Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 326: Muốn đạp thì đạp

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 326: Muốn đạp thì đạp
Đám người cảnh giới nửa ngày, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không nói yêu thú lợi hại, ngay cả một con cá bình thường trong nước cũng không phát hiện. Toàn bộ thuỷ vực trừ đám rong tươi tốt kia, thì hoàn toàn trống rỗng, không thấy một con yêu thú sống dưới nước sinh sống ở vùng nước này.

Quả thật nơi này bởi vì là vực nước sâu, nên rất ít cá, nhưng một con cũng không có, cũng coi là quái dị.

Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn về phương hướng bọn họ đến, ngược lại hiểu rõ nguyên nhân, nói ra: "Hẳn là con yêu thú ngăn ở giao lộ phía trước kia, có nó chặn đường, những yêu thú khác không có cách nào tới."

Vùng không gian này rõ ràng đã là điểm cuối, lối ra vào duy nhất lại bị yêu thú chặn lại, khiến cho nó trở thành một nơi biệt lập.
Nghe hắn phân tích như thế, đám người giật mình.

Lúc trước bọn họ cũng từng đơn phương giao thủ với con yêu thú chắn ở giao lộ kia, Sư Vô Mệnh suýt chút nữa bị vây ở trong thân thể của nó không ra được, điều này thật sự buồn cười. Chẳng qua từ đó cũng nhìn ra bản lĩnh của con yêu thú kia, chỉ cần nó ngăn ở giao lộ không chịu dời đi, yêu thú sống dưới nước cũng không có cách nào tới.

Cho nên dù nơi này có bảo vật, vô số yêu thú sống dưới nước cũng chỉ có thể giương mắt nhìn từ một bên khác, dần dà đành phải từ bỏ.

"Điều này cũng nói thông được." Lúc này Sư Vô Mệnh ngược lại không chê con yêu thú kia suýt chút nữa đã vây khốn mình, còn khen ngợi nó: "Cũng may có nó ở đó, mới có thể để cho A Kiều muội muội nhà chúng ta kiếm tiện nghi."

Ai là A Kiều muội muội của ngươi hả?
Văn Kiều trừng hắn một cái, thấy hắn một mặt cười ngây ngô nhìn qua, lập tức lười cùng hắn so đo.

Bởi vì nơi này không có nguy hiểm, đám người dần dần thả lỏng ra, không khỏi nghi hoặc, không biết Mộc Linh Nguyên châu kia ở đâu, cũng không có khả năng là nó tự biến mất, đúng không?

"Vì sao không thể?" Ninh Ngộ Châu ngược lại bình tĩnh: "Mộc Linh Nguyên châu mặc dù không có ý thức, nhưng nó là linh bảo trời sinh, linh tính của bảo vật khiến nó biết cách che giấu bản thân như thế nào."

Túc Mạch Lan giật mình: "Đây chẳng phải là giống bảo vật tự trốn?"

Ninh Ngộ Châu gật đầu: "Xem như cùng đạo lý."

Sau khi biết Mộc Linh Nguyên châu tự mình trốn đi, đám người liền tìm kiếm khắp nơi.

Bởi vì đám rong ở đây thực sự quá tươi tốt, hơn nữa diện tích thủy vực ở vùng này cũng lớn, đám người tìm đến hoa cả mắt, cuối cùng Mộc Linh Nguyên châu không tìm được, ngược lại phát hiện manh mối có liên quan tới Xích Nhật sơn trang.
Đây cũng là điều ngoài ý muốn, do sự ngoài ý muốn của Sư Vô Mệnh mang đến.

"Cứu ta, ta bị cuốn lấy rồi."

Lúc đám người đang tìm Mộc Linh Nguyên châu thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Sư Vô Mệnh.

Khi bọn họ chạy tới, từ xa đã thấy nửa người dưới của Sư Vô Mệnh bị đám rong cuốn lấy. Cũng may thân thể của hắn không có hoàn toàn chìm vào trong đám rong, nếu không bị cuốn lấy không phải nửa người dưới, mà là toàn bộ thân thể.

Sư Vô Mệnh cố gắng giãy dụa, cũng không biết đám rong kia là chủng loại gì, người vừa bước vào, đám rong mềm mại nhanh chóng cuốn lấy, càng giãy dụa cuốn càng chặt, cho người cảm giác tựa như bên trong đám rong ẩn giấu một con thủy quỷ, đang thúc đẩy cây rong liều chết bám lấy tên quỷ xui xẻo kế tiếp.

Nhìn thấy bộ dạng xui xẻo này của hắn, đám người đều không nói nên lời, nhịn không được nghĩ: Vì cái gì người xui xẻo luôn luôn là hắn? Chẳng lẽ ông trời cũng không ưa dáng vẻ vô liêm sỉ của hắn?
Sư Vô Mệnh khóc không ra nước mắt: "Vì cái gì người xui xẻo luôn là ta? Chẳng lẽ ông trời đang ghen tị ta?"

Nghe nói như thế, mấy người Văn Kiều đều có chút xúc động muốn trợn mắt trắng, xem ra người này một chút tự mình biết mình cũng không có.

Ngay cả người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông đều không thể tránh thoát, có thể thấy được trình độ mềm dẻo của đám rong này.

Đám Văn Kiều không có tùy tiện tới gần, để tránh mình cũng bị chúng cuốn lấy, nàng lấy ra một hạt giống Thiên Ti đằng, nhanh chóng giục sinh.

Sợi dây leo nhỏ như sợi tóc xuyên qua đám rong kia, phát hiện chúng cũng không có phản ứng, đám người liền hiểu rõ, đám rong này hẳn là chỉ có phản ứng đối với một số sinh vật có huyết nhục. Hơn nữa, dưới bụi rong đong đưa kia, bọn họ mơ hồ có thể nhìn thấy không ít thi hài yêu thú, càng khẳng định suy đoán này.
Văn Kiều ý đồ dùng Thiên Ti đằng phân cao thấp với đám rong kia, sau đó phát hiện, độ cứng rắn của đám rong này thế mà tương đương với Thiên Ti đằng, thậm chí Thiên Ti đằng còn là chủng loại mạnh mẽ rắn chắn sau khi liên tục được linh lực của nàng giục sinh, có thể thấy được chỗ lợi hại của đám rong này.

Chẳng qua chỉ cần là thực vật, vẫn có thể đối phó.

Thiên Ti đằng đổi thành quấn ở trên thân Sư Vô Mệnh, sau đó Túc Mạch Lan lấy ra linh kiếm cấp vương, chém xuống một kiếm.

Linh quang bộc phát dữ dội mang theo kiếm khí bén nhọn quét ngang qua, thẳng đến gốc rễ đám rong.

Bạo Linh kiếm pháp bộc phát kiếm khí vô cùng uy mãnh, liên tục chém xuống mấy ngàn kiếm, rốt cuộc chặt đứt đám rong kia, Văn Kiều phối hợp nhanh chóng kéo Sư Vô Mệnh về, rời xa đám rong đó.
Lúc Túc Mạch Lan thu kiếm, mệt đến ngất ngư.

Đột nhiên, Bùi Tê Vũ ồ lên một tiếng: "Các ngươi nhìn xem, đằng sau đám rong có phải là có thứ gì không?"

Đằng sau đám rong là một vách núi.

Một mảnh rong kia thực sự quá tươi tốt, thân thể của nó dài mấy trượng, phiến lá mỏng manh, lít nha lít nhít, hơn nữa diện tích đám rong này thực sự quá lớn, từ chỗ bọn họ đứng đến vách núi sau đám rong, cách khoảng ngàn trượng. Vừa rồi Túc Mạch Lan chém xuống mấy trăm kiếm, mặc dù chặt đứt không ít cây rong, nhưng đối với diện tích đám rong rộng lớn này mà nói, cũng không tính là gì.

Khi Túc Mạch Lan công kích, kiếm khí kéo theo dòng nước xung quanh, dẫn đến đám rong này giống như bị ép uốn cong, mới khiến cho Bùi Tê Vũ nhìn ra chút mánh khóe.

Bùi Tê Vũ phất tay liền có một đạo ma khí mạnh mẽ quét ngang qua, khuấy động nước xung quanh.
Đám rong kia lay động kịch liệt theo dòng nước, tách ra hai bên, đám người rốt cuộc thấy rõ tình cảnh vách đá sau đám rong, nơi đó có một cửa đá, trên cửa đá khắc hình Kỳ Lân, để cho người ta nhớ tới hai pho tượng Kỳ Lân trên quảng trường Xích Nhật sơn trang.

Hai mắt Sư Vô Mệnh sáng lên: "Chẳng lẽ cánh cửa này có quan hệ với Xích Nhật sơn trang? Chẳng lẽ nơi này dẫn đến bí địa nào đó trong Xích Nhật sơn trang?"

Nhưng mà cho dù tâm tình cấp bách, nghĩ đến hình tượng bị đám rong cuốn vừa rồi, Sư Vô Mệnh chỉ có thể nhìn cánh cửa đá kia thở dài.

Khoảng cách ngàn trượng kỳ thật cũng không xa, đối với người tu luyện mà nói, chỉ là trong nháy mắt, nhưng đám rong này cũng không phải dễ trêu, chỉ cần bọn họ tới gần, nó liền dám quấn tới.

Trừ phi Túc Mạch Lan lần nữa vung kiếm cắt cỏ.
Nhưng trước đó Túc Mạch Lan tốn nhiều thời gian như vậy, gần như hao hết linh lực mới chặt đứt đám rong trói hắn, có thể thấy được muốn một đường gϊếŧ qua sẽ tốn không ít công sức, một mình Túc Mạch Lan đoán chừng phải giày vò rất lâu.

Thời gian không đợi người.

Mặc dù còn hơn mười ngày nữa bí cảnh mới đóng cửa, nhưng nếu lại kéo dài thời gian, thời gian của bọn họ nhất định không đủ dùng.

Sư Vô Mệnh vò đầu bứt tai một hồi, nhìn về phía mấy người Ninh Ngộ Châu, để bọn hắn nghĩ một chút biện pháp.

Ninh Ngộ Châu chỉ tùy ý nhìn một chút rồi nói: "Tìm được Mộc Linh Nguyên châu lại nói."

Đúng thế, so với cửa đá chưa biết, bọn họ còn chưa tìm được Mộc Linh Nguyên châu biến mất, đây chính là đồ vật Văn Kiều muốn, rõ ràng đã thấy, lại bởi vì bảo vật tự trốn mà bỏ lỡ, đó mới là điều khiến cho người ta khó chịu.
So với Mộc Linh Nguyên châu gần ngay trước mắt, sau cánh cửa kia còn không biết có đồ vật gì đâu, tất nhiên không trọng yếu.

Sư Vô Mệnh một mặt suy sụp, nhận mệnh tiếp tục hỗ trợ tìm kiếm.

Chờ bọn họ tìm kiếm khắp khu vực này, vẫn không tìm được bóng dáng Mộc Linh Nguyên châu.

"Làm sao bây giờ?" Túc Mạch Lan hỏi, trong lòng biết một mực tìm như thế cũng không phải là cách.

Lúc này, Văn Kiều nói: "Các ngươi lui đi, để ta tìm."

Ninh Ngộ Châu ngay lập tức hiểu rõ ý nàng, đáp lại: "Được, nàng cẩn thận một chút."

Lưu lại Văn Cổn Cổn hộ pháp cho nàng, Ninh Ngộ Châu ra hiệu ba người Sư Vô Mệnh theo hắn rời đi.

Mặc dù ba người Sư Vô Mệnh tò mò Văn Kiều định làm thế nào, nhưng hai người đều biểu hiện ra không hi vọng bọn họ ở đây, đương nhiên sẽ không không thức thời lưu lại.
Mỗi người đều có bí mật mình cần giữ, giao tình của bọn họ cũng chưa có tốt đến mức có thể đem bí mật của mình tiết lộ cho đối phương, cho dù là Túc Mạch Lan và Bùi Tê Vũ, lá bài tẩy của bọn họ đều bị hai người Ninh Ngộ Châu xốc đến không còn một mảnh, nhưng hiểu biết của bọn họ đối với hai người Ninh Ngộ Châu lại có hạn.

Sau khi bọn họ rời đi, Văn Kiều tìm một chỗ, biến trở về yêu thể.

Văn Cổn Cổn bảo vệ ở một bên, nhìn thấy mầm non nhỏ xuất hiện, mừng rỡ tiến tới liếm lá cây non nớt kia -- thừa dịp Ninh ca ca không ở đây, muốn liếm mấy ngụm cho đã nghiền.

Lá cây mầm non nhỏ run lên, xua đuổi Tiểu Thực Thiết thú lại gần.

Lúc này Văn Cổn Cổn mới bất đắc dĩ ngồi vào một bên.

Sau khi biến trở về yêu thể, Văn Kiều buông cảm giác ra, tiến hành đồng hóa với cỏ cây xung quanh.
Đồng hóa với cỏ cây, khí tức của nàng hoàn toàn biến mất, tầm mắt cũng phát sinh biến hóa, phạm vi nhìn thấy càng rộng, cảm giác được đồ vật cũng nhiều hơn, trong nháy mắt liền bắt được Mộc Linh Nguyên châu.

Mộc Linh Nguyên châu trốn trong cơ thể một gốc linh thực có phiến lá to mọng, rễ cây tráng kiện, hoàn toàn dung hợp với nó, giống như trở thành hạt nhân của linh thực kia.

Văn Kiều cuối cùng cũng hiểu vì sao bọn họ đều không cảm giác được Mộc Linh Nguyên châu, Mộc Linh Nguyên châu vốn là vật ngưng tụ từ tinh hoa cỏ cây, nó có thể đem mình ngụy trang thành hạt nhân của bất kỳ linh thực nào, nếu người tu luyện sơ sẩy một chút, thật đúng là không tìm được, thậm chí cũng sẽ không nghĩ tới nó còn có bản lĩnh bực này.

Lúc này Văn Kiều cũng tiến hành đồng hóa với linh thực mà Mộc Linh Nguyên châu đang ẩn núp kia, có thể cùng hưởng thị giác và cảm giác với nó, biết Mộc Linh Nguyên châu mang đến cho nó cảm giác thoải mái dễ chịu, khiến nó không kịp chờ đợi muốn sinh trưởng.
Văn Kiều thoáng buông ra khí tức thuộc về bản thể chính mình, mê hoặc Mộc Linh Nguyên châu.

Mộc Linh Nguyên châu theo bản năng cảm giác được sự hấp dẫn của mầm non nhỏ đối với nó, Văn Kiều hơi mê hoặc, nó liền không kịp chờ đợi xông lại, thậm chí không hề dừng lại mà tiến thẳng vào trong thân thể của nàng.

Văn Kiều tâm niệm vừa động, một lần nữa biến trở về nhân thể, sau đó nhìn vào trong thân thể, nhìn thấy hạt châu màu xanh lục tại đan điền.

Rất tốt, Mộc Linh Nguyên châu là của nàng, dường như nó cũng rất vui vẻ, nghiễm nhiên đem thân thể của nàng xem như vật chủ.

Sau khi thu phục Mộc Linh Nguyên châu, Văn Kiều mới đưa tin cho Ninh Ngộ Châu, để bọn họ trở về.

Sau đó không lâu, đám người Ninh Ngộ Châu trở về, nhìn thấy Văn Kiều đứng ở đó, ánh mắt mấy người Sư Vô Mệnh chớp lên.
Vừa rồi bọn họ rời đi không được bao lâu, liền phát hiện khí tức của Văn Kiều đột nhiên biến mất, phảng phất đã rời khỏi không gian này. Đương nhiên, bọn họ canh giữ trên con đường duy nhất, nên Văn Kiều không có khả năng rời đi, cho nên bọn họ cũng không có cách nào phán đoán, tình huống lúc đó là thế nào.

"A Kiều muội muội, đã tìm được Mộc Linh nguyên châu rồi hả?" Sư Vô Mệnh chạy tới hỏi.

Văn Kiều gật đầu: "Tìm được rồi."

Sư Vô Mệnh ngạc nhiên: "Vậy có phải chúng ta chuẩn bị qua cánh cửa kia không?"

Nhận được lời khẳng định, Sư Vô Mệnh mừng rỡ thúc giục bọn họ, tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp qua đó.

Bùi Tê Vũ thực sự không nhìn nổi đức hạnh này của hắn, châm chọc nói: "Chúng ta đều cùng ngươi tới đây, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục mở đường cho ngươi? Cần ngươi để làm gì?"
Sư Vô Mệnh da mặt dày nói: "Uầy, Bùi công tử ngươi đừng hà khắc như vậy mà! Ta cũng rất muốn tự mình lên, nhưng các ngươi xem ta ngoại trừ thân thể có chút tác dụng, những thứ khác hoàn toàn kém hơn các ngươi, chỉ có thể dựa vào các ngươi mà thôi."

Có thể đem sự vô dụng của mình nói đến thản nhiên như thế, cũng là nhân tài.

Túc Mạch Lan lấy ra linh kiếm cấp vương, nói ra: "Ta tới công kích trước thử xem."

Dứt lời, hét lớn một tiếng, Bạo Linh kiếm pháp lần nữa chém ra, linh quang bàng bạc cùng kiếm khí quét ngang qua.

Kiếm pháp uy mãnh vô song kia, hoàn toàn trái ngược với vẻ yếu đuối mong manh như tiểu bạch hoa của nàng.

Sư Vô Mệnh âm thầm nuốt ngụm nước bọt, nói với Bùi Tê Vũ: "Thê tử ngươi thật lợi hại." Có thể coi trọng một cô nương trong ngoài không đồng nhất như thế, khẩu vị của ma tu này thật nặng.
May mắn Bùi Tê Vũ không biết suy nghĩ trong lòng của hắn, nếu không nhất định sẽ làm cho kiếm Túc Mạch Lan nhắm ngay hắn, để hắn nếm thử lợi hại của Bạo Linh kiếm pháp.

Bùi Tê Vũ xem như lời ca ngợi, một mặt tán đồng, cảm thấy con hàng này cũng không phải đáng ghét như vậy.

Túc Mạch Lan điên cuồng chém một trận, thẳng đến linh khí trong cơ thể đã tiêu hao không sai biệt lắm, khó khăn lắm mới chém ra khoảng cách nửa trượng.

"Hiệu suất quá thấp." Ninh Ngộ Châu nói: "Đổi biện pháp khác."

Sư Vô Mệnh vội tiến tới, tha thiết hỏi: "Ninh huynh đệ, ngươi có biện pháp nào?"

Ninh Ngộ Châu liếc hắn một cái, sau đó đạp hắn một cước, đạp Sư Vô Mệnh không có chút phòng bị nào vào giữa đám rong.

Chỉ thấy đám rong mềm mại vốn đong đưa theo sóng nước trong nháy mắt trở nên vô cùng dữ dội, nhanh chóng đem kẻ xông vào trói thành bánh chưng, chỉ còn lại phần đầu.
Sư Vô Mệnh a a a kêu thảm: "Ninh huynh đệ, ngươi không phải là huynh đệ của ta sao? Vì sao lại đối với ta như thế?"

Ninh Ngộ Châu hướng hắn mỉm cười, tự phụ ung dung, tư thái hoàn mỹ, giống như công tử quý tộc được những thế gia đại tộc trong phàm giới kia tỉ mỉ bồi dưỡng, khí tức người tu luyện ở trên người hắn cực kì hiếm thấy.

"Chúng ta đều cùng ngươi tới đây, ngươi tự nhiên cũng phải góp chút sức, trước hết mở đường cho chúng ta đi." Ninh Ngộ Châu nhẹ nhàng nói, sau đó cất bước đi về phía hắn.

Những người khác thấy thế, đều trừng to mắt, muốn nhìn một chút hắn muốn làm thế nào.

Ngay lúc Ninh Ngộ Châu bước vào đám rong, đám rong cũng lập tức phản ứng, khi sợi rong mềm dẻo chuẩn bị quấn lên thân thể của hắn, một ngọn lửa u lam xuất hiện.

Ngọn lửa u lam kia vừa xuất hiện, tỏa ra uy lực của thiên địa dị hỏa, cho dù ở trong thế giới khắp nơi đều là nước này, thế mà cũng không bị dập tắt, ngược lại còn lay động ở trong nước.
Thiên địa dị hỏa cũng không sợ nước thường.

Đám rong cảm giác được uy lực của thiên địa dị hỏa, đâu còn dám quấn lên, nhanh chóng thu mình xuống đáy nước, để hắn thong dong đi qua.

Văn Kiều thấy thế, đuổi theo sát hắn.

Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ không nói hai lời, cũng vội vàng theo sau, mượn gió đông của Ninh Ngộ Châu, không có sợi rong nào quấn tới nữa.

Ninh Ngộ Châu đi đến trước mặt Sư Vô Mệnh bị đám rong trói lại, tay giơ lên, sợi rong buộc Sư Vô Mệnh nhanh chóng thối lui, Sư Vô Mệnh vừa xoay người, vội vàng nghênh đón, hận không thể bám trên người Ninh Ngộ Châu.

"Ninh huynh đệ, ngươi rõ ràng có dị hỏa, vì sao còn muốn đạp ta vào đó?" Sư Vô Mệnh lên án, căn bản không cần hắn mở đường, rõ ràng chính là mượn cớ đạp hắn vào.

Sau đó hắn liền thấy Ninh Ngộ Châu không có chút nào áy náy nói: "Muốn đạp thì đạp."
Sư Vô Mệnh: "..."

Một đường mượn uy lực Địa Tâm Xích Diễm hỏa, đám người bình an vượt qua đám rong kia, đi tới trước cửa đá.

Sư Vô Mệnh vội bước tới trước, thử đẩy cánh cửa đá kia ra.

Sau đó hắn phát hiện, hắn thế mà đẩy không ra!

Bùi Tê Vũ nhịn không được châm chọc: "Cần ngươi làm gì!"

Sư Vô Mệnh đã làm nhiều chuyện mất mặt, cũng không có tức giận, hắc một tiếng: "Vậy ngươi đến đẩy đi."

Bùi Tê Vũ tiến lên đẩy cửa, phát hiện cánh cửa này đặc biệt nặng nề, lấy tu vi cảnh giới Nguyên Tông trung kỳ của hắn, thế mà đẩy nó không ra, cũng không biết làm từ tài liệu gì.

Túc Mạch Lan cũng thử đẩy, hoàn toàn không đẩy được.

Trên cánh cửa này cũng không có trận pháp cấm chế gì, chỉ thuần túy là một cánh cửa đá, nhưng chính sự nặng nề của cánh cửa đá này, làm người tu luyện đẩy không ra.
Cuối cùng mọi người nhìn về phía Văn Kiều.

Khí lực Văn Kiều rõ như ban ngày, lúc trước Sư Vô Mệnh bị vây ở trong thân thể yêu thú kia, với cường độ cắn nuốt của nó, vẫn là nàng đẩy cái khe hở kia đem hắn cứu ra.

Văn Kiều vén tay áo lên, hai tay đặt trên cửa đá, trong tay tụ lực, bắt đầu đẩy cửa.

Cửa đá một mực không nhúc nhích tí nào lập tức rung động, mấy người Sư Vô Mệnh vừa khẩn trương vừa mừng rỡ, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là Văn Kiều khí lực lớn, chỉ có nàng mới có thể làm được.

Cánh cửa đá kia chậm rãi mở ra, thẳng đến xuất hiện một khe hở có thể để một người đi qua, Văn Kiều quay đầu nói với bọn họ: "Các ngươi mau vào đi."

Có thể đẩy đến mức này, đã là cực hạn của nàng, không cách nào lại đem cửa đá đẩy ra thêm nữa.

Sư Vô Mệnh cùng Bùi Tê Vũ, Túc Mạch Lan vội vàng đi vào, tiếp theo là Ninh Ngộ Châu, cuối cùng mới là Văn Kiều.
Khi Văn Kiều lách mình đi vào, cửa đá bị đẩy ra lần nữa rung động, chậm rãi khép lại.

Tác giả có lời muốn nói: Xong quyển này, quyển kế tiếp các nhân vật chính quả thật có thể về Thánh Vũ đại lục =-=
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận