Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 267: Quả quả biến mất rồi

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 267: Quả quả biến mất rồi
Cái gì gọi là thay đổi rất nhanh, chính là đây.

Trên mi mắt Túc Mạch Lan còn mang theo nước mắt, mơ hồ có mấy phần điềm đạm đáng yêu đặc biệt thuộc về nàng, nhưng vẻ ngốc ngếch trên mặt kia, có cảm giác vẫn rất vui vẻ.

Thiết bà bà lại có chút chần chờ, nếu như bà ấy nhớ không lầm, lúc trước tiểu chủ tử nói vị Ninh công tử này là đan sư cấp địa thì phải?

Năm đó, khi Thiết bà bà bị thương, mặt ngoài tứ đại gia tộc làm rất đầy đủ, đặc biệt xin đan sư cấp thiên tới trị liệu cho bà ấy, nhưng những đan sư cấp thiên đó lại không có biện pháp gì đối với thương thế của bà ấy.

Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng đan sư cấp thiên nhận được ám hiệu của tứ đại gia tộc, không nghĩ chữa khỏi cho bà ấy.

Về sau Thiết bà bà cũng từng bí mật mời đan sư mình quen biết tới, đều không ngoại lệ cũng là không có biện pháp. Cũng bởi vì biết thương thế của bà ấy, thọ nguyên không nhiều, cho nên năm đó những người kia mới không có đặc biệt trừ bỏ bà ấy, lưu bà ấy sống tạm đến nay.

Dù sao là một bà già sớm muộn gì cũng chết, căn bản không cần hao tâm tổn trí làm cái gì.

Nghĩ tới đây, trên mặt Thiết bà bà lộ ra vẻ châm chọc.

Túc Mạch Lan vừa mừng vừa sợ: "Ninh công tử, Giải Độc đan cũng có thể giải độc trên thân bà bà sao?"

"Giải Độc đan không được." Ninh Ngộ Châu nói, thấy vẻ mặt hai người ảm đạm xuống, còn nói thêm: "Ta cần luyện loại linh đan khác."

Trong lòng Thiết bà bà khẽ nhúc nhích, muốn hỏi gì đó, đến cùng không hỏi ra, chỉ nói: "Vậy đành làm phiền Ninh công tử."

Người tu luyện đều không muốn cho người ngoài biết bí mật và bảo vật của mình, hai người này có thể từ đại lục khác đi vào Túc Tinh đại lục, từ chỗ sâu trong sa mạc Hắc Phong đi tới, có thể thấy được chỗ lợi hại của bọn họ, suy đến cùng để làm gì?

Túc Mạch Lan cực kì cảm kích, dưới sự vui mừng quá đỗi, có chút luống cuống nói: "Đa tạ các ngươi, ta thật sự không biết nên cảm tạ các ngươi như thế nào.."

Ninh Ngộ Châu đưa tay ngăn nàng, thần sắc nhàn nhạt: "Túc cô nương không cần như thế, có thể được xem phòng bảo tàng của Túc gia các ngươi, đối với chúng ta mà nói đã là thù lao cực lớn."

Cứu Thiết bà bà chỉ là tiện tay mà thôi, Ninh Ngộ Châu xưa nay luôn chú ý giao dịch công bằng, huống chi đạt được phần hải đồ kia, đã là bọn họ chiếm tiện nghi.

Mặc dù là như thế, nhưng Thiết bà bà lại không phải người thích thiếu nợ người khác, ở trong mắt bà ấy, hai người Ninh Ngộ Châu đối với Túc Mạch Lan quả thực trợ giúp rất nhiều. Bà ấy trầm ngâm một lát, bảo Túc Mạch Lan đến phòng bảo tàng của Túc Tinh cốc, lấy một ít đồ vật Túc Tinh cốc cất giữ cho bọn họ.

"Đây đều là vật liệu luyện chế trận bàn và bày trận, tin rằng hai vị rất cần bọn chúng."

Trong lòng Ninh Ngộ Châu khẽ nhúc nhích, đến cùng không có từ chối: "Đa tạ."

Kế tiếp, Ninh Ngộ Châu kiểm tra thân thể cho Thiết bà bà.

"Chất độc trên người của ngươi đã trúng rất lâu, với tình huống thân thể bây giờ của ngươi, nếu trực tiếp trừ độc, chỉ sợ không chịu nổi, thậm chí sẽ tổn hại đạo cơ của ngươi, ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này. Trước hết phải dưỡng tốt vết thương trên người, đến lúc đó lại giải độc."

Thân thể Thiết bà bà sẽ suy bại lợi hại như thế, cũng là bởi vì bị Vạn trưởng lão đánh một kích trước khi chết gây thương tích khi bà ấy ám sát Vạn trưởng lão vào nửa năm trước, dẫn đến chất độc đã áp chế cũng cùng phát tác. Thương thế kia dưỡng nửa năm, cũng không thấy khởi sắc gì, Thiết bà bà cũng là lòng dạ biết rõ.

Ninh Ngộ Châu lấy ra một bình linh đan đưa cho bà ấy: "Mỗi ngày một viên linh đan, ngươi dùng nó trước, dưỡng tốt vết thương trên người lại nói."

Dặn dò Thiết bà bà một số điều cần thiết phải chú ý, sau đó Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều liền rời khỏi Sơ Vân Phong, dự định đến linh điền trong Túc Tinh cốc nhìn xem có linh thảo gì không.

Nếu muốn trị liệu cho Thiết bà bà, tất nhiên là bọn họ cung cấp linh thảo và linh dược, đây là nhận thức chung trong giới tu luyện. Mặc dù Túc Tinh cốc xuống dốc, nhưng bởi vì ở trong hẻm núi hồi lâu, linh thảo trồng trong cốc vẫn còn có chút giá trị.

Thiết bà bà để Túc Mạch Lan dẫn đường cho bọn họ.

Túc Tinh cốc cũng không ít linh điền, trừ linh điền gần lối vào cốc, một số linh thảo tương đối trân quý đều được trồng trên đỉnh núi ngàn mây.

Trên đường, ba người gặp được vài đệ tử Túc Tinh cốc, nghe nói bọn họ phụng lệnh Thiết bà bà đến linh điền hái linh thảo, đều không dám trì hoãn bọn họ.

Thẳng đến chung quanh không còn ai, Túc Mạch Lan mới nhỏ giọng hỏi: "Ninh công tử, vết thương trên người bà bà bao lâu thì có thể tốt?"

"Phải xem tình huống khôi phục thương thế của bà ấy." Ninh Ngộ Châu không nhanh không chậm nói: "Chỉ cần vết thương trên người Thiết bà bà khôi phục được không sai biệt lắm, liền có thể giải độc, thời gian này sẽ không quá dài."

Túc Mạch Lan lập tức yên tâm.

Linh điền ở gần lối vào cốc Văn Kiều lẻn vào ngày đó, hai người đã nhìn qua, đều là một chút linh thảo cấp thấp, trong không gian đều có trồng, cũng không cần.

Khi ba người đi ngang qua chỗ gần lối vào, không khỏi ngừng chân.

Cách lối vào Túc Tinh cốc không xa có một bãi đất trống bằng phẳng, nơi này có một quảng trường rất lớn được lát bằng đá lưu ly vân văn thô to, nghe nói trước khi Túc Tinh cốc xảy ra chuyện, mỗi ngày đệ tử trong cốc đều đến đây luyện kiếm, động tác đều nhịp kia, đặc biệt có khí thế.

Trên quảng trường có mười tám cây cột đá thô to đang đứng.

Những cột đá này không biết là dùng tài liệu gì rèn đúc, từng chiếc có thạch anh xám, tạo hình vụng về, mỗi một cây cột đá cần hai người vây quanh, cột đá giống như bị người tùy ý cắt chém ra hình dạng, đường cong thô kệch chưa rèn luyện qua, mang theo một loại thú vị khó tả.

"Những cây cột kia là cái gì?" Văn Kiều hỏi thăm.

Túc Mạch Lan lắc đầu: "Ta cũng không biết, nghe bà bà nói, năm đó khi Túc Tinh cốc xây cốc, liền dựng lên mười tám cây cột ở đây, nghe nói đây là nền tảng của Túc Tinh cốc, không được tổn hại."

Túc Tinh cốc xây cốc ở đây từ thời kỳ thượng cổ, qua nhiều năm như vậy, trải qua không ít mưa gió, nhưng mười tám cây cột này vẫn trung thực trầm mặc đóng ở đây, không hề bị mưa gió ngăn ảnh hưởng. Nguyên nhân lớn nhất là bởi vì vật liệu luyện đúc mười tám cây cột này vô cùng cứng rắn, linh khí bình thường khó mà hủy hoại bọn nó, dần dà, đám người cũng không có coi nó ra gì.

Văn Kiều tò mò, Túc Mạch Lan liền mang bọn họ tới.

Mười tám cây cột đá đứng ở thế vây quanh, ba người đi vào trong đó, phát hiện cột đá này cực cao, khi nhìn ở gần, bên trên cột đá này vẫn còn có vài vết nứt, trải qua mưa gió, tràn ngập dấu vết tháng năm, nhìn có chút cổ xưa.

Văn Kiều đi lòng vòng, phát hiện trên mỗi cây cột đá đều có vết nứt, nhịn không được hỏi: "Túc cô nương, những vết nứt này từ đâu đến? Nó sẽ vỡ ra sao?"

Túc Mạch Lan vẫn lắc đầu: "Nghe nói vết nứt này đã tồn tại rất lâu rồi, vẫn không thấy chúng nó có vấn đề gì, chắc là sẽ không vỡ ra."

Có lẽ là vật liệu của những cột đá này quả thực cứng rắn, cho dù xuất hiện vết nứt, cũng không ảnh hưởng bọn nó, đối với đệ tử Túc Tinh cốc mà nói, chỉ cần nó không vỡ ra đổ sụp là được. Đương nhiên, hiện tại Túc Tinh cốc cũng chỉ còn trên danh nghĩa, coi như mười tám cây cột đá này cuối cùng sụp đổ, cũng sẽ không có người để ý.

Sau khi ba người nhìn xong, liền rời khỏi quảng trường.

Túc Mạch Lan dẫn bọn họ đến linh điền ở đỉnh núi gần đó.

Linh điền cần người quản lý, đặc biệt là những linh thảo quý hiếm kia, không thể rời khỏi sự chăm sóc tỉ mỉ của người tu luyện, vì vậy trong linh điền đều có đệ tử trông coi.

Túc Mạch Lan lấy ra lệnh bài Thiết bà bà cho nàng, sau khi nhìn thấy lệnh bài, đệ tử thủ linh điền không dám cản bọn họ, mở ra cấm chế xung quanh linh điền để bọn họ đi vào.

Từng khối linh điền chỉnh chỉnh tề tề hiện ra trước mắt, trong linh điền mơ hồ có mây mù bồi hồi quấn quanh, lộ ra từng tia từng tia linh tính.

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nhìn xong, liền biết đây là mây mù của Túc Tinh cốc, mây mù này đã ngưng thực ở trước mắt, thậm chí mang theo một chút lực lượng kỳ lạ.

Không kịp cẩn thận cảm nhận, mây mù kia liền nhẹ nhàng lướt qua.

Sau khi Túc Mạch Lan đuổi đệ tử thủ linh điền đi, nói ra: "Túc Tinh cốc vốn là một thung lũng mây mù, nghe nói mây mù trong cốc có thể tẩm bổ vạn vật, mặc kệ là người tu luyện hay là yêu thú linh thực, nếu may mắn hấp thu được, đều sẽ có lợi."

Đáng tiếc mây mù đến vô ảnh, đi vô tung, ngẫu nhiên mới có thể chiếu cố sinh linh trong Túc Tinh cốc, muốn có được quà tặng của nó, là việc hết sức khó khăn.

Túc Tinh cốc cũng chưa từng cố bắt giữ những mây mù này, mặc cho nó tự do tới lui, mở linh điền ở trên đỉnh núi, cũng là nghĩ khiến linh thảo trân quý này có thể được mây mù tẩm bổ.

Văn Kiều vô cùng cảm thấy hứng thú đối với linh điền trên đỉnh núi, Túc Mạch Lan thấy thế, cũng không vội đào linh thảo, dẫn bọn họ chậm rãi đi dạo.

Dáng dấp và chất lượng linh thảo ở đây đều không tệ, trong lòng Văn Kiều vui vẻ, suýt chút không nhịn được muốn biến thành yêu thể, cắm rễ ở đây để giao lưu tình cảm với những linh thảo này.

Ba người đi dạo một vòng trong linh điền, Ninh Ngộ Châu không khách khí đào sạch những linh thảo cần dùng đến.

Chờ hắn đào xong, Túc Mạch Lan dò hỏi: "Ninh công tử, đủ chưa?"

"Tạm thời đủ rồi."

Đào linh thảo xong, bọn họ liền rời khỏi đỉnh núi.

Đệ tử thủ linh điền tới tra xem bọn họ đào đi những linh thảo nào, đau lòng đến co rút, nhưng cũng biết đây là Thiết bà bà chỉ tên muốn, ai dám từ chối? Hai người cảnh giới Nguyên Hoàng trong cốc này, người nào cũng không thể chọc.

Ba người trở lại Sơ Vân Phong, phát hiện Thiết bà bà hiếm khi không có luyện đan ở bên trong hiệu thuốc.

Túc Mạch Lan nhỏ giọng nói thầm với bọn họ: "Thật ra Thiết bà bà vẫn muốn giải độc trên thân, nhưng bà ấy không có thiên phú luyện đan, có thể giày vò ra Tị Linh đan đã là không dễ dàng gì, những linh thảo khác bị bà ấy lãng phí không ít.."

"Nói cái gì đó?"

Tiếng Thiết bà bà từ hiệu thuốc truyền tới, Túc Mạch Lan mau chóng ngậm miệng, bày ra dáng vẻ đoan trang cẩn trọng.

Những ngày tiếp theo, Thiết bà bà dưỡng thương trong tĩnh thất, Túc Mạch Lan hầu ở bên cạnh Thiết bà bà, để Thiết bà bà chỉ điểm nàng tu hành.

Mặc dù Thiết bà bà cần phải dưỡng thương, nhưng chỉ cần không đi chiến đấu thì sẽ không có gì, vẫn có thể chỉ điểm Túc Mạch Lan tu luyện.

Ninh Ngộ Châu thì mượn hiệu thuốc của Thiết bà bà luyện đan, Thiết bà bà và Túc Mạch Lan đều không có đi quấy rầy hắn, khi luyện đan sư luyện đan không giống như người tu luyện tu luyện, kỵ nhất là bị người quấy rầy.

Chỉ có Văn Kiều là rảnh rỗi.

Đương nhiên, Văn Kiều cũng không tính là rảnh, nàng đang bận kết giao với Vân Thú bên trong Túc Tinh cốc đây này.

Mỗi lần nhìn thấy Vân Thú trong cốc chạy tới tìm Văn Kiều, Túc Mạch Lan cũng nhịn không được cảm khái: "Đám Vân Thú dường như rất thích ngươi."

Văn Kiều dõng dạc nói: "Đúng thế, từ nhỏ ta đã được đám yêu thú thích! Kỳ thật nghĩ muốn chúng nó thích cũng dễ dàng, chỉ cần chúng ta không có ác ý với yêu thú, bọn nó cũng sẽ không có ác ý, rất dễ thân cận."

Túc Mạch Lan nhìn đám bông trắng kia vây quanh bên người Văn Kiều, có chút đau lòng phát hiện, vị cốc chủ là nàng đây còn không được yêu thú trong cốc yêu thích bằng người ngoài.

Có Vân Thú làm nội gián, Văn Kiều hiểu rõ Túc Tinh cốc như lòng bàn tay, nơi nào có thể đi nơi nào không thể đi, đều biết rõ ràng.

Lúc không có chuyện gì làm, nàng liền dẫn một đám Vân Thú, tránh đi những đệ tử Túc Tinh cốc, đi lang thang bên trong Túc Tinh cốc, bộ dáng nhàn nhã kia, Túc Mạch Lan thấy mà ghen tị.

Sau khi trở về, nàng liền đi tìm Ninh Ngộ Châu nói thầm, nói phát hiện của mình cho hắn biết.

Ngày hôm đó, Văn Kiều lại lang thang đến quảng trường gần lối vào cốc.

Vừa tới quảng trường, liền gặp một bóng dáng lén lén lút lút, tập trung nhìn lại, rõ ràng là vị Uông sư huynh kia.

Chỉ thấy Uông sư huynh đang đi quang mười tám cây cột đá kia, giống như đang tìm gì đó, trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ, oán trời oán oán đại lục, dù sao không có một lời nào tốt, gặp chuyện sẽ trốn tránh trách nhiệm.

"Uông sư huynh, ngươi đang làm gì thế?" Văn Kiều mở miệng nói.

Uông sư huynh giật nảy mình, sắc mặt cũng thay đổi, chờ thấy rõ ràng Văn Kiều, thở dài một hơi, nói ra: "Văn sư muội, là ngươi à, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Văn Kiều nói bằng tiếng địa phương: "Thiết bà bà bảo ta tới đào ít linh thảo."

Uông sư huynh chậc một tiếng: "Bà già đáng chết kia đã quen sai khiến người khác, dù có cho bà ta nhiều linh thảo đến đâu, bà ta cũng luyện không ra thứ có ích gì. Văn sư muội, ngươi cực khổ rồi."

Văn Kiều nghiêm mặt nói: "Không có gì vất vả."

Uông sư huynh đã quen với tính cách chất phác không thú vị của "Văn Á Thư," thấy nàng xụ mặt, cũng lơ đễnh, có ý riêng mà nói: "Văn sư muội vẫn nên suy tính một chút chuyện sau này đi, bằng với tư chất của Văn sư muội, vẫn luôn bị vây ở bên trong Túc Tinh cốc thì rất đáng tiếc?"

"Uông sư huynh muốn nói cái gì?" Văn Kiều mặt không biểu cảm.

Uông sư huynh cũng không dài dòng, nói thẳng: "Đề nghị lần trước của ta, Văn sư muội suy tính như thế nào rồi? Văn sư muội, chúng ta đều là người cơ khổ, mặc dù tư chất quả thực hơi kém, nhưng không có nghĩa chúng ta phải bị mai một, nếu có thể đạt được vật tẩy kinh phạt tủy kia, sớm muộn có thể nhất phi trùng thiên.."

Nghe đến câu cuối, Văn Kiều rốt cuộc hiểu ý của vị Uông sư huynh này.

Những người cam nguyện lưu lại Túc Tinh cốc làm nội gián này đều từng nhận được hứa hẹn của các thế lực, giống Uông sư huynh đã nhận được lời hứa của kẻ sau màn, nếu chuyện thành, sẽ ban cho hắn ta bảo vật tẩy kinh phạt tủy, để hắn ta nâng cao tư chất linh căn.

"Văn Á Thư" tất nhiên cũng được người sau lưng hứa hẹn chỗ tốt, chẳng qua nàng ta không phải cùng một chiến tuyến với Uông sư huynh, Uông sư huynh liền muốn kéo những người không cùng chiến tuyến với hắn ta đến bên người mình.

Văn Kiều không có trả lời mà hỏi: "Uông sư huynh tới nơi này làm gì?"

Uông sư huynh hắc một tiếng, đưa tay vỗ vỗ một cây cột đá ở bên cạnh: "Ngươi nói ta có thể tới nơi này làm gì? Túc Tinh cốc này cũng đã bị lật tung từ trong ra ngoài rồi, cũng không thấy Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, cũng không biết nơi này có không nữa."

Trong lòng Văn Kiều khẽ nhúc nhích, nhịn không được nhìn về phía mười tám cây cột đá này.

Uông sư huynh nói: "Văn sư muội, ngươi nói nếu như chúng ta đẩy ngã mười tám cây cột đá này, đào xuống phía dưới, có thể đào ra cái gì không?" Không chờ nàng trả lời, hắn ta lại bày ra vẻ mặt mất hứng: "Được rồi, nếu thật sự làm như vậy, lão thái bà kia sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

Đã bị Văn Kiều nhìn thấy, Uông sư huynh cũng không còn che giấu, thoải mái xem xét ở chung quanh.

Văn Kiều không có rời đi, đi theo sau lưng Uông sư huynh.

Bên cạnh nàng cũng có vài con Vân Thú đi theo, cho là bọn họ đang chơi trò chơi thú vị gì, nhảy nhảy nhót nhót xoay tới xoay lui quanh mười tám cây cột đá này, suýt chút cản đường Uông sư huynh.

"Đi đi đi!" Uông sư huynh không kiên nhẫn xua đuổi Vân Thú: "Văn sư muội, ngươi mang theo một đám súc sinh qua đây làm cái gì?"

Văn Kiều không có lên tiếng, vụиɠ ŧяộʍ để Vân Thú tránh xa người này một chút, tránh khỏi hắn ta thẹn quá hóa giận, cầm đồ vật bên người trút giận.

Uông sư huynh cũng biết "Văn Á Thư" là người tám cây gậy đánh không ra một cái rắm, cũng không trông chờ nàng trả lời cái gì, lại tìm ở gần đó hồi lâu, cuối cùng bắt đầu hùng hùng hổ hổ, cũng nhấc chân đạp cột đá mấy lần, mới cụp mắt rời đi.

Văn Kiều lạnh lùng nhìn, đối với loại tôm tép nhãi nhép này, căn bản không để trong lòng.

Lúc này đã là chạng vạng tối, mặt trời lặn khuất nửa tại dãy núi bên kia, chỉ chừa nửa cái lòng đỏ trứng đỏ phừng phừng treo ở nơi đó, hào quang nhuộm đỏ đám mây mù trong cốc, bóng của mười tám cây cột đá phản chiếu bị kéo dài trên mặt đất.

Văn Kiều ngồi xổm ở nơi đó, nhìn chằm chằm mười tám cây cột đá.

Đám Vân Thú đi dạo ở chung quanh một lát, chạy tới ngậm váy Văn Kiều, kêu chi chi.

Văn Kiều lấy ra một nắm linh quả, tiện tay rải ra, đám Vân Thú vui sướng nhảy lên, ngậm lấy linh quả ở giữa không trung, vui sướng gặm ăn, gặm xong lại đi ngậm váy Văn Kiều, tiếp tục muốn ăn.

Văn Kiều lại tung ra một nắm linh quả.

Vân Thú nhao nhao nhảy lên ngậm lấy, trong đó có một con Vân Thú đang muốn ngậm lấy linh quả rơi xuống, đột nhiên linh quả kia hư không tiêu thất.

"Chi chi?" Vân Thú đi lòng vòng ở chung quanh, quả quả của nó đâu?

Vân Thú không được ăn linh quả đành phải chạy đi tìm Văn Kiều, Văn Kiều tiếp tục vung linh quả.

Cũng không biết có phải là con Vân Thú này xui xẻo hay không, khi mỗi lần muốn ngậm lấy linh quả, linh quả đều sẽ hư không tiêu thất, làm nó tổn thất nặng nề, nhanh chóng đi tìm Văn Kiều khiếu nại.

"Ngươi không ăn được linh quả?" Văn Kiều buồn bực, vừa nghe Vân Thú khiếu nại, vừa lấy ra mấy viên linh quả, lần nữa rải ra.

Vân Thú vung lấy cái đuôi, nhảy lên liền ngậm lấy, vui sướng nuốt linh quả vào.

Văn Kiều nhìn chằm chằm Vân Thú, cũng không có nhìn thấy linh quả biến mất.

Nàng lâm vào trong trầm tư.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận