Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 6

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 6
Edit: Jess93

Văn Kiều nhìn về phía nam tử ngồi trên chiếc ghế dài.

Hắn ước chừng mười tám mười chín tuổi, y phục lộng lẫy, khí chất cao quý, tướng mạo khôi ngô, mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, chưa lên tiếng đã cười trước, bộ dáng thân thiết ôn hòa, khiến người ta vừa thấy liền có ấn tượng tốt.

Đây là một nam tử tuấn mỹ vô song có khí chất Hoàng tộc.

Mặc dù Văn Kiều rất ít đi ra ngoài, cũng đã từng nghe nói Thất Hoàng tử của Đông Lăng quốc. Nghe nói hắn là mỹ nam tử hiếm có trong Hoàng tộc Ninh thị, dù không thể tu luyện, khí chất cực kỳ tốt, rất được Thành Hạo đế sủng ái, những người đã từng gặp hắn đều tiếc nuối căn nguyên linh lực của hắn bị hủy, nếu không nói không chừng Hoàng tộc Ninh thị sẽ lại có thêm một vị thiên tài tu võ.

Thất Hoàng tử Ninh Ngộ Châu từ ghế dài đứng lên, hòa nhã nói: "Văn tiểu thư, lần đầu gặp mặt, tại hạ Ninh Ngộ Châu."

Văn Kiều đáp lễ, ánh mắt buông xuống thu lại suy nghĩ trong lòng, nói khẽ: "Bái kiến Thất Hoàng tử điện hạ."

Đôi mắt ôn nhuận sáng như sao của Thất Hoàng tử khẽ lướt qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, giọng nói càng dịu dàng hơn: "Văn tiểu thư không cần đa lễ, mời ngồi."

Trong phòng cũng không có nhiều người, ngoại trừ một thị vệ không biết tu vi, còn có một thiếu niên trông như nội thị trong cung, trắng trẽo nõn nà, sau khi dâng trà, liền cùng thị vệ rời khỏi phòng, thuận tiện mang theo Liên Nguyệt đang ngây ngốc đi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc đó, căn phòng to như vậy chỉ còn lại Văn Kiều và Thất Hoàng tử.

Ninh Ngộ Châu đưa cho nàng chén trà tỏa khói nghi ngút trên bàn, nhẹ giọng nói: "Đây là linh trà thạch hộc, Văn tiểu thư nếm thử xem."

Văn Kiều nhấp một ngụm, nước trà mát lạnh, vào miệng hơi ấm, mang theo vị đắng, sau đó có vị ngọt, thân thể bởi vì khí huyết không đủ mà âm hàn cũng hơi ấm áp, một ít linh khí chuyển động ở trong kinh mạch, vỗ về kinh mạch khô kiệt yếu ớt.

Đây là linh trà.

Hơn nữa lại là linh trà phẩm cấp không thấp.

Văn Kiều không khỏi ngước mắt nhìn về phía nam tử đối diện, đã thấy một đôi mắt sạch sẽ trong sáng ngưng mắt nhìn sang, gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười, ôn nhã như gió xuân phất qua cành liễu, lại bất tri bất giác khiến người ta thả lỏng trong vô thức.

Ninh Ngộ Châu đột nhiên nói: "Nghe nói thân thể nàng không tốt, chỉ có thể dùng những vật có linh khí."

Văn Kiều thản nhiên nói: "Linh khí tại Đông Lăng quốc mỏng manh, vật có thể mang linh khí cực ít, nguyên liệu nấu ăn và thuốc bình thường cũng được." Chỉ có điều vẫn sẽ đau, nhưng nàng đã quen rồi.

Nghe nàng nói như vậy, trên mặt Ninh Ngộ Châu mang vẻ đau lòng.

"Sau này có ta" Ninh Ngộ Châu thương tiếc nhìn xem nàng.

Trong lòng Văn Kiều có chút cổ quái, cảm thấy vị hôn phu này là lạ, nàng thả chén trà trong tay xuống, nghiêm mặt nói: "Thất Hoàng tử điện hạ, ta có một chuyện không hiểu, người có thể giải thích cho ta biết hay không?"

Trong mắt Ninh Ngộ Châu mang theo ý cười, cười khẽ nói: "Văn tiểu thư muốn hỏi chuyện tứ hôn?"

Văn Kiều ừm một tiếng.

Ninh Ngộ Châu lại rót cho nàng chén trà, sau khi nhìn chằm chằm nàng uống hết, mới nói: "Kỳ thật việc hôn sự này, là do Văn Bá Thanh định ra."

Rốt cuộc khuôn mặt bình tĩnh của Văn Kiều cũng lộ ra chút kinh ngạc, nàng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là do cha nương đã qua đời định ra.

"Năm đó lúc yêu thú bạo động, Văn Bá Thanh trùng hợp cứu ta một mạng, trước khi ông ấy chết, từng cùng phụ hoàng ước định, đợi đến khi nàng cập kê, thì để phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta."

Dù chỉ có mấy lời ít ỏi, Văn Kiều đã bắt được trọng điểm ngay lập tức.

Năm đó lúc yêu thú bạo động cha nàng trùng hợp cứu được mạng của Thất Hoàng tử, Thành Hạo đế vì báo ân nên đưa Thất Hoàng tử đền cho nàng. Ở trong đó cũng có một hai ý tứ xem ở phân thượng phụ mẫu nàng đều mất, người yếu nhiều bệnh, vì vậy muốn che chở nàng, đưa nàng buộc chung một chỗ với Hoàng thất, là biện pháp tốt nhất.

Chẳng trách những năm này, mặc dù đích tôn Văn gia không có một trưởng bối nào, nhưng cũng không ai dám ức hiếp nàng, trừ cắt xén một số vật dụng thường ngày và một phần thuốc, cũng không có bạc đãi nàng, nếu không Văn gia dựa vào cái gì nuôi một con ma bệnh chỉ có hao tổn không có cống hiến, coi như có đồ vật cha nương để lại, hầu hết đều được đưa đến danh nghĩa của những người khác trong Văn gia, có thể khiến cho họ phú quý cả đời.

Về phần vì sao những năm này không có truyền ra chuyện hôn ước, đoán chừng cũng là sợ nàng còn chưa trưởng thành đã chết yểu. Đương nhiên, ở trong đó có lẽ còn có tư tâm của Thành Hạo đế, không muốn để tiểu nhi tử mình sủng ái cưới một cô nương ốm yếu, đã thế cô nương này còn sống không thọ, không công chiếm vị trí thê tử, làm phụ thân sao có thể vui vẻ?

Không bằng chỉ coi như không biết, âm thầm che chở là xong.

Chỉ trong vài khắc, Văn Kiều đã suy tính rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, thần sắc hơi thả lỏng.

Ánh mắt Ninh Ngộ Châu vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt nàng, tiếp tục nói: "Nàng đã cập kê, đương nhiên nên thực hiện hôn ước, ta liền thỉnh phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta." Bỗng nhiên, hắn áy náy hỏi "Văn tiểu thư, không biết chuyện hôn sự này, nàng có ý kiến gì không?"

Văn Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không có ý kiến gì."

Những ngày gần đây, Cấp Thủy viện nhờ phúc của hắn, được không ít chỗ tốt, tại Văn gia địa vị cũng vô hình cao hơn nhiều, Văn Kiều cảm thấy việc hôn sự này còn rất tốt -- Liên Nguyệt gần như hận không thể cúng bái Thất Hoàng tử.

Trên mặt Ninh Ngộ Châu lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng bình thản như vậy.

Hình như vị hôn thê của hắn khác hẳn những cô nương bên ngoài kia.

Tiếp đó liền nghe Văn Kiều nói: "Kỳ thật, nhắc tới cũng là người chịu thiệt thòi, người hẳn đã từng nghe nói, đám Dược sư kết luận ta sống không quá hai mươi tuổi, chỉ sợ đến lúc đó ta sẽ liên lụy người."

Mặc dù Thất Hoàng tử không thể tu luyện, nhưng có Hoàng tộc Ninh thị cung ứng các loại thiên tài địa bảo, kéo dài tuổi thọ của con người dễ như trở bàn tay, so với loại người đắp nhiều thiên tài địa bảo cũng sống không quá hai mươi tuổi như nàng, quả thật là Thất Hoàng tử chịu thiệt thòi.

Ninh Ngộ Châu sợ run lên, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không để cho nàng chết!"

Văn Kiều lại liếc hắn một cái, từ chối cho ý kiến.

Ninh Ngộ Châu chỉ nói một lần, không có dây dưa việc này nữa, nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi thăm hôn kỳ.

Tuy rằng người tu luyện đều kết hôn và sinh con trễ như nhau, nếu như lựa chọn đạo lữ song tu, đương nhiên là tu vi cả hai càng cao càng tốt, bắt đầu song tu cũng sẽ đạt nhiều lợi ích. Nhưng bọn họ một người là phàm nhân không thể tu luyện, một người ốm yếu nhiều bệnh sống không quá hai mươi, dĩ nhiên là tuân theo phong tục của người thường, thành hôn càng sớm càng tốt.

Văn Kiều hiểu rõ ý tứ hắn, biết nguyên nhân của việc hôn sự này, lại nghe Thất Hoàng tử nói, tự nhiên nàng cũng không phản đối.

Nói đến cùng, việc hôn sự này không liên quan đến tình yêu nam nữ, chỉ là một kiểu che chở mà thôi.

Ninh Ngộ Châu hỏi: "Nàng cảm thấy, một tháng sau thế nào?"

Văn Kiều: ".. Có thể quá gấp hay không?"

"Sẽ không." Thất Hoàng tử bình tĩnh nói, "Nửa tháng sau, Lân Đài Liệp Cốc mở ra, đây là việc quan trọng ba năm một lần của Đông Lăng quốc, đến lúc đó tất cả nhân tài trên Đông Lăng đều tề tụ, chẳng lẽ nàng không muốn tham dự sao?"

Văn Kiều lần nữa bị vị Hoàng tử này làm giật mình: "Ta?"

Ninh Ngộ Châu gật đầu, trên khuôn mặt dịu dàng tuấn mỹ không có ý đùa giỡn chút nào.

Văn Kiều nhìn hắn hồi lâu, nhắc nhở: "Thất Hoàng tử điện hạ, người cũng biết, tu vi của ta chỉ mới đạt cảnh giới Nhập Nguyên trung kỳ."

Cảnh giới Nhập Nguyên tương đương mới bước vào tu võ, tùy tiện một con yêu thú cấp thấp cũng có thể nghiền ép, chút tu vi ấy đến Lân Đài Liệp Cốc, quả thực chính là đưa đồ ăn. Văn Kiều không phải là người có tham vọng quá cao, có thể còn sống nàng chưa bao giờ muốn đi chịu chết.

"Ta biết, việc này ta sẽ sắp xếp." Ánh mắt Ninh Ngộ Châu mang theo ý cười nhìn chằm chằm nàng, "Nàng muốn đi không?"

Dĩ nhiên muốn!

Cho dù có một cơ thể yếu đuối, nàng cũng có một tấm lòng tu võ.

Làm một người tu luyện, ai không hướng tới cảnh giới chí cao vô thượng kia, trở thành một cường giả đưa tay có thể hô mưa gọi gió, thoát khỏi ràng buộc của nhục thể, đạt được thành tựu trên con đường tu đạo vô tận, phi thăng thượng giới.

Dù nàng chưa nói, Ninh Ngộ Châu đã nhìn ra tâm tư của nàng.

Trong mắt của hắn lại hiện lên vẻ thương tiếc, giọng nói càng dịu dàng, giống như sợ lớn tiếng một chút sẽ khiến nàng kinh hãi: "Văn tiểu thư không cần phải lo lắng an toàn, ta đã dám dẫn nàng đi, thì sẽ sắp xếp ổn thỏa, nàng cứ dưỡng thân thể và tu luyện là được."

Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn, không biết một phàm nhân như hắn lấy khẩu khí lớn như vậy ở đâu, chẳng lẽ lại là Thành Hạo đế cho?

Không chờ nàng suy nghĩ rõ ràng, Ninh Ngộ Châu lại bắt đầu nói đến việc thành thân của bọn họ.

Dù Văn Kiều không phải là người vụng về, nhưng thuở nhỏ ở trong một góc của Văn gia, không thường xuyên tiếp xúc với huynh đệ tỷ muội, người vẫn tương đối đơn thuần, làm sao có thể là đối thủ của Hoàng tử trong cung, vài lần liền bị đối phương dẫn dắt mạch suy nghĩ, chỉ có thể theo hắn bắt đầu thương lượng chuyện thành thân.

Chờ đến khi Văn Kiều kịp phản ứng, đã thấy ngay cả sính lễ hắn cũng sắp xếp xong rồi, chỉ chờ nàng gật đầu một cái, ngày mai liền có thể đưa sính lễ tới.

Văn Kiều: "..."

Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận