Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 214: Một quyền một con trọc huyết thú

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 214: Một quyền một con trọc huyết thú
"Nơi này chính là Huyết Ma Lâm?"

Một đám người đứng tại chỗ cao, dò xét Huyết Ma Lâm ở phía trước.

Huyết Ma Lâm rất dễ phân biệt, chỉ thấy trong màn sương máu đầy trời kia, mơ hồ có thể thấy cây cối màu đen đứng san sát trong đó, bọn nó giống từng sinh linh bị giam cầm ở trong màn sương máu kia, vặn vẹo, điên cuồng giãy dụa hướng về phía bầu trời.

Kiều Nhạc Thủy và mấy người đệ tử nhát gan của Thiên Phù Tông nhịn không được âm thầm nuốt ngụm nước bọt.

Còn chưa tới gần, bọn họ trực giác Huyết Ma Lâm này còn nguy hiểm hơn con cương thi lông trắng mà đệ tử Thiên Phù Tông gặp được ở nơi tụ âm khí lúc trước, chí ít nơi đó chỉ có âm khí, chỉ cần cương thi không xuất hiện, vẫn là bình thường. Mà Huyết Ma Lâm, mặc kệ sương máu đầy trời kia, hay là thực vật màu đen sinh trưởng trong màn sương máu, đều cho người ta một loại cảm giác hết sức quỷ dị.

"Những đệ tử Phi Tiên đảo đó đúng là to gan, thế mà chạy đến loại địa phương này, không lẽ bọn họ thật sự chạy tới thí luyện?" Một đệ tử Thiên Phù Tông nhịn không được nhỏ giọng thầm thì.

Tất cả mọi người ở đây, mặc kệ là Linh Lung bảo hay là đệ tử Thiên Phù Tông, bọn họ đều biết cái gọi là thí luyện chẳng qua là thủ đoạn các thế lực dùng để che giấu tai mắt người khác, mục đích thực sự thật ra là Thần mộc bên trong Thiên Chi Nguyên.

Nhưng Thần mộc ở chỗ nào trong Thiên Chi Nguyên, lại không có ai biết, cần đệ tử các tông các phái tự mình tìm kiếm.

Cho nên mặc kệ là nơi nguy hiểm gì, bọn họ cũng chỉ có thể xông vào xem.

Về phần Thần mộc có thể sinh trưởng ở loại địa phương này hay không.. Lỡ như bản thân Thần mộc thích thì sao?

"Ninh công tử, Tô thiếu chủ, chúng ta thật sự phải đi vào ư?" Vương sư huynh hỏi thăm, những đệ tử Thiên Phù Tông khác cũng nhìn chằm chằm bọn họ.

Kiều Nhạc Thủy cũng hơi chần chờ, cũng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, trong lòng có chút xoắn xuýt.

Nơi này trông rất nguy hiểm, nếu chưa tìm được huynh trưởng hắn mà chết ở chỗ này, thật ra cũng rất oan uổng. Mục đích hắn tiến vào Thiên Chi Nguyên chính là vì tìm kiếm ca ca hắn, hi vọng hai huynh đệ đều có thể bình an vô sự, mà không phải có bất kỳ người nào vô ý ngã xuống.

Nhưng mà đã lựa chọn tiến vào thì không có đạo lý lùi bước.

Chí ít, Kiều Nhạc Thủy rất kiên định với ý nghĩ trong lòng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định bảo vệ hai người Ninh Ngộ Châu. Đây cũng là nguyên nhân hắn cuối cùng lựa chọn vào trong với Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.

Ninh Ngộ Châu nói: "Đã tới đây, vì sao không đi vào?"

Tô Vọng Linh nằm trêи lưng Vũ Kỳ Kiệt, sắc mặt tái nhợt, khẽ nói: "Ninh công tử nói cực phải, chúng ta đi vào thôi, chư vị cẩn thận."

Thấy hai người đều lên tiếng, đệ tử Thiên Phù Tông đành phải kiên trì đi vào Huyết Ma Lâm.

Sau khi tiến vào Huyết Ma Lâm, bọn họ phát hiện sương máu trong Huyết Ma Lâm thật ra cũng không tính là nồng, chí ít tầm nhìn vẫn rõ ràng.

Có thể thấy rõ hết gốc cây này tới gốc cây khác vặn vẹo sinh trưởng khắp nơi trong Huyết Ma Lâm, bọn nó chỉ có thân thể, không có lá cây, màu sắc thân thể kia, giống như bị sét đánh, cháy đen khô gầy. Hoặc là giống một số sinh linh loài người trải qua nỗi đau lột xác, không có cách nào tránh thoát nguyền rủa của ma quỷ, bộ dáng vặn vẹo sinh trưởng kia, rất giống bộ dáng khát vọng đạt được cứu rỗi.

Tóm lại, những cây khô màu đen không có lá trong Huyết Ma Lâm này cho người ta một cảm giác rất khó chịu.

Một đám người xuyên qua Huyết Ma Lâm.

Grào --

Một tiếng rống khác thường truyền đến từ chỗ sâu trong Huyết Ma Lâm, đám người dừng lại bước chân, nhịn không được nghiêng tai lắng nghe.

"Các ngươi có nghe được tiếng gì không?" Vương sư huynh Thiên Phù Tông hỏi.

Vương sư huynh tên là Vương Quần Phương, tu vi cảnh giới Nguyên Tông, mặc dù tu vi này không cao lắm, nhưng với một phù lục sư cấp thiên mà nói, đã không tệ rồi. Hắn ta là người có tu vi cao nhất trong đám đệ tử Thiên Phù Tông này, những đệ tử Thiên Phù Tông khác đều xem lời hắn ta như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Vũ Kỳ Kiệt lắng nghe một lát, nói ra: "Hẳn là sinh vật sinh sống tại Huyết Ma Lâm, các ngươi cẩn thận."

Hắn ta vừa mới nói xong, đám người rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó đang từ chỗ sâu Huyết Ma Lâm xông lại đây.

Không đợi những người khác phản ứng, đệ tử Thiên Phù Tông đã tế ra phù lục, trong nháy mắt tạo ra một cái phù trận, ánh sáng lóe lên, bao phủ mọi người ở bên trong phù trận.

Lúc này, một con quái vật toàn thân đỏ như máu xông tới chỗ bọn họ, một đầu đụng vào bên trêи phù trận.

Phù trận lóe lên tia sáng, hết sức kiên cường chịu đựng, không có bị quái vật kia đụng cháy.

Chờ đến khi quái vật đụng vào phù trận một lần nữa, đám người cũng thấy rõ ràng hình dạng của nó, đây là một con quái vật bốn chân, bộ dáng hơi giống yêu thú loài báo, trêи người nó không có da, chỉ có từng khối từng khối cơ bắp gồng lên, gân xanh nổi trêи đó, một loạt răng nanh cao thấp không đồng đều từ dưới hàm nhô ra, hiện ra ánh sáng sắc lạnh.

Quái vật này nhe một hàm răng sắc bén, nước miếng từ giữa hàm răng kia nhỏ xuống, gào thét về phía bọn họ.

Quái vật đâm vào phù trận giống như phát điên, gào thét với người tu luyện trong phù trận, muốn ép bọn hắn đi ra.

Đệ tử Thiên Phù Tông đứng trong phù trận, không có lựa chọn trực tiếp đối mặt với nó, mà là tế ra một nhóm phù trận, điều khiển phù trận một cách thuần thục, xông thẳng tới quái vật đang cố hết sức đâm vào phù trận.

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, quái vật kia bị phù trận làm nổ tung thành thịt nát.

Đệ tử Thiên Phù Tông hạ phù trận xuống, đám người đi qua, nhìn thấy một viên châu màu đỏ ngòm bên trong đống thịt nát.

Điều quái dị chính là, mặc dù viên châu đỏ như máu này tràn ngập sương máu chẳng lành, lại cho người ta một loại cảm giác tràn đầy sức sống.

Kiều Nhạc Thủy kinh ngạc hỏi: "Đây là thứ gì?"

Vương Quần Phương do dự nói: "Hẳn là một loại như yêu đan trong cơ thể quái vật kia."

Mặc dù quái vật này trông không giống yêu thú, nhưng ngoại hình của nó vẫn giống yêu thú đến mấy phần, cấu tạo thân thể cũng tương tự yêu thú. Bộ dáng huyết châu này, cũng cực kì tương tự yêu đan của yêu thú, chỉ là phía trêи nó không có khí tức yêu đan.

"Huyết châu của Trọc Huyết Thú." Tô Vọng Linh khẽ nói: "Có thể dùng để luyện Hoàng Tuyền Huyết đan."

Đám người quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lóe lên, không khỏi nghĩ đến viên linh đan màu đỏ Tô Vọng Linh nuốt lúc trước, lại nhìn viên huyết châu này tràn ngập sức sống, chẳng lẽ Tô Vọng Linh dùng huyết châu này luyện thành Hoàng Tuyền Huyết đan để duy trì sống sót?

Mọi người ở đây đều hiểu rõ trong lòng, nhưng đây là việc riêng của Tô Vọng Linh, cũng không tiện hỏi thăm.

Vương Quần Phương nhặt huyết châu kia lên, mặc dù huyết châu này cho người cảm giác tràn đầy sức sống, nhưng sương máu phía trêи mang đến cảm giác không tốt lắm, thực sự không muốn lấy nó, liền hỏi Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử cần thứ này không?"

Ninh Ngộ Châu đưa tay nhận lấy, dò xét một lát, nói ra: "Sương máu trêи huyết châu này là một loại huyết chướng, cần dùng thủ pháp đặc biệt loại bỏ mới có thể sử dụng."

Tô Vọng Linh liếc hắn một cái, gật đầu nói: "Ninh công tử quả nhiên ánh mắt bất phàm, huyết châu này quả thực cần luyện đan sư dùng phương pháp đặc biệt loại bỏ huyết chướng trêи đó, sau đó mới có thể luyện Hoàng Tuyền Huyết đan."

Dứt lời, hắn che miệng khẽ ho khan.

Tiếng ho khan kiềm nén kia cực kì rõ ràng trong Huyết Ma Lâm yên tĩnh, rất nhanh liền dẫn Trọc Huyết Thú tới đây.

Đệ tử Thiên Phù Tông lại thuần thục tạo thành phù trận, bảo vệ mọi người trong phù trận, sau đó dùng cách chiến đấu như lúc trước, lấy phù lục đánh giết.

Lúc này Trọc Huyết Thú xuất hiện với số lượng không ít, Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy đều lựa chọn gia nhập chiến đấu.

Kiều Nhạc Thủy cầm linh kiếm trong tay, linh kiếm chém về phía thân thể một con Trọc Huyết Thú, chỉ chém ra một vết thương cực nhỏ trêи cơ bắp đang gồng lên kia, ngược lại càng khiến cho Trọc Huyết Thú kia điên cuồng hơn, quay đầu bổ nhào qua chỗ hắn.

Kiều Nhạc Thủy kinh hãi, không nghĩ tới thân thể con Trọc Huyết Thú này cứng rắn như thế, lúc này không còn nương tay, một lần nữa rút kiếm nghênh đón.

Văn Kiều mang găng tay kim tằm trêи hai tay, tay không tấc sắt, một quyền liền đánh nát con Trọc Huyết Thú vừa xông tới, lúc thân thể tràn đầy gân xanh kia chia năm xẻ bảy, huyết dịch phun tung toé, nàng lấy một loại động tác cực kì linh hoạt tránh đi, không nhiễm một hạt bụi, ngay cả găng tay kim tằm kia vẫn sạch sẽ như cũ.

Một màn bạo lực này, làm đệ tử Thiên Phù Tông trông thấy trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy nữ tu xinh đẹp kia đi tới đi lui trong đám Trọc Huyết Thú, một tay đánh nát một con Trọc Huyết Thú, động tác rõ ràng hết sức bạo lực, lại bởi vì nàng sắc nước hương trời, dung mạo tuyệt đẹp, ngược lại xinh đẹp không nói nên lời.

Đây là một loại bạo lực mỹ học.

Đệ tử Thiên Phù Tông trong phù trận âm thầm nuốt ngụm nước bọt, cảm thấy vị hôn thê này của Ninh công tử thật là hung tàn.

Vũ Kỳ Kiệt không có động thủ, thực lực của những Trọc Huyết Thú này không mạnh, chỉ cần Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy liền có thể đối phó.

Bây giờ hắn ta ngược lại đã nhìn ra, đừng thấy Văn Kiều chỉ là tu vi cảnh giới Nguyên Không, nhưng sức chiến đấu này không kém hơn Kiều Nhạc Thủy cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ, thậm chí còn mạnh hơn hắn, kết hợp với thân thủ linh hoạt kia, hiển nhiên trải qua không ít trận chém giết mới có được.

Nửa khắc sau, khắp nơi đều là thi thể Trọc Huyết Thú.

Ngoại trừ mấy con nguyên vẹn, còn lại đều là chia năm xẻ bảy, máu trôi đầy đất.

Trọc Huyết Thú chia năm xẻ bảy này, tất nhiên là Văn Kiều giết, thật đúng là một quyền một con Trọc Huyết Thú, lúc đệ tử Thiên Phù Tông đi tới, ánh mắt nhìn về phía nàng có chút quái dị, hiển nhiên là chưa từng thấy nữ tu nào hung mãnh như vậy.

Văn Kiều nhặt huyết châu lên, dùng nước rửa sạch sẽ, sau đó bỏ vào một cái hộp ngọc, đưa cho Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, chàng cầm đi."

Ninh Ngộ Châu cười khẽ cầm lấy.

Kiều Nhạc Thủy cũng đưa những huyết châu của Trọc Huyết Thú mà hắn giết được cho Ninh Ngộ Châu, bây giờ hắn thiếu nợ hai người Ninh Ngộ Châu, chỉ có thể thừa cơ trả nợ. Cho nên mặc kệ đạt được tài nguyên tu luyện gì trong Thiên Chi Nguyên, hắn đều không giấu diếm mà giao cho Ninh Ngộ Châu, dùng để gán nợ.

Kế tiếp, bọn họ tiếp tục thâm nhập vào chỗ sâu Huyết Ma Lâm, gặp được không ít Trọc Huyết Thú.

Mới đầu đệ tử Thiên Phù Tông chỉ cần bày ra phù trận, ngăn cản công kϊƈɦ của Trọc Huyết Thú, để Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy ra ngoài chém giết Trọc Huyết Thú xông tới là đủ. Nhưng mà bọn hắn càng xâm nhập, thực lực Trọc Huyết Thú cũng càng ngày càng mạnh, số lượng cũng càng ngày càng nhiều, đệ tử Thiên Phù Tông chỉ có thể gia nhập chiến đấu.

Vũ Kỳ Kiệt đứng ở bên cạnh xem bọn hắn chiến đấu, chỉ có Trọc Huyết Thú thực lực quá mạnh, mới ra ngoài giải quyết những con tương đối mạnh kia.

Văn Kiều, Kiều Nhạc Thủy và đệ tử Thiên Phù Tông đều hiểu rõ hành vi của hắn ta, còn chưa tới tình trạng cần cảnh giới Nguyên Hoàng xuất thủ, tất nhiên sẽ do bọn họ giải quyết, cũng coi như là lịch luyện.

Ninh Ngộ Châu và Tô Vọng Linh vẫn là hai nhân viên không cần chiến đấu.

Chờ sau khi chiến đấu kết thúc, đám người đào ra đám huyết châu kia, phát hiện lần này vậy mà thu hoạch được hơn một trăm viên huyết châu.

Huyết châu vẫn cho Ninh Ngộ Châu.

Nơi này chỉ có Ninh Ngộ Châu là luyện đan sư, bọn họ đều không cần, cũng không biết làm sao lại bỏ huyết chướng trêи huyết châu, cho luyện đan sư là tốt nhất.

Ninh Ngộ Châu không có từ chối.

Chờ bọn hắn tiến lên lần nữa, các đệ tử Thiên Phù Tông nhịn không được nhìn về phía hai con yêu thú trêи bờ vai Văn Kiều.

"Văn cô nương, hai con yêu thú này của ngươi thật lợi hại, bọn nó đều là yêu thú biến dị à?" Đệ tử Thiên Phù Tông hỏi.

Văn Kiều mỉm cười với bọn họ: "Chỉ có Văn Thỏ Thỏ thôi, Văn Cổn Cổn là Thực Thiết thú."

Từ cái tên liền có thể phân biệt thân phận hai con yêu thú này, ánh mắt của mọi người rơi vào Tiểu Thực Thiết thú đang ngồi trêи bờ vai Văn Kiều gặm linh quả, kinh ngạc nói: "Thì ra đây chính là Thực Thiết thú!"

Chẳng qua con Tiểu Thực Thiết thú này vẫn là một con non, đoán chừng sức chiến đấu không mạnh như con yêu thú biến dị kia.

Lúc trước chiến đấu, Văn Kiều một quyền một con Trọc Huyết Thú, Văn Thỏ Thỏ cũng hết sức hung mãnh đập bay Trọc Huyết Thú, Tiểu Thực Thiết thú lại chỉ biết lười biếng nằm sấp trêи bờ vai chủ nhân, không thấy nó chiến đấu.

Chẳng qua bọn hắn rất nhanh liền thay đổi suy nghĩ này.

Khi một con Trọc Huyết Thú thực lực có thể so với cảnh giới Nguyên Hoàng đột nhiên từ bên cạnh xông ra, đám người còn chưa kịp phản ứng, một bức tường màu vàng đất đột ngột mọc lên từ mặt đất, ngăn cản công kϊƈɦ của con Trọc Huyết Thú kia cho bọn họ.

Tường đất lung lay, liền sụp đổ xuống đất.

Đám người Văn Kiều biến sắc, nhao nhao rút lui, Vũ Kỳ Kiệt cầm theo trường đao của hắn ta, tiến lên ngăn cản con Trọc Huyết Thú kia.

Hai cảnh giới Nguyên Hoàng chiến đấu, có thể nói là kinh thiên động địa, cây khô màu đen chung quanh dồn dập ngã đầy đất.

Những người khác vội vàng thối lui, trong lòng biết loại trình độ chiến đấu này, đã không phải là bọn họ có thể nhúng tay.

Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy che chở Ninh Ngộ Châu và Tô Vọng Linh rút lui đến một bên, một bức tường đất dựng thẳng lên trêи mặt đất, trong nháy mắt liền bao phủ bọn hắn ở bên trong tường đất.

Người tu luyện được bảo hộ trong tường đất đều hơi kinh ngạc, phát hiện lúc này bọn họ đang đứng trong một vỏ trứng bằng đất hình bán nguyệt lật úp trêи mặt đất.

Ánh mắt của mọi người rơi vào trêи thân Tiểu Thực Thiết thú trêи bờ vai Văn Kiều.

Tiểu Thực Thiết thú này thật lợi hại! Vừa rồi nếu không phải tường đất của nó ngăn cản kịp thời, tranh thủ thời gian cho bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ mất mạng dưới công kϊƈɦ của con Trọc Huyết Thú kia.

Bên ngoài vang lên một trận ầm ầm, kéo dài một hồi lâu, chiến đấu mới kết thúc.

Sau khi ngừng chiến, vỏ trứng bằng đất vây quanh bọn họ mới biến mất.

Mọi người nhìn qua, phát hiện Vũ Kỳ Kiệt đã giết chết con Trọc Huyết Thú thực lực cảnh giới Nguyên Hoàng kia, cây khô chung quanh ngã đầy đất, trong nhánh cây khô bị gãy chảy ra một loại nước mủ màu đỏ như máu, trôi đầy đất, tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.

Mọi người nhịn không được nhíu mày.

"Mùi hương này giống mùi máu người thật đấy." Đệ tử Thiên Phù Tông nhỏ giọng phàn nàn.

Mặc dù giống máu người, nhưng rốt cuộc không phải là người, đã được người có được Linh Tê Thể là Tô Vọng Linh xác nhận, bọn nó chỉ là một loại thực vật lớn lên tương đối quỷ dị, sương đỏ tràn ngập bên trong Huyết Ma Lâm này, cũng là khí thể phát ra từ bọn nó.

Vũ Kỳ Kiệt móc ra huyết châu trêи thân con Trọc Huyết Thú bị hắn ta giết chết, sau khi cảm giác được khí tức của nó, vẻ mặt không khỏi lộ ra mấy phần mừng rỡ.

"Sức sống trêи huyết châu này rất nồng đậm." Hắn ta mừng rỡ nói.

Hoàng Tuyền Huyết đan mà Tô Vọng Linh dùng để áp chế thương thế, chính là dùng huyết châu của Trọc Huyết Thú luyện chế, huyết châu càng có sức sống nồng đậm, hiệu quả càng tốt.

Sau khi thu lại viên huyết châu này, Vũ Kỳ Kiệt liếc mắt nhìn chung quanh Huyết Ma Lâm, nói với mọi người: "Nơi này đã vào chỗ sâu trong Huyết Ma Lâm, chỉ sợ còn có Trọc Huyết Thú lợi hại khác, các ngươi nhất định phải cẩn thận."

Đám người nghiêm túc đáp một tiếng.

Quả nhiên, chờ bọn hắn xâm nhập lần nữa, lại gặp được một con Trọc Huyết Thú cảnh giới Nguyên Hoàng, vẫn do Vũ Kỳ Kiệt ra tay giải quyết.

Kiều Nhạc Thủy đứng bên cạnh mọi người, vẻ mặt có chút lo nghĩ.

Huyết Ma Lâm nguy hiểm hơn so với hắn nghĩ, bây giờ huynh trưởng hắn chỉ là tu vi cảnh giới Nguyên Tông hậu kỳ, nếu gặp được Trọc Huyết Thú thực lực cảnh giới Nguyên Hoàng..

Kiều Nhạc Thủy nắm chặt kiếm trong tay, không dám nghĩ tới hậu quả kia.

Di chuyển trong Huyết Ma Lâm suốt ba ngày, bọn họ chém giết vô số Trọc Huyết Thú, vẫn không nhìn thấy bóng dáng đệ tử Phi Tiên đảo.

"Hẳn là bọn họ đã rời khỏi Huyết Ma Lâm?" Vương Quần Phương suy đoán.

Suy đoán này cũng có khả năng, dù sao lúc bọn họ nghe nói đệ tử Phi Tiên đảo tiến vào Huyết Ma Lâm, cũng đã là chuyện vài ngày trước, bọn họ tiến vào Huyết Ma Lâm trễ hơn đệ tử Phi Tiên đảo mấy ngày, lấy tốc độ đệ tử Phi Tiên đảo, nhất định sẽ không bị vây khốn bao lâu là có thể rời đi.

Những người khác đều cảm thấy có khả năng này.

Biết đệ tử Phi Tiên đảo có khả năng đã rời khỏi Huyết Ma Lâm, bọn họ cũng không dừng lại thêm, tăng tốc độ tiến lên.

Như thế lại ở Huyết Ma Lâm thêm một ngày, một lần nữa kết thúc chiến đấu, Tô Vọng Linh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên lên tiếng: "A Kiệt, ngươi nhìn nơi đó."

Vũ Kỳ Kiệt nhìn lại theo chỉ thị của hắn, ở nơi xa trông thấy một gốc cây khô cao lớn hơn những cây khô màu đen khác.

"Đi qua nhìn một chút." Tô Vọng Linh nói.

Đám người chạy qua đó, đi tới trước gốc cây cao lớn tráng kiện kia, liền nhìn thấy một khối phù thạch đứng thẳng dưới gốc cây khô.

"Ồ? Thì ra là phù thạch."

Đệ tử Thiên Phù Tông kinh ngạc lên tiếng, dồn dập tiến lên, vây quanh khối phù thạch kia, miệng lẩm bẩm.

"Tại sao lại có phù thạch ở đây?"

"Ôi, bên trong khối phù thạch này còn có lực lượng, giống như là trấn áp thứ gì đó."

"Phù văn phía trêи này là thời kì nào? Quá cổ xưa, xem không hiểu."

"Để ta xem thử!"

* * *..

Nghe được các đệ tử Thiên Phù Tông nhắc đi nhắc lại, Vũ Kỳ Kiệt và Kiều Nhạc Thủy cũng không khỏi cảm khái: Quả nhiên là chơi phù, coi như xem không hiểu phù văn phía trêи, vậy mà cũng có thể đoán ra tác dụng của phù thạch này bảy tám phần.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận