Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 196: Ăn bám huynh trưởng Kiều Nhạc Thủy

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 196: Ăn bám huynh trưởng Kiều Nhạc Thủy
Edit: Jess93

Trong lúc Kiều Nhạc Thủy xoắn xuýt, Ninh Ngộ Châu mang theo hai con yêu thú đi tới.

Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn nhanh chóng vọt lên bờ vai Văn Kiều, đối với nàng hết sức thân mật, dáng vẻ lông xù kia, nghiễm nhiên chính là hai con thú nhỏ đáng yêu.

Ánh mắt Kiều Nhạc Thủy nhịn không được lại rơi xuống trên thân hai con lông xù đáng yêu này.

Lúc đồng hành cùng Ninh Ngộ Châu bọn họ, hắn vẫn cho là hai con yêu thú lông xù này là yêu sủng bọn họ dưỡng, dù sao hầu hết nữ tu đều thích dưỡng một số yêu thú đáng yêu, kế tiếp là yêu thú có sức chiến đấu, mình thích là được. Nhưng mà lúc Văn Thỏ Thỏ dùng móng vuốt sắc bén xé phù lục, nghiền ép kẻ địch vừa rồi, làm hắn lập tức biết rõ thế này sao lại là thú nhỏ đáng yêu gì đó, quả thực là sát thủ thỏ.

Mao đoàn đen trắng còn lại mặc dù không có động tĩnh, nhưng không khỏi cảm thấy nó cũng không mềm mại đáng yêu vô hại giống biểu hiện bên ngoài.

"Các ngươi không có sao chứ?" Ninh Ngộ Châu quan tâm hỏi.

"Không có việc gì." Văn Kiều nở nụ cười với hắn, lúm đồng tiền bên cạnh gò má vừa ngọt vừa mềm, khiến lòng người ta mềm nhũn, khó mà tưởng tượng vừa rồi chính là nàng ấn lấy người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh kia điên cuồng mà đánh.

Ánh mắt Kiều Nhạc Thủy phiêu phiêu, dù là nữ tu xinh đẹp nhưng lúc này cũng không dám nhìn thẳng nàng.

Ninh Ngộ Châu thấy hai người không có việc gì, liền nói: "Nơi này cách thành Vân Bình không xa, chúng ta rời đi trước đi."

Vừa rồi uy lực nổ tung của Bạo Liệt châu quá lớn, chỉ sợ đã khiến người tu luyện thành Vân Bình chú ý từ lâu, những người kia nhất định sẽ tới xem xét xảy ra chuyện gì ở đây, nếu đụng phải bọn hắn, chỉ sợ sẽ đưa tới phiền phức.

Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy hiểu rõ ý hắn, ba người vội vàng ngự kiếm rời đi.

Nửa ngày sau, một chiếc phi thuyền màu trắng bay giữa những đám mây.

Kiều Nhạc Thủy tò mò dò xét phi thuyền, càng ngày càng cảm thấy hai người Ninh Ngộ Châu nhất định là xuất thân danh môn, nếu không sao có thể lấy ra nhiều đồ tốt như vậy? Không nói những tên cướp kia, ngay cả hắn cũng nhịn không được có chút đỏ mắt.

Coi như hắn có một huynh trưởng bái nhập Phi Tiên đảo, xưa nay không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng đối mặt hai người Ninh Ngộ Châu, lại có một loại ảo giác thật ra mình là người nghèo rớt mồng tơi.

Trừ điều này, Văn Kiều mạnh đến mức ngay cả người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh đều có thể ấn xuống mà đánh, cũng làm cho lá gan hắn run rẩy.

Cô nương lợi hại như vậy, cũng chỉ có những thế lực có nền tảng thâm sâu mới có thể nuôi dưỡng ra được.

Nghĩ như vậy, Kiều Nhạc Thủy đột nhiên phát hiện, mình – một kẻ nghèo hèn bị gia tộc hãm hại, thật sự không có gì để cho người ta mưu đồ, hai người này có thể mang theo hắn, còn giúp hắn chữa bệnh, quả thực là người tốt.

Kiều Nhạc Thủy nhịn không được cảm khái lần nữa, ở trong lòng đánh giá rất cao Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu không biết Kiều Nhạc Thủy lại tự động bổ não xong thân phận lai lịch của bọn họ, ngược lại miễn cho bọn họ nói bừa, lúc này bọn họ đang chia túi trữ vật lột từ trên thân những tên cướp trước đó.

Những tên cướp này hẳn là người tu luyện thành Vân Bình, của cải tương đối khá, chỉ riêng linh thạch đã không ít.

Văn Kiều đặt linh thạch trong túi trữ vật sang một bên, chất thành một đống sáng lóng lánh, long lánh đến mức hai mắt đều là linh quang.

Văn Thỏ Thỏ bổ nhào vào linh thạch chất đống lộn một vòng, phát hiện không thoải mái bằng lăn lộn trên linh đan, chẳng mấy chốc đã không còn hứng thú.

Kiều Nhạc Thủy cười ha ha: "Lúc trước những tên cướp kia nói muốn mượn linh thạch chúng ta, bản thân bọn họ đều có nhiều như vậy, mượn cái gì mà mượn?"

Văn Kiều liếc hắn một cái, thấy bộ dáng hắn tức giận bất bình, nói ra: "Cho nên, hiện tại linh thạch của bọn hắn bị chúng ta 'Mượn' rồi! Rất công bằng, ngươi nói đúng không?"

Kiều Nhạc Thủy không phản bác được, cảm thấy Văn Kiều thỉnh thoảng nói chuyện, luôn có thể dỗi đến mức làm người không kìm nén được, nếu những tên cướp kia nghe được nàng nói, chỉ sợ sẽ tức chết.

Kiểm tra xong đồ vật trong mấy túi trữ vật, Văn Kiều chia chúng nó thành ba phần. Kiều Nhạc Thủy có chút ngượng ngùng nói: "Ta, ta thì không cần.."

"Ngươi cũng ra lực, tất nhiên phải cho ngươi." Văn Kiều nói không cho phép chất vấn, không chờ hắn tiếp tục từ chối, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Ngươi nghèo như vậy, không có ít đồ bên người sao được?"

Về sau, khi Kiều Nhạc Sơn tìm đến, biết bọn họ đánh giặc cướp, không chia đồ vật cho đệ đệ hắn, còn không biết nghĩ về bọn họ như thế nào nữa.

Văn Kiều muốn ngăn chặn tất cả hậu hoạn, duy trì hình tượng cao lớn, đứng trên đỉnh cao đạo đức của bọn họ.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười liếc nhìn nàng một chút, nói với Kiều Nhạc Thủy: "Cứ theo A Xúc nói, Kiều công tử thu lại đi."

Kiều Nhạc Thủy ngượng ngùng nhận lấy, chuyển tay liền đưa phần của mình cho Ninh Ngộ Châu, nói ra: "Đây là một phần tiền xem bệnh."

Ninh Ngộ Châu nhận lấy, sau đó phân cho Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn, vừa rồi, hai tiểu yêu thú này vẫn luôn hộ ở bên cạnh hắn, hắn cũng lĩnh phần tình này.

Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn không ngờ vẫn còn có phần của bọn nó, lập tức hết sức cảm động, hai mắt long lanh nhìn Ninh ca ca, cảm thấy Ninh ca ca vẫn rất thương chúng nó.

Ninh Ngộ Châu bình tĩnh quay đầu, không nhìn ánh mắt tỏ vẻ đáng yêu của hai con yêu thú, hỏi Kiều Nhạc Thủy: "Chúng ta muốn đi mua chút linh thảo và linh dược luyện đan trước, ngươi biết gần đây có tòa thành tu luyện nào có nhiều linh thảo và linh dược không?"

Kiều Nhạc Thủy mừng rỡ, nói ra: "Ta biết, chúng ta có thể đi thành Đan Phù, nơi đó là địa bàn Đan Phù Tông, cách nơi này nửa tháng lộ trình, cũng không tính xa."

"Được, vậy thì đi thành Đan Phù." Ninh Ngộ Châu giải quyết dứt khoát.

Nói xong việc này, Ninh Ngộ Châu một mặt thân thiết hỏi Kiều Nhạc Thủy: "Kiều công tử, sau này ngươi có tính toán gì không?"

Kiều Nhạc Thủy một mặt ngơ ngác mà nhìn Ninh Ngộ Châu, hắn có tính toán gì? Không phải đi theo đám bọn hắn, chữa khỏi thân thể của hắn trước sao?

Ninh Ngộ Châu thấy bộ dáng ngơ ngác này của hắn, vậy mà không có ngạc nhiên một chút nào, trên mặt vẫn là vẻ không nhanh không chậm, hòa khí nói: "Ngươi gặp phải những chuyện này, chẳng lẽ không muốn nói cho huynh trưởng ngươi biết, kẻo cho Kiều tiền bối bị Kiều gia lừa bịp, dùng danh nghĩa của ngươi lấy chỗ tốt từ chỗ huynh trưởng ngươi sao?"

Sắc mặt Kiều Nhạc Thủy trầm xuống, hai mắt lộ ra lửa giận, kiềm chế mà nói: "Tất nhiên không thể."

Hắn oán hận gia tộc bao che Kiều Đạt Huân, cũng oán hận những trưởng bối trong gia tộc vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, làm sao có thể trơ mắt nhìn huynh trưởng bị bọn họ lừa bịp?

Hắn hít một hơi thật sâu: "Ninh công tử, đa tạ ngươi nhắc nhở, chờ chúng ta đến thành Đan Phù, ta sẽ đi tìm hiểu tình huống huynh trưởng ta."

Đảo quy trên Phi Tiên đảo cực kỳ nghiêm ngặt, đệ tử trong đảo không có việc gì thì không được ra ngoài, không phải đệ tử của đảo cũng không được đi vào, thậm chí vị trí của Phi Tiên đảo cũng tách biệt với bên ngoài, có hình tượng rất thần bí tại Phi Tinh đại lục. Từ khi huynh trưởng hắn bái nhập Phi Tiên đảo, trong một trăm năm này cũng chỉ rời khỏi Phi Tiên đảo mấy lần, mỗi lần hai huynh đệ đều chỉ vội vàng gặp mặt một chút.

Cách lần cuối cùng hắn gặp mặt huynh trưởng, đã là hai mươi năm trước.

Muốn tìm hiểu tình huống của huynh trưởng tại Phi Tiên đảo cực kỳ khó khăn, lại càng không cần phải nói liên hệ với hắn.

Nghĩ tới đây, Kiều Nhạc Thủy hơi phát sầu.

Ninh Ngộ Châu thấy Kiều Nhạc Thủy phát sầu, không nhiều lời nữa, ngược lại hỏi thăm chuyện Đan Phù Tông.

** *

Nửa tháng sau, bọn họ thuận lợi đến thành Đan Phù.

Phù đạo rất phổ biến tại Phi Tinh đại lục, các loại đan khí trận ngược lại ở phía sau, cho dù linh đan rất cần thiết cho người tu luyện trên con đường tu hành, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chiếm hữu một chỗ cắm dùi, nhưng muốn cùng sánh vai với phù đạo, lại là không được.

Sẽ tạo thành hiện tượng này cũng rất đơn giản, một là truyền thừa phù đạo tại Phi Tinh đại lục đã hoàn thiện, rất nhiều người tu luyện lựa chọn tu tập phù lục, làm phù đạo hiện ra một loại phồn thịnh rầm rộ như trăm hoa đua nở; thứ hai là Phi Tinh đại lục có rất nhiều bí cảnh và nơi nguy hiểm, đều cần phù lục mở ra, khiến cho người tu luyện có chút coi trọng phù đạo.

Sau khi tiến vào thành Đan Phù, nhìn thấy các cửa hàng bán phù lục ở hai bên đường, người tu luyện lui tới, không khỏi nghĩ đến Thiên Đan cốc. Cửa hàng linh dược bên trong Thiên Đan cốc cũng náo nhiệt như vậy, người tu luyện đông như nước chảy.

Văn Kiều nhịn không được cảm khái: "Nếu như người Phù Đỉnh Môn tới Phi Tinh đại lục, chắc chắn hết sức vui sướng."

Ninh Ngộ Châu nở nụ cười: "Ừm."

Kiều Nhạc Thủy đi đằng trước thấy hai người tụ cùng một chỗ nói chuyện, muốn lên tiếng lại sợ quấy rầy phu thê người ta, hết sức xoắn xuýt.

May mắn, không có để hắn xoắn xuýt bao lâu, Ninh Ngộ Châu liền gọi hắn lại, để cho hắn đi thuê hai cái động phủ trong thành, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều thì đi dạo trong thành trước, mua chút linh thảo linh dược, sau hai canh giờ tập hợp ở đây.

Đã muốn trị liệu cho Kiều Nhạc Thủy, vậy thì phải tìm một chỗ ở thích hợp, thuận tiện trị liệu. Thành Đan Phù tựa lưng Đan Phù Tông, ở đây dù giá cả hơi đắt, nhưng tính an toàn cao, có thể tạm thời dừng chân ở đây.

Kiều Nhạc Thủy hỏi: "Ninh công tử, Văn cô nương, các ngươi có yêu cầu gì đối với động phủ không? Là cần động phủ phải có địa hỏa, hay là trực tiếp đi mua một số phù lục phong ấn địa hỏa?"

Ninh Ngộ Châu cảm thấy hứng thú hỏi: "Còn có phù lục phong ấn địa hỏa?"

"Đúng vậy."

Sau khi Kiều Nhạc Thủy giải thích, bọn họ mới biết được, thì ra phù lục sư tại Phi Tinh đại lục thành lập một tổ chức tên là Phù Quang Minh, Phù Quang Minh đã có phù lục sư phát minh ra phù lục có thể phong ấn địa hỏa từ lâu.

Người tu luyện phong ấn địa hỏa thu thập được trong phù lục, lúc luyện đan sư và luyện khí sư muốn luyện đan hoặc luyện khí, trực tiếp dùng địa hỏa bên trong phù lục là được, cũng không nhất định cần phòng luyện đan và luyện khí, trừ khi cần địa hỏa càng cao cấp hơn.

Thứ này tốt hơn rất nhiều so với hỏa phù bình thường, cũng thuận tiện cho những người đi ra bên ngoài, không mướn được phòng luyện đan và luyện khí.

Văn Kiều nghe được ngạc nhiên, rốt cuộc cảm nhận được phù đạo phát triển cường thịnh đến mức độ nào tại Phi Tinh đại lục, loại phương pháp dùng phù lục phong ấn địa hỏa này, chưa từng nghe thấy tại Thánh Vũ đại lục, thậm chí cũng không có trong truyền thừa của Ninh Ngộ Châu.

Điều này cũng không kỳ quái, Ninh Ngộ Châu thừa kế truyền thừa đến từ huyết mạch thần dị, cũng có thể nói là thiên đạo giao cho huyết mạch tổng kết lý luận tri thức.

Nhưng mà giới tu luyện không ngừng phát triển, trí tuệ của nhân loại và sức sáng tạo là vô tận, bọn họ có quy tắc sinh tồn và sức sáng tạo của mình, đồ vật sáng tạo ra được, cho dù là người có được huyết mạch truyền thừa cũng không dám nói biết tất cả mọi thứ.

Ninh Ngộ Châu xưa nay không cho rằng mình có được truyền thừa liền vô địch, đồ vật trong truyền thừa, chỉ có thể cung cấp cho hắn một cái lý luận tham khảo mà thôi. Phải biết thế giới rộng lớn này, không thiếu cái lạ, chí ít vật được phát minh từ minh trí tuệ của nhóm nhân tu, sẽ không có trong truyền thừa, hắn cần phải không ngừng học tập.

Chẳng hạn như khi hắn luyện đan, mặc dù có một bộ truyền thừa đan đạo, nhưng hắn càng thích tự mình sáng tạo một số đan phương phù hợp với tình huống giới tu luyện hiện tại, sẽ không hoàn toàn ỷ lại truyền thừa.

Cũng như lúc này, phù lục có thể phong ấn địa hỏa này, quả thực khiến hắn rất hứng thú.

Sau khi Kiều Nhạc Thủy giải thích xong, đột nhiên cảm thấy không đúng, nghi ngờ hỏi: "Ninh công tử không biết Phong Ấn phù?"

Ninh Ngộ Châu bình tĩnh nói: "Quả thực không biết, thời gian ta tiếp xúc phù lục rất ngắn, trước kia tập trung vào luyện đan nhiều hơn."

Lời này của hắn cũng không tính là nói dối, chỉ là thứ tự từ có chút không đúng, nghe vào trong tai Kiều Nhạc Thủy, chính là trước kia thật ra hắn là một luyện đan sư, nửa đường chuyển tu phù lục, chỉ mới nhập môn, cho nên đối với sự phát triển của phù lục cũng không rõ ràng. Điều này cũng nói rõ được, vì sao Ninh Ngộ Châu có thể xuất ra nhiều linh đan như vậy, hóa ra là do hắn luyện.

Lại nhìn tuổi tác hai người, còn chưa tới ba mươi, ở trong mắt "Lão nhân" hơn một trăm tuổi như hắn, vẫn là một tiểu tử đấy.

Hoàn toàn không có vấn đề gì.

Kiều Nhạc Thủy tự động bổ não xong, không có tiếp tục để ở trong lòng, xấu hổ nhận lấy linh thạch Ninh Ngộ Châu cho hắn đi thuê động phủ -- trước khi gặp được ca ca hắn, đoán chừng kẻ khố rách áo ôm Kiều Nhạc Thủy này chỉ có thể ăn bám hai người họ.

Nợ thiếu nhiều rồi, cũng đã chết lặng!

Kiều Nhạc Thủy hi vọng lúc gặp được ca ca hắn, ca ca hắn có đủ linh thạch giúp hắn thanh toán tiền xem bệnh, linh đan cùng với chi phí sinh hoạt mà hắn thiếu Ninh Ngộ Châu bọn họ trong mấy ngày này.

Làm một đệ đệ nhất định phải ăn bám huynh trưởng, Kiều Nhạc Thủy lòng tràn đầy áy náy, về sau hắn phải cố gắng tu luyện, đối tốt với ca ca hắn một chút.

** *

Sau khi Kiều Nhạc Thủy rời đi, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu liền đi về phía con đường bán linh dược.

Sở dĩ gọi bằng cái tên Đan Phù Tông này, bởi vì tông môn này cộng tu đan đạo và phù đạo, xem như là một tông môn hiếm có có được truyền thừa đan đạo tương đối hoàn thiện tại Phi Tinh đại lục.

Chẳng qua, khi nhìn thấy chủng loại linh đan được bày bán trong những cửa hàng tại thành Đan Phù, Ninh Ngộ Châu cảm thấy thật ra truyền thừa đan đạo của Đan Phù Tông còn không bằng một số thế lực hạng hai tại Thánh Vũ đại lục, càng không thể so với Đan Minh. Lại thêm tông môn này là đan phù cộng tu, có thể thấy được đan đạo hoàn toàn không có cách nào chèo chống một môn phái, mới có thể tăng thêm phù đạo, dựa theo tình huống Phi Tinh đại lục, chắc chắn chú trọng phù đạo hơn.

Nhưng mà so với những tông môn khác, Đan Phù Tông này đã tính là không tệ rồi.

Đi vào con đường bán linh dược, bọn họ tùy tiện chọn một cửa hàng đi vào.

Ninh Ngộ Châu hướng về nhân viên cửa hàng tới chào hỏi nói một hơi tên mấy chục loại linh thảo linh dược, cuối cùng nói: "Trước hết lấy những loại này."

Nhân viên cửa hàng kia một mặt ngơ ngác mà nhìn hắn, lúng túng nói: "Khách nhân, những linh thảo ngài nói, bên trong tiệm chúng ta chỉ có mười mấy loại, còn lại.."

Thành Đan Phù danh xưng là nơi đầy đủ linh thảo linh dược nhất bên trong Phi Tinh đại lục, cửa hàng này cũng là cửa hàng lớn số một số hai trong mấy con phố ở đây, lại không lấy ra nổi linh thảo linh dược người ta cần, nhân viên cửa hàng cũng có chút xấu hổ.

Trong tiệm còn có khách nhân khác, đều là một số luyện đan sư đến mua linh thảo linh dược, cũng một mặt ngơ ngác mà nhìn Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu báo tên những linh thảo linh dược kia, thậm chí có mấy loại bọn họ hoàn toàn chưa từng nghe qua, nhưng nhìn bộ dáng chắc chắn của hắn, lại cảm thấy hắn cũng không phải là lấy chuyện này tới nói cho vui. Trong nháy mắt, bọn họ liền rõ ràng, thuật luyện đan của người này nhất định bất phàm, hơn nữa còn có một bộ truyền thừa đan đạo tương đối hoàn thiện.

Ninh Ngộ Châu nghe xong, cũng không lộ ra vẻ bất mãn gì, nói ra: "Vậy có loại nào thì lấy ra đi."

Nhân viên cửa hàng nhẹ nhàng thở ra, vội đi lấy linh thảo có trong tiệm, thầm nghĩ khách nhân này ngược lại có tính tình rất tốt, không giống khách nhân khác, nếu mua không được, chắc chắn sẽ phàn nàn đôi lời, tính tình nóng nảy, thậm chí sẽ làm khó dễ những nhân viên cửa hàng như bọn họ.

Đều là vì kiếm chút tài nguyên tu luyện, coi như bị làm khó dễ, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Chẳng mấy chốc nhân viên cửa hàng đã mang ra mười mấy loại linh thảo và linh dược Ninh Ngộ Châu muốn bọc lại đưa cho hắn, chờ đến lúc Ninh Ngộ Châu tính tiền, còn chủ động trừ đi số lẻ, cười nói: "Lần sau khách nhân có gì cần, lại đến nhé!"

Ninh Ngộ Châu thu linh thảo và linh dược được đóng gói tốt vào trong túi trữ vật, nói với hắn ta: "Nếu có những linh thảo linh dược ta nói, liền giữ lại cho ta, ta sẽ để người tới mua."

"Được ạ, khách nhận yên tâm."

Ngay khi chuẩn bị rời khỏi cửa hàng, một giọng nói vang lên từ phía sau bọn họ: "Vị đạo hữu này, xin chờ một chút."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận