Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 276: Phóng thích nỗi sợ hãi

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 276: Phóng thích nỗi sợ hãi
Edit: Jess93

Linh quang biến mất, ba người xuất hiện tại một ngọn núi hoang vắng.

"Nơi này là Thiên Long phong?" Văn Kiều hỏi thăm, thần thức nhanh chóng lan tràn ra phía ngoài, phát hiện xung quanh không có hơi thở sinh mệnh, mới thả lỏng ra.

Tứ đại gia tộc đối với Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ là tình thế bắt buộc, đối với bọn họ có thể nói là đuổi đánh tới cùng, Văn Kiều cũng không muốn vừa rời khỏi Túc Tinh cốc, lại gặp phải cảnh bị tứ đại gia tộc bao vây chặn đánh.

Túc Tinh vẫn nhẹ nhàng ghé vào bờ vai Văn Kiều, tò mò nhìn ra phía ngoài, đây là lần đầu tiên nó rời khỏi Túc Tinh cốc, nhìn cái gì đều cảm thấy mới mẻ.

Túc Mạch Lan khẽ đáp một tiếng: "Nơi này mặc dù rất ít có người đến, nhưng cũng không an toàn, chúng ta rời đi trước, để tránh bị người phát hiện."
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều không có ý kiến, ba người nhanh chóng nhanh rời khỏi Thiên Long phong, đi về hướng thành tu luyện ở gần đó.

Gần Thiên Long phong có một thành trấn -- trấn Thiên Long, trên trấn cũng không nhiều người tu luyện, chủ yếu là người phàm.

Lúc ba người tiến vào trấn Thiên Long, bởi vì đã dùng Tị Hà đan, che giấu tu vi, biến thành ba người tu luyện cấp thấp, cũng không để cho người chú ý, cũng không có người phát hiện ra ba người có cái gì không đúng.

Bọn họ tìm một nhà trọ trong trấn để nghỉ ngơi.

Sau khi an bài tốt chỗ dừng chân, Văn Kiều nói với bọn họ: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi đón Văn Cổn Cổn trở về trước."

Túc Mạch Lan từng nghe Văn Kiều nhắc tới một lần, lúc ấy bọn họ lẻn vào Túc Tinh cốc dưới mắt tứ đại gia tộc là nhờ Văn Cổn Cổn giúp một tay -- Văn Kiều đem toàn bộ công lao đặt vào trên thân Văn Cổn Cổn, vì thế Văn Cổn Cổn bị lưu lại chờ bọn họ ở bên ngoài Phệ Huyết lâm.
Bây giờ bọn họ rời đi Túc Tinh cốc, tự nhiên muốn đi đón Văn Cổn Cổn trở về.

"Cần ta đi cùng ngươi không?" Túc Mạch Lan hỏi thăm.

Văn Kiều há miệng liền muốn từ chối, lại nghe Ninh Ngộ Châu nói: "Để Túc cô nương cùng nàng đi thôi, ta ở chỗ này đợi các ngươi trở về."

Nghe nói như thế, Văn Kiều nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, muốn nói gì đó, hắn lại cắt ngang nàng: "Nàng yên tâm, ta không phải một mình, không phải còn có Văn Cầu Cầu sao?"

Văn Cầu Cầu?

Túc Mạch Lan tò mò nhìn bọn họ, nàng chỉ gặp qua Văn Cổn Cổn và Văn Thỏ Thỏ, còn chưa có thấy Văn Cầu Cầu đâu.

Xem ra yêu thú bên cạnh hai người này cũng không ít.

Lúc này Văn Kiều mới nhớ tới, Văn Cầu Cầu cũng là một yêu thú có sức chiến đấu không tầm thường, chẳng qua bởi vì nó chỉ thích đẻ trứng cho nàng, đến mức nàng luôn quên mất lực chiến đấu của nó.
Cộng thêm so với đợi ở bên ngoài, Văn Cầu Cầu càng thích đợi trong không gian lấy mật ăn, Văn Kiều cũng không tiện luôn luôn làm phiền Văn Cầu Cầu.

Nếu có nguy hiểm, Ninh Ngộ Châu còn có thể trốn vào không gian, một mình lưu lại quả thực không có vấn đề.

Hôm sau, Văn Kiều liền dẫn Túc Mạch Lan rời khỏi trấn Thiên Long, đi về hướng Phệ Huyết lâm.

Bởi vì vội vã muốn đón Văn Cổn Cổn về, hai người Văn Kiều và Túc Mạch Lan không ngừng đi đường cả ngày lẫn đêm, chỉ tốn mấy ngày đã tới Phệ Huyết lâm.

Khi thấy khu rừng rậm rạp kia, Túc Mạch Lan không khỏi có mấy phần hồi hộp.

Uy danh của Phệ Huyết lâm tại Túc Tinh đại lục quả thực vang dội, làm truyền nhân Túc Tinh cốc, Túc Mạch Lan tự nhiên cũng đã từng tới Phệ Huyết lâm. Lúc ấy nàng và Tiêu Mẫn Tâm còn chưa có cạch mặt, Thân Nguyên Cẩn còn là một vị vị hôn phu chính trực biết quan tâm người, ba người trẻ tuổi tuổi tác tương tự đối với thế giới này ôm trong lòng một loại tinh thần dũng cảm không sợ hãi, sau khi nghe nói về hung danh của Phệ Huyết lâm, tự nhiên muốn tới đây khiêu chiến cực hạn của bọn hắn.
Kết quả, ba người suýt chút nữa bị Phệ Huyết lâm dạy làm người một lần nữa.

Lần đó khiến Túc Mạch Lan lòng còn sợ hãi, nếu không phải người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng của Tiêu thị chạy tới, chỉ sợ bọn họ đều phải chết ở đây.

Lúc ấy Túc Mạch Lan được trưởng lão cảnh giới Nguyên Hoàng của Tiêu thị cứu về, cũng rõ ràng bên người mình có người Tiêu thị giám thị, mặc kệ nàng đi đâu, đều trốn không thoát sự kiểm soát của Tiêu thị, nếu không trưởng lão cảnh giới Nguyên Hoàng kia cũng sẽ không xuất hiện kịp thời cứu bọn hắn như vậy.

Tiêu thị chẳng qua là sợ nàng chết rồi, không có cách nào mở ra Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ mà thôi, tự nhiên muốn hộ nàng chu toàn.

Bây giờ rốt cuộc biết Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ đại biểu cho cái gì, Túc Mạch Lan không khỏi cảm thấy châm chọc.
Cho dù nàng có thể mở ra Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, nhưng nàng chỉ là người thủ hộ, cũng không thể khống chế nó cho chính mình dùng. Những người kia coi như khống chế lại nàng, cuối cùng cũng không có cách nào đạt được Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, nếu bọn họ biết lý do tồn tại của Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, cũng không biết bọn họ có hối hận hay không.

Có lẽ sẽ không, dù sao Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ thế nhưng là Thần khí, không có người phàm nào có thể thoát khỏi sự cám dỗ của Thần khí, nói không chừng còn muốn khống chế lại khí linh của Thần khí, tiếp theo để khí linh nhận làm chủ.

Sau khi phát hiện gần đó không có ai, Túc Tinh lần nữa lộ ra thân hình.

Ba người Ninh Ngộ Châu, Túc Mạch Lan và Văn Kiều, Túc Tinh thích nhất vẫn là Văn Kiều, trên người nàng có một loại khí tức của đồng loại, so với khí tức của người tu luyện càng làm cho nó có cảm giác an toàn. Loại cảm giác an toàn này chỉ có đồng loại mới có thể có, những sinh linh khác không cách nào cho.
Cho nên nếu ba người đều ở một chỗ, nó đều chọn đi theo bên cạnh Văn Kiều.

Lần này Văn Kiều muốn đi qua đón Văn Cổn Cổn, Túc Tinh tự nhiên muốn theo tới, không nỡ cùng Văn Kiều tách ra.

Túc Tinh nhìn về hướng Phệ Huyết lâm một chút, nói ra: "Mùi máu tươi ở đây thật nồng!"

Văn Kiều nói: "Bên trong Phệ Huyết lâm có một gốc Phệ Huyết Yêu đằng, cả rừng cây này đều là địa bàn của nó, nó lấy phệ huyết mà sống, mùi máu tươi quả thực nồng một chút."

"Thật sự." Trên mặt Túc Tinh lộ ra vẻ kinh ngạc: "Vật phệ huyết, làm trái thiên đạo, không phải vĩnh viễn không cách nào hóa hình sao?"

"Đúng thế, gốc Phệ Huyết Yêu đằng này từ thời kỳ thượng cổ vẫn sinh trưởng ở đây, bây giờ vẫn chỉ là một gốc yêu đằng có linh trí không cao, dù có được tuổi thọ dài dằng dặc, lại vĩnh viễn không có cách nào hóa hình."
Sau khi Túc Tinh nghe xong, trong lòng âu sầu nói: "Chẳng trách ma tu hiếm khi có thể vượt qua lôi kiếp hóa hình, thiên đạo sẽ không cho phép vật huyết tinh gϊếŧ chóc bực này may mắn đắc đạo phi thăng, cho dù có thể giấu diếm được nhất thời, cũng không gạt được một đời."

Văn Kiều không nói chuyện, mà là cách không sờ sờ đầu của nó.

Túc Mạch Lan nghe được đối thoại của một người một khí, bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra chân tướng phệ huyết của Phệ Huyết lâm là như vậy. Đồng thời nàng cũng phát hiện, hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu này quả nhiên lai lịch bất phàm, có bí mật rất nhiều người bình thường không biết, bọn họ vậy mà có thể tùy tiện nói ra.

Sau khi nói chuyện với Túc Tinh xong, Văn Kiều sẵn tiện nói: "Chúng ta vào đi."

Túc Mạch Lan khẽ giật mình, chờ phát hiện Văn Kiều thế mà cái gì cũng không chuẩn bị, cứ như vậy ngự kiếm bay vào Phệ Huyết lâm, cả người đều ngốc. Nhưng mà Văn Kiều đã đi rồi, nàng cũng không thể lưu lại tại chỗ, đành phải kiên trì đi vào theo.
Hai người phi hành phía trên Phệ Huyết lâm một hồi, sau đó trông thấy biển cây phía dưới rốt cuộc có động tĩnh.

Chỉ thấy vô số sợi dây leo rậm rạp màu xanh sẫm treo ở trên cây giống như rắn trượt, nhao nhao dâng lên, hệt như sinh mệnh có linh trí, vọt về hướng các nàng.

Một màn này quá quen thuộc, nét mặt Túc Mạch Lan đanh lại, tế ra kiếm của nàng.

Văn Kiều nói: "Đừng khẩn trương, bọn nó chỉ là đến chào hỏi."

Túc Mạch Lan: "..."

Chào hỏi? Xác định là hữu hảo chào hỏi mà không phải trực tiếp dùng vũ lực chào hỏi các nàng?

Mặc dù Túc Mạch Lan không tin tưởng lắm, nhưng cũng không có mạo muội động thủ, lựa chọn tiếp tục quan sát.

Chỉ chốc lát sau, trong rừng cây vang lên một trận huyên náo, giống như tiếng một loại động vật máu lạnh nào đó đang bò giữa khu rừng, ngay sau đó liền thấy một đầu dây gai to lớn màu xanh sẫm như một con trăn khổng lồ, đang xuyên qua biển cây, hướng về phía các nàng mà tới.
Phệ Huyết Yêu đằng!

Túc Mạch Lan toàn thân nổ tung, nhìn chằm chằm phía dưới, cả người căng cứng, tùy thời chuẩn bị mang Văn Kiều bỏ trốn.

Nhưng mà Văn Kiều không chỉ không có trốn, ngược lại điều khiển phi kiếm hạ xuống biển cây phía dưới, chân đạp trên dây leo treo trên ngọn cây, cười nói với dây leo gai nhô ra từ trong rừng kia: "Chào, đã lâu không gặp, gần nhất thế nào?"

Phệ Huyết Yêu đằng đung đưa dây leo có gai trên thân kia, toàn bộ dây leo trong Phệ Huyết lâm đều động, bên trong biển cây phát ra tiếng rào rào, phá lệ hùng vĩ.

Túc Mạch Lan nhìn xem một màn này, có chút sững sờ.

Văn Kiều đưa tay đặt trên thân dây leo Phệ Huyết Yêu đằng trượt tới, âm thầm chuyển cho nó chút linh lực xoa dịu bản năng phệ huyết xao động của nó, đợi nàng cảm giác được Phệ Huyết Yêu đằng truyền tới tâm tình vui sướng, không khỏi có chút không biết làm sao.
Phệ Huyết Yêu đằng nhìn thấy nàng hết sức vui vẻ, đồng thời cũng cho là nàng lại mang thức ăn tới cho nó.

Lần trước bọn họ chạy tới, nó cho rằng Ninh Ngộ Châu là đồ ăn Văn Kiều mang đến; lần này tới, nó vẫn cho rằng Túc Mạch Lan là đồ ăn Văn Kiều đưa tới cho nó. Trong nhận thức đơn giản của Phệ Huyết Yêu đằng, trừ Văn Kiều, những thứ khác đều là thức ăn của nó, người cùng Văn Kiều xuất hiện, đó chính là thức ăn nàng mang đến cho nó.

Văn Kiều dở khóc dở cười, âm thầm truyền đạt ý tứ của mình cho nó: Đây không phải là đồ ăn, đây là bằng hữu của nàng, không thể ăn.

Phệ Huyết Yêu đằng lập tức có chút ủ rũ, thật vất vả tới một người tu luyện, lại là không thể ăn.

Sau khi Văn Kiều bắt chuyện với Phệ Huyết Yêu đằng xong, cùng Túc Mạch Lan tiếp tục đi về phía trước.
Túc Mạch Lan đi theo bên cạnh nàng, nhịn không được cúi đầu nhìn xuống Phệ Huyết lâm phía dưới, phát hiện gốc Phệ Huyết Yêu đằng kia một đường đi theo các nàng, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy Văn Kiều và nó thân thiết hữu hảo gặp gỡ, chỉ sợ nàng đều cho là Phệ Huyết Yêu đằng này chưa từ bỏ ý định muốn ra tay với các nàng.

Nếu Văn Kiều biết suy nghĩ trong nội tâm của nàng, nhất định sẽ nói cho nàng, Phệ Huyết Yêu đằng coi nàng thành đồ ăn, người nó muốn ăn chính là nàng mới đúng.

Bỏ ra mấy ngày thời gian, bọn họ xuyên qua Phệ Huyết lâm, đi tới bìa rừng.

Văn Kiều và Túc Mạch Lan vừa từ giữa không trung nhảy xuống, lập tức nghe được một tiếng ừm ừm, hai người ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy một gò đất ở bìa rừng Phệ Huyết lâm, gò đất kia mở ra một lối vào, từ bên trong leo ra một con tiểu Thực Thiết thú trắng đen xen kẽ.
Sau khi tiểu Thực Thiết thú Văn Cổn Cổn nhìn thấy Văn Kiều, lấy một loại tốc độ cực nhanh bò qua, một hơi leo đến trên vai của nàng, bám lấy nàng thật chặt, sau đó kêu ừm ừm.

Nghe được tiếng kêu của nó, Văn Kiều không khỏi có mấy phần áy náy.

Từ khi bọn họ tiến vào Túc Tinh cốc, Văn Cổn Cổn liền ở chỗ này chờ hơn một năm, tuy rằng thời gian một năm không tính là quá lâu, nhưng đối với Văn Cổn Cổn vẫn là một con non mà nói, rời khỏi người quen thuộc, sẽ để cho nó vô cùng bất an, suýt chút cho là Văn Kiều và Ninh ca ca không cần nó nữa.

Văn Kiều không thể không trấn an nó: "Làm sao lại không cần ngươi? Tình huống ở Túc Tinh cốc không tốt lắm, chúng ta không có cách nào đến tìm ngươi, hiện tại không phải đã tới sao?"

Quả nhiên Văn Cổn Cổn là con non cần phải dỗ, chỉ cần dỗ vài câu, lại cho chút linh đan và linh quả, Văn Cổn Cổn lập tức không so đo nữa, Văn tỷ tỷ vẫn là tốt nhất thiên hạ.
Sau khi đón Văn Cổn Cổn, các nàng liền trở về, vẫn từ Phệ Huyết lâm trở về.

Trên đường, Văn Kiều giới thiệu Văn Cổn Cổn và Túc Tinh với nhau, để một khí một thú chính thức làm quen.

"Đây là Túc Tinh, là khí linh Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, sẽ cùng chúng ta rời khỏi Túc Tinh đại lục, về sau phải ở chung thật tốt. Túc Tinh, đây là Văn Cổn Cổn, nó là Thực Thiết Thú hệ thổ."

Văn Cổn Cổn liếc nhìn Túc Tinh, chậm rãi đưa một viên linh đan cho nó làm lễ gặp mặt.

Túc Tinh vô cùng vui vẻ, cảm thấy thú Văn tỷ tỷ dưỡng quả nhiên cũng giống như nàng, đều là thú tốt! Nó cũng móc từ trong không gian trữ vật của mình, móc ra một khối dị kim.

Văn Cổn Cổn nhìn thấy khối dị kim kia, mừng rỡ nhận lấy rồi lập tức bỏ vào trong miệng cắn một cái.

Tiếng răng trắng va chạm với kim loại khiến Văn Kiều và Túc Mạch Lan đều có loại cảm giác ê răng. Lại nhìn Văn Cổn Cổn đang bưng lấy khối dị kim kia cắn kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn đến cực kỳ thơm ngon.
"Không hổ là Thực Thiết Thú.." Túc Mạch Lan âm thầm nuốt ngụm nước bọt.

Văn Kiều nhịn không được hỏi: "Văn Cổn Cổn, sao ngươi lại ăn khối kim loại này? Có thể ăn đau bụng hay không?" Tuy rằng Thực Thiết thú là động vật ăn tạp, nhưng cũng không có tạp đến mức ngay cả kim loại cũng ăn đi?

Nàng có chút lo lắng cho cái bụng của Văn Cổn Cổn.

Không đợi Văn Cổn Cổn trả lời, Túc Tinh liền nói: "Văn tỷ tỷ yên tâm, khối dị kim này rất có ích đối với Thực Thiết thú, sau khi Thực Thiết thú ăn nó, có thể luyện hóa nó, về sau nó khống chế dị thổ, sẽ có độ cứng rắn của kim loại, năng lực phòng ngự sẽ đề cao."

Sau khi Văn Kiều nghe xong, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Túc Tinh sẽ cho Văn Cổn Cổn một khối dị kim làm lễ gặp mặt, mặc dù coi như là một đứa bé ngây thơ, đến cùng là khí linh đã sống không biết bao nhiêu năm, tự nhiên hiểu được nhiều.
"Vậy ta thay Văn Cổn Cổn cảm ơn ngươi, để ngươi tốn kém rồi." Văn Kiều nói.

Túc Tinh ngượng ngùng cười, ngại ngùng nói: "Ninh ca ca luyện rất nhiều linh đan để cho ta bổ sung linh lực, ta còn chưa có cảm ơn các ngươi đâu.."

Trên đường trở về, Phệ Huyết Yêu đằng vẫn đi theo các nàng.

Sau khi biết nó sẽ không công kích các nàng, Túc Mạch Lan cũng không còn lo lắng.

Ngay lúc các nàng cố gắng lên đường, đột nhiên giữa thiên địa vang lên một tiếng gầm trầm đục, tiếng gầm kia làm toàn bộ đại lục run lên vì nó, cũng khiến hai người từ giữa không trung bị chấn rớt xuống Phệ Huyết lâm phía dưới, được dây leo trong Phệ Huyết lâm tiếp được.

Hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy sương đen phóng lên tận trời kia, đâm thủng bầu trời, giống như liên kết giữa trời và đất.
Đồng tử Túc Tinh hơi co lại, thì thào nói: "Là ma khí.."

Sau khi phát hiện nơi xuất hiện sương đen kia, sắc mặt Túc Mạch Lan trong nháy mắt trở nên cực kì tái nhợt, thân hình mảnh khảnh lảo đảo muốn ngã: "Nơi đó là phương hướng của Túc Tinh cốc."

Văn Kiều nhanh chóng phản ứng lại, rốt cuộc hiểu thứ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ trấn áp là vật gì.

Hóa ra có liên quan đến ma.

Túc Tinh cùng bọn họ rời đi, Túc Tinh cốc không có Thần khí Túc Tinh đồ trấn áp, thứ vẫn luôn bị Túc Tinh trấn áp rốt cục hiện thế.

Mặc dù không thể xác định tình huống nơi đó ra sao, nhưng nhìn thấy ma khí phóng lên tận trời này, cũng biết thứ bị Túc Tinh trấn áp nhất định cực kỳ lợi hại, có lẽ mức độ sát thương của nó cũng không kém hơn quái vật bị Thần Âm Bảo thụ trấn áp dưới huyết chướng trọc địa bên trong Thiên Chi Nguyên.
"Cuối cùng bọn họ cũng công phá đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc." trên mặt Túc Mạch Lan lộ ra vẻ bi ai: "Nếu như còn có đại trận hộ cốc, cho dù Túc Tinh rời đi, dựa vào đại trận hộ cốc, nhất định có thể bảo vệ một chút."

Nhưng hôm nay những người kia đã đánh vỡ đại trận hộ cốc, thứ bị trấn áp bên trong Túc Tinh cốc cũng cùng nhau bị thả ra.

** *

Khi đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc bắt đầu lung lay sắp đổ, tất cả người tu luyện bên ngoài cốc đều mừng rỡ.

Có rất nhiều người tu luyện tập trung ở chỗ này, có mấy vạn người, có linh tu chính đạo, cũng có ma tu ma môn. Mặc dù hai đạo chính ma xưa nay đối lập, cho dù giờ phút này tập hợp chung một chỗ, vẫn là đốm lửa bắn tứ tung, nhưng vì đạt được Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, cả hai vẫn duy trì một loại cân bằng vi diệu, không có ai đánh vỡ nó.
Bọn họ một lòng mong mỏi đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc bị sụp đổ dưới sự công kích của năm vị cảnh giới Nguyên Đế, để bọn họ có thể xông vào Túc Tinh cốc, tìm được Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ.

Đạt được Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, thì có thể đạt được truyền thừa thượng cổ!

Đây là một trong những truyền thuyết xa xưa được lưu truyền tại Túc Tinh đại lục, người biết chuyện thì chôn giấu thật sâu ở đáy lòng, mưu đồ bí mật đạt được phần truyền thừa này. Đặc biệt là bọn người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế này, bọn họ bị vây ở cảnh giới Nguyên Đế thực sự quá lâu rồi, lâu đến mức bọn họ vì kéo dài tuổi thọ, vì trở thành cường giả mà không từ thủ đoạn đi cướp đoạt.

Bọn họ muốn nhất cử đột phá cảnh giới Nguyên Đế, thành tựu cảnh giới Nguyên Thánh, thậm chí phi thăng lên thượng giới.
Cuối cùng, đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc bị đánh vỡ dưới sự liên hợp của năm người, ầm một tiếng bị vỡ tan.

Tất cả mọi người nhịn không được phát ra một tiếng hoan hô.

Năm người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế cũng lộ ra nụ cười, nhìn xem trận pháp vỡ ra từng mảnh, giống như đã thấy Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ sắp thuộc về mình.

Nhưng mà, nụ cười vui mừng trên mặt bọn họ còn chưa tan, đã nghe được một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên.

Ngay sau đó một hơi thở tà ác kinh khủng từ bên trong Túc Tinh cốc xông ra, ma khí phóng lên tận trời, phá vỡ mây mù dày đặc quanh quẩn trong Túc Tinh cốc, uy thế kinh khủng kia, gần như chia cắt trời và đất.

Năm người cảnh giới Nguyên Đế huyền không trước lối vào Túc Tinh cốc đứng mũi chịu sào, bọn họ bị hơi thở tà ác mà đáng sợ kia quét ngang đánh bay ra ngoài.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận