Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? - Chương 203: Thành Phi Long, thương hội Phi Long

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ? Chương 203: Thành Phi Long, thương hội Phi Long
Edit: Jess93

Cho đến đầu tháng sau, một lần nữa Kiều Nhạc Thủy bị Thiên Ti đằng trói lại, bắt đầu thấp thỏm chờ đợi kết quả.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu vẫn như mấy tháng trước, ngồi ở bên cạnh.

Kiều Nhạc Thủy thấy bình minh đến, một mực trừng mắt đến hừng đông, thần trí vẫn tỉnh táo.

Sau khi phát hiện mình cũng không có mất đi thần trí, Kiều Nhạc Thủy quả thực muốn ôm chân Ninh Ngộ Châu khóc ròng ròng, cảm tạ ơn cứu mệnh của hắn.

Hắn kích động nói: "Ninh công tử, ta không có mất đi thần trí."

Ninh Ngộ Châu cười cười với hắn, nói với Văn Kiều: "A Xúc, trước tiên thả hắn ra đi."

Văn Kiều giật giật ngón tay, Thiên Ti đằng trói cực kỳ chặt chẽ trên thân Kiều Nhạc Thủy buông ra, Thiên Ti đằng vút một phát quay về quấn trên cổ tay Văn Kiều, cùng tay áo dài rộng kia rủ xuống, giống như tua rua xinh đẹp màu đỏ sậm.

Kiều Nhạc Thủy hưng phấn đi tới trước mặt Ninh Ngộ Châu, vừa hưng phấn vừa khẩn trương hỏi: "Ninh công tử, ta như vậy tính là tốt rồi đúng không?"

Ninh Ngộ Châu bảo hắn đưa tay, kiểm tra thân thể cho hắn, trên mặt nở nụ cười, ôn hòa nói: "Nguyên thần của ngươi còn thiếu một chút, phải tiếp tục dùng Ngưng Nguyên đan tu bổ, những thứ khác ngược lại không có gì."

Nghe nói như thế, đôi mắt Kiều Nhạc Thủy lập tức hơi ướt át.

Vốn cho là mình sống được ngày nào hay ngày ấy, không biết sẽ chết lúc nào, thậm chí có khả năng huynh trưởng sẽ không có cách nào phát hiện nguyên nhân cái chết thật sự của hắn, vẫn nỗ lực vì Kiều gia như trước, vì thế trì hoãn việc tu hành của mình..

Đã từng nghĩ tới những điều này, lòng hắn bị dày vò khó chịu giống như bị lửa đốt.

Mà bây giờ, hắn quả thực khỏi hẳn rồi.

Hắn có thể tiếp tục sống sót, đi tìm huynh trưởng của hắn, sau đó đòi công đạo cho chính mình.

Nhìn hắn một bộ muốn khóc lên bộ dáng, ngồi ở bên cạnh gặm biển cây mía Văn Cổn Cổn nhìn hắn một chút, nghĩ nghĩ, đem thừa nửa đoạn dưới biển cây mía đưa tới cho hắn.

"Ừm ừm!" cho ngươi cho ngươi, đừng khóc nữa.

Hốc mắt ướt sũng của Kiều Nhạc Thủy bị một con Tiểu Thực Thiết thú làm cho biến mất hoàn toàn.

Hắn dở khóc dở cười, nhưng cũng bị hành động của Tiểu Thực Thiết thú làm cho hết sức uất ức, cảm thấy yêu thú Văn cô nương dưỡng đúng là hai con tiểu khả ái, lúc này mới nói: "Ngươi tự mình ăn đi, ta không sao đâu."

Văn Cổn Cổn liếc nhìn hắn, thấy hắn thật sự không khóc, thế là bình tĩnh thu hồi cây mía biển, bỏ vào trong miệng mình bắt đầu gặm.

Kiều Nhạc Thủy thu thập tâm trạng xong, sau đó hỏi thăm Ninh Ngộ Châu bọn họ: "Ninh công tử, Văn cô nương, khi nào chúng ta xuất phát đi Thiên Chi Nguyên?"

Nếu thân thể đã khỏi hẳn, hắn không kịp chờ đợi muốn đi Thiên Chi Nguyên, muốn mau chóng tìm được huynh trưởng hắn.

Ninh Ngộ Châu nói: "Thành Đan Phù cách Thiên Chi Nguyên khá xa, chúng ta tốt nhất nên qua đó sớm."

Kiều Nhạc Thủy gật đầu, cách ngày đệ tử Phi Tiên đảo tiến về Thiên Chi Nguyên thí luyện còn hai tháng nữa, thời gian coi như sung túc. Hắn hi vọng có thể gặp được đệ tử Phi Tiên đảo bên ngoài Thiên Chi Nguyên, nếu bỏ lỡ, muốn tìm được bọn họ trong Thiên Chi Nguyên cũng không dễ dàng.

Ninh Ngộ Châu lại nói: "Chẳng qua, nếu như chỉ có ba người chúng ta qua đó, chỉ sợ trên đường không an toàn."

Mặc dù Kiều Nhạc Thủy chưa từng đi Thiên Chi Nguyên, nhưng cũng đã được nghe nói về chuyện của nó, cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, nghe nói con đường tiến về Thiên Chi Nguyên có nhiều trộm cướp, thế lực chiếm cứ ở trong đó rắc rối phức tạp, không có chút bản lĩnh căn bản không có cách bình an qua đó."

"Đúng thế, cho nên ta định tìm người tu luyện khác cùng đồng hành."

Nghe nói như thế, Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy đều nhìn chằm chằm vào hắn, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ ngoại trừ bọn họ, bên trong thành Đan Phù này còn có người tu luyện khác muốn đi Thiên Chi Nguyên?

Ninh Ngộ Châu mỉm cười, nói ra: "Trong thành Đan Phù tất nhiên không có, thương hội Phi Long trong thành Phi Long cách khá gần thành Đan Phù ngược lại là có. Nghe nói nửa tháng sau, thương hội Phi Long sẽ có một nhánh thương đội tiến về Thiên Chi Nguyên làm ăn, chúng ta có thể ngồi phi thuyền thương hội Phi Long qua đó."

Mấy ngày nay, Ninh Ngộ Châu ở trong thành Đan Phù, không chỉ giao lưu luyện đan và học tập phù lục với người ta, cũng tự mình chuẩn bị không ít. Chỉ riêng việc sắp tiến về Thiên Chi Nguyên này, hắn đã thăm dò được rất nhiều tin tức, hơn nữa cũng nghĩ xong làm sao đến Thiên Chi Nguyên.

Bọn họ chỉ có ba người, tu vi cao nhất chính là Kiều Nhạc Thủy, nhưng sức chiến đấu đoán chừng cũng đánh không lại Văn Kiều, dựa vào mấy người bọn họ, căn bản không có cách bình an đến Thiên Chi Nguyên.

Cách tốt nhất, tất nhiên là mượn thế của những thế lực lớn khác, bình an đến đó.

Hai mắt Kiều Nhạc Thủy sáng lên, mừng rỡ nói: "Đây đúng một biện pháp tốt! Ninh công tử, vẫn là ngươi nghĩ thỏa đáng."

Mặc dù hắn muốn đi Thiên Chi Nguyên thử thời vận, nhìn xem có thể gặp được huynh trưởng không, nhưng hắn căn bản không có kế hoạch làm sao để đến Thiên Chi Nguyên, đoán chừng lúc xuất phát vẫn còn ngơ ngác.

Cho dù nghe nói sẽ gặp nguy hiểm trên đường đi Thiên Chi Nguyên, nhưng nguy hiểm như thế nào hắn hoàn toàn không có khái niệm gì.

Nhưng mà Ninh Ngộ Châu lại suy xét đến các mặt, điều này khiến Kiều Nhạc Thủy hơi xấu hổ, luôn cảm thấy mình là người hơn một trăm tuổi vậy mà không nghĩ chu đáo bằng một người còn chưa đầy ba mươi. Hơn nữa tu vi của đối phương còn thấp hơn hắn mấy tiểu cảnh giới đấy.

Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ, vuốt ve cái bụng nhỏ của nó, yên lặng liếc hắn, thật ra nàng cũng không có ý tưởng gì.

Nếu phu quân nhà nàng đã suy nghĩ kỹ càng các mặt, nàng lười suy nghĩ tiếp, đi theo chỉ thị của hắn là được.

**

Đã quyết định tốt, bọn họ rất nhanh liền hành động.

Kiều Nhạc Thủy đi trả lại động phủ, thu hồi tiền thế chấp, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu thì đi từ biệt một số người quen tại thành Đan Phù.

Ở thành Đan Phù mấy tháng này, Văn Kiều và Hùng Ngôn cũng coi là đánh ra chút giao tình, lúc rời đi liền nói một tiếng với hắn. Mà người quen của Ninh Ngộ Châu còn đông hơn, mặc kệ là luyện đan sư hay là phù lục sư, đều xưng huynh gọi đệ với hắn, biết được hắn muốn rời khỏi, dồn dập tiễn đưa hắn.

Khi ba người rời khỏi thành Đan Phù, một đám người trùng trùng điệp điệp tiễn bọn họ ra khỏi thành Đan Phù.

Trận thế này khiến người chung quanh sững sờ, người không biết chuyện còn cho là bọn họ muốn đưa nhân vật lớn nào ra khỏi thành.

Nhưng mà nhìn kỹ lại, phát hiện đám người này chủ yếu là luyện đan sư và phù lục sư, phân biệt rất rõ ràng, thậm chí mơ hồ có chút phòng bị căm thù lẫn nhau, nhưng khi ánh mắt hai nhóm người này rơi vào trên thân người trẻ tuổi phong thần tuấn tú phía trước, lại cười tươi giống đóa hướng dương được yêu thích.

Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy: "..."

"Ninh hiền đệ, ngày sau có thời gian rảnh, lại đến thành Đan Phù nhé."

"Lần trước Ninh hiền đệ lưu phù văn tại rừng bia phù lục chúng ta còn không có lĩnh hội rõ ràng đâu, nếu như về sau có người hiểu rõ, Ninh hiền đệ phải trở lại thăm một chút nha."

"Ninh hiền đệ, các ngươi trên đường cẩn thận."

Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy đứng ở bên cạnh, nhìn xem đám luyện đan sư và phù lục sư kia vừa căm thù phòng bị lẫn nhau, vừa lôi kéo Ninh Ngộ Châu tha thiết dặn dò, xem như mở rộng tầm mắt.

Cho dù Văn Kiều đã từng thấy năng lực kết bạn của Ninh Ngộ Châu từ lâu, cũng không nghĩ tới mới mấy tháng ngắn ngủi, Ninh Ngộ Châu lại có nhiều bằng hữu như vậy ngay tại thành Đan Phù.

"Ninh công tử thật lợi hại." Kiều Nhạc Thủy nhỏ giọng lải nhải với Văn Kiều: "Cũng chỉ có người lợi hại như Ninh công tử, mới có thể kết giao được nhiều bằng hữu như vậy, nếu ta có một phần bản lĩnh của hắn, cũng sẽ không lăn lộn thảm như vậy.."

Văn Kiều tán đồng gật đầu, nói ra: "Đúng vậy, không phải ai đều có bản lĩnh như phu quân ta."

Chờ Ninh Ngộ Châu rốt cuộc từ biệt đám bằng hữu tiễn đưa kia, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt gần như kính ngưỡng của hai người.

Hắn thấy khá vui vẻ, cười nói: "Hai người đây là sao vậy?"

"Không có việc gì, chẳng qua là cảm thấy phu quân chàng rất lợi hại."

"Đúng vậy, Ninh công tử phi thường lợi hại."

Hai người một mặt khẳng định nói, một lần nữa kính ngưỡng một phen.

Ninh Ngộ Châu bật cười, vươn tay kéo tay Văn Kiều, nói ra: "Chúng ta đi thôi."

Vài ngày sau, bọn họ đến thành Phi Long.

Thành Phi Long là thành tu luyện do thương hội Phi Long thành lập.

Nghe nói thương hội Phi Long là thương hội lớn nhất Phi Tinh đại lục, có lực ảnh hưởng khá lớn tại Phi Tinh đại lục, hiếm có người tu luyện dám có ý đồ với thương hội Phi Long, bởi vì gánh không nổi hậu quả.

Mặc dù chỉ là một thương hội, nhưng phía sau thương hội Phi Long có bốn cao thủ cảnh giới Nguyên Đế tọa trấn, nghe nói người phụ trách phía sau màn có thể là cao thủ cảnh giới Nguyên Thánh nào đó của Phi Tinh đại lục, ngay cả những thế lực đỉnh cấp tại Phi Tinh đại lục khi đối mặt thương hội Phi Long, đều phải khách khí mấy phần.

Kiều Nhạc Thủy nói: "Bên trong thành Phi Long có đủ thương phẩm trên đại lục, tất cả tài nguyên tu luyện đều có thể mua được ở đây, chỉ cần có linh thạch, thậm chí rất nhiều vật thất truyền đều có thể mua được. Tất nhiên, nếu như người tu luyện được bảo vật gì đó sợ cầm phỏng tay, cũng có thể bí mật bán ở đây, cái gì thương hội Phi Long cũng dám thu.."

Văn Kiều nghe xong sự tích về thương hội Phi Long, chỉ cảm thấy tính chất của thương hội Phi Long gần giống Quy Nguyên các tại Thánh Vũ đại lục, thậm chí ngay cả việc làm ăn của chợ đen cũng bao hết.

Thành Phi Long hết sức náo nhiệt, trên đường phố rộng rãi, người tu luyện kẻ đến người đi, hai bên là cửa hàng nối tiếp san sát, mỗi một cửa hàng đều có khách ra ra vào vào, không có cửa hàng quạnh quẽ.

Phóng tầm mắt nhìn tới, đầu đường dài kia căn bản không nhìn thấy điểm cuối, chỗ kia bày biện đến náo nhiệt phồn hoa, hiếm có có thành tu luyện nào có thể vượt qua.

Có thể nói, thành Phi Long là thành tu luyện phồn hoa nhất mà Văn Kiều từng nhìn thấy.

Đến cả hai con yêu thú trên bả vai nàng đều rướn cổ lên nhìn không rời mắt.

Sau khi đi vào thành Phi Long, bọn họ đi tìm khách sạn ở lại trước.

Thành Phi Long giá hàng rất đắt, bọn họ chọn hồi lâu, rốt cuộc chọn lựa một gian nhà trọ giá cả coi như phù hợp dừng chân, nhưng mà giá cả này theo Ninh Ngộ Châu là thích hợp, vẫn làm lá gan Kiều Nhạc Thủy rung động.

Làm một kẻ khố rách áo ôm bị nghèo khó ép đến tự ti cực độ, toàn bộ hành trình Kiều Nhạc Thủy đều không ngóc đầu lên được.

Chờ bọn họ sắp xếp cẩn thận, Kiều Nhạc Thủy chủ động nói: "Ninh công tử, Văn cô nương, các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi dạo trong thành tìm hiểu tin tức."

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều đồng ý, có người muốn làm chân chạy cho bọn họ, tất nhiên sẽ không ngăn cản, để hắn làm việc cẩn thận.

Kiều Nhạc Thủy ừ một tiếng, rất nhanh liền ra ngoài.

Thành Phi Long thực sự quá rộng lớn phồn hoa, bởi vì thương hội Phi Long kinh doanh rất nhiều thứ, đủ loại, nhìn thấy hoa mắt, nếu không tìm hiểu cẩn thận, thực sự sẽ bị làm hồ đồ.

Kiều Nhạc Thủy chạy nửa ngày, cho đến khi lên đèn mới trở về.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu chờ hắn ở trong phòng nhà trọ.

Kiều Nhạc Thủy nói cho bọn họ tin tức thăm dò được trong hôm nay, thương hội Phi Long kinh doanh rất nhiều mặt hàng, trong đó liền có phi thuyền chuyên chở khách khách nhân đi tới các vùng khác, do người thương hội Phi Long đi theo hộ tống, đưa khách nhân đến chỗ an toàn. Chẳng qua cần thanh toán một khoản linh thạch cực kỳ đắt đỏ, chỉ cần giao nổi, thương hội Phi Long chắc chắn đưa người bình an qua đó.

"Thì ra là thế, thương hội Phi Long này ngược lại biết làm ăn." Ninh Ngộ Châu tán thưởng nói.

Văn Kiều nói: "Vậy ngày mai chúng ta liền đi xem một chút, hẳn là có phi thuyền đi Thiên Chi Nguyên?"

Kiều Nhạc Thủy khẳng định nói: "Có, thương hội Phi Long đem việc làm ăn của mình trải rộng ra các nơi trên Phi Tinh đại lục, nghe nói chỉ cần nơi có người ở, liền có chi nhánh thương hội Phi Long, Thiên Chi Nguyên tất nhiên cũng có."

Coi như không có, giống như Ninh Ngộ Châu thăm dò lúc trước, bọn họ cũng có thể đi theo thương hội Phi Long cùng tiến về Thiên Chi Nguyên. Đương nhiên, như vậy cái giá phải trả sẽ cao hơn một chút.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ liền đến chỗ thương hội Phi Long kinh doanh phi thuyền trong thành.

Đến đó, từ xa đã thấy không ít người tu luyện ra ra vào vào, hết sức náo nhiệt.

"Những người này hẳn là muốn đi nhờ phi thuyền của nhà buôn để đến nơi khác, mặc dù giá cả đắt hơn một tí, nhưng tính an toàn cao, quả thực tốt hơn tự mình lên đường." Kiều Nhạc Thủy nói nhỏ.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu âm thầm gật đầu, nếu mệnh cũng bị mất, còn nói linh thạch gì nữa? Chỉ cần giữ được mạng của mình, muốn kiếm bao nhiêu linh thạch chẳng được?

Ba người cất bước đi vào.

Khi bước vào, có một đại sảnh lớn, có không ít người tu luyện qua lại ở trong đó, cuối đại sảnh có một dãy phòng, cửa phòng đóng kín, thỉnh thoảng sẽ có một vài khách nhân từ bên trong đi ra.

Lúc Văn Kiều bọn họ đi vào, một nữ tu mặc váy lụa đi tới, tư thái yểu điệu, dung mạo kiều diễm, trên mặt lộ ra nụ cười đoan trang, dò hỏi: "Ba vị khách nhân đây là muốn ngồi phi thuyền đi đâu ạ?"

Ninh Ngộ Châu ngước mắt nhìn nàng ta: "Chúng ta muốn đi Thiên Chi Nguyên."

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt nữ tu, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, có thể thấy được tu dưỡng nghề nghiệp của nhân viên thương hội rất cao. Nàng ta mỉm cười nói: "Mời mấy vị khách nhân đi theo vãn bối."

Nữ tu đưa bọn họ đến một gian phòng cuối cùng, gõ cửa một cái, sau khi nhận được sự đồng ý của bên trong, mới đẩy cửa đi vào.

Gian phòng không lớn, bố trí rất đơn sơ, ở giữa có một cái bàn dài làm bằng linh mộc, sau cái bàn có một người tu luyện ăn mặc giống quản sự đang ngồi bận rộn ghi chép gì đó.

Quản sự kia ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút, nói ra: "Mời mấy vị ngồi."

Nữ tu đưa bọn họ tới, sau đó khom người thi lễ một cái, nhỏ giọng rời khỏi, thuận tay đóng cửa lại.

Ba người Ninh Ngộ Châu ngồi trên ghế ở trước bàn.

Quản sự hỏi: "Mấy vị muốn đi đâu?"

"Thiên Chi Nguyên."

Quản sự mở ra ngọc giản trên bàn, nói ra: "Mười ngày sau có một chiếc phi thuyền tiến về Thiên Chi Nguyên, lộ trình ước chừng một tháng, mỗi người năm vạn khối linh thạch."

Kiều Nhạc Thủy ngược lại hít một hơi.

Mặc dù lúc trước đã biết thương hội thu phí rất đắt, nhưng vẫn đắt hơn so với hắn nghĩ, đắt đến mức lá gan hắn rung động.

Quản sự dường như sớm quen với phản ứng của khách nhân, giải thích nói: "Khách nhân chớ ngại đắt, các ngươi hẳn phải biết trên đường đi Thiên Chi Nguyên cũng không yên ổn, cộng thêm gần đây rất nhiều người tu luyện đều muốn đi Thiên Chi Nguyên, giá tiền này tất nhiên sẽ tăng lên."

"Bọn họ đi làm cái gì?" Kiều Nhạc Thủy bật thốt lên hỏi.

Quản sự cười không nói.

Thấy thế, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều biết cách làm việc của thương hội, muốn biết có thể đến nơi mua bán tin tức của thương hội.

Kiều Nhạc Thủy yên lặng.

Cuối cùng bọn họ thanh toán chi phí cho ba người, quản sự giao ba tấm lệnh bài cho bọn họ, nói cho bọn họ thời gian, địa điểm tập hợp vào mười ngày sau, cũng nói chỉ cần đưa lệnh bài này ra, liền có thể lên phi thuyền.

"Chúc mấy vị khách nhân thuận buồm xuôi gió."

Quản sự thu linh thạch một mặt thân thiết đưa bọn họ ra ngoài.

Kiếm lời được một trăm năm mươi ngàn, làm sao không thân thiết cho được? Kiều Nhạc Thủy rốt cuộc biết được năng lực ôm tiền của thương hội Phi Long, cảm giác bọn hắn thật sự là gian thương.

Phản ứng của Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều ngược lại bình thường, đại khái bọn họ đã từng đào hai đầu linh mạch, dưới linh điền trong không gian cũng chôn không ít linh thạch, còn có một đầu linh mạch đây này, chưa bao giờ trải nghiệm tư vị nghèo khó, tất nhiên không có cách nào cảm nhận được tâm tình bần cùng đến mức tự ti như Kiều Nhạc Thủy này.

Lại thêm lúc ở thành Đan Phù, Văn Kiều cũng kiếm được không ít linh thạch tại lôi đài, làm cho nàng tràn đầy lực lượng.

Kiều Nhạc Thủy ủ rũ cúi đầu đi sau lưng bọn họ, cho đến khi đến một đầu đường phố náo nhiệt phồn hoa, vẫn không nâng nổi sức lực.

"Phu quân, chúng ta cần đi mua thêm ít đồ hay không?" Văn Kiều hỏi.

Ninh Ngộ Châu một mặt cưng chiều mà nhìn nàng, ôn nhu hỏi: "A Xúc muốn mua gì?"

"Linh tửu!" Văn Kiều không chút do dự nói, nàng đã ngửi được mùi rượu trên đường, vì vậy hơi thèm.

Không chỉ có nàng ngửi được, Văn Thỏ Thỏ cũng ngửi thấy, hai lỗ tai dựng thẳng lên cao, đầu cái mũi nhỏ run lên.

Bọn họ đã lâu không có đụng vào linh tửu, từ khi bọn họ đến sa mạc lưu động, sau đó ở lại sa mạc lưu động mấy năm, rồi lại ngựa không dừng vó đi bí cảnh Thiên Đảo, tiếp theo bị thông đạo không gian vặn vẹo truyền tống đến Vô Tận Hải..

Linh tửu tồn trữ trong không gian đã sớm uống sạch, ngay cả vài hũ Ninh Ngộ Châu nhưỡng cũng bị Văn Thỏ Thỏ mang theo Văn Cổn Cổn uống trộm trong lúc dưỡng thương.

Một người hai thú dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, giống như ba con tiểu động vật đang vểnh tai bán manh, làm cho người ta khó có thể nhẫn tâm từ chối.

Vành tai Ninh Ngộ Châu ửng đỏ: ".. Đi, đi mua đi."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận