Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 28

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 28
Edit: Jess93

Ninh Ngộ Châu đã hiểu rõ động phủ này, sau đó suy nghĩ một chút, hỏi: "Tam ca ta ở đâu?"

Văn Mị bỗng nhiên mím môi một cái, nói khẽ: "Sau khi mê cung sụp đổ, chúng ta từ phía trên rơi xuống, bởi vì một số biến cố chúng ta đã thất lạc nhau."

"Biến cố? Là hai người kia?" Ninh Ngộ Châu lại hỏi.

Văn Mị lắc đầu, lại nói tiếp: "Không liên quan tới hai người kia, ngược lại có liên quan tới những người tu luyện tới từ bên ngoài."

Nói xong, vẻ mặt nàng ta trở nên ngưng trọng, nghiêm mặt nói: "Thất điện hạ, lần này Lân Đài Liệp Cốc mở ra, chẳng biết từ lúc nào có không ít người tu luyện tới từ bên ngoài trà trộn vào, những người tu luyện từ bên ngoài này cực kỳ càn rỡ, thủ đoạn tàn nhẫn, giết không ít người Đông Lăng chúng ta, lúc trước nếu không phải các ngươi cứu giúp, chỉ sợ ta.."

Nói đến đây, thần sắc Văn Mị hơi âm u, mím môi.

Thế nhân đều nói Văn thị song xu thiên tư xuất chúng, là đệ tử thiên tài đời này của Văn thị, lại không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Đông Lăng chẳng qua chỉ là một vùng đất xa xôi mà thôi, linh khí thiên địa mỏng manh, cái gọi là thiên tài ở Đông Lăng quốc, ở trong mắt những người tu luyện tới từ bên ngoài kia không đáng kể chút nào, thậm chí là con sâu con kiến có thể tùy ý chà đạp.

Nàng ta đã giao thủ với những người tu luyện tới từ bên ngoài kia mấy lần, phát hiện kinh nghiệm và thực lực của mình đều kém hơn bọn họ, bị đối thủ tuỳ tiện nghiền ép, nếu không phải được Ninh Triết Châu bảo hộ, chỉ sợ không sống tới hiện tại, cuối cùng vẫn chật vật bị người ta đuổi theo đến nơi này.

Tuy rằng tu vi của hai người kia cao hơn nàng ta, nhưng có thể từ đó nhìn ra thiếu sót của nàng ta.

Lần đầu tiên trong đời, sự kiêu ngạo của Văn Mị bị người ta hoàn toàn nghiền ép, khiến cho nàng ta ý thức được thiếu sót của mình, còn có sự khao khát đối với thế giới bên ngoài, không còn chấp nhất một Văn thị nữa.

Bên ngoài Đông Lăng, còn có một thế giới rộng lớn hơn, nơi đó kẻ mạnh xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cao thủ nhiều như mây, người tu luyện đếm không hết, bố cục của Đông Lăng quả thực nhỏ hơn một chút.

Ninh Ngộ Châu liếc nhìn nàng ta, tự nhiên nhìn ra tâm tình của vị đệ tử thiên tài Văn thị lúc này.

Chẳng qua điều này không có liên quan gì đến hắn.

Có thể cứu nàng ta, đưa nàng ta một viên giải độc đan, cũng là xem nàng ta là tỷ muội trong tộc của A Xúc, không thể thấy chết không cứu.

Ninh Ngộ Châu hơi mỉm cười một cái, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thành chậu bạch ngọc trong tay, trên mặt lộ vẻ suy tư.

Văn Kiều nghe xong đường muội nói, nhịn không được dùng lá cây xoa xoa ngón tay Ninh Ngộ Châu, thấy hắn nhìn qua, lại run run lá cây.

Làm một gốc mầm non nhỏ không thể nói chuyện, người bình thường rất khó có thể hiểu được ngôn ngữ cơ thể của nàng, nhưng Ninh Ngộ Châu lại biết một cách khó hiểu, dùng lòng bàn tay vuốt ve lá cây coi như trấn an nàng, hướng nàng cười cười.

Văn Mị thấy hắn không nói lời nào, không có mạo muội quấy rầy, vừa tu luyện vừa chờ bên kia thẩm vấn.

Một hồi lâu sau, Tiềm Lân Vệ thẩm vấn không sai biệt lắm, mang theo hai người kia trở về, hướng Ninh Ngộ Châu báo cáo kết quả thẩm vấn.

Hai người này là tán tu đến từ bên ngoài Đông Lăng quốc, tu vi cảnh giới Nguyên Vũ, lần này bọn họ đến Đông Lăng, nghe nói bởi vì Thánh Vũ Điện.

"Thánh Vũ Điện?" Sắc mặt Ninh Ngộ Châu hơi động.

Văn Mị mang vẻ mặt mờ mịt, không biết Thánh Vũ Điện này là cái gì.

Văn Kiều cũng chưa từng nghe về Thánh Vũ Điện, lại nhìn phản ứng của phu quân nàng và đường muội, liền rõ ràng Hoàng tộc Ninh thị hẳn là biết Thánh Vũ Điện này, các thế lực khác ở Đông Lăng cũng không biết thực lực Thánh Vũ Điện.

Xem ra Thánh Vũ Điện này vô cùng thần bí.

Quả nhiên, câu trả lời của hai người Phong Tam Nương, cũng chứng thực suy đoán của Văn Kiều.

Phong thủy luân chuyển, hiện tại bọn họ rơi vào trong tay người tu luyện Đông Lăng quốc, Phong Tam Nương cùng nam tu kia không còn phách lối như lúc trước, sợ sơ ý một chút sẽ bị người tu luyện Đông Lăng giết chết.

Hiện tại hai người cũng vô cùng thức thời, hỏi gì đáp nấy.

"Không biết vị công tử này đã từng nghe nói về Thánh Vũ Điện?" Phong Tam Nương cười quyến rũ, ánh mắt giống như dụ dỗ nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu thân là Hoàng tử Đông Lăng, thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng, tự có một phen khí độ cao quý, cộng thêm dung mạo tuấn mỹ xuất chúng, mặc dù tu vi thấp, nhưng chỉ cần gương mặt này cũng đủ hấp dẫn tầm mắt của các nữ tu.

Phong Tam Nương đột nhiên nhìn thấy hắn lần đầu tiên, ánh mắt tỏa sáng, bản tính không thay đổi, nhịn không được liền nháy mắt quyến rũ hắn, bày ra mỹ nhân kế.

Mỹ nhân kế lần nào cũng thành công, nhưng hôm nay Phong Tam Nương lại tính sai, Ninh Ngộ Châu đã gặp nữ tử đẹp nhất thế gian, cho dù cô nương kia còn chưa trưởng thành, cũng đã để ở trong lòng, đương nhiên sẽ không nhìn thêm những nữ nhân khác.

Văn Kiều không khỏi có chút khó chịu, lá cây giật giật.

Ninh Ngộ Châu vuốt lá cây đang giật lung tung kia, dùng bàn tay ngăn cản tầm mắt của người khác, để tránh bộ dáng hoạt bát của mầm non nhỏ bị người ta nhìn thấy.

Hắn thản nhiên nói: "Nghe qua một chút tin đồn, nghe nói đó là một nơi rất thần bí."

Trong lòng Phong Tam Nương cảm thấy nhẹ nhõm, nghe thấy là tốt rồi: "Nghe nói lần này Thánh Vũ Điện phái Thánh Vũ chi tử đến Đông Lăng quốc tìm kiếm thiên tuyển chi tử."

Thiên tuyển chi tử?

Văn Kiều và Văn Mị vẫn một mặt mê mang, các Tiềm Lân Vệ vẫn tận tụy bảo vệ ở một bên, mặt không biểu tình, không cách nào từ thần sắc trên mặt mà nhìn ra suy nghĩ bọn họ.

Chỉ có Ninh Ngộ Châu đặc biệt bình tĩnh, thuận miệng nói: "Chắc chẳn các ngươi không phải là người của Thánh Vũ Điện?"

Phong Tam Nương cười xấu hổ: "Tự nhiên không phải, nếu chúng ta có thể được tuyển thành Thánh Vũ chi tử, đâu còn ra tay với vị cô nương này."

Thánh Vũ Điện làm việc khiêm tốn, thanh danh không hiển hách, tại Thánh Vũ đại lục vô cùng thần bí, người tu luyện bình thường căn bản không thể nào biết được sự tồn tại của thế lực này.

Nhưng thế lực có tin tức linh thông, đều biết một chút về Thánh Vũ Điện, đối với đệ tử Thánh Vũ Điện có chút lễ ngộ.

Nghe nói Thánh Vũ điện vô cùng hà khắc trong việc thu nhận đệ tử, có thể trở thành Thánh Vũ chi tử, không khỏi là người có thiên tư trác tuyệt, thiên phú rất tốt, đều là người có khả năng phi thăng, người tu luyện bình thường khó đạt được, đương nhiên không phải bọn họ có thể so sánh được.

Nếu như có thể trở thành Thánh Vũ chi tử, bọn họ làm gì còn ham chút lời nhỏ?

Ninh Ngộ Châu gật đầu: "Cũng đúng, nhìn các ngươi cũng không giống, cũng không đủ tư cách."

Đừng chơi trò tổn hại người như thế! Nếu không phải lúc này hai người là tù nhân, có thể thật sự sẽ thẹn quá hóa giận.

Phong Tam Nương nén giận, cảm thấy tiểu suất ca này tuyệt không làm người khác ưa thích, uổng phí gương mặt kia.

"Lần này thiên tuyển chi tử có thể xuất hiện ở Đông Lăng?" Ninh Ngộ Châu lại hỏi.

Hai người Phong Tam Nương không nghĩ tới hắn lại biết rõ những tin tức nội bộ này, trên mặt bọn họ có chút kinh ngạc, thầm nghĩ là bọn họ coi thường vùng đất Đông Lăng nho nhỏ này, còn tưởng rằng tiểu quốc lạc hậu bế tắc nhất định biết rất ít về thế giới bên ngoài, hầu hết người tu luyện ở đây có tu vi rất thấp, không có lai lịch gì, nào biết được nam nhân nhìn như không có tu vi gì tin tức lại linh thông như thế.

Chẳng lẽ Đông Lăng này thật ra là vùng đất ngọa hổ tàng long?

Nghĩ đến Đông Lăng vậy mà có thể có thiên tuyển chi tử, suy đoán này cũng có chút căn cứ.

"Nghe nói là vậy." Phong Tam Nương trả lời, không còn dám xem nhẹ vùng đất Đông Lăng này: "Ta cũng là nghe tin đồn.. Nên chúng ta quyết định tới đây nhìn một chút."

Lúc trước tin tức này truyền ra, rất nhiều người đều có tâm tư, muốn tới xem một chút tiểu quốc Đông Lăng này có năng lực gì, vậy mà có thể xuất hiện thiên tuyển chi tử, khiến Thánh Vũ Điện đặc biệt phái Thánh Vũ chi tử đến đây tìm kiếm.

Đương nhiên, đại đa số người đều ôm ý nghĩ có lẽ Đông Lăng có gì đặc biệt, mới ngàn dặm xa xôi mà tới.

Cũng đúng lúc gặp Lân Đài Liệp Cốc mở ra, người tu luyện thế hệ trẻ tuổi Đông Lăng quốc tiến vào Lân Đài Liệp Cốc lịch luyện, thiên tuyển chi tử cũng ở trong đám người tu luyện trẻ tuổi này, vì vậy bọn người tu luyện tới từ bên ngoài cũng đi theo trà trộn mà vào.

Trong số những người tu luyện tới từ bên ngoài này, còn có một ít thế lực không hợp với Thánh Vũ Điện, bọn họ vừa đục nước béo cò vừa thuận tiện phá hỏng chuyện của Thánh Vũ Điện, quyết định trước khi người Thánh Vũ Điện tìm được thiên tuyển chi tử, giết chết thiên tuyển chi tử trước, để Thánh Vũ Điện trắng tay.

Bọn họ không biết người nào là thiên tuyển chi tử, ôm mục đích thà giết lầm cũng không bỏ sót, gặp được người tu luyện Đông Lăng liền giết.

Đây chính là nguyên nhân Văn Kiều bọn họ tiến vào Lân Đài Liệp Cốc không bao lâu liền nhìn thấy những người tu luyện Đông Lăng bị giết thảm.

Văn Kiều nghe đến đó, cảm thấy Thánh Vũ Điện kia làm việc thật sự không đủ cẩn thận, chuyện lớn như vậy cũng truyền đi cho mọi người đều biết, người tu luyện Đông Lăng cũng đặc biệt xui xẻo.

Sau nghĩ của Văn Mị cùng nàng không sai biệt lắm, thậm chí càng phẫn nộ.

Nếu không phải Thánh Vũ Điện truyền ra thiên tuyển chi tử gì đó, người tu luyện Đông Lăng quốc cũng không phải đối mặt với sự giết hại ác ý của nhiều người tu luyện tới từ bên ngoài như vậy, hơn phân nửa đệ tử Văn thị bọn họ mất mạng dưới tay những người tu luyện tới từ bên ngoài này.

Thậm chí bản thân Văn Mị, cũng thiếu chút nữa đã chết.

"Các ngươi có biết thiên tuyển chi tử lần này là ai không?" Ninh Ngộ Châu hỏi.

Hai người Phong Tam Nương thành thật lắc đầu: "Nghe nói Doãn Tinh Hành của Thánh Vũ Điện phụ trách nhiệm vụ tìm kiếm thiên tuyển chi tử lần này, tu vi hắn ta cực cao, chúng ta không dám tới gần hắn ta, cũng không biết bây giờ hắn ta ở đâu, phải chăng đã đã tìm được người."

Doãn Tinh Hành là Thánh Vũ chi tử trực hệ đời thứ mười chín của Thánh Vũ Điện, địa vị cao quý, không phải người bình thường có thể trêu chọc.

Cũng bởi vì có Doãn Tinh Hành ở đây, cho dù những người tu luyện tới từ bên ngoài kia xem thường Đông Lăng, cũng không dám tùy ý gây chuyện tại Đông Lăng, cho đến khi trà trộn vào Lân Đài Liệp Cốc, mới tiến hành kế hoạch đồ sát.

Hai người Phong Tam Nương đến Đông Lăng quốc, mục đích chủ yếu là tới đây nhặt nhạnh chỗ tốt, ở trong lòng bọn họ, vùng đất vắng vẻ xuất hiện thiên tuyển chi tử tất nhiên có chỗ không tầm thường, nói không chừng bọn họ có thể thừa cơ gom một chút tài nguyên tu luyện, vậy thì không thể tốt hơn.

Nào biết trà trộn vào bí cảnh gọi là Lân Đài Liệp Cốc này, phát hiện quả thật linh khí bên trong bí cảnh cao hơn một chút so với bên ngoài, nhưng chỉ có thế mà thôi, về phần tài nguyên nơi này cũng không bằng bí cảnh của một một môn phái nho nhỏ bên ngoài nữa, uổng phí bọn họ chạy từ xa tới đây, vì có thể trà trộn vào phải bỏ nhiều tâm tư như vậy.

May mắn sau đó có động phủ xuất hiện, yêu thú và linh thảo trong không gian dưới đất này ngược lại đã đền bù không ít.

Sau khi hiểu rõ mục đích của những người tu luyện tới từ bên ngoài này, Ninh Ngộ Châu cũng không tức giận, vẫn bộ dáng tâm bình khí hòa.

Tiếp theo, hắn lại hỏi: "Các ngươi biết Từ Cửu Tu?"

Phong Tam Nương kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi biết Cửu gia?"

Quả nhiên Cửu gia chính là Từ Cửu Tu. Ninh Ngộ Châu cười cười, cười đến rất hòa khí, hắn hiền lành lịch sự mà nói: "Nói một chút về vị Cửu gia này."

Mặc dù hai người Phong Tam Nương buồn bực, cũng không có gì giấu diếm.

Từ Cửu Tu đến từ Ám Ảnh Lâu, là một trong chín điện Tu La của Ám Ảnh Lâu, mọi người gọi là Cửu gia.

Ám Ảnh Lâu là một thế lực chuyên làm nhiệm vụ ám sát, tổng cộng có chín điện, mỗi một điện phụ trách nhiệm vụ ám sát có cấp độ khác nhau, chỉ cần giao nổi nguyên linh thạch, Ám Ảnh Lâu sẽ lập tức nhận nhiệm vụ, được mệnh danh là không có người bọn họ không dám ám sát.

Tuy hai người Phong Tam Nương là tán tu, nhưng cùng người Ám Ảnh Lâu có chút qua lại, tin tức có chút linh thông.

Lần này chuyện Thánh Vũ Điện phái Thánh Vũ chi tử đến Đông Lăng, cũng là nhận được tin tức từ Ám Ảnh Lâu, vì vậy đi theo tới Đông Lăng. Lúc trước Phong Tam Nương bọn họ gặp được Văn Mị, phát hiện nàng ta có căn nguyên linh lực hệ thủy, nóng lòng không đợi được, liền muốn đưa Văn Mị cho Từ Cửu Tu để lấy lòng hắn ta.

Nghe thấy kế hoạch của bọn họ một lần nữa, trên mặt Văn Mị lộ ra vẻ chán ghét và căm thù.

Hai người Phong Tam Nương cẩn thận từng li từng tí nhìn Ninh Ngộ Châu, biết nơi này có nhiều người như vậy, nhưng lại do nam nhân có tu vi cực thấp này quyết định, xử lý hai người bọn họ như thế nào, cũng do người này quyết định.

Văn Mị cũng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, không tự chủ được nắm chặt nắm đấm.

Hai người Phong Tam Nương giết không ít người tu luyện Đông Lăng tại Lân Đài Liệp Cốc, thủ đoạn của bọn họ tàn nhẫn, không có lòng thương hại chút nào, giữ lại loại người này chính là tai họa, Văn Mị hận không thể trực tiếp giết chết bọn họ, vì vậy không hi vọng Ninh Ngộ Châu bỏ qua hai người này.

Ninh Ngộ Châu vẫn mang dáng vẻ ôn hòa kia, nói với Tiềm Lân Vệ: "Các ngươi xử lý đi."

Thần sắc hai người Phong Tam Nương đại biến, còn chưa há miệng cầu xin tha thứ, đã bị Tiềm Lân Vệ chặn miệng mang xuống.

Tiềm Lân Vệ xử lý hai người kia rất nhanh, vứt thi thể của bọn họ rất xa, sau đó không bao lâu sẽ có yêu thú xuất hiện ăn sạch thi thể, không có người nào biết nguyên nhân cái chết của bọn họ.

Làm xong những chuyện này, Ninh Ngộ Châu quyết định rời khỏi nơi này. Hắn quay đầu nhìn Văn Mị, khách khí hỏi: "Văn Tứ tiểu thư có tính toán gì không?"

Văn Mị vịn thạch nhũ bên cạnh đứng lên, sắc mặt nàng ta vẫn có chút tái nhợt, mặc dù độc rắn trên người đã giải, nhưng thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, không có sức chiến đấu gì. Không khỏi cười khổ nói: "Hiện tại thương thế của ta chưa lành, chỉ muốn tìm một chỗ dưỡng thương, chờ đợi Lân Đài Liệp Cốc đóng cửa."

Nói xong, nàng ta nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, trong lòng biết hiện tại đi theo Ninh Ngộ Châu có Tiềm Lân Vệ bảo hộ là nhất tốt.

Ninh Ngộ Châu thản nhiên nói: "Nếu Văn Tứ tiểu thư không chê, có thể đi cùng với chúng ta."

"Tự nhiên không chê, đa tạ Thất điện hạ." Văn Mị cực kì cảm kích nói.

Tiếp theo, một đám người rời khỏi nơi này.

Vẫn do yêu thỏ dẫn đường, bọn họ tìm một hang động tương đối bí ẩn làm chỗ nghỉ ngơi.

Ninh Ngộ Châu ôm chậu hoa bạch ngọc, ngồi trên tảng đá Tiềm Lân Vệ đã dọn dẹp, lấy ra một bình nước linh dược từ trong túi trữ vật tưới cho mầm non nhỏ trong chậu hoa.

Mấy ngày này, Ninh Ngộ Châu một ngày ba bữa tưới linh dược cho mầm non nhỏ, những nước linh dược trân quý kia giống như không cần tiền, Tiềm Thú càng thấy càng buồn bực, cảm thấy có phải chủ tử quá coi trọng gốc mầm non nhỏ này rồi hay không?

Văn Mị ngồi ở một bên, đúng lúc thấy cảnh này, nàng ta giật mình, sau đó trừng to mắt.

"Người, người có thể tu luyện?" Nàng ta giật mình nói.

Ninh Ngộ Châu cũng không ngẩng đầu lên, vẫn nghiêm túc tưới linh dược cho mầm non nhỏ, thuận miệng đáp một tiếng.

Văn Mị khiếp sợ không thôi, hoài nghi có phải tin đồn nghe được trước đây sai rồi hay không? Nàng ta vừa cẩn thận dò xét tu vi Ninh Ngộ Châu, phát hiện là cấp thấp nhất cảnh giới Nhập Nguyên sơ kỳ, linh lực dao động trên người lúc có lúc không, cũng không thể trách lúc trước nàng ta không có chú ý tới.

Sau khi hết khiếp sợ, tâm tình Văn Mị buông lỏng, không khỏi có chút vui mừng vì A Xúc.

Hôn sự giữa Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu, người ở bên ngoài nhìn thấy một người ốm yếu đoản mệnh, một người không thể tu luyện, cực kì xứng đôi. Nhưng làm người tu luyện, Văn Mị vẫn là hi vọng phu quân tương lai của mình là một người tu luyện, suy bụng ta ra bụng người, nàng ta cảm thấy Văn Kiều hẳn là cũng nghĩ như vậy.

Hiện nay Ninh Ngộ Châu rốt cuộc có thể tu luyện, mặc kệ tư chất của hắn như thế nào, ít nhất sẽ không còn bị những người bên ngoài kia gọi là phế vật.

Cho mầm non nhỏ ăn xong nước linh dược, Ninh Ngộ Châu để Văn Mị ở đây dưỡng thương, hắn lại dẫn yêu thỏ và các Tiềm Lân Vệ đi tìm linh thảo.

Nơi này rất an toàn, Văn Mị tự nhiên không có ý kiến, cũng không thể có ý kiến, dù sao nàng ta và Ninh Ngộ Châu cũng không quá quen thuộc, liên hệ giữa hai người chỉ có một người là Văn Kiều, mà tình cảm giữa nàng ta và Văn Kiều cũng không thân thiết.

** *

Hai ngày sau đặc biệt bình tĩnh, có yêu thỏ dẫn đường, bọn họ tránh xa những người tu luyện khác, không có gặp được phiền toái gì, yên lặng tìm kiếm linh thảo khắp nơi.

Thời gian thoáng một cái đã qua, rốt cuộc đến ngày Lân Đài Liệp Cốc đóng cửa.

Văn Mị đang dưỡng thương mở to mắt.

Ninh Ngộ Châu ôm chậu bạch ngọc trong ngực, đưa tay xách yêu thỏ đang nhét linh đan vào miệng của mình, cho nó ăn nhiều linh đan như vậy, tự nhiên phải đưa nó đi ra ngoài mới có lời.

Tiếp theo, bọn họ tùy ý một lực hút đưa bọn họ ra ngoài.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận