươi tuổi, lòng của bà ấy sẽ trở nên hết sức mềm mại. Tiểu chủ nhân của bà ấy long đong cả đời, vận mệnh của nàng đã được định sẵn từ khi ra đời, bà ấy đau lòng cho tiểu chủ nhân, nhưng đáng tiếc chỉ dựa vào bà ấy thì không có cách nào chống lại toàn bộ đại lục, chỉ có thể cố gắng hết sức giúp nàng.

Nếu như năm đó Túc Tinh cốc không bị hủy diệt, tiểu chủ nhân cũng không sống đau khổ như vậy.

Thiết bà bà nặng nề thở dài, tiếp tục nhìn Truyền Tống trận.

Vài ngày sau, Truyền Tống trận sáng lên một đạo linh quang, sau khi linh quang thu lại, một người xuất hiện trong Truyền Tống trận.

"Tiểu chủ tử" Thiết bà bà ngạc nhiên kêu lên, vội vàng đứng lên.

Túc Mạch Lan mới từ Truyền Tống trận ở Bất Quy Hải tới đây còn chưa thấy rõ ràng hoàn cảnh chung quanh, liền nghe được tiếng của Thiết bà bà, ngẩng đầu nhìn qua, chờ thấy rõ ràng lão phụ nhân đứng trước Truyền Tống trận, nàng cả kinh trừng to mắt.

"Bà bà!"

Hai mắt Túc Mạch Lan lập tức đỏ lên, chưa nói nước mắt đã chảy trước, bỗng nhiên bước về hướng Thiết bà bà, ôm lấy thân thể còng xuống của bà ấy, lên tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa kêu "Bà bà, tại sao người lại biến thành dạng này, có phải những người kia ức hiếp người không?"

Thiết bà bà mặc dù hết sức kích động, cũng không bị tiếng khóc của nàng dọa sợ.

Bà ấy đã quen với đức hạnh của đứa nhỏ này, vỗ nhẹ lưng Túc Mạch Lan, cười nói: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, tại sao gặp chuyện lại động một chút là khóc cũng không sợ người chê cười, Ninh công tử và Văn cô nương còn ở nơi này đấy."

Nước mắt của Túc Mạch Lan lập tức dừng lại, khóc thút thít ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn sang, chờ đến khi nhìn thấy Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu ở cách đó không xa, trong mắt nước mắt đã biến mất sạch sẽ, đâu còn giọt nước mắt nào.

Thiết bà bà: "..."

Túc Mạch Lan khẩn trương lại lúng túng nói: "Văn cô nương, Ninh công tử, các ngươi cũng ở đây ư?"

Văn Kiều đạo: "Đúng vậy, cũng không phải đang chờ ngươi trở về."

Túc Mạch Lan tiếp tục khẩn trương, ngượng ngùng nở nụ cười, may mắn bây giờ nàng chính là một tiểu cô nương mặt tròn, cùng dáng dấp ban đầu một trời một vực, ngược lại cũng không trở thành người khiến cho người ta nhìn là có xúc động muốn đánh.

Thiết bà bà nhìn nàng với tâm tình phức tạp, đau lòng nghĩ, tiểu chủ tử nhất định ăn đắng rất nhiều, mới có thể luyện thành bản lĩnh nuốt nước mắt vào trong bực này. Phải biết, trước kia bà ấy cũng thử uốn nắn thuộc tính mít ướt của nàng, nhưng đáng tiếc bởi vì nhiều nguyên nhân, không thể thành công.

Mặc dù Túc Mạch Lan vẫn là bộ dáng ngụy trang kia, nhưng Thiết bà bà chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra đây là tiểu chủ tử của mình, dù sao thói quen của một số người sẽ không thể thay đổi trong khoảng thời gian ngắn, Túc Mạch Lan cũng không có đặc biệt thay đổi ở trước mặt Thiết bà bà.

Thiết bà bà dù gọi Túc Mạch Lan là "Tiểu chủ tử," hai người nhìn như chủ tớ, kì thực hơn hẳn thân nhân.

Cách xa nhau năm mươi năm, hai người gặp lại lần nữa, có vô số lời muốn nói.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu thức thời không có đi quấy rầy các nàng, hai người cùng nhau ra khỏi Truyền Vân điện, mang theo Vân Thú ngồi ở ngoài điện thưởng thức mây mù ở Túc Tinh cốc.

"Phu quân, phong cảnh ở Túc Tinh cốc coi như không tệ." Văn Kiều ngắm nhìn mây mù không ngừng tụ tán ở nơi xa, nhớ tới buổi tối trong Túc Tinh cốc: "Đặc biệt là ban đêm, Túc Tinh cốc tựa như rơi xuống một đầu ngân hà, thật sự rất xinh đẹp."

"Vậy đêm nay chúng ta cùng nhau thưởng thức." Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói.

Văn Kiều vui vẻ nói "Được."

Sau khi màn đêm buông xuống, hai người ngồi ở trên đài ngắm cảnh, bên người đặt một rổ linh quả, mùi trái cây thu hút không ít Vân Thú.

Vân Thú giống như những đám mây trên bầu trời, khi chúng nó nằm bên cạnh hai người, như đặt mình trong đám mây mù.

Văn Kiều cầm linh quả đút bọn nó, nụ cười nở rộ trên mặt, lúm đồng tiền bên cạnh gò má vừa ngọt vừa mềm.

Ninh Ngộ Châu nhịn không được nhặt lên một viên linh quả đỏ phừng phừng đút cho nàng.

Văn Kiều liếc hắn một cái, rất cho mặt mũi há mồm cắn.

Thế là liền biến thành Văn Kiều đút Vân Thú, Ninh Ngộ Châu đút nàng, trong lúc vô tình, linh quả trong giỏ lập tức thấy đáy. Văn Kiều tiếp tục lấy ra một rổ linh quả, khóe mắt thoáng nhìn bầu trời đêm ở nơi xa, đột nhiên ngạc nhiên kêu lên.

"Phu quân, mau nhìn, các vì sao xuất hiện rồi."

Văn Kiều chỉ bầu trời Túc Tinh cốc, ra hiệu Ninh Ngộ Châu nhìn sang.

Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua bầu trời đêm, ánh mắt lần nữa rơi trên thân nữ tu dưới trời sao, nàng vẫn là bộ dáng dịch dung, ngũ quan bình thường, chỉ có một đôi mắt sáng trong trẻo cùng ngũ quan bình thường kia không hợp nhau. Trong đôi đồng tử kia giống như chứa đầy những vì sao, hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn bất kỳ cảnh đẹp nào trên thế gian này, trong lúc vô tình, thế mà nhìn ngây dại.

Thật lâu không nghe thấy giọng nói của hắn, Văn Kiều quay đầu nhìn hắn, đối đầu với ánh mắt ngơ ngác của hắn, nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"

Ninh Ngộ Châu lấy lại tinh thần, tới gần nàng, cánh tay vươn ra ôm eo của nàng, cười nói: "Quả nhiên vô cùng xinh đẹp."

Văn Kiều lập tức vui vẻ trở lại, lại không biết câu nói này cũng không phải là ca ngợi bầu trời sao Túc Tinh cốc, mà là ca ngợi nàng.

Cho dù không biết, lại theo bản năng vui vẻ bởi vì tình ý ẩn chứa trong giọng nói của hắn, nàng dựa đầu vào vai của hắn, hai người yên tĩnh dựa chung một chỗ.

Gió đêm từ từ đến, toàn bộ thế giới trở nên ôn nhu tốt đẹp.

Túc Mạch Lan mang theo một đôi mắt sưng đỏ, vừa đi ra Truyền Vân điện, liền thấy hai người trong đài ngắm cảnh cách đó không xa, lại yên lặng thu hồi bước chân.

Thiết bà bà thấy nàng đi mà quay lại, không khỏi kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ không gặp Ninh công tử bọn họ?"

"Gặp được."

Túc Mạch Lan buồn bã nói, nghĩ đến hai người gắn bó dưới trời sao, còn có một đám Vân Thú nằm ở bên cạnh họ, một màn yên bình an tĩnh kia không hiểu sao khiến cho nàng đột nhiên có chút thương cảm.

Thiết bà bà gặp vẻ mặt nàng khác thường, thần thức quét ra bên ngoài, cũng thấy cảnh này, đột nhiên thở dài.

Năm đó, khi Thân Nguyên Cẩn hộ tống nàng về Túc Tinh cốc, hai người từng ở Túc Tinh cốc trong một thời gian dài.

Túc Tinh cốc có phong cảnh hoàn toàn khác biệt vào ban ngày và đêm tối, ban ngày mây mù, ban đêm bầu trời sao, hai loại cảnh đẹp thay phiên ở Túc Tinh cốc. Đôi hôn phu hôn thê này đã từng ngắm nhìn mây mù và bầu trời sao trong Túc Tinh cốc, cho dù có lạ lẫm đến đâu, cũng sẽ sinh ra tình cảm khác nhau.

Nghĩ đến chuyện năm mươi năm trước, vẻ mặt Thiết bà bà lạnh lẽo, đột nhiên hỏi: "Mạch Lan, ngươi nói cho bà bà biết, giữa ngươi và Thân Nguyên Cẩn.."

"Chúng ta đã không có quan hệ." Túc Mạch Lan vội nói: "Nếu như năm đó không có uỷ thác lúc lâm chung của mẫu thân, hai nhà Tiêu Thân vốn nên thông gia, vị hôn thê của Thân công tử nên là Tiêu Mẫn Tâm, mà không phải là ta nửa đường bị nhét qua, là ta cản trở bọn họ."

"Nói hươu nói vượn" Thiết bà bà quát một tiếng, mặt mũi già nua là sự nghiêm khắc không thể nghi ngờ: "Năm đó hai nhà Tiêu Thân có ý định gì, cho rằng lão bà tử ta không biết ư? Việc hôn sự này, vẫn là hai nhà bọn hắn tự động nói ra. Trong lòng tiểu thư biết rõ không có cách nào che chở ngươi lớn lên, lại lo lắng chọc giận bọn họ, chỉ có thể thuận thế tiếp nhận việc hôn sự này, cũng không muốn để ngươi nhất định phải tuân thủ. Nếu như tiểu thư vẫn còn, làm sao sẽ để cho ngươi chịu uất ức bực này."

Nói xong lời cuối cùng, Thiết bà bà cũng thương cảm.

Hai nhà Tiêu Thân đánh ý kiến hay, cho là chộp truyền nhân cuối cùng của Túc Tinh cốc ở trong tay, liền có thể khống chế Túc Tinh cốc, thuận tiện cho sau này bọn họ giành Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ. Nhưng mà bọn họ mang người tới Tiêu thị dưỡng dục, ngay cả thể diện cũng không muốn cho, dưỡng một đứa bé khỏe mạnh thành bộ dáng yêu đuối vô tội này, thậm chí ép nàng thành như vậy.

Năm mươi năm trước, Ma Môn đột nhiên tập kích Tiêu thị, nguyên nhân vì sao, cho là bà ấy không biết sao

Nếu không phải Tiêu thị mua dây buộc mình, làm sao Ma Môn lại có thể tới? Buồn cười bọn họ còn lấy cớ này, thế mà nghĩ phong ấn Túc Tinh cốc, nhốt lại truyền nhân duy nhất của Túc Tinh cốc.

Thiết bà bà thật sự là càng nghĩ càng tức giận.

"Bà bà, người đừng nóng giận." Túc Mạch Lan lo lắng thân thể của bà ấy chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vội nói: "Dù sao ta cũng không thích Thân Nguyên Cẩn, việc hôn sự này mất rồi thì thôi."

Thiết bà bà trầm mặt, đột nhiên hỏi: "Ngươi thành thật nói cho ta, ngươi và Thân Nguyên Cẩn, có phải là đã từng song tu."

"..."

"Nói!" Thiết bà bà lạnh lùng nói.

Túc Mạch Lan cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không, không có."

"Là ai hủy nguyên âm của ngươi?"

Túc Mạch Lan hé miệng không nói.

Thiết bà bà sắc mặt tái xanh: "Vậy ngươi nói cho ta, là ngươi tự nguyện, hay là bị bức?"

"Không phải là bị bức."

Lông mày của Thiết bà bà trong nháy mắt xoắn thành cục, sau đó lại nghe thấy nàng nhỏ nhỏ giọng nói: "Cũng không phải tự nguyện."

"Thật dễ nói chuyện." Thiết bà bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng.

Túc Mạch Lan như đứa bé làm sai chuyện, ngoan ngoãn ngồi quỳ chân ở trước mặt Thiết bà bà, mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ: "Lúc ấy ta bị Tiêu Mẫn Tâm hãm hại, thần trí mơ hồ, đã làm sai chuyện."

Thiết bà bà mím chặt bờ môi, sắc mặt khó coi, cuối cùng cũng không tiếp tục truy hỏi gì nữa.

Hỏi chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa, sẽ chỉ làm bà ấy càng thấy rõ bộ mặt của những người kia, bọn họ đều là ác quỷ, vì mưu đồ của mình, thế mà muốn gϊếŧ chết một tiểu cô nương.

Trời hửng sáng, mây mù trong Túc Tinh cốc lần nữa dâng lên, được mặt trời mới mọc nhuộm thành sương mù rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.

Nghe được tiếng bước chân, hai người trong đài ngắm cảnh quay đầu.

Túc Mạch Lan một mặt tiều tụy đi ra Truyền Vân điện, thần sắc trên mặt có chút miễn cưỡng, nói: "Ninh công tử, Văn cô nương, bà bà bảo các ngươi đi vào."

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu rời khỏi đài ngắm cảnh, đi vào Truyền Vân điện.

Túc Mạch Lan giống cô vợ nhỏ đi theo bọn họ tiến vào điện, sau đó lại giống như cô vợ nhỏ, đứng ở sau lưng Thiết bà bà, bị ánh mắt bén nhọn của bà ấy nhìn lướt qua, vội thẳng sống lưng, ngồi vào bên cạnh bà ấy, bộ dáng đứng đắn nghiêm túc.

Chỉ là lộ ra dáng vẻ tiều tụy như cải trắng nhỏ kia, thật là có mấy phần đáng thương.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu không biết có chuyện gì giữa đôi chủ tớ này, không có lắm miệng hỏi thăm.

Thiết bà bà ho khan vài tiếng, sau đó đứng lên, hướng về phía hai người trịnh trọng hành lễ.

"Hai vị, ân cứu mạng của các ngươi đối với tiểu chủ nhân nhà ta, lão bà tử suốt đời khó quên, đa tạ các ngươi." Thiết bà bà cảm kích nói.

Để lão nhân cảnh giới Nguyên Hoàng trịnh trọng hành lễ như vậy, Văn Kiều vô cùng khó xử, không khỏi nói: "Thiết bà bà, không cần như thế."

Thiết bà bà vẫn kiên trì làm xong lễ này, mới để Túc Mạch Lan vịn ngồi xuống.

Kế tiếp, bà ấy lấy ra hai tấm lệnh bài từ trong túi trữ vật, đẩy sang cho bọn họ, nói: "Đây là lệnh bài tiến vào Tàng Vân Phong, tất cả những thứ trọng yếu của Túc Tinh cốc đều được cất giữ ở bên trong, Mạch Lan có quyền hạn tìm đọc bất kỳ vật gì trong đó, để nàng mang các ngươi đi vào."

Sự sảng khoái của Thiết bà bà khiến Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu sinh lòng hảo cảm, hai người tiếp nhận lệnh bài, sau đó đều dồn dập cám ơn bà ấy.

Thiết bà bà khoát tay áo, để bọn hắn không cần đa lễ.

Mặc dù truyền thừa của Túc Tinh cốc cất giữ trong Tàng Vân Phong, đại biểu cho nền tảng của Túc Tinh cốc, nhưng theo Thiết bà bà, Túc Tinh cốc chỉ còn trên danh nghĩa, những vật này sinh không mang đến, chết không thể mang theo, che giấu để làm gì? Huống chi đây là chuyện Túc Mạch Lan đã từng hứa với bọn họ, bà ấy đương nhiên sẽ không để tiểu chủ tử biến thành loại người nói không giữ lời kia.

Huống hồ, Túc Mạch Lan mới là truyền nhân Túc Tinh cốc, Túc Tinh cốc như thế nào, đều do nàng đến quyết định.

Đây là một lão giả rất thông thấu.

Thiết bà bà đưa bọn họ về Sơ Vân Phong, cũng an bài một thân phận mới cho Túc Mạch Lan.

Vẫn là đệ tử Tốc Vân Phong, tuổi tác cũng không lớn, tu vi cũng thấp, bị Thiết bà bà lấy cớ điều đến Sơ Vân Phong. Còn đệ tử Túc Mạch Lan thay thế, đã bị Thiết bà bà xử lý sạch sẽ.

Qua một đoạn thời gian, Thiết bà bà lại lấy cớ điều hai người Ninh Ngộ Châu ngụy trang thành đệ tử Tốc Vân Phong đến Sơ Vân Phong.

Đưa bọn họ đi Sơ Vân Phong chính là nam tu trung niên đã từng bị Thiết bà bà sai sử, nhìn xem ba người này, hắn ta đồng tình nói: "Ba vị sư đệ sư muội, sau này các ngươi cũng phải cẩn thận, Thiết bà bà mặc dù lợi hại, nhưng tính tình của bà ta, ôi!"

Nam tu trung niên rất sợ Thiết bà bà, không dám nói thẳng, nhưng trong lòng hắn ta, Thiết bà bà chính là một mụ già vừa xấu vừa quái, hơn nữa sớm muộn cũng sẽ chết. Chỉ cần chờ bà ta chết rồi, Túc Tinh cốc này sẽ không thể tiếp tục áp chế sự tồn tại của bọn họ, đến lúc đó liền có thể thoát khỏi bể khổ Túc Tinh cốc này.

Nghe nam tu trung niên giống như có ý tốt nhắc nhở, nói gần nói xa đều đang oán trách Thiết bà bà không đúng, Túc Mạch Lan cằm banh lại, liều mạng nhẫn nhịn, mới không có động thủ với hắn ta.

Ninh Ngộ Châu liếc mắt nhìn Túc Mạch Lan cúi đầu không nói, cười nói: "Đa tạ Uông sư huynh nhắc nhở, về sau có rảnh, tiểu đệ mời ngươi uống rượu."

"Tốt tốt." Uông sư huynh một mặt vui mừng: "Ta nhớ rõ Từ sư đệ ngươi còn cất giữ mấy vò rượu ngon, vẫn luôn không chịu lấy ra, che giấu kỹ như vậy, khiến người thèm chết rồi."

"Không có cách, rượu ngon hiếm có, đại trận hộ cốc vẫn không mở ra, không thể đi ra bên ngoài mua, uống một vò thì ít đi một vò, sao có thể bỏ được?"

"Từ sư đệ nói cực phải." Uông sư huynh một mặt cảm khái: "Cũng không biết khi nào đại trận hộ cốc này mới có thể mở ra? Thật không biết loại cuộc sống này khi nào mới kết thúc? Tại sao những người kia không nhanh chóng giải quyết nha đầu chết tiệt kia đi chứ?"

Giọng nói này cực nhỏ, giống như nói thầm trong miệng, ở đây đều là người tu luyện tai thính mắt tinh, sao có thể không nghe thấy.

Trong mắt Túc Mạch Lan lóe lên sát khí rồi biến mất.

Uông sư huynh phàn nàn vài câu, đưa bọn hắn đến Sơ Vân Phong, sau đó bởi vì không muốn nhìn thấy Thiết bà bà, vội kiếm cớ rời đi, để bọn họ tự tiến vào Sơ Vân Phong.

Ba người tới hiệu thuốc Sơ Vân Phong nhìn thấy Thiết bà bà.

Thiết bà bà nói: "Chỗ này của ta không có việc gì, các ngươi đi Tàng Vân Phong đi, hành sự cẩn thận, không cần thiết bại lộ thân phận."

Sau khi Vạn trưởng lão bị Thiết bà bà giải quyết, bên trong Túc Tinh cốc đã không có người nào có thể uy hiếp bọn họ, nhưng nếu để những người bên ngoài biết Túc Mạch Lan ở Túc Tinh cốc, cho dù có đại trận hộ cốc, cũng không địch lại mấy người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế liên thủ công kích.

Thiết bà bà kiêng kị tứ đại gia tộc, cũng muốn giấu Túc Mạch Lan lâu một chút, để cho nàng có cơ hội trưởng thành.

Như thế, Túc Mạch Lan và Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu đóng vai nhân vật của bọn họ, tạm thời dàn xếp trong Túc Tinh cốc.

Tìm một ngày, Túc Mạch Lan dẫn Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều tiến vào Tàng Vân Phong.

Sau khi tiến vào Tàng Vân Phong, Túc Mạch Lan mang theo hai người tới một chỗ bí địa trong lòng núi, nơi này bố trí cấm chế dày đặc, chỉ có cốc chủ Túc Tinh cốc mới có thể tiến vào, nếumạo muội xông tới, không chỉ sẽ xúc động đại trận Túc Tinh cốc, khiến mọi người chú ý, đồng thời cũng sẽ bị cấm chế phản phệ.

Đây là cấm chế do cốc chủ đầu tiên của Túc Tinh cốc bày ra, dùng đến bây giờ, hiếm có người có thể phá hư.

Túc Mạch Lan dẫn bọn họ xuyên qua lòng núi, mỗi lần đi qua một cửa ải, đều cần dùng lệnh bài cốc chủ và máu của dòng chính Túc gia mở đường. Văn Kiều sợ nàng chảy quá nhiều máu, cho nàng ăn một viên Bổ Huyết đan, bổ sung lượng máu bị xói mòn.

Túc Mạch Lan nhịn không được bật cười: "Chẳng qua là một chút máu thôi, không có gì đáng ngại."

Đường hơi dài, Túc Mạch Lan vừa đi vừa nói chuyện phiếm với bọn họ, trò chuyện về nguồn gốc của Túc Tinh cốc, còn có Thiết bà bà.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận