Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 291: Người này không phải là kẻ ngốc chứ?

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 291: Người này không phải là kẻ ngốc chứ?
Bách Lý Trì bồi Văn Cổn Cổn chơi một lát, cuối cùng vô cùng vui sướng rời đi.

Văn Cổn Cổn cũng rất vui vẻ, sờ hai lần thì có một viên linh đan cực phẩm, Bách Lý Trì còn hào phóng hơn Ninh ca ca, vừa rồi Bách Lý Trì sờ nó đến mấy lần, nó đạt được ba viên linh đan cực phẩm cơ đấy.

Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan nhìn thấy Tiểu Thực Thiết thú vui vẻ ôm linh đan liếm, cảm thấy cả hai đều là đồ ngốc.

"Tiểu tử ngốc kia.. Khụ, ý của Bách Lý công tử, là ngày trăng rằm sắp tới rồi đúng không?" Bùi Tê Vũ hỏi.

Văn Kiều liếc hắn một cái, đừng tưởng rằng nàng không nghe rõ, người này là xem Bách Lý Trì như đồ ngốc đi?

Cũng không trách Bùi Tê Vũ như vậy, Bách Lý Trì xác thực rất ngốc rất dễ lừa gạt, cũng không biết hắn bình an lớn lên như thế nào, đoán chừng sư môn của hắn quan tâm không ít. Hết lần này tới lần khác dù có quan tâm đến đâu, vẫn phải đưa hắn đến Hỗn Nguyên đại lục, vậy thì lòng càng chua xót, không nhìn thấy mấy người Liễu Thanh Vận đều không quản được hắn, để hắn hầu như mỗi ngày đều chạy lên tầng ba, thậm chí bí mật đều không giữ nổi sao?
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, nói ra: "Trong mấy đêm nay, các ngươi chú ý một chút, tùy cơ ứng biến."

Túc Mạch Lan và Bùi Tê Vũ, Túc Tinh thành thật gật đầu, việc này liên quan đến chữa trị bản thể cho Túc Tinh, nếu có thể tìm được Tiên khí tại Cốt Khô Thập Tam phủ, tăng cường lực lượng cho Túc Tinh, cũng không cần lo lắng nó bị người cưỡng ép cướp đi sau khi bị phát hiện.

Tuy là Thần khí, nhưng Thần khí này ngay cả bản lĩnh tự vệ cũng không có, vậy thì càng đáng lo.

"Túc Tinh, ngươi trừ trấn áp, còn có bản lĩnh gì không?" Văn Kiều tò mò hỏi.

Túc Tinh một mặt sững sờ mà nhìn xem nàng, có chút ngớ ra.

Bùi Tê Vũ cảm thấy khí linh này không khác gì Bách Lý Trì, đều ngốc như nhau, cười nhạo nói: "Sẽ không phải trừ trấn áp, không còn gì khác chứ?"

Túc Tinh lập tức nổi giận: "Nói bậy? Ta còn có thể ẩn thân! Chỉ cần ta không chủ động xuất hiện, các ngươi đều không có cách nào phát hiện ta! Lúc trước còn dựa vào ta ẩn thân giúp các ngươi tìm hiểu tin tức đấy, ngươi có thể làm sao?"
Bùi Tê Vũ lơ đễnh: "Không có ngươi, ta cũng có thể."

Hoa trong gương, trăng trong nước của hắn có thể lặng yên không một tiếng động kéo người vào huyễn cảnh, thậm chí làm cho người ta không thể phát hiện không đúng, đây cũng là nguyên nhân Bùi Tê Vũ có thể thuận lợi thăm dò tin tức như vậy.

Coi như không có Túc Tinh, ảnh hưởng đối với hắn thật đúng là không lớn.

Túc Tinh nói không lại hắn, uất ức đi tìm Túc Mạch Lan: "Lan Lan, ma chủng lại bắt nạt ta! Chờ sau khi chúng ta tìm được Tiên khí, rồi cùng hắn mỗi người đi một ngả!"

Túc Mạch Lan đầu tiên là an ủi nó, để nó đừng chấp nhặt với Bùi Tê Vũ, sau đó nói với vẻ bối rối: "Mỗi người đi một ngả coi như xong, về sau nói không chừng Túc Tinh đại lục còn cần hắn.."

Nếu Túc Tinh không có cách nào chữa trị tốt bản thể, đến lúc đó cũng phải dựa vào ma chủng đi đối phó ngàn ma trong động ma, tầm quan trọng của Bùi Tê Vũ không cần nói cũng biết. Nếu đã quyết định đồng hành cùng hắn, trước khi ma chủng trưởng thành, Túc Mạch Lan hi vọng Bùi Tê Vũ đừng bị bản năng của ma chủng ăn mòn làm ác, đây cũng là một loại chờ đợi của nàng đối với Bùi Tê Vũ.
Túc Tinh suýt chút nữa giận đến bật khóc, bay qua ghé vào bờ vai Văn Kiều.

Nó thề, nhất định phải chữa trị tốt bản thể của mình, đến lúc đó tuyệt đối không cần ma chủng hỗ trợ!

Bùi Tê Vũ nhàn nhạt liếc nó một chút, căn bản không đem tiểu khí linh giống như kẻ ngu này để vào mắt.

Muốn ly gián quan hệ giữa hắn và Túc Mạch Lan? Khí linh này còn non lắm.

** *

Đêm tại trấn Hoàn Cốt lại đến, Văn Kiều ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Đường phố trấn Hoàn Cốt mặc kệ là ngày hay đêm, đều vô cùng náo nhiệt, loại náo nhiệt này sẽ khiến người ta xem nhẹ sự khác thường của trấn Hoàn Cốt, xem nó như một trấn nhỏ bình thường.

Tiếng náo nhiệt truyền đến từ xa kia, có vẻ hơi không chân thực.

Văn Kiều thò người ra nhìn hẻm nhỏ gần đó một chút, khoảng thời gian này nàng đã phát hiện, những người ngoài giống như bọn họ, sau khi trời tối rất ít khi rời khỏi cốt phòng, đều là an phận chờ đợi đêm tối qua đi.
Bầu trời vẫn một mảnh âm trầm như cũ, không thấy trăng sao, ngẫu nhiên khi có gió đêm thổi tới, cốt phòng vang lên tiếng kêu kẽo kẹt vang dội.

"A Xúc, không ngủ được sao?" Giọng nói Ninh Ngộ Châu vang lên.

Văn Kiều ứng một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi bầu trời, cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, mấy đêm nay nàng luôn cảm thấy bầu trời đêm dường như có chút khác biệt, nhưng khác biệt chỗ nào, nàng lại nói không nên lời.

Thẳng đến Ninh Ngộ Châu lại gọi nàng một tiếng, cuối cùng cũng dứt bỏ loại cảm giác không biết nguyên nhân kia, leo lên giường.

Ninh Ngộ Châu kéo tay của nàng, mỉm cười nhìn nàng.

Dưới ngọn đèn mờ ảo, mặt mũi của hắn phủ một tầng mông lung màu vàng ấm áp, phá lệ khác biệt, cũng đặc biệt khiến cho tim người ta đập nhanh hơn.
Văn Kiều xích lại gần hắn, gần đến mức có thể đếm được lông mi dài và dày của hắn từng sợi một, đôi môi mỏng màu anh đào nhạt vừa phải kia, đặc biệt thích hợp dùng để.. Đột nhiên lại nhanh chóng lui lại.

"A Xúc?" Ninh Ngộ Châu không hiểu hỏi.

Văn Kiều ngượng ngùng nói: "Phu quân, chúng ta vẫn nên cách xa một chút, ta phát hiện chỉ cần gần hơn một chút, giống như sẽ lập tức có ánh mắt như hình với bóng nhìn chằm chằm vào chúng ta."

Thần sắc Ninh Ngộ Châu hơi ngưng lại.

Một lát sau, hắn như không có việc gì nói: "Nàng nói đúng! Được rồi, chúng ta an giấc đi."

Hôm sau, lúc Văn Kiều bọn họ xuống lầu, phát hiện đại sảnh nhà trọ có thêm một nữ tử xinh đẹp yểu điệu động lòng người.

Nữ tử xinh đẹp kia dựa vào quầy hàng, nói chuyện phiếm với Hoa Đại nương sau quầy, một gầy một béo, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ, cũng lập tức đem năm phần sắc đẹp của nữ tử xinh đẹp kia nâng lên mười phần.
Kỳ thật dung mạo nữ tử này không tính là quá xuất sắc, nhưng loại "Quyến rũ" trên thân kia lại hiếm có nữ tử nào có thể sánh bằng, từng động tác cử chỉ đều mang theo vẻ quyến rũ trời sinh, có thể hút hồn người ta.

Khi nữ tử xinh đẹp này nhìn thấy bọn họ, hơi nghiêng đầu, môi đỏ hơi nhếch, hướng bọn họ mỉm cười.

Văn Kiều và Túc Mạch Lan trải đời còn ít, làm sao có thể chống đỡ vưu vật trời sinh như vậy, hai mắt sững sờ mà nhìn chằm chằm nàng ta.

Sắc mặt Ninh Ngộ Châu và Bùi Tê Vũ đều đen lại.

"Ồ, đây là khách trong nhà trọ ngươi? Dáng dấp rất đẹp." Ánh mắt nữ tử xinh đẹp đảo qua bốn người, khi phát hiện phản ứng của bốn người, cười đến run rẩy hết cả người.

Hoa Đại nương cười mắng: "Dám can đảm đến nhà trọ của ta phát dâʍ, cẩn thận lão nương đánh chết ngươi!" Sau đó chỉ vào nữ tử xinh đẹp này nói với Văn Kiều: "Nàng là Đằng Lệ Nương, gần đây trong trấn Hoàn Cốt vẫn luôn ầm ĩ, đều là nàng giày vò ra, chắc hẳn các ngươi đã nghe nói."
Muốn nói người được nhắc nhiều nhất ở trấn Hoàn Cốt gần đây, phải kể tới vị Đằng Lệ Nương này.

Nàng này quả thực chính là loại yêu nữ giống hồ ly tinh mê chết người không đền mạng trong miệng phàm nhân, quyến rũ tận xương, phóng đãng đa tình, khách quý trong trướng đếm không hết, những nữ tu trong Đào Hoa ốc so với nàng, quả thực chính là chênh lệch giữa người lớn và trẻ con.

Không chỉ sở hữu mị lực được trời ưu ái, thủ đoạn phi phàm, câu đến không biết bao nhiêu nam tu nhào lên kế tục, cam nguyện chết ở trên người nàng. Đằng Lệ Nương phong lưu đa tình, nam nhân ở trong mắt nàng, như là đồ chơi, cách một đoạn thời gian nàng sẽ tìm một nam tu, mỹ kỳ danh kén rể, sau khi chán không phải vứt bỏ chính là gϊếŧ chết, còn phải xem tâm tình lúc đó của nàng.
Ở trong mắt thế nhân, Đằng Lệ Nương không chỉ mê người, cũng rất trí mạng.

Nhưng hết lần này tới lần khác nam tu cứ thích nàng như vậy, họ luôn cho rằng mình là độc nhất vô nhị, nhất định có thể thuần phục nữ nhân này.

Trước đó Đằng Lệ Nương lại chết một vị phu quân, nguyên nhân cái chết của vị phu quân này không rõ, nàng đối ngoại buông lời nếu như người nào có thể tìm được nguyên nhân cái chết của phu quân nàng, nàng liền gả cho người đó. Không ít nam tu dồn dập chạy tới tìm nàng, một bên giẫm lên vị phu quân đã chết của nàng, một bên dụ dỗ nàng.

Nhưng dường như Đằng Lệ Nương đối với vị phu quân đã chết lần này phi thường để bụng, chỉ cần vẫn chưa biết rõ nguyên nhân cái chết của hắn, thì sẽ không chịu tìm nam nhân khác, điều này khiến đám nam tu đứng xếp hàng đợi nàng vô cùng sốt ruột.
Lúc này, mấy người Liễu Thanh Vận ở lầu hai cũng xuống tới.

Khi nhìn thấy Đằng Lệ Nương hướng bọn họ mỉm cười, hai huynh đệ Cát Như Tùng phản ứng phi thường trực tiếp, mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn nàng, phản ứng ngây ngô đó chọc Đằng Lệ Nương cười khanh khách. Liễu Thanh Vận vẫn là dáng vẻ lạnh lùng kia, Tang Vũ Phỉ lộ vẻ mặt không vui, cảm thấy hành vi của Đằng Lệ Nương không ngay thẳng, ngược lại là Bách Lý Trì, nhìn Đằng Lệ Nương đến mấy lần, thấy Đằng Lệ Nương hướng mình cười, còn nhếch miệng ngốc nghếch mà cười lên.

"Hóa ra là một nhóc con." Đằng Lệ Nương cười hì hì.

Loại nhóc con này còn chưa biết sự tuyệt vời của nữ nhân, cởi sạch ở trước mặt hắn đều cho rằng chỉ là chơi với hắn.

Hai huynh đệ Cát Như Tùng khẩn trương lôi Bách Lý Trì đi, lo lắng sư đệ sơ ý một chút liền bị yêu nữ câu đi.
Đám người Liễu Thanh Vận đi ra nhà trọ, Bách Lý Trì liên tục quay đầu, nhìn xem đám người Văn Kiều, đến cùng không có gọi bọn họ.

Văn Kiều hướng hắn phất phất tay, lôi kéo Ninh Ngộ Châu bọn họ ngồi trong đại sảnh.

Nàng lấy đồ uống trà từ trong túi trữ vật, giao cho Ninh Ngộ Châu pha trà, sau đó vừa lấy mấy món ăn vặt đặt lên bàn bắt đầu ăn, vừa nhìn chằm chằm Hoa Đại nương bọn họ.

Điều này nói rõ bọn họ quang minh chính đại nghe.

Vẻ mặt Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan hơi ngưng lại, cứng đờ ngồi ở chỗ đó, khóe mắt liếc qua nhìn hai người Hoa Đại nương, nhìn phản ứng của các nàng.

"Tiểu cô nương này ngược lại rất thú vị." Đằng Lệ Nương che miệng cười nói.

Hoa Đại nương gõ bàn một cái: "Được rồi, không có việc gì ngươi liền đi đi, đừng đến nhà trọ của ta phát dâʍ, khách nhân trong nhà trọ của ta không phải ngươi có thể nhúng chàm."
Đằng Lệ Nương thở dài một tiếng, ôm ngực nói: "Ta đây không phải trong lòng khó chịu sao? Hiên lang đột ngột qua đời, vẫn không tra ra hung thủ, ta trống rỗng tịch mịch, đành phải đến tìm tỷ tỷ ngươi giúp một chút. Tỷ tỷ tốt, ngươi hãy giúp ta một lần này thôi, làm ơn, chỉ cần tìm ra hung thủ gϊếŧ Hiên lang.."

"Đừng đừng đừng! Đừng gọi ta là tỷ tỷ, lão nương đều bị ngươi gọi già rồi." Hoa Đại nương thô bạo cự tuyệt: "Dù sao tình lang của ngươi nhiều, chết người này còn có những người khác, lại tìm là được, treo cổ ở trên thân một tên ma quỷ làm gì?"

Đằng Lệ Nương sẵng giọng: "Nhìn tỷ tỷ nói gì vậy? Hiên lang khác với những nam nhân xấu xa kia, ta thật lòng yêu thích hắn, mới vào tay không bao lâu, cứ thế mà chết đi, sao ta có thể cam tâm? Tỷ tỷ tốt, ngươi hãy giúp ta đi.."
Hoa Đại nương thờ ơ.

Đằng Lệ Nương cuối cùng chỉ có thể thất vọng rời đi, bộ dáng mất mác kia, thật là khiến người ta đau lòng, những nam nhân bồi hồi bên ngoài nhà trọ thấy thế, dồn dập tới an ủi nàng. Đằng Lệ Nương một mặt thương tâm mất mác, một mặt lưu loát ứng phó chúng nam nhân, một đám người vô cùng náo nhiệt rời khỏi hẻm nhỏ.

Hoa Đại nương đi tới cửa xì một tiếng, quay đầu nhìn thấy Văn Kiều bốn người, chống nạnh nói: "Các ngươi cần phải kiềm chế một chút, nữ nhân câu hồn là muốn câu mệnh."

Văn Kiều và Túc Mạch Lan ngoan ngoãn gật đầu, tò mò hỏi: "Đại nương, nàng tới làm gì thế?"

Hoa Đại nương chậc một tiếng, trên khuôn mặt béo lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười: "Chính nàng chơi quá trớn, ứng phó không được, đây là tới tìm ta cứu mạng đấy."
Chẳng lẽ không phải tìm Hoa Đại nương hỗ trợ tra nguyên nhân cái chết của phu quân Đằng Lệ Nương sao?

Trên đầu Văn Kiều và Túc Mạch Lan đều treo dấu chấm hỏi, thầm nghĩ trấn Hoàn Cốt này quả nhiên có rất nhiều chuyện lạ, nhìn sự việc không chỉ nhìn bề ngoài.

Hoa Đại nương rõ ràng không muốn quản chuyện Đằng Lệ Nương, lúc nàng lại đến cửa, trực tiếp đóng cửa nhà trọ.

Văn Kiều đứng trước cửa sổ, nhìn thấy Đằng Lệ Nương bị cự tuyệt ở ngoài cửa, đột nhiên phát hiện khí tức trên người nàng yếu hơn so với lần gặp mặt trước đó, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Trong trấn Hoàn Cốt, bị thương là chuyện thường ngày, nhưng lấy địa vị nổi tiếng của Đằng Lệ Nương tại trấn Hoàn Cốt, bị thương hẳn là cực kì hiếm thấy. Điều này khiến Văn Kiều nghĩ đến lời Hoa Đại nương nói trước đó, Đằng Lệ Nương này quả nhiên đã gặp chuyện, đến tìm Hoa Đại nương cứu mạng.
Lúc Đằng Lệ Nương rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua nhà trọ Hoa Đại nương, vẻ oán độc trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất.

Đây là oán Hoa Đại nương vẫn là oán cái khác?

"Đáng đời!" Tang Vũ Phỉ nhìn có chút hả hê nói, bản tính của nàng chính trực, không quen nhìn hành vi phóng đãng của Đằng Lệ Nương.

Liễu Thanh Vận đả tọa bên cạnh mở to mắt, hỏi: "Tang sư muội, ngươi nói cái gì?"

Tang Vũ Phỉ liền đem chuyện vừa nhìn thấy nói cho nàng, khẳng định nói: "Lần này Đằng Lệ Nương kia bị thương cũng không nhẹ, loại nữ nhân không đứng đắn này đúng là đáng đời."

Thần sắc Liễu Thanh Vận bình thản, không thèm để ý chuyện Đằng Lệ Nương chút nào, nói với nàng: "Ngươi đi tìm hiểu một chút, nàng ta bị thương như thế nào?"

Tang Vũ Phỉ trực giác không muốn, loại yêu nữ qua lại với vô số nam nhân giống Đằng Lệ Nương, nàng tuyệt đối không muốn dính tới, mặc kệ nàng ta như thế nào. Nhưng nàng không dám phản kháng mệnh lệnh của Liễu Thanh Vận, đành phải đi tìm hai huynh đệ Cát Như Tùng thương lượng, chia ra đi tìm hiểu tin tức.
Chờ bọn hắn ra ngoài nghe ngóng một trận, lại giật nảy mình, tin tức này cũng quá nhiều đi.

"Nghe nói nàng đem chính mình nhốt trong phòng, ngày hôm sau xuất hiện đã bị thương không nhẹ, những người kia đều nói nàng xảy ra sự cố khi tu luyện, mới biến thành dạng này." Cát Như Bình nói.

"Ta thấy chưa hẳn." Tang Vũ Phỉ cười nhạo: "Nói không chừng là bị nam nhân nào đó từng bị nàng phụ lòng gây thương tích thì sao?"

Đối với thương thế của Đằng Lệ Nương, đám người ý kiến khác nhau, không có một cái chuẩn xác. Chẳng qua nếu như bọn họ cẩn thận một chút, sẽ phát hiện hầu hết người trong trấn Hoàn Cốt đối với thương thế của Đằng Lệ Nương đã tập mãi thành thói quen, căn bản không có để ở trong lòng.

Thần sắc Liễu Thanh Vận thản nhiên, để cho người ta nhìn không ra nàng có ý tưởng gì đối với chuyện này.
Lúc này, Bách Lý Trì từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy bọn họ, mừng rỡ nói: "Liễu sư tỷ, đêm nay chính là đêm trăng tròn."

"Thật không?" Đám người Tang Vũ Phỉ ngạc nhiên nhìn hắn, đợi lâu như vậy, rốt cuộc đợi đến trăng tròn rồi sao?

Bách Lý Trì gật đầu, vẫn là dáng vẻ chó con kia: "Thật, ta cảm giác được! Ta muốn đi nói cho Ninh công tử bọn họ." Dứt lời, không chờ bọn họ phản ứng đã rời đi.

Đám người: "..."

Nào có ai vội vã chạy đến đưa chỗ tốt như vậy? Người này sợ không phải là kẻ ngốc đi?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận